Bạn đang đọc Thầy, Dạy Tôi Yêu Anh Đi !: Chương 6
Trận đấu bóng rổ của Khải đang diễn ra trên sân. Từ khi bắt đầu, tầm mắt Vương Nguyên chưa từng rời mắt khỏi anh
Lúc anh chơi bóng nhìn góc nào cũng cuốn hút. Gương mặt tập trung, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, thân hình gọn gàng, nhanh nhẹn, dễ dàng lách qua đối thủ
Vương Nguyên nhìn anh chơi không khỏi khâm phục. Khải không giống cậu cùng đồng đội ghi điểm mà anh đóng vai trò chủ chốt, một mình ghi rất nhiều điểm. Các bạn của anh hỗ trợ
Tiếng cổ động vang lên nối tiếp nhau sau mỗi lần anh ghi được điểm. Đội đối thủ dường như bị tụt lại phía sau, dẫn đến ý nghĩ…chơi xấu
Khải bắt trái bóng đang bay đến, chạy về hướng rỗ nhưng đột nhiên vấp phải thứ gì đó làm trượt chân. Thân hình cao lớn mất thăng bằng, ôm trái bóng trong tay ngã xuống đất
Mọi người trên sân đều giật mình, ai cũng đứng cả lên. Cả sân đấu thoáng chốc im lặng không một tiếng động. Nguyên càng lo lắng hơn ai hết. Cậu lập tức đứng dậy, chạy đến chỗ anh
Vừa nhìn thấy vết thương của anh, lòng cậu tràn đầy lo lắng. Vết trầy trên đầu gối anh rướm máu, không cần nói cũng biết là rất đau
Cậu định hỏi anh có tiếp tục hay không thì đã thấy anh cố đứng dậy, lên tiếng “Tiếp tục đi” rồi lại cà nhắc bước đi
Nguyên thấy vậy vội chạy theo “Chân anh như vậy, đi còn khó khăn huống chi là tiếp tục chơi?!”
Đối với vẻ lo lắng của cậu, một cảm xúc hài lòng, vui vẻ thoáng qua trong anh, nhưng lại không rõ ràng
“Cũng sắp kết thúc rồi. Không sao đâu” anh thờ ơ vết thương của mình, định bước đi đã bị một đôi tay kéo lại “Không được! Anh chảy máu rồi kia kìa! Mau, vào nghỉ đi. Nếu không…đệ tử này thi giúp anh”
Dù biết đội mình không có người thay thế. Nhưng Khải vẫn thấy mấy tên trường bên kia khá cao. So với cậu là cao hơn cái chắc. Nếu Nguyên thay anh thi đấu, thì chỉ có kĩ thuật kha khá mới có thể qua được
“Cậu?” Anh hơi lo lắng, nhìn cậu hỏi. Nguyên đối với ánh mắt của anh có chút miễn cưỡng. Cậu cũng biết là hơi khó thật. Nhưng phải thử mới biết chứ “Cứ thử xem! Uhm…tôi sẽ cố gắng, không để thầy như anh thất vọng đâu”
Nghe đoạn nói chuyện của hai người, những người bên cạnh chỉ biết gãi đầu không hiểu đầu đuôi. Cuối cùng chỉ nghe Khải nói, khóe mắt còn có ý cười “Để Vương Nguyên thay tôi hôm nay. Ok?”
Gương mặt ai nấy đều thoáng vẻ ngạc nhiên. Có người còn há hốc mồm thể hiền sự kinh ngạc. Cũng phải vì trước giờ chưa ai có thể thay thế Khải, kể cả những lúc như thế này. Nhưng hôm nay anh lại chủ động bảo cậu đấu thay?
“Được, vậy chúng ta tiếp tục” một giọng nói vang lên làm mọi người tập trung trở lại. Vương Nguyên…chính thức thay Khải thi đấu
Mọi người lại trở về vị trí của mình. Trận đấu tiếp tục. Câu nhìn đội bên kia có chút lo lắng. Ai bảo khí phách gì kia chứ. Nhưng mà họ đã làm cho Khải bị thương. Dù thế nào cũng phải bù lại. Trận này, cậu nhất định phải thắng!
Nguyên ngừng suy nghĩ, bắt đầu tập trung vào trận đấu. Cậu chưa từng đấu cùng với bạn của anh. Nhưng mà sẽ cố gắng hết sức. Nguyên nhảy lên định bắt trái bóng đang bay đến. Nhưng chưa kịp giữ lấy đã bị tên khác cao hơn giành mất
Thật bực mình mà! Cao là hay lắm sao? Về nhà nhất định phải uống sữa thêm cho cao lên mới được!
Bạn học Vương Nguyên tiếp tục trận đấu, có chút khó khăn. Sao ai cũng cao thế? Cậu thầm than trong lòng. Chỉ còn lại rất ít thời gian. Mà đội bọn họ đã lợi dụng mình cao to mà cản đường bên cậu hoài
Đầu óc thoáng nảy ra một ý nghĩ. Cũng không còn nhiều thời gian nên cậy quyết định thực hiện ngay. Nguyên cầm trái bóng trong tay, nhảy lên như định đưa bóng vào rổ. Tên đội bên kia cũng nhảy lên, cản đường bóng của cậu. Ai ngờ cậu đột nhiên thảy sang hướng ngược lại, ột đồng đội khác, bên cạnh người đó không một ai ngăn cản. Mà theo cậu quan sát thì người này có vẻ chơi rất khá. Có lẽ cũng hơn cậu đôi chút
Đồng hồ tính giờ đếm mấy giây cuối cũng, trái bóng từ tay anh chàng kia một đường bay thẳng vào rổ. Xê xích vừa đúng một điểm với đội đối thủ. Đội anh đã thắng
Nguyên cười thật tươi trong khi tất cả mọi người vỗ tay vang dội. Tuấn Khải cũng có chút ngạc nhiên. Cứ tưởng cậu sẽ thảy luôn trái cuối vào, nhưng cuối cùng lại chuyền cho đồng đội. Có vẻ…anh cũng phải học hỏi một chút
Nguyên vừa nhìn thấy anh thì giơ tay ra hiệu chiến thắng, rất đắc ý vì thành quả của mình. Khải chỉ nở nụ cượ rồi chậm rãi đi về phía cậu. “Làm tốt lắm!” Anh vừa khen vừa ôm lấy cậu. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây cũng chỉ là cái ôm chúc mừng bình thường. Nhưng người trong cuộc thì rất…không bình thường được
Mặt cậu thoáng chốc đỏ bừng cả lên. Nhiệt độ trên người anh truyền đến làn da nhạy cảm của cậu cũng làm nó tên dại, dần nóng lên. Đây là cảm giác gì đây chứ? Tại sao lúc ôm mẹ cậu lại không cảm thấy giống như vậy? (Làm sao mà giống được hả trời…)
Khải mới đầu chỉ theo thói quen mà ôm lấy bạn của mình lúc thắng. Thật không có một chút suy nghĩ gì khác khi ôm cậu. Nhưng không hiểu sao, khi ôm cậu nhóc này vào lòng, cảm giác lại rất dễ chịu. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại. Lại rất ấm áp, như có cái gì đó khiến anh bị cuốn vào, khiến anh nghiện, đến không muốn buông ra
Khải cứ thế ôm cậu, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, anh chỉ thấy ôm cậu rất dễ chịu, rất thoải mái, rất ấm áp
Nguyên bị anh ôm ngượng ngùng vô cùng. Lại không thấy người kia có dấu hiệu nuốn buông ra, khó khăn mở miệng “Khả…Khải…buông tôi ra đi. Mọi người…nhìn kìa”
Khải lúc này mới ý thức được hành động của mình, lưu luyến buông người cậu ra
Không khí giữa hai người lúc này rất ngượng ngùng, khokng ai dám nhìn thẳng mắt đối phương
“Tôi…” “Anh…” Cả hai lên tiếng cùng một lúc. Rồi lại quay lại im lặng ngại ngùng. Cho đến khi Hoàng và Tỉ đi đến
“Nguyên Nguyên cậu thắng rồi! Thật là ngầu nha!” Hoành bước đến, choàng tay qua cổ cậu. Với hành động này Nguyên như đã chai từ lâu, quay sang cười với bạn “Ừ. Thưởng cho tớ đi!”
Mặt Hoành lập tức ỉu xìu như bánh bao thiu “Tớ hết tiền rồi. Định bảo cậu đãi ăn mừng ai ngờ lại bắt tớ bao lại. Gì kì vậy”
Cậu nhìn bạn khinh bỉ. Không biết nên mắng hay là không. Lúc này Thiên Tỉ bên cạnh mới lên tiếng “Hay hôm nay tớ đãi mọi người một bữa, xem như mừng Nguyên thắng. Có được không?”
Hoành nghe tới đó liền mừng rỡ, vội vàng nhe răng cười “Được được. Như vậy là tốt nhất rồi”
Nguyên vội lấy tay bịt miệng Hoành lại. Con người này hễ nghe đến đồ ăn là mắt sáng rỡ, cứ lợi dụng người ta hoài “Không cần đâu. Dù sao cũng không lớn lao gì. Không phiền cậu”
“Không phiền đâu. Chỉ là ăn chút đòi ngọt thôi” Thiên vô cùng thân thiện mở miệng mời mọc. Cuối cùng mới làm cậu ngại ngùng nhận lời. Hết cách nói nổi với bạn thân mình mà
“Tuấn Khải, anh đi cùng không?” Lúc này cậu mới quay sang hỏi người bên cạnh nãy giờ im lặng không biết nghĩ cái gì. “Đi” anh chỉ trả lời gọn lẹ