Thật Xin Lỗi, Cút Rồi

Chương 15


Bạn đang đọc Thật Xin Lỗi, Cút Rồi – Chương 15

Chương 14: Ô long* chiêu thân (thượng)
* Ô long (乌龙) ý là hồ đồ, chấp nhất. Ở cổ đại, ô long ý chỉ một con chó trung thành tận tâm; ở hiện đại, trong tiếng Anh, ô long được hiểu là “own goal”, ý là tự có mục tiêu, suy nghĩ riêng, có thể là khác với số đông. Ở trong truyện này có thể hiểu ô long là những suy nghĩ cố chấp, kiểu như sùng kính một thứ rất khác người và khác bình thường. Tiêu chuẩn đặc biệt nha = =”
“Tiêu tỷ tỷ, Tiêu tỷ tỷ, tỷ xem, người kia kìa, mặc trang phục màu vàng ấy, diện mạo có giống con cóc không…”
“Đâu, đâu?”
“Ngay bên trái người giống lợn rừng ấy.”
“A, cái người bên cạnh con lợn rừng kia cũng rất giống con cóc.” Hề Hề vui vẻ nhếch mép cười.
“Tiêu tỷ tỷ, tỷ có thể so sánh bằng hình tượng khác được không…”
“Vậy giống con cóc bị luộc chín…”
“Tiêu tỷ tỷ, ví dụ của tỷ quá buồn nôn…”
Một thằng bé đen như cục than cùng một thiếu nữ biểu hiện chậm chạp dựa vào tảng đá lớn, khoa tay múa chân, bình phẩm đám người từ đầu đến chân, chính là Tiểu Bạch và Hề Hề đã chờ một lúc sinh ra buồn chán. Trên gương mặt đen sì kia của Tiểu Bạch là một hàm răng trắng bóc, lóe sáng dưới ánh mặt tời, còn Hề Hề cũng nhếch cái miệng nhỏ, nhưng nhìn thế nào cũng không giống đang cười mà nhìn như đang há miệng ngáp.

Trong thời gian ngắn, Tiểu Bạch đã đại khái hiểu được tỷ tỷ lúc nào cũng ngơ ngác này có vẻ như không có khả năng biểu đạt cảm xúc trên mặt, vì vậy cũng không ép buộc nàng vui cười, vẫn hăng hái bừng bừng bình luận cả trai lẫn gái tới tham gia đại hội chiêu thân. Dù sao đại hội chiêu thân một lúc nữa mới bắt đầu, ít nhất phải nửa canh giờ nữa.
Hề Hề vừa tìm kiếm bóng dáng Độc Cô Ngạn trong đám đông, vừa thuận tiện quan sát những người với trang phục đủ mọi kiểu dáng này: “Tiểu Bạch, người kia bị thương nặng như vậy cũng có thể tới tham gia chiêu thân sao?”
“Chỉ cần không tàn phế đều có thể tới.”
“Vậy sao… Nhưng người này cũng thật đáng thương, hắn bị ngã à? Trên mặt xanh lè, tím ngắt, còn sưng vù, giống như một cái bánh bao rơi trên mặt đất bị người ta dẫm đạp…” Vậy mà vẫn thật có tinh thần.
“Đâu? Đâu? À, là Ngưu nhị ca, huynh ấy vốn đã như thế rồi. Nhưng tỷ tỷ nói thế là quá đáng rồi, sao có thể hình dung người ta như thế, không thể dùng từ tốt hơn một chút sao?”
“Vậy đệ nói người ta giống cái gì?”
“Bánh nướng.”
“…Tiểu Bạch thật giỏi, hình như giống hơn…”
Hề Hề đột nhiên nhớ ra Tiểu Bạch nói ca ca và tỷ tỷ của hắn cũng tới tham gia đại hội chiêu thân lần này, không khỏi hiểu kỳ hỏi: “Tiểu Bạch, ai là tỷ tỷ của đệ?”

“Là người kia, là người đẹp nhất ấy, trên đầu có đóa hoa đỏ thẫm, mặc y phục màu đỏ ấy, đó chính là tỷ tỷ của ta.” Tiểu Bạch nhảy lên chỉ về phía trước, dáng vẻ rất tự hào. Hề Hề vươn cổ ra tìm tòi một lúc, nhìn qua có vẻ thật diễm lệ, bởi vì trên mặt người đó vẽ rất nhiều màu sắc, nhưng đóa hoa trên đầu quá lớn, hoặc là đầu của tỷ tỷ hắn vốn đã lớn.
“Vậy ca ca của đệ đâu?”
“Chính là người đó, là người trước mặt, vóc dáng cao lớn nhất, anh tuấn phóng khoáng nhất, cường tráng nhất, phong độ nhất ấy!”
“… Không nhìn thấy…”
“Ai nha, tỷ thật là ngốc! Là người kia kìa, bên hông có hai con dao phay, mặc đồ đen ấy!” Cuối cùng Hề Hề cũng tìm được người đó, đúng lúc người đó quay đầu kiêu ngạo nhìn quần chúng xung quanh một cái, cũng để nàng nhìn rõ khuôn mặt mỹ nam anh tuấn phóng khoáng nhất, cường tráng nhất, phong độ nhất. Nàng đột nhiên nghĩ, thật là giống lợn rừng, chẳng phải người lúc trước nàng nói đấy sao…
Nhưng nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiểu Bạch đối với ca ca nhà mình, mà thôi, trẻ con đều thật mù quáng, nàng cũng từng cho rằng cha già nhà nàng là người cha anh minh thần vũ nhất…
Nàng dời mắt, ha ha, phát hiện thật nhiều người nàng từng gặp nha! Vòng cổ, chủ nhân con báo đốm; còn có cả bánh chưng nhiều màu; mũ hoa, chủ nhân con trăn; đều tới, oa… Còn có thật nhiều cô nương xinh đẹp nữa, ai ai cũng phục trang rực rỡ, đủ mọi màu sắc, đương nhiên phục trang rực rỡ ý chỉ trang phục, còn đủ mọi màu sắc ý chỉ trang dung…
Đám người đột nhiên ồn ào hỗn loạn, Tiểu Bạch chỉ vào tòa lầu các phía trước kích động nói: “Chu thiếu gia ra rồi!” Hề Hề ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy một bóng người to lớn màu xanh nhạt xuất hiện trên ban công tầng hai của tòa lầu, trên vai phải của hắn có một con chim nhỏ màu sắc sặc sỡ, có lẽ chính là thú cưng mà hắn nuôi, chỉ là, đây thật sự là huyện lệnh đại công tử, người được xưng là “đệ nhất mỹ nam Kỳ Lân trấn” – Chu Tiểu Long sao?!
Nhưng người này mặt như bánh nướng, mắt như hạt đậu, mũi như củ tỏi, môi như ruột già, thân cao tám thước, to như gấu đen, rõ ràng là một tên đầu trâu mặt ngựa khoác cái áo hoa mỹ…

“Kia chính là người muốn chiêu thân sao?” Hề Hề không dám xác định mà hỏi.
“Đúng thế! Rất tuấn tú, đúng không? Tỷ nhìn từng cử chỉ hành động của người đó kìa, thật tao nhã, thật phóng khoáng! Lớn lên ta cũng muốn giống như thiếu gia!!” Tiểu Bạch chớp đôi mắt sáng quắc, vẻ mặt sùng bái đến mức thiếu nước dập đầu xuống đất nữa thôi. Hề Hề nhìn người kia đứng trên đài, cười toe toét đến mức hai miếng thịt trên má nổi lên cao chót vót, nàng không tự chủ được mà nuốt nước miếng, ực, trong nháy mắt, nàng cảm thấy vòng cổ và mũ hoa có vẻ thuận mắt không gì sánh được.
Đám người càng trở nên xôn xao, bởi vì trên ban công lại xuất hiện thêm một dáng người yểu điệu màu xanh lá cây, người đó da trắng như tuyết, gương mặt trái xoan, tóc dài như mây, lông mày lá liễu, mắt hạnh, mũi quỳnh, má hồng, môi anh đào, thật là một tiểu mỹ nhân mềm mại nũng nịu, chỉ là, trên vai mỹ nhân thướt tha ấy có một con thằn lằn xanh mượt đang nằm úp sấp, Hề Hề cảm thấy rùng mình, nàng không sợ gì, chỉ sợ mỗi thằn lằn và ếch…
“Tiêu tỷ tỷ, tỷ xem, tiểu thư ra rồi, tiểu thư rất đẹp, đúng không, có phải rất xứng đôi với ca ca ta không?” Tiểu Bạch lại nhảy dựng lên.
Hề Hề không nhịn được lại nhìn thoáng qua anh chàng dao phay kia, nàng khó xử liếm môi, không biết nên trả lời Tiểu Bạch thế nào. Nếu nàng nói thật sẽ khiến cho Tiểu Bạch mất hứng, nhưng nếu nói dối, nàng thật sự không biết nói dối…
Vì vậy, cuối cùng nàng lựa chọn im lặng. Cũng may Tiểu Bạch không nhất định ép nàng phải phụ họa, bởi vì toàn bộ tâm trí của thằng bé đã tập trung vào mấy người chiêu thân trên lầu.
Cuối cùng, người lên tiếng là người tổ chức cuộc đại hội chiêu thân, cũng chính là cha của những người muốn chiêu thân, quan phụ mẫu, huyện lệnh của bản thành, Chu Đại Thường. Khi nhìn thấy tướng mạo của lão, Hề Hề lại không tự chủ được mà cảm thán sự dũng mãnh của di truyền, bởi vì Chu Tiểu Long kia thật sự là một phiên bản của Chu Đại Thường, Hề Hề còn thầm cảm thấy may mắn cho cô tiểu thư kia, may mà cô ấy không giống cha…
Chu Đại Thường hắng giọng, lớn tiếng nói lời mở đầu: “Thưa toàn thể bà con, các vị phụ lão, huynh đệ tỷ muội, thời tiết hôm nay thế nào? Hôm nay là ngày chiêu thân, đương nhiên thời tiết phải đẹp, người tuyển thân đã tới đầy đủ cả chưa? Xem ra cũng tới gần đủ cả rồi, ai chưa có mặt xin mời giơ tay! Tốt, không ai giơ tay, vậy là đã tới đông đủ rồi.
Hôm nay mọi người trông thật tươi tốt, bản quan thật vô cùng cảm mạo. Tiểu nữ và khuyển tử của bản quan hôm nay công khai chiêu thân, mọi người tới thật nô nức, thật khiến cho bản quan vinh dự, mang ơn. Một đám ô hợp mọi người đều là những người xuất sắc từ những ngành nghề, tướng mạo đều tốt nhất, tiểu nữ và khuyển tử tài sơ học thiển, dung mạo không có gì đáng nói, đứng giữa mọi người quả thật như hạc giữa bầy gà, có thể được các vị ngưỡng mộ thật sự là phúc ba đời, chết cũng không hối tiếc! Khụ khụ, những cái khác bản quan không nói nhiều nữa, tiếp theo, bản quan tuyên bố đại hội chiêu thân chính thức bắt đầu!”
Hề Hề nghe mà thấy thật mơ hồ, nàng vốn đọc ít sách, hiện giờ nghe xong một bài nói như vậy vẫn không hiểu rốt cuộc vị đại nhân này đang khen con mình hay đang chê bọn họ…
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Chu thiếu gia và Chu tiểu thư mỗi người cầm một quả tú cầu tới lan can, mỉm cười nhìn các vị tuyển thân bên dưới, cả trai lẫn gái đeo những bông hoa lụa màu đỏ bắt đầu chen chúc về phía trước, đều hy vọng tranh được một chỗ tốt, nín thở chờ được chọn.

Thú cưng của bọn họ cũng bắt đầu giúp chủ nhân cướp được một chỗ đứng tương đối có lợi, con báo đốm nhà vòng cổ liếc bên trái một cái lườm bên phải một cái, rất nhanh đã mở được một con đường cho chủ nhân nhà mình.
Bánh chưng nhiều màu cũng không muốn tỏ ra yếu thế, chen lấn về phía trước, chỉ là mấy mảnh vải của anh ta thật sự quá vướng víu, kết quả là một đầu vải bị người ta giẫm lên, ngã dúi dụi xuống đất, miệng đầy bùn, trong nháy mắt đã bị người ta coi là tảng đá mà đạp lên.
Con rắn của mũ hoa cũng không chịu thua kém, đuôi xoay vù vù, trong phạm vi vài thước, ngoại trừ mũ hoa không ai dám tới gần.
Nhưng lợi hại nhất vẫn là ca ca của Tiểu Bạch, hắn chỉ cần đứng lẳng lặng tại chỗ đã đủ bắt mắt rồi, nguyên nhân là vì hắn rất cao, hơn nữa hai con dao phay kia nhìn cũng rất sắc bén, mọi người tình nguyện tranh chỗ đứng với báo đốm và rắn chứ không ai muốn làm đá mài dao…
Lại nhìn về hướng phái nữ, tình hình bên đó cũng tương đối kịch liệt, chỉ là phương thức bọn họ áp dụng có phần nhã nhặn hơn một chút, đều giống như liễu trong cuồng phong, cả đám biến cái eo thon nhỏ thành những độ cong kỳ dị, lắc lư điên cuồng… Trong khi đi bộ, hai tay còn vội vàng ngăn cản đối thủ bên cạnh, không cho bọn họ vượt qua, rồi lại vội vàng chỉnh sửa quần áo, đầu tóc, để có thể sử dụng dung nhan hoàn mỹ nhất thu hút quả cầu của Chu thiếu gia.
Tỷ tỷ của Tiểu Bạch thật sự lợi hại, cái mông nhỏ hết lắc trái lại lắc phải như đồng hồ quả lắc, chỉ cần có người tới gần là lập tức bị đụng ra xa hơn vài thước, xem ra cái mông này cũng đã phải luyện một thời gian rồi.
Hề Hề đứng trên tảng đá xem đủ rồi, nàng thật sự quá sáng suốt, nếu không đi cùng A Ngạn, làm sao nàng có thể nhìn thấy đại hội chiêu thân khác người như thế! Hề Hề hoàn toàn không ý thức được rằng chính nàng cũng đã báo danh…
Chu thiếu gia cùng Chu tiểu thư không vội ném tú cầu xuống, vẫn đứng trên đài mỉm cười nhìn xung quanh, xem ra còn đang lựa chọn.
Khi dưới đài đã cạnh tranh đến thời khắc gay cấn nhất, Chu thiếu gia và Chu tiểu thư giống như đồng thời chọn được mục tiêu, đều giơ tú cầu trong tay lên, ánh mắt hướng về phía đã chọn. Mà chính lúc này, một chuyện không tưởng được đã xảy ra…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.