Thâu Hương

Chương 27: Bí mật của mộ thất


Đọc truyện Thâu Hương – Chương 27: Bí mật của mộ thất

Edit: Tàn-kiếmĐan Phi tí nữa thì nhảy dựng lên, hắn không phải là một người dễ giật mình, kể cả lúc vật lộn sống chết, hắn cũng có thể giữ được sự bình tĩnh kinh người.

Giật mình không thể cứu mạng, nhưng bình tĩnh có thể.

Thế nhưng lúc hắn nghe đến vấn đề mà Mã Vị Lai hỏi, trong lòng của hắn cực kỳ hãi dị, ông lão này đến tột cùng có lai lịch gì, tại sao lại biết đến Quan Tài Nữ Tu? Chẳng lẽ hắn cũng là do quan tài Nữ Tu…

Nghĩ tới đây, nội tâm của Đan Phi run rẩy dữ dội, lúc hắn mới đến thế giới này, thực ra từ sâu trong lòng hắn có một nỗi cô đơn nói không lên lời, loại thay đổi khác thường này không phải trong thời gian ngắn có thể làm tiêu tan đi được, cũng may tố chất tâm lý của hắn luôn rất vững vàng, nên đã giấu kín nỗi tâm sự này tận sâu đáy lòng.

Đi Nghiệp Thành chỉ là một mục tiêu tạm thời của hắn, nhưng hắn biết dù có tới đó cũng chẳng có lợi ích gì, nơi giấu Quan Tài Nữ Tu e rằng chỉ dễ tìm hơn lăng mộ Tần Thủy Hoàng một chút mà thôi.

Hắn vốn không còn ôm ấp một chút hy vọng nào, nhưng khi nghe ông lão này đột nhiên nhắc tới Quan Tài Nữ Tu, trong lòng Đan Phi bỗng dưng dâng lên vài niềm mong đợi,

– Ngươi cũng từng thấy Quan Tài Nữ Tu?

Mã Vị Lai cười cười nói:

– Ồ, thì ra ngươi cũng từng thấy.

Ông lão rõ ràng cũng là một người rất thông minh, hẳn là đã nghe được đáp án từ trong câu hỏi ngược lại của Đan Phi, nhưng vẫn tránh né không trả lời câu hỏi của hắn.

– Nếu ngươi rảnh rỗi, có thể đi đến một nơi cùng với ta được không?

Cả người Đan Phi hơi phát nhiệt.

– Đi đến nơi nào?

– Cũng gần nơi này.

Câu trả lời của Mã Vị Lai khiến cho Đan Phi bình tĩnh lại, hắn liếc mắt nhìn Ô Thanh đang nằm dưới đất hôn mê, cau mày nói:

– Dù có đi nơi nào, cũng phải chờ cho Ô Thanh tỉnh lại đã.

Vàng có thể không có cũng được, nhưng không thể bỏ mặc Ô Thanh ở chỗ này.

Nơi này âm u không có ánh mặt trời, nếu hắn bỏ mặc Ô Thanh ở chỗ này, khi Ô Thanh tỉnh dậy không nhìn thấy hắn đâu, lại chứng kiến ba cái xác nằm ngay bên cạnh, không bị dọa điên mới là lạ.


– Việc này cũng đúng.

Mã Vị Lai gật gù, chiếc rương đang cầm trên tay treo lại ở bên hông.

Đan Phi vẫn rất chú ý đến chiếc rương kia, chỉ thấy một âm thanh “lạc” vang lên chiếc rương đã vững vàng đọng lại ở bên hông của Mã Vị Lai, thì càng kinh ngạc với kết cấu thần kỳ của chiếc rương này.

Loại công cụ này dù ở hiện đại cũng rất hiếm thấy.

Mã Vị Lai ngồi chồm hổm xuống thử xem mạch đập của Ô Thanh, lẩm bẩm nói:

– Không có gì đáng ngại.

Hắn vừa nói chuyện, vừa nhấc cánh tay trái của Ô Thanh lên, gập đầu ngón tay búng một búng vào dưới nách, lúc thả cánh tay xuống thì Ô Thanh liền mở mắt ra

Đan Phi âm thầm tặc lưỡi.

Người bên ngoài nếu nhìn thấy động tác của Mã Vị Lai có lẽ sẽ cảm thấy rất thần kỳ, còn Đan Phi lúc này thì chỉ cảm thấy học vấn về kinh lạc mà ông lão vận dụng so với kẻ gà mờ như hắn lợi hại hơn rất nhiều.

Y học đã chứng minh kinh lạc là có thật, cũng đã nghiệm chứng ra khi kích thích kinh lạc sẽ có tác dụng chữa bệnh thần kỳ đối với cơ thể con người, lúc trước khi Đan Phi cứu Phúc bá cũng là vận dụng điểm mấu chốt đó.

Ông lão búng vào dưới nách của Ô Thanh, chính là búng vào huyệt Cực Tuyền của kinh Thủ Thiếu Âm Tâm, cách búng tay này Đan Phi chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng hắn biết nguyên lý của nó cũng giống như cấp cứu kích thích thức tỉnh trái tim.

Ô Thanh vừa tỉnh lại, thì nhìn thấy Mã Vị Lai đang được bao phủ trong một vầng sáng nên hơi giật mình, lẩm bẩm nói:

– Ngươi là ai? Chẳng lẽ ta đã thăng thiên rồi sao?

Mã Vị Lai nở nụ cười, chiếc rương bỗng dưng ảm đạm một chút, Ô Thanh lúc này mới phát hiện Đan Phi đang đứng ở phía sau của Mã Vị Lai, giật mình nói:

– Đan đại ca, ngươi cũng thăng thiên?

– Tiểu tử ngươi đừng có mà nói vớ va vớ vẩn, là nhờ có Mã tiên sinh đã cứu ngươi, còn không mau cảm tạ.

Đan Phi cắt đứt suy nghĩ lung tung của Ô Thanh .


Ô Thanh vuốt vuốt huyệt thái dương, lúc này mới mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, chợt khiếp đảm định hỏi kết quả của bọn người Doãn lão đại, nhưng nhờ ánh sáng lờ mờ mà nhìn thấy ba cái xác đang nằm trên mặt đất, sắc mặt tái đi.

– Đi thôi.

Mã Vị Lai cũng không có giải thích gì thêm, xoay người đi về phía bên trái.

Đan Phi run lên, nhắc nhở:

– Mã tiên sinh, lối ra ở phía sau chúng ta.

Mã Vị Lai lắc lắc đầu nói:

– Đó là lối ra của các ngươi.

Hắn vẫn chưa chịu giải thích thêm, lúc đi ngang qua hòm vàng, nhìn cũng không thèm nhìn một chút, đi thẳng đến vách tường dối diện, đưa tay đẩy một đẩy, tiếng “kéo kẹt” vang lên ở phía trước, không ngờ lại hiện ra một cái hố đen.

Đan Phi đến cái nhà đá này đầu tiên là bị vàng hấp dẫn, sau đó lại chém giết với Doãn lão đại, chưa kịp thăm dò kỹ mộ thất này, bây giờ mới phát hiện phía trước vẫn còn có một cái thông đạo.

Nhưng mà hắn cũng không bất ngờ gì cả, tuy ở lòng đất, nhưng cảm giác phương hướng của hắn vẫn còn tồn tại, hắn biết cái cửa này ở đối diện với lối vào, nếu như đạo động thông với nhĩ thất, mà đã gọi là nhĩ thất, tất nhiên là trái phải đối xứng, Mã Vị Lai hẳn là tiến vào một gian nhĩ thất khác.

*Nhĩ thất: kiểu động thất đối xứng.

Chỉ là không biết hai cái phương hướng khác của nhà đá có không gian hay không.

Thấy Mã Vị Lai vẫn không có dáng vẻ muốn dừng lại, nên Đan Phi không có thời gian xem xét kỹ càng, hắn cảm thấy đi theo tiền bối này vẫn là điều quan trọng nhất, liền kéo Ô Thanh đi theo sau, Ô Thanh mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ sợ ở lại cùng với mấy cái xác, cuống quít theo lại đây.

Đi không xa lắm, Mã Vị Lai rốt cục cũng dừng lại bước chân của mình, Đan Phi vẫn chưa thấy cái gì, trước tiên ngửi thấy một luồng hương thơm, lông mày hơi nhíu lại, hắn cảm thấy mùi thơm này có phần quen thuộc.

Theo chân Mã Vị Lai, Đan Phi rất nhanh phát hiện nơi này có rất nhiều chiếc bình được bịt kín, mùi thơm rõ ràng tỏa ra từ những chiếc bình này.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Mã Vị Lai đi đến phía đối diện với bức tường:

– Đan Phi, ngươi tới đây.


Đan Phi chậm rãi đi qua, không hiểu nói:

– Mã tiên sinh, Có chuyện gì thế?

– Đá một phát vào bức tường này, phương hướng vào khoảng hai giờ đồng hồ phía trước ngươi.

Mã Vị Lai nói một cách lạnh nhạt.

Ô Thanh hoàn toàn không hiểu Mã Vị Lai đang nói cái gì, trong lòng Đan Phi lại hơi rung lên, nghĩ thầm đến rồi, còn ai dám nói lão già này không phải là người xuyên qua, lão tử là người thứ nhất không tin.

Cách nói phương hướng bằng giờ phút này thường dùng ở các ngành nghề quân sự hiện đại, tán gái vân vân, là một loại phép tính của phương Tây, cổ đại thì dùng canh giờ để tính toán, làm sao có cách nói này được?

– Tại sao lại bảo ta đá?

Đan Phi thoáng liếc nhìn Mã Vị Lai, nghĩ thầm có phải ngươi không có chân đâu? Tuổi trẻ chẳng qua chỉ là bề ngoài của Đan Phi, sâu trong xương cốt hắn vẫn luôn luôn rất cẩn thận, thấy Mã Vị Lai không nói, Đan Phi cuối cùng đành phải ngồi chổm hổm, sờ soạng tìm hướng hai giờ đồng hồ của vách tường, dùng cán búa gõ thử, rồi hỏi:

– Có phải chỗ này không?

Mã Vị Lai chỉ hơi gật gù.

Đan Phi âm thanh phát ra từ chỗ đó có gì đó không giống, hơi do dự, cuối cùng vẫn hơi đá nhẹ xuống, liếc nhìn sắc mặt của Mã Vị Lai, Mã Vị Lai cũng không có động tác gì, nơi khóe miệng dường như hơi có ý cười.

Hạ quyết tâm, Đan Phi dùng sức đá mạnh, “Ầm!” Một tiếng vang trầm đục, lại nghe thấy một âm thanh “lạc” vang lên bên trái, thế mà lại có một đường ngầm nứt ra.

Đầu óc Ô Thanh đã choáng váng từ sớm, chả biết hồn đã bay đi nơi nào, Đan Phi cũng kinh ngạc khôn kể, hắn không hề ngờ tới trong mộ thất vẫn còn có cơ quan khác, chỗ hắn đá vào rõ ràng là vị trí để khởi động cơ quan.

Đường ngầm kia không biết dẫn đến chỗ nào?

Đan Phi nghi hoặc trong lòng, Mã Vị Lai chỉ nhẹ giọng nói:

– Các ngươi đi theo ta.

Dáng vẻ của hắn dường như rất quen thuộc nơi này, không có một tí do dự nào đi vào đường ngầm đó.

Vách tường của đường ngầm không giống như là kết cấu bằng gạch, mà lại giống vách động thiên nhiên trong núi, trải qua nhân công tạc phách mà thành. Đan Phi quan sát địa chất xung quanh, nghĩ thầm đường ngầm này chắc thông đến phía sau núi.

Phía trước ngày càng trống trải, dường như không có phía cuối, Ô Thanh càng đi vào sâu lại càng sợ sệt, không nhịn được ở sau lưng Đan Phi nói nhỏ:

– Đan đại ca, ta nghe mẫu thân nói, khi Câu Hồn Sứ Giả của Âm Dương Nhị Giới câu hồn, sẽ dẫn người đi đến một con đường rất dài.


– Nói hươu nói vượn.

Đan Phi vẫn luôn khịt mũi coi thường mấy cái tư tưởng phong kiến mê tín này, thế nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ, không biết ông lão này đến tột cùng muốn dẫn hắn đến chỗ nào.

Lại qua khoảng thời gian cỡ một nén hương, Lúc Đan Phi gần như mất hết kiên nhẫn, thì phía trước hiện ra một chỗ rẽ ngoặt, ánh sáng choang choang.

Đầu tiên Đan Phi ngửi thấy được một mùi bùn đất xanh tươi mà chỉ trong núi mới có, rồi sau đó nhìn thấy phía sau chỗ ngoặt rất rộng rãi sáng sủa, lại còn có một động đá thiên nhiên.

Quy mô của động đá kia không hề nhỏ, nhưng Đan Phi nhìn thấy cũng không lấy làm kỳ lạ, trên thực tế đây là một loại địa mạo Karst(*)

( *): Là hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đá vôi bị nước chảy xói mòn) điển hình, ở trong lòng núi, lòng đất đều sẽ xuất hiện.

Thấy bước chân của Mã Vị Lai dừng lại, lúc này Đan Phi mới định đặt câu hỏi, thì thấy ông lão nhìn về một phương hướng khác rồi xuất thần, không khỏi nhìn sang theo ánh mắt của hắn.

Phía vách núi kia không phải trống rỗng, trong đó thế mà lại có một pho tượng cao đến mấy trượng!

Đan Phi có hơi sững sờ, nghĩ thầm chẳng lẽ nơi mà Mã Vị Lai muốn mang hắn đến là nơi này, đừng nói Mã Vị Lại dẫn hắn đến nơi này chỉ là để hắn vái vái pho tượng này nhé?

Trong lòng hắn cực kỳ nghi hoặc, không phải chỉ vì lai lịch thần bí, hành động kỳ lạ của Mã Vị Lai, còn bởi vì mộ thất nãy cũng rất kỳ quái, mộ thất không có châu báu hắn nhìn thấy rất nhiều rồi, nhưng mộ thất không có hài cốt, quan tài hắn rất ít gặp.

Mộ thất liên thông với nơi này, lẽ nào pho tượng này có liên quan gì với mộ thất? Quy mô của mộ thất không hề nhỏ, không phải có thể xây xong chỉ trong ngày một ngày hai, mà phá núi tạo đường trong lòng núi này thì lại càng khó khăn, để đắp nặn được pho tượng như thế này ở đây thì lực lượng hao tổn không cần nói cũng đoán được.

Chỉ là pho tượng kia nhìn trông rất kỳ quái, vậy mà lại điêu khắc một cái đầu rất cổ quái, trên đầu mọc ra hai cái sừng, ngoài đầu ra, chỉ phác họa ra hai tay hai chân, dáng vẻ của mấy chỗ khác giống như còn chưa được hoàn thành.

Đây là một con quái vật chỉ có đầu cùng với tứ chi.

Đan Phi biết sự phát hiện này nếu như đặt ở thời hiện đại, đủ để làm một cái đầu đề nghiên cứu giành cho một trăm vị chuyên gia khảo cổ học, đang lúc miên man suy nghĩ thì Mã Vị Lai hỏi hắn:

– Đan Phi, ngươi có biết pho tượng này là ai không?

Sao lại hỏi ta vấn đề này? Ngươi nên đi hỏi chủ nhân của cái hầm mộ này mới đúng.

Đan Phi thầm nhủ trong lòng, chậm rãi lắc đầu nói:

– Ta cũng không biết được, tiền bối có biết không?”

Còn chưa chờ Mã Vị Lai trả lời, Ô Thanh đột nhiên kêu lên:

– Đan đại ca, ta biết pho tượng kia là ai!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.