Bạn đang đọc Thất Tinh Long Vương – Chương 5: Ngân Điện
Mười bảy tháng tư, trước bình minh.
Ba mươi hai tên đệ tử đắc lực được Điền Kê Tử phái ra, đã phân ra liên lạc với những người trong nhà họ Tôn đã có nhiệm vụ kiểm soát ba mươi hai địa khu tối hôm đó, đã hỏi họ trong lúc tra xét cả đêm hôm qua, có gặp hai người tên Ngô Đào và Nguyên Bảo hay không.
Đệ tử môn hạ của Hoa Kỳ môn thâm nhập vào mọi tầng lớp trong phủ Tế Nam, những người có nhiệm vụ kiểm soát tối hôm qua dĩ nhiên trong đó cũng có huynh đệ của bọn họ.
Trước khi trời sáng, bọn họ đã liên lạc được với nhị chưởng quỹ của tiệm Khai Nguyên Tiền là Dương Khắc Đông, lập tức biết ngay được tin tức của hai người đó.
Lúc bấy giờ, Ngô Đào và Nguyên Bảo còn đang ở trong căn phòng nhỏ phía sau quán rượu ngáy pho pho, còn Điền Kê Tử thì đang trong cái vườn ở căn nhà ma, dùng một cái kềm bằng bạc kéo mấy thứ ám khí nằm trong thân thể chỗ yếu hại của xác chết ra, để trên một cái khay bạc.
Kềm bạc và khay bạc đều không bị đổi màu, ám khí nhất định không tẩm thuốc độc, chúng nó làm chết người là ở chỗ chính xác, lực lượng và tốc độ.
Năm thứ ám khí đều rất nhỏ, có điều cái nào cũng xuyên thấu y phục của người chết, xuyên thấu da thịt, cắm sâu vào trong xương cốt. Điền Kê Tử phải mất nhiều thì giờ lắm mới lôi được chúng nó ra.
Ám khí để trong khay đang chiếu lấp lánh, trong đó có ba cây màu sắc đen tuyền, như một cây đinh.
Còn hai cây kia màu bạc, nhưng còn sáng hơn cả cái khay làm bằng bạc nguyên chất nữa.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về năm món ám khí để trên khay, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Một hồi thật lâu, Điền lão gia tử mới thở ra một hơi thật dài:
– Không ngờ, thật không ngờ.
Lão lắc đầu than thở:
– Không ngờ hai lão quái vật đó vẫn còn chưa chết, còn xuất thủ được vậy, thảo nào mà Ngưu Tam Quải thân thủ dường đó mà cũng tránh không khỏi.
– Đó cũng không chừng vì ngay cả Ngưu Tam Quải cũng không ngờ được họ M lại đến, không những vậy, còn đang toàn thần chú ý đối phó với thằng bé ăn mày, do đó mới bị độc thủ của bọn họ.
– Không chừng là như vậy.
Điền lão gia tử nói:
– Không chừng Ngưu Tam Quải muốn tránh cũng tránh không nổi.
Lão cầm lên một cây ngân châm, rồi lại thở ra:
– Đã mười tám năm nay ta chưa thấy qua món ám khí này, có điều ta còn nhớ rõ, mười tám năm trước, bọn họ chỉ cần xuất thủ là chưa một ai tránh né được, cho đến lúc cuối cùng, trong trận chiến ở mé biển Đông Hải.
– Trận đó ra sao?
Điền Kê Tử hỏi.
– Lần đó, rốt cuộc bọn họ đã bị bại trận dưới tay một người.
Điền lão gia tử nói:
– Sau trận đó, giang hồ chẳng còn ai nghe tới tin tức vợ chồng bọn họ nữa.
– Có phải lão nhân gia đang nói tới Vô Thanh Phích Lịch Vân Trung Lôi, và bà vợ của lão là Ngân Điện tiên tử?
Điền lão gia tử bỗng dưng nổi giận lên, lão trừng mắt nhìn thằng con lớn tiếng nói:
– Mày biến thành ra ngu ngốc hồi nào thế? Trừ vợ chồng bọn họ ra, còn ai phóng được Phích Lịch châm và Ngân Điện châm?
Điền Kê Tử vẫn còn cười như thường, y vừa cười vừa nói:
– May mà có lúc con cũng biến ra thành thông minh, chuyện người khác nghĩ không ra, con lại ngược lại nghĩ ra được chút đỉnh manh mối.
– Chuyện gì? Manh mối chuyện gì? Mày cứ nói!
– Thằng bé ăn mày kia nhất định không phải là kẻ tầm thường, nhất định là kẻ khó đối phó, vì vậy mà Ngưu Tam Quải và cái lũ tử đảng của y mới cố ý giả trang làm hạng cường đạo đệ bát lưu, muốn cho thằng bé ăn mày sơ ý khinh địch, dễ bề đắc thủ.
Điền lão gia tử còn chưa tan hết cơn giận, lão còn đang nghinh mặt lên tức tối, nhưng Tiêu Tuấn thì đang gật đầu.
Điền Kê Tử cười với y một cái, nói tiếp:
– Chỉ tiếc là Ngưu Tam Quải không ngờ rằng phía sau còn có hai người đang ngấm ngầm bảo vệ thằng bé ăn mày, lại càng không ngờ hai người đó lại là Ngân Điện Song Tiên đã từng nổi danh giang hồ mười tám năm về trước.
Tiêu Tuấn lập tức đồng ý:
– Có lý.
Điền lão gia tử thì đang la ầm lên:
– Có lý cái rắm thối, đánh rắm thật thối.
Lão nói:
– Hai lão quái vật đó chẳng có con cái gì, cũng chẳng có đồ đệ, lúc bọn họ thoái ẩn, thằng bé ăn mày đó còn chưa sinh ra, làm gì có liên hệ đến họ, tại sao bọn họ lại đi bảo vệ nó làm gì?
– Không chừng có người ủy thác bọn họ.
Điền Kê Tử nói:
– Không chừng có người nào khác sai bọn họ lại.
– Sai bọn họ lại?
Điền lão gia tử lại càng tức giận:
– Thiên hạ còn ai có đủ tư cách sai khiến bọn họ?
– Ít nhất cũng có một người.
– Ai?
– Cái người đã từng đánh bại bọn họ ở mé biển Đông Hải mười tám năm về trước.
Điền lão gia tử bỗng dưng hết còn tức giận, cũng chẳng nói năng gì nữa, lão bỗng tát nhẹ thằng con một cái bạt tai, rồi thở ra nói:
– Có lúc tao hy vọng mày ngu đi một chút thì tốt.
Điền Kê Tử cũng thở ra:
– Chỉ tiếc là con có muốn ngu cũng ngu không tới mức đó.
– Tại sao?
– Bởi vì con là con của Điền Tứ gia Hoa Kỳ mà.
Lão gia tử bật cười, cười lớn.
Chính lúc lão đang khoái trá đó, bỗng dưng lại vung tay ra tát cái nữa.
Cái tát đó không những còn mạnh hơn cái tát lúc nãy xa, mà còn nhanh cực kỳ.
Điền lão gia tử đánh đàn tam huyền tuy còn chậm hơn cả lão mù bán thuốc bên hồ Đại Minh, nhưng xuất thủ còn nhanh hơn đại đa số người trong giang hồ tới gấp ba lần.
Tránh được cái tát tai của lão thật tình không có mấy ai, may mà Điền Kê Tử là một trong những người đó.
Lão gia tử vừa tát ra, Điền Kê Tử đã nhảy vọt lên đầu cột của cái bát giác đình.
Tiêu Tuấn đột nhiên thò ngón tay ra, điểm bảy lần trên cái cột đình đầy bụi bặm, xong rồi lại họa một đường ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo, sau đó mới hỏi dằn từng tiếng một:
– Có phải là ông ta?
Giọng nói của Tiêu Tuấn hạ thấp xuống thành ra ấm ớ:
– Đánh bại Lôi Điện song tiên ở Đông Hải có phải là ông ta?
Y chỉ bất quá vẽ mấy cái chấm xem ra chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng Điền gia tử vừa thấy bảy cái chấm và cái đường cong, gương mặt lão đã lộ ra vẻ tôn kính chưa từng thấy trên mặt lão lần nào, làm như đang gặp một người xứng đáng cho lão tôn kính vậy.
Đương kim thiên hạ, được Điền lão gia tử tôn kính chẳng còn được mấy người.
Bảy cái chấm và một đường gạch cong đó là đại biểu cho một người như thế nào?
Tuy lão không nói ra một chữ nào, nhưng vẻ mặt của lão đã trả lời thay cho lão câu hỏi đó.
– Có thật là ông ta không?
Tiêu Tuấn chau mày:
– Thằng bé ăn mày đó lại có liên hệ gì với ông ta?
– Ắt phải có một điểm quan hệ.
Điền Kê Tử giành nói.
– Tại sao?
– Nếu bọn họ không có tý liên hệ gì, thằng bé ăn mày đó cho dù bị chó hoang cắn chết trong mương rảnh, Lôi Điện song tiên cũng chẳng thèm nhìn đến nó nửa mắt.
– Nếu thằng bé ăn mày quả thật là môn nhân đệ tử của ông ta, tại sao nó lại đi ăn cắp bao tiền của một kẻ làm ăn buôn bán?
Thật ra, câu trả lời đó, y cũng đã nghĩ ra được:
– Bởi vì gã buôn bán đó cũng không phải là một kẻ buôn bán tầm thường.
– Có điều, tại sao thằng bé ăn mày đó biết được y không phải là kẻ buôn bán tầm thường?
Tiêu Tuấn lại hỏi:
– Nếu y không phải là kẻ buôn bán tầm thường, y là ai bây giờ?
Điền Kê Tử cười cười:
– Ông không nên hỏi tôi những câu này!
– Tôi phải đi hỏi ai bây giờ?
– Đi hỏi chính bọn họ.
Điền Kê Tử nói:
– Tôi tin là bây giờ nên có tin tức của bọn họ về đây.
Y dám nói như vậy, bởi vì y đã thấy Lý Đống trở về.
Lý Đống là một trong những môn hạ đệ tử trong Hoa Kỳ môn năng cán nhất, và cũng chính là người y phái đi dò hỏi tin tức.
– Hai người mà Kê ca sai chúng tôi đi tìm đó, hiện tại đã biết chỗ bọn họ rồi.
Lý Đống nói:
– Đó là Dương Khắc Đông nói cho biết đấy, tôi nghĩ chắc là không sai được.
– Bọn họ đâu rồi?
– Trong quán rượu của Triệu Đại Hữu.
– Hai người cùng một chỗ?
– Từ lúc chập tối đã ở chung một chỗ.
– Ở chung một chỗ làm gì?
– Liều mạng uống rượu, uống hai ba tiếng đồng hồ, cả hai đều say ngất ra đó, cho đến bây giờ vẫn còn nằm ngủ say như chết trong cái phòng nhỏ phía sau quán Triệu Đại Hữu, chỗ dành cho mấy tên tửu quỹ say rượu vào đó nằm.
Điền lão gia tử bỗng cười ruồi nói:
– Xem ra hai người một già một trẻ chẳng phải là kẻ ngốc, tối qua đến giờ, say xem ra tốt hơn là tỉnh nhiều, càng say càng tốt.
Tiêu Tuấn cười nhạt:
– Nếu bọn họ là kẻ mà chúng ta tưởng tượng, chỉ e là không phải thật tình say.
– Bất kể là say thật hay say giả, chúng mình lại đó xem rồi tính sau.
Điền Kê Tử nói:
– Tốt nhất là để một mình tôi đi.
Nhưng Lý Đống đã chận y lại:
– Tôi thấy chắc Kê ca không cần phải đi nữa.
– Tại sao?
– Bởi vì Vương lão gia sẽ đem bọn họ lại đây bây giờ.
Lý Đống nói:
– Sao ông ta biết được bọn họ ở đâu?
– Lúc nãy ông ta đã hỏi tôi bên ngoài.
– Tại sao ngươi phải nói ra?
Điền Kê Tử la ầm lên.
Lý Đống cười khổ:
– Kê ca cũng biết cái tính khí của Vương lão gia quá, ông ta hỏi tôi, làm sao tôi dám không nói?
– Ông ta đã đi được bao lâu rồi?
Điền Kê Tử lại hỏi.
– Đi cũng được một hồi rồi, hiện tại e đã đến căn phố của Triệu Đại Hữu.
Điền Kê Tử bỗng nhảy nhổm lên, lớn tiếng nói:
– Thôi khốn nạn rồi!
– Tại sao lại khốn nạn rồi?
– Thốc Ưng lão vương tính khí như củ gừng, gừng càng già càng cay, nếu ông ta nói ông ta muốn đem người về đây, bất kể người đó là say hay tỉnh, ông ta nhất định không đem về không được.
– Còn nếu người đó không chịu đi theo ông ta?
– Thì ông ta nhất định sẽ không xuất thủ không được.
– Còn nếu ông ta không phải đối thủ người đó?
– Thế mới là khốn nạn!
Nói xong mấy câu đó, Điền Kê Tử và Tiêu Tuấn cũng vừa đến quán của Triệu Đại Hữu.
Quán rượu của Triệu Đại Hữu phía trước phía sau phía trong phía ngoài đều đen thui thủi, không có lấy một ánh đèn.
May mà Điền Kê Tử cũng có lần lại nơi đây, từng uống rượu, từng say rượu, cũng từng ngủ qua một đêm trong cái phòng dành cho những tên tửu quỹ say rượu nằm, do đó mà bọn họ đã tìm đến căn phòng đó thật mau mắn.
Trong phòng không có đèn, cũng không có tiếng động.
Điền Kê Tử thở ra, y cười khổ nói:
– Xem kiểu này quả là khốn nạn thật!
Y không hề nói sai, quả thật là khốn nạn.
Trong phòng có người, chỉ có một người, Ngô Đào và Nguyên Bảo say mèm như đống bùn đã đi đâu mất không hình không bóng, Thốc Ưng lão vương tỉnh táo vô cùng thì lại ngã gục như đống bùn trong một góc.
Mười bảy tháng tư, buổi sáng.
Trong căn nhà chứa gỗ ở tiệm gỗ Sâm Ký, đã có ánh mặt trời chiếu vào bên trong, không cần phải đốt đèn lên, cũng có thể thấy rõ mặt người.
Thốc Ưng lão vương, một trong ba tay đại cao thủ môn hạ của Ưng Trảo môn Hoài Nam, đang nằm thẳng cẳng ra trên một tấm ván tùng mới bào, tứ chi đã cứng đờ, da thịt trên khuôn mặt cũng cứng đờ.
Da thịt tuy đã cứng đờ méo mó biến hình, nhưng còn có thể thấy được nét kinh khủng sợ hãi của lão lúc lâm tử.
Thốc Ưng trước giờ vốn là tay cương ngạnh, Điền Kê Tử còn chưa gặp qua người nào làm cho lão sợ đến mức đó.
Có điều, hiện tại ai cũng thấy ra được, lần này lão sợ thật, sợ muốn chết luôn.
Điền Kê Tử đang than thở:
– Tôi có thể bảo đảm được, không phải ông ta sợ chết đâu, tôi biết ông ta trước giờ không hề sợ chuyện chết.
– Thế ông ta sợ gì?
– Sợ người đó.
Điền Kê Tử nói:
– Cái người tự xưng họ Ngô tên Đào đó.
Chẳng ai đã nghe qua cái tên Ngô Đào, Ngô Đào có phải là một kẻ đáng sợ không?
– Dĩ nhiên y chẳng phải tên là Ngô Đào thật.
Điền Kê Tử cười khổ:
– Có quỷ mới biết được tên thật của y vốn là gì.