Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 3: Bữa Tiệc


Bạn đang đọc Thay Chị Gả Đại Gia FULL – Chương 3: Bữa Tiệc


Bạch Nhân đến viện dưỡng lão thăm bà ngoại.

Bà ngoại làm phẫu thuật xuất huyết não, lúc này bệnh tình đã bước đầu ổn định.
Chỉ là hôn mê vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói không biết chính xác bà sẽ tỉnh lại lúc nào.
Mặc dù tỉnh lại, đại khái bà cũng sẽ quên đi nhiều chuyện.
Bạch Nhân ghé lại bên giường, nắm tay bà, trong lòng cầu khẩn Bồ Tát phù hộ.
Cô giờ đây hai bàn tay trắng, chỉ có bà ngoại là người thân duy nhất.
Tựa vào tay bà, Bạch Nhân chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ lại nhớ đến căn tứ hợp viện ở trấn nhỏ Giang Nam, dưới tán cây ngô đồng, bà ngoại phe phẩy quạt cho cô.
Cô cứ vậy mà lẳng lặng tựa vào gối bà, nhìn những bức tường trắng ngói đen theo kiến trúc An Huy đằng xa xa.

Năm bảy tuổi đó, mẹ chết thảm, ba tái hôn, Bạch Nhân tuổi còn nhỏ bị đưa về nhà bà ngoại.

Nhà họ Bạch ở trấn cổ Giang Nam, rất nổi tiếng ở miền nam, toàn bộ là nhờ vào tài nghệ thêu Tô Châu xuất quỷ nhập thần của bà ngoại.
Bà ngoại làm túi vải cho các cô bé ở trấn trên, cũng làm hoa văn cho các thương hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới, còn tham gia triển lãm tác phẩm thêu “Lạc Thần Phú Đồ” (1) cho triển lãm nghệ thuật thêu Quốc Gia.
Tài nghệ thêu của bà có thể nói là bậc thần thánh của tạo hóa.
Chỉ tiếc, bởi vì mẹ cô chết oan uổng, bà ngoại khóc vài tháng, mắt vì khóc mà hỏng, cuối cùng không thể cầm kim chỉ mà làm công việc thêu thùa tỉ mỉ.
Vốn dựa vào tay nghề của bà ngoại, nhà họ Bạch cũng tích cóp góp nhặt được không ít tài sản.

Tiếc là đều bị mấy người cậu không nên thân trong nhà bài bạc thua sạch.
Bạch Nhân theo bà ngoại sống lay lắt gian nan ở trấn trên.

Vì sinh tồn, cô cũng bắt đầu học tay nghề thêu Tô Châu của bà.

Được chân truyền, tay nghề cô có thể làm ra những hoa văn không tồi.

Bà ngoại hy vọng Bạch Nhân có thể nối nghiệp của bà, chỉ là…
Chí của Bạch Nhân không nằm ở đó.

Năm mười tuổi, Bạch Nhân nhìn thấy người chị ngoài giá thú tên Tô An Ninh trên tivi.
Cách ăn mặc của người chị con riêng cực giống như ngọc nữ trong tranh Tết Phật bà Quan m ngồi, đẹp vô cùng.

Cô ta trên Tivi vừa hát vừa múa, ánh đèn tập trung chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Cô ta cười đến là hạnh phúc.
Bạch Nhân nhìn lại mình trong gương, hai bím tóc cong cong vẹo vẹo (2), quần áo trên người cũng bầy hầy lấm lem.
Bởi vì suy dinh dưỡng lâu ngày, vóc dáng cô vừa gầy vừa nhỏ, thảm hại đến khóc thét.

Bàn tay bé nhỏ, siết chặt lại thành nắm đấm.
Kể từ ngày đó, chỉ cần Bạch Nhân rảnh sẽ chạy đến đoàn nghệ thuật của trấn nhỏ, nhìn lén các chị em trong nhóm múa, học điệu bộ xoay tròn của các cô ấy.
Cũng thường xuyên học hát theo trên truyền hình: “Đóa hồng e ấp lặng lẽ nở, Chậm rãi nở rộ những cảm xúc em dành cho anh.

Bàn tay mùa xuân lật giở từng trang đợi chờ.

Anh thầm do dự nên hái em chăng.” (3)
Giọng cô trong trẻo, đi đến đâu hát đến đó, cây cầu nhỏ nước xuôi dòng, những cánh đồng giữa núi đều vang vọng tiếng hát trầm bổng của cô.
Thể loại nào cô cũng học hát, nhạc thịnh hành, nhạc rock, tiếng Quảng, tiếng Anh, v.v…
Ông cụ Trần ở cách vách nhà bà ngoại trong một căn tứ hợp viện lớn kiến trúc An Huy là một ông cụ thích câu cá, thường xuyên đến chỗ cầu cổ trong trấn nhỏ thả câu.
Mỗi khi nghe Bạch Nhân đứng trên cầu luyện giọng, ông cũng không khách sáo, sai cô: “Bé con, đến đây, đào giun cho ông nội câu cá.”
Bạch Nhân rất nghe lời, đi xuống đất đào một hộp giun đầy ú ụ, đặt trước mặt ông, hỏi: “Ông nội Trần, sao ngày nào ông cũng đến đây câu cá.”
“Bời vì phải ăn cơm đó.”
“Vậy ông chắc chắn là rất nghèo, không có tiền mua cá, phải tự mình câu, câu không được thì phải để bụng đói.”
Ông cụ Trần cười ha hả: “Đúng vậy.

Ông đây không câu được cá thì phải chịu đói bụng.

Tiểu Bạch còn không mau đi đào giun cho ông.”
“Hừ, bảo con đào giun cho ông cũng được, nhưng ông phải trả công cho con! Con chẳng làm không cho ai chuyện gì bao giờ!”
Ông cụ Trần nhìn gương mặt tươi tắn xinh đẹp còn vương nét ngây thơ của cô bé, cười nói: “Đến, nói ông nội Trần nghe, điều con muốn nhất là gì.”
“Con muốn trở nên nổi bật: Không bị bắt nạt,làm cho toàn bộ những người bắt nạt con phải tránh ra xa!”
“Ui, tính tình thật là lớn.” Ông cụ Trần mỉm cười, nhìn cô: “Nói cụ thể chút.”
“Con muốn…!Con muốn…”
Bạch Nhân nhớ đến hôm nhìn thấy tiết mục hát của người chị ngoài giá thú Tô An Ninh trên tivi, nói: “Con phải làm ngôi sao lớn! Lợi hại hơn cả chị ta! Con phải sống cho có thể diện! Sống như một người hạnh phúc nhất trên đời này!”
“Con đó, muốn nhiều thứ như vậy, thật là lòng tham không đáy.” Ông cụ Trần chọc chọc cái trán cô: “Ông đánh giá cao phần tính tình này của con, có điểm giống với thằng cháu nội kia của ông.

Có điều ông nội Trần không có cách khiến con trở thành ngôi sao lớn.

Tương lai mà con muốn, phải chính mình giành lấy.”
“Hừ, vậy mà ông còn sai con.”
“Chỉ cần ngoan ngoãn đào giun cho ông, cá hôm nay ông câu được đều cho con cầm về nấu canh ăn, không cần phải ngày nào cũng gặm bánh ngô (4).

“Thật vậy sao?” Bạch Nhân tham lam: “Con muốn hầm canh cá cho bà ngoại.”
“Đào đầy hộp giun cho ông trước đã.”
Bạch Nhân đào giun cho ông cụ Trần vài năm, mà ông cụ cũng luôn cho cô mấy con cá.
Cuộc sống năm đó, thật sự kham khổ.

Nhờ vào sự tiếp tế của ông nội Trần nhà bên, Bạch Nhân giống như một ngọn cỏ nhỏ không chịu thua, phá tan đất đai tăm tối, cố gắng vươn lên.

Bạch Nhân sau khi lớn lên, thay da đổi thịt.
Cô bảo vệ người thân duy nhất bên mình, trong lúc bà còn sống, cô muốn cho bà thấy, cô sẽ trả thù cho mẹ như thế nào, làm sao để sống một cách vẻ vang, sống thành một dáng vẻ hạnh phúc nhất.


Buổi tiệc ba ngày sau, đúng là Bạch Nhân vẫn nhìn thấy Trần Hoài Kiêu.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đặt riêng cắt may vừa vặn, dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh như băng, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

Trên tay anh cầm một ly rượu đế cao, chào hỏi cô từ đằng xa, giống như cố tình đối nghịch với cô.

Bạch Nhân nhìn đến vành tai trái của anh, vẫn còn đeo chiếc khuyên tai bằng đá hắc diệu cô tặng năm nào.
Chiếc khuyên tai này là cô tiết kiệm gần nửa năm sinh hoạt phí mới mua được, là món quà quý giá nhất mà cô có thể mua được vào thời điểm đó.
Nhưng đối với giá trị con người hiện nay của Trần Hoài Kiêu mà nói, món khuyên tai trang sức này, bây giờ…!rất rất rẻ tiền.
Cũng không biết vì sao anh vẫn mang.
Bạch Nhân đoán, anh cố tình mang nó, để đáp trả lại cô.
Cô xoay lưng, trợn mắt.
Rất kỳ lạ là Tô An Ninh lại vẫn chưa xuất hiện.
Trước đây những dịp tiệc tối như thế này, Tô An Ninh luôn đi vòng quanh xã giao, như một con bướm lượn, rêu rao khoác lác.
Bây giờ Trần Hoài Kiêu cũng đã đến, cô ta lại không có mặt, chuyện này thật sự khác thường, không biết đang làm trò quỷ gì.
Cũng may Bạch Nhân vẫn còn một tay.
Cô gọi điện thoại cho cô bạn thân Tôn Lê Lê.
Tôn Lê Lê là bạn cùng phòng thời đại học của Bạch Nhân, cũng là bạn thân tốt nhất, con nhà giàu đời thứ hai danh giá.

Giấc mơ lớn nhất của cô ấy là trở thành người đại diện vàng, vì vậy đối với chuyện lớn chuyện nhỏ trong làng giải trí, cô ấy đều nắm trong tay.
Cô ấy coi trọng Bạch Nhân, làm người đại diện kiêm luôn trợ lý không công cho cô, chuẩn bị đầu cơ kiếm lãi, đánh một trận thành danh, làm cho người trong nhà để mắt đến cô ấy.
“Nhân bé bỏng, may là cậu bảo mình coi chừng Tô An Ninh, cậu đoán không ra cô ta muốn làm gì đâu!”
Bạch Nhân biết, bên kia Tôn Lệ Lệ theo dõi khẳng định đã thu hoạch được kết quả: “Mình thấy cô ta bước vào phòng 3304 của khách sạn Tô Khắc.”
Tiệc tối dành cho người nổi tiếng lần này tổ chức tại sảnh tiệc lầu hai của khách sạn Tô Khắc, cô ta lấy phòng trên lầu nghỉ ngơi thì cũng bình thường.
Bạch Nhân: “Khó trách vẫn chưa thấy xuất hiện.”
Tôn Lê Lê: “Có điều, cậu biết người đặt phòng 3304 là ai không? Là Trần Hoài Kiêu!”
Bạch Nhân: …? Hóa ra là cô lo bò trắng răng, người ta vốn đã sớm tình chàng ý thiếp?
Tôn Lê Lê thấy cô im lặng, vì vậy nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tửu lượng của Trần Hoài Kiêu không tốt, mỗi lần tham gia tiệc có uống rượu đều sai trợ lý đặt phòng để anh ấy nghỉ ngơi.

Chỉ là lần này…!Tô An Ninh vậy mà lại có thể lấy được thẻ phòng của anh ấy, xem ra là chơi hết vốn á!”

Bạch Nhân trầm ngâm một lát, thật sự cũng không khó hiểu.
Nhà họ Tô có số lượng cổ phần lớn ở khách sạn Tô Khắc, với sự giúp sức của mẹ cô ta Trâu Hồng Chi, hẳn là Tô An Ninh vào phòng Trần Hoài Kiêu không khó.

Tôn Lê Lê nói tiếp: “Có điều cho dù vào được thì thế nào, loại chuyện thế này, Trần Hoài Kiêu không hợp tác cô ta làm được trò gì.”
“Hai người chung phòng, vậy là đủ rồi.” Ánh mắt Bạch Nhân lạnh lẽo: “Tiệc lần này, nhân vật lớn trong giới giải trí nhiều như mây, còn có không ít người bên truyền thông.

Nếu thật sự ầm ĩ ra tai tiếng, là đả kích rất lớn đối với danh dự của Trần Hoài Kiêu.”
Nghĩ đến chuyện Trâu Hồng Chi tung chiêu hiểm như thế này, tất nhiên đã nghĩ biện pháp đối phó chu đáo.
Nếu Trần Hoài Kiêu và Tô An Ninh xảy ra chuyện gì, Tô An Ninh hoàn toàn có thể mượn tên tuổi của chính mình, lợi dụng dư luận mà bức hôn.
Lùi lại vạn bước, dù Trần Hoài Kiêu không chạm vào cô ta, Trâu Hồng Chi có thể dẫn theo phóng viên giải trí chờ sẵn ở cửa.

Hai người ở cùng một phòng chắc như búa tạ.

Trần Hoài Kiêu cũng tự động hết đường chối cãi.
Xem ra vì trói được chú rể hiền như Trần Hoài Kiêu, Tô An Ninh hạ hết vốn gốc, thậm chí không tiếc dùng chính danh dự bản thân làm tiền cược.
Tôn Lê Lê chần chừ hỏi: “Bạch Nhân, cậu phải nhúng tay vào chuyện này sao?”
Trên ngón tay Bạch Nhân cầm chiếc ly đế cao, thản nhiên nói: “Trần Hoài Kiêu là hạng người gì.

Anh ta lại dễ dàng để mặc cho người ta bắt bí.

Không cần mình nhúng tay vào, Tô An Ninh chắc chắn sẽ không chiếm được món hời gì trên tay anh ta.”
“Nói cũng đúng.” Tôn Lê Lê đồng ý, nói: “Mấy năm nay, thủ đoạn Trần Hoài Kiêu như hổ như sói, cơ hồ là nuốt cả nửa giới giải trí, chút trò vặt như vậy, sao có thể tính kế được anh ấy.”
Trần Hoài Kiêu của hôm nay, đã sớm không phải là Trần Hoài Kiêu của đêm tốt nghiệp đại học năm đó.
Một đêm kia, anh “bắt nạt” Bạch Nhân, trong đáy mắt sẽ có vẻ hốt hoảng, cũng sẽ chấp nhận lời hứa với cô.
Nhưng Trần Hoài Kiêu của bây giờ, tâm tư tàn nhẫn, thủ đoạn sắc bén.

Chỉ cần anh không muốn, đừng ai nghĩ chiếm được chút hời nào từ anh.
Cho nên mặc kệ Tô An Ninh làm thế nào, kết quả cũng đều là một chữ “bại.”

Bạch Nhân đứng bên cửa sổ sát đất, lắc lư ly rượu, mặt không biến sắc mà xem náo nhiệt.

Đèn lên rực rỡ, ánh đèn neon chiếu lên trên gương mặt trắng nõn của cô, tỏa ra vài sắc đỏ quyến rũ.

Trần Hoài Kiêu đứng ở một chỗ xa xa ở đầu kia sảnh tiệc, vừa nói chuyện với người khác, đôi mắt lạnh nhạt thỉnh thoảng lại quét về phía cô.
Cô của năm đó thắt một bím tóc dài, hồn nhiên như bức tranh sơn thủy vùng Giang Nam tươi đẹp nhất.
Bạch Nhân của giờ phút này bị hận thù vây khốn, cả người toát ra hơi thở phù phiếm chốn hồng trần, như yêu mà cũng như ma, đi con đường hoàn toàn trái ngược.
Những năm rời xa nhau, Bạch Nhân tựa như cái bóng bị bôi xóa, nhàn nhạt phản chiếu trong lòng anh.

Cũng không đau nhưng lại xóa mãi không được.

Mà nay cô trở về, Trần Hoài Kiêu lại thấy tâm tình buồn bực, như thể con tim bị trói buộc bởi một sợi dây câu cực mảnh.
Mà đầu sợi dây lại nằm trên tay Bạch Nhân.


Chỉ cần cô kéo nhẹ, trái tim anh sẽ từ phẳng lặng mà gợn sóng.
Khó chịu đến cùng cực.
Bạch Nhân xinh đẹp như vậy, đương nhiên hấp dẫn không chỉ mỗi ánh mắt của Trần Hoài Kiêu.
Có người đàn ông để ý đến Bạch Nhân, đi đến làm quen với cô.
Tôn Lê Lê đang âm thầm quan sát, lập tức gửi tin cho Bạch Nhân_______
“Người nói chuyện với cậu…!là Từ Ẩn, nhà sản xuất của “Nghê Thường”.

Không phải cậu vẫn muốn múa cho “Nghê Thường” sao, làm quen với anh ta có lợi không hại.
Bạch Nhân cầm ly rượu lên, cười trong trẻo: “Kính nhà sản xuất Từ một ly?”
“Cô biết tôi?”
“Nghê Thường” là tác phẩm IP lớn, tôi vô cùng thích.”
“Vậy chúng ta có đề tài chung rồi.”

Chờ Bạch Nhân tán gẫu với Từ Ẩn cả ngày, lần nữa nhìn về phía Trần Hoài Kiêu, phát hiện đã không nhìn thấy người đàn ông kia đâu.
“Anh ta đi bao lâu rồi?” Cô gửi một cái tin ngắn cho Tôn Lê Lê.

“Tầm khoảng mười lăm phút.” Tôn Lê Lê trả lời: “Nhìn thấy anh ta đi vào thang máy, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, chắc là về phòng nghỉ ngơi.”
“Đã biết.” Bạch Nhân cất điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy lầu cao và ánh đèn neon ngoài cửa sổ.

Tôn Lê Lê: “Khuyên cậu tốt nhất đừng nhúng tay vào.

Ở đây phóng viên truyền thông nhiều lắm, một khi ầm ĩ ra tin tức chị em tranh giành đàn ông này nọ, cậu còn chưa vào giới giải trí, thanh danh cũng sẽ phá hủy hơn phân nửa.

Đến lúc đó fan não tàn của Tô An Ninh, hơn nữa là fan nhan sắc của Trần Hoài Kiêu, lửa đạn không phải đều nhắm vào cậu sao! Nói không chừng liên hôn cũng thất bại.”
Bạch Nhân: “Mình biết.”
Cô không nhúng tay, bằng thực lực của Trần Hoài Kiêu, hoàn toàn có thể kham được, cùng lắm thì tổn hao danh dự thôi.
Một khi nhúng tay vào, xảy ra chuyện, Bạch Nhân cô, cũng không xong.

Bạch Nhân lắc ly rượu đỏ, nhìn ngọn đèn neon ngoài cửa sổ.
Đầu óc có vài phần chuếnh choáng, ký ức ẩn náu bất chợt quay về, tất cả đều là một đêm đầy tràn kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhiều năm về trước.
Mặc kệ Tô An Ninh có làm được không, hời cho cô ta, trong lòng Bạch Nhân rốt cuộc cũng hơi khó chịu.

Vài phút sau, như đã hạ quyết tâm, Bạch Nhân uống cạn ly rượu, sải bước ra khỏi sảnh tiệc, lập tức đi vào khách sạn Dihao Holiday ở đối diện, lấy căn cước ra đặt một phòng.
Tôn Lê Lê gọi điên cuồng đến: “Bạch Nhân, cậu muốn làm gì?”
“Mình muốn gọi Trần Hoài Kiêu đến đây.”
“Đừng manh động đó! Ở đây nhiều phóng viên lắm!”
Bạch Nhân cầm theo thẻ phòng, lưng dựa vào tường, mắt ánh ra vài phần men say______
“Phải ngủ anh ta.

Không tới phiên Tô An Ninh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.