Thâu Thiên

Chương 20: Trọng nhiệm


Bạn đang đọc Thâu Thiên – Chương 20: Trọng nhiệm


Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng

Chương 20: Trọng nhiệm

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An –

đọc truyện mới nhất tại .

Trương Hổ và đại hán đó nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng xông về phía đội phương.

Tiếng đao kiếm chạm nhau không ngừng vang lên, hai người trong nháy mắt đã công kích nhau mấy chiêu. Áo ở ngực của Trương Hổ bị mùi kiếm của đại hán đó đâm ra một cái lỗ nhỏ, còn giáp da ở vai trái của đại hán đó cũng bị chém ra một vết sâu, bên trong thấp thoáng có máu chảy ra.

Trương Hổ đắc ý cười nói: “Hoắc Bưu, ngươi không phải là đối thủ của lão tử!”

Đại hán tên là Hoắc Bưu hậm hực nhổ một bài đờm, lui ra sau mấy bước. Gã trừng mắt lườm Trương Hổ một cái, ánh mắt âm độc nhìn Vật Khất nói: “Tiểu tử, ngươi gây họa sát thân rồi. Người bị ngươi đả thương là ti khố đại nhân của thành vệ quân thành tiểu Mông. Ngươi hiện tại bỏ chạy, ta cá rằng ngươi chạy không quá được năm mươi dặm sẽ bị giết!”

Tên hán tử gầy đén bị Vật Khất xách trong tay cùng rít lên: “Phản rồi, phản rồi, đám tiện dân các ngươi mà dám ra tay với đại nhân ta à? Người đâu, người đâu, bát lấy, bát lấy hết cho ta! Toàn thành giới nghiêm, gọi Mãnh hổ viện tới! Giét quan tạo phản, giết quan tạo phản rồi!”

Tiếng bước chân ở xung quanh vang lên, một đội thành vệ quân mặc giáp đen quần đen chạy tới, trường mâu đại kích giơ lên, nhắm chuẩn vào người thôn Mông đứng trước cửa ti khố phòng. Các hán tử của thôn Mông ngơ ngác nhìn nhau, có người tính khí nóng nảy đã rút đao kiếm tùy thân ra.


Lại là một cái tát nữa lên mặt tên ti khố, một chưởng này khiến cho xương má của y nứt ra, ti khố gào lên một tiếng, không còn khí lực để hét nữa. Vật Khất liên tục đánh lên miệng y, nhìn Hoắc Bưu, cười lạnh nói: “Hoắc Bưu, ta dám cá, ngươi đắc tội với Vật Khất huynh đệ, chắc là ngươi sẽ phải bỏ trốn khỏi thành tiểu Mông. Ha, không có loại hỗn trướng như ngươi ở thành tiểu Mông làm vướng mát, thành tiểu Mông sau này sẽ thanh tịnh hơn nhiều!”

Thành vệ quân ở ngoài công phòng đồng loạt quát lớn một tiếng, tướng lĩnh dân đội nghiêm giọng hô: “Ngươi trong nhà nghe đây, thả ti khố đại nhân ra, bỏ lại Vật Khất, giơ hai tay lên, bước ra ngoài, nếu không giết chết không luận tội!”

Keng một tiếng, người thôn Mông rút binh khí tùy thân ra, mắt thấy một lời không hợp, bọn họ sẽ sống mái với thành vệ quân. Trong đầu óc đơn giản của những người thôn Mông này chỉ có một ý nghĩ, Trương HÔ và Vật Khất đều là bằng hữu của thôn họ, bằng hữu gặp phiền phức, tất nhiên là phải bạt đao tương trợ. Còn hậu quả đắc tội với thành vệ quân là gì thì bọn họ vẫn chưa kịp nghĩ tới vấn đề xa như vậy.

Lô Thừa Phong vừa kinh ngạc lại vừa hân thưởng nhìn những người thôn Mông này, gã ho khan một tiếng, giơ cao thiết bài treo trên thắt lưng lên, quát: “Ta chính là tán thượng nhiệm điển quân Lô Thừa Phong, các ngươi thu binh khí lại, quay về cương vị.”

Thiết bài vừa ra, thành vệ quân lập tức nhao nhao thu binh khí lại. Tướng lĩnh thành vệ quân dân đội dân mọi người quỳ một chân xuông, trịnh trọng hành lễ với Lô Thừa Phong.

Ti khố bị Vật Khất đánh ặt sưng vũ, đầy máu me hàm hồ không rõ tiếng hét: “Đám hỗn trướng các ngươi còn không mau cứu ta à. Nếu ta xảy ra chuyện gì, công tử nhà ta không tha cho các ngươi đâu. Gã là điển quân nho nhỏ, còn công tử nhà ta là thành thủ, là thành thủ đó!”

Những thành vệ quân đó cả người run bắn, lại đồng loạt đứng dậy, trường thương đại kích trong tay lại một lần nữa nhắm chuẩn vào đám người thôn Mông ở tước cửa ti khố phòng.

Lô Thừa Phong nổi giận, quát: “To gan, thân là thành vệ quân, không phục lệnh của điển quân, đây là kháng lệnh làm loạn. Các ngươi muốn cả nhà bị chém ư? Bỏ binh khí xuống, đứng sang một bên!”

Một bộ phận thành vệ quân cổ tay run lên, suýt nữa thì đánh rơi cả binh khí. Nhưng bọn họ vẫn nắm chặt binh khí, nhắm chuẩn vào người thôn Mông.

sắc mặt của Lô Thừa Phong biến thành vô cùng khó coi, gã quay đầu lại nhìn tên ti khố mặt đầy máu đó, cười lạnh nói: “Thì ra, chỉ là mệnh lệnh của một ti khố mà so với mệnh lệnh của điển quân ta còn hữu hiệu hơn. Thành vệ quân của thành tiểu Mông quả nhiên là diệu, diệu đến mức không còn gì để nói!”

Tướng lĩnh thành vệ quân dẫn đội khó xử nhìn Lô Thừa Phong, thấp giọng nói: “Điển quân đại nhân, xin đừng làm khó chúng tói!”


Lô Thừa Phong còn chưa lên tiếng, Vật Khất đã cười to. Hắn ném tên ti khố xuống đất, một chân giậm lên vai phải của y, sau đó là rác một tiếng, tên ti khố đó co giật điên cuồng, y rít lên, tay trái ôm lấy vai phải đã bị gẫy xương, thân thể giống như cá trạch giày dụa mấy cái, sau đó thì trợn mắt lên ngất đi.

Vật Khất nghiêm giọng quát: “Luật của Lữ quốc, kẻ không phục quân lệnh!”

Lô Thừa Phong nghiến răng, gã quát to: “Chém!”

Tiểu Hắc phát ra tiếng gầm như trâu đựa rống, cơ nhục toàn thân hắn nhỏ lên, nắm chặt trường kích đâm vào tim tên tướng lĩnh thành vệ quân đang há miệng trợn mắt đứng đó. Tên tướng lĩnh đó có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Lô Thừa Phong lại ngang ngược hạ lệnh chém chết mình. Trường kích đâm xuyên qua giáp da của hắn, nhỏ ra cả sau lưng.

Tiểu Hắc cười giữ tợn một tiếng, hai tay dùng sức, nhấc bổng tên tướng lĩnh đó lên rồi ném ra ngoài. Thi thể của tướng lĩnh mang theo một dòng suối máu, bay ra ngoài mười mấy trượng, ngã cám đầu và cửa đại sảnh điển dân quan, bắn lên cả một mảng máu.

Những kẻ nhàn rôn đang đứng xem náo nhiệt ở ngoài dại sảnh của điển dân quan kinh hài hét lên, nhao nhao bỏ chạy. Mấy quan lại hạ thuộc của điển dân quan trong đạn sảnh kinh hài bước ra, thò đầu nhìn vẽ bên này, nhưng không có ai dám lên tiếng.

Đám thành vệ quân hớt hải chạy tới, bọn họ kinh hài nhìn thi thể của đồng liêu nằm trên mặt đất, sáu bảy trăm thành vệ quân đứng đỡ trên quảng trường, ánh mắt phức tạp không ngừng quét đi quét lại giữa tên tướng lĩnh vừa chết và Lô Thừa Phong.

Vật Khất đi tới bên cạnh Lô Thừa Phong, hắn nghiêm giọng quát: “Đây là một tấm gương, các ngươi nhìn cho rõ đi. kẻ không phục quân lệnh của điển quân đại nhân, giết chết không tha. Các ngươi là thành vệ quân của thành tiểu Mông thì phải phục tùng mệnh lệnh của điển quân đại nhân, nếu không, tất cả là kháng mệnh tạo phản!”

Thành vệ quân nghe vậy thì chấn động, tay đang nắm chặt binh khí của mấy tướng lĩnh trung cấp từ từ lỏng ra, đồng loạt cúi đầu không dám lên tiếng.

Lô Thừa Phong lạnh lùng quát: “Truyền lệnh, triệu tập tất cả tướng lĩnh từ sĩ quan cấp úy trở lên, bản quan hôm nay muốn điểm tướng. Sau khi đếm đến một trăm, ai không tới chém!”


Tiểu Hắc đi tới trước mặt trống lệnh bên ngoài đại sảnh điển quân, trực tiếp dùng nắm tay đánh trống. Tiếng trống trầm muộn ầm ầm vang lên, trong nháy mắt đã truyền khắp cả thành tiểu Mông. Mỗi một lần gõ xuống mặt trống, tiểu Hắc đều dùng sức hét to số.

Rất nhanh ngoài quảng trường truyền tới tiếng bước chân dày đặc, tướng lĩnh cấp úy trở lên của thành tiểu Mông nhao nhao chạy tới. Khi mọi người nhìn thấy máu và thi thể trên mặt đất, bước chân đều không khỏi khựng lại, sắc mặt của mấy người đều biến thành cổ quái, trong ánh mắt nhìn Lô Thừa Phong cùng có thêm mấy phần sợ hãi.

Đám người Trương Hổ thấy sự tinh không đúng, vội vàng kéo người thôn Mông đẩy ba mươi mấy chiếc xe lớn đi. Trước khi đi gã ra hiệu cho Vật Khất, tô ý cảm tạ hắn. Vật Khất chi ôm quyền hồi lễ với gã chứ không nói nhiều.

Đợi sau khi tiểu Hắc đánh đủ một trăm tiếng trống lệnh, trong đại sảnh điển quân đã đứng đầy một trăm ba mươi mấy tướng lĩnh cấp úy trở lên. Những tướng lĩnh này chính là quan chi huy của gần tám ngàn thành vệ quân của tiểu Mông thành, trong đó quân chức cao nhất là thiên tướng, không ngờ lại có tới mười tám người.

Vật Khất không rõ quân chế của Lữ quốc, Lô Thừa Phong thì tức để nôi răng va lập cập vào nhau.

Theo quân chế của Lữ quốc, ba ngàn người là một lữ, trưởng quan cao nhất của một lữ là thiên tướng. Thành tiểu Mông có không tới tám ngàn thành vệ quân, tối đa chỉ được có ba thiên tướng. Hiện giờ ở trước mặt lại có mười tám người, giáo ủy bốn mươi mấy người, toàn bộ những người còn lại đều là quân úy cao cấp. Thế này là sao? Rò ràng là quân quan vượt biên chế, đám người này đều chui vào thành vệ quân kiểm ăn à.

Trừ những tướng lĩnh vượt biên chế này ra, ti khố, ti mã, ti dịch, ti man bối thuộc quan lớn cùng đều họ Dịch. Giống như tên ti khố bị Vật Khất đánh bịthương, ba người còn lại đều là gia phó thân cận của Dịch Diên.

Lô Thừa Phong mặt trầm như nước bước lên sảnh, tay phải gõ mạnh vào công án ở trước mặt.

Vật Khất ngồi ở bên cạnh Lô Thừa Phong, cười khẽ, nói: “Tám ngàn thành vệ quân, quân hưởng một năm là bao nhiêu? Quân giới một năm phải chi trả bao nhiêu? Còn có nhiều thiên tướng, giáo úy, quân úy như vậy ăn uống chi tiêu. Thành tiểu Mông thật sự có tám ngàn thành vệ quân ư?”

Lô Thừa Phong cả người run rẩy.

Vật Khất híp mắt lại, hắn không tin tên béo Dịch Diễn đó bỏ tiền túi ra để nuôi đám tướng lĩnh vượt biên chế này. Cho nên đáp án rất rõ ràng, những tướng lĩnh ăn không lương này, nói không chừng còn có loại mắnh khó đầu cơ quân giới khác, nói chung là chuyện loạn thất bát tao trong đây không thiếu. xem tại

Lô Thừa Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt sâm lành chậm rãi quét qua các tướng lĩnh ở dưới sảnh, một lúc sau mới thấp giọng quát: “Đúng trưa ngày mai, toàn thành duyệt binh. Những tướng lĩnh các ngươi, sĩ tốt dưới trướng của ai không phù hợp với yêu cầu của quân chế thì tự cởi y giáp rồi cút đi!”

Các tướng lĩnh đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Lô Thừa Phong, một số tướng lĩnh còn đột nhiên lộ ra nụ cười chế giễu. Rất nhiều người thậm chí còn chả buồn hành lễ với điển quân Lô Thừa Phong này, cứ vậy quay người bước ra khỏi đại sảnh điển quân.


Lô Thừa Phong khí cấp bại phôi hữu chưởng dùng lực, thủ chưởng vô thanh vô tức cắm sâu vào công án được làm bằng gỗ lim, vụn gỗ rơi xuống như bụi, bị gió thổi đi tiêu tán vô tung. Gã lẩm bẩm: “Đúng là vô pháp vô thiên!”

Vật Khất thở dài, gã lắc đầu, nói: “Công tư tốt nhất chuẩn bị một cuộc thay máu đi, thành vệ quân của thành tiểu Mông này đã quá thối nát rồi!”

Đột nhiên, Vật Khất nhớ tới thành vệ quan của Bính Hào doanh chữ thiên bị phái tới đóng ở thôn mông. Đó là một nhánh tinh nhuệ hàng thật giá thật, tướng lĩnh lĩnh quân cũng là một thân bưu hãn chi khí, hoàn toàn khác biệt với khí tức trên người của hơn trăm tướng lĩnh vừa rồi, cũng không biết là đạo lý gì.

Trầm mặc một lát, Vật Khất kiến nghị: “Ti mã, ti dịch và ti man đó cũng nên đuổi đi chứ nhỉ?”

Lô Thừa Phong không nói tiếng nào cầm giấy bút trên công án lên, nhanh chóng viết bốn phần công văn, đuổi hểt bốn phó quan là ti khố, ti mã, ti dịch, ti man đi. Trầm ngâm một lát gã lại viết bốn bản công văn, bổ nhiệm lão Hắc làm tán ti khố, tiểu Hắc làm tán ti man, Vật Khất làm tán ti mã, Trương Hổ làm tán ti dịch.

Vật Khất nhìn công văn bổ nhiệm của Lô Thừa Phong, chỉ không ngừng lắc đầu.

Lão Hắc là lão phó nhân bên cạnh Lô Thừa Phong, trung thành lão luyện, quản lý khố phòng của thành vệ quân thì là dùng đúng chỗ.

Ti man phòng sự vụ không nhiều, mỗi ngày chỉ đi đếm đầu man nhân, một đầu người đổi lấy một trăm tiền, loại công việc nhẹ nhàng này, tiểu Hoắc tuy là loại người thô lỗ, nhưng chắc cùng vẫn làm được.

Còn mình, Vật Khất cũng không khiêm hư, đừng nói là ti mã của một thành tiểu Mông nho nhỏ, ở cái thế giới binh khí lạnh này, hắn tự nghĩ mình làm một đại tướng quân thống binh cùng chẳng có vấn đề gì. Có trí thông minh và tri thức của tên biến thái Nhạc Tiểu Bạch chống lưng, hành quân đánh trận, không có gì là khó.

Chỉ là, bản công văn sau cùng, rất khó, rất khó.

“Trương Hổ đại ca sợ là không nguyện ý làm ti dịch gì đó đâu!” Vật Khất rất thẳng thắn nói với Lô Thừa Phong.

Lô Thừa Phong trợn mắt lên, lườm Vật Khất một cái: “Thân là môn khách thủ tịch của bản công tử, loại chuyện này nên là ngươi đi giải quyết!”

Vật Khất ngây ngốc nhìn Lô Thừa Phong, há miệng nói không lên lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.