Thất Tinh Long Vương

Chương 24: Tiền Nhân Hậu Quả


Bạn đang đọc Thất Tinh Long Vương – Chương 24: Tiền Nhân Hậu Quả

Mười chín tháng tư, trước mình minh.
Nếu không có đèn có lữa, trước bình minh thể nào cũng là lúc lạnh nhất tối nhất trong ngày, nếu có đèn có lữa, thì khoảng thời gian đó sẽ không có gì khác với bất kỳ lúc nào trong ngày nữa.
Có những người cũng tựa như đèn như lữa trước bình minh vậy, một chuyện vốn không ai có thể nào nhìn ra manh mối gì cả, có một người như vậy xuất hiện, bao nhiêu vấn đề đều tự dưng sáng tỏ ra.
Chuyện này cũng có một người như vậy.
Người này hiện tại cũng đã tới.
Trịnh Nam Viên chầm chậm bước vào.
Hai cái chân của y không biết có phải thật là bị bệnh phong thấp không, hay lúc trước bị thụ thương, vì vậy lúc nào cũng ngồi trên cái ghế có bánh xe lăn, bởi vì trước giờ y không muốn cho người ta thấy mình đi đứng ra sao.
Y nghĩ rằng dáng điệu đi đứng của mình chắc là rất buồn cười hoạt kê.
Hiện tại, không một ai đang cảm thấy y buồn cười, cho dù y có bò vào, cũng chẳng ai cảm thấy y buồn cười.
… Người này nhất định không phải là một kẻ tầm thường, và cũng chẳng phải hạng người đi làm chưởng quỹ một quán rượu, y làm nghề này, chỉ bất quá muốn che dấu thân phận thật sự của mình thế thôi.
… Giữa y và Tôn Tế Thành, chắc là có liên hệ không thể nói cho ai biết được, thân phận vũ công thật sự của y, không phải là chuyện người khác có thể tưởng tượng ra nổi.
Những thứ đó vốn là những bí mật của y, có điều những bí mật đó đều không còn là những bí mật nữa.
Nhìn y bước vào, người cao hứng nhất phải là Nguyên Bảo.
– Tôi biết ngay, sớm muộn gì ông cũng sẽ ra mặt thôi.
Nguyên Bảo nói:
– Quả nhiên ông đã lại.
Điền Kê Tử tuy không kinh ngạc cho lắm, y vẫn còn nhịn không nổi muốn hỏi:
– Đêm khuya lạnh lẽo, cặp chân của đại chưởng quỹ lại không được thuận tiện lắm, khổ khổ sở sở lại nơi đây làm gì vậy?
Trịnh Nam Viên dụi dụi mắt, thở ra:
– Thật tình tôi chẳng muốn lại, chỉ tiếc là không lại không được.
– Tại sao?
Trịnh Nam Viên hỏi ngược lại:
– Nếu Nguyên Bảo nói y chứng minh được người này là Quách Địa Diệt, ông tin hay không tin?
– Ta không tin.
– Nếu Tiêu đường chủ nói vậy thì sao?
– Ta cũng không tin.
Điền Kê Tử nói:
– Lúc Quách Đại hiệp thất tung, hai người bọn họ, một còn chưa ra khỏi bụng mẹ, một còn chưa hỷ mủi sạch, bọn họ chứng minh được gì?
– May mà lúc đó, tôi đã hỷ mủi sạch rồi, tôi đã học được cách chảy máu nữa.
– Chảy máu cũng phải học sao?
– Dĩ nhiên phải học.
Trịnh Nam Viên nói:
– Phải chảy máu lúc nào? Chảy vì lý do gì? Lam thế nào để chảy máu ít nhất, muốn học bao nhiêu đó cũng đâu phải chuyện dễ, ít nhất cũng học mất hai ba chục năm.
– Vì vậy, tuổi tác của ông lúc đó chắc cũng không nhỏ nữa.
– Lúc đó tôi đã quá ba chục tuổi.
Trịnh Nam Viên nói:
– Vì vậy hôm nay tôi không thò đầu ra không được.
– Tại sao?
– Bởi vì hôm đó tôi cũng ở chỗ đó.
Lời nói thốt ra thật tình không đầu không đuôi, dĩ nhiên Điền Kê Tử nghe không hiểu:
– Hôm đó nào? Ở chỗ nào?
Trịnh Nam Viên không trả lời ngay, y quay qua nhìn Quách Địa Diệt, hai người nhìn nhau, ánh mắt phảng phất đượm đầy vẻ cảm khái.
Một hồi thật lâu, Quách Địa Diệt mới chầm chậm gật đầu, Trịnh Nam Viên mới trả lời:
– Hôm đó cũng là ngày mười lăm tháng tư, chỉ bất quá là mười lăm tháng tư của mười sáu năm trước.
Mười lăm tháng tư là ngày Tôn Tế Thành mất tích khỏi thế giới này, cũng chính là ngày Quách Địa Diệt và Lý Tướng Quân mất tích khỏi thế giới này mười bảy năm trước.
Trịnh Nam Viên nói:

– Hôm đó, Lý Tướng Quân và Quách Địa Diệt gặp nhau, Cao Thiên Tuyệt theo lại, ba người tranh chấp một hồi, sao đó Cao phu nhân bị thương gãy hết cánh tay, phẫn hận bỏ đi, có điều Quách Địa Diệt và Lý Tướng Quân cũng đều bị thụ thương, Lý Tướng Quân trúng phải Cao phu nhân một chưởng, thương thế trầm trọng.
Y nói cũng không rõ ràng lắm, bởi vì y cũng không nguyện ý nói ra những chuyện riêng tư mà người khác không nên biết đến.
Nhưng y đã nói ra cái mấu chốt quan trọng mà Nguyên Bảo và Tiêu Tuấn tới bây giờ còn chưa có cách nào chứng minh được.
– Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm nay rồi, đáng lý ra tôi không nên đề cập lại.
Trịnh Nam Viên nói:
– Có điều, một điểm mấu chốt trong đó, hiện tại tôi không thể không nói ra được.
Y biết mọi người ai ai cũng đều muốn nghe y nói tiếp, vì vậy y mở thùng rượu ra trước, uống một ngụm lớn, rồi mới tiếp tục:
– Hôm đó, bọn họ gặp nhau, không ai đem theo bộ hạ tùy tòng, bởi vì ba người đều nghĩ đó là chuyện cực kỳ bí mật, tuyệt đối không thể nào để người ngoài biết được, và tuyệt đối cũng không có ai biết được.
Trịnh Nam Viên nói:
– Có điều, bọn họ không ngờ rằng bọn tôi vì chuyện đó cũng đã trù hoạch saün bao nhiêu năm nay, lúc bọn họ nổi xung đột lên, bọn tôi cũng đã bao vây am Thủy Nguyệt kín mít.
Am Thủy Nguyệt chắc chắn là nơi bọn họ đã gặp nhau, nhưng Nguyên Bảo nhịn không nổi còn muốn hỏi:
– Các ông?
Nó hỏi Trịnh Nam Viên:
– Các ông là những ai?
– Chúng tôi chỉ có tám người.
Trịnh Nam Viên nói:
– Bởi vì bọn tôi đều biết Thiên Tuyệt Địa Diệt Lý Tướng Quân đều là những tay cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ, sợ làm kinh động bọn họ. Vì vậy cũng chẳng ai đem theo tùy tòng.
– Tám người nào?
– Đầu lãnh đệ nhất đaüng trong đại nội Nhất Kiếm Trấn Bát Hoang Thiết Thường Xuân, cựu bang chủ Cái bang Nhiệm lão tiên sinh, chưởng môn phái Điểm Thương Ngô Tuyết Nham, Thiếu Lâm Nam tông Pháp Hoa đại sư, Tổng thủ lãnh của Trường giang tam thập lục trại Dư lão đại, đệ nhất cao thủ Quan Ngoại Quan Đông Vương phủ Mã tổng quản, Tổng tiêu đầu Nam thất Bắc lục thập tam tỉnh liên doanh tiêu cuộc Tứ Bình Bát OÅn Vương Trung Bình.
Trịnh Nam Viên nói một hơi ra tên của bảy người.
Mười bảy năm trước, người nào chỉ cần lăn lộn trong giang hồ một ngày thôi, nghe tới tên mấy người này đều đã biến sắc mặt trắng nhợt cả ra.
Mãi cho đến mười bảy năm sau cũng vậy.
Ngay cả Nguyên Bảo cũng có nghe tới tên bọn họ.
– Ông nói chỉ có tám người, hình như sợ hơi thiếu lắm.
Nguyên Bảo cười khổ nói:
– Tám người đó, người nào không sánh được với tám trăm người thường.
Trịnh Nam Viên không hề phủ nhận.
– Lý Tướng Quân phạm quá nhiều vụ án, lá gan cũng quá lớn, người nào cũng động tới được.
Y nói:
– Thiên Tuyệt Địa Diệt thủ đoạn quá cay độc, vì vậy tám người mới phải xuất thủ.
– Nhưng ông chỉ nói có bảy tên ra.
Nguyên Bảo hỏi Trịnh Nam Viên:
– Còn một người nữa là ai?
– Còn có một người nữa chỉ bất quá là một tay bộ khoái thế thôi.
– Chỉ bất quá là một tay bộ khoái không có gì đặc biệt?
Nguyên Bảo nói:
– Bộ khoái trong thiên hạ chắc có tới hàng trăm hàng ngàn người, đặc biệt thì tối đa chỉ có một người thôi.
– Sao?
– Tôi chỉ bất quá nghe được, cái vị bộ khoái đặc biệt đó hình như cũng họ Trịnh.
– Hình như là vậy.
– Có phải ông cũng đã từng nghe qua người này?
Nguyên Bảo lại hỏi Trịnh Nam Viên:
– Có phải tên ông ta là Trịnh Phá, có phải còn có một ngoại hiệu là Trịnh Một Hữu?
– Hình như là vậy.
– Trịnh Một Hữu ý nghĩa, dĩ nhiên không phải là vì ông ta chẳng có gì cả.
Nguyên Bảo nói:

– Mà là nói bất kể vụ án nào ra sao, chỉ cần đến tay ông ta, là sẽ bị phá ra ngay.
Nó nhìn lom lom vào Trịnh Nam Viên:
– Ông nhất định phải là Trịnh Một Hữu.
Cái chuyện vốn đã không còn gì phải nghi ngờ nữa, Trịnh Nam Viên lại cứ lắc đầu.
– Không phải tôi.
Y mỉm cười nói:
– Cái vị thiên tài nhi đồng chú đây rốt cuộc đã đoán sai mất một lần.
– Ông không phải Trịnh Một Hữu?
Nguyên Bảo có vẻ bất ngờ:
– Thế thì ông là ai?
– Trịnh Nam Viên và Tôn Tế Thành đều là những tên chúng tôi giả mạo ra, tôi chẳng phải họ Trịnh.
– Thế ông vốn họ gì?
– Họ Thiết.
Nguyên Bảo giật nãy mình lên:
– Ông chính là một trong bốn tay đại kiếm khách trong giang hồ, đệ nhất cao thủ trong đại nội, Nhất Kiếm Trấn Bát Hoang Thiết Thường Xuân?
– Đúng vậy.
Cái vị Trịnh Nam Viên này nói:
– Tôi chính là Thiết Thường Xuân.
o O o Nguyên Bảo thộn mặt ra, cả nửa ngày mới thở ra một hơi dài:
– Thiết Thường Xuân, Nhất Kiếm Trấn Bát Hoang Thiết Thường Xuân, ngay cả tam thơ phu của tôi trước giờ cặp mắt mọc trên đỉnh đầu còn đối với kiếm pháp của ông khâm phục lắm.
Nguyên Bảo cười khổ nói:
– Nếu tôi nói cho ông ta biết, mấy năm nay ông đang làm chưởng quỹ trong một quán rượu, đánh chết ông ta cũng chẳng chịu tin đâu.
– Còn chú?
Thiết Thường Xuân Hỏi Nguyên Bảo:
– Chú tin hay không tin?
– Tôi tin.
Nguyên Bảo nói:
– Có điều, tôi không hiểu.
– Không hiểu?
– Ông đã biết Tôn Tế Thành là Quách Địa Diệt từ lâu, không những vậy còn biết ông ta có liên hệ với Lý Tướng Quân, tại sao còn theo ông ta nằm đây cả mười mấy năm nay? Không những vậy còn bồi ông ta uống rượu mỗi ngày?
Nguyên Bảo hỏi:
– Ngô Tuyết Nham, Pháp Hoa đại sư, Vương Trung Bình mấy người đó tại sao lại để mặc bọn ông?
– Bởi vì chúng ta đã có ước hẹn với nhau.
– Ước hẹn?
Nguyên Bảo lại hỏi:
– Ước hẹn gì?
Thiết Thường Xuân thở ra:
– Chuyện này phải nói lại từ đầu mới được.
– Ông nói đi, tôi nghe.
– Hôm đó, ở am Thủy Nguyệt, tuy Lý Tướng Quân bị thương nặng, Quách Địa Diệt cũng bị đổ máu, không những vậy còn bị tám người bọn ta bao vây.
Thiết Thường Xuân nói:
– Khắp vòm trời này, bất kỳ ai bị tám người chúng ta bao vây, đều đừng mong trốn thoát khỏi được. Điểm đó bọn họ cũng rất rõ ràng.
– Điểm đó tôi cũng rõ ràng lắm.

Nguyên Bảo nói.
– Có điều, bọn họ hoàn toàn chẳng có chút gì là khiếp sợ bỏ chạy, hai người đều đã hạ quyết tâm, có chết cũng chết chung một chỗ, bất kể ra sao cũng phải quyết chiến với bọn ta một trận.
Nguyên Bảo đưa ngón cái lên, lớn tiếng nói:
– Hay, Lý tướng quân hay thật, Quách Địa Diệt hay thật.
– Chỉ tiếc là trận này không thể nào nào đánh được.
– Tại sao?
Nguyên Bảo hỏi:
– Không lẽ tám vị cao thủ các ông lại đi sợ hai người bọn họ?
Thiết Thường Xuân cười khổ nói:
– Sợ thì cũng không phải sợ, chỉ bất quá chúng ta không thể để bọn họ chết ở đó.
– Tại sao?
– Bởi vì châu báu bị ăn cắp trong đại nội đều nằm hết trong tay bọn họ.
Thiết Thường Xuân nói:
– Điểm đó, Ngô Tuyết Nham, Nhiệm lão bang chủ, Pháp Hoa đại sư đều không quan tâm, nhưng Mã tổng quản, Vương tổng tiêu đầu và tôi thì quan tâm vô cùng, Dư lão đại và Vương Trung Bình là anh em vợ, cũng không muốn đứa em gái duy nhất của mình làm quả phụ.
Thiết Thường Xuân nói:
– Dĩ nhiên chúng tôi cũng biết, dù chúng tôi bức bách, cũng không ăn thua gì tới Lý Tướng Quân và Quách Địa Diệt, vì vậy chúng tôi chỉ còn nước điều đình.
– Điều đình ra sao?
– Chúng tôi mỗi bên đưa ra một người, đánh một trận thắng thua.
Thiết Thường Xuân nói:
– Nếu bọn họ thua, sẽ đem giao ra châu báu.
– Nếu các ông thua?
– Thì bọn họ vẫn phải giao ra châu báu, nhưng chúng tôi cũng phải chịu nhận hai điều kiện của bọn họ.
Thiết Thường Xuân nói:
– Chuyện điều đình đó sở dĩ làm được, cũng vì hai điều kiện bọn họ đưa ra đều rất công đạo và hợp tình hợp lý, không những vậy còn cố toàn giang hồ đạo nghĩa giùm cho chúng tôi, vì vậy ngay cả Pháp Hoa đại sư một người trực tính cũng không có điều gì dị nghị.
– Bọn họ đưa ra điều kiện gì?
– Điều kiện thứ nhất là bảo đảm an toàn cho Lý Tướng Quân, không được đụng tới bà ta một sợi tóc, mà cũng không bắt bà ta đem ra xử tội.
Thiết Thường Xuân nói:
– Điều kiện đó Pháp Hoa đại sư và Ngô Tuyết Nham vốn là không chịu.
– Về sau rồi sao?
– Mãi đến lúc Quách Đại Diệt nhắc tới một chuyện rồi, Pháp Hoa đại sư mới đổi ý.
– Chuyện gì?
– Ông ta nói, tuy Lý tướng quân đã làm không biết bao nhiêu vụ án lớn, ăn cắp không biết là bao nhiêu châu báu tiền tài, nhưng chính bà ta cũng không đụng vào đó đồng xu nào, lúc không đi làm chuyện ăn trộm thì vẫn ở với đứa con trong một ngôi nhà gỗ lụp xụp cũ kỹ, sống một cuộc đời bần cùng, làm nghề may vá thêu thùa độ nhật.
Thiết Thường Xuân thở dài nói:
– Nhân cách của Lý Tướng Quân, thật làm cho người ta bội phục vô cùng.
Người trong giang hồ mãi vẫn không bao giờ tìm được tung tích Lý Tướng Quân ở đâu, không chừng cũng vì không ai ngờ được Lý Tướng Quân tung hoành thiên hạ bình thời lại sinh sống như vậy.
Có điều bất kỳ ai cũng hiểu rõ rằng, bà ta làm vậy không phải vì muốn tránh tai mắt người khác, mà là để bảo toàn thanh danh mẹ con của bà ta, muốn cho con mình lớn lên trở thành một người đường đường chính chính.
Người của Tiêu Tuấn tuy hình như đã biến thành pho tượng, nhưng cặp mắt y đang lóng lánh lệ quang.
… Một căn nhà gỗ cũ kỹ xiêu xiêu, một cái giường gỗ cũ kỹ cọt kẹt, một người đàn bà suốt ngày ho hen.
Ngày tháng sao mà bi thảm, đời sống sao mà đau khổ, nhưng lại làm cho người ta tôn kính vô cùng.
Cặp mắt của Nguyên Bảo hình như cũng đang đỏ lên, nó bỗng lớn tiếng nói:
– Lý Tướng Quân, tôi phục bà, nếu bà còn sống đây, nhất định tôi sẽ quỳ xuống lạy bà ba ngàn sáu trăm lạy.
Thiết Thường Xuân thở dài nói:
– Vì vậy, lúc đó tôi đã có chủ ý saün, nếu trận đó tôi có thắng, tôi cũng nhất định không đụng vào ngay cả sợi tóc của Lý Tướng Quân.
Y lại nói:
– Lúc đó, tuy chúng tôi không có ai chứng kiến tận mặt những chuyện đó, nhưng những lời Quách Địa Diệt nói ra, khắp thiên hạ còn ai không tin?
Nguyên Bảo lại đưa ngón cái lên, lớn tiếng nói:
– Ông ta vốn là một tay hảo hán, không những vậy còn là bạn của tôi.
Nguyên Bảo nói:
– Ông ta chịu xem tôi là bạn, cả đời tôi thật cảm thấy danh dự vinh quang quá đổi.
– Vì vậy trận đó, tuy tôi bị bại dưới tay ông ta, tuy mãi đến giờ đi đứng như một tên cà thọt, nhưng tôi cũng rất lấy làm vinh dự.
Thiết Thường Xuân nói:
– Được cùng một kẻ anh hùng hảo hán như vậy đánh nhau một trận, thật là một chuyện thích thú số một trong đời.
– Điều kiện thứ hai của ông ta là gì?

– Châu báu trong đại nội tuy phải giao trả lại, nhưng đa số những đồ Lý tướng quân trộm về đều là những của phi nghĩa.
Thiết Thường Xuân nói:
– Lý tướng quân kiên quyết muốn đem số tài sản đó đi làm những chuyện có ý nghĩa, không để chúng tôi đem trả lại cho những tay bất nhân bất nghĩa kia.
– Chủ ý quá hay.
– Tài vật không cách nào trả lại, tuy Trịnh Phá không ăn nói gì được với người ta, nhưng ông ta cũng không phản đối.
Thiết Thường Xuân nói:
– Vì vậy, hôm sau ông ta bèn ra khỏi lục phiến môn, từ đó về quê trồng ruộng.
Nguyên Bảo lại la lên:
– Hay, thì ra Trịnh Một Hữu cũng là tay hảo hán, nếu tôi gặp, nhất định tôi cũng sẽ lạy ông ta.
– Có điều con số tài phú này quá lớn lao, đại khái chẳng thể nào đem tống đại nó ra.
– Vì vậy các ông hai bên đều cử ra mỗi bên mỗi người, đứng ra quản lý số tài phú đó.
Nguyên Bảo nói:
– Có điều các ông cũng không thể cho người ta biết những thứ tiền tài đó ở đâu ra, vì vậy, các ông chỉ còn cách dùng chuyện buôn bán để che mắt mọi người, mới có thể âm thầm dùng số tiền đó đi làm chuyện hảo tâm.
– Thật ra đó cũng là chủ ý của Lý Tướng Quân.
– Có điều, bà ta cũng không lộ mặt ra được, vì vậy bèn đem cái gánh nặng này giao lại cho Quách đại ca.
Nguyên Bảo nói:
– Lúc đó, đôi chân của ông cũng không mấy thuận tiện, không còn làm được chuyện trong đại nội nữa, vì vậy chỉ còn cách theo ông ta gánh cái gánh nặng đó.
Thiết Thường Xuân thở ra một hơi:
– Chú quả thật là một thiên tài, bây giờ ngay cả tôi cũng khâm phục chú luôn.
– Tế Nam là nơi đô thị thông thương lớn, kẻ buôn người bán tụ lại, vì vậy các ông bèn chọn trúng chỗ này.
Nguyên Bảo nói:
– Ở một nơi như thế này, một người chỉ cần có tiền là được, chẳng ai đến truy lùng lai lịch của y.
Nguyên Bảo lại nói:
– Huống gì, các ông còn có sự giúp đỡ của bang chủ Cái bang, chưởng môn của hai phái Điểm Thương và Thiếu Lâm, tổng thủ lãnh Trường giang, Tổng tiêu đầu Liên doanh tiêu cuộc, và Tổng Quản Quan Ngoại Vương phủ che dấu giùm, vì vậy mười mấy năm nay, chẳng ai phát giác ra được thân phận chân chính của các ông.
– Có điều mười mấy năm nay, chúng tôi cũng đã làm được rất nhiều chuyện.
Thiết Thường Xuân nói:
– Chúng tôi đã âm thầm phát ra ba ngàn tám trăm chín mươi hai vạn năm ngàn sáu trăm bốn mươi ba lượng bạc.
Y nói:
– Số tiền đó tuy không ít, nhưng cứu được cũng không ít người, tôi bảo đảm, mỗi lượng bạc chúng tôi dùng đều rất đáng, tuyệt đối xứng đáng không xấu hỗ với lương tâm.
– Tôi tin.
Nguyên Bảo nói:
– Chỉ có Vương Bát Đản mới không tin.
Thiết Thường Xuân lại thở ra một hơi dài:
– Chỉ có một điều đáng tiếc, những chuyện đó, Lý Tướng Quân không còn thấy được.
Y buồn rầu nói:
– Bà ta chết thật tình quá sớm.
Khoang thuyền bỗng dưng yên lặng hẳn đi, ai nấy đều cúi đầu xuống, ngay cả mấy cô gái cầm lồng đèn cũng cúi đầu xuống, ngay cả Điền Kê Tử cũng cúi đầu xuống.
Mỗi người đều hiểu trong bụng, giao phó xong những chuyện đó, Lý tướng quân nhất định sẽ không còn muốn sống thêm ngày nào nữa.
Chuyện lầm lỗi cũng đã làm rồi, trong lòng đã lưu lại vết sẹo cả đời không sao xóa mờ được, và nổi hối hận vô cùng vô tận, chuyện gì đã phải làm cũng đã làm xong, tâm nguyện một đời cũng coi như đã làm được.
Cho dù thương thế bà ta không trầm trọng, bà ta cũng sống không nổi.
Nguyên Bảo tự hỏi lòng:
– Bà ta rốt cuộc là một vị đại hiệp tung hoành một thời, hay chỉ là một người đàn bà thật đáng thương?
Nhưng Quách Địa Diệt nhất định phải còn sống đó.
Vì phải hoàn thành tâm nguyện của Lý Tướng Quân, vì những người cần có sự cứu giúp của ông ta.
Vì đại cuộc, không những ông ta phải sống đó, ông ta còn phải sống như một kẻ phú gia giàu có ức vạn thật sự.
… Sống tới bao giờ mới thôi nhĩ?
Sống cho đến lúc Cao Thiên Tuyệt xuất hiện mới thôi.
Ông ta biết Cao Thiên Tuyệt sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến mình, ông ta cũng biết trong lòng bà ta thống khổ và thù hận đến bao nhiêu.
Ông ta chỉ còn nước chạy trốn.
Nguyên Bảo lại tự hỏi lòng:
– Ông ta làm vậy, rốt cuộc là đúng? Hay là sai? Nếu ông ta sai, thì làm thế nào mới đúng?
Những vấn đề ấy có ai trả lời được? Có ai dám nói câu trả lời của mình hoàn toàn chính xác?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.