Đọc truyện Thất Tuyệt Ma Kiếm – Chương 25: Hàn Thu đoạt kiếm gặp cường nhân
Bỗng nghe Phương Tú buông tràng cười rộ nói:
– Kỳ dược đã tan ra nước thì dù nội công công tử có thâm hậu đến đâu cũng chẳng tài nào trục xuất chất độc ra khỏi phủ tạng được nữa.
Tiếng cười chưa dứt đèn đã tắt phụt.
Trong đường hẻm lại tối đen như mực, giơ bàn tay trông không rõ ngón.
Lý Hàn Thu ngấm ngầm buông tiếng thở dài. Chàng vận khí thử quả nhiên không thấy triệu chứng gì là đã trúng độc, liền tự hỏi:
– Chẳng lẻ nữ nhân kia đã nói thật thay đổi dược vật rồi chăng?
Giữa lúc ấy bỗng nghe có tiếng lách cách. Tường vách đột nhiên lộ ra một cái cửa. Lý Hàn Thu tra kiếm vào võ chậm chạp đi ra.
Bên ngoài cửa là một nhà sảnh đường rộng rãi đèn lửa huy hoàng sáng như ban ngày Trước một cái bàn chính giữa giải đoạn vàng, Phương Tú cùng một lão già râu dài tới rốn. Mặt vuông mắt sáng mình mặc áo lam sóng vai ngồi ở thủ vị. Hai bên là tám tên đại hán vỏ phục lưng giắt quỉ đầu đao đang đứng thị lập.
Lý Hàn Thu đi được năm bước, đột nhiên nghe phía sao đánh huỳnh một tiếng rùng rợn. Chàng quay đầu nhìn lại thì chỗ cửa vừa rồi đã đóng chặt lại như củ. Bức tường liền vào như đúc không một kẽ hở. Người không biết nội tình thì chẳng ai hiểu chỗ bí mật bên trong.
Bỗng nhe Phương Tú lớn tiếng gọi:
– Lấy ghế ngồi cho công tử.
Một ả nữ tỳ áo xanh chạy ra tay cầm chiếc cẩm đôn đặt xuống cách chỗ Phương Tú chừng bảy thước.
Nguyên trong nhà đại sảnh nầy ngoài chỗ ngồi của Phương Tú cùng người áo lam không còn một cái ghế nào khác.
Phương Tú nhìn kỹ Lý Hàn Thu nói:
– Mời công tử ngồi xuống!
Lý Hàn Thu vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo, đảo mắt nhìn tám tên đại hán vỏ phục một lượt rồi từ từ ngồi xuống cẩm đôn.
Phương Tú vuốt chòm râu dài khoan thai nói:
– Kiếm thuật của Lý công tử đã đến trình độ tuyệt vời chẳng kém gì lệnh tôn.
Hắn đưa mắt nhìn người mặc áo lam mặt vuông mắt vọ nói tiếp:
– Vị nầy là…
Lý Hàn Thu lạnh lùng tiếp:
– Từ Châu Hàn Ðào
Phương Tú nói:
– Lão phu quên mất Lý thế huynh là một kẻ sĩ tài trí đã đoán ra từ trước, khỏi cần lão phu giới thiệu
Lý Hàn Thu tính ngầm trong bụng:
– Trong sảnh đường nầy chỗ nào cũng bố trí cơ quan, mình không nên động thủ ở đây .
Bổng nghe Phương Tú hỏi:
– Vừa rồi Lý thế huynh đã có lời hứa, hẳn thế huynh chưa quên?
Lý Hàn Thu hỏi lại:
– Viện chúa bảo sao?
Phương Tú đáp:
– Xin Lý thế huynh hãy đưa khí giới ra.
Lý Hàn Thu giương cặp lông mày hình thanh kiếm lên lẳng lặng không nói gì Trong nhà đại sảnh hiện ra một bầu không khí khẩn trương.
Tám tên đại hán võ trang đều rút quỉ đầu đao ra dật lên những tiếng lách cách.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang.
Ðột nhiên trong góc nhà đại sảnh chàng phát hiện ra một cặp mắt sáng như sao đang nhìn mình chớp luôn hai cái. Ðâu là lời nói trong lòng không thành tiếng.
Lý Hàn Thu hiểu ý đối phương bảo mình phải nín nhịn.
Chàng nhớ tới vụ mình chưa trúng độc lập tức tỉnh ngộ , uể oải cởi thanh kiếm bên mình ra.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
– Nếu Lý thế huynh thực lòng hợp tác với bọn ta thì lão phu có thể phá lệ để ưu đãi thế huynh.
Lý Hàn Thu hững hờ hỏi:
– Ưu đãi bằng cách nào?
Phương Tú đáp:
– Lão phu lựa cho Lý thế huynh hai tên nữ tỳ xinh đẹp để bầu bạn suốt đời với thế huynh đặng giảm bớt nổi tịch mịch ở chốn thâm sơn.
Lý Hàn Thu nói:
– Thịnh tình của viện chúa tại hạ chỉ xin tâm lãnh mà thôi, vì bản tính không ưa nữ sắc.
Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
– Bây giờ tại hạ đã uống thuốc kỳ độc rồi, chẳng hiểu có thể biết rõ nội tình vụ nầy chưa?
Phương Tú đáp:
– Thế huynh có điều gì xin cứ hỏi
Lý Hàn Thu hỏi:
– Tại hạ muốn biết họ tên người kia, thân phận ra sao? Vì lẽ gì hai vị muốn giết y? Sao lại phải tại ha ra tay hạ sát?
Phương Tú, Hàn Ðào đưa mắt nhìn nhau, khẽ nói mấy câu.
Ðoạn Phương tú đáp:
– Trước lão phu hãy phúc đáp phần sau cùng của vấn đề. Vì môn Thất Tuyệt Ma Kiếm của lệnh sư tinh diệu vô song mà thế huynh là truyền nhân. Phi thế huynh thì ai giết được y…
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Nguyên nhân giết y dĩ nhiên vì y coi bọn lão phu vào hàng cừu địch. Còn vấn đề liên quan đến họ tên cùng thân phận y, lúc nầy lão phu chưa muốn nói. Thế huynh giết y là một điều nhất định phải làm không canh cải được. Dù y có là người tốt nhất trên thế gian, thế huynh cũng phải hạ thủ.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Tại hạ để y giết mình thì sao?
Phương Tú đáp:
– Bây giờ không phải là lúc tranh luận về ý chí nữa…
Lý Hàn Thu lạnh lùng ngắt lời:
– Trong sự ước định của chúng ta không nói đến nhất định tại hạ phải giết y thì y có giết tại hạ cũng thế chứ sao?
Phương Tú cười lạt nói:
– Bây giờ Lý công tử có muốn chết cũng chẳng còn cách nào nữa.
Hàn Ðào xen vào:
– Ðại ca! Cả hai người cùng đối lập với chúng ta, tiểu đệ tưởng ai giết ai thì cũng thế.
Hắn quay lại nhìn Lý Hàn Thu nói tiếp:
– Tại hạ chỉ được nghe đồn kiếm thuật của lệnh sư đã đến trình độ siêu quần mà chưa biết quyền pháp cùng chưởng pháp của y. Lý công tử! Công tử nên nhớ là hiện giờ trong tay công tử không còn bảo kiếm nữa.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
– Ta chưa trúng độc thì bất cứ lúc nào trở mặt đánh chúng cũng được. Mình đã định động thủ với họ thì dĩ nhiên chẳng cần bàn tới chuyện nầy nữa.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, lạnh lùng nhìn hai người hỏi:
– Hàn nhị hiệp! Nhị hiệp nói vậy là có ý gì?
Hàn Ðào cười lạt đáp:
– Tại hạ không muốn trước khi chưa gặp địch nhân người trong nhà đã đánh lộn nhau.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang quay lại nhìn đối phương nói:
– Nếu Hàn nhị hiệp muốn ban cho tại hạ mấy chiêu quyền chưởng thì tại hạ sẵn lòng lĩnh giáo.
Hàn Ðào vỗ án đứng dậy toan nhảy xuống ra tay, nhưng Phương Tú cả lại nói:
– Lý thế huynh đã chịu khuất tất nhiều lắm rồi! Nhị đệ nên nhường nhịn công tử một chút.
Hàn Ðào không nói gì từ từ ngồi xuống.
Phương Tú nói:
– Người kia ở đây có mấy chục dặm. Nếu Lý thế huynh không còn nghỉ ngơi thì chúng ta lên đường ngay.
Lý Hàn Thu lòng bảo dạ:
– Dời khỏi Phương gia đại viện ta sẽ trở mặt động thủ với họ.
Nghĩ vậy chàng thủng thỉnh đáp:
– Ði ngay cũng được.
Ðoạn chàng đứng lên trước.
Phương Tú từ từ dời khỏi chỗ ngồi vẫy tay một cái.
Tám tên đại hán đột nhiên lui ra hai bên.
Phương Tú cùng Hàn Ðào theo sát Lý Hàn Thu đi ra ngoài.
Xuyên qua đường hẻm ra đến cổng lớn đã thấy một cỗ xe mui đứng ở bên ngoài.
Phương Tú nói:
– Mời Lý huynh lên xe đi!
Lý Hàn Thu trầm ngâm một chút rồi bước lên cỗ xe ngựa.
Phương Tú, Hàn Ðào cũng bước lên theo.
Cỗ xe từ từ tiến về phía trước.
Trong cỗ xe cách bố trí cực kỳ hào hoa, sân xe trải nệm trắng, phía sau đặt một cái ghế gỗ thấp. Trên ghế đã bày những đồ điểm tâm rất ngon lành.
Phương Tú mỉm cười nói:
– Võ công người kia rất cao cường. Lý thế huynh tuy là truyền nhân về Thất Tuyệt Ma Kiếm, nhưng trận quyết đấu nầy chỉ hy vọng có năm mươi phần thắng.
Lý Hàn Thu cười lạt hỏi:
– Nếu tại hạ không địch nổi người đó thì sao các vị còn kiếm tại hạ làm chi?
Phương Tú thủng thẳng đáp:
– Lý huynh đừng quên rằng chúng ta sẽ trả đời sống của Lý huynh bằng một giá rất đắt để đền bồi Lý huynh đã vì chúng ta ra sức.
Lý Hàn Thu nghĩ bụng:
– Vừa rồi mình thử qua thì một mình Phương Tú võ công đã cao cường bây giờ lại thêm Hàn Ðào nữa mà ta chân tay không e rằng khó địch nổi chúng, chi bằng trước hết ta gạt họ lấy được kiếm cầm vào tay rồi sẽ liệu
Nghĩ vậy chàng liền nói:
– Nếu hai vị muốn tại hạ động thủ với người đó thì nên trả lại bảo kiếm cho tại hạ mới xong.
Phương Tú buông rèm phía trước.
Chiếc xe ngựa đột nhiên lao rất nhanh về phía trước.
Hàn Ðào quẹt lửa đốt lên.
Nguyên xe nầy che rèm bằng vải đen rất dầy. Rèm buông xuống rồi trong xe tối om chẳng thấy gì hết.
Phương Tú đảo mắt nhìn Lý Hàn Thu nói:
– Khi đến chỗ người kia trú ngụ, lão phu sẽ trả lại trường kiếm cho công tử.
Lý Hàn Thu đảo mắt nhìn quanh tự hỏi:
– Thực lực của hai thằng cha nầy ghê gớm như vậy sao chúng còn dung cho người kia sống đến ngày nay?
Phương tú cười đáp:
– Ðã đến lúc nầy chúng ta chẳng cần lừa gạt Lý thế huynh nữa. Hai anh em ta đã chịu thất bại về tay y, nên mới phải mượn đến lực lượng của Lý thế huynh.
Lý Hàn Thu không hỏi gì nữa. Chàng nhắm mắt điều dưỡng tính thầm trong bụng:
– Chờ đến lúc mình có binh khí trong tay sẽ trở mặt động thủ cũng chưa muộn.
Phương Tú cùng Hàn Ðào thấy Lý Hàn Thu nhắm mắt dưỡng thần cũng không quấy nhiễu chàng nữa. Chỉ có tiếng xe lộc cộc làm nhộn bầu không khí tịch mịch.
Không biết thời gian qua đã bao lâu. Chiếc xe mui đang chạy bon bon bỗng nhiên dừng lại.
Phương Tú khẽ cất tiếng hỏi:
– Lý thế huynh! Lý thế huynh điều dưỡng xong chưa?
Lý Hàn Thu mở mắt ra nhìn thấy cây nến đã cháy hết quá nữa.
Phương tú đưa mắt nhìn đồ điểm tâm đặt trên ghế nói:
– Nếu Lý thế huynh thấy bụng đói thì hãy dùng chút điểm tâm nầy.
Nghe Phương tú hỏi, Lý Hàn Thu sực nhớ đến mình đói dạ nhưng chàng lại e trong món ăn có chất độc liền đáp:
– Tại hạ không đói
Phương tú mở rèm xe lên nói:
– Gần tới nơi rồi, chúng ta xuống xe thôi
Lý Hàn Thu xuống xe trước. Chàng ngẩng đầu trong lên thấy ánh trăng sáng tỏ đại khái vào khoảng canh hai.
Trước xe có một đại hán mình mặc áo đen tay cầm trường kiếm đứng đó.
Phương Tú, Hàn Ðào tiếp tục xuống xe, Lý Hàn Thu chuyển động mục quang thấy chỗ nầy hoang lương bát ngát, nhìn thật xa cũng không thấy có nhà ở.
Chàng chau mày hỏi:
– Ðây là đâu?
Phương tú đáp:
– Ðây là ngoại thành Kim Lăng.
Lý Hàn Thu nói:
– Tại hạ biết là ngoại thành rồi, nhưng người kia trú ngụ ở đâu.
Phương Tú đáp:
– Cách đây không xa mấy, chúng ta chỉ đi một lát nữa là tới
Hắn vẫy tay nói tiếp:
– Nhị đệ dẫn đường cho!
Hàn Ðào liền cất bước theo con đường nhỏ hoang lương tiến về phía trước.
Lý Hàn Thu nhờ ánh trăng để nhận thức phương hướng, chàng thấy Hàn Ðào đi về phía Ðông Nam.
Phương Tú nói:
– Xin mời Lý thế huynh.
Lý Hàn Thu cất bước đi theo sau Hàn Ðào.
Phương Tú lại theo sau Lý Hàn Thu.
Lý Hàn Thu ngấm ngầm để ý dò xét, chàng phát giác Hàn Ðào và Phương Tú không đeo trường kiếm thì trong lòng lấy làm kỳ, tự hỏi:
– Chẳng lẻ ngoài hai người này còn có kẻ khác theo đi nữa chăng?
Chàng quay đầu nhìn lại thì ngoài Phương Tú tuyệt không còn bóng người nào khác.
Hàn Ðào đi trước dẫn đường, đến gần một bức tường xây bằng gạch đỏ thì dừng lại.
Lý Hàn Thu đảo mắt nhìn quanh thì bốn bề quạnh quẽ hoang vu. Song coi bức tường xây đỏ thấy bề thế nhà này khá lớn bức tường cao tới trượng rưỡi che khuất hết cảnh vật bên trong.
Hàn Ðào quanh lại ngó Lý Hàn Thu nói:
– Tới nơi rồi! Người đó ở bên trong bức tường vây này.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Ðây là đâu?
Phương Tú thủng thẳng đáp:
– Ðây là Thẩm gia từ.
Lý Hàn Thu lại hỏi:
– Thẩm gia từ là chỗ nào?
Phương Tú đáp:
– Câu chuyện dài lắm. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó .
Lý Hàn Thu nghĩ thầm:
– Trong vụ này tất có điều ngoắn ngoéo, hắn không chịu nói rõ nội tình, lại không dám tới cửa chính là sợ ta phát giác ra nội vụ.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc, nhưng không chất vấn về chuyện này nữa, chỉ dơ tay ra, thủng thẳng hỏi:
– Thanh trường kiếm của tại hạ ở đâu?
Phương Tú tủm tỉm cười đáp:
– Lý thế huynh cứ nhẩy vào trong bức tường vây là có người đưa trường kiếm cho.
Lý Hàn Thu cười lạt hỏi:
– Các vị đường đường là Giang Nam Song Hiệp tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, sao còn làm chuyện úp mở thế này?
Phương Tú vẫn không nổi giận, thản nhiên đáp:
– Lý thế huynh kiếm pháp cao cường, Phương Tú này đã được lãnh giáo và biết rõ rồi, nên bất đắc dĩ phải chuẩn bị.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Viện chúa nói vậy thì ra hai vị đã phái người tiếng vào trong bức tường này rồi sao?
Phương Tú đáp:
– Lý thế huynh tiến vào qua bức tường là có thể trông thấy một cây cổ thụ cành trụi hết lá.
Trên cành cây này đã treo sẵn một thanh trường kiếm.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Ai đã treo thanh trường kiếm lên đó?
Phương tú đáp:
– Chính là lão phu!
Lý Hàn Thu hỏi:
– Viện chúa treo đã bao lâu?
Phương Tú đáp:
– Mới treo chưa đầy mười ngày.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Viện chúa không sợ người ta lấy mất ư?
Phương Tú đáp:
– Chỗ nầy ít người qua lại, đừng nói mấy ngày mà cả năm vẫn không mất được.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
– Ta đã nhẫn nại lâu lắm rồi, bất luận trường hợp nào mình cũng phải lấy được kiếm vào tay rồi sẽ trở mặt với chúng mới xong.
Chàng nghỉ vậy miệng lớn tiếng quát:
– Hai vị không liền trả bảo kiếm cho tại hạ thì ra thất tín ư?
Phương Tú đáp:
– Công tử cứ nhảy lên tường vậy là nhìn thấy thanh bảo kiếm.
Lý Hàn Thu nghĩ bụng:
– Mình cứ nhẩy lên tường coi xem cũng chẳng hề gì.
Rồi chàng đề khí vọt lên mặt tường.
Dưới ánh trăng tỏ chàng chú ý nhìn vào thì quả nhiên ngoài bốn năm trượng có một cây cổ thụ cành trụi hết lá. Trên cành này quả có treo một thanh trường kiếm.
Lý Hàn Thu mục lục hơn người lại nhờ ánh trăng nên trong rất rõ ràng.
Phương Tú đứng dưới hỏi:
– Lý thế huynh đã nhìn thấy chưa?
Lý Hàn Thu đáp:
– Tại hạ nhìn thấy rồi.
Phương Tú nói:
– Thế thì hay lắm! Lý thế huynh lấy kiếm đi. Chúng ta chờ ở ngoài này. Lý thế huynh giết được người kia xong trở ra lão phu lập tức xin dâng thuốc giải.
Lý Hàn Thu hắng giọng một tiếng rồi nói:
– Hai vị hãy chờ đây. Tại hạ đi lấy kiếm.
Phương Tú nói:
– Thế huynh cứ đi đi! Bọn lão phu ở đây chờ đợi.
Lý Hàn Thu nhảy xuống.
Phía trong tường vây càng tịch mịch quạnh quẽ hơn bên ngoài. Cỏ mọc cao tới đầu gối. Khắp nơi lá rụng ngập mắt cá.
Lý Hàn Thu phát huy mục lục nhìn ra xa thì ngoài mười trượng mới có phòng ốc, nhưng chẳng thấy đèn chi hết. Chàng quan sát tình thế bốn mặt rồi cất bước tiến về phía cây cổ thụ.
Ngọn gió đệm hiu hắt khiến cho thanh bảo kiếm không ngớt đưa quan đưa lại.
Lý Hàn Thu nhìn cảnh vật trong lòng lấy làm kỳ tự hỏi:
– Bọn chúng đem thanh trường kiếm treo vào cây cổ thụ kia rồi bảo ta đi lấy hẳn có âm mưu gì đây? Trong nầy hoang vu lạnh lẽo sao cũng có người ở? Cái kế chúng hại mình phải chăng ở cây cổ thụ treo kiếm kia?
Trong lòng nghĩ vậy chàng cử động rất là thận trọng, dò từng bước một tiến về phía trước.
Chàng đi gần tới cây cổ thụ treo kiếm vẫn chẳng thấy chi khác lạ, liền ngấm ngầm thở phào một cái bụng bảo dạ:
– Chẳng lẽ đâu là mình quá lo xa?
Chàng toan nhảy vọt lên lấy trường kiếm thì đột nhiên nghe đánh véo một tiếng. Một chắm hào quang bay vọt tới.
Lý Hàn Thu đã để ý từ trước. Chàng cúi đầu xuống tránh khỏi điểm hào quang. Ðiểm nầy lướt qua đầu chàng bắn vào bức tường gạch đỏ bật lên một tiếng cách. Bụi cát tung bay.
Lý Hàn Thu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
– Thủ kình người nầy thật là ghê gớm!
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì bên tai vang lên tiếng gió thổi tà áo bay lạch phạch.
Tiếp theo một thanh âm lạnh lùng hỏi vọng lại:
– Ai đó?
Lý Hàn Thu lẩm bẩm:
– Thân pháp người nầy cũng cực kỳ mau lẹ!
Chàng biết gặp phải tay kình địch khi nào còn dám chần chờ. Chàng ngửng đầu nhìn lên thì thấy một người cao gầy mình mặc áo lam, tóc dài đỏ xõa, y cầm trường kiếm đứng ở trước cây cổ thụ cách chừng bốn năm thước.
Lý Hàn Thu lên tiếng đáp:
– Tại hạ là Lý Hàn Thu. Còn cách xưng hô các hạ thế nào?
Người kia để một đám tóc rủ xuống che khuất cặp mắt, khiến chàng không tài nào nhìn rõ mặt y được.
Người đó lắc đầu hỏi:
– Phải chăng ngươi là nhân vật mà bọn Phương Tú, Hàn Ðào bảo đến hạ sát ta?
Bụng nghĩ vậy, chàng vẫn ung dung đáp:
– Tại hạ muốn đến lấy thanh trường kiếm treo ở trên cây cổ thụ kia.
Người xõa tóc lạnh lùng nói:
– May ở chỗ ngươi chưa vượt qua cây cổ thụ thì còn có thể lui ra được.
Lý Hàn Thu hỏi:
– Nhưng thanh kiếm treo trên cây có phải là của các hạ không?
Ngươi xõa tóc lạnh lùng đáp:
– Ngươi còn nhỏ tuổi quá mà tên họ lão phu chưa từng nghe qua vì thế mới phá lệ nói như vậy là quá nhiều rồi. Ngươi không rút lui cho mau là không được đâu!
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
– Ta mà không đoạt được thanh trường kiếm trên cây cổ thụ đã vội lui ra thì lấy gì kềm chế được Giang Nam Song Hiệp? Nhưng người nầy có vẻ cổ quái, mình khó lòng thuyết phục, khi nào y chịu đồng ý cho mình tự do và lấy? Chỉ có cách là lúc thừa cơ lúc lão sơ hở mình nhảy lại đoạt thanh kiếm vào tay rồi sẽ nói chuyện.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong đầu óc, ngấm ngầm đề tựu chân khí, đột nhiên nhảy vọt về phía cây cổ thụ kia. Tay chàng chưa đụng đến thanh trường kiếm thì trước mắt lóe lên một đạo kiếm quang đâm tới.
Lý Hàn Thu không dám khinh địch, đã chuẩn bị từ trước. Tay phải chàng vươn ra lấy kiếm, tay trái bám vào cành cây. Chàng thấy kiếm quang đâm tới, lập tức tăng gia kinh lực vào tay trái, hất mình lùi lại ba thước tránh khỏi nhát kiếm.
Người xõa tóc nhẩy lên tập kích. Một kiếm chưa trúng, kiếm quang chuyển động, thanh kiếm lại đâm ngang ra.
Bỗng nghe đánh rắc một tiếng, đoạn càng cây bị nhát kiếm của người tóc xõa chém đứt.
Lý Hàn Thu thấy đối phương nhẩy vọt lên rồi trong nháy mắt biến chiêu mấy lần, nào đâm thẳng nào chém tạt ngang thì kinh hải vô cùng, bụng bảo dạ:
– Kiếm pháp người nầy quả nhiên lợi hại, chẳng trách Giang Nam Song Hiệp không địch nổi lão.
Bụng chàng ngẫm nghĩ, người chàng hạ xuống đất theo đà càng cây chém đứt rớt xuống.
Người xõa tóc phóng hai chiêu rồi không dừng lại ở trên không được cũng hạ theo xuống.
Lý Hàn Thu thấy thanh trường kiếm vẫn treo trên cây liền nghĩ bụng:
– Kiếm thuật người nầy cao cường như vậy mà mình tay không thì động thủ với lão thế nào được? Ta cần phải nghĩ cách lấy được thanh trường kiếm trên câu kia mới xong.
Chàng nghĩ vậy liền phát động trước. Hai tay chàng đang ôm cành cây khô lớn liền hết sức nằm vào người tóc xõa đẩy mạnh ra. Ðồng thời người chàng nhảy vọt lên về phía cây cổ thụ treo kiếm.
Bổng thấy người xõa tóc tay phải huy động luôn mấy cái. Cành cây mà Lý Hàn Thu liệng tới bị chặt thành mấy đoạn.
Lý Hàn Thu nhân lúc thời gian chớp nhoáng nầy đã nhảy vọt lên nắm được cành cây treo kiếm. Nhưng chàng chưa giựt được thanh trường kiếm thì người xõa tóc đã nhảy vọt lên vung trường kiếm chém tới.
Thân pháp và thủ pháp người xõa tóc cực kỳ mau lẹ khiến Lý Hàn Thu không kịp giựt thanh kiếm để đón đỡ.
Trong lúc hoang mang, chàng đề chân khí nhảy vọt xuống đất.
Người xõa tóc đâu vừa liền rượt theo phóng kiếm đâm tới.
Lý Hàn Thu kinh hải vô cùng né người tránh sang một bên.
Thanh kiếm của người xõa tóc phóng như điện đâm thẳng chém chưa trúng liền chém tạt ngang.
Lý Hàn Thu hạ mình xuống đấy lăn đi mấy vòng xa hơn trượng.
Bỗng nghe những tiếng sột soạt. Thanh bảo kiếm của người xõa tóc lướt qua trên mặt đất làm cho đá vụn cùng những ngọn cỏ đứt tung bay. Trong vòng bảy thước làn cỏ rậm bị người tóc xõa lại một nhát kiếm mà đứt hết sạch như người cạo đầu.
Lý Hàn Thu tuy né tránh mau lẹ nhưng cũng bị kiếm quang của người xõa tóc quét trúng. Áo rách đến da thịt, máu chảy lênh loáng.
Lý Hàn Thu mượn đà nhảy lên, ra tay nhanh như cắt giựt được thanh trường kiếm trên cây.
Người tóc xõa phóng luôn mấy kiếm vẫn chưa hạ sát được Lý Hàn Thu, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Lão dừng tay không tấn công nữa chậm rãi nói:
– Thân thủ các hạ không phải tầm thường.