Bạn đang đọc Thất Tinh Long Vương – Chương 7: Kéo Tơ
Mười sáu tháng tư, giữa trưa.
Trong thành Tế Nam vẫn còn đang lục lọi tìm kiếm Nguyên Bảo và Ngô Đào, càng lúc càng có nhiều người chú ý vào chuyện này, bởi vì Hoa Kỳ môn và quan phủ đều đặt ra tiền thưởng rất cao, đủ để cho bất cứ ai ăn xài thoải mái trong cả mấy năm trời.
Nhưng đối tượng bọn họ đang lùng lại đang nằm trong ổ thần tiên ngủ say sưa, xem ra ngủ thật tình rất say sưa.
Có thể ngủ được trong hoàn cảnh như vậy, trừ hai người đó ra, chỉ e khó tìm ra thêm người thứ ba.
Bảy mươi chín cửa tiệm nhà họ Tôn, tiệm nào trước cửa lớn cũng có tờ giấy trắng trên đề mấy chữ “Giỗ kỵ, tạm nghỉ năm hôm”, cái chết bất ngờ của Tôn đại lão bản, ai ai cũng đều hay biết, không cần phải giữ bí mật.
Bí mật chân chính phải cần giữ, là Tôn đại lão bản hãy còn chưa chết.
Đại Tam Nguyên tửu lâu dĩ nhiên cũng không mở cửa, có điều Trịnh Nam Viên vừa giữa trưa đã hối hả chạy lại, bởi vì y biết trên lầu có ba vị quý khách tới, những vị quý khách y không thể không tiếp đãi.
Người lại là cha con tay đại hào Điền lão gia tử trong Hoa Kỳ môn ở Tế Nam và Tiêu Tuấn với một tham vọng quyết tâm chỉnh đốn Cái Bang, một tay lập ra hình đường, làm thiên hạ vũ lâm phải chấn động, một tay nắm đại quyền sinh sát trong bang.
Trịnh Nam Viên cất bước lên lầu.
Y chẳng phải là một kẻ tàn phế, y ngồi xe lăn chỉ vì y bị bệnh phong thấp, cái bệnh đã hành hạ y bấy nhiêu năm nay.
Lúc y lại, trên bàn tiệc đã bày saün một mâm rượu thịt thật là tinh trí, quý khách cũng đều đã có mặt tại bàn tiệc.
Rượu có ba loại, Vân Phong cương mãnh, Mao Đài ở Quý Châu vừa thanh vừa cay xé lưỡi, Nữ Nhi Hồng ở Giang Triết ôn hòa thuần mỹ mà có hậu.
Trong ly kim bôi vẫn còn chút rượu bồ đào còn lại hôm qua Tôn đại lão bản còn chưa uống hết, bây giờ đang dùng nước giếng trấn đó, trong ly còn có đọng mấy hạt nước.
Điền lão gia tử uống mỗi thứ mỗi ly, uống xong rồi mới nói:
– Chúng ta lại không phải để uống rượu đâu.
Lão có thể nói được giọng đó.
Một người thân phận đã đến mức hạn nào đó rồi, tùy tiện nói năng ra sao, người khác chỉ có nước ngồi nghe.
Lão nói năng thông thường không dễ nghe tý nào, có lúc làm người ta cười dở khóc dở, có lúc làm người ta giật nãy mình lên, có lúc còn muốn chết người.
– Chúng ta cũng không lại đi đám tang nữa.
Lão lại nói:
– Bởi vì ta và người đều biết Tôn đại lão bản chưa hề chết.
Câu đó đã muốn chết người rồi.
Trịnh Nam Viên vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ bất quá rót một ly rượu bồ đào, vào ly rượu để trước mặt lão, vừa đúng đầy tràn, một giọt cũng không thiếu, một giọt cũng không dư, một giọt cũng không rớt ra ngoài.
Bàn tay của y vẫn còn vững lắm.
Điền lão gia tử tít mắt lại nhìn y.
– Các ngươi lục lạo hết cả thành tối hôm qua, chẳng phải đi tìm cái tên đại lão bản giả chết mà còn chưa chết kia, bởi vì lục cái kiểu đó nhất định không thể nào tìm ra được người.
Điền lão gia tử nói:
– Tìm kiểu đó chỉ có thể moi ra mấy tên tửu quỹ, mấy tên ăn trộm hạng ngốc thôi.
Lão nói:
– Các ngươi làm như vậy chỉ bất quá là muốn để cho Tôn Tế Thành biết, các ngươi đã phát hiện ra, người chết đó không phải là y.
Trịnh Nam Viên đang lắng tai nghe, làm như một đứa học trò đang nghe ông thầy giảng Tứ Thư Ngũ Kinh mà chẳng hiểu gì ráo.
Do đó, Điền lão gia tử không uống rượu, lại phải uống thêm ba ly nữa, con của lão cũng bồi lão uống ba ly.
– Chúng ta lại đây, chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện.
Điền lão gia tử lúc nào hỏi cũng ở chỗ cốt lỏi:
– Làm sao các ngươi biết được người chết không phải là Tôn Tế Thành?
Trịnh Nam Viên cười ruồi:
– Câu đó đáng lý ra phải do chúng tôi lại hỏi lão gia tử mới phải.
– Có điều bây giờ ta đang hỏi ngươi.
– Tôi có thể không nói được không?
– Không được.
– Thế thì tôi sẽ nói từ đầu.
Trịnh Nam Viên trước hết cũng rót cho mình ly rượu, nhấp nhấp một ngụm, sau đó mới bắt dầu kể:
– Bọn vệ sĩ trong phủ của Tôn đại lão bản chia làm sáu ban, phân biệt do Liên Căn và Khâu Bất Đảo suất lãnh, mới gần đây, tôi bỗng phát hiện ra bọn vệ sĩ do Khâu Bất Đảo suất lãnh liên tiếp bị thay thế luôn tới mười ba người.
Điền lão gia tử biết y không hề nói những chuyện vô ích không liên quan, vì vậy, lão không bỏ qua bất cứ chi tiết gì.
– Người bị thay thế là ai? Người thay thế là ai?
Điền lão gia tử hỏi.
– Người bị thay thế là những tay cựu bộ đắc lực nhất, người thay thế là những tên hành tung ngụy bí, mặt mày lạ hoắc chưa hề xuất hiện trong chốn giang hồ, tuổi tác còn chưa quá ba mươi.
– Ngươi có đề cập chuyện đó với Tôn Tế Thành không?
– Không.
Trịnh Nam Viên nói:
– Có điều, lúc ông ta thình lình chết đi, tôi lập tức nghĩ đến chuyện cái chết của ông ta có thể liên quan đến mười ba người đó.
– Lúc đó bọn họ còn chưa bỏ đi sao?
– Còn chưa.
Trịnh Nam Viên nói:
– Do đó, tôi bèn kêu lại tất cả những tay cựu bộ mà Khâu Bất Đảo đã đổi lúc trước, thêm vào mười ba người khác nữa, bảo bọn họ hai người đối phó một người, đi đối phó với mười ba tên lạ mặt lai lịch không rõ ràng đó, bất kể chết sống, đem bọn họ trở về đây.
– Ngươi làm đúng quá.
Điền lão gia tử lộ vẻ khen ngợi, rồi lão lại hỏi:
– Kết quả ra sao?
– Mấy người tôi sai đi trong phút chốc đã trở về lại.
Trịnh Nam Viên uống cạn hết rượu trong ly:
– Tất cả hai mươi sáu người đều trở về cả.
– Hiện tại bọn họ đâu cả rồi?
– Hiện tại đều ở trong hầm trữ rượu phía dưới lầu.
– Mỗi người đều có ở đo, đều không ai bỏ đi cả?
– Hai mươi sáu người đều không đi đâu cả.
Trịnh Nam Viên hững hờ nói:
– Chỉ e vĩnh viễn không còn đi đâu nữa cả.
Vĩnh viễn không đi đâu nữa cả, chỉ có một hạng người.
Người chết.
Trong hầm rượu âm u, tử thi được một lớp chăn trắng phủ lên, xếp hàng còn ngay ngắn hơn cả những thùng rượu.
Trịnh Nam Viên đi sau lưng Điền lão gia tử.
– Tôi vẫn còn chưa liệm xác bọn họ, bởi vì tôi đã nghĩ đến chuyện mời lão gia tử lại xem bọn họ từ lâu.
Y vén tấm chăn phủ trên xác chết ra, ánh đèn leo lét trong hầm rượu chiếu lên nét mặt vì kinh khủng mà nhăn nhúm lại, một cánh tay bị bẻ gãy quặc lại chỗ khớp xương.
Khuỷu tay bị bóp vỡ nát, cổ họng cũng bị bóp vỡ nát.
– Mỗi người đều chết in hệt như nhau.
Trịnh Nam Viên nói:
– Hai mươi sáu người đều in hệt như vậy.
Gương mặt của Điền lão gia tử bỗng biến thành thật nghiêm trọng.
Trịnh Nam Viên lại nói:
– Bóp vỡ khuỷu tay và cổ họng của bọn họ dĩ nhiên cũng không phải là một người, dùng sức cũng không giống nhau, dùng thủ pháp thì lại hoàn toàn như nhau.
Y nói:
– Thủ pháp này vừa độc ác vừa kỳ quái mà hữu hiệu, khác hẳn với chiêu thức của các môn các phái khác trong giang hồ.
Điền lão gia tử bỗng hỏi y:
– Ngươi chưa từng thấy qua thủ pháp thế này bao giờ cả?
– Tôi chưa từng thấy qua.
Lão gia tử nói dằn từng tiếng một:
– Ta đã thấy qua.
Gương mặt của lão càng lộ vẻ nghiêm trọng, lão không để cho Trịnh Nam Viên mở miệng, đã nói tiếp:
– Hiện tại ta mới hiểu ra, tại sao Tôn Tế Thành lại bỏ hết cả gia tài ức vạn, giả chết bỏ chạy thục mạng như vậy.
Trịnh Nam Viên dĩ nhiên muốn hỏi:
– Tại sao ông ta làm vậy?
– Bởi vì nhất định y cũng đã phát hiện ra mười ba tên lạ mặt hỗn nhập vào trong đám vệ sĩ, không những vậy, nhất định còn suy đoán ra được lai lịch của họ.
Điền Kê Tử nhịn không nổi cũng chỏ miệng vào hỏi:
– Không lẽ y cũng bị những người này dọa cho bỏ chạy sao?
– Hừ.
– Nếu y là Đại Tiếu Tướng Quân thật, tại sao lại bị người ta dọa cho bỏ chạy được?
Điền Kê Tử hỏi:
– Lý Tướng Quân mà còn sợ ai?
Điền lão gia tử trừng mắt lên, tức giận nói:
– Sao mày biết được y không hề sợ người nào khác? Mày là con sâu trong bụng của y sao?
Điền Kê Tử lại hết dám mở miệng ra.
Trịnh Nam Viên không hề hỏi tới lai lịch của mười ba người và thủ pháp bọn họ đã sử dụng, cũng chẳng hỏi tại sao Điền lão gia tử xác định được Tôn Tế Thành bị họ dọa cho bỏ chạy.
Y chỉ bình tĩnh nói tiếp cho xong chuyện của y:
– Lần này tôi hành động bị thất bại quá, mất luôn hành tung của mười ba tên đó.
Trịnh Nam Viên nói:
– Liên Căn biết được chuyện này, bèn cực lực chủ trương điều động tất cả mọi người lục soát, muốn tìm cho ra bọn họ.
Điền lão gia tử cười nhạt:
– May mà các ngươi còn chưa lục ra được bọn họ, nếu không, cái hầm rượu này dù cho có lớn gấp ba lên, cũng e không đủ chứa bao nhiêu đó người chết.
– Bất kể ra sao, cái ý của tôi chỉ bất quá muốn nói cho lão gia tử biết rằng, không phải vì bọn tôi đã biết người chết không phải là Tôn đại lão bản, cũng không phải vì bọn tôi phát hiện ra người chết là kẻ thế thân cho ông ta.
Trịnh Nam Viên vẫn còn bình tĩnh nói:
– Tối hôm qua bọn tôi lục soát khắp thành, chỉ bất quá muốn tìm mười ba người đó.
Y không giống Tiêu Tuấn, y nói chuyện trước giờ rất kỹ càng, để nói cho rõ một chuyện, thậm chí còn không tiếc nói đi nói lại mấy lần.
Hiện tại, y đã nói ra rõ ràng chuyện của y, do đó hiện tại y cũng muốn hỏi những câu hỏi của mình:
– Lão gia tử làm sao biết được, người chết không phải là Tôn Tế Thành, mà là kẻ thế thân cho ông ta?
Nếu Điền lão gia tử mà là người không biết điều thật, dĩ nhiên lão có thể từ chối trả lời câu hỏi đó, nếu lão muốn từ chối, chẳng ai có thể cưỡng ép gì được lão.
May mà Điền lão gia tử có lúc cũng rất biết điều, người khác giải thích cho lão rất rõ ràng đâu vào đó, lào cũng không mặt mũi nào nghinh mặt lên từ chối trả lời người ta.
Lão chỉ hỏi Trịnh Nam Viên:
– Có phải ngươi cũng muốn ta nói từ đầu?
– Tốt nhất là vậy.
Do đó Điền lão gia tử cũng rót một ly rượu, rồi bắt đầu kể:
– Ta đã hoài nghi Tôn Tế Thành chẳng phải bỗng dưng bị chết đi như vậy, có điều ta vốn không có cách gì chứng minh được người chết không phải là y, cho đến tối hôm qua, ta mới có cơ hội chứng thực được điều đó.
– Cơ hội gì?
Trịnh Nam Viên hỏi.
– Có phải Tôn Thế Thành ra khỏi Đại Tam Nguyên tửu lâu vào buổi chiều mười lăm tháng tư?
– Vâng.
– Hôm đó có phải y ăn một tô cánh gà ở đây? Và nhắm rượu bằng mấy hạt tòng tử, uống mấy ly rượu bồ đào các ngươi đem về từ Ba Tư?
– Đúng vậy.
Trịnh Nam Viên lại cười khổ:
– Không ngờ Điền lão gia tử lại rõ ràng từng mỗi cử động ở nơi này như vậy.
Điền lão gia tử chẳng thèm để ý đến vẻ châm chọc trong lời nói của y, lão tự mình nói hết câu:
– Lúc y chết đại khái là khoảng chừng hoàng hôn, sau khi chia tay với ngươi đại khái chỉ một tiếng đồng hồ.
– Sao lão gia tử lại xác định được điểm đó?
– Diệp Lão Nhãn khám nghiệm thi thể trong phủ Tế Nam là bạn của ta.
Điền lão gia tử nói:
– Ngươi chắc cũng biết lão là tay lão luyện trong cái nghề đó, hai mươi năm nay lão đã khám nghiệm không biết bao nhiêu tử thi, phán đoán của lão dĩ nhiên là không sai lầm.
– Có điều, chúng tôi không hề mời quan phủ lại khám nghiệm tử thi.
Trịnh Nam Viên nói:
– Diệp lão tiên sinh cũng chưa hề khám qua thi thể của Tôn đại lão bản.
– Lão đã xem qua.
– Xem qua lúc nào?
– Sau hoàng hôn hôm qua, lúc các ngươi điều động nhân lực đi lục soát trong thành.
– Lúc đó, thi thể của đại lão bản còn nằm trong phòng ngủ của y.
– Đúng vậy.
– Diệp lão tiên sinh làm sao đến được phòng ngủ của đại lão bản?
Trịnh Nam Viên hỏi tới.
– Ta đem lão lại.
Trịnh Nam Viên chẳng hỏi gì nữa, Điền lão gia tử bất kể muốn đem người nào lại đâu, đều không phải là chuyện gì khó khăn.
Huống gì, lúc đó, bọn họ đã đem hết toàn lực phái các tay hảo thủ trong nhà họ Tôn ra ngoài, huống gì, trong bọn vệ sĩ gia đinh, chắc không khỏi có những huynh đệ của Hoa Kỳ môn trong đó.
Điền lão gia tử lại nói:
– Diệp Lão Nhãn phán đoán ra giờ khắc Tôn Tế Thành bị chết rồi, ta bèn nghĩ đến một vấn đề.
– Vấn đề gì?
– Một người ăn thứ gì vào trong bụng rồi, phải mất bao nhiêu thời gian mới biến thành ra phẩn?
Đây là một vấn đề thật tuyệt, nó cũng là vấn đề trọng yếu vô cùng.
– Căn cứ vào kinh nghiệm của Diệp Lão Nhãn, đồ ăn nằm trong bụng một tiếng đồng hồ còn chưa hoàn toàn bị tiêu hóa thành phẩn.
Điền lào gia tử nói:
– Mấy loại đồ ăn như hạt tòng tử lại càng khó bị tiêu hóa.
Lão nói nhanh ra kết quả:
– Trong bụng tử thi đã chẳng có cánh gà bào ngư, cũng chẳng có hạt tòng tử khô gì cả, ngược lại còn có những thứ trước giờ Tôn Tế Thành chẳng chịu ăn bao giờ, như thịt nạc cá.
Cái kết quả đó làm sao tra xét cho ra?
Điền lão gia tử tuy không nói ra tình hình lúc đó ra sao, nhưng mỗi người ai cũng có thể tưởng tượng được ra.
Tuy mỗi người ai ai cũng tưởng tượng được ra, chẳng có ai nguyện ý đi nghĩ đến chuyện đó thật.
Chỉ bất quá, gương mặt của Trịnh Nam Viên đã không còn cái vẻ ôn hòa bình tĩnh như lúc nãy, y lạnh lùng hỏi:
– Ngay từ lúc đầu, lão gia tử đã hoài nghi người chết không phải là ông ta?
– Đúng vậy.
– Tại sao lão gia tử hoài nghi như vậy?
Ánh mắt của Trịnh Nam Viên lóe lên sắc bén như lưỡi đao:
– Đại lão bản chúng tôi và Điền lão gia tử không phải là hai kẻ thâm giao, tại sao lão gia tử lại quan tâm đến chuyện sống chết của ông ta như vậy?
Điền lão gia tử cũng biến sắc mặt.
Điền Kê Tử cũng phát hiện ra ông già mình biến sắc mặt, biến sắc như lần đầu y đề cập đến Liễu Kim Nương vậy.
Có điều Điền lão gia tử vẫn trả lời câu hỏi đó.
– Dĩ nhiên là ta phải quan tâm, dĩ nhiên là ta phải hoài nghi.
Lão lớn tiếng nói:
– Bởi vì ta đã biết Tôn Tế Thành là Lý Đại Tiếu, mười tên Khâu Bất Đảo cũng không bằng một ngón tay của Đại Tiếu Tướng Quân, làm sao y lại bị Khâu Bất Đảo đánh cho một quyền chết đi được?
Đây là câu trả lời rất hợp lý, không ai có thể bắt bẻ gì được, cho dù có biết rõ ràng đó chỉ là câu nói trớ, nhưng chẳng ai có thể bắt bẻ được.
Cho dù có biết Điền lão gia tử còn có nguyên do gì khác không nói ra, cũng chẳng có ai dám hỏi.
Có điều, Trịnh Nam Viên còn muốn hỏi câu hỏi khác:
– Hôm nay tôi cũng nghe trong thành người ta đang đồn, quan phủ và lão gia tử đang lục soát tìm một gã tên Ngô Đào, bởi vì có người mật báo, người này rất có thể là danh chấn thiên hạ năm xưa Tam Tiếu Kinh Hồn Lý Tướng Quân.
– Ta nghĩ chắc ngươi cũng nghe cái tin đó.
– Có phải ý lão gia tử muốn nói là, Ngô Đào chính là Tôn Tế Thành, Tôn Tế Thành chính là Lý Tướng Quân, Lý Tướng Quân chính là Ngô Đào?
Trịnh Nam Viên đã hồi phục trở lại cái tính cẩn thận kỹ lưỡng của y, đồng một câu hỏi, mà y dùng ba cách khác nhau hỏi tới ba lần.
Điền lão gia tử trả lời rất đơn giản:
– Đúng vậy.
– Đây thật tình là chuyện làm cho người ta khó tin được quá.
Trịnh Nam Viên than thở:
– Tôn Tế Thành tuy sinh hoạt không thể gọi là bình thường, nhưng cũng có quy luật, không những mỗi ngày đều lộ diện trước mặt thiên hạ, trước giờ cũng không trốn tránh gì ai, bao nhiêu năm nay, trước giờ không có ai hoài nghi gì đến ông ta, thật tình tôi nghĩ không ra, tại sao lão gia tử bỗng dưng lại phát hiện ra ông ta là Đại Tiếu Tướng Quân?
Điền lão gia tử cười nhạt:
– Ngươi cho là người biết cái bí mật đó chỉ có mỗi mình ta? Ngươi nghĩ xem Tiêu đường chủ vì lý do gì lại đây?
Lão nói chỉ có mỗi một câu hời hợt, đã đưa cái vấn đề lão không muốn trả lời chuyển qua cho Tiêu Tuấn.
Trịnh Nam Viên quả nhiên hỏi tới ngay:
– Tiêu đường chủ làm sao phát hiện ra được?
Tiêu Tuấn hững hờ nói:
– Bản bang đệ tử khắp đầy thiên hạ, chuyện nhỏ chuyện lớn gì trong giang hồ, bản bang cho dù không phải là người duy nhất biết được, cũng nhất định không phải là kẻ cuối cùng.
Câu trả lời đó thật không thể nói là một câu trả lời, mà cũng không thể nói được, đó không phải là câu trả lời.
Người trong giang hồ, ai ai cũng biết, tin tức của Cái Bang trước giờ vốn rất linh thông, nhưng còn tin tức đó họ lấy đâu ra, thì chẳng có ai biết được.
Có điều y còn có một câu hỏi khác:
– Hai vị làm sao có thể xác nhận được, Ngô Đào chính là Tôn đại lão bản?
– Tôn Tế Thành giết kẻ thế thân của y, một quyền là chết ngay, phế phủ đều bị tổn thương, sử dụng chiêu sát thủ của OÅn Như Thái Sơn Khâu Bất Đảo, cũng in hệt như Khâu Bất Đảo vậy, cũng đã khổ luyện thứ quyền pháp đó được ba bốn chục năm nay.
Điền lão gia tử nói:
– Chỉ có điểm duy nhất không giống là, nội lực hàm chứa trong chiêu quyền đó, còn có một lực lượng cực kỳ âm nhu.
Điền lão gia tử xác định:
– Lực lượng của Thiếu Lâm quyền thuộc hạng dương cương, đệ tử Thiếu Lâm nhất quyết không thể có ai sử dụng được cái sức âm nhu tới mức lư hỏa thuần thanh như vậy.
Kiến thức của Điền lão gia tử phong phú lịch lãm, vũ công tri thức uyên bác, thiên hạ không ai bì kịp. Đao kiếm binh khí quyền chưởng ám khí của các môn các phái trong thiên hạ, lão đều có biết qua chút ít.
Lão nói gì, Trịnh Nam Viên chỉ có nước ngồi nghe.
– Thốc Ưng lão vương trong Tam Vương ở Hoài Nam, chính là chết dưới tay của Ngô Đào.
Điền lão gia tử nói:
– Y giết lão vương đã sử dụng Ưng Trảo công của Hoài Nam, thủ pháp chiêu thức không sai biệt gì với lão vương, chỉ bất quá, lúc y sử dụng Ưng trảo, cũng dùng cái kình lực âm nhu đó.
Ưng Trảo cũng là thứ dương cương, môn hạ đệ tử Hoài Nam cũng không có ai luyện qua kình lực âm nhu.
Điểm đó cũng không cần phải nói ra lại, mọi người ai ai cũng đều biết.
Điền lão gia tử lại nói:
– Thi thể của hai người này, ta đã tự mình kiểm nghiệm qua, tuy ta đã là một lão già, cặp mắt già nua vẫn còn chưa bị hoa, chuyện ta nhìn ra được, thiên hạ còn chưa có ai nói ta nhìn lầm.
Không ai nói gì, cũng không ai dám nói gì.
Điền lão gia tử cuối cùng bèn hỏi Trịnh Nam Viên:
– Sử dụng được công phu của người khác đã từng khổ luyện mấy chục năm để đi đối phó lại chính họ, còn có thể sử dụng vũ công thuộc loại dương cương rồi thêm vào tý kình lực âm nhu, hạng người như vậy, thiên hạ còn có mấy người?
– Hình như không có mấy người!
– Trừ cái vị tự xưng là Lão Tử Tính Lý Đại Tiếu Tướng Quân ra, ngươi nói ra được còn có người thứ hai nào nữa không?
Trịnh Nam Viên câm miệng lại.
Y nói không ra, ngay cả một người cũng không.
Điền lão gia tử nói:
– Ngươi nói không ra, do đó ta mới dám nói được, Ngô Đào chính là Tôn Tế Thành, Tôn Tế Thành chính là Lý Tướng Quân, Lý Tướng Quân chính là Ngô Đào.
Đấy chính là kết luận.
Vì vậy, Trịnh Nam Viên chẳng còn câu hỏi gì để hỏi thêm, nhưng Tiêu Tuấn còn có một câu.
Câu hỏi mà y hỏi thường thường làm cho người ta khó trả lời.
– Hiện tại, Ngô Đào đã biết chúng ta phát hiện ra bí mật của y, không những vậy, còn đang tìm y.
Tiêu Tuấn hỏi:
– Bước tới nữa, y sẽ làm gì?
Điền Kê Tử bỗng cười lên một tiếng:
– Câu hỏi đó, ông không nên hỏi bọn tôi.
Y nói:
– Ông nên đi hỏi chính y đấy chứ.
o O o Mười bảy tháng tư, buổi chiều.
Trời đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống mọi nơi, tuy không chiếu được vào trong căn phòng giam ẩm thấp nhỏ bé mà thối tha muốn chết người kia, ít ra cũng còn có chút dư thừa lọt vào.
Nguyên Bảo đã tỉnh dậy, nó đang mở cặp mắt to của nó ra nhìn nhìn.
Chẳng ai biết nó đang nhìn gì.
Cái chuyện nó thấy, cả đời nó còn chưa thấy qua, cũng không muốn thấy qua.
Hiện tại, tuy nó đã thấy rồi, nó vẫn còn chưa tin lắm.
Nguyên Bảo đang nhìn hàng trăm hàng ngàn con nhện con chuột con thằn lằn con bọ cạp con nhặng con bọ chét hôi hám.
Con nhện chết con chuột chết con thằn lằn chết con bọ cạp chết con nhặng chết con bọ chét hôi hám chết.
Trước giờ nó không hề tưởng tượng ra được một căn phòng đá nhỏ như thế lại có bao nhiêu thứ đó ở trong cùng một chỗ.
Nơi đây quả thật là có những thứ đó, không những vậy, vốn còn đang sống nhăn nhảy nhót lăng quăng.
Có điều, đụng đến gã Ngô Đào đang nằm ôm đầu ngủ kia, còn sống lập tức đã biến thành chết ngay đơ ra.
Bất kể là nhện là chuột là thằn lằn cũng thế, là rắn độc là bọ cạp là bọ chét hôi hám cũng thế, chỉ cần đụng phải thân hình của Ngô Đào, lập tức bỗng dưng nãy lên một cái, rớt xuống đất, chẳng còn động đậy lấy mảy may.
Nguyên Bảo không những đang nhìn, nó còn đang đếm.
Chết một con, tính một con, hiện tại nó đã đếm tới số một trăm tám mươi chín.
Con số đó vốn chẳng tý gì là kinh khủng, có điều hiện tại nó đã đếm tới toàn thân đang nổi da gà lên.
Ngô Đào thì vẫn còn đang ôm đầu ngủ say, ngủ say như chết vậy.
Trong phòng giam không biết còn có bao nhiêu con bọ con vật quái lạ nào xuất hiện, ngoài phòng giam thỉnh thoảng lại vang lên tiếng giây tòi lói, tiếng la thảm thiết khóc lóc, tiếng la hét mắng chửi đánh đập.
Những tiếng động nó nghe và những gì nó thấy đều làm cho nó muốn buồn mửa.
Nó đã sắp chịu không muốn nổi rồi.
Ngô Đào muốn ngủ đến chừng nào mới chịu tỉnh dậy?
Nguyên Bảo quyết tâm đánh thức y dậy, nó không dám kêu, nó chỉ đưa tay ra đẩy vào người y, có điều bàn tay nó vừa đụng vào người Ngô Đào, lập tức bị dội ngược trở ra, chấn động nguyên cả nửa người nó muốn tê dại đi.
Người này quả thật là một quái nhân, con người còn chưa có gì gọi là đáng sợ, nhưng vũ công thì thật là quá kinh khủng.
Nhưng Nguyên Bảo chẳng sợ y tý nào, nó còn cầm một con chuột chết lên, ném lại trước mũi y.
Phách một cái, cái mũi của một người đã bị con chuột chết đánh trúng vào.
Không phải mũi của Ngô Đào, mà là mũi của Nguyên Bảo.
Con chuột chết bị dội ngược lại, chính trúng vào mũi của nó.
Nguyên Bảo đã tức giận lên, hình như đã muốn la làng, may mà Ngô Đào đang ẹo cái lưng, Nguyên Bảo lập tức trừng mắt hỏi y:
– Ông làm vậy là có ý gì thế?
– Thế nào là có ý gì thế?
– Sao ông lấy con chuột chết đánh vào mũi tôi?
– Mày lấy con chuột chết đánh vào mũi tao? Hay tao lấy chuột chết đánh vào mũi mày?
– Tôi có thể đánh ông, nhưng ông không được đánh tôi.
Nguyên Bảo nói năng vẫn còn rất đàng hoàng chững chạc.
Ngô Đào ngồi dậy, nhịn không nổi hỏi:
– Tại sao mày đánh tao được, còn tao đánh mày không được?
– Bởi vì ông là người lớn, tôi là con nít.
Nguyên Bảo càng nói càng có lý:
– Không những vậy, ông đang giả đò ngủ, dĩ nhiên là tôi phải kêu ông dậy, còn tôi có ngủ đâu, sao ông đánh tôi làm gì?
Ngô Đào hình như muốn cười, nhưng y không cười.
– Tại sao mày muốn kêu tao dậy? Tại sao không ngủ nơi này thêm chút nữa?
– Tôi ngủ không được nữa.
– Tại sao lại ngủ không được?
Ngô Đào hỏi:
– Chỗ này có gì không tốt?
– Cái gì cũng không tốt.
– Mày muốn đi?
– Muốn.
Nguyên Bảo nói:
– Muốn lắm.
– Mày còn muốn trở lại không?
– Có vương bát đản mới trở lại.
Nguyên Bảo càng nói càng tức giận:
– Chỗ này chẳng phải là nơi con người trú ngụ, ngay cả vương bát đản cũng nằm không yên.
Ngô Đào bỗng đứng bật dậy nói:
– Được!
– Được?
Nguyên Bảo lại hỏi:
– Được có nghĩa là gì?
Câu đó vừa hỏi xong, nó đã biết Ngô Đào muốn nói gì, bởi vì nó đã thấy Ngô Đào đang gồng hai cánh tay lên, đã nghe một loạt tiếng động như pháo trúc vang lên từ trong thân thể của y.
Sau đó là ầm lên một tiếng lớn.
Cái phòng giam làm bằng đá khối, nhỏ hẹp ẩm thấp này, bỗng dưng như gặp phải trời long đất lở, từng khối từng khối đá nặng cả mấy trăm cân, bỗng dưng nứt ra, bay bỗng lên trời.
Đá bụi còn đang bay mịt mù trời đất, Nguyên Bảo bỗng cảm thấy cả người mình như đang đằng vân giá vụ bay lên, nó nghe Ngô Đào đang nói:
– Chỗ này nếu ngay cả Vương Bát Đản còn nằm không yên, thì để nó lại đây làm gì?