Bạn đang đọc Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không – Chương 34
Sơ Điều quá mệt, dọc theo đường đi gần như không như thế nào ngủ ngon, khi đang ở bên ngoài cô không thể không dùng trăm phần trăm tinh thần, chỉ có vào ban ngày tương đối an toàn mới có cơ hội nghỉ ngơi trong chốc lát, thời gian ngủ mỗi ngày không đủ năm tiếng, đại đa số còn là Tiểu Kính ép cô đi ngủ.
Thời gian dài ngủ không đủ giấc công thêm việc khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi, cuối cùng gặp được người mà bản thân ngày nhớ đêm mong, vừa thả hết chuyện trong lòng, bây giờ còn nằm trong lòng người mà cô yên tâm, nên đúng như dự đoán là cô ngủ rất say.
Cô có thể không cần vừa giành giật từng giây nghỉ ngơi còn vừa phải giữ ý thức tỉnh táo bảo trì cảnh giác, trái tim lúc nào cũng như treo lên.
Ở bên cạnh anh, ngửi mùi hương quen thuộc, hoàn toàn thả lỏng tinh thần và cơ thể, cởi lớp giáp xuống, ngủ bất tỉnh nhân sự tới mức không biết trời đất.
Thế nên chuyện quan trọng gì cũng quên hết.
Trở lại căn cứ thời đã là một giờ rưỡi đêm, Bành thành cấm đi lại lúc mười hai giờ đêm, chẳng qua vì họ đã thông báo trước nên người gác cổng của đội tuần tra vừa ngáp cho vừa họ đi qua.
Đám người Thiệu Cảnh phải về khu một của tổng bộ báo cáo, mà Lạc Dã không có nghĩa vụ này, cho nên Thiệu Cảnh đưa người tới khu chín mới rời đi.
Giờ này đến cả Vi Hào không có nhiệm vụ hay thức khuya cũng đã ngủ say, bọn họ đoán hôm nay anh sẽ về, nên để cửa cho anh.
Ngay khi dừng xe Sơ Điều liền tỉnh lại, còn có chút ngơ ngác, sau khi được Lạc Dã nửa ôm nửa nhấc xuống xe, liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt mê mang, mắt nhắm mắt mở, nhìn thấy người đàn ông sải bước cô bèn vội vàng kéo vạt áo anh rồi đi theo vào tứ hợp viện.
Bước chân của thanh niên rất dài, đi cũng rất nhanh, Sơ Điều phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp anh, sau khi đuổi theo vài bước cô nhỏ giọng kêu anh: “A Dã…”Lạc Dã hơi khựng lại, mới thả chậm bước chân.
Vừa rồi sau khi xuống xe, bị gió lạnh thổi một cái anh như là mới bị thổi tỉnh, đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh đúng là bị ma nhập rồi, cứ thế vô duyên vô cớ dẫn một người con gái lai lịch không rõ về.
Nhìn cô gái nhắm mắt theo đuôi sau lưng mình, anh có chút đau đầu, nhưng cũng đã dẫn người về rồi, lại không có lý do đuổi về.
Huống chi, sâu trong nội tâm anh không muốn đuổi cô đi, chỉ là anh không bằng lòng thừa nhận mà thôi.
Tứ hợp viện cổ ba hàng hai cột vẫn còn không ít phòng trống, chẳng qua những phòng không có ai ở thì tự nhiên không được dọn dẹp, bây giờ đi dọn dẹp thì tối nay cũng khỏi ngủ luôn.
Phòng của Thôi Ngu rất lớn, có thể ở hai người được, nhưng muộn thế này còn gọi người ta dậy sau đó nhét một cô gái lạ mặt cho cô ta, có lẽ cô ta sẽ tức điên mất.
Mẹ Chu tuổi đã lớn, lại thích nhọc lòng cái này nhọc lòng cái kia, cho bà biết, có lẽ bà sẽ không ngủ bận việc cả đêm.
Người còn lại càng không cần suy nghĩ.
Cho nên cân nhắc mãi, Lạc Dã vẫn dẫn người về chỗ mình ở.
Lạc Dã ở một mình trong một tiểu viện, vì vị trí ở hướng đông cho nên gọi là tiểu viện Đông, những người khác ở tại chủ viện.
Hai viện độc lập, trung gian cách một bức tường, nối nhau bằng cửa thùy hoa, ngày thường không có việc gì thì những người khác sẽ không quấy rầy anh.
Cấu tạo của tứ hợp viện giả cổ kiểu Trung Quốc, tường trắng ngói đen, cửa thuỳ hoa, cửa sổ khắc hoa và có hai tầng.
Căn cứ chỉ có bộ phận khu một có điện, vị trí xa xôi như khu chín thì không có, Lạc Dã dẫn người tới phòng xong bèn mặc kệ cô, thuần thục sờ soạng tìm được đèn dầu và que diêm, “Phốc” một tiếng thắp sáng, ánh đèn màu da cam nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng.
Tiểu viện Đông có rất nhiều phòng ngủ, Lạc Dã chỉ ở một phòng, ở đây có hai tầng, bình thường anh chỉ ở tầng dưới, còn tầng trên bỏ trống.
Trong phòng đơn giản, cấu tạo vừa nhìn là hiểu ngay, không gian tầng một rất lớn, phòng dùng bình phong ngăn cách, phía trước phòng ngủ phía sau là nhà tắm.
Đồ dùng rất ít, căn phòng trống đến ngay cả sô pha cũng không có, càng không trang trí cái gì, thoạt nhìn không giống là nơi có người ở, quá hiu quạnh.
Mẹ Chu đã từng không ngừng than thở, thậm chí không cần chuẩn bị đệm chăn, anh cũng có thể nằm xuống đất ngủ.
Lạc Dã tự mình đi vào phòng ngủ tìm quần áo, cũng không để ý tới cô gái đang tò mò nhìn khắp nơi, rồi cầm theo đèn ra cửa.
Trong phòng có nhà tắm riêng, nhưng không có nước, cũng may trong viện có một cái giếng, nước giếng khá sạch sẽ, ngày thường anh rửa mặt đều là dùng nước giếng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đi đến bên cạnh giếng thả đèn dầu xuống, Lạc Dã xoa xoa huyệt thái dương, quay đầu lại nhìn về phía cái đuôi nhỏ phía sau, mặt lạnh hỏi: “Tôi đi tắm, cô cũng muốn tắm cùng sao?”Sơ Điều chớp mắt, muốn nói cũng đâu phải là chưa thấy qua, nhưng thấy thái dương anh có gân xanh nổi lên, cô bèn đổi cách nói, nói một cách ấm ức: “Em sợ tối mà.
”Mà cái đèn duy nhất đã bị anh cầm mất.
.