Bạn đang đọc Thâu Thiên – Chương 30: Tàn sát hết
Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 30: Tàn sát hết
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An –
Ánh mặt trời rực rỡ bao phủ lên ngọn đồi xanh ngắt, một con đường lầy lội uốn lượn dọc sườn núi, trên đường ít người qua lại.
Mặc áo giáp chỉnh tề, thắt lưng có thêm một thanh kiếm sắc nhọn đặc chế, Vật Khất đang cưỡi trên lưng một con tê giác, hai tay khoát trước ngực, nhìn xuống con đường từ trên cao. Tê giác 1 sừng đang nhởn nha ăn rêu trên những tảng đá nghe ráu ráu.
Chắc là rêu không hợp khẩu vị, tê giác 1 sừng xì xì không vui, ve vẩy đuôi ngoắc nguẩy, đập vào người cẩu Tể Tử.
Cẩu Tể Tử xoa xoa mũi, hắn cũng mặc đồng phục thành vệ quân và cười ngây ngô, gạt cái đuôi con tê giác ra, đắc ý sờ mó cái mũi lớn 1 trượng 2 thước của hắn, mặt chiếc rìu rộng khoảng 3 thước, giống như một cánh quạt, không thử cũng biết sức sát thương của nó lớn thế nào.
Sau 1 tháng kể từ đêm hành thích đấy, huynh đệ Dịch Diễn hoàn toàn ngừng lại, chúng gần như chìm trong rượu chè, giống như là tiêu sạch những gì mình có trong vài ngày vậy.
Trong 1 tháng đó, Trương Hổ cùng với toàn bộ binh mã thiên tự bính hiệu đã từ thôn Mộng trở về,hiệu úy Hồ Uy của thiên tự bính hiệu doanh trước sự ân cần của Lô Thừa Phong đã đầu quân, trở thành môn khách thứ 3 của Lô Thừa Phong, 500 quân tinh nhuệ trở thành thân binh của Lô Thừa Phong.
Trương Hổ còn mang về 600 binh tráng bao gồm cả cẩu Tể Tử. có 4 nghìn quân đóng tại thôn Mộng, có Vật Khất đưa tiền và người đến, thôn Mộng đã không còn cần quá nhiều đinh tráng bảo vệ thôn, tộc lão đã anh minh chuyển 600 đinh tráng tới cho Vật Khất.
Cả đời ở thôn Mộng cũng chỉ là dã phu. đến thành tiểu Mộng, trở thành thân tín của Lô Thừa Phong, có lẽ còn có tiền đồ trở nên phú quý. Tộc lão thôn Mộng nghĩ rất đúng, 600 đinh tráng đó lần đầu tiên đến đã được vào biên đội thân binh, hơn nữa Lô Thừa Phong còn truyền “Mãng ngưu kinh” gia truyền của Lô thị cho họ.
1 tháng sau. kinh đô Lỗ quốc đã có quyết định với bọn Dịch Diễn, tham tài coi thường vương pháp, mười mấy tội danh đổ lên đầu chúng. Chức thủ thành quả nhiên bị lột đi, còn Lô Thừa Phong đương nhiên trở thành thành thủ.
Mọi thứ diễn ra như đúng dự định của Vật Khất, chỉ có chuyện xử lý bọn Dịch Diễn, thái độ của kinh thành khiến hắn khó hiểu, không hề có sự trừng phạt tiếp, chỉ cho chúng về Lạc Dương đóng cửa suy nghĩ mà thôi. Hiển nhiên, Dịch gia nhúng tay vào rồi, các mối quan hệ của chúng đã giảm tội danh cho Dịch Diễn, cuối cũng chỉ lột bò chức quan, không chịu bất kì truy cứu gì.
“Đánh chuột không chết sẽ để lại hậu họa, bọn Dịch Diễn nhất định phải chết!”
Vật Khất ngồi trên lưng tê giác, nheo mắt nhìn về hướng thành Tiểu Mộng, nơi đây cách thành khoảng hơn 300 dặm. là con đường hiểm yếu ra vào thành, bọn Dịch Diễn về Lạc Dương phải đi qua con đường này.
Cẩu Tể Tử cười ha ha ngắm nhìn chiếc rìu. hắn đập mạnh vào cánh tay Vật Khất cười hỏi: “Đại ca, người huynh muốn giết bao giờ mới tới?”
Vật Khất suy nghĩ rồi tính toán hồi mới nói: “Còn nửa tiếng nữa? Chúng nhiều xe đồ, lại có nữ quyến, con đường này khó đi, muốn đến đây cũng không nhanh đâu”
Vỗ vai Cẩu Tể Tử, Vật Khất chau mày nói: “Cẩu Tể Tử, Trương Hổ đại ca đến thôn Mộng không nói nhân tài thành niên có thể đến sao? Đệ sao cũng tung tăng đến đây?”
Nụ cười của cẩu Tể Tử tắt ngúm. hắn nói: “Ông đệ mất rồi, đệ muốn nuôi mẹ, đệ đệ và muội muội nữa, đến thành Tiểu Mộng, bổng lộc cao, còn có thể luyện “Mãnh ngưu kinh”, cái này mạnh hơn công pháp gia truyền thôn ta nhiều, sao đệ lại không đến chứ?”
Nắm chặt chiếc rìu, cẩu Tể Tử đắc ý nghểnh cổ len, hắn nhìn một đám mây trắng đang bay trên trời cười nói: “Các thúc trong thôn đều nói, nữ nhân ngoài núi đẹp hơn trong thôn nhiều! đệ kiếm được nhiều tiền rồi thì sẽ mua vài người về thôn, đệ muốn sinh thật nhiều con!”
Mặt Vật Khất cứng đờ lại, cẩu Tể Tử làm hắn nhớ lại Lạc Tiểu Bạch. Lạc Tiểu Bạch từng đứng ngoài một khu đèn đỏ mà hét lên: “Cho ta đàn bà, ta muốn thật nhiều đàn bà!”
Lắc đầu thở dài, Vật Khất nói: “Cái tên cẩu Tể Tử khó nghe quá. để ta đặt cho đệ hiệu danh nhé? Mộng Tiểu Bạch, được không?”
Cẩu Tể Tử gật đầu. hắn cũng phân biệt được tên đẹp tên xấu: “Mộng Tiểu Bạch, nghe cũng xuôi đó chứ, về sau đệ là Mộng Tiểu Bạch rồi!” Hắn quay đầu lại nói với mấy người phía sau: “Các vị thúc bá, về sau con là Mộng Tiểu Bạch rồi, đây là cái tên mà Vật Khất đại ca đặt cho con đó!”
Đinh tráng thôn Mộng vây thành mười mấy vòng, cười hi hi ha ha, nghe Mộng Tiểu Bạch nói, họ đều hoan hô giơ cao túi rượu, họ hưng phấn uống cạn rượu, mặt ai cũng đỏ gay.
Những người này cứ như là trâu mộng vậy, chỉ cần Vật Khất hạ lệnh là có thể xông lên bất chấp tất cả.
Gia tộc Lô thị Lật Dương có “Màng ngưu kinh” bí truyền, thực phù hợp với thể lực những người thôn Mộng này. Chỉ có hơn 20 ngày tu luyện mà đám đinh tráng này đã trở nên hùng dũng hơn rất nhiều.
500 quân tinh nhuệ mà Hồ Uy thống lĩnh lại yên lặng đứng trong rừng bên cạnh, họ không có ai manh động, không có ai để lộ ra một âm thanh nào, đến việc cưỡi ngựa cũng yên tĩnh.
So với người thôn Mộng thì người thôn Mộng là nham thạch, còn thiên tự bính hiệu doanh là băng sơn, nhưng đều có khả năng chiến đấu hơn người. truyện từ
Từ xa xa xuất hiện đoàn ngựa xe, hơn trăm chiếc xe, 300 hộ vệ hai cánh hộ vệ, bọn Dịch Diễn đến rồi.
Đội xe này, trừ thân quyến Dịch Diễn, nô bộc và gai đỉnh thì còn có sứ giả mà kinh thành cử đến tuyên chiếu và hơn 100 người Dịch gia. Đây là những người Dịch gia đến từ Mạt Dương, đến để hộ tống Dịch Diễn về.
“Cùng không biết trong số này có thích không?” Vật Khất nhìn đoàn người thắc mắc.
Một thôn dân vội xuyên vào trừng, thổi một điệu sáo khó nghe, vọng tới mọi khe núi.
Khi mà đội của Dịch Diễn đến trước sơn cốc thì nghe thấy âm thanh quái đản truyền đến, vô số mang thích vù vù lao tới.
Cùng với đó là những tiếng gào rú ghê rợn, 20 dã nhân đang nhảy nhót, tay mang các loại vũ khí xông ra. Theo sau chúng là hàng trăm dã nhân mang cung tên có mang thích kịch độc.
(.
Người thôn Mộng có thể ở lâu trong núi, họ có thù lớn với dã nhân, nhưng cũng có không ít dã nhân có quan hệ mật thiết với họ. Có nhiều điều chỉ có dã nhân mới có.
Vì vậy, thông qua mối quan hệ mật thiết đó mà huyễn hoặc đám dã nhân thực là mai phục để cướp muối ăn, lương thực và mĩ nữ, chuyện này quá đon giản.
Sau khi Vật Khất sắp xếp, gần 3 nghìn dã nhân không hề nghi ngờ là đang làm việc cho Vật Khất, liền hào hứng đi mai phục, khi nãy nghe tháy tín hiệu thì họ lập tức xông ra, điên cuồng tấn công Dịch Diễn.
Đáng thương cho những hộ vệ Dịch gia, mang thích có độc ập tới, hơn nửa số hộ vệ không kịp định hình xem kẻ thù là ai đã chết.
Tiếng thét thảm liên tiếp vang lên, hộ vệ Dịch gia không ngừng ngã xuống, phản ứng của các hộ vệ quá chậm chạp.
Những hộ vệ này đều là tâm phúc, sức chiến đấu không cao, chỗ dựa lớn nhất của Dịch Diễn lại là những hộ vệ đã phản vội hắn ở thành Tiểu Mộng, đó mới là những dũng sĩ chân chính có sức chiến đấu thực sự.
May là Dịch gia ở Mạt Dương có phái người đến hộ vệ Dịch Diễn trở về, những hộ vệ đó toàn là người được tuyển chọn, vũ trang tề toàn, trung thành.
Gần trăm hộ vệ bao lấy bọn Dịch Diễn lùi xuống, chúng lùi vào đúng đống đá chênh vênh, với thực lực của những hộ vệ này, nếu có thể bày trận thì có thể đối chọi được với dã nhân.
Nhưng chuyện khiến bọn Dịch Diễn thất vọng nhất đã diễn ra!
3 dã nhân chợt từ trong sơn cốc bắn ra, trên tay chúng là cốt di, cốt trương, và cốt đao.
Chỉ trong chớp mắt, họ vệ Dịch gia chỉ còn lại 17 người, mọi hộ vệ đã chết đều bị chặt đầu, sau đó bị hút hết huyết tủy.
Tiếng cười từ trong 1 chiếc xe vọng ra, 4 cái bóng bắn ra từ trong xe.
Quả nhiên Dịch gia phái thích đến tiếp ứng!
Vật Khất cười nhạt hạ lệnh: “Mọi người chuẩn bị, giết sạch hết phía dưới cho ta!”
Thôn dân lập tức lên lưng tê giác, chiến sĩ thiên tự bính hiệu doanh lập tức chuẩn bị căng cương.