Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 76: Bánh Sandwich Số 9
Kit và Ruth ngay lập tức quay lại nhìn nhau sau khi nghe Lop nói. Họ nở một nụ cười nhạt sau đó vội vã đi theo ở hai phía của Lop và vòng tay bá cổ Lop.
“Woah, tại sao hai người lại ôm cổ tôi? Nặng chết được, tự nhiên choàng vai bá cổ làm gì.”-Lop gầm gừ, che đậy sự xấu hổ của mình khi nhìn thấy ánh mắt của những người đi qua đang hướng về phía ba người họ.
“Hả, cậu ngại sao?”-Kit giả vờ hỏi, nhẹ nhàng xoa đầu Lop. Sau đó Kit thả tay khỏi vai Lop, hiện tại chỉ còn Ruth bá vai Lop.
“ Các cậu không thấy người ta đang nhìn à?”-Lop nói nhỏ. Kit và Ruth mỉm cười không nói gì thêm cho đến khi họ đến tiệm kem. Cả ba bước vào và mỗi người gọi một ly kem.
“Họ đang nhìn cái gì vậy?”-Kit nhỏ giọng lẩm bẩm khi nhận ra những người trong cửa tiệm thỉnh thoảng lại hướng mắt nhìn ba người bọn họ.
“ Cậu không thấy rất lạ khi ba người con trai lớn xác lại còn đi ăn kem cùng nhau sao? Họ nhìn cũng phải.”- Lop nói đùa.
“Nếu cậu không muốn ăn thì hai chúng tôi cũng sẽ không đến đây đâu.”-Ruth nói khiến Lop khẽ mỉm cười. Khi kem được dọn ra, Lop liền nhìn chằm chằm những quả anh đào trong ly của hai người bạn.
“Tôi muốn anh đào.”-Lop đùa nói. Kit và Ruth ngay lập tức múc anh đào từ ly của họ và để chúng vào ly của Lop.
“Này, tôi đùa thôi. Không phải hai người đang ăn sao? Không cần cho tôi.”-Lop hỏi vì cậu không nghĩ hai người bạn sẽ cho cậu hết anh đào.
“Do tôi không thích ăn.”- Ruth nói.
“ Tôi cũng vậy.”- Kit cũng đáp, trước khi ngồi xuống ăn kem như bình thường. Lop liền cười đến vui vẻ.
“Đó là hương gì?” Kit chỉ thìa vào kem trong ly của Lop.
“Macadamia.”-Lop trả lời.
T / N: Macadamia là một loại hạt có hình hạt phỉ màu trắng nhạt với vị kem, hơi ngọt, mùi hạnh nhân.
(Tui: Quả mắc ca, hổng biết làm vậy để cho luôn á)
“Ừ, tôi thử một chút được không?”-Kit hỏi.
“Đây.” Lop đưa ly về phía bạn mình. Ruth nhìn Kit một chút, đủ lâu để biết Kit định làm gì.
“ Đút tôi ăn đi.”-Kit nói với một giọng thản nhiên. Lop liền sững lại một chút trước khi nhăn nhó nói:
“ Yah, tên khốn, cậu có thể tự mình ăn mà. Tự ăn đi.”
“Sao? Cậu không thể làm chút việc nhỏ này cho tôi hay sao? Tôi đã làm rất nhiều cho cậu rồi mà, tôi vừa đưa cậu đi ăn Shabushi còn gì?”-Kit giả vờ bất mãn nói, Lop cắn cắn môi như suy nghĩ sau đó cũng chịu thua thở dài.
“ Được rồi, mở miệng ra đi.”-Lop nói, trước khi đồng ý đút kem cho Kit. Kit mở miệng ăn kem với gương mặt hài lòng cùng với một nụ cười tinh quái. Lop có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng dần và có lẽ đang đỏ bừng lên.
“ Cậu chỉ cho Ai’Kit ăn, tôi cũng đưa cậu đi ăn kem mà.”-Ruth thấy thế cũng bất mãn lẩm bẩm. Lop khẽ cau mày, sau đó cũng chịu thua múc kem trong ly đưa đến trước môi Ruth. Ruth liền há miệng ăn và mỉm cười.
Kit cũng mỉm cười, hai người họ cuối cùng cũng chịu tha cho Lop ngồi yên ăn hết ly kem của mình.
..
..
..
“No quá đi!!!”-Lop nói sau khi ăn kem. Ruth đã đi thanh toán, về phần Kit và Lop, họ đợi bên ngoài cửa hàng.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”-Kit hỏi.
“Chúng ta đi dạo và mua quần áo đi.”-Lop trả lời, vì dù sao thì cậu cũng muốn đi dạo và xem những thứ được bày bán xung quanh. Kit gật đầu đồng ý và đợi Ruth. Sau khi Ruth đã trả tiền, cả ba người bước đi xem những thứ được bày bán.
“Ghé qua cửa hàng thắt lưng một chút đi.”- Kit nói khi anh đi ngang qua cửa hàng thắt lưng.
“Ừ, tao cũng mua một cái mới.”-Ruth trả lời trước khi dừng lại để xem một chiếc thắt lưng da. Lop nhìn xung quanh và thúc nhẹ vào vai Ruth.
“Tôi sẽ đi xem áo ở bên kia.”-Lop nói và chỉ vào một cửa hàng quần áo gần đó. Ruth quay lại nhìn và gật đầu. Vì vậy, Lop đã đi đến cửa hàng quần áo một mình.
“ Cậu cứ thoải mái xem, nếu có gì thắc mắc thì có thể hỏi tôi.”- Một thanh niên là chủ cửa hàng nở một nụ cười nhẹ sau đó đến gần Lop- người đang xem mẫu áo và tìm kiểu mà mình ưng ý.
“ Cậu có muốn xem áo phông hay áo sơ mi không?”- Người bán hỏi Lop.
“Áo phông ngắn tay và mấy cái sơ mi này là anh tự thiết kế à?”-Lop hỏi và người đối diện mỉm cười gật đầu:
“Đúng rồi.”
“ Anh thiết kế giỏi thật đó.
Hoa văn đẹp quá.”-Lop nói, đây là lời khen chân thành của cậu vì những chiếc áo này thật sự rất đẹp.
“Cảm ơn nhé. Cậu thích loại hay mẫu áo nào. Tôi sẽ giảm giá đặc biệt cho cậu.”-Chủ cửa hàng vui vẻ nói. Sau đó Lop mỉm cười và nói chuyện với người đối diện một lúc.
“Em có sử dụng Line không? Trong trường hợp chỗ anh có thiết kế mới, anh có thể gửi cho em để em xem thử “- Chủ cửa hàng trẻ tuổi thay đổi xưng hô vì khi anh ta tự giới thiệu mình, anh nhận ra rằng mình lớn tuổi hơn Lop.
“Em có sử dụng, em sẽ cho anh biết số của em.”- Lop gật đầu lịch sự đáp.
“GÌ?!??” – Một giọng nói trầm ấm vang lên. Và kéo tay Lop quay về sau, ngăn đi hành động chuẩn bị đưa số điện thoại cho người khác của Lop.
“Không có gì, chỉ là tôi định cho PArt biết line của tôi.”-Lop trả lời, qua một lúc trò chuyện cậu biết người chủ cửa hàng này tên Art.
“Cậu biết anh ta à?”-Ruth hỏi, nhìn chằm chằm vào Art. Kit cũng nhìn Art, khiến người chủ cửa hàng cảm thấy đổ một tầng mồ hôi lạnh khi chạm phải ánh mắt của hai thanh niên cao lớn vừa bước vào.
“Không, tôi mới gặp anh ấy thôi. Nhìn này, đây áo do anh ấy thiết kế. Nó đẹp lắm.”-Lop đưa áo lên và nói.
“ Cậu chỉ mới gặp anh ấy, sao lại dễ dàng cho anh ấy Line?”-Kit hơi nhướng mày hỏi.
“ Để mỗi khi các mẫu mới ra mắt thì tôi có thể gửi cho Lop xem dễ dàng.”-Art trả lời.
“ Cậu tính mua tất cả các mẫu mới ra mắt hay sao?” Kit quay sang Lop nhẹ cau mày hỏi.
“ Tôi đâu có bị điên đâu mà mua tất cả các mẫu. Chỉ là đề phòng khi có mẫu mà tôi thích thì tôi có thể nói với anh ấy giữ lại cho tôi.”-Lop trả lời. Kit phát ra tiếng hừ nhẹ trong cổ họng, Ruth bên cạnh vẻ mặt cũng khó chịu không kém, nhưng Ruth không thể hiện ra ngoài nhiều như Kit.
“Vậy cậu đến để mua áo phông hay đến để cho người ta Line của cậu? Nếu cậu đến mua thì mua. Còn nếu cậu đến để cho Line… thì được thôi, cứ làm theo những gì cậu muốn đi. Coi như tôi chưa nói gì!!!”- Nói rồi Kit lập tức bỏ đi. Lop khó hiểu nhìn theo hành động có vẻ tức giận của Kit. Lop liền quay lại nhìn Ruth, Lop thấy Ruth cũng đang cau mày.
“Ruth!”-Lop nhẹ giọng gọi cho Ruth ý muốn hỏi về hành động của Kit.
“Tôi sẽ đi nói chuyện với Ai’Kit.”-Ruth nói và ngay lập tức bám theo Kit. Hiện tại chỉ còn mỗi Lop ở cửa hàng, Lop rũ mắt có chút buồn bã khi đột nhiên cậu có cảm giác mình giống như bị hai người bạn của mình bỏ rơi.
“Có chuyện gì vậy?”-Chủ tiệm hỏi. Lop khẽ mím môi.
“P’Art, anh bán ở đây suốt à?”-Lop lập tức hỏi người bán hàng.
Art gật đầu.
“Vậy em sẽ đến mua áo và ủng hộ anh sau nhé anh. Em xin phép đi trước.” Lop gật đầu với Art và cũng không đưa line của mình cho anh ta. Art mỉm cười gật đầu, sau đó Lop lập tức chạy đi tìm hai người bạn của mình. Đi một hồi Lop thấy Ruth đang đứng ở khu vực khá thoáng, nơi có một chiếc ghế.
“ Hai người đi đâu vậy. Tại sao lại bỏ mặc tôi một mình.”-Lop vừa thở vừa gấp gáp hỏi.
“Ai bỏ mặc cậu.”-Kit hỏi khẽ.
“Còn không phải hai người sao? Tại sao hai người lại bỏ rơi tôi như thế?”-Lop hỏi với giọng gay gắt.
“Cậu có bạn mới rồi kia mà. Cậu đi nói chuyện và chơi với người bạn mới của cậu đi. Không cần lo cho tôi đâu.”-Kit nói với giọng trầm khiến những người đi ngang quay đầu lại và nhìn cả ba người với vẻ nghi hoặc.
“Bình tĩnh đi, thằng ngốc này.”-Ruth nói với Kit bằng một giọng bình tĩnh. Bản thân Ruth cũng có chút khó chịu, nhưng anh không muốn bộc lộ ra ngoài quá nhiều. Lop nhìn cả hai người sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.
“Ngốc sao?? Mày cũng khó chịu như tao thôi. Tao là đang nói cho chính tao và cho cả mày, mày cản tao làm quái gì?” Kit cau mày nói.
“ Tại sao tự nhiên hai người lại khó chịu với tôi kia chứ?”-Lop hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Ngồi xuống trước đi.”-Ruth hít sâu nói khi anh nhích người vào trong cho Lop ngồi bên cạnh. Nhưng Lop vẫn đứng yên, cau mày.
“Tôi nói cậu ngồi xuống trước!!”-Giọng Ruth trầm hơn một chút khiến Lop hơi giật mình vì Ruth chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế nói chuyện với cậu. Lop liền đồng ý ngồi xuống cạnh Ruth. Về phần Kit, anh ấy đứng đối diện với Ruth và Lop.
“Tại sao cậu lại trao đổi Line với người khác dễ dàng như vậy, Lop?”- Ruth hỏi.
“Tôi đã nói với cậu rồi mà..”-Lop định giải thích.
“Cậu chỉ vừa mới gặp người đó thôi vậy mà dám đưa Line?”-Kit nói.
“Bình tĩnh đi Kit.”-Ruth cau mày nhìn người bạn nhắc nhở. Nên Kit cũng chịu im lặng, chỉ đứng đó và bực bội thầm trong lòng. Khi thấy Kit im lặng, Ruth quay sang nhìn Lop.
“Thực ra, cậu có thể đổi Line với bất kỳ ai, đó là quyền của cậu. Nhưng đôi khi cậu nên suy nghĩ lại xem có cần thiết phải đổi không. Cậu nghĩ cậu chỉ mua được áo phông ở cửa hàng đó thôi sao, còn nhiều chỗ khác bán mà? Hay cậu thích áo phông thiết kế từ người kia.”-Ruth nói. Lop liền im lặng.
“Hay cậu muốn có thêm bạn bè?”-Ruth nghiêng đầu hỏi tiếp.
“Không phải.”-Lop khẽ trả lời. Khi định trao đổi Line với chủ cửa hàng bán áo, Lop không nghĩ gì nhiều, cậu chỉ là muốn xem những mẫu thiết kế áo phông mới nên mới định cho Art line của mình mà thôi.
“Tôi chỉ muốn xem những thiết kế mới thôi.”-Lop nhỏ giọng nói.
“Hừmm..”-Kit rên rỉ trong cổ họng, nhưng không nói gì.
“Xem gì hả?”-Ruth hỏi. Lop im lặng vì không biết trả lời bạn mình như thế nào nữa. Vả lại, Lop không hiểu tại sao hai người bạn lại khó chịu đến mức này.
“Mày không cần phải hỏi bất cứ điều gì nữa đâu Ruth. Nếu Lop muốn nói chuyện với ai đó, hãy để cậu ấy nói chuyện đi. Dành thời gian cho hai chúng ta chắc là nhàm chán lắm nên cậu ấy muốn có bạn mới.”-Kit nói.
“Tôi không hề chán hai người!!”- Lop lập tức phản bác.
“Tôi cũng muốn biết, tại sao hai người lại không vui? Tại sao lại khó chịu với tôi như thế này?” Lop thắc mắc hỏi. Kit và Ruth quay lại nhìn Lop với đôi mắt tĩnh lặng.
“Không ai trong chúng tôi thích cậu nói chuyện với người khác.”-Ruth nói. Điều này khiến Lop im lặng một chút.
“Vậy thì tôi sẽ không được nói chuyện với P’Kom, cũng không được nói chuyện với người Do Thái luôn à?”-Lop cau mày hỏi lại.
“Cậu nên biết là hai chuyện này không giống nhau.”-Ruth tiếp tục nói. Kit đứng dậy và hít thở sâu.
“Tao sẽ đi bộ một chút. Tao muốn đi một mình, mày ở lại với Lop đi Ruth”-Kit nói, vì tâm trạng của anh ấy đang không tốt.
“Cậu đi đâu?”-Lop định đứng dậy. Nhưng Ruth đã nắm lấy cánh tay Lop kéo Lop ngồi xuống.
“Để nó đi một mình đi, Kit đang có tâm trạng không tốt.”- Ruth quay sang nhìn Lop nói.
“Còn cậu?”-Lop hỏi, hơi buồn bực.
“Tôi cũng khó chịu nhưng tôi không muốn để cậu ở đây một mình.”- Ruth nói với giọng đều đều.
“ Tôi đã làm sai rồi sao?”-Lop hỏi khẽ. Lop đang cảm thấy rất tệ khi đột nhiên cả ba lại khó chịu với nhau thế này, còn tách đi riêng, chuyện này thậm chí còn tệ hơn mỗi khi cậu phải đánh nhau.
“ Cậu không sai. Là hai chúng tôi sai. Có lẽ Ai’Kit và tôi đều suy nghĩ quá hẹp hòi. Chúng tôi không muốn cậu đến gần bất kỳ ai hoặc nói chuyện với ai khác ngoài hai chúng tôi.”-Ruth nói.
“Tôi cũng không thích hai người nói chuyện với người lạ mà!”- Lop đột nhiên trả lời lại ngay lập tức mà không cần nghĩ. Ruth có chút ngạc nhiên khi nghe Lop nói nhưng Ruth vẫn cười thầm, trong lòng cũng cảm thấy vơi đi một chút bực bội.
“Tại sao cậu không thích?”- Ruth hỏi, có chút hứng thú nhìn Lop tìm câu trả lời. Nhưng thật ra bản thân Ruth đã thừa biết câu trả lời chính xác là gì.
Lop im lặng vì không biết trả lời bạn mình như thế nào. Ruth nhẹ đứng dậy.
“ Cậu đi đâu?”-Lop vội vàng hỏi.
“Cậu có khát nước không?”-Ruth hỏi, Lop gật gật đầu.
“Vậy thì ngồi đây đợi. Tôi chỉ là đi mua nước cho cậu.”-Ruth nói khi biết rằng Lop chắc đang khát.
“ Cậu sẽ không bỏ rơi tôi đúng không?” -Lop hỏi lại và mỉm cười nhẹ. Dù Ruth có tức giận thế nào thì Ruth cũng xoa dịu cơn giận của mình rất nhanh. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng của Lop, Ruth liền không thể giận tiếp được nữa.
“Tôi sẽ không bỏ cậu một mình.”-Ruth cười nói, trước khi đi mua nước. Lop ngồi xuống một chiếc ghế dài trước khi với lấy điện thoại của mình và bấm số để gọi.
“Gì vậy?”
Tiếng nói từ điện thoại phát ra khiến Lop có chút hoang mang, Lop không nghĩ Kit vẫn nhận cuộc gọi khi vẫn còn đang giận cậu.
“Cậu đang ở đâu?”-Lop hỏi.
“Ngay đây.”-Kit trả lời.
“Ở đâu?”-Lop quay đầu tìm kiếm.
“Cậu có muốn biết tại sao tôi rời đi không?…Thôi bỏ đi. Lát nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau ở ga tàu.”-Kit trả lời bằng một giọng bình tĩnh.
“Không, chúng ta phải đi đến ga tàu cùng nhau. Tôi sẽ gọi cho Ruth và cùng cậu ấy đến chỗ cậu.”-Lop nói nhưng Kit lại im lặng như thể không muốn trả lời.
“Xin lỗi… chúng tôi không có trao đổi line mà.”-Lop khẽ nói.
“Nhưng cậu đã định đưa line cho anh ta. Đủ rồi, tôi không muốn nói về chuyện đó nữa.”- Kit trả lời, Lop có thể đoán được Kit đang rất bực bội.
Lop nhìn thấy Ruth trở về cùng một chai Pepsi. Lop nói thầm rằng cậu đang nói chuyện với Kit và Ruth gật đầu.
“Ồ! Ruth sao?”-Kit hỏi vì nghe thấy tiếng thì thầm của Lop.
“Đưa cho Ai’Ruth nói chuyện với tôi đi.”-Kit nói khi thấy Lop im lặng.
“Uh… um… Ruth, Kit muốn nói chuyện với cậu.”-Lop nói và nhanh chóng đưa điện thoại cho Ruth. Ruth lấy điện thoại từ tay Lop và tiếp lời.
“Chà, có chuyện gì … uh … hmm …, thôi bỏ đi, thế thôi.”-Ruth nói với Kit trong khi nhìn Lop. Sau khi cúp máy, anh ta đưa lại điện thoại cho Lop.
“Sao rồi, Kit nói sao?”-Lop ngay lập tức hỏi Ruth.
“ Ai’Kit nói chúng ta chỉ cần đi ra trước trung tâm thì sẽ gặp cậu ấy.” Ruth nói, Lop gật đầu trước khi lấy chai nước mà Ruth mua cho và uống một cách nhiệt tình. Sau đó Lop đứng dậy và đi đến bên cạnh Ruth. Ruth đột nhiên nắm tay Lop và kéo Lop vào cái ôm thật chặt, Ruth vuốt nhẹ mái tóc Lop nói nhỏ:
“Cả hai chúng tôi đều rất ghen tị khi thấy cậu nói chuyện với người khác, cậu hiểu mà, phải không?”
Lop đứng lặng đi một chút, sau khi Ruth buông tay Lop vẫn cố gắng giữ vẻ mặt điềm nhiên nhất có thể và bước đi cùng Ruth. Dù Lop không trả lời gì nhưng Ruth vẫn thấy rất hài lòng vì anh thấy được tai Lop đang đỏ bừng. Ruth mỉm cười- có lẽ Lop đang ngại.
Khi cả hai bước đến trước trung tâm liền thấy Kit đang đợi họ. Ruth và Lop vội vã bước đến gần anh.
“Cậu có khát nước không?”-Lop đưa chai cho Kit. Kit cầm lấy và uống một chút với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó đưa lại cho Lop.
“ Tôi mua cho cậu và tôi còn chưa được uống chút nào.”-Ruth giả vờ nói. Lop ngay lập tức cầm chai nước đặt trực tiếp vào môi Ruth.
“ Đây, phục vụ cậu tận tình luôn nè.” -Lop nói khẽ. Ruth hơi sững sờ, anh không nghĩ Lop lại tự tay đưa nước cho anh uống. Kit đứng đó thầm cười nhẹ vì anh biết Lop là đang muốn lấy lòng Ruth thêm một chút. Ruth ngay lập tức cúi xuống để uống hết đồ uống mà Lop đã đưa cho anh.
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Cậu muốn về hay cậu muốn tiếp tục đi dạo một lúc nữa?”-Kit nhàn nhạt hỏi. Kit đang cố gắng nhanh chóng điều chỉnh khuôn mặt của mình sao cho thoải mái như bình thường.
“Chúng ta tếp tục đi một vòng nữa đi.” Lop trả lời.
“Ừm.”-Kit đồng ý. Sau đó Lop đi trước dẫn đường, Kit và Ruth đi theo sau vì đường đi khá hẹp.
“Đừng giận cậu ấy nữa.”-Ruth thì thầm với Kit.
“Chà, thật ra tao đã hết giận kể từ khi cậu ấy gọi cho tao. Nhưng mà lẽ ra chúng ta nên để cậu ấy đi bộ một mình để cậu ấy sợ hãi thêm một lúc nữa.”-Kit khẽ nói.
“Tao không phải người bị bệnh tâm thần như mày- cái đồ yêu ma quái quỷ. Mày phải nhìn thấy mặt Lop lúc nãy mày mới biết cậu ấy đã sợ đến mức nào, mặt trắng bệch hết cả. Lop mềm yếu như vậy, ai dám để cậu ấy một mình? Mày nói hay quá, mày dám bỏ thật không?”-Ruth huýt vào Kit, khẽ nói. Sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại khi thấy Lop quay lại nhìn hai người họ với vẻ hoang mang.
“Chuyện gì vậy?”-Lop vội vàng hỏi, sợ rằng hai người bạn vẫn còn giận mình.
“Không có gì.”-Ruth nói.
“Đi cạnh tôi đi. Tôi sợ hai người sẽ bỏ tôi một mình nữa.”- Lop nói nhỏ.
“Cậu sợ gì chứ? Nếu sợ thì về nhà sẽ ổn hơn, cậu sẽ không còn sợ phải đi một mình ở đây nữa.”-Kit đùa đùa nói, trước khi bị Ruth đánh cùi chỏ vào bên hông.
“ Đi thôi.”-Kit nói xong liền bước lên cạnh Lop. Lop nắm lấy vạt áo của Kit, Ruth đi ở bên cạnh choàng vai của Lop ở bên kia. Cả ba đi dạo một lúc để mua đồ rồi quay về nhà.
..
..
..
“Ôi, mệt chết mất.”- giọng Lop lẩm bẩm khi cậu bước vào nhà và nằm xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách.
“Bỏ chân xuống.” Kit nói khẽ vì Lop đang nằm sóng soài trên ghế dài. Ruth cất đồ đạc của mình vào phòng. Lop nhấc chân xuống để Kit ngồi xuống cùng một chiếc ghế dài với cậu. Khi Kit ngồi xuống ghế Lop liền đặt chân lên đùi Kit.
“Chân tôi đau.”-Lop lại lẩm bẩm.
“Mát xa cho tôi đi.”-Lop nói với Kit.
“Ý cậu là muốn nhờ tôi xoa bóp? Đừng quên là tôi vẫn còn giận cậu.”-Kit nói.
“Oiii, đừng giận nữa mà. Vậy nhé.”-Lop khàn giọng nói.
“ Đầu tiên cậu đi rửa chân trước đã. Sau đó, tôi sẽ xoa bóp cho cậu.”-Ruth-người vừa bước ra, nói. Lop cười thật tươi và ngay lập tức ngồi dậy.
“Cậu thấy đấy, Ruth đối xử với tôi tốt hơn cậu rất nhiều. Ruth không giận tôi dai như cậu, đồ ngốc.” Lop la hét với Kit như thường lệ trước khi vội vàng đi rửa chân trong phòng tắm.
“ Mày vẫn còn giận cậu ấy à?”-Ruth hỏi bạn mình khi Lop bước vào phòng tắm.
“Không, tao chỉ đùa thôi. Tao đi tắm trước, mệt quá.”-Kit trả lời và bước vào phòng riêng của mình. Ngay sau đó, Lop bước ra.
“Kit đâu rồi?”-Lop hỏi.
“ Cậu ta đi tắm. Cậu ngồi xuống đi, tôi xoa bóp chân cho cậu.”-Ruth trả lời, Lop vội vàng ngồi xuống ghế sô pha và đặt cả hai chân lên đùi của Ruth. Ruth massage chân cho Lop. Lop nghiêng người nằm xuống tay vịn của ghế sofa. Rồi nhìn chằm chằm vào Ruth.
“Cậu thật tốt bụng, không giống Ai’Kit cứ thích hung dữ với tôi. Cũng không phải lúc nào Kit cũng thích tôi.”-Lop nói nhưng ý cũng chỉ là đùa, không nghiêm túc. Ruth cười nhẹ, nhưng không nói gì.
“Nếu ai đó có thể trở thành vợ cậu, thì người đó chắc chắn rất may mắn. May mắn vì có một người chồng quan tâm chăm sóc mọi thứ như thế này.”- Lop nói đùa. Ruth cười nhẹ cũng như nhìn vào khuôn mặt của Lop.
“Vậy thì cậu may mắn rồi.”-Ruth thản nhiên nói.
“M-may mắn gì?”-Lop lắp bắp hỏi.
“Sao?.ừm…”- Ruth không trả lời nhưng khẽ cười trong cổ họng.
“Arrg, đồ tâm thần.”-Lop mắng Ruth để che đi nhịp tim của chính mình. Ruth xoa bóp chân cho Lop. Trước khi xoa bóp nhẹ nhàng lên đến bắp chân vì Lop mặc quần dài đến đầu gối. Lop cảm thấy cơ thể run nhẹ một cách kỳ lạ mỗi khi bàn tay ấm áp của Ruth xoa xoa chân của mình.
“Ừm … Cậu chỉ cần xoa bóp bàn chân thôi.”-Lop vội vàng nói.
“Tôi có thể xoa bóp chân cho cậu.”-Ruth trả lời và tiếp tục xoa bóp đầu gối của Lop. Lop lập tức bật dậy và ngồi xuống.
“Tôi nghĩ là tôi hơi mệt. Cảm ơn cậu nhiều. Giờ thì tôi sẽ đi tắm và đi ngủ. Ngày mai chúng ta còn phải làm việc.” Lop nói với khuôn mặt đỏ hồng nóng bừng. Ruth cười nhẹ khi thấy Lop vội vàng vào phòng của mình sau đó Ruth cũng đứng dậy và khóa cửa nhà trước khi trở về phòng riêng.
++++++++++
6 tháng sau
(Laiina: Thời gian thấm thoát trôi. P’Kit và P’Ruth lại chịu đựng hết 6 tháng nữa. Thật là bái phục sức chịu đựng của hai anh mà ಥ‿ಥ)
Hôm nay Ruth và Kit theo Kamol đi xem sản phẩm bên ngoài. Lop được lệnh ở lại nhà cùng với những người khác.
“Tại sao họ không gọi cho mình.”-Lop tự phàn nàn với chính mình vì cả ngày hôm nay Kit và Ruth vẫn chưa gọi cho Lop.
“ Đang phàn nàn về điều gì vậy, Lop?” Một giọng nói từ cấp dưới khác của Kamol cất lên.
“Không có gì đâu, P’Joe. Mà hôm nay anh không đi làm việc với sếp sao?”-Lop hỏi nhưng Joe im lặng.
“Có chuyện gì xảy ra sao P ‘?”-Lop giật mình có chút hoang mang.
“À hôm qua có người đến tấn công. Ton và tôi đã ở đó, chúng tôi vì mất cảnh giác nên tôi đã bị thương một chút.”-Joe nói với giọng thản nhiên vì đó là chuyện bình thường đối với họ.
“ Vâng. Anh vẫn ổn thế này thì có thể thấy đó không phải là vấn đề quá nghiêm trọng.”- Lop nói.
Điện thoại của Joe đổ chuông, Joe nhấc máy. Về phần Lop, cậu tự dưng cảm thấy chán nản một cách kỳ lạ.
“Cái gì, P’Kom !! … Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Joe nói với giọng vội vã. Khiến Lop bên cạnh cũng thấy giật mình theo.
“Có chuyện gì vậy, P’Joe?”-Lop vội vàng hỏi. Joe cau mày khi cúp máy.
“Có một cuộc tấn công.”-Joe trả lời, khuôn mặt của Lop ngay lập tức căng thẳng khi nghe thấy nó.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy P?”-Lop gấp gáp hỏi.
“Mọi thứ đều ổn, nhưng Ai’Kit và Ai’Ruth bị bắn và giờ họ đang ở bệnh viện.”-Joe nói, khiến Lop mở to mắt run rẩy từ đầu đến chân.
…..