Bạn đang đọc Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không – Chương 31
Loảng xoảng! loảng xoảng ! Âm thanh quỷ dị đó lại vang lên, càng ngày càng gần, mọi người nín thở tập trung tinh thần, nghe thấp thoáng là tiếng lốp xe đi qua mặt đường gồ ghề không bằng phẳng.
Nửa phút sau, sinh vật không rõ vừa mới bay lướt qua lại xuất hiện ở lối đi đó, nhưng lần này không nhìn thẳng chạy nhanh qua, mà là hơi giảm tốc độ, khi nhìn thấy đám người bọn họ đứng ở con hẻm, kêu nhỏ tiếng một cách ngạc nhiên, sau đó mục tiêu rõ ràng đi về hướng bọn họ.
Nhìn bóng người sạch sẽ sáng sủa lại nhỏ nanh, đứng ở lối đi bên đó đang tiến về phía họ, khiến đám người vốn bẩn thỉu do lăn lộn trong đủ các nơi trong hai ngày không hẹn mà cùng chớp mắt.
Họ như nhìn thấy cô tiên nhỏ bước nhầm xuống nhân gian, đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cô tiên nhỏ lái chiếc xe đạp điện, phanh xe lại ở trước mặt bọn họ, nghiêng đầu nhìn đống thi thể biến chủng chất cao như núi phía sau lưng họ, nhưng lại không hề thấy một chút hoảng hốt sợ hãi nào khuôn mặt đó, ngược lại là đôi mắt có chút kích động, sáng long lanh, cô mở miệng liền hỏi: “Xin chào mọi người, mọi người có quen Lạc Dã không?Anh ấy cũng là dị năng giả.
”Dây thần kinh vẫn đang trong trạng thái căng thẳng cao độ của mọi người căn bản không kịp phản ứng, càng không nghe rõ cô gái nói gì, chỉ cảm thấy ngày tháng mịt mù tăm tối trong hai ngày nay đột nhiên được một tia ánh sáng chiếu vào, lóa mắt tới mức không chân thật.
Bọn họ thậm chí không xác định được trước mắt có phải ảo giác hay không, đây có phải là người thật không, hay là năng lực mới của biến chủng có thể mê hoặc bọn họ.
Sơ Điều đầy mong chờ nhìn chằm chằm vẻ mặt đờ ra giống nhau như đúc của họ, không có ai trả lời câu hỏi của cô, cô có chút thất vọng, tưởng là họ đều không quen biết anh.
Từ sau khi rời khỏi Giang Ninh, cô đã tìm rất nhiều nơi, khó khăn lắm mới gặp được đám người bọn họ, vừa rồi khi chạy xe đi ngang qua đây vẫn hơi chưa phản ứng kịp, khi phản ứng lại thì cô đã quay xe nhanh như chớp.
“Vậy mọi người nhất định biết căn cứ gần đây ở đâu đúng chứ?” Sơ Điều cũng không từ bỏ lại quay sang bọn họ nghe ngóng, những người này mười phần có tám chín phần là đi ra từ căn cứ nào đó, nếu bọn họ không quen biết, thì cô sẽ tới bên trong căn cứ hỏi thăm.
Cuối cùng trung đội trưởng Thiệu Cảnh trong đám người này hoàn hồn trước tiên, anh ta vuốt mặt, hỏi cô một cách khó khăn: “Lúc nãy cô hỏi cái gì? Phiền cô lặp lại lần nữa.
”Tuy rằng có chút khó bề tưởng tượng, vì sao một nơi nguy hiểm như vậy đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ trông rõ ràng yếu đuối tới mức không đỡ nổi một đòn, nhưng anh ta vẫn tuân theo thái độ vì nhân dân phục vụ, nhắc tới câu hỏi đầu tiên mà cô hỏi.
Ít nhất trong giai đoạn nghiên cứu hiện giờ, còn không có biến chủng có thể biến thành dáng vẻ thiếu nữ, hơn nữa còn thật như vậy không phải sao?Sơ Điều liếc anh ta với ánh mắt kì lạ, nhưng vẫn là lặp lại câu hỏi đầu tiên của bản thân: “Các người quen Lạc Dã không?”Lần này cuối cùng cũng nghe rõ câu hỏi, nhưng ánh mắt mọi người đều có chút quái dị.
“Không quen cũng không sao, có thể nói cho tôi viết đường tới căn cứ đi như thế nào không?” Sơ Điều hỏi một cách thành khẩn.
Thiệu Cảnh lại đột nhiên có chút tò mò, nhìn cô hỏi: “Cô có quan hệ gì với Lạc Dã?”Chưa từng nghe nói Lạc Dã còn có em gái mà nhỉ… cho dù là người của Cổ Lâu, lúc này cũng không dám đi ra ngoài khu an toàn một cách đơn giản như vậy, cô gái này rốt cuộc xuất hiện từ đâu, mà vì sao lại muốn tìm Lạc Dã?Sơ Điều không rõ vì sao anh ta lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời thẳng tanh: “Anh ấy là chồng tôi.
”“…”“…”Sau một lúc im lặng như chết, mọi người đều là một vẻ như gặp quỷ.
“Ông xã gì? Tôi nào?” Thiệu Cảnh cho rằng mình nghe lầm, còn ngoáy cả lỗ tai.
Cho dù trong căn cứ chỗ nào cũng có phụ nữ muốn “ngủ”với Lạc Dã, nhưng không có ai dám ăn vạ xuyên vũ trụ như vậy.
Sơ Điều đang muốn nói, thì nghe thấy một tiếng nổ vang rung trời ở xa, ánh lửa phun lên từ mặt đất, sóng lửa mạnh mẽ thậm chí phá hủy kiến trúc chung quanh, khói bay nghi ngút, đến mặt đất còn rung lắc.
Động tĩnh lớn như vậy, gần như có thể nhận định Lạc Dã đã tìm được sào huyệt, trên mặt những người khác lập tức lộ ra ý cười nhẹ nhõm.
Không có bất kỳ ai hiểu Lạc Dã hơn Sơ Điều, lực đánh bá đạo hiên ngang còn không nói lý lẽ như thế, trên thế giới này ngoại trừ anh thì không còn ai khác có thể làm được.
Cô không cần bất kỳ ai xác định, chắc canh trăm phần trăm người ở đó chính là anh.
Cô lập tức bỏ mặc đám người Thiệu Cảnh, gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên kia.
Thiệu Cảnh muốn ngăn cản, lại chỉ có thể nhìn bóng dáng nhỏ nanh lái cái xe điện nhỏ xinh lao mất khỏi tầm mắt, còn không nhìn thấy cả khói ở đuôi xe.
“Chết tiệt!”Thiệu Cảnh mắng một câu, không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đuổi theo.
Sào huyệt bị tấn công, cơ thể mẹ gặp nạn, biến chủng lang thang ở bên ngoài chắc canh quay trở về sào huyệt bảo vệ cơ thể mẹ, lúc này qua đó chắc canh là tự tìm cái chết.
Huống hồ bây giờ cô tới đó sẽ quấy rầy Lạc Dã, khiến anh phân tâm lúc chiến đấu thì phải làm sao?Sơ Điều cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy, nhanh hơn cả chạy một hơi tám trăm mét mà chỉ dùng hai phút bốn mươi tám giây, máu cũng sôi trào, nóng lòng muốn gặp được anh, tâm trạng kích động khó mà bình tĩnh được, khuôn mặt nhỏ vốn muốn bình tĩnh cũng tràn đầy vẻ vui sướng cùng căng thẳng.
Xe điện có giới hạn tốc độ là năm mươi km cũng bị cô lái thành xe việt dã, hung hăng đâm thẳng về mục tiêu, dù trên đường đi gặp mấy con biến chủng chỉ kéo dài chút hơi tàn cũng chỉ liếc qua, không nói lý lẽ, không hề sợ hãi.
Ngọn lửa vừa cao lên tận trời yếu dần, rất nhanh sau đó đã biến mất không còn tăm hơi, nhưng Sơ Điều đã xác định được vị trí, chỉ lao tới phương hướng đó.
Trong con hẻm loạn lạc ở khu ổ chuột hẻo lánh, nơi vốn là khu đèn đỏ đã bị san thành bình địa, nơi nơi đều là dấu vết bị cháy, đống hoang tàn đổ nát vẫn còn đốm lửa nhỏ chưa cháy hết.
Con đường ở trung tâm bị nổ thành một cái hố sâu, đống xương cốt chất cao như núi lấp đầy cả cái hố, người đàn ông lạnh như băng sương ngồi trên ngọn núi do hài cốt xếp thành, vẻ mặt hung ác, ánh mắt lạnh như băng, người sống chớ lại gần.
Rõ ràng vừa rồi nơi này còn nóng phừng phừng, mà người anh lúc này lại lạnh như băng, đến cả lông mi cũng kết sương trắng xóa.
Tiếng xe điện đột ngột phá tan vẻ tịch mịch của nơi đây, đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông khẽ nhúc nhích, chỉ thấy một vật thể không rõ đang lao tới phía anh như một viên đạn pháo.
Người đàn ông chậm chạp chớp mắt, căn bản không nhìn rõ đó là thứ gì.
Ngay sau đó, cái đầu bông xù như bị pháo nổ lao vào lòng ngực lạnh lẽo của người đàn ông.
Cô ôm chặt lấy người đàn ông mà mình mong nhớ đã lâu, giọng nói đầy giọng mũi, vừa ấm ức vừa vui sướng, tiếng nói tràn đầy sự quyến luyến và cả sự mềm mại như bánh kem: “Ông xã!”.