Bạn đang đọc Thâu Thiên – Chương 34: Huynh đệ
Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
đọc truyện mới nhất tại .
Chương 34: Huynh đệ
Dịch: Độc Tiên
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Có mấy chương bên vip bị lỗi nên lấy tạm nguồn khác
“Tất cả dừng tay!”
Từ cuối đường truyền đến tiếng hét lớn của Lô Thừa Phong. Kèm theo là hơn mười thanh loan đao ngưng kết từ Thái Bạch Kim tinh khí gào thét đánh úp lại, đầy trời vũ tiễn bị loan đao chặn ngang cắt đứt, tọa kỵ mười mấy danh huyết giáp kỵ sĩ đang xung phong liều chết cũng bị chém đứt chân trước, cả người ngồi trên tọa kỵ cũng chật vật té ngã trên đất.
May mắn những kỵ sĩ này khi công kích thì tốc độ còn không lớn lắm, phía trước hơn mười kỵ sĩ ngã sấp xuống, kỵ sĩ đằng sau đã vội vàng ghìm chặt dây cương ngừng tọa kỵ công kích.
Hơn mười thanh loan đao ở trên đường cái lượn vòng mấy lần, sau đó mới mang theo tiếng rít chói tai lăng không tan rã.
Sắc mặt trắng bệch ra, trên trán điểm điểm mồ hôi lạnh, chân khí trong cơ thể cơ hồ không còn một mống, Lô Thừa Phong một bên luống cuống tay chân đem ba cái cọc trận nhét vào túi gấm bên hông, một bên mang theo đại đội thân binh hộ vệ hướng bên này cấp tốc chạy tới. Lô Thừa Phong trắng mắt nhìn đám người Vật Khất, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ngươi tên gia hỏa này, thực có can đảm ra tay trước mặt nhiều người như vậy a? Tìm điểm yên tĩnh không được sao?”
Liễu Tùy Phong ngây ngốc nhìn cũng tiễn thủ bên trên nóc nhà hai bên đường, hắn run rẩy giơ trường kiếm chỉ thẳng vào mặt Vật Khất giận dữ hét ầm lên: “Dân đen, ngươi dám hạ lệnh mở cung bắn tên? Ngươi nhất định phải chết, ngươi, ngươi, ngươi dám tập sát bản hầu, *** mẹ ngươi chết chắc rồi!”
Vật Khất dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, khinh thường lắc đầu: “Chó cắn người thì không sủa, ngươi nói tất cả là bao nhiêu lần muốn giết cả nhà ta rồi?” Cười cười nhìn Liễu Tùy Phong, Vật Khất ngang nhiên nói: “Nếu không phải công tử ngăn lại, ta thật sự ở trên đường cái làm thịt các ngươi rồi!”
Liễu Tùy Phong toàn thân run rẩy, trường kiếm chỉ một vòng đám dân chúng hai bên đường, căm giận nói: “Trước mắt bao người, ngươi dám tập sát Quân Hầu, ngươi tên dân đen này quả thực là to gan lớn mật!”
Vật Khất liếc mắt nhìn dân chúng hai bên đường, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ta phi, ta ở trước mặt bọn họ giết ngươi thì thế nào? Sợ người nhà ngươi trả thù? Cha ngươi Phủ Dương Quân dám phái người đến báo phục ta, đến bao nhiêu thì nằm lại bấy nhiêu!”
nguồn (.)
Dùng sức vỗ bả vai một thành vệ quân bên người, Vật Khất nghiêm nghị quát: “Nhớ kỹ, Tiểu Mông thành này là địa bàn của đại gia Vật Khất nhà ngươi!”
Liễu Tùy Phong ngậm miệng lại. Hắn kinh ngạc nhìn Vật Khất, nội tâm một mảnh mờ mịt. Hắn chưa từng gặp qua hung nhân như Vật Khất? Trên Đại Yến triều có trăm chư hầu, Vương Công Quân Hầu đều là quý tộc cao cao tại thượng, đau ra một tên bình dân dân chúng nào dám đối vô lễ với một Quân Hầu? Vật Khất chỉ là một cái nho nhỏ Tiểu Mông thành Điển Quân mà thôi, rõ ràng dám ở trên đường cái tập sát một Quân Hầu!
Sờ tay lên cổ, Liễu Tùy Phong có điểm chột dạ không dám nhìn Vật Khất mà là trợn mắt nhìn phía Lô Thừa Phong đang tách đám người đi tới.
“Lô Thừa Phong! Đây là thuộc hạ của ngươi! Ngươi có biết hay không, hắn vừa rồi thiếu chút nữa giết ta? Nếu ta bị thương một sợi tóc, ngươi, ngươi. . .”
Lô Thừa Phong phụng phịu đi tới, nhẹ nhàng gật đầu với Vật Khất.
Vật Khất lặng lẽ cười, sau đó nhìn Liễu Tùy Phong lớn tiếng nói: “Di Hầu tại sao không nói, nếu như ta làm ngươi bị thương một sợi tóc, ngươi sẽ tru sát cửu tộc công tử chúng ta để hả giận đi?”
Liễu Tùy Phong ngậm miệng lại, Lô Thừa Phong lại một lần nữa trắng mắt ra mà trừng Vật Khất. Tru sát cửu tộc Lô Thừa Phong? Lời này sợ là Lữ quốc Quốc Quân cũng không dám mở miệng, huống chi là Liễu Tùy Phong? Hắn mặc dù là con của Phủ Dương Quân thật nhưng Phủ Dương Quân cũng bất quá là Lữ quốc ngoại thích mà thôi!
Nếu mà muốn nói quyền thế, Lô gia ở triều đình Lữ quốc chính là viễn siêu cái loại ngoại thích như Phủ Dương Quân.
Một câu nhẹ ra chắn cho cổ họng Liễu Tùy Phong một hơi nghẹn lại, thiếu chút nữa thì bị Vật Khất làm cho tức đến hôn mê bất tỉnh. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Vật Khất, trường kiếm trên tay run rẩy, hận không thể không quản gì mà cứ hạ lệnh giết Vật Khất đã.
Ngay khi Liễu Tùy Phong còn đang bực bội, trong chiếc xe phía sau hắn đột nhiên truyền ra một thanh âm đạm đạm: “Liễu Quân Hầu, nơi này chính là Tiểu Mông thành sao? A, vì sao Tiểu Mông thành thành vệ quân lại chặn đường chúng ta vậy? Chẳng lẽ Tiểu Mông thành trị quân không nghiêm, đám thành vệ quân đều biến thành cướp đường hết rồi?”
Theo thanh âm này, một thanh niên trường cao ngọc lập chui ra khỏi xa giá, dưới chân vừa nhấc, nhẹ nhàng tựa như một đám lông vũ xẹt qua xa giá Liễu Tùy Phong, rơi vào bên cạnh Liễu Tùy Phong. Vật Khất đồng tử co lại, tu vi người kia, hình như còn muốn cao hơn một bậc so với chính mình, hẳn là một chân đã bước vào Tiên Thiên cảnh giới.
Chỉ có điều, đem khi đem Chân Thủy linh cương vận vào hai mắt, Vật Khất phát hiện khí tức người trẻ tuổi kia ở trên thân nổi mà không đọng lại, lúc vận chuyển có điểm không bị khống chế. Đoán không sai thì công lực của hắn hẳn là mượn ngoại vật mà đạt thành, hoặc là đan dược, hoặc là trời sinh linh thảo nào đấy.
Người trẻ tuổi kia mặt mũi vài phần tương tự Lô Thừa Phong, chỉ là thần thái mang theo vài phần hung ác nham hiểm, lông mi luôn nhíu, trong hai tròng mắt quang mang tà mà không chính, mục quang rời rạc, có điểm tán loạn. Chỉ cần nhìn đôi mắt của hắn là đã biết người này không phải là loại thiện lương gì.
Đứng trên xe, từ cao nhìn Lô Thừa Phong phía dưới, người trẻ tuổi kia lãnh đạm nói: “Đại ca, tên Tiểu Mông thành Điển Quân của ngươi làm như thế nào vật? Nhìn xem, nhìn xem, còn có hiểu quy củ hay không? Theo luật Lữ quốc, Quân Hầu xuất hành, dân chúng phải tránh đường. Ngươi ngược lại điều binh khiển tướng ngăn cản xa giá Quân Hầu, ngươi rốt cuộc nghĩ muốn làm gì?”
Vừa gặp mặt chính là một cái mũ tội trạng chụp thẳng vào đỉnh đầu, Vật Khất nội tâm nộ khí lại nổi lên.
Đối với bản tính của Vật Khất đã có vài phần minh bạch nên Lô Thừa Phong kịp thời xoải bước một bước, chắn trước mặt Vật Khất lúc này đang muốn nổi bão, hắn lạnh nhạt nói: “Là lục đệ đến đây? Như thế nào không sớm một chút thông báo đại ca?”
Lục đệ của Lô Thừa Phong, con của nhị thúc trên danh nghĩa của Lô Thừa Phong – Lô Khúc Uyên đang lạnh lùng cười, cong hai tay lạnh nhạt nói: “Liễu Quân Hầu gần nhất phụ trách tám quận Tam Quân Giám Sát Sử, phụ trách giám sát xét duyệt quân vụ tám quận. Tiểu Mông thành thuộc Tam Sơn quận, vừa lúc ở trong phạm vi chức quyền của Quân Hầu.”
Lãnh nhãn nhìn Lô Thừa Phong, Lô Khúc Uyên lạnh băng băng nói: “Khúc Uyên cũng đến nhậm chức, đã cố ý cầu được phụ thân hỗ trợ một cái chức Tam Quân Giám Sát phó sứ, để chuyên môn đến Tiểu Mông thành vấn an đại ca ngươi a!”
Liễu Tùy Phong ngửa mặt lên trời cười to, hắn tiến vào trong xa giá, tất tất tác tác tìm kiếm một hồi, rốt cục tìm ra một phần công văn cùng một khối ngân bài, đắc ý ném cho Lô Thừa Phong. Lô Thừa Phong tiếp nhận công văn cùng ngân bài, nhìn kỹ một phen, trên mặt đích xác ghi chú rõ, Liễu Tùy Phong hôm nay là Bát quận Tam quân Giám Sát Sử, phụ trách xét duyệt tất cả sự vụ liên quan đến quân vụ.
Lô Thừa Phong mặt trầm xuống. Vật Khất vội vàng tiến đến bên cạnh hắn hỏi xem Tam quân Giám Sát Sử rốt cuộc là cái quái gì, Lô Thừa Phong thấp giọng giải thích vài câu, lúc này sắc mặt Vật Khất cũng trở nên vô cùng khó coi. Hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Sớm biết như vậy, vừa rồi đã làm thịt cả đám luôn! Dù sao Tiểu Mông thành xung quanh Man nhân vô số, mặc kệ chết bao nhiêu người, đổ hết cho người man là được, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến!”
Giám Sát Sử cũng không phải thường trực. Nó chỉ có ở trong các thế gia hào tộc Lữ quốc, nếu có đệ tử trong nhà cần rèn luyện, thì sẽ chuyên môn tạm thời thiết trí một vị trí như vậy, hoặc là Giám Sát quân vụ, hoặc là Giám Sát chính vụ, thậm chí cả thuỷ lợi, nông nghiệp, buôn bán vân vân, cũng có thể chuyên môn mở ra một cái chức như vậy. Vài tên thế gia đệ tử kết bạn đi các nơi, hoặc là xét duyệt quân vụ, hoặc là xét duyệt chính vụ, chuyên đi tìm xương trong trứng gà, chờ làm được nhiều thì sự vụ hơn ở phương diện này đã quen thuộc rồi.
Quyền lợi của Giám Sát Sử, nói lớn không lớn, nhưng là nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Bọn họ có được quyền thẳng tấu, công văn báo cáo được trực tiếp đưa đến tay Lữ quốc Quốc Quân cùng đám triều thần quyền lực lớn nhất Lữ quốc. Những công văn này đối với cơ sở quan viên Lữ quốc ngang với quyền sinh sát rồi.
Nếu để cho bọn hắn thật sự móc ra được vài khúc xương trong quả trứng gà, trồng thêm mấy cái tội danh không nhẹ không nặng, tiền đồ làm quan đảm bảo không còn.
Hơn nữa những tên Giám Sát Sử đều xuất thân thế gia hào tộc, mỗi nhà đều có bối cảnh cường đại, trên mặt đất hành tẩu, làm việc, thủ đoạn cơ hồ là không kiêng nể gì cả, để cho người ta cực kì đau đầu. Một khi đắc tội bọn họ, thì sẽ phải chịu gia tộc sau lưng bọn họ chèn ép đủ đường, dù là một Quận Thủ, cũng sẽ bị chật vật không chịu nổi.
Liễu Tùy Phong, Lô Khúc Uyên nhìn qua Lô Thừa Phong, đồng thời cười ha hả lên.
Lô Khúc Uyên vừa cười vừa đắc ý nói: “Đại ca, kính xin ngươi an bài a, xem xem cho chúng ta ngủ lại ở nơi nào? Còn có, phủ Tiểu Mông thành Điển Quân, bao gồm tất cả công văn niêm phong cất vào kho, tất cả hồ sơ niêm phong cất vào kho, tất cả tiền bạc, lương thảo, quân giới đều niêm phong cất vào kho. Trước khi chúng ta làm ra toàn bộ xét duyệt, không cho phép Tiểu Mông thành điều động một binh một tốt nào cả!”
Vật Khất hai tay đặt trong tay áo, lui về phía sau mấy bước. Hắn nghiêng đầu nhìn Lô Khúc Uyên từ trên xuống dưới, tính toán xem tổng các thứ mà hắn ăn mặc trên người có thể đáng mấy đồng tiền. Thuận tiện hắn cũng tính toán luôn giá trị cái khung xe của Liễu Tùy Phong, trong lòng nảy sinh ác độc, nếu không làm cho hai người này đến quần lót cũng bị lột sạch thì hắn cũng không phải là Thâu Thiên Hoán Nhật môn chưởng môn đệ tử rồi!
Lô Thừa Phong cắn răng nhìn nhìn Liễu Tùy Phong đang vênh váo tự đắc, kiêu ngạo vô hạn, lại nhìn phía Lô Khúc Uyên đang híp mắt liên tục gật đầu với chính mình, mặt âm trầm phất phất tay: “Tất cả tướng sĩ trở lại doanh trại, không nghe quân lệnh, nghiêm cấm rời khỏi doanh trại. Liễu Quân Hầu, lục đệ, các ngươi đi theo ta!”
Tiến độ ù ù, binh lính thành vệ quân chậm rãi rút lui khỏi đường.
Vật Khất một tay kéo Triệu Thần Tội, thấp giọng phân phó cho hắn vài câu. Triệu Thần Tội vội vàng lẫn trong đám người rời đi, hắn muốn đến khu trại huấn luyện tân binh trong núi, khiến cho trại huấn luyện trong mấy ngày này tăng mạnh tuần tra, nghiêm cấm người xuất nhập. Lén tăng cường quân bị thêm hai vạn, trộm luyện hai vạn đại quân, cái này nếu như bị tên Lô Khúc Uyên cố ý bới móc phát hiện ra… Vật Khất cũng chỉ có thể lại một lần nữa chụp vào đầu Man nhân thêm một cái hắc oa* rồi(oan uổng)!
Khẽ thở dài một hơi, Vật Khất thì thào lẩm bẩm: “Có thể ít điểm phiền toái thì ít đi a! Trước khi thực lực không đủ mạnh, thật sự không nên trêu chọc vào đám vương bát này!”
Đột nhiên có một đạo mục quang làm cho Vật Khất toàn thân rét run từ trong xe của Lô Khúc Uyên, nhanh chóng xẹt qua người Vật Khất.
Vật Khất toàn thân cứng đờ, da đầu một hồi run lên. Hắn không dám nhìn bên kia, vội vàng đưa mắt nhìn sang người Lô Thừa Phong.
Lô Khúc Uyên nhảy xuống xe ngựa, rất thân mật bắt tay Lô Thừa Phong: “Ha ha ha, đại ca, đã lâu không gặp, lục đệ rất nhớ ngươi đây!”
Dùng sức ôm Lô Thừa Phong một cái, Lô Khúc Uyên ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đại ca, nhị ca muốn ta đưa cho ngươi câu này, lần này, ta phải chơi đùa chết ngươi! Có biết mập mạp Dịch Diễn chết bầm kia tại sao phải cùng ngươi gây khó không? Đều là nhị ca an bài đó, hiểu chưa?”
Buông Lô Thừa Phong ra, Lô Khúc Uyên lại cười to vài tiếng: “Đại ca, hôm nay có thể cùng đại ca tương kiến, lục đệ thật sự là rất vui vẻ đó!”
Vật Khất ở một bên lắc đầu liên tục, vậy mà cũng là huynh đệ?