Đọc truyện Thất Tuyệt Ma Kiếm – Chương 34: Hai bên cùng nhau sắp đặt mưu sâu
Lôi Phi không trả lời, dắt Ngọc Chiêu rảo bước tiến về phía trước.
Lý hàn Thu theo sau Ngọc Chiêu chậm chạp bước ra ngoài khoang thuyền.
Gã áo xanh và tên gia nhân đầu trần cùng viên quản lý đứng tránh bên để nhường lối đi.
Lý hàn Thu đưa mắt nhìn Lôi Phi dắt Ngọc Chiêu ở dưới thuyền lên. Chàng nghĩ thầm trong bụng chính ra Lôi Phi chỉ muốn đùa chơi mà bây giờ thành chuyện thật không biết rồi y xử trí với cô kia ra thế nào?
Gã áo xanh đưa bọn Lôi Phi lên bờ rồi chắp tay thi lễ từ biệt về thuyền.
Lúc này chợ hoa trên sông Tần Hoài đang náo nhiệt nhưng cách đó vào mười trượng là một vùng tối đen.
Ngọc Chiêu theo sau Lôi Phi đi chừng được hơn một dặm thì dừng bước lại hỏi:
– Ðiền đại gia định đưa tiện thiếp đi đâu?
Lôi Phi thủng thẳng hỏi lại:
– Bây giờ cô nương muốn tới đâu?
Ngọc Chiêu đáp:
– Nếu tiện thiếp nhớ không lầm thì dường như Ðiền đại gia đã nói là đưa tiện thiếp về nhà.
Lôi Phi tủm tỉm cười hỏi:
– Ðang lúc canh khuya một mình cô nương đi thế nào được?
Ngọc Chiêu hỏi lại:
– Theo ý Ðiền đại gia thì thế nào?
Lôi Phi đáp:
– Theo ý tại hạ thì đêm nay mời cô nương về khách sạn ngủ một đêm. Sáng sớm mai tại hạ sẽ mướn một cỗ xe ngựa đưa cô nương về nhà.
Ngọc Chiêu ngập ngừng nói:
– Cái đó…
Lôi Phi cười khanh khách hỏi:
– Cô nương sợ ư?
Ngọc Chiêu đáp:
– Ðiền đại gia lấy hạt minh châu đáng giá liên thành chuộc tiện thiếp ra khỏi chốn yên hoa.
Theo lẽ tiện thiếp phải hiến thân để đền đáp nhưng tiện thiếp vẫn còn…
Lôi Phi cười nói:
– Cô nương coi tại hạ là hạng người nào? Ðã có Trương huynh đệ đây và tại hạ đồng thời bồi tiếp cô nương, cô cứ yên lòng.
Ngọc Chiêu cười mát hỏi:
– Ðường đi còn xa lắm không?
Lôi Phi đáp:
– Bất kể xa gần nếu cô nương mệt không đi nữa thì đã có tại hạ và Trương huynh đệ nâng đỡ cho.
Lý hàn Thu ngấm ngầm do xét thì thấy Ngọc Chiêu bề ngoài ra điều nhu nhược mà thiệt tình thì chẳng sợ hãi gì.
Chàng lẩm bẩm:
– Con nha đầu này chắc đã phòng bị cẩn mật không chừng thị đã ngấm ngầm ước định với người trên Ngọc Mỹ Phường lén lút theo dõi và bảo vệ thị.
Chàng nghĩ vậy, bất giác đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Ngọc Chiêu tiến gần lại bên chàng hỏi:
– Trương đại gia! Ðại gia đỡ cho tiện thiếp đi đường được không?
Lý hàn Thu ngập ngừng đáp:
– Cái đó… cái đó…
Ngọc Chiêu ngắt lời:
– Tiện thiếp xuất thân ở chốn phong trần dĩ nhiên khác với các vị thiên kim tiểu thư. Trương đại gia bất tất phải úy kỵ lễ phái “nam nữ thọ thọ bất thân”.
Lý hàn Thu toan chối từ thì Lôi Phi cười ha hả đáp:
– Trương huynh đệ bất tất phải chối từ, Ngọc Chiêu cô nương nguyệt thẹn hoa nhường, sao Trương huynh đệ lại cự tuyệt mắt xanh của người đẹp.
Lý hàn Thu tự hỏi:
– Y khuyên mình làm chuyện này thì có ý gì?
Rồi chàng đưa tay đỡ Ngọc Chiêu đi.
Ngọc Chiêu muốn tựa hẳn vào người chàng , nhưng chàng chỉ nâng đỡ tay phải cho thị chứ không để tựa vào lòng.
Ngọc Chiêu mỉm cười hỏi:
– Ðêm tối vắng người, cảnh vật lờ mờ. Trương đại gia lo sợ người ta trông thấy chăng?
– Người quân tử không nên lợi dụng bóng tối. Ðêm khuya càng tối tăm bao nhiêu chúng ta cần phải tự trọng bấy nhiêu mới được.
Ngọc Chiêu hỏi:
– Trương đại gia cẩn thận giữ gìn mà sao còn bước chân vào Trường phong Nguyệt.
Lý hàn Thu đáp:
– Thưởng hoa giả lòng sầu muốn gặp bi kịch cũng coi chơi nhưng không để tổn thương đến điều phong nhã.
Ngọc Chiêu thở dài nói:
– Con gái ở chốn Yên Hoa đáng thương đến thế là cùng! Tấm thân liễu ngỏ hoa tường, làm đồ chơi cho người thưởng ngoạn. Bất luận là nhân vật nào, họ chỉ phí hai lạng bạc là tùy ý, vịn cành bẻ lá.
Lý hàn Thu nói:
– Nhưng cô nương hiện giờ đã trở lại đời lương thiện. Từ đây mẫu tử đoàn viên vui hưởng lạc thú gia đình.
Ngọc Chiêu thở dài hỏi:
– Trương gia có tin là con người tùy thuộc ở số mệnh không?
Lý hàn Thu đáp:
– Tại hạ nghĩ rằng sức người có thể tranh đấu với mệnh vận.
Ngọc Chiêu nói:
– Nhưng tiện thiếp lại tin ở vận mệnh là mình khó lòng làm vợ người lương thiện.
Lý hàn Thu hỏi:
– Cô nương nói vậy là nghĩa làm sao?
Ngọc Chiêu đáp:
– Thuở nhỏ tiện thiếp đã có người coi tướng bảo mình hồng nhan bạc mệnh khó lòng tránh khỏi kiếp phong trần luân lạc. Hỡi ôi! Ðiền đại gia không tiếc châu báu bỏ ra chuộc lại sự tự do cho tiện thiếp rồi mà tiện thiếp vẫn sợ mình khó lòng được yên hưởng lạc thú thiên nhiên.
Lý hàn Thu nói:
– Cái đó cô nương bất tất phải quan tâm. Tại hạ biết tánh Ðiền huynh, y chẳng đã tiếc châu báu trị giá liên thành chuộc cô ra khỏi chốn yên hoa thì dĩ nhiên y sẽ xếp đặt chu đáo cho cô, trừ phi cô cam bề hạ tiện lưu luyến phong trần để mình chìm đắm vào lầu hồng kỹ viện.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc ngẩng đầu nhìn ra thì chẳng thấy Lôi Phi đâu nữa.
Ngọc Chiêu dừng bước hỏi:
– Ðiền đại gia đâu rồi?
Lý hàn Thu vận hết mục lực nhìn ra xa mà không thấy tông tích y đâu, trong lòng lấy làm kỳ, tự hỏi:
– Chẳng lẽ y tức giận rồi chăng?
Lý hàn Thu hỏi lại:
– Tức giận cái gì?
Ngọc Chiêu đáp:
– Ðiền đại gia cho là tiện thiếp có cử chỉ khinh bạc, nên tức giận bỏ đi.
Lý hàn Thu nói:
– Ðiền đại ca của tại hạ là người kiêm cung nhân hậu, cô không nên lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử.
Ngọc Chiêu hỏi:
– Thế thì vì lẽ gì y lại bỏ chúng ta mà đi?
Lý hàn Thu đáp:
– Hoặc giả y có việc gì gấp rút nên đi trước mình một chút.
Ngọc Chiêu nói:
– Không chừng y cố ý để chúng ta có cơ hội trò chuyện đặng thanh toán cho bọn mình cũng chưa biết chừng!
Lý hàn Thu nói:
– Ðáng tiếc là tại hạ có gia đình rồi.
Ngọc Chiêu tủm tỉm cười nói:
– Ðã thương yêu nhau thì chẳng quản chi phần lễ mọn.
Thị vừa nói vừa tựa gần vào lòng Lý hàn Thu.
Lý hàn Thu nói ngay:
– Xin cô nương tự trọng, tại hạ không phải hạng người khinh bạc.
Rồi chàng đưa hai tay đẩy mạnh Ngọc Chiêu ra.
Giữa lúc ấy đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Một người mặc áo trường bào đang rảo bước đi tới lướt qua Lý hàn Thu. Hắn cố ý bước chậm lại, liếc mắt nhìn chàng mỉm cười.
Lý hàn Thu nhận ra nét mặt rất quen thuộc dường như đã gặp ở đâu, nhưng trong lúc thảng thốt chàng không nhớ ra được. Bất giác chàng đứng thộn mặt ra ngó bóng sau lưng người kia, ngơ ngẩn xuất thần.
Ngọc Chiêu khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
– Trương gia có quen biết y ư?
Lý hàn Thu như người mơ ngủ, choàng tỉnh giấc, vội đáp:
– Dường như tại hạ có quen biết mà không nhớ được đã gặp y ở đâu.
Ngọc Chiêu cười hỏi:
– Lại ở trong trường Phong Nguyệt chứ gì?
Lý hàn Thu lắc đầu đáp:
– Chẳng dấu gì cô nương, đêm nay là lần đầu tiên tại hạ mới đến chốn yên hoa.
Câu nói vừa ra khỏi cửa miệng chàng biết ngay mình lỡ lời, liền dừng lại không nói nữa.
Ngọc Chiêu nói:
– Tiện thiếp lấy làm kỳ sao Trương gia không hiểu phong tình té ra mới đi chơi lần đầu.
Lý hàn Thu muốn trả lời nhưng chàng không biết nói thế nào liền đứng lặng.
Ngọc Chiêu không thấy Lý hàn Thu nói gì nữa liền hỏi:
– Trương đại gia có nhớ trọ ở khách sạn nào không?
Lý hàn Thu sửng sốt đáp:
– Cái này… tại hạ không nhớ rõ.
Ngọc Chiêu lại hỏi:
– Trương đại gia có nhớ cái chiêu bài khách sạn không?
Lý hàn Thu trong lòng ngấm ngầm nóng nảy, tự hỏi:
– Lôi Phi bỏ đi mất tích mà không dặn qua mình một câu nào, chẳng hiểu vì lẽ gì?
Trong bụng nghĩ vậy, ngoài miệng chàng đáp:
– Dường như khách sạn đó kêu là… kêu là…
Ngọc Chiêu thấy chàng ấp úng mãi mà không nói được tên khách sạn thì không khỏi buồn cười, hỏi dồn:
– Sao? khách sạn đó tên gì cũng quên rồi chăng?
Lý hàn Thu đáp:
– Quên khuấy đi mất, nghĩ mãi cũng không ra.
Ngọc Chiêu nói:
– Trương gia đã chẳng biết khách sạn ở đâu lại quên cả cái chiêu bài thì bây giờ làm sao mà kiếm được?
Lý hàn Thu lẩm bẩm một mình:
– Ừ phải! biết đưa cô này đi đâu bây giờ?
Rồi chàng đáp:
– Chắc Ðiền đại ca gặp người quen còn nói chuyện, chúng ta hãy đứng đây một lát chờ y trở lại được không?
Ngọc Chiêu cười đáp:
– Tiện thiếp đã được Ðiền đại gia bỏ tiền chuộc ra khỏi chốn phong trần thì tiện thiếp có phải ngủ ngoài hoang dã một đêm không đáng kể gì. Trương đại gia nói vậy chẳng là khách sáo lắm ư?
Lý Hàn Thu trong lòng áy náy khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Chúng ta hãy chờ một lát nếu y không tới thì dĩ nhiên tại hạ cũng phải xếp đặt cho ổn thỏa quyết không để cô ngủ ngoài trời đêm nay.
Ngọc Chiêu uể oải ngồi xuống nói:
– Chúng ta hãy ngồi đây ngồi chờ Ðiền đại gia.
Lý hàn Thu không sao được đành ngồi xuống theo, rồi chàng hỏi:
– Song thân cô nương vẫn ở Hàng Châu chứ?
Ngọc Chiêu đáp:
– Trước đây ba tháng vẫn ở Hàng Châu, hiện giờ còn ở đó nữa không, thì tiện thiếp không rõ.
Lý hàn Thu hỏi:
– Vạn nhứt lệnh tôn và lệnh đường thiên cư đi chỗ khác không còn ở Hàng Châu thì biết làm thế nào?
Ngọc Chiêu đáp:
– Tiện thiếp đã được Ðiền đại gia bỏ tiền ra chuộc nếu không gặp song thân ở chỗ cũ thì đành để Ðiền đại gia xếp đặt.
Bỗng nghe trong bóng tối có tiếng người hỏi lại:
– Có thiệt thế không?
Lý hàn Thu ngoảnh đầu nhìn lại thì chính là Lôi Phi đang rảo bước đi tới. Y hớn hở tươi cười dừng lại trước mặt hai người.
Ngọc Chiêu khẽ đáp:
– Dĩ nhiên là tiện thiếp nói thiệt.
Lôi Phi hỏi:
– Cô nương nói vậy thì ra tại hạ phải đưa cô đến Hàng Châu thiệt ư?
– Nếu Ðiền đại gia không đưa đi tiện thiếp cũng không dám đi một mình.
Lôi Phi ngoảnh đầu trông chiều trời nói:
– Khuya lắm rồi chúng ta về khách sạn thôi, rồi rảo bước đi trước.
Lý hàn Thu lại sợ Lôi Phi bỏ đi mất biến, chàng liền sát nút.
Hai người đi một lúc, Ngọc Chiêu bỗng la lên:
– Hai vị đi thong thả lại được không? Tiện thiếp không theo kịp nữa rồi.
Lý hàn Thu quay đầu nhìn lại, lờ mờ thấy bóng Ngọc Chiêu lọt lại cách xa đến ngoài hai trượng.
Lôi Phi khẽ bảo chàng:
– Con nha đầu này đáo để lắm đấy! Chúng ta phải cẩn thận mới được.
Lý hàn Thu gật đầu, chàng dừng chân đứng chờ Ngọc Chiêu kịp mới cất bước đi nữa.
Lôi Phi đi trước dẫn đường khi đến trước một tòa khách sạn liền dừng bước lại.
Lý hàn Thu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên ngọn đèn lồng có đề bốn chữ lớn “Tam Hợp khách sạn” chàng động tâm nghĩ thầm:
– Té ra vừa rồi Lôi Phi cố ý đi trước là để xếp đặt khách sạn.
Lúc này đã quá canh ba. Phần lớn khách trọ trong quán ngủ cả rồi.
Lôi Phi dẫn hai người vào trong lên lầu.
Lý hàn Thu thấy y quen thuộc hết ngõ ngách khách sạn dường như người trọ đã lâu thì khen thầm:
– Lôi Phi quả nhiên lợi hại! Mới trong khoảnh khắc mà đã kiếm được chỗ trọ rất hay.
Lôi Phi đẩy cửa phòng tiến vào trước nói:
– Ngọc Chiêu cô nương! Tại hạ cùng Trương huynh đệ ngủ chung ở phòng khách. Ðành khuất tất cô nương một đêm.
Ngọc Chiêu đáp:
– Không sao cả. Tiện thiếp chỉ cần một chiếc chiếu ngồi chờ sáng cũng được.
Lôi Phi khép cửa phòng lại, quẹt lửa lên thắp đèn rồi cười nói:
– Gian phòng trong kia nhường cho cô nương. Tại hạ cùng Trương huynh đệ ngồi nghỉ bên ngoài một đêm cũng được.
Ngọc Chiêu nói:
– Như vậy thì tiện thiếp yên tâm thế nào được.
Lôi Phi nói:
– Thị phi chỉ tại mình mau miệng, phiền não là do trí rước vào. Nếu tại hạ không có hạt minh châu thì chẳng lấy gì mà chuộc cô nương ra được.
Ngọc Chiêu nghiêng mình đáp:
– Ơn này, tiện thiếp suốt đời không quên.
Lôi Phi xua tay cười nói:
– Cô nương bất tất phải đa lễ. Xin vào phòng nghỉ đi!
Ngọc Chiêu không khiêm nhượng nữa vén rèm lên đi vào phòng.
Lôi Phi vẫy tay tắt đèn đi rồi khẽ bảo Lý hàn Thu:
– Phải cảnh giác một chút mới được. Ðừng để mắc hợm con nha đầu này.
Lý hàn Thu hỏi:
– Theo ý Lôi huynh, phải chăng đêm nay thị sẽ ra tay gia hại chúng ta?
Lôi Phi đáp:
– Cái đó khó mà biết được. Tiểu huynh thấy thị rất bình tĩnh quyết không phải hạng tầm thường. Và thị ở trong Ngọc Mỹ Phường có một địa vị khá cao tất nhiên là một nhân vật trọng yếu. Bây giờ chúng ta mỗi người ở một chỗ, vạn nhất thị có dùng thuốc mê hồn thì mình không đến nỗi bị bắt hết…
Y ngừng lại một chút:
– Bất luận xảy ra biến động gì, không gặp trường hợp bất đắc dĩ thì đường vọng động.
Lý hàn Thu gật đầu.
Hai người liền xa nhau mỗi người ngồi một góc nhà tựa vào vách.
Chừng nửa trống canh trong phòng vẫn không nghe động tĩnh gì.
Lý hàn Thu ngừng thần chú ý lắng tai nghe thấy trong phòng hơi thở rất khẽ, tựa hồ Ngọc Chiêu đã ngủ say rồi.
Chàng nghĩ thầm trong bụng.
– Chắc con nha đầu này cũng nhận ra bọn mình không phải khách thương. Thị đã đi theo mình thì hẳn có chuẩn bị.
Hai bên cùng đề phòng nghiêm ngặt mà bề ngoài cũng giả vờ như không có chuyện gì. Lôi Phi đưa thị tới đây không hiểu có dụng ý gì. Chẳng lẽ sáng mai, y dẫn thị về Hàng Châu chăng?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ đột nhiên có tiếng bước chân rất khẽ lọt vào tai. Thanh âm này nếu không phải là người nội công ghê gớm, và để hết tinh thần nghe ngóng thì chẳng tài nào phát giác ra được…
Lý hàn Thu hít một hơi chân khí, ngưng thần đề phòng.
Chàng lại lắng tai nghe thì thanh âm kia im bặt không thấy gì nữa.
Lúc này Lôi Phi ngồi góc bên kia đột nhiên đứng dậy, nhẹ bước đi tới.
Y cử động cực kỳ thận trọng, không ai nghe thấy gì. Khi còn cách Lý hàn Thu chừng hai thước mới khom lưng đưa ra ba viên thuốc rồi dùng phép truyền âm nói:
– Lý đệ! Uống một viên này còn hai viên khác nhét vào lỗ mũi. Phải rất bình tĩnh để nghe diễn biến.
Lý hàn Thu đón lấy ba viên thuốc, chàng chưa kịp hỏi lại thì Lôi Phi đã rón rén lui về chỗ cũ.
Chàng đành theo lời uống một viên và nhét hai viên vào lỗ mũi.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, đột nhiên trong phòng có ánh sáng lóe lên một cái rồi tắt ngấm. Ánh lửa này rất nhỏ yếu, nếu không để ý thì không phát giác ra được.
Lý hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
– Chắc ánh sáng này ở trong chăn chiếu lọt ra ngoài một chút.
Sau vụ ánh sáng lóe lên một cái, trong phòng trở lại tối đen và không có động tĩnh gì.
Lý hàn Thu chờ một lúc nữa, bỗng trong phòng có một chấm lửa tựa như thắp hương đưa ra ngoài.
Một mùi hương thơm nhẹ nhàng bay vào lỗ mũi.
Lý hàn Thu vừa trải qua vụ này, nhưng đã nghe người nói tới trên chốn giang hồ thường dùng độc hương để làm mê người. Chàng liền vận khí phong toả đường hô hấp.
Thực ra chàng đã uống thuốc vào bụng lại nhét hai viên vào lỗ mũi thì chẳng cần vận khí phong tỏa hô hấp, độc hương cũng không làm mê được.
Chấm lửa đưa ra mỗi lúc gần lại, Lý hàn Thu biết là Ngọc Chiêu đang cầm độc hương từ từ đi tới. Chàng nhìn đã rõ cực thế, Ngọc Chiêu theo chàng cùng Lôi Phi tới đây là có chuyện mưu đồ.
Bỗng thấy Ngọc Chiêu lại chậm chạp trở vào phòng. Ðột nhiên thị quẹt lửa sáng lên.
Lý hàn Thu bụng bảo dạ:
– Trên giang hồ thật lắm chuyện nham hiểm gian trá khiến cho người ta khó mà đề phòng biết được. Nếu bữa nay không có Lôi Phi thì mình khó mà tránh được thủ đoạn đê hèn của bọn chúng.
Chàng nghĩ vậy liền nhắm mắt giả vờ bị mê rồi.
Ngọc Chiêu giơ cao ngọn lửa lên coi mắt Lý hàn Thu và Lôi Phi rồi châm vào cây đèn cầy trên bàn.
Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng đàn ông hỏi:
– Chiêu cô nương! Ðã xong chưa?
Ngọc Chiêu đáp:
– Xong cả rồi!
Thị đưa tay ra mở cửa. Một đại hán mình mặc võ phục đen, lưng đeo trường kiếm thủng thẳng bước vào.
Lý hàn Thu mở hé mắt ra nhìn thì thấy người mới đến đó là gã áo xanh đã xuất hiện trên Ngọc Mỹ Phường.
Ngọc Chiêu chuyển động mục quang ngó Lôi Phi và Lý hàn Thu một cái rồi quay lại hỏi người áo đen:
– Bọn chúng là nhân vật thế nào?
Người áo đen đáp:
– Hiện giờ chưa rõ lai lịch bọn chúng.
Rồi gã rảo bước tiến lại bên mình Lý hàn Thu.
Lý hàn Thu tuy nhắm mắt nhưng cũng phát giác gã kia đi tới trước mặt. Chàng nghĩ bụng:
– Nếu gã điểm huyệt mình thì thật là phiền phức lắm đây.
Bỗng nghe Ngọc Chiêu nói:
– Anh chàng họ Trương này thật thà lắm, bất tất phải làm cho y phải chịu khổ sở.
Gã áo đen đáp:
– Trong lòng tại hạ rất hoài nghi một điều.
Ngọc Chiêu hỏi:
– Ðiều gì?
Gã áo đen đáp:
– Tại hạ chắc mặt hai gã này đã đồ thuốc dịch dung.
Ngọc Chiêu hỏi:
– Tại sao chúng phải thay đổi sắc mặt?
Gã áo đen đáp:
– Thằng cha họ Ðiền bỏ ra hạt minh châu. Ðó chính là bảo vật trong nội cung quý giá vô cùng.
Gã đánh cắp được bảo vật tại hoàng cung tất không phải là nhân vật thông thường.
Ngọc Chiêu hỏi:
– Vậy gã là người trong hoàng cung hay sao?
Gã áo đen đáp:
– Nếu gã không phải trong hoàng cung thì tất phải là tay độc hành đại đạo nổi danh trong võ lâm. Vì thế mà mà chúng ta phải tra xét xem chúng có thay đổi sắc mặt không?…
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Tại hạ còn được tin đệ nhất thần châu Lôi Phi đã đến Kim Lăng nhưng mấy bữa nay, không làm sao tìm ra tông tích hắn đâu.
Ngọc Chiêu hỏi:
– Ngươi hoài nghi gã là Lôi Phi chăng?
Gã áo đen đáp:
– Chưa biết có đúng không, có điều chúng ta phải đề phòng cẩn thận.