Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không

Chương 7


Bạn đang đọc Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không – Chương 7


Vi Hào đưa tay vuốt mái tóc vàng đang bay lộn xộn, lười biếng tì ngực vào bức tường thấp trên sân thượng, nhìn xuống con đường đá xanh dưới lầu, nói bằng giọng bất lực: “A Dã vẫn không chịu đi cùng chúng ta.”Hầu Tuấn ngồi lên bức tường, co chân cởi một bên giày tất.

Tay anh ta bóc chỗ da lòng bàn chân bị phồng rộp, lộ da lớp da non đỏ hồng: “Nếu tôi là A Dã, tôi cũng không muốn đi, trông có đẹp đến mấy cũng vô dụng.””Vấn đề chủ yếu chính là nữ sĩ quan kia, hết lần này tới lần khác, thái độ của cô ta quá hách dịch.


A Dã lại là kẻ thích ăn mềm không ăn cứng, nên mới dẫn đến trạng thái giằng co như vậy.

Nếu đổi một người phụ trách tới nói chuyện ôn hòa, nhẹ nhàng giảng giải đạo lý, có lẽ A Dã sẽ đồng ý thôi.” Trọng Văn Kiệt dựa lưng vào tường thấp, ngửa đầu nhìn người thanh niên đang ngủ trên cầu thang.Nói xong ba người đồng thời nhìn về phía người trên lầu, ai oán gọi hắn: “A Dã!”Một loạt quả cầu lửa phóng tới, đốt bức tường họ đang dựa thủng ra một cái lỗ, vị trí chỉ cách chỗ họ đứng một đoạn ngắn, đưa tay tới gần còn có thể cảm nhận được nhiệt độ như lò luyện.Ba người lập tức đồng thời câm miệng.Người này mỗi khi ngủ mà bị quấy rầy thì luôn nổi giận như vậy.

Chuyện này cũng không có gì lạ.”Sao mọi người lại ở chỗ này?”Một người bước lên sân thượng, đối phương đeo một cặp kính, tác phong nhẹ nhàng, hòa nhã, rất có phong thái của một người có học thức, diện mạo cũng rất đẹp trai, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy thân thiết, gần gũi.”Đàn anh!” Cả ba người đồng thanh chào.Người này là Lưu Mân, học trên họ một khóa, không phải là đàn anh trực hệ của bọn họ, nhưng bởi vì là Hội trưởng Hội sinh viên, mà mấy người bọn họ đều từng là cán bộ Hội sinh viên, cho nên cũng gọi là quen thuộc với nhau.Chuyến đi nông thôn lần này, bọn họ đến du lịch, còn Lưu Mân là đến thăm bọn trẻ mà trước kia anh ấy đến chỗ này dạy học, không ngờ đều bị nhốt ở đây.Lưu Mân coi như là có ơn đối với Lạc Dã.

Anh ấy đã giúp Lạc Dã khi hắn thức tỉnh dị năng nhưng không thể khống chế được.Anh ấy cũng là dị năng giả, dị năng là “thôn phệ”.


Trong trường hợp người có dị năng mạnh như Lạc Dã không thể khống chế được, anh ấy có thể cắn nuốt dị năng của Lạc Dã, tránh hắn bạo phát.

Bởi vì còn chịu ơn anh ấy, nên mặc dù tính tình Lạc Dã luôn kiểu “cấm cảu như chó cắn ma”, nhưng đối với Lưu Mân hắn sẽ nể mặt.”Lạc Dã, chúng ta nói chuyện được không?”Lưu Mân nhìn thanh niên trên cầu thang, giọng điệu hòa nhã.Lạc Dã lười biếng ngồi dậy, bàn tay nóng bỏng vuốt vuốt mái tóc đen lộn xộn, vẻ mặt buồn ngủ.Hai người đã tiến hành một cuộc trò chuyện ngắn trên sân thượng.… Chiếc xe tải đang chạy như bay trên đường cao tốc.”Điều Điều! Uống chút nước đi!”Tiểu Kính cầm một ấm đun nước cho cô uống.Cả hai tay Sơ Điều đều được bọc cứng như bánh chưng, chỉ có thể ngửa đầu để được cho uống nước như vậy.Bởi vì cách đây không lâu bọn họ gặp phải biến thể truy kích, những người khác bó tay không có cách ứng phó.

Cô không thể không cầm lấy súng, kết quả, cuối cùng con rắn khổng lồ đã chết.


Nhưng đôi tay non nớt này của cô chưa từng luyện tập cầm súng, nên hổ khẩu tay bị nứt toác ra, chảy máu đầm đìa rất thê thảm.Tay cô là tay chưa từng cầm súng, nhưng động tác bắn súng của cô lại là động tác tiêu chuẩn, hơn nữa đối phó với biến thể rất có bài bản.Những chiến sĩ đã rất ngạc nhiên, nhưng khi hỏi cô, cô chỉ nói “xông bừa đánh bậy”.Nhưng rõ ràng là không ai tin vào những lời qua loa của cô ấy.”Kỹ thuật bắn súng của em là do ai dạy vậy?”Tiểu Kính nhìn ông chú vẫn đang hôn mê, thuận miệng hỏi.Sơ Điều thổi thổi vết thương trên tay được bọc kín băng gạc, đau đến nhíu mày: “Anh ấy.””Anh ấy? Bạn trai em?””Dạ.””Cậu ta cũng là quân nhân à?””Không phải.””Chỉ là sở thích mà có thể dạy em xuất sắc như vậy, chắc là cậu ta cũng rất lợi hại.”Sơ Điều lập tức rất tự hào nói: “Ừm, anh ấy làm cái gì cũng giỏi cả.”Ai không biết còn tưởng rằng đang khen cô.Tiểu Kính nghẹn lời: “…!Chị muốn gọi hành vi này của em là sùng bái quá mức.”Một cô gái nhỏ sùng bái “ông xã”.Thậm chí, cô còn cảm thấy rất thắc mắc, tuổi của Sơ Điều vẫn còn nhỏ, rốt cuộc cô làm sao có thể quen biết người “bạn trai” kia, còn dám một mình trèo đèo lội suối đi tìm cậu ta.Cũng không thể là dạng khu cước đại hán(*), ở trên mạng lừa gạt những người con gái cả tin, còn ba hoa chích chòe thổi phồng bản thân, dụ dỗ cô gái ngây thơ này, rồi tin là thật chứ?(*)Nguyên văn抠脚大汉: khu cước đại hán là tiếng lóng của cư dân mạng TQ, dùng để chỉ những người đàn ông giả gái để lừa dân mạng.Tiểu Kính thầm nghĩ, khi nào tìm được “ông xã” của Sơ Điều, cô nhất định phải giúp cô ấy nhìn rõ con người cậu ta.

Dù thế nào cô ấy cũng là người đã cứu mạng bọn họ, cô không thể giương mắt nhìn cô ấy bị kẻ xấu lừa gạt được.Nếu thật sự là khu cước đại hán hoặc là cặn bã Hải Vương(*) chuyên lừa gạt các cô gái trên mạng, thì dù thế nào cũng không thể để cô ấy bị hại.(*)Nguyên văn: 海王渣: cặn bã Hải Vương, tiếng lóng của cư dân mạng Trung Quốc, chỉ người đàn ông yêu một lúc nhiều người Mà những suy nghĩ này của Tiểu Kính, Sơ Điều cũng không biết, cô mãi mãi tin tưởng người yêu của mình một cách vô điều kiện.Cô say mê “ông xã” của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.