Đọc truyện Thâu Hương – Chương 14: Làm lại nghề cũ
Dịch giả: Đông Hy
Trên mặt Đan Phi khá rạng rỡ, lúc kẻ làm công vui nhất dĩ nhiên là khi được nhận lương lại còn có thể nghỉ phép. Sắc trời vừa rạng, hắn liền rời Tào phủ rồi chạy một mạch đến Thành Nam.
Hứa Đô được xem như là Đô thành được xây dựng thêm nhưng xét về tổng thể, lối kết cấu truyền thống kéo dài hàng trăm hàng ngàn năm của các trật tự xã hội không khác nhau lắm. Hoàng cung ở Thành Bắc, những nơi gần hoàng cung đều là nha môn quốc gia hay nơi ở của các trọng thần trong triều. Nhưng bất kể là vua hay trọng thần dù cho có phải là yêu dân như con hay không cũng cần phải nuôi dưỡng tình yêu dành cho bá tánh. Do đó, bất kì một đô thị lớn ở triều đại nào cũng không được tách khỏi dân chúng nghèo khổ.
Những bá tánh nghèo khổ ở thành Hứa Đô đều ở Thành Nam, Ô Thanh cũng sống ở Thành Nam.
Đan Phi vẫn giữ tác phong như kiếp trước đó là làm việc gì cũng khá cẩn thận. Trong quá trình trò chuyện với Ô Thanh đã dò hỏi về nơi ở của y, trong lòng đã có tính toán từ lâu, nhưng hắn sợ sẽ thu hút sự hoài nghi của Lưu chưởng quỹ và Lục Phong nên cũng không hỏi quá nhiều.
Mặc dù không biết chỗ ở cụ thể của Ô Thanh nhưng Đan Phi lại không vội vàng, sau khi đến Thành Nam thì ghé chợ trước, thấy cảnh kẻ đến người đi khá náo nhiệt.
Đan Phi hào hứng đi dạo khắp chợ ở thời đại này, hắn phát hiện ra tường thành của vua không phải là để trưng cho đẹp, chợ ở Thành Nam tuy nói là nơi mua bán của bá tánh nghèo khổ, nhưng sự phong phú của hàng hoá lại ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Các chính sách từ thời Tần Hán đến nay đều gây sức ép cho nông – thương nghiệp, giờ đây thiên hạ rối loạn, dân số giảm sút, đương nhiên là Tào Tháo cũng rất xem trọng nông nghiệp, nhưng cho dù như vậy thì cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình mua bán của dân chúng.
Đan Phi hí hững sờ vào túi mới phát hiện chỉ có vài chục văn tiền ít ỏi, hai lượng bạc của Ma Cường hắn vẫn chưa đòi, dù sao thì miệng người ta cũng chưa hết sưng, giống như lúc ngươi sắp chết, mấy lão lang băm thời nay vẫn mặt dày không quên dặn ngươi phải trả tiền thuốc.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình mua bán của hắn, hắn lấy một văn tiền đồng ra mua một chiếc bánh yến mạch*.
Rời phủ sớm quá nên chưa kịp ăn sáng.
Vị đại nương bán bánh yến mạch thấy gương mặt Đan Phi là lạ nên hơi tò mò. Đan Phi nhận chiếc bánh, cắn thử một miếng thầm nhíu mày, lúc này khá đồng ý với ý kiến của Đặng Nghĩa.
Đầy tớ của nhà Tào phủ cũng coi là kẻ có thân phận, địa vị, những món tầm thường ít ai ăn nhất cũng phải ngon hơn nơi đây một chút.
Những chiếc bánh mà hắn ăn ở Tào phủ được hấp từ lúa mạch nguyên chất, gần giống với những món ăn bổ dưỡng ngày nay, bánh yến mạch ở đây thì dùng lúa mạch xay lẫn cả trấu rồi hấp chín, tỷ lệ trấu tương đối cao, mà cách xử lý khá lạc hậu khiến Đan Phi khó mà nuốt nổi. Nhưng rốt cục cũng đành phải nuốt miếng bánh xuống họng, Đan Phi đã bắt đầu kế hoạch trở thành kẻ tai to mặt lớn của mình.
– Đại nương có biết một cậu thanh niên tên là Ô Thanh không?
Đan Phi định bụng hỏi chừng vài chục người thì mới có đáp án, mới mô tả dáng dấp của Ô Thanh, không ngờ đại nương liền đáp
– Người cậu nói có phải là cái cậu Ô Thanh mà rất hiếu thảo không? Mẹ cậu ta bị bệnh, dạo này bận tìm thầy thuốc nên không đốn củi đem bán. Ngươi tìm cậu ta để làm gì?
Trong lòng Đan Phi khá vui, cười nói:
– Củi mà cậu ta bán rất tốt, vừa khô mà cân nặng lại đủ, quản gia bảo ta tới mua thêm một ít.
– Đương nhiên là tốt rồi.
Đại nương cười nói:
– Tên nhóc đó là người hiền lành, tự lập.
Những gia đình cùng cảnh ngộ dù sao cũng luôn giúp đỡ lẫn nhau, rõ ràng là đại nương rất có thiện cảm với Ô Thanh
– Nhà hắn ở ngay hẻm Mã Y, đi theo con đường này khoảng nửa dặm rồi tìm ai đó hỏi thăm là biết.
Đan Phi cảm ơn đại nương bán bánh rồi thầm nghĩ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đánh giá tính cách con người không thể chỉ nghe hắn tự sướng mèo khen mèo dài đuôi mà còn phải nghe đánh giá của những người bên cạnh hắn hay bạn bè mà hắn kết giao. Lúc trước bản thân còn cảm thấy cái tên Ô Thanh chỉ là kẻ phiền phức, giúp mình thì cũng tiện thể giúp Ô Thanh, giờ đây xem ra tên Ô Thanh này có thể là người tốt.
Đi theo con đường dài, Đan Phi không đợi đến lúc ra khỏi chợ thì đột nhiên dừng bước.
Cách đó không xa có một cửa hiệu treo bảng “Tiệm rèn Vương gia”, Đan Phi chậm rãi bước tới tiệm rèn, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng tới trước cửa.
Tiểu trượng phu không thể cháy túi dù chỉ một ngày, đại trượng phu không thể không nắm quyền dù chỉ một ngày, Đan Phi chưa hề nghĩ rằng làm đại trượng phu hay tiểu trượng phu gì đó, nhưng hắn biết với tư cách một người đàn ông thì chưa bao giờ đánh mất mục tiêu mà mình cố gắng đạt được.
Mục tiêu trước mắt của hắn rất đơn giản, đó là đường đường chính chính tới Nghiệp Thành.
Kinh doanh bất động sản chỉ là một trong những mục đích mà thôi, điều quan trọng nhất là ở Nghiệp Thành có chiếc quan tài của nữ tu!
Hắn biết rằng với khả năng của hắn chỉ sợ rằng không thể thấy quan tài của nữ tu được nữa, ở thời đại của hắn thì hắn được cấp trên ủng hộ nhất, lại kiên trì rất lâu mới khai thác được nơi đó. Với kỹ thuật của thời đại này, muốn đào được quan tài của nữ tu chỉ sợ khó khăn chẳng khác gì xây xong mộ của Tần Thuỷ Hoàng.
Đây là chuyện vốn không thể nào hoàn thành trong thời đại này.
Nhưng hắn vẫn muốn xem thử, vì hắn không tin vào mọi thứ mình đã thấy.
Không ai hiểu được tâm ý của hắn, ngay cả Tào Ninh Nhi cũng không hiểu được, chỉ cảm thấy sự lặng lẽ của hắn.
Muốn đi Nghiệp Thành chẳng những phải chờ thời cơ, mà còn phải có tiền. Nếu chỉ bằng tiền làm đầy tớ của hắn, có cày đến năm 2016 thì chắc chỉ có thể làm được chiếc xe ngựa đưa hắn đi Nghiệp Thành.
Xe ngựa như là chiếc Rolls Royce đối với người dân của thời đại này, tầng lớp trung lưu thời này đều đi xe bò. Dù không kiếm được xe ngựa thì đi xe bò cũng phải cần tiền.
Sau khi làm lại nghề cũ, quất một mẻ làm ăn để chuộc thân sẽ gom chút tiền vốn đi Nghiệp Thành, đây là dự định trước mắt của Đan Phi.
Đương nhiên hắn hiểu rõ việc tìm long mạch, dò huyệt mộ, nhưng tìm mộ thất cần phải có thời gian, trước mắt thì Ô Thanh đã nói cho hắn một cách khá dễ dàng, hắn định chuẩn bị dùng thử xem sao. Nhưng có bột mới gột nên hồ, hắn vẫn phải cần công cụ.
Phân thổ kiếm, Lạc Dương sản, phiên sơn kính, Nhập địa nhãn*. Lúc Đan Phi nghĩ tới câu khẩu quyết này, khoé miệng khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, thấy tiệm rèn không khép cửa, lò luyện thì không cháy.
* Lạc Dương sản: xẻng Lạc Dương; Phiên sơn kính: kính leo núi; Nhập địa nhãn: (Mắt vào lòng đất) là cuốn tiểu thuyết của tác giả Jun Bu Jian cũng viết về phong thuỷ mồ mả.
Lúc Đan Phi đi đến gần tiệm rèn thì hơi nhíu mày.
Chỗ này không giống tiệm rèn.
Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng mà chỗ này thì lạnh tanh như cạp dưa chuột ấy, ngó không thấy ai nhưng Đan Phi vẫn thử kêu một tiếng:
– Có ai không? Cần đánh ít đồ đê.
Hắn vừa kêu một tiếng thì thấy có một thiếu nữ đứng lên từ phía sau lò rèn phía trong góc.
Thiếu nữ mặc chiếc áo dệt từ sợi gai thô, không thoa phấn, trông dáng vẻ thì khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Chính vì nghèo khổ nên sắc mặt hơi vàng vọt, dáng người ốm yếu, nhưng đôi mắt lại trắng đen rõ ràng, khiến cho cả gương mặt mang vẻ thông minh sáng sủa.
Nhưng đôi mắt sáng ấy lại bị che bởi một lớp nước mắt long lanh, mí mắt cũng hơi sưng đỏ giống như mới khóc một trận. Lúc nhìn thấy Đan Phi, cô gái trẻ giật mình, bờ môi mấp máy nhưng không nói gì.
– Cô nương là thợ rèn của cửa tiệm này à?
Đan Phi hơi ngập ngừng nói.
Đương nhiên là hắn không tin điều này, nếu mà nói cô gái này có thể vung nổi cây chuỳ nặng mấy chục cân thì có đánh chết hắn cũng chẳng tin, nhưng nhìn thấy sự đau buồn của cô gái, Đan Phi vẫn cố ý nói đùa.
Hắn thích nhìn thấy người khác cười.
Dường như cô gái trẻ hơi buồn cười, nước mắt lại chảy xuống, khẽ nói:
– Ta không phải, đại ca ta mới là thợ rèn. Ta mang cơm tới cho đại ca.
– Thế đại ca của cô nương đâu?
Đan Phi mỉm cười và nói.
Biết vậy hắn không hỏi còn hơn, vừa hỏi thì cô nương kia lại khóc như mưa, không muốn để cho người lạ thấy mình rơi mước mắt nên cô gái vội ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy vai khóc nức nở.
Mãi lâu sau, cô gái không nghe thấy động tĩnh của Đan Phi nên cho rằng hắn đã rời đi, từ từ ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Đan Phi vẫn đứng im tại chỗ mà không hề động đậy.
– Ngươi… ngươi… sao vẫn còn chưa đi thế hả?
Cô gái nghẹn ngào nói.
– Ta muốn rèn chút đồ.
Đan Phi mỉm cười và nói.
Cô gái bỗng đứng dậy, hét lớn:
– Không rèn nữa, không có ai rèn hết, tiệm sắt Vương gia sập tiệm rồi.
Lúc cô nàng nói vẫn không cầm được nước mắt.
Vừa cất lời, trong lòng cô gái hơi lo lắng, nàng ta không nên to tiếng với người lạ, nhưng nàng ta không thể làm gì hơn ngoài việc hét lên.
Vừa nghĩ tới mấy chữ tiệm sắt Vương gia thì trong lòng nàng đau như cắt, vốn tưởng rằng tên thiếu niên này nếu không tức giận đáp lại thì chắc cũng sẽ quay người rời đi, không ngờ tên đó lại chỉ cười và khẽ nói:
– Đại ca của cô sao thế? Có chuyện gì cũng đừng quá lo lắng, cứ nói ra để mọi người cùng nghĩ cách giải quyết chứ?
Trong lòng cô gái xúc động, đôi mắt đẫm lệ nhìn Đan Phi, trong sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có vẫn mang chút hy vọng nhỏ nhoi
– Ngươi… ngươi nói… sao?
*Bánh yến mạch: còn gọi là bánh lúa mạch, được làm từ bột mì.