Đọc truyện Thâu Hương – Chương 5: Biết một chút
Dịch giả: Phàm Nhân.
Tào Ninh Nhi vén rèm xe đôi mi thanh tú khẽ cau lại cũng không có biểu cảm gì lộ ra thoạt nhìn vẫn lạnh lùng điềm tĩnh như mọi khi nàng biết rõ tính cách của người tên Tào Tân này, y là nhị chưởng quỷ là người rất điềm tĩnh nhưng lúc này lại tỏ vẻ hốt hoảng như thế chỉ sợ Dược đường có chuyện rồi.
– Đi dược đường trước.
Tào Ninh Nhi quyết định thật nhanh vội phân phó xa phu ứng tiến, xe ngựa đi đến ngã tư thì rẽ về phía nam, Tào Tân một bên bước nhanh đi theo nhưng lại không nói lời nào sắc mặt tái mét, Tào Ninh Nhi ngồi trong xe chứng kiến bộ dáng kia của y khiến nàng càng thêm lo lắng, vội vã vén rèm hỏi ra:
– Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tào Tân đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi mới thấp giọng nói ra:
– Đại tiểu thư. . . người đến nơi sẽ biết.
Nghe được kiểu nói lấp lửng kia khiến Tào Ninh Nhi bực mình nàng không khỏi hừ lạnh một cái. Một bên Tào Tân thấy được đại tiểu thư biểu tình không cuối cũng mở miệng, nói:
– Dược Đường tào thị sắp bị. . . bán rồi.
Tào Ninh Nhi cảm thấy đầu óc choán váng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nàng ngơ người nửa ngày mới giật mình quát lớn:
– Đầu óc của ngươi hỏng rồi rồi không có quyết định của ta cùng gia phụ ai cả gan dám bán Dược đường.
Nàng cảm thấy thấy khó tin.
Mấy năm nay thiên hạ đại loạn có điều từ khi Hán Hiến Đế Lưu Hiệp dời đồ đến Hứa Đô về sau lại trãi qua trận chiến Quan Độ khiến Hứa Đô nghiễn nhiên trở thành địa điểm thái bình phồn hoa nhất thiên hạ. Tào thị vốn là một đại tộc mà Tào Hồng lại quanh năm chinh chiến xa trường nhưng cũng có chủ ý tại Hứa Đô bằng việc y thu mua rất nhiều sản nghiệp mà nó lại được Tào Ninh Nhi quản lý một cách ngay ngắn rõ ràng.
Mua bán Dược đường nhất định là việc đại sự phải thông qua ý kiến của cao tầng trong tộc mà kẻ quyết định ý kiến đó lại là Tào Ninh Nhi, nàng không thể tin được chuyện này lại xảy ra càng không thể cho phép phát sinh loại chuyện thế này.
– Ai bán.
Tào Ninh Nhi hỏi lại lần nữa lại thấy được bộ dạng ấp úng kia của Tào Tân làm lòng nàng chấn động.
– Là Tào Phức tên gia hỏa kia phải không.
Tào Tân im lặng không đáp trả hiển nhiên đã ngầm thừa nhận.
Tào Ninh Nhi lúc này cũng khá lo sợ nhưng nàng lo một mà giận tới mười, tào Phức là đại ca của nàng, chẳng qua người đại ca này không có một chút phong phạm của kẻ làm đại ca, ăn rồi chỉ biết có cờ bạc rượu chè gái gú có thể nói y là một tên tiểu bạch kiểm ăn chơi trác táng tinh thông mọi thứ trong nghề, nhưng đầu óc lại không thông tý nào, chỉ biết ỷ vào tên tuổi của Tào gia tại Hứa Đô lên mặt rêu rao, làm cho Tào gia nhận phải không ít phiền phức, trong lòng nàng rất xem thường vị đại ca này, trước giờ vẫn là thái độ không tôn trọng mà gọi thẳng tên y, hôm nay lại nghe tin Tào Phức đòi bán Dược Đường, khiến nàng muốn bùng cháy.
Xe ngựa tăng tốc, không bao lâu đã đến trước cửa Dược Đường Tào thị, Tào Ninh Nhi nhẹ nhàng xuống xe, một mặt chứng kiến tràng cảnh hỗn loạn đang diễn ra bên trong, một lão giả đầu tóc muối tiêu đang đứng bên trong nội đương tay đang kéo áo một thiếu niên trẻ tuổi, vẻ mặt đau khổ cầu xin, nài nĩ:
– Cập Viễn, lão phu cầu xin ngươi, chuyện tình trọng đại bậc này không được quyết định qua loa, ngươi nên suy nghĩ kỹ một tý, chờ lát nữa đại tiểu thư đến rồi mới quyết định được không?
Xem ra thiếu niên kia so với Tào Ninh Nhi lớn hơn tầm hai ba tuổi, nhưng tính cách hết sức nóng nảy, một mặt né tránh hành động lôi kéo của lão giả một mặt giận giữ quát lớn:
– Lẽ nào đến ta ngươi cũng không nể mặt, hỡ một chút là đại tiểu thư, hai chút đại tiểu thư, tại cái Tào gia này, ta mới là con trưởng, nhanh cầm khế đất lại đây.
Đang lúc nói chuyện, môt tên gia nô từ trong đám đông chen lấn một hồi bước nhanh về phía lão giả đang đứng, tay nâng lên một cái hộp gỗ có phần khinh hỉ lên tiếng:
– Bẩm đại công tử, đã tìm được khế đất.
Lão gia thấy thế, lạnh lùng nói lớn:
– Ma Cường, ngươi dám. . .
Lão giả lời chưa nói hết, hai tay bỗng nhiên ôm ngực chậm rãi té ngã, thiếu niên kia hoang hô một tiếng liền đoạt lấy hộp gỗ, thế nhưng lại không liếc mắt nhìn xuống lão giả đang hôn mê kia lấy một cái, liền quay người hướng phía cửa chính rời đi, chỉ vừa quay người y lập tức khựng lại mà dừng bước.
Cửa trước bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, Tào Ninh Nhi thình lình đứng tại cửa lớn hai mắt trợn trừng nhìn vào nội đường.
– Nhị muội, ngươi đã tới.
Thiếu niên kia nhìn rất kiêu ngạo, nhưng đối với Tào Ninh Nhi ít nhiều cũng có phần sợ hãi, liền đem cái hộp kia giấu sau lưng, làm ra vẽ mặt trấn tĩnh, giải thích:
– Đại Chưỡng Quỷ tự nhiên đỗ bệnh, người đâu mau mau đưa lão đi xem bệnh.
Trong lúc y nói chuyện hai chân vẫn không ngừng lại vẫn từ từ tiến về phía Tào Ninh Nhi.
– Tào Phức, ngươi đứng lại đó cho ta.
Tào Ninh Nhi giận dữ quát lớn.
– Ta vừa nghe ai đó nói mình là con trưởng?
Tào Phức thật vất vả mới tìm được lối thoát, liền muốn xông ra cửa lớn. Nhưng khi vừa đến nơi liền gặp phải một tên gia nô tay ôm một cái bao bộc to đùng y hệt một tấm khiên lớn đứng ngay trước cửa, chặn luôn đường đi của y, đại sự sắp thành bỗng nhiên thất bại trong gang tất khiến y muốn bùng cháy, không nhịn được mà hét lớn:
– Tên hạ nhân có mắt không tròng, còn không cút nhanh cho ta đi.
Đan phi thấy thế, liền nghe lời lùi về phía sau mấy bước, nhưng vấp phải bậc cấp khiễn lão đảo một hồi, không tự chủ mà buông luôn hai tay, bao bộc không còn điểm tựa lập tức rơi xuống.
Tào Phức thấy thế giật mình liền nhảy người về phía sau, y vừa thấy cái bao bố kia liền biết được bên trong chứa một cái lư hương khá lớn, hơn nữa đây là vật phẩm mà Tào Ninh Nhi mang theo, cái này mà đập phải sàn đá còn gây ra vũng hố, nếu như nó rớt trúng bàn chân thì?
Y cuống quít né tránh chân lùi về sau một bước lại cảm giác lỗ tai đau nhứt, vành của y lúc này đang bị Tào Ninh Nhi nắm chặt.
– Nhẹ thôi.
Tào Phứt đau đớn kêu lên:
– Muội muội, ngươi có thể nhẹ tay một chút không.
Y còn chưa nói xong, liền cảm thấy dưới chân mềm nhũn, nặng nề ngồi bệt dưới đất, Tào Phứt tay ôm lấy lỗ tai hỏ hỏm, bi phẫn gào thét:
– Tào Ninh Nhi, ngươi tính làm gì?
Tào Ninh Nhi mặt lạnh như băng, tiến lên một bước mắt nhìn chằm chằm vào Tào Phức lớn tiếng nói:
– Tào Phức, ngươi còn có mặt hỏi câu này? Ngươi có còn là người sao? Phúc Bá vì Tào gia tận tụy nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi khiến hắn tức giận mà ngất xỉu, vậy mà vung tay mặc kệ, lương tâm của ngươi đã bị chó ăn hết rồi?
Tào Phức quay đầu lại nhìn, bắt gặp Phúc Bá còn nằm trên mặt đất, Tào Tân đã sớm tiến đến nâng Phúc Bá dậy, lớn tiếng kêu gọi, thế nhưng Phúc Bá vẫn thế đến nữa điểm động tĩnh cũng không có.
Cảm giác xấu hổ hiện rõ trên mặt, Tào Phức chỉ biết ôm chặt hộp gỗ, lên tiếng biện hộ:
– Ai nói đi nữa ta cũng mặc kệ, ta còn phải đi tìm thái y cho Phúc Bá.
Y loay hoay một hồi rồi đứng dậy tính nhanh chân rời đi, đột nhiên cảm thấy hai tay nhẹ đi, sắc mặt đại biến, y bi phẫn nói lớn:
– Tào Ninh Nhi, ngươi trả cái hộp lại cho ta.
Tào Ninh Nhi đoạt lại hộp gỗ, vẻ mặt lạnh lùng, đáp trả:
– Được, ta tin ngươi sẽ đi mời thầy thuốc, tốt nhất ngươi hãy cầu nguyện Phúc Bá bình an vô sự, nếu như Phúc Bá gặp chuyện không may, ta liền đem nhưng việc mà ngươi làm hôm nay, bẩm báo cho phụ thân một điều cũng không xót!
Nghe Tào Ninh Nhi hâm họa khiến sắc mặt Tào Phức biến đổi liên tục, y nhìn chằm chằm tào hộp đựng khế đất trong tay Tào Ninh Nhi, y rất muốn cướp lại nhưng không dám ra tay, đành bêu ra vẻ mặt ngây thơ, lên tiếng muốn đánh sang chuyện khác:
– Chỗ này không phải Dược Đường sao, muốn ở nơi này đi mời thái y ta e rằng Phúc Bá. . .
Y chỉ một lòng muốn cầm khế đất rời đi, có thể thấy Tào Tân sớm đã đỡ Phúc Bá nằm ngửa ra đất, hai tay liên tục ấn huyệt nhân- huyệt giữa mũi và miệng, vừa ấn vừa kêu lớn tên của Phúc Bá, nhưng Phúc Bá nữa điểm động tĩnh cũng không có, e rằng kông còn đáp lại được nữa.
Lão bá này không phải bị làm cho tức chết chứ?
Tào Ninh Nhi với vẻ mặt nghiêm túc, đi nhanh tới chỗ phúc bá, lên tiếng hỏi:
– Tào Tân, Phúc Bá sao rồi?
– Đại tiểu thư, Phúc Bá. . . Phúc Bá giống như không qua khỏi.
Tào Tân đưa tay sờ vào mạch môn của Phúc Bá, cảm giác được mạch đập rất yếu đến mất không thể nghe được, khiến gã không khỏi hoảng hồn.
– Ngươi nghĩ cách gì đi chứ
Tào Ninh Nhi một bên thúc giục nói ra.
– Ta có một đơn thuốc, nhưng cần phải chế tạo đến mấy canh giờ lẫn.
Tào Tân mồ hôi đầy mặt lên tiếng giải thích.
Tào Ninh Nhi thấy Phúc Bá hơi thờ càng ngày càng yếu, lo lắng nói ra:
– Chỉ sợ Phúc Bá không đợi được đến lúc đó, có còn phương pháp nào khác không?
Có phần hoảng hốt nhưng nàng hiểu rõ chuyện lúc này, nếu như Tào Tân còn có cách cứu Phúc Bá lẽ hắn không ra tay, trong tình thế cấp bách thế này, khiến nàng rất lo lắng , nàng lớn tiếng kêu tên Phúc Bá vài lần, nhưng Phúc Bá vẫn yên lặng nằm im, Tào Ninh Nhi liền quay đầu về phía tiểu nha hoàn tên Thúy Nhi phân phó:
– Thúy Nhi, đi nội cung mời thái y, Tào Tân ngươi lập tức kê đơn bốc thuốc.
Thúy Nhi cùng Tào Tân chưa kịp đáp lại, bỗng nhiên có một giọng nói từ ngoài vọng vào:
– Đại tiểu thư, bệnh này đợi lâu không ổn, cho phép ta tới xem thử?
Mọi người đều giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người vừa lên tiếng đúng là Đan Phi, làm tất cả không khỏi khinh ngạc.
Đan Phi đang khiên cái Lư Hương tiến tới, một bên Tao Ninh Nhi có phần không tin vào tai mình, ngơ người nữa ngày mới tra hỏi:
– Ngươi còn biết chữa bệnh?
Lúc này nàng có phần không tin vào mắt mình.
Tam thúc có nói người này đối với đồ cổ rất có hiểu biết, nhưng trong lòng Tào Ninh đã có phần hoài nghi, một tên gia nô, cơ hội đọc sách rất ít ỏi, nếu nói khiến thức của hắn vượt qua nàng là đã khó tin lắm rồi, lại là người có thể nhận biết niên đại và độ trân quý của bảy kiện vật phẩm kia lại làm cho nàng không thể chấp nhận được.
Nàng nghi ngờ tên Đan Phi này đoán mò.
Mặc dù về sau Tam Thúc không nói thêm về điều này, chỉ là ngay từ đầu ý nghĩ đó là xuất hiện trong lòng nàng, nàng không cam lòng khiến nàng càng chắc chắn thêm về suy nghĩ này, không phải trời vừa sáng nàng liền mang Đan Phi đi tiệm cầm đồ sao, một mặt vì tiệm cầm đồ có việc cần xử lý, mặc khác nàng cũng mượn cơ hội này nhìn xem Đan Phi này bản lĩnh như thế nào.
Có điều Tiệm cầm đồ còn chưa đến, nàng và hắn đã đến Dược Đường, mọi người đang lúc bó tay, Đan Phi này liền nói rằng hắn biết chữa bệnh, tiểu tử này từ nơi nào tới mà có bản lĩnh như vậy?
– Cũng biết một ít da lông.
Đan Phi đi đến bên người Tào Ninh Nhi, thấy nàng vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, liền mỉn cười, lưng khom lại, hạ giọng nói:
– Đại tiểu thư, làm phiên ngươi nhường chỗ một chút.
Tào Ninh Nhi khuôn mặt đỏ bừng, lúc này mới phát hiện người này đang đứng cạnh này, hắn gần như áp sát vào nàng, bất quá hành động này là vì xem bệnh mà không kinh bạc.
– ừ!
Tào Ninh Nhi khẽ trả lời rồi đứng dậy lui ra phía sau một bước.
Lúc này Đan Phi mới tới trước người Phúc Bá, trong lòng thở dài, từ góc nhìn của hắn, tình trạng của Phúc lúc này chỉ có thể là bệnh tim bộc phát dẫn đến hôn mê ở thời đại kia của hắn bệnh này còn được gọi là dồi máu cơ tim, lúc trước nếu gặp trường này liền có Thanh Tâm Hoàn loại thuốc này là một cách cấp cứu hiệu quả cho căn bệnh này, bất quá bây giờ nói những thứ này không ổn tý nào, chưa nói đến việc lấy đâu ra cách điều chế chỉ nghĩ đến thời gian làm ra một viên Thanh Tâm Hoàn, thì Phúc Bá đã xanh mồ rồi.
Cũng may ngoại trừ việc làm nhà khảo cổ với trách nhiệm cứu với Di Sản Văn Hóa ra, hắn còn có nghiên cứu về nhiều thứ khác y học là một trong thứ đó, Đan phi liền duỗi tay ra, tay của hắn đã khoắc mạch môn của Phúc Bá. . .