Bạn đang đọc Thâu Thiên – Chương 26: Lại cướp
Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 26: Lại cướp
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An –
Đạp mạnh vào ngực Dịch Sơn, Vật Khất suýt chút nữa thì đã giẫm nát người hắn.
Đứng nhìn xuống Dịch Sơn, Vật Khất nói: “Ta có quân sự thư chính thức trong tay, không giao tiền, ngươi sẽ làm lỡ quân cơ. Xử phạt với việc làm lỡ quân cơ ở Lữ quốc này thế nào chắc ngươi biết đúng không? Nhưng theo ta nghĩ, chém cái đầu của ngươi cũng sẽ chẳng có ai nói gì ta?”
Dịch Sơn kinh hãi nhìn những hộ vệ nội khố, hai trăm hộ vệ sớm đã bị đánh bại, số binh sĩ Vật Khất mang đến 10 đánh 1, mà họ ra tay cũng chẳng nhẹ, hai trăm hộ vệ này thương rất nặng, nếu không cứu chữa kịp thời thì mất mạng như chơi.
Oán hận nhìn Vật Khất, Dịch Sơn nói lòng vòng: “Vật Khất, tiền, ta sẽ đưa, chỉ là tiền thôi mà!? Nhưng ngươi hãy nhớ lấy, hôm nay ngươi đánh ta, ta là người tâm phúc nhất của Thành Thủ, về sau ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi!”
Nhìn cái mặt tam giác dúm dó của Dịch Sơn, Vật Khất vui lắm: “Ngươi ép ta giết người diệt khẩu đấy phải không?”
Nói rồi Vật Khất rút thành kiếm mà hôm trước đả thương hai vai hắn, dù gì cũng là pháp khí hạ phẩm, khác với pháp khí bình thường khác. Mũi đoản kiếm này có một hàn quang, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt đến nghẹt mũi, Dịch Sơn bất chợt hắt hơi.
Múa một đường kiếm, đoản kiếm xượt qua da đầu Dịch Sơn, một mảng da đầu bị lột đi, máu tách tách chảy xuống, Vật Khất lau máu của Dịch Sơn rồi bôi lên má hắn.
“Nào, ngửi đi, máu của ngươi đó, chưa từng nếm mùi vị máu của mình đúng không?”
Vật Khất cười hiền hòa, hai mắt không hề có chút sát khí nào, nhưng Dịch Sơn lại gần như bắt đầu run run theo bản năng, hắn giống như một con cừu hiền lành bị sói tóm được, bản năng khiến hắn cảm thấy thần chết đang đến gần.
“Ta đưa… ta đưa! Không chỉ 1975000 tiền thưởng, mà quân phí 1 năm tới của thành vệ quân ta cùng đưa hết!”
Dịch Sơn lạnh gáy rồi, hắn giãy giụa như điên, gào lớn lên.
Vật Khất lùi lại mấy bước, cười ha ha nhìn Dịch Sơn gật đầu: “Sớm phối hợp như vậy có phải là tốt không? Sao mà phải để đầu rơi máu chảy làm gì? Dịch ty khố, thực ra con người ta rất ghét bạo lực!” Thở dài, Vật Khất chỉ vào cái đầu của mình nói: “Thực ra có nhiều chuyện có thể dùng cái này để giải quyết, không cần phải dùng đến bạo lực, đúng không?”
Dịch Sơn thù hằn nhìn Vật Khất, nghiến răng nghiến lợi đến trước cửa nội khố, khởi động hai tấm ghép rác rối trên cửa khố, đó hai bức ghép 18 ô 18 cạnh, trừ phi lắp sao theo đúng phương vị trật tự, nếu không cửa sẽ không thể mở được.
Vật Khất lẩm nhẩm, cánh cửa này được thiết kế tinh xảo, chứng tỏ trình độ sản xuất ở đây không hề thấp.
Dịch Sơn vừa di chuyển bức ghép vừa nghiến răng rất chặt, chủ nhân mấy ngày này gặp vận máu, toàn bộ gia sản bị trộm hết sạch, những nô bộc tâm phúc như họ cùng hoang mang không biết thế nào. Vì vậy Lão Hắc mang công văn đến, dùng cách đàng hoàng đòi tiền thì hắn cố tinh làm khó, muốn giúp chủ nhân dạy bảo Lô Thừa Phong.
Trời mới biết lại còn cái thằng quái thai Vật Khất này, dám điều cả quân đội tới tấn công nội khố thành! Vì chút tiền thưởng này mà làm đến thể sao? Tuy Dịch Sơn biết, khố phòng thành vệ quân không có tiền, mọi quân khoản đều bị nuốt gần hết rồi, nhưng tướng ăn của Vật Khất khó coi, vì chút tiền thưởng mà trở nên tào tiện vậy ư?
Thấy dấu chân đen ngòm trên ngực, Dịch Sơn tính toán, đợi 2 ngày nữa tâm trạng Dịch Diễn ổn định thì hắn nhất định sẽ cáo trạng Vật Khất, không trừng trị Vật Khất thì sao Dịch Sơn hắn có thể ngẩng mặt lên được?
Là ty khố thành Tiểu Mộng, quyền cao chức trọng, trong tay quyền có tiền có, con dân khắp thành ai dám bất kính với hắn? Nhưng Vật Khất lại dám đánh hắn, dám làm hắn đổ máu, dám đạp vào người hắn!
Cạch cạch, cánh cửa chầm chậm mở ra, một hàn khí đập vào mặt.
Dịch Sơn giận dữ quay lại nhìn Vật Khất, hắn hằn học nói: “Mang theo mấy người vào, lang tiền của các ngươi đi đi! Nói à biết, mọi đồng tiền trong này đều có số, 9 phần trong đó qua vài tháng nữa phải đến kinh thành làm cống phẩm, thiểu đồng nào thì cái đầu của các ngươi cứ liệu hồn đấy!”
Vật Khất không dễ bị lừa, hắn đứng trước cửa khố phòng, cười ha ha nói với Dịch Sơn: “Không dám không dám, nơi đây cơ yếu, người ngoài không dám đột nhập, lấy xong phần là chúng tói lập tức đi ngay!”
Dịch Sơn tức long tròng, suýt nữa thì văn tục chửi thề, nhăng hắn không dám, da đầu vẫn còn chảy máu, giận dữ nhìn Vật Khất, tức mà vẫn phải khen người ta cẩn thận.
Hắng giọng triệu tập mười mấy thuộc hạ, Dịch Sơn dẫn bọn Vật Khất vào trong, đưa số tiền dùng sát chuyên dùng đúc ra. 1975000, đủ lấp đầy 20 cái hòm lớn. mọi quân phí năm sau của thành vệ quân lại chiếm mấy 500 rương bạc.
Thành vệ quân thành Tiểu Mộng gần 8 nghìn người, quân sĩ bình thường theo tham quân năm và quân chức thì bổng lộc 1 tháng là 1-3 thôi bạc, tướng lĩnh quân úy trở lên thì được 10-100 bạc. Chi tiêu 1 năm của tổng quân là 20 vạn, lại thêm hao mòn quân giới, tốn kém cho ngựa nữa.
Vật Khất không nhiều lời với Dịch Sơn, hắn mang đến 2 nghìn người là vì cái thứ này, hạ lệnh là tiền được mang đi hết ngay. Vật Khất đợi Tiểu Hắc đi rồi mới dùng Điển quân lệnh bài đóng dấu ở Xuát khố thư, sau đó chắp tay nói với Dịch Sơn vài câu khách sáo rồi vênh mặt đi về.
(.
Dịch Sơn gầm ghè nhìn ứiéo bóng Vật Khất chửi rủa: “Khố phòng Điển quân phủ các người, tốt nhất là bị ưốm sạch hết, xem không có quân phí các ngươi chết thể nào!”
Tặng cho Vật Khất một tràng chửi rủa, Dịch Sơn vội đóng cửa, chạy về nội viện thám thính tình hình. Dịch Diễn vẫn đau lòng vì số tài sản kia, bị kích động quá mà hộc máu, đang nằm trên phản uống thuốc. Dịch Hành, Dịch Đức, Dịch Tổ đứng cạnh túc trực, đâu còn tâm trạng nào mà để ý đến mọi sự vụ trong thành nữa?
Lúc này Dịch Diễn sớm đã chim vào trong trạng thái hoảng loạn, hắn nổi giận là lại lệnh cho người đem những nô bộc hắn không tra kéo ra đánh, trong phủ Thành Thủ thi thoảng lại phát ra tiếng kêu gào.
Đêm khuya, giúp Lô Thừa Phong hoàn thành mọi quân vụ cả ngày, Vật Khất lại ra tay. Lần này, hắn đến thẳng nội khố của thành Tiểu Mộng.
Mấy lần ăn trộm trước, chủ yếu là làm loạn tinh thần bọn Dịch Diễn, khiến chúng không có thời gian tìm Lô Thừa Phong gây chuyện. Lần này Vật Khất lại cho chúng 1 đòn đau. cống phẩm sắp dáng về kinh? Mỗi năm thành Tiểu Mộng đều cần phải chuẩn bị 1 số tiền lớn đến kinh đô nước Lỗ? Vậy làm mất cống phẩm sẽ có tội danh gì?
Và mấy đêm nay trời đều đẹp như giúp Vật Khất, bầu trời xám xịt mây nặng trĩu, có chút mưa bay, không khí ẩm thấp, sương màu lan tỏa, cách 3 trượng là không nhìn thấy rõ bóng người nữa.
Thiên thời đẹp thế này, Vật Khất lại vận tiên thiên thủy linh thuẫn pháp, cơ thể bị làn hơi nước bao phủ, trông như ma lướt đi trong đêm.
Khắp nơi đều là sương mù dầy đặc, tiên thiên chân thủy linh cương chảy trong kinh mạch hai cánh tay, sau đó chảy tới khắp cơ thể. Không khí mát ẩm đi ra từ từng lỗ chân lông, Vật Khất cảm thấy công lực ngày càng tăng lên. Hắn chợt ngộ ra một số thủ thuật tu luyện thất huyền trúc linh quyết, tu luyện khi ứng phó với nơi ngũ hành linh khí sung màn thì thành công gấp rười.
Tu luyện thủy nguyên thiên, có lẽ hắn cần đến hồ lớn mà ngâm mình mất.
Cơ thể hắn bồng bềnh hạ xuống nóc khố phòng, hắn quan sát xung quanh, có hơn trăm hộ vệ đang soi đuốc canh chừng tứ phía.
Cười nhạt, Vật Khất trở về cị trí nóc phồng, rút đoản kiếm pháp khí hạ phẩm ra, cẩn thần chọc xuống.
Đoản kiếm xuất hiện một huyết quang nhạt, Vật Khất dùng đoản kiếm đào trên nóc phòng, lói được 3 viên gạch ra, để lộ lớp bản gang dầy bên dưới. Tên trộm bình thường mà gặp trường hợp này sẽ không biết làm sao, nhưng Vật Khất vừa thấy cùng dùng kiếm đào một hồi là có thể cắt bản gang mềm như bùn.
“Cái thứ này tốt thật đấy!”
Thầm khen đoản kiếm pháo khí, Vật Khất lói một mảng bản gang lên đặt sang bên cạnh, nhanh chóng làm lộ ra một lỗ hổng khoảng lm, bên dơpis lớp bản gang còn có 3 tầng dây gang dầy đặc.
Vật Khất nheo mát, hai lam quang sáng lên, 3 lớp dây gang này không hề đơn giản như bề ngoài, có vài dây thông ra khố phòng, không biết có ra đến cửa không, nhưng suy đoán có thể là gân với chuông hay gì đó để báo động.
Tiếc là với Vật Khất, lớp bảo vệ này quá thô sơ, nhờ Lạc Tiểu Bạch mà Vật Khất giải quyết nhẹ nhàng lọt xuống dưới.
Khác với nhà tên béo Dịch Diễn, trong nội khố không có nhiều vàng bạc châu báu, chủ yếu là hàng quý hiếm hay một đống quặng, da thú nhiều màu, xương thú, sừng và các loại hộp ngọc, gỗ đàn hương, trong hộp còn có cả thảo dược.
Tham quan nội khố 1 vòng, tim Vật Khất đập mạnh!
Mộng sơn lại có linh thạch? Nội khố có hơn 2 nghìn viên ngũ hành linh thạch! Linh thạch tính thủy có hẳn 2700 viên, làm toát lên hắn thấy vui vẻ khoáng đạt hơn.
Ngoài ra Vật Khất còn thấy mấy chục loại nguyên khác hữu dụng với người tu luyện, số lượng không lớn, nhưng cũng rất đáng quý.
Thở dài, Vật Khất nghểnh cổ lên lắc đầu, bao nhiêu là bảo vật thế này, thật là một hành phúc đau khổ!
Xắn ống tay áo lên, Vật Khất bắt đầu đại nghiệp vận chuyển.