Đọc truyện Thâu Hương – Chương 102: Khiêu chiến
Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp
Đợi cái gì.
Đơn Phi thầm thắc mắc trong lòng, nhưng thấy người áo xanh đó không có nói tiếp, hắn cũng không hỏi tiếp. Nhân sĩ thành công thì phải có nhãn lực, người ta không muốn nói, thì đừng miễn cưỡng.
Đơn Phi thầm tự giễu, ít nhiều bắt đầu thu lại tâm thần, lẳng lặng nhìn bóng lưng của người áo xanh, thì thấy cách ăn mặc của y cũng rất đơn giản, trường kiếm đeo ở sau lưng.
Trường kiếm này dài hơn bảo kiếm bình thường tới hơn một thước, cắm trong bao kiếm đen đen, cả cán kiếm cũng là một màu đen thui, rất khó có thể tưởng tượng một thanh kiếm như thế làm sao có thể phát ra ánh sáng như sấm chớp.
Trong lúc Đơn Phi đang nhìn lén, thì nghe Người áo xanh nói:
– Mã Vị Lai đang ở đâu?
Tuy biết rằng người này sớm muộn gì cũng sẽ hỏi câu này, nhưng Đơn Phi cũng khó tránh kinh ngạc trong lòng. Hắn cười khổ nói:
– Đại hiệp, ta với Mã tiên sinh không quen thân nhau lắm đâu.
Người áo xanh cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ như có ánh sáng lưu chuyển:
– Ngươi với ông ta không quen thân, ông ta có thể giao linh phù Thần Nữ cho ngươi sao!
Linh phù gì?
Đơn Phi ngẩn ra không biết nói gì, chỉ giải thích:
– Ta thật sự không thân quen với Mã tiên sinh, ta chỉ gặp ông ta một lần, rồi nghe ông ấy kể chuyện thôi.
Hắn không đợi người áo xanh ép hỏi, liền nói đại khái về chuyện xảy ra trong mộ thất, chỉ là bỏ bớt rất nhiều chỗ mà thôi.
Người ta ngay cả quan hệ của hắn với Mã Vị Lai cũng biết, vậy thì bí mật mộ thất cũng không đáng là gì, nói ra người ta còn cảm thấy mình thành thực nữa.
Nói tới sau cùng, Đơn Phi đột nhiên sực nhớ ra gì đó, theo ý thức muốn chạm vào miếng ngọc tượng trước ngực, nhưng hắn cố kiềm nén hành động đó.
Mã Vị Lai có đưa cho hắn một thứ, chính là bức tượng khắc bằng ngọc này, không lẽ đây chính là linh phù Thần Nữ gì đó.
Nhưng sao người áo xanh này giống thần vậy, cái gì cũng biết.
– Lấy ra.
Người áo xanh nói một cách nhàn nhạt.
Đơn Phi ra vẻ mơ màng, hỏi:
– Lấy cái gì?
– Linh phù trước ngực ngươi.
Người áo xanh nói ra từng chữ từng chữ một.
Lưng Đơn Phi ướt đẫm mồ hôi, không biết làm sao mà người này lại có cảm giác nhạy bén đến vậy, đầu ngón tay chạm đến tiễn Phá Thiên trong túi áo. Đơn Phi đột nhiên trở nên do dự một cách hiếm thấy, sức mạnh của tiễn Phá Thiên hắn sớm đã xác minh qua, người này từ nãy tới giờ chỉ đưa lưng về phía hắn, nhưng Đơn Phi không ra tay.
Một là hắn thật sự rất hiếu kỳ về thân phận và dụng ý của người này; hai là người này chưa ép hắn đến mức sống chết, không tới lúc bất đắc dĩ nhất, hắn cũng sẽ không liều mạng với người này. Quan trọng nhất là người này vừa nãy đưa lưng về phía hắn, hắn cũng không dám ra tay, là vì hắn kiêng dè sự điềm đạm, không sợ gì của đối phương; bây giờ mặt đối mặt rồi, hắn càng không có cơ hội ra tay.
Hậu quả sau khi một mũi tên bắn ra, Đơn Phi rất khó tưởng tượng.
Đầu ngón tay cuối cùng cũng rời khỏi tiễn Phá Thiên. Đơn Phi biết rằng lúc này hắn căn bản không có đường từ chối. Người ta một nhát kiếm có thể giết chết hắn, sau đó lấy tượng ngọc.
Tượng ngọc tuy kỳ dị, nhưng mạng không còn nữa, thì cái gì cũng như nhau cả thôi.
Hắn chậm rãi đưa tay vào trong người, lấy cái tượng ngọc ra, hỏi với vẻ mặt thắc mắc vô cùng:
– Đại hiệp nói là cái này phải không?
Người áo xanh chỉ là vẫy vẫy tay, Đơn Phi thấy vậy chỉ đành chậm rãi tiến lên trước, hai tay đưa ngọc tượng qua. Đôi mắt phía sau mặt nạ của người áo xanh không có chút biểu tình, y chỉ cầm ngọc tượng trong tay, nhìn hồi lâu rồi đột nhiên ném trở lại.
Đơn Phi lập tức bắt lấy bằng hai tay.
– Giữ cho thật tốt vào.
Người áo xanh nhàn nhạt nói.
Đơn Phi ngẩn ra, hắn không hiểu ý của người áo xanh là sao. Từ góc độ của hắn mà nói, miếng ngọc tượng này giá trị không thấp, điều kỳ dị là dường như miếng ngọc tượng này có chút ăn ý với hắn, thời khắc quan trọng còn giúp hắn không ít. Nếu người áo xanh này biết cả linh phù Thần Nữ gì đó rồi, thì nhất định biết nhiều chuyện khác hơn về miếng ngọc tượng này, không lý nào không chiếm làm của riêng mà lại ném trả cho hắn.
Người áo xanh này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Rất lâu sau, người áo xanh lại hỏi:
– Ngươi nói Mã Vị Lai kể chuyện cho ngươi nghe, vậy thì đương nhiên cũng sẽ bắt ngươi lựa chọn.
– Đúng vậy.
Đơn Phi cảm thấy nhức đầu.
– Ngươi chọn cái gì?
Người áo xanh hỏi một cách bình tĩnh.
Đơn Phi chần chừ một lúc, cuối cùng nói:
– Ta nói là chọn cả ba luôn được không, Mã tiên sinh nói ta đang nằm mơ.
Lầ này tới lượt người áo xanh ngẩn ra, y lẩm bẩm:
– Chọn cả ba à.
Y lẩm bẩm một hồi, mới thở dài nhẹ một cái:
– Nếu ta là ngươi thì sẽ chọn Lưu Niên.
Lúc đó chẳng có Lưu Niên nào để chọn à nha.
Nếu lão tử biết còn có lựa chọn này, nhất định cũng sẽ chọn Lưu Niên.
Đơn Phi thầm nghĩ trong lòng, nhưng hắn cũng thật lòng muốn thỉnh giáo:
– Tại sao?
Người áo xanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thấy mặt trăng đã ra, nhưng ánh sao ảm đạm, lầm bầm:
– Chỉ là vì…
Đột nhiên y ngừng lại, ánh mắt đột nhiên nhóe lên, thấp giọng hỏi:
– Ngươi có biết tại sao lúc nãy Tào Thuần cản ngươi lại không?
Đơn Phi thót tim một cái, không biết sắc mặt của mình có phải trở nên rất khó coi không, hắn làm ra vẻ không biết, nói:
– Có thể do y cảm kích ta.
Người áo xanh nhìn Đơn Phi hồi lâu, lúc này mới nói:
– Ngươi biết là không phải vậy mà, có phải y không có giao tình gì với ngươi, mà lý nào lại bảo ngươi cẩn thận như vậy.
Đơn Phi cảm giác như ánh mắt của người áo xanh đang soi mói tâm can hắn, hắn chỉ thấy mồ hôi lạnh chảy dọc theo lưng xuống, khó chịu hệt như con sâu đang bò vậy.
– Dường như y có dụng ý khác thì phải.
Có mùi thơm ngầm phảng phất, điều này không thoát khỏi đầu mũi của Đơn Phi, nhưng Đơn Phi không ngờ cũng không thoát khỏi đầu mũi của người áo xanh.
– Lúc y ngăn ngươi lại, có vỗ vai ngươi một cái, thuận tay rải chút ám hương lên vai của ngươi.
Người áo xanh chậm rãi nói:
– Làn ám hương này tuy rất nhạt, nhưng đối với họ mà nói, lại là manh mối theo đuôi tốt nhất. Nếu là ban ngày, mùi hương sẽ bị lẫn với mùi khác, rất khó phân biệt. Nhưng bây giờ là buổi tối, chỗ này lại ít người, bọn chúng rất dễ nhận ra.
Đơn Phi chỉ cảm giác tim mình đập thình thịch như trống đánh, hắn gượng cười:
– Đại hiệp cảm thấy Tào Thuần sau khi rải ám hương cho ta là sẽ tới cứu ta sao?
Hắn sớm đã phát hiện điều này từ khi Tào Thuần vỗ vai hắn, trong lòng ít nhiều cũng có chút hi vọng, hắn không ngờ người áo xanh sớm đã biết điều này.
Người áo xanh biết rõ mưu kế này của Tào Thuần, tại sao còn lưu lại đây chứ.
Nghĩ tới ba chữ “ta đang đợi” vừa nãy của người áo xanh, Đơn Phi kinh hãi trong lòng. Người này trông rất tỉnh táo, nhưng thực chất là một thằng điên. Y biết rõ mưu kế của Tào Thuần, nhưng còn đứng đây đợi, rốt cuộc là muốn làm gì.
Người áo xanh lắc đầu nói:
– Bọn chúng không phải muốn cứu ngươi.
Lòng của Đơn Phi trầm xuống, thì nghe người áo xanh lạnh lùng nói:
– Cho dù ngươi có cứu Tào Phi, nhưng trong mắt bọn chúng, tính mạng của ngươi tuyệt đối chẳng là gì cả, đúng không?
Người áo xanh nói rất lạnh lùng vô tình, nhưng Đơn Phi không thể không thừa nhận điểm này. Nếu thử thế hắn vào vị trí của Tào Thuần, e là cũng sẽ không vì cứu hắn mà mạo hiểm.
Đơn Phi hắn thì có là gì chứ.
Làm sao đáng để thủ lĩnh Hổ Báo Kỵ tới đây mạo hiểm.
– Nhưng Tào Thuần nhất định vẫn sẽ đuổi theo tới đây, ngươi có biết vì sao không.
Người áo xanh hỏi.
Đơn Phi thật sự khó mà không nghĩ, người này có phải bị phân liệt nhân cách hay không, sao chuyện y làm không chỉ điên cuồng máu lạnh,còn có chút không hiểu ra sao cả, cuối cùng hắn chỉ lắc lắc đầu nói:
– Ta không biết.
Ánh nhìn của đôi mắt phía sau mặt nạ dường như có chút chế giễu. Người áo xanh nhàn nhạt trả lời:
– Chúng đuổi theo tới để giết ta.
Đơn Phi kinh ngạc, người này và Tào Thuần không phải lần đầu gặp mặt.
Trăng càng sáng, đêm càng lạnh.
Người đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, lẩm bẩm:
– Ta rất ít khi giết người.
Tên làm bộ nhà ngươi, ta cho người điểm tối đa rồi đó.
Đơn Phi nghĩ tới khi nãy người này một nhát kiếm giết chết bốn người, thực sự khó mà nghĩ tới nếu người này giết rất nhiều người sẽ là tình trạng như thế nào.
Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là một thói quen tốt. Tốt nhất là ngươi cũng làm như mấy cao thủ võ hiệp cổ quái đó, thề cả đời này cũng không giết người nữa mới là tốt. Đơn Phi thầm thỉnh cầu trong lòng, thì nghe người áo xanh lạnh lùng lên tiếng:
– Nhưng nếu có người cản đường ta đi, ta cũng không ngại cho hắn một nhát kiếm.
Đơn Phi lập tức nghiêng người qua bên, tránh việc bản thân đứng chắn trước mặt người áo xanh.
Người áo xanh chậm rãi đứng dậy từ trên nóc, nhìn Đơn Phi nói:
– Đơn Phi, bây giờ ta không muốn giết ngươi.
Đơn Phi không nhịn nổi thở ra một hơi, thì nghe người áo xanh nói từng chữ một:
– Vì thế tốt nhất là ngươi nên sống cho tốt vào, sống tới khi thấy được Vô Gian.
Vô Gian
Cái này nghĩ là gì? Đơn Phi nghi hoặc không thôi, nhưng không đợi hắn hỏi, thì thấy đôi mắt phía sau mặt nạ của người áo xanh ánh lên tia nhìn lạnh lùng chế giễu. Y trầm giọng nói:
– Nếu đã tới rồi, hà tất che che đậy đậy, sao không ra đây gặp ta?
Người áo xanh chỉ nói một cách rất bình thường, không có cố ý nâng cao thanh điệu lên, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng thì nó rất rõ ràng,xung quanh đều có thể nghe rõ.
Đơn Phi rùng mình, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy trong Phật viện được lát đầy gạch xanh trước mắt yên lặng không một bóng người, có thì cũng chỉ có sự tĩnh mịch vô biên mà thôi.
Đơn Phi hoàn toàn không nghi ngờ nhĩ lực và phán đoán của người áo xanh. Trong khoảng khắc hắn nhìn tình cảnh u tịch trước mắt, tim đập như trống đánh, dường như chỉ cần tới một khắc, thì nơi đây đã bị máu tươi che phủ.
Không có phản ứng, mặt nạ thanh đồng của người áo xanh càng lạnh lùng hơn nữa. Y chậm rãi nói:
– Bây giờ ta cho các ngươi cơ hội giết ta. Bỏ qua cơ hội này, e là các ngươi sẽ không tìm được cơ hội tốt nhất như lần này nữa đâu.
Y vừa dứt lời, một người từ tốn bước ra khỏi lùm cây tối như mực trong Phật viện, bên hông cắm đại một thanh đơn đao, ngoài trừ nó ra không còn binh khí nào khác.
Ánh trăng đang sáng, chiếu lên bóng người cao to nọ.
Đơn Phi vừa thấy bóng của người này, lòng dần trầm xuống.
Chỉ thấy người này ngẩng đầu ôm quyền, nói với người áo xanh trên đỉnh điện:
– Trương Liêu Trương Văn Viễn, xin mời các hạ chỉ giáo.
Là Trương Liêu.
Đơn Phi vô cùng lo lắng, vừa nãy người áo xanh này làm cho Tào Thuần trọng thương, liên tiếp giết chết bốn người. Mặc dù hắn nhìn cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng dù sao cũng không liên quan tới hắn. Nhưng vừa thấy Trương Liêu tới đây, thì hắn không nhịn được lo lắng cho Trương Liêu.
Hắn lo Trương Liêu không phải đối thủ của người áo xanh.
Đơn Phi dù rất muốn phủ nhận điều này, nhưng nội tâm hắn lại không dám chắc Trương Liêu có thể chiến thắng chút nào.
Người áo xanh đứng trên nóc mái, nhìn Trương Liêu từ trên cao, từ tốn nói:
– Trương Liêu Trương Văn Viễn, vốn là hậu nhân của Nhiếp Nhất, trước đầu Đinh Nguyên, sau về trướng Đổng Trác, rồi lại đi theo Lữ Bố,trở thành thủ lĩnh Bát tướng dưới trướng Lữ Bố, nhưng lại không thực hiện được khát vọng. Mấy năm trước cùng Quan Vũ hợp lực phá vòng vây Bạch Mã, xem như được thể hiện tài năng chút ít.
Trương Liêu thầm kinh hãi trong lòng, không ngờ người này lại nói rõ mồn một bình sinh của y, ngay cả y là hậu nhân của Nhiếp Nhất cũng biết rất rõ.
Tổ tiên Nhiếp Nhất của y vốn là phú hào ấp Mã Nhạn Môn, cảm thấy Hung Nô chinh chiến liên miên, bá tánh chịu khổ, nên thông qua triều thần hiến kế cho Hán Vũ Đế, phái binh mai phục ở ấp Mã, sau đó dụ người Hung Nô tới ấp Mã, hi vọng có thể nhất cử diệt địch.Không ngờ sự việc bại lộ, Thiền Vu Hung Nô lui binh, bố trí của Hán Vũ Đế thành công cốc. Kết quả, tuy Nhiếp Nhất rất trung thành,nhưng không chỉ bị Hung Nô đố hận, càng khiến triều đình bất mãn. Bất đắc dĩ Nhiếp thị thay tên đổi họ lánh nạn, không còn làm được gì trong triều đình Hán nữa.
Đây vốn dĩ là bí mật của Trương Liêu, đâu ngờ lại bị người áo xanh này biết rõ tất tần tật.
– Niếp Nhất cũng xem như một hán tử, chỉ đáng tiếc nhờ sai người rồi.
Người áo xanh nhàn nhạt nói:
– Trương Liêu ngươi cũng không tồi, chỉ đáng tiếc ngươi muốn khiêu chiến ta, thì vẫn còn thua kém