Thâu Tâm Hoa Hoa Đại Công Tử

Chương 3


Bạn đang đọc Thâu Tâm Hoa Hoa Đại Công Tử – Chương 3


“Nhưng ta chưa nói hết” Kỷ Hoằng Phong gian trá, giở trò lật lộng, rất may hắn nhớ lại khi đó, hắn vừa nói xong nàng chạy như vũ bão ra đi, hắn cũng không nghĩ tới, nàng dễ dàng đoạt chức như vậy.

“Cái gì?” nàng hét như không thể tin được.

“Lúc đó ta có nói thêm, nhưng tại ngươi không nghe” Kỷ Hoằng Phong lãnh mạc và đắc ý nói, ngoài mặt tỏ ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã sớm cười tới đau ruột, vì biểu hiện trên mặt nàng hắn phi thường hài lòng.

Hai tay nàng nắm chặt lại thành nắm đấm, đáy mắt tối sầm lại, công sức nàng bỏ ra suốt một tháng nay, đổi lại là sự dối trá của hắn.

Khuôn mặt tái nhợt chuyển sang xanh mét, sau đó là đỏ bừng, tới đây thì Kỷ Hoằng Phong cau cả mày, vội nhích xa ra, sợ nàng ‘thẹn quá hóa giận’, bằm hắn ra làm thịt tương.

“Ngươi” nghiến răng, nàng rít lên, Kỷ Hoằng Phong có một chút giật mình, nghe được tiếng ken két từ kẽ răng của nàng vang lên thì biết nàng đang muốn giết người để ‘phát tiết’ đi mối hận của mình.

“Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì nữa!” đang lúc muốn ‘chạy’ thì hắn kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ nàng lại thay đổi nhanh như vậy.

“Nói” nàng hống lên, đôi mâu tràn ngập hỏa, nàng đã cố nhẫn nhịn mới không bóp chết cái nam nhân này, chỉ vì sau này hắn cũng là người của nàng, không nên tạo ấn tượng xấu trong lòng của hắn.

“Ba tháng sau, kinh thành sẽ tổ chức cuộc thi , chỉ cần được Châu thượng sư công nhận là kinh thành đệ nhất tài nữ” hai mắt nàng trợn ra, không chỉ nàng mà gã sai vặt –Văn Đồ ở kế bên cũng khiếp đảm lên.

“Ngươi cố ý làm khó ta” dựa vào dung nhan của nàng muốn được Châu thượng thư công nhận là ‘mỹ’ thôi cũng khó rồi, đừng nói chi là kinh thành đệ nhất tài nữ, rõ ràng là không muốn cho nàng cơ hội.


“Chỉ có kinh thành đệ nhất tài nữ mới xứng với ta” rồi bất đắc dĩ nói “Chẳng lẽ ngươi muốn mọi người chế nhạo ta lấy một nương tử bất học vô thuật [1], dù gì Kỷ gia ta cũng là một gia đình danh môn”

Lần này là hắn nói đúng, ở kinh thành Kỷ gia được gọi là một trong tứ đại phú hào.

“Nhưng gia đình ta có gì kém ngươi chứ” chỉ có hơn, tuyệt không kém, nàng tự tin khẳng định.

Thở dài, chiết phiến khép lại, Kỷ Hoằng Phong tỏ vẻ khinh miệt “Nói như ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người nói ta vì gia sản nhà ngươi, mà bằng lòng thành thân với kẻ vô tri như ngươi?” xin nhờ, hắn không muốn có thêm một tội danh nào nữa.

Vả lại hắn chưa muốn giam mình trong cuộc sống hôn nhân!

Nắm chặt nắm đấm, nàng không biết ai đã lẻo mép, mách nước cho hắn nghe là nàng không biết chữ, grừ, đừng để nàng tìm được, nếu không….

Nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng thì hắn muốn cười, ruột thắt lại, nhưng cũng cực khổ nhẫn nhịn, không ình cười lên tiếng. Riêng về chuyện nàng không biết chữ, đâu chỉ riêng mình hắn biết, cả kinh thành ai cũng đã truyền miệng với nhau, chỉ tại nàng quá ngây thơ thôi, nghĩ tới đây thì hắn cau mày, rồi lắc đầu, cười mỉa “Sao, không tự tin?”

Nhìn thấy sự kiêu kích của hăn, môi mím chặt lại, hít vào, thở ra, nàng chỉ vào mặt hắn “Rửa sạch mông, chờ rước ta qua cửa đi” rồi ra đi.

“Phì” Văn Đồ nhịn không được liền cười to lên, nhất thời liền nín bật.


Thu hồi lại ánh mắt, nữ nhi này ngoài tính tình bướng bỉnh còn có tính kiêu ngạo, Kỷ Hoằng Phong thầm nghĩ, nhưng rồi lại cười đắc ý trong lòng, vì hắn không cho rằng một kẻ vô năng như nàng sẽ làm được điều đó.

“Rầm” cửa phòng chính thức bật ra lần hai, lần này nàng ồ ồ đi tới, hành động này của nàng làm cho Kỷ Hoằng Phong giật bắn mình, chân không tự giác liền lùi xuống, nhưng đã không thể lùi thêm, vì lưng hắn đã chạm tới ván tường.

Hai tay nàng chống trước mặt của Kỷ Hoằng Phong, mắt trợn lên, tựa như uy hiếp con tin, cũng như xã hội đen đòi nợ “Ngươi khẳng định đây là điều kiện cuối cùng?” nàng thật không muốn bị hắn xoay như chong chóng nữa.

Bây giờ Kỷ Hoằng Phong mới dám thở mạnh, khóe môi giật giật nói “Đương nhiên”

“Rầm” tiếng cửa phòng đóng lại, nàng để lại cho người trong phòng một làn khí trắng.

…….

“Hahahahaha” thanh âm cười hả hê, khoái trá, của một nam tử làm náo động cả Kỷ gia.

“Được rồi, ngươi không cần phải như thế” hớp miếng trà thanh họng, Kỷ Hoằng Phong lãnh mạc nói.

“Hahahahaha” nhưng nam tử đối diện lại chẳng hề cho hắn chút mặt mũi, cứ ôm bụng mà cười.

“Lâm Khang Điềm” chậm rãi phun ra từng câu, Kỷ Hoằng Phong hiện tại phi thường khủng bố.


“Hảo, liền không cười” thấy hảo bằng hữu của mình đã phát hỏa thì Lâm Khang Điềm rất biết điều mà ngưng cười, mặc dù hắn rất muốn cười, nhưng lại sợ bị Kỷ Hoằng Phong ‘giết người bịch khẩu’, nên rất biết điều, vội lái sang đề tài khác “Uy, lỡ như nàng ta thật sự lấy được danh vị ngươi sẽ bằng lòng rửa sạch….ách, cưới nàng qua cửa sao?” hắn phải sửa đi, khi thấy ‘hảo bằng hữu’ không kiên nể gì muốn giết chết hắn ngay tức khắc.

Chuyện hôm đó, ngay cả Kỷ Hoằng Phong cũng không biết cuộc đối thoại của hai người đã bị cả thiên hạ nghe lén, sau khi hắn bước ra mới biết nguyên lai hai người họ đã trở thành người được dư luận được chú ý nhất.

Thu hồi lại nộ khí, hắn tự tin nói “Không có khả năng!” Kỷ Hoằng Phong thật không tin, một bao cỏ nữ tử sẽ có thể nhận được danh vị đó, trừ phi heo cũng biết leo cây và trở thành phi thiên heo.

“Ngươi không lo sợ nàng dùng bạc đút lót” nghe vậy, Kỷ Hoằng Phong cười xòa lên, có lẽ vì Lâm Khang Điềm không phải là người ở kinh thành nên không biết, nhoẻn môi cười một cách đắc ý “Châu thượng sư nổi tiếng là công tư phân minh, người được Châu thượng sư khai kim khẩu, chẳng có mấy ai” cho dù dùng cả núi vàng núi bạc cũng không mua chuộc được y.

Thấy được khuôn mặt tràn đầy tự tin cùng đắc ý thì Lâm Khang Điềm cau mày, hỏi “Ngươi quả thực không thể chấp nhận nàng?” nói tới đây thì Lâm Khang Điềm thấy ‘hảo bằng hữu’ của mình hơi quá đáng, dám lấy tuổi thanh xuân của một nữ nhi ra đùa bỡn, thì hắn phi thường không hài lòng với hành phi không quân tử của Kỷ Hoằng Phong!

Khóe môi đang cười phút chốc liền cứng ngắt, hồi lâu nới phun ra một câu “Được rồi, Lâm Khang Điềm, dừng lại ở đây đi, chúng ta đi uống vài ly chứ?” thấy Kỷ Hoằng Phong trốn tránh thì Lâm Khang Điềm cũng không muốn nói nhiều, liền cười nhẹ “Hảo”

Lâm Khang Điềm chỉ cầu mong, tiểu thơ Đường gia sớm ngày tỉnh ngộ, đừng bao giờ dính dán tới hạng người như Kỷ Hoằng Phong.

“Rầm” cửa phòng được bật ra, hành động thô lỗ của nàng làm tim già nua của Đường Quan Phi muốn ngừng đập, liếc xéo, ông quát “Không cần thiết phải làm cho phụ thân tạ thế mới hả dạ!”

Nàng không muốn vòng vo tam quốc, liền nói “Phụ thân, con muốn học cầm kỳ thi họa” hiện tại lòng nàng như lửa đốt, thật muốn giành được chức vị , để hắn sáng mắt ra và không khinh thường nàng nữa.

Cả người của Đường Quan Phi ngớ ra, sau đó thực hiện động tác là ngoáy ngoáy tai, xem thử mình có nghe lầm không, hay là do ông đã già, nên bị mắc chứng bệnh mà người già hay có?

Hít một ngụm khí lạnh, nàng chạy tới bên phụ thân “Phụ thân người không nghe lầm, nữ nhi muốn học cầm kỳ thi họa” nàng cười khổ với hành động này của phụ thân, chẳng lẽ trong mắt ông, nàng chỉ là một bao cỏ nữ tử như người ngoài nói?


Từ nhỏ Đường Thanh Thanh đã lười biếng, chẳng chịu học lấy một chữ, chỉ thích trốn mãi trong phòng, vì yêu thương con gái, nên ông không ép buộc, cho đến khi lớn thì nữ nhi nhà ông vẫn không có tiến bộ gì.

Hai năm về trước, phát hiện ra nữ nhi mình bị bất tỉnh nhân sự ông liền gọi đại phu, khi tỉnh lại nữ nhi ông đã không còn dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối, mà thích cà tưng, cà tưng, làm loạn bên ngoài, mặc cho ông khuyên cũng không bỏ được cái tính nhởn nhơ, thích đeo bám nam nhân, như thế nào mà ngày hôm nay muốn học cầm – kỳ – thi – họa chứ? Quả thật lời nói của nàng có thể dọa chết người a.

“Phụ thân” thấy Đường Quan Phi đã xuất hồn đi nơi nào thì nàng liền chiêu hồn ông về.

“Hảo, đừng náo nữa” nàng muốn học, ông vui mừng còn chưa kịp, như thế nào lại không đồng ý?

“Nữ nhi muốn ngay bây giờ cơ!” Đường Thanh Thanh dậm chân, nhõng nhẽo nói.

Cau mày, ông không tin đây chính là nữ nhi của mình, mâu quang lóe sáng, trừ phi là có điều gì đó thúc đẩy cho sự nổ lực của nữ nhi nhà ông, nếu không có đánh chết ông, ông cũng không tin nữ nhi mình là loại người hiếu học!

Tới đây ông hỏi “Kỷ Hoằng Phong lại đưa ra loại yêu cầu phi lý nào nữa đây” ngoại trừ hắn ra, ông không tin có người nào đó có thể làm thay đổi ý định của nữ nhi nhà ông.

Thấy phụ thân anh minh như vậy, nàng cũng không muốn giấu nữa “Được Châu thượng sư công nhận là kinh thành đệ nhất tài nữ”

Nghe tới đây, khóe mắt ông co giật, cơ mặt già nua cũng nhăn nhún lại, thập phần khó coi, cái loại yêu cầu như vậy mà Kỷ Hoằng Phong cũng nghĩ ra, chứng tỏ hắn chưa hề thương yêu nữ nhi của ông!

Có ai mà không biết nữ nhi nhà ông ngoài ăn và ngủ, quậy phá thì còn gì giỏi? Không phải ông khinh thường nữ nhi của mình, nàng mà leo lên được chức vị cho dù ông tán gia bại sản cũng đồng tình.

Nhưng là, nữ nhi nhà ông, có làm được không? Châu thượng sư là ai, là một kẻ công tư phân minh, liêm khiết, nói một là một, mỗi câu nói đều nêu rõ khuyết điểm của người khác, muốn nhận được lời khen ngợi từ miệng ông, còn khó hơn là được hoàng thượng khai kim khẩu, huống hồ là nữ nhi nhà ông tài học thô thiển, học thức ít ỏi, quả thật tự tìm con đường chết. (Oầy, sao bác lại không tin tưởng tỷ ấy >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.