Đọc truyện Thâu Hương – Chương 110: Cách trị bệnh kì quái
Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp
Đơn Phi lảo đảo một cái, chưa kịp quay người, đã nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng khẽ, đã bị Thúy Nhi từ ngoài đẩy vào.
Lắc lắc đầu, Đơn Phi ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy khuê phòng của Tào Ninh Nhi đơn giản, trong phòng chẳng có quá nhiều đồ trang trí, kể cả bàn trang điểm cũng chỉ đặt một cái gương đồng, trông vô cùng đơn giản, sạch sẽ ngăn nắp.
Tào Ninh Nhi đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt, dường như vẫn còn đang mê man.
Chiếc lư hương nhỏ nhắn đặt cách giường không xa lắm, tỏa ra hương thơm phảng phất, ít nhiều đem lại cho khuê phòng cảm giác huyền ảo. Đơn Phi chậm rãi đi tới trước giường, cúi đầu nhìn qua.
Người đẹp hao gầy.
Trên cái án nhỏ cạnh giường, có một chậu nước ấm, và cả một bát thuốc.
Đơn Phi khẽ khàng ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Tào Ninh Nhi trên giường một hồi lâu.
Sắc mặt Tào Ninh Nhi có phần nhợt nhạt, trên trán nàng đắp một chiếc khăn ẩm, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại, như thể dù trong giấc mộng vẫn cảm nhận được nỗi đau trong lòng vậy.
Một lúc lâu sau, Đơn Phi cuối cùng cũng chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán ngọc của Tào Ninh Nhi, cảm thấy âm ấm, hắn thoáng trầm ngâm, rồi lấy chiếc khăn trên trán Tào Ninh Nhi xuống, ngâm vào trong nước ấm một lúc, vắt đi chút nước rồi lại đặt lên trán nàng.
Nhìn sang xung quanh, khẽ dời chiếc lư hương về phía giường Tào Ninh Nhi, Đơn Phi cười khổ một tiếng, không muốn làm tỉnh giấc mộng của Tào Ninh Nhi, cũng chẳng biết mình có thể làm gì hơn nữa.
Tào Quan vẫn đang đợi hắn ở bên ngoài.
Nghĩ tới đây, Đơn Phi đưa tay ra kéo góc chăn cho Tào Ninh Nhi, rồi đứng dậy định đi ra ngoài, chợt cảm thấy tay áo mình bị khẽ kéo lại.
Đơn Phi giật bắn người, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bàn tay búp măng đang kéo lấy ống tay áo hắn, Tào Ninh Nhi nằm trên giường không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, đang chăm chú nhìn hắn.
Một hồi lâu, chỉ có đàn hương trong lư hương lẳng lặng cháy, hương thơm ngào ngạt, làm mơ hồ ánh mắt của cả hai—
Chẳng ai nói gì.
Lúc lâu sau, Đơn Phi mới khẽ cầm lấy bàn tay ngọc của Tào Ninh Nhi, đặt vào trong chăn, mỉm cười nói: – Đại tiểu thư, cô cảm thấy sao rồi?
– Ngươi thì sao? Tào Ninh Nhi hỏi ngược lại.
– Ta?
Đơn Phi khẽ sững người lại, như thể hiểu ra điều gì, lại cười nói: – Ta chẳng sao cả, kẻ đó hồ đồ bắt ta, rồi lại chẳng nói chẳng rằng thả ta ra—
Chưa kịp nói xong, đã thấy giọt nước mắt từ khóe mắt Tào Ninh Nhi lăn xuống, làm ướt cả gối. Đơn Phi khẽ chút bối rối, cầm lấy cái khăn chỗ đầu giường đưa tới, nhưng chưa kịp nói gì thì Tào Ninh Nhi đã đột nhiên ngồi dậy, ôm chầm lấy hắn, khóc thút thít nói: – Đơn Phi, ta rất sợ— ta thực sự rất sợ!
Đơn Phi chỉ cảm thấy có hương thơm nơi bờ ngực, nhất thời không biết cụ thể ở đâu.
Hắn chưa từng nghĩ Tào Ninh Nhi sẽ như vậy.
Đơn Phi rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, rồi lập tức lấy chăn choàng lên người Tào Ninh Nhi, chỉ sợ nàng bị cảm lạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi: – Không phải sợ nữa, kẻ đó— kẻ đó— sẽ không đến nữa đâu.
Ôm lấy tấm thân mềm mại, cảm thấy đôi vai gầy kia khẽ rung động, Đơn Phi nhất thời chẳng biết phải nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, cảm thấy Tào Ninh Nhi đã bớt khóc đi chút, Đơn Phi mới đỡ lấy vai nàng, nhìn đôi mắt ửng đỏ, nhỏ nhẹ nói: – Đại tiểu thư, cô—
Khuôn mặt nhợt nhạt của Tào Ninh Nhi chợt đỏ bừng lên, như thể đã nhận thức ra khoảng cách có thể nghe thấy cả hơi thở với Đơn Phi, cơ thể khẽ mềm ra, nói khẽ: – Ta đau đầu lắm, ta muốn ngồi xuống nghỉ một lát.
Đơn Phi gật đầu, lấy chiếc gối thêu kê chỗ đầu giường, sau đó đỡ Tào Ninh Nhi dựa vào gối, rồi với lấy chiếc áo chỗ đầu giường khoác lên mình Tào Ninh Nhi.
Thấy Tào Ninh Nhi chỉ nhìn mà chẳng nói gì, Đơn Phi chần chừ một lúc rồi hỏi: – Cô—đã đỡ chưa?
Tào Ninh Nhi dời ánh mắt ra chỗ khác, tay ôm trán nói: – Đầu vẫn còn đau. Thấy Đơn Phi chỉ nhìn mình, Tào Ninh Nhi nói khẽ: – Ngươi không biết, ta từ nhỏ đã bị cái bệnh này, cảm lạnh hay sợ hãi đều rất dễ đau đầu.
– Ta đã nghe Tào Tân kể rồi. Đơn Phi nói:
– Y nói cô đau đầu lắm, vậy thì nhất định phải đốt đàn hương cho bớt đau, lư hương có cần dịch lại gần thêm một chút không?
Hắn cúi người dịch cái lư hương lại gần thêm một chút rồi cười nói: – Không biết như vậy có tốt hơn không?
Tào Ninh Nhi lắc đầu.
Đơn Phi cười nói: – Xem ra ta rốt cuộc vẫn không phải là đại phu, đại tiểu thư, để ta đi gọi đại phu cho cô —
– Đơn Phi!
Tào Ninh Nhi khẽ gọi hắn, nhíu mày nói: – Ngươi chẳng phải là đại phu sao— Thấy bộ dạng cười khổ của Đơn Phi, Tào Ninh Nhi cắn môi nói: – Ngươi có thể trị bệnh được cho Phúc bá, thì chắc chắn cũng sẽ trị được bệnh cho ta.
Đó là ta lừa bịp đấy chứ.
Đơn Phi nhìn vẻ mặt mong đợi của Tào Ninh Nhi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, rồi lẩm bẩm nói: – Cảm lạnh? Hắn đột nhiên vỗ trán nói: – Đúng là ta cũng nghĩ ra một cách thật, chỉ không biết có được không, cô— đợi ta một chút.
Hắn không đợi Tào Ninh Nhi nói thêm gì, liền bước nhanh ra ngoài.
Tào Ninh Nhi chỉ cảm thấy tim mình lâng lâng bay bổng không thể tiếp đất, như muốn vẫy gọi ai đó, chợt nghe thấy Thúy Nhi đứng ngoài cửa nói: – Này, ngươi đi đâu vậy?
Tào Ninh Nhi ngồi tựa thành giường, nàng cũng chỉ biết ngoái nhìn ra trước cửa.
Trong chốc lát, Đơn Phi đã quay lại. Tào Ninh Nhi nhìn thứ trên tay Đơn Phi, đôi mắt xinh đẹp chợt thể hiện vẻ kinh ngạc, nói: – Thứ ngươi cầm không phải là cỏ dại đó chứ?
– Đại tiểu thư quả thật là thông minh, đây chính là cỏ dại ta nhổ trong viện. Đơn Phi cười nói, rồi đưa hai cọng rễ trong nắm cỏ trên tay cho Tào Ninh Nhi.
Tào Ninh Nhi ngẩn người ra, đưa tay đỡ lấy định đưa vào miệng. Đơn Phi chợt nói: – Không phải như vậy, mà phải đặt vào trong mũi.
Cỏ dại làm thuốc đã là kì lạ rồi, sao lại có thể ăn qua đường mũi chứ?
Tào Ninh Nhi mở to đôi mắt, đầy một vẻ khó hiểu, chỉ thấy Đơn Phi lấy hai cây cỏ dại đưa vào mũi ngoáy, đột nhiên hắt hơi một cái.
– Làm giống ta thử xem.
Tào Ninh Nhi bị cú hắt hơi long trời lở đất của Đơn Phi làm cho giật mình, nàng do dự một lúc rồi mới nói: – Rốt cuộc thì đây là cách trị bệnh kì quái nào của ngươi vậy? Sao ta chưa từng được nghe?
Nàng mặc dù nói vậy, nhưng vẫn làm theo những gì Đơn Phi dạy, đoạn đưa cây cỏ dại vào trong lỗ mũi, chỉ một chút tác động đã thấy muốn hắt hơi không ngăn nổi.
– Hắt xì! Hắt xì!—
Nàng hắt xì liên tiếp hơn chục cái, trong chốc lát nước mắt giàn giụa, nàng chợt cảm thấy khá bất nhã, vì ngại mà đỏ bừng cả mặt. Đơn Phi sớm đã dự liệu, liền đưa chiếc khăn tới.
Tào Ninh Nhi đỏ mặt cầm lấy khăn lau một cái, đột nhiên lông mày lay động: – Ấy— Nàng chưa kịp nói gì, đã thấy Đơn Phi đưa tới hai cọng cỏ nữa, nàng lập tức đỡ lấy, rồi lại làm như vừa rồi, lần này hắt xì bảy, tám cái mới dừng.
Đơn Phi thấy trên trán nàng đã đổ mồ hôi, liền thay chiếc khăn khác lau mồ hôi trên trán cho nàng.
Thân thể mềm mại của Tào Ninh Nhi như đã cứng đờ, chỉ thấy vẻ mặt chăm chú của Đơn Phi, mãi cho tới khi Đơn Phi đứng thẳng lưng lên nhìn qua, Tào Ninh Nhi mới quay mặt đi chỗ khác nói: – Thật là kì lạ, hắt xì mấy cái mà ra được mồ hôi, đầu cũng đỡ đau nhiều.
Thấy Đơn Phi chỉ cười chẳng nói gì, Tào Ninh Nhi bĩu môi nói: – Đây là cách trị bệnh kì quái nào vậy, có thể giải thích cho ta nghe không? Lúc này, nàng chẳng còn mang trong mình cái uy nghiêm của đại tiểu thư nữa, chỉ còn vẻ nũng nịu yếu đuối của một nữ tử mà thôi.
Đơn Phi dìu Tào Ninh Nhi ngồi xuống, chỉnh đốn trang phục cho nàng rồi mới nói: – Cái phương pháp này thì— thực ra cũng rất dễ hiểu thôi. Ở cái thời đại của hắn, dân gian đã có rất nhiều diệu phương lưu truyền, được những người hảo tâm chỉ bảo, Đơn Phi thường xuyên lăn lộn bên ngoài, cũng tích lũy được không ít kiến thức về phương diện này.
Đoạn trâm ngâm một lát, rồi giải thích: – Thực ra cơ thể con người vốn là một vũ trụ.
– Đúng rồi, Lão Tử nói, nhân pháp thiên địa mà. Tào Ninh Nhi tiếp lời nói, nàng không muốn Đơn Phi coi thường mình, làm vậy để cho thấy mình cũng hiểu nhiều.
Đơn Phi cười nói: – Đại khái là như vậy, hay nói cách khác, cơ thể con người và môi trường sống cũng giống nhau, có phong thủy, có nóng lạnh, đó chính là thuyết âm dương thường được nói đến. Sự nóng lạnh trong cơ thể người không điều hòa, thì sẽ giống như tự nhiên vậy, hoặc mưa rền gió dữ, hoặc khô hạn lũ lụt.
Tào Ninh Nhi lúc này không thể tiếp lời được nữa, mà chỉ kinh ngạc nhìn Đơn Phi, rõ ràng là nàng chưa bao giờ được nghe thấy ai giải thích như vậy về cơ thể người cả.
– Khi chúng ta khỏe mạnh bình thường, cũng giống như tự nhiên mưa thuận gió hòa. Đơn Phi cố gắng đơn giản hóa những lí thuyết phức tạp. – Phổi của chúng ta—
Hắn vốn muốn chỉ vào ngực Tào Ninh Nhi, nhưng thấy nàng đang cắn môi nhìn mình, Đơn Phi cảm thấy làm thế thì không hay lắm, liền lập tức chỉ vào ngực mình nói: – Ở đây, phổi thực ra là hệ thống điều tiết khí hậu cơ thể người— Ừ, phụ trách quản lí khí hậu của cơ thể.
– Ngươi nói cứ như thể Lôi Công Điện Mẫu vậy. Tào Ninh Nhi chen vào một câu.
Đơn Phi gật gật đầu nói: – Cô có thể nghĩ như vậy. Nhưng Lôi Công Điện Mẫu của một số người lười biếng, hoặc không làm tròn chức trách, khiến hàn khí xâm nhập vào bên trong, nhất là nữ tử do cơ thể vốn yếu ớt, càng dễ bị hàn khí xâm nhập hơn. Hàn thì ngưng trệ, tắc mà không thông, không thông thì đau, vì thế rất nhiều bệnh của nữ nhân đều là do hàn khí tích tụ mà thành.
Xem ra ngươi thật là hiểu nữ nhân đó.
Tào Ninh Nhi không nhịn nổi cắn răng nghĩ.
Đơn Phi chẳng để ý tới vẻ khác thường của Tào Ninh Nhi, vẫn tiếp tục giải thích: – Mà lỗ thông của phổi là mũi, chúng ta thông qua kích thích mũi mà giúp cho phổi đẩy hàn khí chưa kịp vào sâu trong cơ thể ra ngoài, giúp hàn khí trong cơ thể giảm bớt, bệnh tình cũng sẽ nhẹ đi vài phần. Nếu như khi nào cô dự cảm thấy có thể bị cảm lạnh, thì nhanh chóng sử dụng phương pháp của ta, hàn khí sẽ sớm được đẩy ra ngoài, sau đó đầu có thể bớt bị đau hơn.
Ôi, giải thích với cổ nhân thật là tốn sức.
Đơn Phi rốt cuộc cũng giải thích xong, nhưng thấy bộ dạng của Tào Ninh Nhi, cảm thấy sợ là mình chưa đủ dụng công.
– Rất có lí. Tào Ninh Nhi cuối cùng cũng gật đầu nói.
Đơn Phi nhìn cái bộ dạng không hiểu giả vờ hiểu của Tào Ninh Nhi, thầm thở dài một hơi rồi nói: – Vậy giờ cô thấy thế nào?
– Đầu ta đã bớt đau nhiều rồi. Tào Ninh Nhi mỉm cười nói.
Đơn Phi thở phào nhẹ nhõm nói:
– Vậy thì tốt rồi, ta cũng nên đi thôi.
Sắc mặt Tào Ninh Nhi khẽ biến đổi, thấy Đơn Phi quay người định rời đi, không kìm nổi nói: – Ngươi— đợi đã—
– Tam gia đang đợi ta. Đơn Phi vẫn chưa quay người đi, giải thích.
Tào Ninh Nhi nhìn Đơn Phi đứng đó, chẳng có động tĩnh gì, niềm vui nho nhỏ vừa rồi lại một lần nữa biến đâu mất tăm.
Vốn là gần trong gang tấc, sao lại xa nhau như chân trời góc bể vậy? Vừa rồi còn gần gũi như vậy, lẽ nào chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, là giấc mộng hão huyền?
Một lúc lâu sau, khóe mắt Tào Ninh Nhi ướt đẫm lệ, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Đơn Phi nói: – Ta biết ngươi đã đồng ý với ai việc gì, thì nhất định sẽ làm— Tuy nhiên— Ngươi ở lại thêm một chút, chỉ là thêm một chút thôi, nghe ta nói thêm mấy câu— có được không?