Đọc truyện Thâu Hương – Chương 20: Cái gọi là truyền thuyết
Dịch giả: Đông Hy.
Màn thầu.
Khi mọi người nghe thấy cái tên này đều ngẩn người ra. Ô Thanh không cầm lòng được, lại lấy thêm một chiếc màn thầu nhai mấy cái rồi nuốt, chân thành khen:
– Mẹ à, con chưa từng ăn thứ nào ngon như vậy. Món này chỉ trong hoàng cung mới có thôi.
Thứ này vừa mềm lại vừa thơm, ngon hơn biết bao nhiêu so với mấy cái bánh yến mạch vừa cứng vừa khó nuốt. Ô Thanh thấy dù sao Đan Phi cũng xuất thân từ gia đình giàu có, món này ngon như thế, chắc chỉ có hoàng đế mới được ăn món này.
Liên Hoa cũng không cầm lòng được, muốn lấy một cái để ăn, nhưng lại buồn bã để xuống, mỉm cười nói:
– Lát nữa muội mang cho tiểu đệ ăn.
Thực ra nàng cũng rất muốn đem một chiếc cho đại ca, nhưng lại sợ Đan đại ca giận.
Đồ ngon như vậy cũng chỉ Đan đại ca mới có thể làm được. Người mà chúng ta tin tưởng nhất chính là Đan đại ca. Trong lòng Liên Hoa tràn đầy niềm kiêu hãnh, hoàn toàn quên hết những lo lắng tối qua.
Ô Thanh lại muốn thò tay lấy màn thầu, món ngon này ăn một mạch cả chục cái cũng chưa đã ghiền. Tay của hắn còn chưa kịp đụng đến vỉ hấp thì đã bị Ô đại nương đánh một nhát.
– Đây là món mà Đan công tử đích thân làm, các ngươi ăn hết thì còn ra thể thống gì nữa, để phần lại cho Đan công tử đi.
Ô đại nương không hài lòng nói. Trong lòng đại nương thực ra ít nhiều có hơi thất vọng. Bánh yến mạch ở chợ mà Ô đại nương làm cũng được coi là rất ngon, nhưng cùng nguyên liệu mà xem ra bản thân lại thua kém cả Đan Phi, việc này đương nhiên là sự đả kích đối với người sinh sống bằng nghề làm bánh yến mạch như Ô đại nương.
Đan Phi cười nói:
– Ta ăn rất ít, màn thầu này mọi người cứ ăn hết đi, ăn không hết thì đem bán.
Cách làm ta đã dạy Liên Hoa rồi, Ô đại nương, sau này người cứ dẫn Liên Hoa đi bán màn thầu, được chứ hả?
Ô đại nương ngẩn ra rồi vui vẻ nói:
– Đan công tử, cậu nói thật chứ?
Sau khi nàng ăn một miếng màn thầu đã biết ngay là nếu bán màn thầu ở chợ thì chắc chắn sẽ bán chạy hơn bánh yến mạch nhiều, thậm chí có thể tăng giá bán lên một chút. Nếu như Đan Phi thực sự dạy nàng ta cách làm, thì sau này Ô Thanh hoàn toàn không phải lo nghĩ đến chuyện cơm áo.
Liên Hoa có vẻ chưa dám tin, tuy tuổi nàng còn nhỏ nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt. Bình thường thì chỉ dựa vào may vá với nuôi ong mật để phụ giúp gia đình, nàng hiểu rằng nếu như nắm được kỹ thuật này, cuộc sống chắc hẳn sẽ cải thiện rõ rệt.
– Đương nhiên là thật rồi.
Đan Phi đáp.
Ô đại nương không nhẫn nại nổi, bèn tính:
– Bánh yến mạch một đồng một chiếc, màn thầu này một chiếc có thể bán hai đồng mà nguyên liệu đều như nhau. Đan công tử, chúng tôi không thể chiếm món hời của của cậu, sau này cứ bán hai chiếc màn thầu thì sẽ gửi cậu một đồng, thế có được không?
Nàng nghĩ màn thầu là do Đan Phi làm, tuy đã được xem toàn bộ công đoạn Đan Phi làm bánh, nhưng vẫn còn vài chỗ nàng chưa hiểu lắm. Chỉ sợ Đan Phi giấu nghề nên phải kéo Đan Phi cùng tham gia.
– Ô đại nương, không thể tính như thế được.
Liên Hoa bĩu miệng nói:
– Chỗ này còn có nửa chén mật ong đấy.
Ô đại nương như bị tạt chậu nước lạnh, chợt nhận ra đây là một vấn đề nghiêm trọng.
Không phải là Liên Hoa tính toán thiệt hơn với Ô đại nương, mà nghĩ nếu như làm một chậu mười mấy chiếc màn thầu thì cần nửa chén mật ong, vậy thì mật ong mà nàng để dành có thể dùng trong bao lâu đây?
Đan Phi đã suy nghĩ cặn kẽ về việc sáng chế ra màn thầu, thầm tính nếu như thời đại này cũng sáng tạo như vậy, thì kỹ thuật lên men màn thầu được người ta học tập cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Lúc này điều quan trọng nhất là đổi lấy chút phí bản quyền bằng kỹ thuật này, nhưng hắn biết rằng chuyện này vẫn nên chờ cơ hội thích hợp.
Nhận ra sự lo lắng của Liên Hoa, Đan Phi khẽ mỉm cười nói:
– Mật ong chẳng qua chỉ là bước đầu, sau này hấp bánh màn thầu có thể không cần dùng tới mật ong mà dùng bột nở luôn là được.
– Dùng bột nở là sao?
Liên Hoa không hiểu bèn hỏi.
Đan Phi nắm một cục bột lên men bằng cỡ nắm tay đặt vào bát, đưa cho Liên Hoa và nói:
– Cho muội này.
– Quà của Đan đại ca tặng muội sao.
Liên Hoa hơi đỏ mặt rồi nhận lấy nắm bột, thầm nghĩ người có học vấn tặng quà đúng là rất độc đáo.
– Đan đại ca, muội sẽ giữ kỹ thứ này.
Liên Hoa kiên quyết nói:
– Muội lớn như thế này rồi mà từ trước đến nay chưa có ai tặng quà cho muội.
Đan Phi khó xử nói:
– Không phải là đưa muội giữ mà là dùng để len men.
Hắn biết cần phải giải thích về lên men, nhưng những kiến thức về vi sinh vật chỉ sợ càng khiến cho Liên Hoa đau đầu
– Sau này khi lên men thì thay mật ong bằng một nắm bột này vào là được. Sau đó cứ đun nóng theo cách của huynh.
Hắn giải thích cặn kẽ từng quá trình cho Liên Hoa, Liên hoa chỗ hiểu chỗ không bèn nói:
– Đan đại ca, thứ này thật vi diệu, cứ như là người mẹ sanh em bé ấy, giống như bột mẹ ấy (có thể sinh ra nhiều bột con nữa).
Nàng không hiểu tại sao lại có được kết quả này, nhưng luôn tin tưởng, không chút nghi ngờ những lời nói của Đan Phi.
Ô đại nương cũng khen ngợi không ngớt, đứng bên cạnh và nói:
– Bột này cũng chỉ người có học vấn như Đan công tử mới có thể làm được.
Đan Phi ngẩn ra.
Đương nhiên là hắn biết đến truyền thuyết về bánh màn thầu. Tương truyền năm đó khi Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch, vì chém giết quá nhiều man binh* nên mới làm bánh màn thầu đề tế trời.
Nhưng truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, ko thể lấy đó làm căn cứ được, cùng lắm thì chỉ lấy đồng âm* mà thôi. Khoan hãy nói đến món mà Gia Cát Lượng ăn ở Nam Dương là cơm hay mì, mà nói đến việc muốn tìm bột mì ở Tứ Xuyên thời Tam Quốc cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, hơn nữa Gia Cát Lượng cũng không thực hiện Thất Cầm Mạnh Hoạch *
* Đồng âm: tác giả nói đến hiện tượng đồng âm của “man” (蛮) trong “man binh” (蛮兵: binh lính ngang ngược) và “man” (馒) trong “man đầu” (馒头: màn thầu).
* Thất Cầm Mạnh Hoạch: chiến dịch tấn công vào vùng Nam Trung do Gia Cát Lượng chỉ huy vào năm 225 trong thời kỳ Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc, nhằm dập tắt những mầm móng phản loạn gây hại đến nhà Thục Hán và cũng chuẩn bị một bước cho các chiến dịch Bắc phạt.
Trên thực tế, mỗi khi phát minh trong dân gian nhiều lên đều được người dân sáng tạo đúc kết lại. Trong đó có rất nhiều thay đổi ngẫu nhiên không thể tránh khỏi. Ví như trong truyền thuyết, hoàng đế là một nhà phát minh còn vĩ đại hơn cả Edison. Hầu như một nửa phát minh của Trung Hoa đều do hoàng đế sáng chế ra, đương nhiên là Đan Phi cũng có chút nghi ngờ về ý kiến này.
Vừa nghĩ tới màn thầu, Đan Phi không thể không nghĩ tới Gia Cát Lượng, thầm nghĩ chắc lúc này Gia Cát Lượng vẫn đang ở ẩn, thế còn Lưu Bị thì sao nhỉ?
Khi Đan Phi nghĩ tới đây khá say sưa thì thấy mọi người vẫn đang chờ lời giải thích của hắn, hắn cầm một cành cây viết chữ “Man” (馒) lên mặt đất và nói:
– Nghĩa của chữ “Man” này là —— một loại thực phẩm được phơi nắng chừng bốn canh giờ cho lên men, “Đầu” (头) thì được hiểu là bột như bình thường.
Mọi người thấy thế đều reo lên:
– Đúng là học thức uyên bác.
Đan Phi sởn cả gai ốc. Sau khi giải quyết xong vấn đề then chốt là chi phí mật ong, Ô đại nương và Liên Hoa đều cảm thấy mối làm ăn này rất có triển vọng, liền hấp màn thầu theo hướng dẫn của Đan Phi.
Thấy Ô đại nương như khỏi hẳn bệnh nhờ chuyện đáng mừng này, Đan Phi thầm nghĩ vẫn còn việc quan trọng hơn là thực chất ta vẫn là một nhà khảo cổ học, bèn nói với Ô đại nương:
– Đại nương, ta muốn nhờ Ô Thanh ra ngoài giúp vài việc.
– Được, hai người cứ việc ra ngoài, Ô Thanh đi chung với Đan công tử thì đại nương rất yên tâm.
Ô đại nương bận tối tăm mặt mũi, lau mồ hôi trán.
– Đan đại ca, tối nay huynh cũng về đây chứ hả?
Liên Hoa liền ngừng tay, hơi bất an hỏi.
– Đương nhiên rồi.
Đan Phi nghĩ hôm nay chắc chỉ ra ngoài dựng một trạm nghỉ, muốn đào mộ thì phải có xẻng Lạc Dương trong tay mới đào được.
Liên Hoa chìa ngón út ra:
– Ngoéo tay nhé, huynh không được quỵt đâu đấy.
Thấy Đan Phi vẫn chưa đưa tay ra, Liên Hoa bĩu miệng nói:
– Muội vẫn chưa học được cách làm màn thầu, đến tối huynh phải dạy lại cho muội đấy.
Đan Phi chỉ cười và vỗ nhẹ đầu nàng. Sau đó Ô Thanh ra khỏi sân, tiện tay mang theo chiếc rìu đốn củi. Rõ là chuẩn bị sẵn để tiện đường kiếm ít củi khô mang về.
Dù không bán thì hấp bánh cũng cần đến củi.
Xuất phát từ cửa Nam Thành, sau khi đi vài dặm thì Ô Thanh chỉ tay và nói:
– Đan đại ca, trước mặt chính là núi Ngưu Đầu.
Đan Phi ngẩng đầu nhìn thì thấy phía trước có dãy núi nối liền nhau. Có hai ngọn núi khá cao, thoạt nhìn đúng là khá giống hai chiếc sừng trâu.
Ô Thanh thấy hắn mải mê ngắm thì hỏi:
– Đan đại ca sao thế? Núi này có quái gì đẹp đâu.
Đan Phi chỉ khẽ cười, thầm nghĩ núi chẳng có gì đẹp, nhưng thế núi nhất định phải xem kỹ, bằng không sao mà biết được mộ thất được chôn ở đâu.