Thâu Trọn Gió Xuân

Chương 66: Hậu cung


Đọc truyện Thâu Trọn Gió Xuân – Chương 66: Hậu cung

Gạch dưới đất trơn bóng như gương, Vân Phỉ nhìn những hoa văn như ý cát
tường được khắc trên đó, nghe tiếng bước chân của Vân Định Quyền đến
trước mặt mình, nỗi hận cố đè nén nãy giờ đột nhiên trào lên như một
dòng nước lũ được khơi nguồn, cứ gào rít trong nàng. Nàng nắm chặt nắm
đấm, nuốt cơn tức hộc máu đang dâng lên tới cuống họng kia xuống.

Vân Định Quyền đích thân đỡ nàng dậy. “Vân Phỉ, mau đứng dậy đi.”

Vân Phỉ đứng dậy, nhìn thấy cha mình người mặc long bào, đầu đội vương
miện. Gương mặt anh tuấn nho nhã, chín chắn chững chạc kia gầy đi rất
nhiều, nhưng trên đó lại có thêm sự ngang tàng và sắc sảo. nhớ tới những nỗi đau mà hắn đã làm với mình, với mẹ và A Tông, cổ họng Vân Phỉ như
có một cái kéo sắc bén cắt ngang qua, mỗi một câu nói muốn thốt ra đều
rất khó khăn. Nàng nghẹn ngào nói: “Con gái chúc mừng phụ hoàng cuối
cùng đã được như ý nguyện.”

Vân Định Quyền cứ tưởng là nàng chịu nhiều uất ức, nay gặp được mình thì kích động đến rơi lệ chứ hoàn toàn
không biết giờ phút này, trái tim Vân Phỉ đã bị sự phẫn nộ, không cam
tâm, thất vọng, đau đớn… chiếm cứ toàn bộ, cuối cùng tập trung lại thành nước mắt căm phẫn.

Vân Định Quyền nhìn ngắm dung nhan hơi gầy
của nàng, lòng cũng thấy không đành, thở dài: “Hôm đó sau khi con bị
Triệu Sách bắt đi, phụ hoàng đang ở kinh thành bận đến sứt đầu mẻ trán,
không có thời gian để chú ý đến nên cố ý căn dặn Anh Thừa Cương bất luận thế nào cũng phải tìm được con, thế nhưng vẫn không có tin tức gì. Sau
đó nghe nói con đến Tấn Châu, ta cứ lo là Úy Trác sẽ gây bất lợi cho
con… May mà con gái ta phúc lớn mạng lớn, thông minh cơ trí, mấy lần đều bình an thoát khỏi nguy hiểm.”

Còn làm ra vẻ người cha hiền từ. Bảo Anh Thừa Cương đi tìm nàng? Lẽ nào không biết Anh Thừa Cương hận
nàng và A Tông đến nỗi muốn giết cho khuất mắt sao? Trong lòng hắn, tính mạng của Triệu Hiểu Phù mãi mãi quý giá hơn đứa con gái này.

Vân Phỉ rưng rưng nước mắt, mỉm cười: “Phụ hoàng, Anh Thừa Cương là đại ca của con sao?”

Vân Định Quyền sửa sai một chút: ‘Là Vân Thừa Cương. Lúc nãy Vân Thập Thất nói với con rồi sao?”

“Không phải Thập Thất thúc nói với con, con đã sớm biết trước rồi.” Vân Phỉ
nhìn thẳng vào mắt hắn, từ tốn nói: “Trong cái đêm bị quận chúa bắt đi,
con đã biết hắn là đại ca của con.”

Vân Định Quyền ngẩn ra.

“Đêm ấy, Triệu Sách và quận chúa muốn dùng con uy hiếp để thoát khỏi vòng
vây, Triệu Sách đặt kiếm lên cổ con, bắt đại ca để cho bọn họ một con
đường sống. Đại ca nói: “Ta sẽ không tha cho ả ta, ngươi cứ giết ả tùy
thích, đương nhiên ta sẽ có cách ăn nói với cha mình. Lúc ấy con mới
biết thì ra hắn là đại ca của con.”

Vân Định Quyền lại giật

mình, nói: “Sau khi đại ca con trở về thì nói Triệu Sách bắt cóc con, nó sợ gây hại đến tính mạng của con nên mới thả Triệu Sách đi.”

Vân Phỉ giận đến nỗi tim rung lên. Vân Thừa Cương đúng là biết cách đổi trắng thay đen, lộn trái thành phải.

Nàng ngửa đầu lên, chỉ vào vết sẹo mờ trên cổ mình. “Phụ hoàng, người nhìn
xem, đây là do Triệu Sách gây ra đó. Lúc ấy đại ca không chỉ không có ý
cứu con mà còn khích tướng để Triệu Sách giết con.”

Vết thương trên cổ Vân Phỉ tuy đã sớm lành nhưng vì làn da nàng quá trắng nên vết sẹo hồng ấy rất rõ ràng.

Lúc này Vân Định Quyền mới tin là Vân Thừa Cương không hề nói thật với
mình. Nhưng vì nhiều năm qua, đứa con này không thể bước ra ngoài ánh
sáng nên trong lòng hắn rất áy náy, cho nên dù có tức giận thì cũng
không nhẫn tâm trách phạt, huống chi Vân Phỉ vẫn sống sờ sờ ra đó. Vì
thế, hắn bối rối nói: “Tuy là nó cố ý như thế nhưng con xem, cuối cùng
nó vẫn vì con mà thả Triệu Sách đấy thôi.”

“Phụ hoàng lầm rồi, hắn không hề vì con mà thả Triệu Sách, mà là vì quận chúa.”

Vân Định Quyền giật mình: “Quận chúa?”

Vân Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, quận chúa đặt kiếm lên cổ, đại ca lập tức thả
Triệu Sách đi. Có lẽ ở trong lòng đại ca, quận chúa còn quan trọng hơn
cả con.”

Câu nói có vẻ vô tình này nhưng lại làm Vân Định Quyền
cảm thấy không được thoải mái lắm, hắn trầm giọng nói:”Lát nữa ta sẽ bắt nó nhận lỗi với con.”

Suýt nữa hại chết nàng và A Tông mà chỉ
nhận lỗi thôi sao? Xem ra ở trong mắt cha, tính mạng của nàng và A Tông
còn mỏng manh hơn sợi chỉ.

Vân Phỉ sớm đã hoàn toàn hết hy vọng
vào cha mình, nàng cũng không hy vọng hắn lấy lại công bằng cho mình.
Nàng nói cho Vân Định Quyền biết sự thật này chỉ là vì muốn hắn biết
rằng đứa con trai trưởng mà hắn luôn tin tưởng kia đã lừa gạt sau lưng
hắn như thế nào.

Nàng hiểu ý nói: “Con nói với phụ hoàng những
lời này không có ý làm cho phụ hoàng trách phạt đại ca, con chỉ muốn cho phụ hoàng biết đại ca không thích con và A Tông. Sau này người nhà
chúng ta còn phải gặp mặt thường xuyên, trong lòng con hơi sợ hãi, hy
vọng phụ hoàng có thể bảo vệ con và A Tông. Khó khăn vất vả lắm con mới
từ Tấn Châu đến được đây chính là vì trong lòng rất nhớ phụ hoàng, chỉ
có phụ hoàng mới là chỗ dựa vĩnh viễn của con và A Tông.”

Bởi vì tâm trạng hơi kích động nên những lời dối trá này của nàng lại có vẻ

chân thành tha thiết, nước mắt cứ đượm trên mi như muốn khóc, nhìn có vẻ hết sức đáng thương, có sức lay động lòng người.

Nghĩ lại những gì mà đứa con gái này từng làm và hy sinh cho hắn, mấy lần suýt nữa thì mất mạng, cho dù lòng Vân Định Quyền làm bằng sắt đá thì cũng không
khỏi sinh ra lòng thương xót.

Vân Phỉ cố ý yếu đuối rơi nước mắt là vì muốn khiến hắn áy náy. Vân Định Quyền nhẹ giọng nói: “A Phỉ, con
và A Tông đều là con của trẫm, đương nhiên trẫm sẽ bảo vệ hai con. Con
yên tâm, phụ hoàng sẽ từ từ mà bù đắp cho con, bây giờ con đã là công
chúa cao quý của Đại Sở.”

Vân Phỉ lộ ra vẻ mặt cảm kích sắp khóc, mừng rỡ nói: “Đa tạ phụ hoàng.”

“Con đi gặp mẹ con và A Tông trước đi. Tiền Trung, dẫn công chúa đến Thục Hòa cung.”

Một vị thái giám trung niên đứng ngoài điện lập tức trả lời: “Mời công chúa.”

“Đa tạ phụ hoàng, con gái xin lui trước.” Vân Phỉ hành lễ xong thì ra khỏi Đức Dương điện.

Tiền Trung dẫn hai thái giám và hai cung nữ, cung kính dẫn Vân Phỉ đến Thục
Hòa cung. Vân Phỉ nghĩ đến người mẹ đã lâu không gặp thì hết sức kích
động, vội vàng lướt thật nhanh qua những cung điện san sát, không hơi
sức đâu mà nhìn phong cảnh trên đường đi.

Đến Thục Hòa cung, không đợi thông báo, Vân Phỉ đã vội vội vàng vàng bước lên thềm đá, kích động gọi: “Mẹ, A Tông.”

Tô Thanh Mai đã nhận được tin tức, lúc này đang hết sức sốt ruột. Nghe
được giọng nói mình luôn ngóng trông thì người mềm nhũn ra, gần như là
không có sức đứng dậy.

“Tỷ tỷ!” A Tông không đợi được, chạy vội
ra ngoài, vọt tới trước mặt Vân Phỉ, lập tức ôm hông nàng, suýt nữa thì
làm nàng ngã nhào ra đất.

“A Tông!”

Vân Phỉ mừng đến
muốn khóc. nàng nâng khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, bầu bĩnh đáng yêu
của đệ đệ lên, vui sướng đến mức không biết phải nói gì. Xem ra thân thể của A Tông đã khôi phục.

Lúc ấy, Tô Thanh Mai được một đám cung nữ thái giám dìu ra ngoài. Nàng gầy gò không sức sống, xanh xao yếu
đuối, quần áo son phấn cũng không che được vẻ tang thương mất mát của
nàng, bị ánh mặt trời ngày đông chiếu không sót gì.


Vân Phỉ rưng rưng nước mắt nhìn người mẹ gầy gò tiều tụy của mình, lòng chua xót đến không nói nên lời.

Nàng nhớ đến ngày xuân ngẩng đầu nghe chim hót ấy, mẹ mặc bộ váy màu tím,
khoác áo choàng trắng có in hình trăm con bướm giữa rừng hoa, sóng mắt
long lanh, nụ cười rạng rỡ làm sao. Lục tung cả tủ quần áo với tâm trạng vui sướng, trang điểm chờ người tới. Đáng tiếc, cha lại đâm cho mẹ một
nhát vào tim.

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi mà mẹ đã già nua
đi cả chục tuổi, người mẹ ngây thơ, rạng rỡ như thiếu nữ kia đã không
còn nữa, giống như là một bức họa cuộn tròn bị bụi trần bao phủ, mãi mãi nằm lặng giữa thời gian.

Nước mắt cứ lặng lẽ chảy dài, nàng bước nhanh tới trước, ôm chặt lấy mẹ.

Tô Thanh Mai ôm con gái, lệ tuôn đầy mặt, không nói nên lời. “A Phỉ!”

Hai người như trải qua sinh ly tử biệt, trong lòng ai cũng tràn ngập chua xót và đau đớn.

Tiền Trung cười hùa theo. “Thục phi nương nương và công chúa gặp lại thì nên vui mừng mới phải.”

Bốn chữ ‘Thục phi nương nương’ rơi vào tai Vân Phỉ khiến lòng nàng đau
nhói. Nhờ có gia sản của ông ngoại làm bàn đạp, lần lượt đi đến ngày hôm nay, vậy mà Vân Định Quyền chỉ phong cho người vợ nguyên phối này một
cái danh ‘thục phi.’

toàn bộ sự phẫn nộ trong lòng lập tức trào
lên, thậm chí lấn át cả niềm vui mẹ con đoàn tụ. Nàng buông mẹ ra, quay
đầu hỏi Tiền Trung: “Tiền công công, hiện nay ai quản lý hậu cung?”

Tiền Trung nói: “Là Đức phi nương nương.”

Vân Phỉ nhíu mày: “Là Minh Châu quận chúa sao?”

“Không phải, là Anh nương nương, mẫu thân của Đoan vương.”

“Đoan vương là ai?”

Tiền Trung không dám gọi thẳng tên của Vân Thừa Cương, nên nói: “Là con trai trưởng của bệ hạ.”

Vân Phỉ bỗng nhiên hiểu ra, thì ra là mẹ của Vân Thừa Cương. cha lừa gạt mẹ nàng cả một đời, lợi dụng cả một đời, cuối cùng đâm một dao vào tim bà. Khi ông ta đạt được mọi thứ thì lại để mẹ con Vân Thừa Cương hưởng thụ
tất cả.

Mẹ nàng chỉ mơ một giấc mộng đẹp, tỉnh lại thì chỉ còn lại nỗi thê lương vì làm bàn đạp cho người khác.

Vân Phỉ tức giận đến nỗi cả người run lên, nỗi căm phẫn trong lòng không
sao tả xiết. Cha lấy làm áy náy với mẹ con Vân Thừa Cương, lẽ nào không
hề có chút áy náy với mẹ nàng sao?

Tô Thanh Mai biết tính khí
của con gái mình, lúc này bà phát hiện con gái mình đang khẽ run lên nên nắm tay nàng nói: “A Phỉ, chúng ta vào trong hẵng nói.”

Tiền Trung dẫn người cáo lui.

Hai cung nữ đứng phía sau Tô Thanh Mai bước tới quỳ xuống, đồng thanh nói: “Xin thỉnh an công chúa.”


Vân Phỉ vốn đang bừng bừng lửa giận, lúc này thấy hai cung nữ trước mặt là
Phục Linh và Bạch Thược thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nàng vội vàng
kéo họ dậy, hỏi Phục Linh: “Sao em lại ở đây?”

“Ngày ấy em bị
trúng độc, sau đó đại tướng quân chạy đến, mang em và những người kia về phủ, sau đó ngài ấy phái người đưa em về Kinh Châu, lần này em theo
nương nương đến kinh thành.”

Vân Phỉ vừa nghe đến ba chữ đại tướng quân thì lập tức cố xua y ra khỏi đầu, không nghĩ đến y nữa, mọi chuyện đều đã là quá khứ.

Vào trong điện, Tô Thanh Mai cho mấy cung nữ thái giám lui ra, bảo Phục
Linh và bạch thược dẫn A Tông đi nơi khác, trong điện chỉ còn hai mẹ con nàng.

Vân Phỉ ôm lấy mẹ, vui buồn lẫn lộn: “Mẹ, sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa, sống chết gì đều ở bên nhau.”

Tô Thanh Mai gật đầu, lau nước mắt, nói: “A Phỉ, mãi đến mấy ngày trước mẹ mới biết thì ra cha con sớm đã có một người vợ, tên gọi là Anh Hồng Tụ. Con trai trưởng Vân Thừa Cương của bà ta còn lớn hơn con. Bao nhiêu năm nay, mẹ cứ tưởng cha con không màng nữ sắc, thì ra ông ấy còn có một
gia đình khác ở bên ngoài, Anh Hồng Tụ đã sinh cho ông ấy hai trai một
gái.”

Vân Phỉ cả kinh: “Hai trai một gái?”

“Phải, còn có một đứa con trai mười bốn tuổi tên Vân Vĩ, một đứa con gái mười sáu
tuổi tên Vân Thúy, sinh cùng ngày cùng tháng với con.” Tô Thanh Mai nói
tới đây, giận đến nỗi run cả người, cười khổ, rồi tự trào mình: “Loại
phụ nữ ngu xuẩn như mẹ đúng là thế gian hiếm thấy, ta đúng là hối hận
không kịp.”

Vân Phỉ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, ông ta đối xử với chúng ta như vậy, con sẽ không để ông ta được sống yên.”

Tô Thanh Mai xua tay. “A Phỉ, mấy ngày nay mẹ đã nghĩ thông suốt rồi, là
do mẹ quá ngốc, bị gạt cũng đáng đời. Nếu mẹ khôn khéo một chút thì đã
không rơi vào kết cục như hôm nay. Cha con không ra gì, nhưng may mà mẹ
còn có con và A Tông. Mẹ vốn rất giận Lâm Thanh Hà, nhưng bây giờ lại
thấy biết ơn nàng ta. Nếu không có sự xuất hiện của nàng ta, lúc này mẹ
đột nhiên nghe được tin tức đó chắc là sẽ bị tức chết, hoặc là quyết
sống mái với ông ấy. Vì có chuyện của Lâm Thanh Hà nên mẹ đã không còn
hy vọng gì vào ông ấy, giờ biết được chuyện này thì cũng chỉ như thêm
sương trên tuyết mà thôi. Bây giờ mẹ chỉ coi mình là một quả phụ đã mất
chồng, có con và A Tông ở bên cạnh thì mẹ cảm thấy đủ lắm rồi.”

Vân Phỉ không ngờ mẹ mình lại bình tĩnh được như thế.

Tô Thanh Mai vốn là người mềm yếu, từ nhỏ được cha nâng niu chiều chuộng,
có một cuộc sống cơm áo không lo. Sau khi gả cho Vân Định Quyền thì cũng là một châu mục phu nhân được người người kính ngưỡng. Mãi cho đến khi
Lâm Thanh Hà xuất hiện thì mới phá tan cuộc sống tưởng chừng như hạnh
phúc của nàng. Hơn nửa năm nay, nàng ở Kinh Châu một mình, càng nhìn
thấu hồng trần, không tranh với đời. Bây giờ con trai con gái đều ở bên
cạnh, nàng chỉ muốn được bình an.

Vân Phỉ chậm rãi nói: “Mẹ, mẹ
biết không, con và A Tông sớm đã bị Vân Thừa Cương coi là cái đinh trong mắt, hắn hận mẹ chiếm lấy vị trí chính thê, hận con và A Tông có thể
quang minh chính đại còn hắn và mẹ hắn thì phải sống cuộc sống âm thầm
bí mật.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.