Thất Tinh Long Vương

Chương 16: Kỳ Ngộ Của Dương Đại Lão Bản


Bạn đang đọc Thất Tinh Long Vương – Chương 16: Kỳ Ngộ Của Dương Đại Lão Bản

Mười chín tháng tư, bình minh.
Ánh bình minh chiếu vào trong song cửa, vừa đủ để Dương đại lão bản nhìn thấy được gương mặt của Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo đã say quá, chính lúc nó đang nói “tôi không say”, là cái lúc nó đã ngủ thiếp đi, ngủ như một đứa bé.
Nó vốn là một đứa bé, vừa thông minh, vừa nghịch ngợm, vừa dễ thương, vừa đáng ghét, cũng như đứa con trai cô đã từng cặp kè thời thơ ấu.
Cô gọi y là “Tiểu Ca”, y gọi cô là “Đệ đệ”, không những vậy còn xem cô thật tình là một đứa em trai nhỏ, từ sáng đến tối dẫn cô đi trèo núi trèo cây mắng người đánh lộn cưỡi trâu rượt chó trộm gà bắt cá.
Bao nhiêu chuyện người lớn không cho con nít làm, không có thứ nào là y không đem cô theo làm. Bao nhiêu trò chơi của con trai, không có thứ nào là cô không biết.
Ngay cả chính cô cũng quên rằng mình là một đứa con gái.
Có một hôm mùa hạ năm đó, y lại đem cô tới con sông nhỏ mé khu rừng phía sau cái núi đi vọc nước.
Hôm đó trời thật là nóng, cô mặc cái quần vải mỏng mùa hạ, nước sông thật mát, hai người ở trong nước vừa la vừa chửi vừa náo, áo quần của cô chơi một hồi ướt đẫm hết cả.
Bộ quần áo ấy vốn đã dính sát vào người, ánh tà dương buổi chiều mùa hạ chiếu thật ấm lên người cô.
Cô bỗng phát hiện ra, y chẳng còn la còn náo gì nữa, bỗng dưng biến thành như một tên ngốc, đưa mắt mở to nhìn dính vào người cô.
Lúc đó, y mới phát hiện ra, cô không phải là một đứa con trai, không những vậy, mà còn đã lớn lắm rồi.
Cô bị y nhìn muốn hoảng cả lên.
Cô thấy thân thể biến hóa của y, cái biến hóa sợ chết đi được đó, cô muốn chạy, có điều cặp đùi bỗng dưng biến thành ra mềm nhũn.
Hôm đó bọn họ về nhà trời đã tối, trong nhà mọi người đều đã ăn cơm chiều.
Từ hôm đó trở đi, tuy y vẫn còn kêu cô là đệ đệ, có điều y chẳng còn đem cô đi chỗ nào con trai đùa giỡn nữa.
Từ hôm đó trở đi, cô đã biến thành người của y. Mãi đến lúc sau này y muốn đi giang hồ, y còn không cho cô đi theo mấy đứa con trai khác, muốn cô phải chờ y về.
Có điều trước giờ, y chưa bao giờ trở về lại.
Năm đó, cô chỉ có mười bảy tuổi, năm nay cô đã ba mươi bốn.
Mười bảy năm qua, cô chưa hề có người đàn ông thứ hai nào khác, cũng không có người đàn ông thứ hai nào làm cô dộng lòng.
Cô không thể nào ngờ được rằng, trải qua mười bảy năm dài đằng đaüng đó, cô lại gặp phải một đứa con trai như vậy, thông minh như vậy, nghịch ngợm như vậy, dễ thương như vậy, đáng ghét như vậy.
Cô đã động lòng lại.
Lúc nãy Nguyên Bảo ôm chầm lấy cô, trong người của cô bỗng có một luồng hơi nóng quen thuộc bừng dậy, giống hệt như cái buổi hoàng hôn mùa hạ hôm đó mười bảy năm về trước.
Nếu Nguyên Bảo còn chưa say còn chưa ngủ, sẽ có chuyện gì xảy ra bây giờ nhĩ?
Cô không dám ngay cả nghĩ tới.
… Cái thằng tiểu quỹ, tại sao lại muốn làm chuyện như vậy, tại sao lại muốn hại người ta như vậy?
Tuy chỉ bất quá là tháng tư, trời hình như đã muốn nóng cả lên, nóng làm người ta không chịu được.
Cô đang ra mồ hôi nãy giờ, cho đến hiện tại vẫn còn chưa hết.
Cô không thể đợi thằng tiểu quỹ này tỉnh lại, cô không thể để thằng quỹ này lại đùa giỡn quấn quít hại mình tiếp.
Một người đàn bà đã đến chừng này tuổi như cô, không thể nào còn đi làm chuyện hồ đồ như thế này được.
Cô rón rén nhặt đôi Kim Lâu hài dưới giường lên, rón rén đẩy cửa ra, rồi lại rón rén trở về, rón rén đắp lên người Nguyên Bảo cái chăn mỏng, rồi mới rón rén trở ra lại.
Mông lung trong vườn, không khí thật mát lạnh và ẩm ướt, sương mù như sữa còn chưa muốn tan đi, một người đang ngồi trên bậc thềm đối diện với cái hành lang dài, tay ôm cái gối, đưa cặp mắt to thật to nhìn cô.
– Tiểu Thái.
Dương đại lão bản giật nãy mình lên:
– Con ngồi đây làm gì vậy? Tại sao bây giờ còn chưa đi ngủ?
Tiểu Thái chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô, cặp mắt to của cô đang nhìn không chớp vào cặp Kim Lâu Hài trong tay cô.

Cô bỗng hiểu ra con bé này trong bụng đang nghĩ gì.
… Con nhỏ này đã từ từ lớn lên, đã từ từ bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, càng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ đến, càng thích nghĩ đến, không những vậy còn nghĩ đến chỗ hư hỏng nhất.
Cô biết con bé này nhất định đang nghĩ đến chuyện đó, chỉ tiếc là cô không cách nào biện bạch gì được.
… Một người đàn bà ở trong phòng một người đàn ông cả đêm dài, mãi đến trời sáng mới đầu tóc rối bù cầm đôi giày của mình đi ra, vẻ mặt còn có mấy phần say sưa.
Cô còn có thể làm người ta nghĩ gì khác hơn? Cô còn có thể nói gì khác hơn?
– Mau về phòng ngủ đi con.
Cô chỉ còn nước tránh cặp mắt con nhỏ đang nhìn, ráng sức nói giọng thật bình tĩnh:
– Con nên đi ngủ lâu rồi mới phải.
– Vâng, con nên về phòng ngủ lâu rồi, nhưng còn mẹ thì sao?
Tiểu Thái nhìn cô lom lom:
– Tại sao cả đêm mẹ còn chưa về phòng?
Dương đại lão bản thốt không ra lời.
Tiểu Thái cười nhạt:
– Con khuyên mẹ mau mau mang dép vào, đi chân trần, coi chừng bị cảm lạnh đó.
Nói xong câu đó, con nhỏ bèn đứng dậy, đi một mạch không thèm quay lại, làm như không muốn nhìn mặt cô ta chút nào.
Đêm xuân lạnh lẽo.
Dương đại lão bản đứng si ngốc ở thềm đá lạnh băng, lạnh từ chân lạnh vào tận trong lòng.
Cô không làm gì lầm lỗi, không một tý lầm lỗi, có điều cô biết, mình đã làm con nhỏ đau lòng.
Bình minh vừa ló dạng, sương mù còn chưa tan.
Cô thở ra một hơi dài trong bụng, đang tính quay trở về phòng, bỗng phát hiện ra, trong sân lại có một người đang nhìn mình, ngồi trên cái thềm đá chỗ Tiểu Thái vừa mới ngồi lúc nãy, ôm cái gối nhìn mình.
Chỗ duy nhất không giống là, người này không phải là một cô bé, mà là một ông già.
Một ông già dáng điệu cổ quái.
o O o Dương đại lào bản không nhận ra mặt lão già, trước giờ cô chưa bao giờ thấy một lão già nào cổ quái như vậy, không những thế, cô còn không nghĩ rằng mình có ngày sẽ gặp một người như vậy.
Lão già này xem ra không những già vô cùng, mà còn nhỏ bé vô cùng, có những chỗ xem ra còn già hơn bất kỳ ai khác, có chỗ xem ra còn nhỏ bé hơn bất kỳ ai khác.
Tóc tai của lão đã trụi gần hết sạch, chỉ còn thừa mấy sợi tóc bạc còn dính trên đỉnh đầu, làm như lấy keo dán lên vậy, bất kể gió mạnh bao nhiêu cũng khó mà lay động.
Hàm răng của lão cũng muốn rụng hết, trước sau trái phải đều muốn rụng hết sạch, chỉ còn thừa đâu cái răng, có điều cái răng đó không phải như bất kỳ cái răng nào vàng khè dơ dáy của một lão già.
Cái răng còn lại duy nhất của lão vẫn còn trắng vẫn còn sáng rỡ, trắng muốn sáng rỡ lên, sáng rỡ muốn phát ra ánh sáng.
Thật tình lão đã quá già quá già, có điều da mặt của lão vẫn còn giống như một đứa bé, vừa trắng vừa mịn, trắng hồng lên, mịn như đậu hủ.
Lão mặc trên người một bộ đồ màu đỏ, một bộ áo quần màu đỏ thêu kim tuyến quanh đường viền, chỉ có những tay đại thiếu gia con nhà phú hộ giàu nứt vách mới mặt ra đường dạo phố.
Một lão già như vậy, có tuyệt hay không?
Dương dại lão bản xém tý nữa đã phì cười.
Cô không bật cười ra, bởi vì chung quanh cái sân phía trước phía sau bên trái bên phải đáng lý ra tuyệt đối không thể có một người nào như vậy.
Có điều hiện tại rõ ràng đã có một người như vậy đang ngồi ở đó nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng nhìn cô, giống hệt như nét mặt của một chàng thanh niên hai ba chục tuổi đang nhìn cô vậy.
May mà trước giờ Dương đại lão bản rất trầm tĩnh, tuy không mang dép vào cũng rất trầm tĩnh, vì vậy, cô còn hướng về lão già gật đầu mỉm cười chào:
– Ông mạnh giỏi.
– Mạnh giỏi.

Lão già nói:
– Vô cùng mạnh giỏi, quá mạnh giỏi đi.
– Quý tính của ông? Đến đây có quý cán gì ạ?
– Ta chẳng phải tính Quý, đến đây cũng chẳng làm quý cán gì cả.
Lão già nói:
– Ta đến đây, chỉ để làm một chuyện không quý cán tý nào.
– Chuyện gì?
– Cô đoán đi.
Lão già chớp chớp mắt như con nít:
– Cô đoán ra, ta cúi đầu lạy cô ba ngàn sáu trăm cái.
Dương đại lão bản lắc đầu:
– Cúi đầu bao nhiêu đó lần mệt lắm.
Cô nói:
– Tôi không muốn ông cúi đầu, mà tôi cũng đoán không ra ông đến đây có chuyện gì.
– Dĩ nhiên cô đoán không ra.
Lão già cười lớn:
– Cô có đoán cả đời cũng không ra nổi.
– Thế thì sao ông không nói ra đi thôi?
– Ta nói ra cô cũng không chịu tin.
– Ông nói thử xem.
– Được.
Lão già nói:
– Ta đến đây, chỉ bất quá là vì mụ vợ ta muốn lột y phục cô ra, xem xét người cô một phen.
Dương đại lão bản bật cười.
Đáng lý ra cô phải tức giận lắm, có điều cô bật cười lên, bởi vì trước giờ cô chưa từng nghe ai nói chuyện hoang liêu như vậy.
Thật tình cô còn không nghĩ rằng mình đã nghe một chuyện như vậy.
Lão già thở ra một hơi:
– Ta biết cô sẽ không tin, ta đã biết nhất định là cô không tin.
Chính lúc lão đang thở ra đó, thân hình của lão đã bay lên, giống như một đứa bé bị người ta ném lên trời vậy, giữa không trung không ngớt xoay vòng.
Dương đại lão bản không phải là kẻ dễ bị ăn hiếp.
Một người đàn bà được mọi người khẩu phục tâm phục gọi bằng đại lão bản, dĩ nhiên không phải là hạng người dễ bị bắt nạt.
Cô đã luyện qua võ công, vũ công luyện qua rất tạp nhạp, có thứ cô bái thầy để học, có thứ đàn ông vì muốn gần gũi cô, hoặc nịnh nọt cô, hoặc muốn làm cô khâm phục, dâng hiến ra cho cô như dâng đồ bảo bối.
Phi Hoa quyền, Song Bình quyền, Đường Lang công, Phi Phong Chỉ, Đại tiểu cầm nã, Ngũ Cầm Thất Biến, Tam Thập Nhị Lộ Đàm Thoái, Liên Hoàn Tỏa Tử Cước…

Vũ công của cô ít nhất cũng có tới ba bốn chục thứ, trước mặt lão già nhỏ thó kia, ngay cả một thứ cũng thi triển không ra nổi.
Giữa không trung vẫn còn có một người đang xoay vòng, nhưng người đang xoay vòng không phải là lão già, mà là Dương đại lão bản.
Chính cô cũng không biết tại sao mình lại bị tung lên trời xoay lòng vòng như vậy.
Cô thật tình không biết.
Cô chỉ biết thân hình lão già vừa hạ xuống là cô bị tung lên trời.
Sau đó cô bắt đầu xoay, xoay không ngừng giữa không trung, xoay muốn tối mịt trời đất.
Sau đó, cô chẳng còn biết gì nữa.
o O o Lúc đó, Nguyên Bảo cũng vừa tỉnh lại.
Nó vốn đang ngủ say như hòn đá vậy, cho dù bị người ta tát cho hai bạt tai, đá cho hai cái rớt vào rãnh mương cũng không tỉnh lại.
Có điều nó bỗng dưng tỉnh lại, lúc tỉnh lại, mặt trời đang chiếu ngay vào song cửa đối diện với nó.
Nguyên Bảo rên lên một tiếng, hối hả chụp cái gối ôm trùm lấy đầu. Nếu mà chậm đi một chút, cặp mắt của nó làm như sẽ bị ánh mặt trời chết người kia chọc thủng, cái đầu của nó làm như cũng sẽ bị chẻ ra thành hai.
Một người lần đầu tiên uống rượu, lúc tỉnh dậy thình lình thấy ánh mặt trời chiếu đầy cả phòng, đại khái đều có một cảm giác tương tự.
Có điều không bao lâu sau đó, Nguyên Bảo đã chầm chậm thò đầu từ trong cái gối ra.
Bởi vì cặp mắt của nó còn chưa bị che trùm lại trước đó, hình như nó có thấy một người đang ở trong phòng.
Một người nhất định không phải là Dương đại lão bản.
Nó không nhìn lầm.
Người này mặc một tấm áo choàng màu đen, đeo một cái mặt nạ bằng bạch ngân bóng loáng, tuy trong phòng đầy ánh mặt trời, có điều người này xem ra vẫn còn giống như một bóng ma trong đêm tối.
Nguyên Bảo bật cười.
Trước giờ nó không bao giờ sợ những người đáng sợ, càng đáng sợ chừng nào, nó lại càng không sợ.
– Mặt ông đeo cái đồ quỹ đó lên trông thật thú vị.
Nguyên Bảo nói:
– Ông có thể cho tôi mượn tạm hai ngày đeo chơi, để tôi đi dọa người ta được không?
– Ta chẳng hề muốn dọa ngươi.
Giọng nói của người này thật ôn hòa:
– Ta biết lá gan của ngươi từ nhỏ đã lớn lắm.
– Ông biết ta là ai sao?
– Ta biết.
Nguyên Bảo lại bật cười nữa:
– May mà tôi cũng biết ông là ai, nếu không tôi bị thiệt thòi quá.
– Ta là ai?
– Ông chính là Cao Thiên Tuyệt.
Nguyên Bảo nói:
– Là người làm cho tôi toàn thân mềm nhũn không tý sức lực, rồi đem tôi tống lại cho người nơi đây.
– Đúng vậy.
Cao Thiên Tuyệt không hề phủ nhận:
– Chính là ta.
– Nếu ông đã biết ta là ai, tại sao còn dám đối xử với ta như vậy?
Khẩu khí của Nguyên Bảo bỗng dưng biến thành ra thật hung dữ:
– Không lẽ ông không sợ người nhà tôi lại tìm ông báo thù sao?
– Bọn họ không tìm ta đâu.
– Tại sao?

– Bởi vì bọn họ biết ta chỉ có ý tốt cho ngươi thôi.
Cao Thiên Tuyệt nói:
– Ta tưởng chính ngươi cũng nên hiểu điều đó.
– Chỉ tiếc là tôi chẳng hiểu gì cả.
– Chúng ta là hạng người vĩnh viễn không thấy mặt trời, không những vậy đã nên chết từ lâu rồi.
Cao Thiên Tuyệt nói:
– Người chúng ta mang đầy những hung họa cừu hận vĩnh viễn không bao giờ hóa giải nổi.
Giọng nói của y tuy ôn hòa, nhưng lại tràn đầy vẻ oán độc làm người ta muốn rỡn tóc gáy:
– Bất kỳ ai gặp phải chúng ta đều không phải là chuyện hay ho cho họ, bởi vì chúng ta chỉ mang lại tai họa, máu tanh.
– Bọn ông?
Nguyên Bảo hỏi:
– Các ông là ai?
– Không chừng chúng ta không thể được xem là con người, chỉ bất quá là âm hồn quỹ sứ còn chưa tiêu tan.
Cao Thiên Tuyệt nói:
– Vì vậy, thật tình ta không muốn ngươi bị cuốn vào trong chuyện thị phi của chúng ta.
– Ý của ông muốn nói là, ông không muốn tôi xen vào chuyện của ông.
– Đúng vậy.
Cao Thiên Tuyệt nói:
– Bởi vì thân phận của ngươi không giống người khác, vì vậy ta đưa ngươi lại nơi đây.
– Nếu không, chắc ông đã cắt cái đầu của tôi đi từ lâu.
– Ta chẳng cắt đầu ngươi.
Cao Thiên Tuyệt hững hờ nói:
– Muốn giết người, chẳng cần phải cắt lấy đầu của y, giết người có đủ cách, cách đó là cách vụng về nhất.
– Ông giết người thường thường hay dùng cách gì?
Nguyên Bảo hỏi:
– Làm cho người ta đau đớn? Hay làm cho chính mình đau đớn?
Cao Thiên Tuyệt bỗng biến thành trầm mặc.
– Cái cách đó không tốt.
Nguyên Bảo lại nói:
– Bởi vì người ông muốn giết đã chết rồi, chẳng còn cảm thấy đau đớn gì nữa, người đau đớn nhất định phải là ông, chỉ có người còn sống mới cảm thấy đau đớn.
Cao Thiên Tuyệt không mở miệng ra, cũng không cử động, có điều tấm áo choàng trên người y đang phần phật lên như những làn sóng biển dữ dằn.
Nguyên Bảo lại nói:
– Có một hôm tôi rất sung sướng, làm như có cái bánh bao nhân thịt rớt từ trên trời xuống rớt vào miệng tôi vậy, thật là sung sướng muốn chết luôn.
Nó nói:
– Vì vậy, hôm đó, những người chung quanh tôi cũng đều rất sung sướng, quá sung sướng thôi.
Y lại thở ra:
– Đau khổ cũng như vậy, ông làm người khác đau khổ, trong lòng mình nhất định cũng không mấy vui vẻ gì.
Câu nói ấy còn chưa thốt ra hết, đã có một bàn tay lạnh như nước đá bóp chặt lấy cổ họng nó.
Lúc đó Dương đại lão bản cũng đã tỉnh lại.
Lúc cô tỉnh lại, cô không thấy có mặt trời, đầu cô không hề nhức, có điều cô cũng như Nguyên Bảo vậy, chỉ hy vọng mình vĩnh viễn còn chưa tỉnh lại, chỉ hy vọng mình chết quách đi cho xong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.