Đọc truyện Thất Tuyệt Ma Kiếm – Chương 17: Mảnh hồn tàn dưới lưỡi gươm oan nghiệt
Thiếu niên áo trắng sắc mặt lợt lạt. Hiển nhiên trong lúc ác đấu vì đã vận dụng toàn lực.
Hai người ra chiêu kiếm mau lẹ khiến cho quần hào không nhìn rõ được những thế công thủ của hai bên.
Hai người đứng đối diện thủ thế trong thời gian chừng uống cạn tuần trà sắc mặt thiếu niên áo trắng đang lợt lạt dần dần đã hiện huyết sắc, còn Huỳnh y nữ nét mặt đã giảm phần đỏ tía.
Những người trong sảnh đường số đông là nhân vật lão luyện giang hồ. Họ thấy thái độ hai người mới trong khoảnh khắc đã trở lại bình thường thì biết vừa rồi cả hai cùng hết sức, chứ chưa phân thắng bại. Ai cũng hiểu rằng hai người sau khi trở lại bình thường sẽ tái diễn một trường ác
đấu khác nên đều nín thở chờ đợi. Trong nhà đại sảnh lặng ngắt như tờ, tưởng chừng kim rớt cũng nghe rõ.
Bổng thấy thiếu niên áo trắng từ từ giơ trường kiếm lên nói:
– Cô nương võ công cao cường nhưng tại hạ còn muốn lãnh giáo.
Huỳnh y nữ lạnh lùng nói:
– Người khác sợ Thất Tuyệt Ma Kiếm của các hạ chứ ta đây không sợ đâu. Các hạ muốn lãnh giáo cứ việc ra tay đi!
Thiếu niên áo trắng hít mạnh một hơi chân khí vào huyệt đan điền rồi phóng kiếm đâm tới.
Chiêu kiếm nầy rõ ràng nhắm đâm vào yết hầu Huỳnh y nữ. Ngờ đâu đường kiếm phóng ra nửa vời rồi đột nhiên biến thế đâm chênh cách xuống.
Quần hào trong sảnh đường đứng bàng quan thấy kiếm thế của thiếu niên áo trắng biến hóa một cách khác hẳn lề lối thông thường, thật là cao thâm không lường!
Ai nấy bụng bảo dạ:
– Giả tỷ gã đâm mình thì e rằng không còn cách nào tránh khỏi.
Bổng thấy Huỳnh y nữ chấn động trường kiếm cho vọt ra ba bông kiếm hoa. Nàng không thủ mà lại phản công. Kiếm quang chóa mắt chia ra đâm vào yết hầu cùng trước ngực thiếu niên áo trắng. Thân hình nàng theo thế tấn công tự nhiên lạng sang một bên tránh khỏi chiêu kiếm của thiếu niên áo trắng.
Từ Thiên Hưng không nhịn được bật tiếng hoan hô:
– Hảo kiếm chiêu! Hảo kiếm pháp!
Tuy lão không nói rõ là hoan hô ai, nhưng lão bật tiếng hoan hô ngay khi Huỳnh y nữ vừa tránh đòn vừa phản kích thì dĩ nhiên là lão ca ngợi nàng không còn nghi ngờ gì nữa.
Thiếu niên áo trắng hắng đặng một tiếng, hít một hơi chân khí rồi đột nhiên lùi lại hai bước.
Hạ thấp thanh trường kiếm. Tiếp theo hắn thuận thế đột nhiên lộn ngược trở lại. Ánh hào quang lấp loáng nhanh như chớp, ngăn chận thế kiếm của huỳnh y nữ.
Bổng nghe đánh choang một tiếng.
Thanh trường kiếm trong tay Huỳnh y nữ bị thế kiếm của thiếu niên áo trắng hất ra.
Cả hai người cùng nhảy vọt đi thay đổi vị trí.
Giữa lúc thay đổi phương vị trong một nháy mắt. Thiếu niên áo trắng đột nhiên biến thế xoay tay tấn công. Ánh hòa quang lóe lên nhằm vào sau lưng Huỳnh y nữ.
Huỳnh y nữ cũng xoay tay cho kiếm chuyển theo thiếu niên áo trắng hớt cánh tay mặt của đối phương.
Kiếm chiêu của hai người đều cực kỳ hiểm độc! Ðường kiếm lướt qua áo, chỉ còn khẻ cái chết chỉ từng sợi tóc.
Mấy chiêu kiếm nầy tuy mau lẹ nhưng không còn trông rõ, khiến cho quần hào thấy nguy hiểm quá thành ra trong lòng hồi hộp vô cùng!
Thiếu niên áo trắng đỡ được thế kiếm của Huỳnh y nữ rồi xoay người lại. hai bên lại thành thế đối lập.
Hai người tuổi nhỏ chưa từng nổi tiếng giang hồ mà mới trao đổi mấy chiêu kiếm đã khiến cho quần hào trong sảnh đường đều đứng ngây người, không ai dám tiến ra reo hò trợ chiến.
Nguyên hai người nầy thi triển những thế kiếm cực kỳ hiểm độc khiến cho quần hào ngấm ngầm khiếp sợ. Người nào cũng hiểu rõ kiếm chiêu của hai người kỳ ảo không lường, chỉ đến gần bên cũng rất nguy hiểm và có thể bị thương một cách dễ dàng. Bất giác ai nấy đều lùi lại mấy bước để tránh xa hơn. Chỉ một mình Thiết Quải Bà Bà là không thoái lui mà lại tiến vào đứng gần bên hai người. Tay mụ cầm ngay cây thiết trượng ngưng thần đề phòng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Huỳnh y nữ đang mặt đầy sắc giận, bây giờ vụt tươi lên, chăm chú nhìn thiếu niên áo trắng cất tiếng:
– Võ công ngươi quả là xuất sắc. Ta xuống núi nửa năm nay chưa gặp tay địch thủ nào như ngươi. Thật là ít người bì kịp!
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
– Chính kiếm pháp của cô nương mới thật là ghê gớm! Từ ngày tại hạ ra đời, cô nương là tay kình địch vượt mức…
Huỳnh y nữ cười rộ ngắt lời:
– Quá khen! Ta không dám!
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng nói:
– Cô nương đừng cao hứng vội. Tại hạ chưa hết lời.
Huỳnh y nữ ồ một tiếng rồi hỏi:
– Ngươi bảo sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Nếu chúng ta còn đấu nữa thì trong hai người tất phải có một bị thương.
Huỳnh y nữ thu kiếm về tươi cười hỏi:
– Ngươi muốn nói người ấy là ai?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Khó mà biết trước. Có khi là tại hạ mà cũng có thể là cô nương.
Huỳnh y nữ hỏi gạn:
– Theo nhận xét của ngươi thì trong chúng ta ai chắc chắn bị thương?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Không phải bị thương mà thôi. Nặng cũng thành tàn phế, mà nhẹ thì mất mạng.
Huỳnh y nữ nhắc lại:
– Ta hỏi ngươi ai chắc bị thương hơn?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Tại hạ có thể nói mục đích chính của mình là báo thù cho song thân. Bất luận người nào cũng không ngăn cản được.
Huỳnh y nữ hỏi lại:
– Ngươi nói thế tức là ta phải lui khỏi chốn thị phi nầy chăng?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Ðúng thế đó! Có điều tại hạ thành khẩn khuyên can cô nương còn cô nương có chịu rút lui hay không là tùy ý cô.
Huỳnh y nữ quay lại nhìn Thiết Quải Bà Bà hỏi:
– Bà bà ơi! Chúng ta có nên nhượng bộ y không?
Thiết Quải Bà Bà đáp:
– Không phải là chuyện có nên với không nên mà là chuyện có thể hay không thể nhượng bộ gả. Gả muốn giết Trương Tử Thanh mà chúng ta cần hắn sống. Có như thế thì chúng ta mới không đuối lý.
Huỳnh y nữ gật đầu nói:
– Bà bà nói phải đó.
Thiết Quải Bà Bà lại nói tiếp:
– Chúng ta yêu cầu gã nán lại ba ngày sau hãy giết Trương Tử Thanh. Khi đó chúng ta không còn dính líu gì ở đây nữa. Thế mà gả không nể mặt mình. Vậy ngươi bảo có thể nhượng bộ được không?
Huỳnh y nữ đáp:
– Gã đã không nể mặt mình thì mình cần gì phải nhượng bộ gả!
Thiết Quải Bà Bà nói:
– Hẳn thế! Lão thân cũng biết rằng không thể nhượng bộ gả được.
Huỳnh y nữ tuy kiếm pháp kỳ ảo khôn lường, nhưng nàng chẳng có ý gì hết, nhất thiết đều nghe theo sự an bài của Thiết Quải Bà Bà.
Có một điều rất kỳ lạ là mối liên quan giữa hai người không ai hiểu rõ. Nếu mụ là trưởng bối thì sai bảo nàng điều gì chẳng được, hà tất còn phải hỏi ý nàng nữa. Song nói là bạn vong niên cũng không dúng vì Huỳnh y nữ kêu mụ một điều bà bà hai diều bà bà rất là tôn kính.
Bổng thấy Huỳnh y nữ gật đầu nói:
– Bà bà dạy rất phải. Trước tình hình nầy, chúng ta không thể nhịn gả được.
Huỳnh y nữ đảo mắt nhìn thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi:
– Ngươi đã nghe rõ chưa?
Thiếu niên áo trắng hững hờ đáp:
– Nghe rõ cả rồi!
Huỳnh y nữ lại hỏi:
– Nếu vậy càng hay! Ngươi tính thế nào?
Thiếu niên áo trắng vung trường kiếm lên đáp:
– Cô nương còn nghe theo lời Thiết Quải Bà Bà thì chúng ta không thể nào tránh được một cuộc chiến đấu.
Huỳnh y nữ nói:
– Ðược rồi! Chúng ta hãy động thủ cho đến khi phânthắng bại rồi sẽ bàn.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nếu ngươi bị bại về tay ta, ta cũng không giết ngươi.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
– Tại sao vậy?
Huỳnh y nữ đáp:
– Vì chúng ta không có thù oán nhau.
Thiếu niên áo trắng nói:
– Cô nương nói phải đó! Nhưng tại hạ chẳng chắc mình có thể giữ được khỏi đã thương cô nương không?
Huỳnh y nữ cười lạt hỏi:
– Phải chăng ngươi nhất định là sẽ thắng được ta?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Tại hạ không dám khoa khoang lỗ miệng nhưng trong kiếm pháp của tại hạ có mấy chiêu ác độc. Nếu tại hạ thi triển thì e rằng không kìm hãm lại được.
Huỳnh y nữ thủng thẳng nói:
– Ngươi cứ việc mà thi triển cho đến nơi. Ðao kiếm không có mắt, cuộc tỷ đấu nào cũng khó lòng giữ cho khỏi thương vong.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nhưng ta không tin là ngươi sẽ đã thương được ta.
Thiếu niên áo trắng coi chừng khó lòng tránh khỏi một cuộc chiến đấu, gã liền giơ kiếm lên hô:
– Cô nương hãy cẩn thận!
Huỳnh y nữ đáp:
– Ngươi ra tay đi!
Thiếu niên áo trắng nghĩ thầm trong bụng:
– Cô nầy vốn không có ý thù nghịch gì với mình, toàn là mụ Thiết Quải Bà Bà kích thích cô.
Gã vung kiếm lên đâm tới.
Huỳnh y nữ giơ trường kiếm lên gạt rồi tiện tay chém xuống cổ tay mặt thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng vội nhảy lùi lại năm bước.
Huỳnh y nữ dường như đã đoán trước được đối phương mượn thế lùi lại để lấy đà xông tới lần thứ hai và lần nầy sẽ lợi hại vô cùng! Vì vậy nàng không tiến lên. Tay mặt ôm kiếm ngưng thần đứng yên một chỗ để đề phòng.
Quả nhiên thiếu niên áo trắng thoái để mà tiến. Gã chuyển người như bánh xe, ánh kiếm lóe lên đâm tới.
Huỳnh y nữ đã đề phòng, nàng quát to một tiếng vung trường kiếm lên. Ánh hào quang lấp loáng bao bọc quanh mình để giữ thế thủ.
Bổng nghe đánh choang một tiếng. Kiếm thế của thiếu niên áo trắng tấn công đều bị hất văng ra.
Huỳnh y nữ gạt được kiếm chiêu của thiếu niên áo trắng rồi lập tức ra chiêu phi kích. Nàng rung tay mặt một cái. Kiếm hoa lấp loáng nhằm vào ba yếu huyệt trước ngực thiếu niên áo trắng.
Lần nầy thiếu niên áo trắng không dùng kiếm đón đỡ mà nhảy vọt người lên để tránh đòn.
Bổng nghe Huỳnh y nữ cười khanh khách nói:
– Thất Tuyệt Ma Kiếm của ngươi còn bao nhiêu uy lực cứ đem ra phát huy cho hết, ta muốn coi toàn bộ.
Thiếu niên áo trắng đã mấy lần muốn ra chiêu hiểm độc, nhưng lại nghỉ rằng khó mà giữ cho khỏi đã thương đối phương, nên gã nhẫn nại hoài chưa chịu thi triển đến. Bây giờ gã bị Huỳnh y nữ nói khích thì không khỏi nỗi giận nghĩ thầm:
– Con nha đầu này bản lãnh cao cường nếu cứ tỷ đấu dằng dai thì biết bao giờ mới xong. Ta đành mạo hiểm dùng đến hiểm chiêu vậy. Vả lại ta đã nói trước vạn nhất có đả thương ả thì cũng chỉ là một chuyện bất đắc dĩ.
Gã còn đang ngẫm nghĩ sắp thực hành ý định thì Huỳnh y nữ lên tiếng:
– Hãy coi Thiên Linh Bát Kiếm của ta đây!
Nàng vừa quát vừa đánh tới.
Bổng thấy ngân quang lóe ra nhằm vào ba đại huyệt.
Thiếu niên áo trắng vì mãi tính toán để mất tiên cơ. Huỳnh y nữ chiếm được thượng phong chiêu nầy cực kỳ ác liệt. Thế công vô cùng lợi hại!
Quần hào trong sảnh đường thấy thế kiếm của Huỳnh y nữ như lưới trời chụp xuống. Chỗ nào cũng có ánh hàn quang chuyển động tưởng chừng mười mấy thanh kiếm đồng thời đâm tới, liền bụng bảo dạ:
– Xem chừng thiếu niên áo trắng khó lòng thoát khỏi chiêu nầy.
Mọi người còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy thiếu niên áo trắng hú lên một tràng dài. Trong làn tiếng hú vang lên những tiếng kim thiết chạm nhau chát chúa.
Chiêu kiếm vô cùng mãnh liệt của Huỳnh y nữ bị thế kiếm ác liệt của thiếu niên áo trắng hất văng ra.
Sau một chiêu ác đấu khốc liệt phi thường, bầu không khí trở lại yên tĩnh. Quần hào chú ý nhìn ra thì thấy vai bên trái của thiếu niên áo trắng máu tươi chảy ròng ròng. Áo trắng nhuộm máu đào biến thành màu hồng tươi đập vào mắt mọi người.
Thiếu niên áo trắng vẫn một vẽ lạnh lùng. cặp mắt loang loáng chăm chú nhìn vào mặt Huỳnh y nữ.
Gã thản nhiên nói:
– Chiêu kiếm của cô nương đâm hãy còn nhẹ!
Giọng nói của gã cực kỳ bình tĩnh dường như không mảy may tức giận.
Thiết Quải Bà Bà ngấm ngầm kinh hãi trong lòng. Như lẩm bẩm:
– Gả nầy, quả nhiên đã hấp thụ được chân truyền về Thất Tuyệt Ma Kiếm. Nếu không luyện được đến trình độ tối cao thì chẳm tài nào trấn tĩnh như thế được.
Bổng nghe Huỳnh y nữ hỏi:
– Tại sao ngươi bảo còn nhẹ?
Thiếu niên áo trắng hững hờ đáp:
– Nếu cô nương đâm nặng chút nữa thì đã chặt đứt tay trái của tại hạ rồi. Một cánh tay đã bị chặt đứt thì khó lòng phản kích được.
Dù cho phản kích đi nữa thì luồng lực đạo cũng yếu ớt khó mà đã thương cô nương được.
Huỳnh y nữ cười lạt hỏi:
– Bây giờ thì sao?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Bây giờ dĩ nhiên tại hạ còn dư lực để phản kích.
Huỳnh y nữ hỏi:
– Ngươi không sợ ta lại đã thương cánh tay mặt nữa ư?
Thiếu niên áo trắng cười ruồi đáp:
– Nếu cô nương còn có thể làm được như vậy thì cứ giở hết bản lãnh ra đừng nể nang gì cả. Có điều tại hạ phản kích đến nơi rồi.
Máu tươi đã nhuộm đỏ vạt áo trước và nữa tay trái của thiếu niên áo trắng. Bây giờ vẫn còn nhỏ giọt.Hiển nhiên vết thương của hắn không thể nhẹ lắm.
Quần hào trong sảnh đường thấy hai người tỷ đấu hung hiểm khốc liệt đều tự biết mình khó mà trợ chiến được. Ai vào gần tức là rước lấy cái chết, vì vậy họ chỉ đứng ngoài tự thủ bàng quan.
Thiếu niên áo trắng từ từ giơ trường kiếm lên. Ánh hàn quang và mấu tươi dưới ánh sáng đèn đuốc trông càn rực rỡ.
Ðột nhiên thiếu niên áo trắng lại rú lên một tiếng. Thanh trường kiếm vọt ánh hàn quang đâm thẳng vào Huỳnh y nữ.Người ngoài chỉ thấy bóng người chuyển động,kiếm hoa quấn lấy nhau chứ không nghe tiếng kêu thiết động chạm.
Hai người bỗng phân khai.
Ðứng ngoài trông vào thì hai bên bất quá mới giao đấu một hiệp mà thực ra trong hiệp nầy đã qua lại mấy chiêu và điều phát huy tuyệt kỹ điếng tột độ để phân thắng bại.
Hai người xa nhau ra cục diện trở lại yên tĩnh.
Thiếu niên áo trắng lùi về chỗ cũ cầm kiếm đứng yên. Hơi thở nhỏ nhẹ.
Huỳnh y nữ tay mặt chống kiếm xuống đất. Cặp mày liễu nhìn tít lại tựa hồ ráng nhịn cơn đau đớn phi thường.
Bỗng nghe Thiết Quải Bà Bà thét lên:
– Trời ơi máu! Tuyết Nhi! Ngươi bị thương rồi ư?
Huỳnh y nữ không có công phu nhẫn nại bằng thiếu niên áo trắng. Hay mắt một cái. Hai hàng lệ nhỏ xuống, nàng nói:
– Tiểu nữ bị thương rồi.
Thiết Quải Bà Bà đua tay ra nân đỡ Huỳnh y nữ hỏi:
– Tuyết nhi! Thương thế nặng lắm không?
Huỳnh y nữ gật đầu đáp:
– Khá nặng!
Nàng buông tay phải ra. Thanh trường kiếm rớt xuống đất đánh cạch một tiếng.
Thiết Quải Bà Bà vội hỏi:
– Tuyết nhi! Người bị thương ở đâu?
Huỳnh y nữ nằm ngay trong lòng Thiết Quải Bà Bà dường như đã kiệt lực không đứng vững được nữa.
Nàng thều thào đáp:
– Bị thương ở sau lưng.
Thanh âm nàng nhỏ quá nhưng trong sảnh dường lúc nầy yên lặng như tờ nên mọi người đều nghe rõ. Ai nấy đều chú ý nhìn lại thì quả nhiên thấy máu tươi từ sau lưng Huỳnh y nữ chảy ra ướt đỏ cả áo quần màu vàng tươi của nàng.
Thiết Quải Bà Bà bồng Tuyết nhi lên. Cặp mắt mụ đầu vẻ phẫn nộ trừng trừng nhìn thẳng vào mặt thiếu niên áo trắng hỏi:
– Ngươi đã thương y trầm trọng như vậy ư? Món nợ máu nầy ngươi phải bồi thường. Hừ!
Thương thế của Tuyết nhi mà biến chứng thì cả đến sư phụ ngươi, con người tàn phế cũng không khỏi bị liên lụy.
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt vẫn lạnh lùng đáp:
– Tại hạ đả cảnh cáo y trước mà y nhất định dúng tay vào. Tại hạ đã nói giữa hai người tất có một bị thương…
Thiết Quải Bà Bà ngắt lời:
– Nhưng y vẫn có ý nể nang chỉ đã thương vào cánh tay trái ngươi và thương thế rất nhẹ.
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng đáp:
– Tại hạ đã nói trước bất luận ai ngăn trở công cuộc báo thù của tại hạ phải đổ máu.
Thiết Quải Bà Bà tức giận quát hỏi:
– Gã tiểu tử! Ngươi có biết y là con ai không?
Thiếu niên áo trắng hững hờ đáp:
– Tại hạ không biết mà cũng không cần biết.
Bổng nghe Huỳnh y nữ cất giọng thều thào nói:
– Bà bà ơi! Chẳng nên trách người làm chi, chỉ nên tự trách mình là học nghệ chưa tinh mà thôi.
Thiết Quải Bà Bà nhỏ lệ đáp:
– Ðây là lão thân đã hại ngươi.
Huỳnh y nữ nằm trong lòng Thiết Quải Bà Bà lắc đầu nói:
– Cũng không thể trách bà bà dược. Chúng ta đi thôi!
Thiết Quải Bà Bà hậm hực:
– Lão thân phải báo thù cho ngươi, băm vằm thằng lỏi kia rồi sẽ tính.
Huỳnh y nữ lắc đầu:
– Không được đâu. Bà bà ơi! Bà Bà không phải là địch thủ của gã. Về đi thôi! Gã mà hạ độc thủ thì bà bà khó lòng sống được.
Thiết Quải Bà Bà sửng sốt hỏi:
– Thật thế không?
Huỳnh y nữ đáp:
– Tiểu nữ nói thật đó.Bà bà tin lời tiểu nữ đi. Vả lại chỗ thương của tiểu nữ cần được rịt thuốc ngay. E rằng… tiểu nữ bị thương đến tận gân cốt rồi.
Thiết Quải Bà Bà giật mình kinh hải hỏi:
– Nếu vậy thì ngươi thành người tàn phế rồi hay sao?
Huỳnh y nữ đáp:
– Chưa thể biết được. Hãy cứ điều trị sớm đi coi.
Thiết Quải Bà Bà buông tiếng thở dài nói:
– Thôi đành vậy. Chúng ta hãy về trị thương thế cho ngươi rồi lão thân sẽ tìm gã trả thù.
Mụ bồng Huỳnh y nữ rảo bước dời khỏi sảnh đường đi ngay.
Lúc ra đến cửa nhà đại sảnh, mụ quắc mắt nhìn thiếu niên áo trắng nói:
– Gã tiểu tử! Mi giữ mình cho chắc. Lâu là nửa năm chóng là ba ngày, lão thân sẽ lấy cái mạng chó má của ngươi.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
– Mụ trông vào cây thiết trượng đó để trả thù ư?
Thiết Quải Bà Bà hằn hộc hỏi lại.
– Ngươi nói cái gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Nếu vị cô nương đó khỏi thương thế rồi liên thủ hiệp lực với tiền bối, họa may mới giết được tại hạ.
Thiết Quải Bà Bà cười gằn nói:
– Giỏi lắm! Chúng ta hãy về đã! Lão thân sẽ làm cho ngươi chỗ nào cũng có kẻ thù. Khắp chống giang hồ ngươi hết đất dung thân.
Dứt lời mụ vọt mình ra khỏi sảnh đường.
Thiết Quải Bà Bà đi rồi, thiếu niên áo trắng quay lại hỏi Trương Tử Thanh:
– Ngươi còn ỷ vào ai nữa không?
Trương Tử Thanh gượng cười đáp:
– Lão phu không phải là địch thủ của công tử, nhưng cũng không muốn ngồi mà đợi chết. Mời Lý công tử ra tay đi!
Thiếu niên áo trắng đảo cặp mắt sắt bén nhìn quần hào một lược rồi hỏi:
– Vị nào có gan hạ can thiệp vào chuyện thị phi nầy thì hãy thử đấu kiếm với tại hạ?
Từ Thiên Hưng lên tiếng:
– Nếu chúng ta không can thiệp vào vụ nầy thì có nên dời khỏi nơi đây không?
Lão hỏi câu nầy chính là câu mà quần hào trong sảnh dường đều muốn thốt ra, nên ai nấy đều lắng tay nghe.
Nguyên bọ Từ Thiên Hưng đều tự biết mình không phải là địch thủ của thiếu niên áo trắng nên muốn dời khỏi Thiết Hoa Bảo, nhưng thiếu niên áo trắng lại đứng gần bên cửa. Nếu gã không đồng y trước thì chẳng ai dám đi.
Thiếu niên áo trắng chuyển động mục quang nhìn hết quần hào một lược rồi thủng thẳng đáp:
– Các vị có thể dời khỏi nơi đây, nhưng cần một điều kiện…
Từ Thiên Hưng ngắt lời:
– Ðiều kiện gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Các vị dời khỏi nơi đây rồi trong vòng ba năm không được qua lại trên giang hồ.
Từ Thiên Hưng đưa mắt nhìn con đáp:
– Ðược rồi! Cha con lão phu ưng chịu như vậy.
Ðới Côn và anh em họ Ngụy cũng đồng thanh nói:
– Chúng tôi cũng bằng lòng.
Thanh bào lão nhân và Bàng Phi thấy bọn Từ Thiên Hưng đều đã chịu lời đành nói theo:
– Chúng ta cũng vậy.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
– Hay lắm! Các vị đều ưng thuận cả rồi thì có thể rút lui được.
Bỗng nghe Trương Tử Thanh cười lạt nói:
– Các vị ra khỏi sảnh đường nầy được, nhưng e rằng khó lòng dời khỏi Thiết Hoa Bảo.
Từ Thiên Hưng sửng sốt nói:
– Cách bố trí chung quanh Thiết Hoa Bảo thật là hiểm ác! Nếu Trương đại bảo chúa không ưng thì bọn ta thiệt khó lòng vượt qua được.
Trương Tử Thanh cười lạt nói:
– Từ huynh nghĩ tới điều đó là hay.
Ðới Côn chẩm rải lên tiếng:
– Tại hạ có việc thỉnh giáo Trương Bảo chúa.
Trương Tử Thanh hỏi:
– Việc gì?
Ðới Côn hỏi:
– Võ công Thiết Quải Bà Bà thế nào?
Trương Tử Thanh đáp:
– Võ công Thiết Quải tiền bối thâm hậu phi thường.
Ðới Côn nói:
– Bản lãnh bọn tiểu đệ đây chẳng một ai so kịp bà ta thì có ở lại cũng chẳng giúp gì được Trương đại bảo chúa. Huống chi bữa nay bảo chúa nhất định phải chết. Chẳng lẽ lúc lâm tử còn muốn làm phiền bọn tiểu đệ nữa chăng?
Trương Tử Thanh đáp:
– Các vị nhận sính lễ của tại hạ mà tới đây chứ tại hạ có cưỡng ép các vị đâu.
Ðới Côn nói:
– Bọn tiểu đệ tự ý đến đây, bây giờ cũng tự nguyện rút lui.
Trương Tử Thanh cười lạt nói:
– Mời các vị tùy tiện.
Ðới Côn hỏi:
– Tiểu đệ biết rõ nơi đây có bao nhiêu cửa ải đầy mai phục hiểm trở cần phải có Trúc phù của Trương đại bảo chúa mới ra lọt. Không hiểu đại bảo chúa có cho bọn tiểu đệ mượn Trúc phù được chăng?
Trương Tử Thanh đáp:
– Khi Ðới huynh vào Thiết Hoa Bảo dường như đã tính đến chuyện trốn chạy nên mới dò la biết rõ đầu duôi như vậy.
Ðới Côn nói:
– Vì tình trạng bắt buộc tiểu đệ không sao được mới phải rút lui.
Trương Tử Thanh cười mát nói:
– Tại hạ cũng muốn giúp đỡ Ðới huynh, nhưng đáng tiếc…
Từ Thiên Hưng ngắt lời:
– Ðáng tiếc điều chi?
Trương Tử Thanh đáp:
– Ðáng tiếc là cây Trúc phù đó tại hạ không để trong mình.
Ðới Côn hỏi ngay:
– Tại hạ để ở trong phòng riêng.
Ðới Côn chau mày ngẫm nghĩ rồi hỏi:
– Ðại bảo chúa sai người đi lấy có được không?
Trương Tử Thanh hững hờ đáp:
– Chỗ cất Trúc phù rất bí ẩn, ngoài lão phu chẳng một ai hay?
Ðới Côn chau mày nhìn bọn Từ Thiên Hưng, ai nấy đều ngơ ngác không biết làm thế nào.
Thanh bào lão nhân cười lạt nói:
– Trương đại bảo chúa dù lắm mưu nhiều kế đánh lừa ai thì được, chứ gạt tại hạ thế nào nổi?
Trương Tử Thanh bình tĩnh hỏi lại:
– Theo ý kiến của Lam huynh thì thế nào?
Thanh Bào lão nhân đáp:
– Theo ý kiến của tại hạ thì thanh Trúc phù hiện ở ngay trong mình bảo chúa.
Ðới Côn gật đầu nói:
– Ðúng rồi, nếu không có Lam huynh nhắc nhở thì không chừng chúng ta bị y lừa gạt.
Trương Tử Thanh cười ruồi nói:
– Tại hạ đã bảo thanh Trúc phù không có ở trong mình là nó không có ở trong mình thật. Còn các vị có tin hay không chẳng liên quan gì đến tại hạ.
Thiếu niên áo trắng vẩn giữ vẻ mặt lãnh đạm đứng một bên nghe mấy người tranh luận, gã không nói nửa lời.
Ðới Côn quay lại nhìn thiếu niên áo trắng thì thấy gã không tỏ vẻ gì giận dữ, liền nói:
– Ðại bảo chúa nói vậy không đúng lý.
Trương Tử Thanh hỏi:
– Sao lại không đúng?
Ðới Côn đáp:
– Ðại bảo chúa tay giữ Trúc phù mà chúng ta không có không được sao lại bảo là không liên quan đến đại bảo chúa?
Trương Tử Thanh đáp:
– Các vị muốn đi xin cứ tùy tiện. Tại hạ không có ý gì ngăn trở cả.
Ðới Côn hỏi:
– Không có Trúc phù thì làm sao mà đi được?
Trương Tử Thanh hỏi lại:
– Lúc các vị vào đây có cần Trúc phù không?
Ðới Côn đáp:
– Lúc đó dại bảo chúa phái người ra đón tiếp…
Trương Tử Thanh cười ha hả ngắt lời:
– Nếu các vị không vì ham tiền bạc hoặc đồ cổ ngoạn hay những bức tranh họa thì cũng chẳng đến đây. Hà hà!… Giữa chúng ta có thể nói là chỉ có vụ lợi chứ không đạo nghĩa chi hết…
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nếu các vị giúp đỡ được Trương mổ trong lúc hoạn nạn thì tại hạ chịu vung tiền để giải trừ tai họa quyết không oán hối.Nhưng các vị lại chẳng có tư cách gì, toàn là đồ tham sống sợ chết, chỉ là danh dự hão huyền.Vậy còn mặt mũi nào mà quay lại đòi lấy Trúc phù của tại hạ nữa?
Trên đời nầy thật lắm người chẳng biết xấu hổ là gì!
Mấy câu thóa mạ nầy thật là khinh bạc. Quần hào ai nấy đều cúi gầm mặt xuống, hồi lâu Ðới Côn mới thủng thẳng nói:
– Nhưng chúng ta bất quá mới quấy quả dại bảo chúa một chén rượu nhạt, chứ đã lấy được vật gì của bảo chúa đâu?
Trương Tử Thanh nói:
– Chẳng lẻ các vị còn vác cái mặt dầy đòi Trương mỗ lấy kim ngân châu báu cho nữa chăng?
Từ Thiên Hưng nói:
– Phải rồi! Chúng ta chưa lấy tiền tài của bảo chúa thì chẳng việc gì phải tiêu tai cho bảo chúa. Và tại nạn nầy chúng ta cũng không giúp nổi thì chỉ còn đường dời khỏi nơi đây.
Trương Tử Thanh nói:
– Vậy các vị cứ đi đi, chẳng lẽ còn bắt Trương mổ tiễn đưa cũng như đón rước lúc vào hay sao?
Thiếu niên áo trắng dường như không nhẫn nại được nữa cười lại hỏi:
– Các vị đã nói chuyện xong chưa?
Từ Thiên Hưng cùng bọn anh em họ Ngụy, Bàng Phi, Ðới Côn đưa ánh mắt ra hiệu cho nhau rồi đi về phía Trương Tử Thanh.
Trương Tử Thanh nhìn quần hào cười lạt hỏi:
– Các vị muốn đánh nhau chăng?
Ðới Côn tay cầm hai mũi độc đinh nói:
– Chúng ta yêu cầu đại bảo chúa đưa Trúc phù ra.
Trương Tử Thanh đã tính thầm trong bụng:
– Ta cùng bọn nầy động thủ, quạt tắt đèn lửa rồi nhân lúc nhốn nháo có thể trốn thoát được chăng?
Trong bụng hắn tính như vậy, liền lạnh lùng quát lên:
– Ðứng lại! Các vị mà còn bức bách thì đừng trách Trương mổ vô tình.
Ðới Côn nói:
– Nếu Trương bảo chúa mà không chịu lấy Trúc phù cho chúng ta cũng không giữ lịch sự được nữa.
Trương Tử Thanh ngầm vận công lực, mắt trợn tròn xoe nhìn mọi người.Hắn đã thầm tính trong lòng phải làm thế nào giơ tay một chỉ là quạt tắt hết đèn.
Nguyên đèn đuốc đặt rải rác nhiều nơi, muốn cấy tay một cái mà quạt tắt hết không phải chuyện dễ. Nếu đèn lửa còn lại một vài chỗ tất bị thiếu niên áo trắng phát giác ra âm mưu của hắn.
Ðột nhiên thiếu niên áo trắng vung trường kiếm lên xích lại gần bên Trương Tử Thanh hỏi:
– Bây giờ ngươi biết rõ rồi chứ?
Trương Tử Thanh hỏi lại:
– Biết rõ cái gì?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Biết rõ không một ai trợ lực cho ngươi.
Trương Tử Thanh ngửa mặt lên trên trời cười ha hả nói:
– Không ngờ Trương Tử Thanh nầy đưa lễ hậu mời bạn hữu đến mà toàn là phường tham sống sợ chết, không một tên nào có tư cách gì hết.
Thiếu niên áo trắng giơ trường kiếm lên nói:
– Vậy người kêu bọn gia nhân ra đi thôi!
Quần hào đang tiến về phía Trương Tử Thanh thấy thiếu niên áo trắng cũng sắp đi tới thì không ai dám tiến lên nữa, đều dừng bước đứng yên.
Bỗng nghe Trương Tử Thanh cười lạt hỏi:
– Nếu tại hạ không chịu kêu chúng ra thì sao?
Thiếu niên áo trắng vung trường kiếm lên chém xuống.
Thế kiếm kỳ bí.Trương Tử Thanh không biết đường nào mà né tránh. Hàn quang vừa lóe lên, cánh tay mặt Trương Tử Thanh đã bị đứt lìa.
Trương Tử Thanh ngấm ngầm nghiến răng chịu đau chớ không rên la.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
– Trước hết ta hãy chặt tứ chi ngươi để ngươi nếm mùi phân thây rồi sau sẽ giết hết mọi người trong Thiết Hoa Bảo không để sót một mống.
Trương Tử Thanh cố nhịn đau mà nói:
– Ðáng tiếc là lúc nầy ngươi đã chậm mất một bước.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
– Tại sao mà chậm?
Trương Tử Thanh đáp:
– Ta e rằng bọn người nhà ta đã dời khỏi Thiết Hoa Bảo rồi.
Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:
– Ngươi tưởng ta không bắt được chúng ư? Bất luận chúng trốn tránh ở đâu, dù là góc biển chân trời ta cũng tìm được tới nơi.
Miệng gã nói tay gã lại chém cụt cánh tay trái Trương Tử Thanh.
Trương Tử Thanh đang cố vận khí chống đỡ nỗi đau khổ bên tay mặt không còn cách nào né tránh được.Bây giờ cả hai tay hắn đều bị chặt đứt, dù võ công của hắn tinh thâm đến đâu, cũng toàn thân phát rum mà không thể nhịn được bật tiếng rên la.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:
– Bây giờ ta xẻo tai bên trái ngươi.
Gả lại vung trường kiếm lên hớt một cái.
Trương Tử Thanh đau đớn cơ hồ ngất xỉu đành để cho thiếu niên áo trắng muốn làm gì thì làm.
Hắn vừa thấy trước mặt mát lạnh trái tai bên tả dã bị cắt đứt rớt xuống.
Quần hào thấy thiếu niên áo trắng ra chiêu kỳ bí, thủ pháp tàn nhẫn đều không khỏi ớn gáy.
Thiếu niên áo trắng lạnh lùng hỏi:
– Ngươi đã nghĩ kỷ chưa? Bọn chúng chẳng cho cách nào trốn thoát được đâu. Sớm muộn gì rồi cũng đến chết, ngươi chịu đau khổ làm gì cho tội thân?
Miệng gã nói, tay gã lại vung trường kiếm xẻo nốt tai trái tai mặt Trương Tử Thanh.
Trương Tử Thanh đã không nhịn được nỗi đau khổ về xác thịt, cũng không chịu nổi sự uy hiếp về tinh thần. Hắn lùi lại mấy bước ngồi xuống ghế gỗ.
Thiếu niên áo trắng từ từ tiến tại nói:
– Bây giờ ngươi còn cơ hội thì nên nói đi kẻo rồi đây ta cắt lưỡi, ngươi có muốn nói cũng không thể được. Ta hãy chặt đến chiếc đùi bên trái ngươi.
Tinh thần Trương Tử Thanh đã hoàn toàn tan vỡ dưới lưỡi kiếm tàn khốc của thiếu niên áo trắng, hắn lớn tiếng quát:
– Dừng tay!
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng hỏi:
– Sao? Ngươi đổi tâm ý rồi chăng?
Trương Tử Thanh thở phào một cái đáp:
– Ta muốn buộc thuốc.
Thương thế hắn cực kỳ trầm trọng, giọng nói phát run.
Thiếu niên áo trắng quay lại nhìn quần hào nói:
– Các vị đây có ai đem thuốc đi, xin buộc những vết thương cho hắn?
Ðới Côn đưa mắt nhìn thiếu niên áo trắng đáp:
– Tại hạ có thuốc đây.
Thiếu niên áo trắng nói:
– Vậy phiền các hạ giúp cho!
Ðới Côn rảo bước đi tới móc thuốc ra rịt vào vết thương cho Trương Tử Thanh rồi buộc lại.
Thiếu niên áo trắng vẩn lạnh lùng coi Ðới Côn buộc thuốc cho Trương Tử Thanh xong, mới hững hờ nói:
– Trương Tử Thanh! Người nghĩ kỹ đi! Chỉ trong khoảng thời gian chừng uống cạn chén trà mà ngươi vẫn không chịu tập trung gia nhân vào sảnh đường thì còn đau khổ vô cùng!
Trương Tử Thanh hỏi lại:
– Ngươi nhất định giết bọn chúng ư?
Thiếu niên áo trắng đáp:
– Ðúng thế! Ta nhất định giết chúng. Có điều ta sẽ dùng thủ pháp rất mau lẹ để hạ sát không để chúng phải đau khổ.
Trương Tử Thanh lắp bắp trong miệng rồi hỏi:
– Ngày xưa Lý Thanh Trần bị giết, ngoài năm người chúng ta Lý công tử có biết đến danh tính những hung thủ khác không?
Thiếu niên áo trắng chấn động tâm thần hỏi lại:
– Sao? Còn có hung thủ khác nữa ư?
Trương Tử Thanh cặp mắt lộ vẻ đau khổ không bút nào tả xiết, từ từ quay lại nhìn thẳng vào mặt thiếu niên áo trắng hỏi:
– Võ công Lý Thanh Trần cao cường đến thế mà bọn ta đối phó được với y ư?
Thiếu niên áo trắng từ từ đặt thanh kiếm xuống thò tay vào bọc móc một viên thuốc đưa vào miệng Trương Tử Thanh nói:
– Ngươi hãy nuốt viên thuốc nầy sẽ thấy đỡ đau ngay.
Trương Tử Thanh mất huyết nhiều quá, hắn kiệt lực không chống nổi nửa nhưng bản thân hắn dường như chưa can tâm chịu chết ngay nên mới nuốt viên thuốc của thiếu niên áo trắng.
Viên thuốc nầy quả nhiên thần hiệu kinh người. Hắn vừa nuốt vào thì thấy tinh thần phấn chấn.
Thiếu niên áo trắng thủng thẳng nói:
– Nếu bây giờ ngươi nói họ tên, lai lịch cùng chỗ ở của một tên hung thủ nào khác thì ta bằng lòng tha mạng cho người nhà ngươi.
Trương Tử Thanh cười đáp:
– Ta đã lập lời trọng thệ quyết không tiết lộ họ tên y.
Thiếu niên áo trắng cất giọng sắc bén:
– Trừ phi ngươi chuẩn bị mà chịu đựng lấy cái đau khổ tùng xẻo từng miếng chi mới khỏi phải xưng ra.
Trương Tử Thanh đưa mắt nhìn thiếu niên áo trắng cười lạt hỏi:
– Ngươi đã chặt hai cánh tay, hai trái tai chẳng lẻ ta còn sống được nữa ư? Ta chịu đau khổ được đến lúc nầy cũng là quá rồi.
Câu nói đó rất có lý, thiếu niên áo trắng sững sờ hỏi:
– Bảo chúa muốn thế nào mới nói rõ danh tính người kia?
Ngừng một lát gả nói tiếp:
– Nhưng bảo chúa có nói thì nói thiệt chứ đừng lừa gạt bản nhân. Bảo chúa đành là chết rồi, nhưng bản nhân sẽ dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để đối phó với bọn gia nhân.
Trương Tử Thanh đáp:
– Ðó không phải là vấn đề quan trọng để ta xưng rõ tên họ y cho ngươi hay. Vấn đề nầy chỉ quan trọng ở chỗ ta không muốn thất tín với y, mặc dầu y đã lừa gạt ta.
Thiếu niên áo trắng ngạc nhiên hỏi:
– Y đã lừa gạt bảo chúa ư? Lừa gạt bằng cách nào?
Trương Tử Thanh đáp:
– Ðúng thế! Y đã hứa với ta nếu không tiết lộ tính danh y thì khi nào ta đưa tin đến báo động, y lập tức cứu viện cho bọn ta. Thế mà đến bây giờ y vần mất mặt chẳng thấy bóng vía đâu. Có phải y đã lừa gạt ta rồi không?
Thiếu niên áo trắng hỏi:
– Bảo chúa căm hận y thất ước mà nói tên họ y chăng?
Trương Tử Thanh ngắt lời:
– Y mới là hung thủ chân chính, còn chúng ta bất quá chịu vạ thay cho y mà thôi.
Thiếu niên áo trắng cực kỳ xúc động, sắc mặt màu xám xanh, nóng nảy giục.
– Ngươi ấy là ai? Nói mau!
Trương Tử Thanh uể oải đáp:
– Ngươi bất tất phải giục ta. Ta không nói thì thôi, đã nói dĩ nhiên phải thuật rõ đầu đuôi.
Thiếu niên áo trắng hít mạnh một hơi nói:
– Hay lắm! Vậy bảo chúa thủng thẳng kể cho bản nhân nghe.
Trương Tử Thanh lẩm bẩm:
– Không phải Trương mổ là con người vô tín mà thực ra là vì các ngươi phụ ta trước. Năm anh em chúng ta toàn gia mấy chục người phải chết thay ngươi mà ngươi chẳng nhìn nhỏi gì đến.
Ngươi đã vô tình thì đừng trách ta bất nghĩa.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên cất giọng nghiêm nghị sắc bén:
– Trương Tử Thanh! Ngươi mà muốn mượn đao giết người, nói tên bừa bãi để vu oan cho kẻ khác thì ngươi càng nặng tội đó.
Trương Tử Thanh lạnh lùng đáp:
– Câu chuyện phải có đầu đuôi, việc làm phải đủ chứng cớ.
Thiếu niên áo trắng nói:
– Nếu vậy thì hay lắm! Bản nhân sẽ đem hết khả năng giữ tính mạng của bảo chúa lại để đối chất với y.
Trương Tử Thanh thủng thẳng đáp:
– Ngươi ráng mà huy trì mạng sống cho ta. Chẳng những ta không sợ mà còn muốn gặp y để đối chất.
Thiếu niên áo trắng gật đầu nóc trong bọc một chiếc bình ngọc đổ lấy một viên thuốc nói:
– Ngươi uống thêm viên thuốc nầy nữa.
Trương Tử Thanh chẳng khách khí gì nuốt luôn viên thuốc vào bụng.
Thiếu niên áo trắng lại nói:
– Bảo chúa nhắm mắt vận khí để ta buộc lại những vết thương. Viên thuốc bảo mạnh cố nguyên đơn nầy là một thứ linh dược hiếm có trên đời. Thương thế bảo chúa tuy trầm trọng nhưng uống thuốc đó vào rồi nhứt định giữ được mạng sống không còn nghi ngờ gì nữa.
Trương Tử Thanh y lời, nhắm mắt dưỡng thần.
Thiếu niên áo trắng xé một mảnh áo của Trương Tử Thanh buộc những vết thương lại cho hắn.
Lúc nầy quần hào cứ đứng ngây người ra nguyên chỗ. Họ đều muốn đi mà chẳng ai dám cất bước trước.Huống chi lòng họ nẩy tính hiếu kỳ muốn nghe Trương Tử Thanh đua ra nhân vật nào, họ tên là gì?
Sau khoảng thời giang chừng ăn xong bữa cơm. Trương Tử Thanh mới từ từ mở mắt ra nói:
– Thái Cực Kiếm Pháp của lệnh tôn có một thời đã nổi danh trong võ lâm là đệ nhất thiên hạ.
Năm anh em ta có hợp lực động thủ cũng không đã thương được lão gia. Dù lão có ít người không địch lại số đông thì đến phá vòng vây mà chạy là cùng chứ khi nào lão chịu tử thương ngay đương trường.
Thiếu niên áo trắng ngắt lời:
– Vụ tiên phụ động thủ với các vị, bảo chúa bất tất nhắc lại cho mất thì giờ. Tại hạ chỉ hy vọng biết được người kia là ai? Hiện giờ ở đâu? Tại sao bọn Nguyên Tử Khiêm, Liễu Trường Côn không chịu nói ra.
Trương Tử Thanh đáp:
– Cái đó không thể trách họ được, vì họ không hiểu rõ nội tình.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
– Chẳng lẻ có một mình bảo chúa biết rõ mà thôi hay sao?
Trương Tử Thanh đáp:
– Lúc người ấy giúp đỡ chúng ta không để lộ chân tướng.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
– Y cải trang bằng cách nào?
Trương Tử Thanh đáp:
– Y gãi làm một tên nô bộc.
Thiếu niên áo trắng nói:
– Các vị ỷ nhiều người uy hiếp số ít thiệt không phải đấng anh hùng đừng nên khoe trương nữa.
Trương Tử Thanh cười mát nói:
– Ðã nói thì cần phải nói cho tường tận.
Thiếu niên áo trắng hỏi:
– Ðược rồi! Câu chuyện xảy ra thế nào? Tại hạ xin rửa tai để nghe đây.
Trương Tử Thanh hỏi:
– Công tử có biết Giang Nam Song Hiệp không?
Thiếu niên áo trắng trầm ngâm một chút rồi đáp:
– Tại hạ mới nghe đồn chứ chưa từng thấy mặt.
Trương Tử Thanh nói:
– Phương Tú ở Kim Lăng và Hàn Ðào ở Từ Châu mới là những hung thủ chân chính.
Hắn nói câu nầy chẳng những thiếu niên áo trắng kinh hãi mà thôi, hết thảy mọi người trong trường đều phải chấn động tâm thần.