Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 8 Phần 1
[Anh đang theo dõi tôi à?] Giọng ngọt ngào* hỏi.
(*Dịch tâm linh thôi chứ hông biết sao mà ngọt được nữa)
“Ực!” Kamol không trả lời, nhưng anh ấy cười trong cổ họng.
[Anh rõ ràng là một kẻ tâm thần] Kim trả lời ngay lập tức.
“Nhưng em thích một kẻ tâm thần như tôi phải không Kim?” Kamol nói với giọng chế giễu khiến Kim phải im lặng.
Kamol cười nhẹ trong cổ họng khi hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của Kim lúc này trông như thế nào.
[Nè, ai thích anh? Tên điên!] Kim hét lên đầy hoài nghi.
“Nếu em đã không thích thì tại sao đêm đó em lại đòi hỏi ở tôi nhiều như vậy? Tôi biết rất rõ rằng em và tôi hợp nhau như thế nào, Kim” Kamol trả lời.
[Anh điên rồi !!] Kim hét lên trước khi kết thúc cuộc gọi, khiến Kamol cười nhẹ. Hắn không giận Kim vì đã ngắt cuộc gọi đột ngột như vậy. Hắn gọi cho cậu ấy chỉ để trêu vợ một chút. Mặc dù thực sự hắn nên đi tắm với vợ để nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc, nhưng điều đó sẽ sớm thôi.
…
…
…
“Kẻ tâm thần điên rồ” Kim lẩm bẩm. Cậu ta tiếp tục lầm bầm sau khi Kamol cúp máy. Kim cảm thấy mặt mình nóng bừng, vừa nghe thấy giọng nói của Kamol, Kim đã cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng.
“Cái quái gì đang xảy ra với mình?” Kim lầm bầm một mình trước khi vào nhà tắm để lấy lại bình tĩnh.
___________________
Vào buổi sáng.
Buổi sáng, Kim thức dậy, đi tắm và kiểm tra xem còn dấu vết của vết tích không. Sau khi biết rằng các vết đã mờ đi một chút, cậu quyết định đến văn phòng.
Kim mặc một chiếc áo sơ mi dài tay để che dấu vết trên cổ tay, cùng với một chiếc cà vạt. Sau khi chuẩn bị xong, Kim lái xe đến văn phòng kế toán của mình.
“PKim, anh đến rồi” giọng May vui vẻ chào khi thấy Kim bước vào văn phòng.
“Nếu không có, anh đã không ở đây” Kim cười đáp.
“Khun May vừa phàn nàn với Jin rằng Kim là người xấu khi không cho ai đến thăm anh đấy” Jin nói với giọng điệu đùa cợt.
“Anh không muốn em ốm. Những ngày anh không đến, có việc gì mà họ không gửi mail cho anh? Đem chúng đến văn phòng của anh”- Kim ra lệnh trước khi chuyển sang văn phòng riêng của mình. Một lúc sau, Jin đi theo anh ấy, Kim dành cả ngày để làm việc để bù đắp khoảng thời gian cậu ấy không có mặt.
…
…
…
Cốc cốc
May gõ cửa trước khi bước vào văn phòng của Kim.
“Gần trưa rồi, PKim về nghỉ ngơi đi” May cười nói.
“Nửa tiếng nữa, làm ơn bảo Jin đi ăn trưa” Kim nói, thể hiện sự lo lắng cho thư ký của mình, bởi vì bây giờ đã là trưa và thư ký của cô ấy phải đi ăn trưa.
“Được rồi, Jin không vội” May nói đùa.
“Tốt rồi. Hãy ăn cùng nhau. May cũng đến”, Kim nói vì anh ấy muốn ăn cùng họ để cảm ơn họ đã giúp đỡ công việc khi mình nghỉ phép. May rời văn phòng Kim một lúc, nhưng quay vào trong.
_____
“Anh vừa mệt vừa đói, mọi người đã hoàn thành công việc của mình chưa? Chúng ta hãy đi ăn trưa”- Kim nói khi cậu ấy xong việc với Jin và đang thu dọn đồ đạc của mình.
“Người đàn ông đó lại ở đây, Kim,” May nói, khiến Kim dừng lại khi khuôn mặt của Kamol chìm vào dòng suy nghĩ của cậu.
Nó ám chỉ một người có ánh mắt nặng trĩu hay sâu thẳm?
“Của ai?” Kim vội hỏi.
“Thật bắt mắt, còn có thể là ai nữa? Khi Kim ốm không đến cơ quan, người đàn ông phiền phức đó đã đến hỏi tung tích của Kim. Anh ta nói sẽ đến thăm anh ta nhưng May nói với anh ta rằng Kim không muốn ai quấy rầy. Nhưng anh ta thường hỏi liệu PKim đã bình phục rồi”- May nói một cách nghiêm túc, Kim khẽ thở dài.
“Ừm, cảm ơn, anh sẽ tự mình đi nói chuyện với anh ấy”- Kim nói như thường lệ, May và Jin thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Kim có nói gì đi nữa, họ vẫn sợ đến gần người đó. Kim rời văn phòng với May và Jin, Karant, người đang đợi anh, ngay lập tức đứng dậy.
“Bạn có khỏe không Nong Kim? Bạn có cảm thấy tốt hơn?” Karant bước đến và ngay lập tức hỏi, khiến Kim hơi đỏ mặt khi nhớ ra lý do vắng mặt của anh.
“Ồ, không còn tệ nữa, tôi nghĩ tốt nhất nên mời Karant ngồi trước” Kim rồi khi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn để người kia ngồi cách xa mình. Nhưng Karant lại chọn ngồi trên chiếc ghế sofa gần chỗ Kim.
“Tôi thực sự muốn đến thăm Kim, nhưng tôi không biết bạn sống ở đâu” Karant nói, nhìn Kim một cách ngọt ngào.
“Anh không cần phải như vậy, đó không phải là một vấn đề lớn,” Kim nói.
“Này, nếu tôi biết hôm nay Kim đi làm, tôi đã mua cho bạn một vài thứ bổ dưỡng” Karant nói lại.
“Vâng, cảm ơn, nhưng anh không cần phải làm thế,” Kim phủ nhận.
“Vậy Kim đã nghỉ trưa rồi à? Đến ăn cơm với anh trai và tôi, tôi biết một nhà hàng Trung Quốc rất ngon, đồ ăn ở đó rất tốt để bồi bổ cơ thể.” Karant nhẹ nhàng nói, tiến lại gần Kim nhất có thể.
“Tôi…” Kim đã sẵn sàng để nói không thì đột nhiên cánh cửa văn phòng vang lên cùng với ba người đàn ông, một người mà Kim nhớ rất rõ.
“PKim” May ngay lập tức đưa tay chạm vào Kim đang nhìn những người đàn ông vừa đến.
“Đã đến giờ ăn trưa chưa, Kim?” Kamol hỏi khẽ nhìn Kant với ánh mắt bình tĩnh, Kim lập tức đứng dậy.
(Canh thằng nhỏ hẻ, mới đi làm là tới liền vậy?)
“Tại sao anh lại đến đây?” Kim nghiêm nghị hỏi, Karant ngơ ngác nhìn Kim và nhóm người vừa bước vào.
“Tôi đến đây để gặp em” Kamol nói với giọng bình thường, nhưng mắt anh dán chặt vào mặt Karant.
“Đây là người tới gặp Kim trước đây, Kim cũng biết hắn sao?” May nói nhỏ với Kim.
“Em ấy biết tôi, tôi cũng sẽ nói vậy,” Kamol nói, người đã lắng nghe những gì May nói khi cô bước đến gần Kim. Tim Kim như muốn ngừng đập ngay lúc đó, nhưng đôi chân của cậu không hề nhúc nhích.
“Đây là ai vậy Kim?” Karant hỏi, bắt đầu cảm thấy hơi thắt lại khi nhìn thấy ánh mắt của Kamol cùng với ánh mắt của những người đàn ông khác phía sau mình.
“(Hơi cái đồ chết tiệt này) Anh đang làm gì vậy hả” Kim hỏi với vẻ nao núng khi bàn tay mạnh mẽ của Kamol ôm lấy vòng eo thon gọn của mình.
Toàn bộ nhân viên, bao gồm cả May, tròn mắt ngạc nhiên, vì họ chưa từng thấy ai lại gần Kim như vậy trước đây.
“Này, cậu đang tán tỉnh Kim à?” Karant hỏi đột nhiên cũng ngạc nhiên. Kim có ý định vùng ra khỏi vòng tay của bóng dáng cường tráng, nhưng Kamol ôm chặt hơn khiến Kim hơi nhăn mặt vì cơn đau đang bao trùm lấy eo cậu.
“Cậu có thể yên lặng được không?” Kamol vừa nói vừa bỏ đi khiến Karant trông choáng váng. May và Jin nín cười khi nhìn thấy vẻ mặt cáu kỉnh của Kant, một người không thích khuôn mặt của anh ta chút nào.
“Tôi đến đón em đi ăn trưa” Kamol nói với Kim.
“Không thể tôi ở đây mời Khun Kim” Karant khẩn cầu nói, Kim sắc mặt cau mày, Karant khẽ thở dài.
“Có thể đưa gã này ra khỏi đây được không? Tai và mắt của tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ nói chuyện với vợ tôi” Kamol nói với cấp dưới của mình đang đứng. Kom tuân theo mệnh lệnh mà ông chủ đã giao cho anh.
Câu nói của Kamol khiến mọi người trong văn phòng há hốc mồm khi nghe thấy, Kim thì đỏ mặt.
“Vợ anh là ai? Tôi không! Hãy để tôi đi!” Kim ngay lập tức hét lên, khi Karant đang nổi cơn thịnh nộ và bị cấp dưới của Kamol dẫn ra ngoài văn phòng.
“Uh … PKim,” May cảm thấy tuyến tính tò mò của mình sắp bùng nổ.
“Nào Kim, em vẫn còn giận tôi hả?” Kamol nói khiến khuôn mặt Kim trở nên bối rối.
“Vấn đề của anh là gì? Anh không cần phải đến và ôm tôi đâu Khun Kamol” Kim nói với giọng trầm, cậu cảm thấy tim mình như loạn nhịp mỗi khi ở gần người đàn ông này.
“Xin lỗi, tôi có thể đưa vợ tôi đi ăn trưa cùng nhau ở đâu?” Kamol không trả lời Kim mà quay sang nói với cô gái đứng cạnh họ.
“P’Kim” May gọi lại cho Kim vì cô ấy muốn biết rằng Kim không bị cưỡng bức và cô ấy muốn biết chính xác Kmol là ai.
“Anh không thể đến và nói điều đó ở đây, Kamol” Kim nói với giọng run rẩy, cảm thấy xấu hổ khi bị gọi là vợ trước mặt mọi người.
“Thôi, đi, tôi dẫn em đi nơi khác nói chuyện, em có tới hay không?” Kamol khẽ hỏi, hắn chưa bao giờ kiên nhẫn với ai và cũng chưa bao giờ đi tìm ai như vậy. Kim mím môi nhẹ với vẻ mặt căng thẳng, trước khi quay sang cô gái bên cạnh.
“Trước tiên, tôi sẽ nói về một vài điều bây giờ,” Kim nói với May và Jin trước khi quay lại nhìn Kamol với ánh mắt giận dữ.
“Nào” Kim nói nhỏ. Kamol nở một nụ cười nhẹ trước khi ôm lấy vòng eo thon gọn của Kim và đi cùng anh. Lúc đầu, Kim di chuyển để đi bộ một mình, nhưng Kamol đã ôm chặt lấy cậu.
The end
________
Chia ra 2 phần có ngắn quá ko ta. Có nên gộp về 1 chương thôi không?