Đọc truyện Thâu Hương – Chương 32: Mở cửa thả chó
Dịch giả: Coc2Coc
Có trời mới biết xảy ra chuyện gì.
Đan Phi vốn không biết đầu cua tai nheo ra sao, nay từ miệng Tào Ninh Nhi mới biết có chuyện này, không khỏi thấy hơi khó chịu, tại sao muốn làm thành nghiệp lớn lại khó đến vậy? không biết trước kia gã gia nô này có ân oán gì, có khi nào vì thế mà chết oan không đây.
Khổ nhất là hắn còn không biết kẻ thù của hắn là ai, sợ nhất là kẻ địch trong bóng tối nhân lúc hắn không có đề phòng mà ra tay với mình. Hóa ra tên Đan Phi này bán mình làm nô vì để báo thù, tên gia hỏa này cũng là dạng người âm trầm đây.
Đan Phi vừa nhủ thầm, lại thấy Tào Ninh Nhi đang nhìn mình bèn làm ra vẻ lạnh nhạt nói:
– Kỳ thật cuộc đời bất quá chỉ như mây khói thoảng qua, ta không muốn quảng mấy chuyện trong quá khứ nữa.
Đan Phi thầm thở dài, hắn biết rõ vị đại tiểu thư này xem xét mọi việc rất chuẩn, nhưng chưa đợi hắn nói gì thì Tào Ninh Nhi đã nói tiếp:
– Giờ ngươi là người của Tào phủ…
Tào Ninh Nhi hơi đỏ mặt, khẽ cắn môi nói tiếp:
– Bất kể ai muốn động đến ngươi đều phải xem lại hắn có đủ phân lượng hay không, vì thế… ta tạm thời không cho ngươi chuộc thân.
Đây là logic gì vậy?
Đan Phi còn chưa kịp hiểu lý do Tào Ninh Nhi đưa ra thì nàng đã bước lên xe, xe ngựa hơi động, Đan Phi vừa định xoay người thì Tào Ninh Nhi chợt vén rèm xe lên gọi khẽ:
– Đan Phi.
Lại gì nữa đây?
Đan Phi khó hiểu quay đầu lại thì thấy Tào Ninh Nhi hơi lướt mắt qua phía hắn, làm như thờ ơ nói:
– Ngươi không cần lo lắng về mấy câu nói của Hạ Hầu Hành đâu. Mấy lời nói của Hạ Hầu Hành? Ta chỉ coi như mấy cái rắm thối, nếu có con chó đuôi mù nào hướng về ta mà sủa, thì ta chỉ xem nó như là không khí.
Đang lúc Đan Phi còn nghi hoặc, Tào Ninh Nhi lại thỏ thẻ:
– Trong mắt ta, ngươi không phải là hạ nhân của Tào phủ… mà như người một nhà.
Mấy tiếng cuối cùng của nàng quả thật nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải tai Đan Phi rất thính thì đã không nghe thấy. Màn xe buông xuống, chiếc xe rốt cuộc cũng rời đi, Đan Phi nhìn theo xe ngựa hồi lâu, thì ô thanh lên tiếng đả kích:
– Đan lão đại, xe đi xa rồi, không thấy gì nữa đâu.
Thấy Đan Phi quay lưng lại, Ô Thanh cung kính:
– Đan lão đại, mẹ ta nhờ ta hỏi ngài, tiếp theo nên làm thế nào?
Đan Phi biết rõ Ô đại nương không có chủ ý gì, lại thêm quan niệm ăn chắc mặc bền* của người nghèo, nên hắn gật đầu, đi vào trong viện. Thấy Ô đại nương và Liên Hoa đang ở đấy, Đan Phi trầm ngâm nói:
– Đại tiểu thư nói mấy ngày nữa sẽ đưa mọi người đến tửu lâu của Tào thị, mọi người xem hôm nào thì tiện.
*dịch: nguyên văn là Lạc đại vi an, đại ý là có tiền phải cho vào túi mình mới chắc ăn
– Ngày nào cũng được mà. Ô đại nương vội nói.
– Vậy sáng sớm ngày kia đi.
Đan Phi vừa nói vừa đảo mắt nhìn sắc trời:
– Ô đại nương, ta với Ô Thanh có việc ra ngoài một lát.
– Được.
Ô đại nương đáp gọn, bà đã sớm nhìn ra Đan Phi là người có bản lĩnh, so với Ô Thanh thì hơn gấp trăm lần, nên Ô Thanh có thể làm việc với Đan Phi là bà rất yên tâm rồi.
Thấy Đan Phi và Ô Thanh chuẩn bị ra ngoài, Liên Hoa chợt gọi theo:
– Đan đại ca, à… ờ… Huynh còn cần dùng xẻng nữa không? Đại ca của ta hình như làm xong rồi.
Đan Phi trầm ngâm một lát, thầm nghĩ chuyện cái xẻng cũng không vội, mỉm cười đáp lại:
– Nói với đại ca của muội ở trong tiệm đợi ta, có thời gian ta sẽ qua lấy.
Liên Hoa đang định đi theo, nghe thế bèn dừng lại, ” Vâng “; một tiếng rồi nói tiếp:
– Đan đại ca, chân huynh còn đau, huynh phải cẩn thận đấy nhé.
Đan Phi chỉ phất phất tay mà không quay đầu lại, rồi nhanh chóng đi mất. Liên Hoa chép miệng nói:
– Ô đại nương, Đan đại ca sao cứ nhất quyết đòi đến tửu lâu của Tào gia chứ?
Ta cảm thấy Hạ Hầu công tử cũng rất tốt mà.
– Cái gì?
Ô đại nương vừa bắt đầu nhồi bột, liếc nhìn Liên Hoa bằng ánh mắt kỳ quái, không hiểu sao nàng lại kết luận như thế.
Liên Hoa chân thành nói:
– Bác thấy đấy, Hạ Hầu công tử chẳng những trả lương cao mà còn nói sẽ giúp Đan đại ca chuộc thân. Đương nhiên Đan đại ca là người cao ngạo, không để ý xuất thân, nhưng làm phó quản gia vẫn hơn làm hạ nhân của Tào phủ nhiều chứ.
– Cháu không hiểu rồi.
Ô đại nương cười nói:
– Quen người thì thuận việc thôi, không ít kẻ trở mặt nhanh hơn cả lật sách, ta nghĩ thằng nhóc Đan Phi tuy nhỏ tuổi hơn Ô Thanh nhưng kinh nghiệm phong phú, chắc chắn có lý do mới chọn Tào gia. Nghĩ lại… có nằm mơ ta cũng không nghĩ có thể được làm bánh bao ở tửu lâu của Tào gia đấy.
– Thế… Đan đại ca có lý do gì?
Liên Hoa khẽ cắn môi.
Từ đầu đến cuối Ô đại nương không hiểu sao cục bột Đan Phi đưa cho lại có tác dụng thần kỳ thế, bà vẫn chăm chú nhồi bột, chỉ sợ lần này nó không linh nghiệm nữa, không buồn ngẩng mặt lên nói:
– Ta cũng không rõ lắm, nhưng nó làm việc nhất định ổn thỏa.
– Đan đại ca chọn tửu lâu của Tào gia có phải vì thích Tào đại tiểu thư không nhỉ?
Liên Hoa chợt hỏi.
Ô đại nương vẫn nhồi bột, nghe thế cười nói:
– Ta đoán là đàn ông đều thích Tào gia tiểu thư cả, người ta vừa xinh đẹp vừa có gia thế, lại còn là cháu gái yêu của Hứa Đô thành Tư Không, thân phận cao quý lắm. Nếu không có Đan Phi thì chúng ta muốn gặp cũng không được ấy.
Liên Hoa cúi mặt nhìn xuống, thấy mình tuy sạch sẽ gọn gàng nhưng quần áo lại hơi cũ, cắn môi một lúc mới nói:
– Tào đại tiểu thư ấy… Chắc không thích Đan đại ca chứ?
Rốt cuộc Ô đại nương cũng nghe thấy giọng điệu Liên Hoa hơi lạ, khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy thông cảm, một lát sau mới trả lời:
– Chắc chắn là không rồi.
– Thật hả?
Liên Hoa mừng rỡ ngẩng đầu, lại thấy Ô đại nương đang nhìn mình chằm chằm, làm nàng đỏ cả mặt, nhìn đi chỗ khác nhưng vẫn cố nói:
– Tào tiểu thư sao lại không thích Đan đại ca được, huynh ấy là người thông minh, cái gì cũng biết, trên đời này có vấn đề gì hắn không giải quyết được chứ.
Ô đại nương thở dài, lại tiếp tục nhồi bột
– Nhưng hắn chỉ là hạ nhân mà, nghe nói cha của Tào tiểu thư là đại tướng quân, cái bậc cửa này cao quá ấy. Thân phận tiểu thư như thế không gả cho hạ nhân đâu.
– Thế hả?
Liên Hoa phấn khởi đứng lên, chạy tới nói:
– Ô đại nương, để cháu giúp bà nhào bột!
×××
Ra khỏi cửa, Đan Phi đi thẳng theo hướng bắc, Ô Thanh theo sát phía sau, thấp giọng hỏi:
– Đan đại ca, ca muốn đi bán hồ tiêu hả?
Kỳ thật hôm qua Đan Phi không được nghỉ chút nào, hắn mang xác mấy người Doãn lão đại ném ra sau khe núi, rồi quay lại dò xét chủ mộ thất, phát hiện chủ mộ thất có bốn cái cửa đi thông đến bốn gian phòng, nhưng ngoại trừ căn phòng Mã Vị Lai đưa hắn đến có một đống hồ tiêu lớn, cả ba phòng còn lại đều rỗng tuếch.
Đan Phi có cảm giác kỳ quái, mơ hồ thấy có chỗ nào đấy không đúng, nhưng rốt cuộc cũng cố nén nghi hoặc, che đậy động khẩu kín đáo, lại giấu vàng kỹ càng, rồi lấy lá cây bọc gần nửa cân hồ tiêu mang vào trong thành.
Vàng tuy quý giá nhưng mang theo người rất nguy hiểm, hắn chỉ là một hạ nhân, nên mang vàng ra dùng e sẽ làm người khác nghi ngờ. Đan Phi không vội dùng tiền nhưng cảm thấy chỗ hồ tiêu này sẽ có bán được, nên mang ra một ít xem giá cả thế nào, đương nhiên Ô Thanh hoàn toàn nghe theo lời Đan Phi.
Nghe Ô Thanh hỏi, Đan Phi đáp:
– Tào thị có một hiệu thuốc, ta với ngươi đến hỏi thăm một chút, ngươi tùy cơ ứng biến cho tốt.
Ở thời đại này, hồ tiêu ngoại trừ để trát tường trong cung điện, còn là loại hương liệu và thuốc Đông y quý, Đan Phi thầm nghĩ mình từng trợ giúp Phúc bá, theo lý thuyết thì nên đi tìm lão nhân này.
Hai người luồn lách qua mấy cái ngõ nhỏ, đang lúc cắm mặt đi thì phía trước thì chợt vang lên vài tiếng chó sủa.
Ô Thanh không chú ý lắm, phố phường có chó hoang chạy lung tung cũng không có gì lạ, nhưng Đan Phi lại thấy chột dạ, cảm giác tiếng chó sủa đang nhằm hướng này.
Vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy đầu ngõ chui đâu ra hai tên hạ nhân đang dắt hai con chó hướng về phía hắn, Đan Phi quay đầu lại, chợt thấy lạnh người, cuối ngõ cũng có hai gã khác đang dắt hai con chó nữa chằm chằm nhìn hắn.
Đan Phi trông quần áo phục sức của bốn tên hạ nhân này hơi quen mắt, nghĩ lại một chút rồi thầm kêu không tốt. Trong lúc Ô Thanh còn chưa hiểu gì, Đan Phi nhìn xung quanh, kêu lớn:
– Ô Thanh, đi theo ta!
– Ta vẫn luôn đi theo huynh đấy thôi
Ô Thanh vẫn chưa hiểu ra, đùa vui nói.
Đan Phi không kịp giải thích, hắn đã sớm nhận ra bốn tên hạ nhân tràn đầy ác ý, vừ
thấy cây đại thụ cuối ngõ bèn không chút do dự chạy tới gần, rồi nhảy một cái liền trèo lên cành thấp nhất, vươn người về phía trước rồi xoay giữa không trung, chỉ thoáng cái đã lên trèo lên cây.
Động tác thể thao này đương nhiên không đạt điểm tối đa, nhưng cũng rất trôi chảy tự nhiên.
– Đan lão đại…
Ô Thanh không hiểu rốt cuộc Đan Phi định làm gì, nhưng chợt nghe tiếng chó sủa dữ dội, nhìn sang thấy bốn con chó dữ đột nhiên vọt khỏi sợi dây buộc của mấy tên hạ nhân, gầm ghè lao về phía hắn.
– Giữ bọn nó lại ngay!
Sắc mặt Ô Thanh trắng bệch, tiếng nói cũng khàn đi, chân nhũn cả ra, sao trông đám chó này cứ như đang lao đến chỗ hắn ấy nhỉ.
– Lên trên này!
Đan Phi quát to.
Cuối cùng Ô Thanh cũng hồi phục tinh thần, thất tha thất thểu chạy tới gốc cây, giọng đầy thương cảm:
– Đan đại ca cứu ta!
Mắt thấy chó dữ lao đến nhanh như tên bắn, Ô Thanh sợ đến nhũn cả hai chân, không còn sức mà nhảy lên, mà lúc đấy lại cuống đến quên cả trèo lên cây.
Từ trên cây, Đan Phi thả sợi dây lưng xuống, nói gấp:
– Bắt lấy, đạp lên cây đi!
Ô Thanh tóm lấy dây lưng, lại thấy đám chó chỉ còn cách mấy trượng, giật nảy người, nghiến răng kéo một cái, hai chân có thêm chút sức lực, đạp một chân lên cây. Đan Phi cũng dùng sức kéo mạnh, làm Ô Thanh treo lơ lửng trên không cách mặt đất chỉ nửa thân người.
Một con chó dữ nhảy phốc lên, hàm răng lướt nhẹ qua mông Ô Thanh.
Cục diện càng hỗn loạn, Đan Phi lại càng trầm tĩnh, hắn đã sớm hít một hơi sâu, hai tay chấn động, liền có cảm giác trước ngực nóng lên, tia nhiệt lực ấy nhanh chóng chạy theo tay Đan Phi. Không biết sức lực từ đâu đến, Đan Phi hét lớn, chỉ bằng sức mạnh hai tay mạnh mẽ kéo Ô Thanh lên cao quá đầu người.