Bạn đang đọc Thật Xin Lỗi, Cút Rồi – Chương 20
Chương 19: Sâu hút máu
Ở góc tường, hai người đó ngồi xổm xuống, giống như đang đào một cái lỗ, sau đó còn lấy ra một con dao nhỏ, cắt đứt cổ tay, nhỏ vài giọt máu xuống phía dưới, rồi vùi thứ gì đó vào, đợi khoảng một khắc sau mới đứng dậy định rời đi.
Độc Cô Ngạn từ góc tường lắc mình đến phía sau bọn họ, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà đánh ngã hai người, lật cánh tay bọn họ lên nhìn, quả nhiên bên trên có đồ án giao long đổ máu, có thể thấy rằng bọn họ cũng giống những người đã xuất hiện tại huyện Tụ Vân. Độc Cô Ngạn đi tới chỗ bọn họ vừa ở kiểm tra cẩn thận một lần, phát hiện bức tường phía Tây bị bọn họ đào ra một cái lỗ nhỏ, lỗ nhỏ đó thông vào trong viện, bên trên đặt một cái lá xanh rất lớn, trên phiến lá có hơn mười con sâu nhỏ như ấu tằm. Điều khiến người ta rùng mình chính là những con sâu nhỏ này đang hút máu mà bọn họ vừa nhỏ xuống, đồng thời cũng lớn lên rất nhanh, thoáng một cái đã biến thành kích thước như những con tằm, bắt đầu chạy vào trong viện. Sở dĩ nói là chạy mà không phải bò, vì động tác của bọn chúng nhanh hơn những con sâu bình thường rất nhiều, gần như có thể nhanh như rết, chớp mắt một cái đã biến mất trong bụi cỏ.
Hai hàng lông mày của Độc Cô Ngạn nhíu chặt lại, rốt cuộc những con sâu này có tác dụng gì?
Giấu hai người kia vào phía sau cây đại thụ bên cạnh, một mình hắn nhảy lên, tiến vào trong viện.
Đây là một hậu hoa viên rất điển hình, trồng những loại cây cỏ bình thường, thỉnh thoảng có một số hòn non bộ thấp thoáng, một con đường thông với sân trước. Phía xa loáng thoáng truyền đến âm thanh luyện võ, Độc Cô Ngạn tỉ mỉ tìm kiếm tung tích của những con sâu, nhưng không thấy đâu. Vì vậy, hắn đành phải theo âm thanh đi tới sân trước.
Sân trước là một đạo trường rất lớn, lúc này, đang có hơn ba mươi nam tử đứng tuổi mặc đồng phục áo trắng quần đen xếp thành bốn hàng, đều nhịp luyện quyền cước, miệng còn phát ra những tiếng “ya”, “hô” rất tiết tấu. Phía trước có một người đàn ông trung niên đang chắp tay sau lưng, đi tới đi lui kiểm tra, hẳn là giáo đầu của bọn họ. Có vẻ đây không phải là một võ quán, mà là một tiêu cục.
Bọn họ chuyên tâm luyện võ, chưa phát hiện có người lạ vào trong viện, vẫn đang toàn tâm toàn ý luyện quyền cước. Độc Cô Ngạn lặng lặng ẩn mình trong góc quan sát, đột nhiên phát hiện những con sâu kia đã bò gần tới chân bọn họ.
Hắn còn chưa kịp có động tác gì đã thấy những con sâu này nhanh chóng bò tới, chui vào trong quần áo bọn họ, nhưng dường như bọn họ lại không có bất cứ phản ứng gì, vẫn quy củ luyện quyền cước. Độc Cô Ngạn nhíu mày, nếu những con sâu này là sâu độc, vậy nhất định bọn họ sẽ gặp tai ương, nếu không phải sâu độc, những người kia bỏ bọn chúng vào đây để làm gì?
Hắn lại đợi một lát, nhưng vẫn chưa thấy bọn họ có dấu hiện bị cắn, hơn nữa cũng không phát hiện ra chuyện gì lạ thường. Độc Cô Ngạn đang nghĩ mọi chuyện có chút kỳ lạ thì biến cố đã xảy ra. Chỉ thấy những người vốn đang luyện võ đột nhiên động tác càng ngày càng chậm, trở nên giống như say rượu, lảo đảo xếp thành một hàng, sau đó lại giống như những gì hắn đã nhìn thấy trên núi Tụ Vân, vẻ mặt bọn họ dại ra, đồng loạt đi về phía sân sau. Khi đoàn người đi qua chỗ hắn ẩn nấp, ánh mắt giống như hoàn toàn không có tiêu cự, thậm chí hắn còn cố ý bại lộ chỗ trốn của mình, nhưng không hề có ánh mắt nào hướng về phía hắn.
Lẽ nào những con sâu kia chính là nguyên nhân khiến bọn họ trở thành như vậy? Nếu vậy, một nơi nào đó trong sân này nhất định cất giấu quả Cực Lạc. Độc Cô Ngạn đánh ngã người cuối cùng, vạch áo hắn tìm kiếm, quả nhiên phát hiện con sâu đang bám vào trước ngực người đó. Thân mình con sâu đã biến thành màu đỏ, hiển nhiên đã hút rất nhiều máu. Độc Cô Ngạn dùng một cành cây gẩy con sâu đó, không ngờ nó lập tức rơi xuống, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đã chết. Lại nhìn ngực người kia, ngay cả một vết cắn cũng không có.
Những con sâu này cắn người, nhưng bọn họ lại không hề phát hiện. Nói vậy, những con sâu này cắn người nhưng không gây đau đớn, thậm chí còn nhẹ hơn muỗi đốt, bởi vậy, cho dù bị sâu hút máu, khiến bọn họ trúng kịch độc, bọn họ cũng không hề có cảm giác gì. Độc Cô Ngạn nhanh chóng buông người này ra, tiến lên điểm huyệt tất cả bọn họ. quả nhiên phát hiện trên người bọn họ đều có một con sâu hút máu, đồng thời, đều đã chết. Độc Cô Ngạn lấy từ trong người ra một cái hộp nhỏ, đựng những viên kẹo mà Hề Hề nhất định phải đưa cho hắn, may mà chưa ném đi. Hắn đổ những viên kẹo đủ mọi màu sắc ra, vốn định ném đi, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn nhét vào trong lòng.
Dùng cành cây gắp mấy con sâu bỏ vào trong hộp, hắn thử dùng nội lực giúp một người trong số đó ép độc, kết quả không có bất cứ tác dụng gì. Vẻ mặt người kia vẫn mơ màng, ánh mắt thất thần. Độc Cô Ngạn đứng dậy tìm kiếm một lúc, cố gắng tìm ra nơi có quả Cực Lạc, nhưng không có thu hoạch. Lẽ nào bọn họ còn chưa trúng độc? Nhưng phản ứng của bọn họ quả thật giống phản ứng của những người trong võ lâm trên núi Tụ Vân như đúc.
“Vù vù” hai tiếng, một vật gì đó từ trên cao hạ xuống. Độc Cô Ngạn giật mình, thân thể bỗng nhiên xoay tròn, giống như một chiếc lông chim trong gió, tránh sang một bên. Chỉ thấy hai người bị điểm huyệt đã bị giết chết, một đao ngay cổ họng, hơn nữa chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành một vũng nước đen, ngấm vào đất, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Người vừa rồi nhất định còn đang ở gần đây! Độc Cô Ngạn vừa định đuổi theo, lại nghĩ tới những người bị đánh ngã trong viện, sợ rằng đó là kế điệu hổ ly sơn, vội vàng trở lại trong viện, nhưng phát hiện những nam tử đứng tuổi này đã thất khiếu chảy máu mà chết…
Thì ra cho dù bọn họ không ăn quả Cực Lạc cũng khó thoát khỏi cái chết.
“Hề Hề, chúng ta tới chỗ khác chờ Độc Cô khổng tước được không?” Phong Lăng Ba thấy sắp nửa canh giờ rồi mà Độc Cô Ngạn còn chưa trở lại, gương mặt nhỏ nhắn của Hề Hề vì đói mà càng thêm đờ đẫn, liền muốn tìm một chỗ ăn chút gì đó rồi tiếp tục chờ.
Hề Hề lắc đầu, nói: “Tới chỗ khác A Ngạn sẽ không tìm được chúng ta, muội chờ A Ngạn về rồi cùng ăn.”
Phong Lăng Ba trợn mắt nhìn một cái, cô nhóc này rõ ràng đói đến mức giọng nói cũng run lên rồi mà còn cứng đầu, tên Độc Cô khổng tước kia không biết chết ở chỗ nào rồi, đến giờ còn chưa trở lại, nếu đến khi trời tối đen rồi hắn còn chưa trở lại, chẳng lẽ lại nhịn đói đến lúc đó?
Nhìn ánh mắt trông chờ mòn mỏi của Hề Hề, Phong Lăng Ba lắc đầu, đến cửa hàng bánh bao Xích Tùng cách đó không xa mua mấy cái bánh bao trở về, đi tới bên cạnh Hề Hề đang ngồi xổm dưới đất đưa bánh bao cho nàng: “Nào, Hề Hề, ăn trước mấy cái bánh bao lót dạ đi, nếu không sẽ đói chết mất.”
Hề Hề nhìn bánh bao, nuốt nước miếng, những vẫn kiên quyết lắc đầu: “Phong tỷ tỷ, tỷ ăn đi, muội đợi A Ngạn về rồi ăn.”
“Con bé này sao lại cố chấp như thế? Biết bao giờ hắn mới trở lại.” Phong Lăng Ba thật muốn bửa cái đầu Hề Hề ra để xem trong đấy chứa cái gì, rõ ràng đói không chịu nổi nữa rồi còn muốn chờ tên kia về, tên Độc Cô khổng tước đấy có gì tốt đẹp mà chờ!
Nhị Nha đụng đụng đầu vào cánh tay Hề Hề, ao ước nhìn bánh bao trong tay Phong Lăng Ba, oa, nó cũng đói bụng lâu lắm rồi. Hề Hề chớp chớp mắt, nhận lấy bánh bao trong tay Phong Lăng Ba, Phong Lăng Ba vui mừng cắn một miếng bánh bao chuẩn bị sảng khoái ăn, lại thấy Hề Hề đưa bánh bao tới bên miệng Nhị Nha: “Nào, Nhị Nha, nhanh ăn đi!”
Nha đầu ngốc này! Phong Lăng Ba hoàn toàn bó tay rồi.
Nhị Nha đẩy đẩy cái bánh bao, ý bảo Hề Hề ăn, Hề Hề lắc đầu nói: “Nhị Nha, em ăn trước đi, lát nữa ta sẽ ăn.” Nhị Nha “ngao” lên một tiếng, cũng quay đầu sang chỗ khác, ý bảo Hề Hề không ăn, nó cũng quyết tâm không ăn.
Hề Hề khó xử nhìn cái bánh bao trong tay.
“Này, tên Độc Cô khổng tước kia, ngươi làm cái quỷ gì vậy, giờ mới vác xác về, có biết Hề Hề chờ ngươi đến mức sắp đói ngất đi rồi không?!” Phong Lăng Ba thấy Độc Cô Ngạn từ phía xa đi tới, nhảy dựng lên, điên cuồng gào thét. Hề Hề vội vàng đứng dậy, quả nhiên là A Ngạn, A Ngạn đã trở về.
Độc Cô Ngạn không nhìn Phong Lăng Ba đang tức giận gào thét, chỉ hung dữ liếc mắt nhìn Hề Hề, nha đầu kia đói bụng cũng không biết đi tìm cái ăn sao?
“Có bánh bao, vì sao không ăn?” Hắn tức giận liếc mắt nhìn bánh bao trong tay Hề Hề.
Hề Hề vội vã đưa bánh bao ra: “A Ngạn, ăn bánh bao đi.”
“Hề Hề, hắn đối với muội như vậy, vì sao phải cho hắn ăn? Để hắn đói chết đi!” Phong Lăng Ba tức giận đến mức chửi ầm lên.
“Không cần, cô ăn đi.” Độc Cô Ngạn nhận lấy dây cương vẫn bị Hề Hề nắm chặt trong tay, từ chối chiếc bánh bao mà nàng đưa qua.
“A Ngạn ăn đi.” Hề Hề khăng khăng đưa bánh bao tới trước mặt Độc Cô Ngạn.
Độc Cô Ngạn nhìn chiếc bánh bao trong tay Hề Hề, không nói gì trong một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy, khiến cho Phong Lăng Ba hừ một tiếng rõ to. Không ngờ hắn lại bẻ bánh bao thành hai nửa, đưa một nửa cho Hề Hề, nói: “Ăn đi.” Rồi hắn cắn một miếng bánh bao, rất nhanh đã che giấu một chút mất tự nhiên trong giọng nói.
Hề Hề thấy hắn ăn, nhếch khóe miệng thành một nụ cười, cũng cắn một miếng bánh bao, vừa ăn vừa gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc nói với Phong Lăng Ba: “Phong tỷ tỷ, thật là ngon.”
Phong Lăng Ba tặng lại một ánh mắt khinh bỉ miễn phí.
Hề Hề khom người, đưa bánh bao cho Nhị Nha: “Nhị Nha, ăn đi.” Lúc này Nhị Nha mới “ngao” một tiếng nuốt trọn cái bánh bao. Phong Lăng Ba thấy bánh bao có vẻ không địch lại được sức ăn của Nhị Nha nên lại mua thêm hai túi lớn về, trong đó có một túi để Nhị Nha ăn.
“Tìm một quán trọ nghỉ lại đã.” Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó dắt ngựa đi trước về phía quán trọ Xích Tùng. Hề Hề vội vã theo sau. Phong Lăng Ba nhíu mày, bĩu môi rồi cũng đi tới.