Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 74


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 74

Daniel túm cổ người đàn ông đang ôm tay Kim và đấm vào mặt hắn trước khi đá vào người đàn ông kia và ngay lập tức túm lấy Kim đứng phía sau.

“Khun Daniel” Kim hét lên với Daniel vì sốc. Hai ông lớn lại lao vào.

“Bắt lấy người đàn ông phía sau,” giọng một người đàn ông nói. Hắn đối đầu trực tiếp với Daniel, nhưng với Daniel thì anh ta biết một môn võ thuật, vì vậy đã cố gắng đánh bại đối phương để tránh cho họ chạm vào Kim. Nhưng bị đau tay từ tối hôm qua, điều này khiến Daniel rất bất lực.

(Kamol: Rồi rồi, lỗi tui, xin lỗi, được chưa?)

“Những người này là ai, Kim?”  Daniel né tránh nắm đấm của nhiều người trong khi chất vấn Kim.  Daniel cố gắng giữ cho Kim không bị bắt.

“Tôi, tôi không biết, Khun Daniel, hãy cẩn thận” Kim nói với giọng run run, không biết làm gì ngoài việc hét vào mặt Daniel khi người bên kia bước sang một bên. Daniel đã kịp thời quay lại và đá vào bụng hắn.

Hừ

Kim bất ngờ bị một người đàn ông khác khóa cổ sau lưng.

 *Vút*

Kim dùng cùi chỏ đánh vào bụng đối phương rồi quay lại đập mạnh vào sống mũi cho đến khi đối phương nao núng.

“Cậu có thể sử dụng nó ở đây… Ugh” Daniel quay lại xem và khen ngợi Kim, nhưng bị đá vào giữa lưng cho đến khi anh ta lao về phía trước. Bây giờ, Kim phải giúp Daniel và chăm sóc bản thân nữa. Daniel nghĩ trong lòng, rằng anh ta cũng đã quên lấy súng ra khỏi xe.

Một chiếc ô tô khác lao thẳng vào bãi đậu xe. Và một số người đàn ông mạnh mẽ hơn đã bước ra khỏi xe.

“Này, tụi bây làm gì vậy, nhanh lên, cảnh sát sẽ tới” một người đàn ông trầm giọng nói.

“Có người đến giúp,” người đàn ông đầu tiên nắm lấy Kim nói. Daniel và Kim bây giờ đã bị bao vây.

“Hừ, một bầy chó thế này, chúng mày sống được bao lâu?” Daniel rủa thầm.

“Daniel, anh có sao không?” Kim hỏi Daniel với vẻ quan tâm.

“Hãy chăm sóc bản thân trước.  Những người này là ai?” Daniel trả lời, nhưng anh ta đã giữ Kim ở lại bên mình. Bên kia bắt đầu đối phó với Daniel và họ đã bắt lại Kim. Daniel đã chiến đấu hết sức mình, chỉ có hai hoặc ba người thì Daniel nghĩ rằng anh ta có thể xử lý được. Nhưng có mười người ở đây. Daniel đau tay. Ngoài ra, Daniel cũng phải cẩn thận với Kim.

Thật ra Daniel không muốn giúp Kim, nhưng trong đầu có điều gì đó mách bảo anh ta, nên Daniel không thể để Kim bị bắt mất. Một nhóm người đàn ông khỏe mạnh chạy về phía Daniel và Kim, cả hai đều hoàn toàn tự vệ, nhưng Kim đã bị bắt và kéo lên xe.

“Kim” Daniel gọi khi chạy đến giúp Kim.

“Thật sến sẩm!”  Một trong những người đàn ông hét lên giận dữ khi thấy rằng Daniel sẽ không để Kim đi dễ dàng.

“Anh ta ồn ào quá, hãy đưa đi cùng”, người này nói, trước khi Daniel bị bắt vào xe với Kim.

“Chết tiệt” Daniel sắp sửa chửi rủa.  Nhưng Daniel dừng lại khi bên kia chĩa súng vào đầu.

“Cậu nhóc, nếu mày không im đi, tao sẽ làm nổ tung đầu mày”, người đàn ông to lớn khàn giọng nói. Thuộc hạ của hắn ta trói tay và miệng hai người. Kim nhìn Daniel lo lắng vì Daniel bị thương nhiều hơn Kim. Kim bắt đầu nghĩ về Kamol trong khi bản thân Daniel cũng có chút căng thẳng.

+++++++++++++++++

“Các người đã làm cái gì?” Giọng nói của Kamol vang lên khắp ngôi nhà và khiến những thuộc hạ đứng dậy và tránh ánh mắt của hắn liên tiếp.

“Lop, tôi đã nói với cậu rồi phải không? Tôi đã bảo cậu phải theo dõi sát sao Kim.”  Kamol quay sang chất vấn Lop với giọng nghiêm khắc và đôi mắt cứng cỏi. Hắn được thông báo vào lúc 3 giờ chiều rằng Kim đã biến mất. Daniel không có ở đó và để các vệ sĩ của mình ở nhà.

(Lop: Tại vợ sếp muốn trốn chứ bộ)

“Thưa sếp, xin hãy bình tĩnh” Kom nói, bởi vì anh thông cảm với các thuộc hạ khác.

“Làm sao tôi có thể bình tĩnh lại? Vợ tôi đi rồi” Kamol quay lại cáu kỉnh với anh.


(Cũng dừa lắm)

“Alex, nói cho tôi biết sếp của cậu đã đi đâu” Kamol quay sang chất vấn cấp dưới của Daniel.

“Tôi không biết. Tôi cũng không liên lạc được với Khun Daniel” Alex thành thật trả lời vì lo lắng cho ông chủ của mình, người mà anh ấy cũng mất liên lạc.

“Có phải ông chủ của cậu là người đã đưa Kim đi không?” Kamol hỏi lại, hai vệ sĩ của Daniel quay lại nhìn xung quanh một chút.

“Nói cho tôi ngay. Nếu hai người không nói như vậy, đừng nghĩ rằng tôi ác. Đây là nhà của tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì. Cậu có muốn thử không?” Kamol đe dọa.

“Tôi nghĩ Khun Kamol nên nói chuyện với Khun Daniel. Chúng tôi thực sự không biết gì cả” Thuộc hạ của Daniel không biết bất kì thứ gì, bởi vì cả hai người đều chỉ nghiêm túc tuân theo mệnh lệnh của Daniel.

(Chả bù cho Kamol, cấp dưới nghe lời tất cả mọi người, trừ Kamol.

Dừa lắm)

“Tôi nghĩ chúng ta nên đợi Khun Daniel trước đã, thưa sếp. Tôi nghĩ Khun Kim sẽ không ở đâu xa. Chúng tôi sẽ tìm Khun Kim” Kom trả lời. Kamol run lên vì tức giận.

“Tôi muốn Kit và Lop đến xem căn hộ của Kim ngay bây giờ, đề phòng em ấy quay lại đó. Ruth, vào văn phòng đi. Còn nữa, đưa người đến nhà bố mẹ Kim. Kom, hãy gọi và nói với AiDay. Nếu Kim đến gặp anh ta, liên lạc với tôi ngay lập tức” Kamol ra lệnh cho cấp dưới của mình càng nhiều càng tốt nếu hắn có thể nhớ được Kim có thể đã đi đâu.

“Vâng”  Cấp dưới của Kamol phản ứng nhanh chóng và tản ra làm việc theo lệnh của ông chủ. Kamol cúp máy và gọi cho Kim nhưng không ai trả lời.

“Trả lời tôi đi Kim. Trả lời tôi. Em đang hiểu lầm tôi” Kamol lo lắng lẩm bẩm. Các cấp dưới của Daniel cũng chia ra để liên lạc với sếp của chính họ.

(Tôi vẫn chê ạ. Anh làm em bé của tôi khóc rồi)



Đột ngột !!

Kim và Daniel bị ném vào một căn phòng nhỏ, có người đến tháo băng bịt mắt ra khỏi mắt cả hai.

“Anh là ai?”  Kim hỏi khi miệng cậu rảnh rỗi.

“Cậu sẽ biết,” anh chàng to lớn nói trước khi trói tay.

“Giữ im lặng nếu cậu không muốn bị thương” người kia nói, và rời khỏi căn phòng nhỏ ngay lập tức. Daniel và Kim nghe thấy tiếng đóng cửa từ bên ngoài.

“Ahh!”  Daniel hét lên khiến Kim quay lại nhìn anh ta.

“Anh bị thương ở đâu vậy Daniel?” Kim hỏi. Daniel nhìn cậu.

“Tôi đã nói với cậu rằng hãy lo lắng cho bản thân trước đã” Daniel nói với giọng nghiêm nghị. Daniel bây giờ muốn biết ai đã bắt anh và Kim.

“Anh bị đánh nhiều hơn tôi. Tôi phải lo lắng cho anh hơn cả bản thân mình” Kim nói với giọng khó chịu.

“Thực ra, anh không nên gặp rắc rối này, đó là lỗi của tôi. Họ rõ ràng chỉ muốn có tôi” Kim thì thầm.

“Có lầm không? Tôi trở lại giúp cậu.” Daniel trầm giọng nói.

“……” Kim vẫn im lặng. Vì Kim cũng đang rất hoang mang về tình hình hiện tại.

“Điện thoại bị rơi. Tại sao mình lại bất cẩn thế này?” Kim vẫn không biết Kamol đã phát hiện ra rằng cậu đã biến mất khỏi nhà mình và cậu không biết Kamol sẽ phản ứng như thế nào.


//Đừng nghĩ về bản thân, Kim. Anh ấy sẽ không tìm kiếm mình. Mình đã khiến anh ấy cảm thấy rất tồi tệ.// Kim nghĩ thầm, cũng cảm thấy buồn.  Daniel điên cuồng tìm kiếm căn phòng nhỏ, không có cách nào thoát ra được.

(Ôi em bé của tôi)

“Nơi đây, tại sao cậu lại ngồi? Hãy tìm cách thoát khỏi đây” Daniel lẩm bẩm nhưng Kim lắc đầu.

“Anh chỉ tìm kiếm trong vô vọng. Anh đã thấy rằng không có lối thoát. Tôi thà đợi họ cho chúng ta biết lý do tại sao họ bắt chúng ta” Kim nói với một giọng bình tĩnh. Daniel quay lại nhìn Kim, trước khi ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Tôi ổn với nó” Daniel nói.

“Tôi không đúng. Tôi chỉ không biết phải làm gì tiếp theo” Kim nói nhỏ. Daniel ngồi im lặng. Giờ thì cả hai không ai nói gì cả, họ ngồi im lặng với những suy nghĩ của riêng mình.



“Gì? Họ bắt Kim đi như thế này à?” Kamol hỏi với một tiếng vang lớn trong văn phòng khi Kit và Lop đến để báo cáo về tiến độ. Sau khi khám xét căn hộ cho Kim và phát hiện ra rằng nhân viên bảo vệ của căn hộ đã bị hành hung. Họ đi bộ và tìm thấy điện thoại di động của Kim, bao gồm cả chiếc xe mà Daniel đã lái. Ngay sau đó, một cảnh sát được thông báo đã đến để điều tra. Cảnh sát biết Kit và Lop rất rõ, vì vậy họ đã nói chuyện và yêu cầu được xem các camera, cho đến khi họ phát hiện ra rằng Kim và Daniel bị bắt trong một chiếc xe hơi. Kit và Lop vội vàng thông báo cho Kamol một cách nhanh chóng.

“Đúng vậy, Khun Daniel đã bị bắt cùng với anh ấy. Tôi cảm thấy như Khun Daniel đang cố gắng giúp Khun Kim, nhưng anh ấy không thể chống lại bên kia” Kit thành thật trả lời.

“Tại sao Daniel lại đưa Kim đi? Bây giờ họ đã bị bắt như thế này” Kamol lại hét lên. Hắn quay lại nhìn cấp dưới của Daniel, những người cũng đang đứng trong văn phòng.

“Bây giờ điều này đã xảy ra. Hai cậu nói gì? Cậu có thể cho tôi biết toàn bộ sự thật” Kamol trầm giọng hỏi.

“Rất xin lỗi. Bản thân Khun Daniel cũng không nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra. Khun Kim chỉ muốn thoát khỏi đây. Đó là lý do tại sao Khun Daniel đã bí mật đưa anh ta ra ngoài” cấp dưới của Daniel cho biết.

“Mặc dù tôi đã ra lệnh cho người của mình không được để vợ tôi ra ngoài.  Sếp của cậu có nghĩ rằng anh ta có thể trở thành một người tốt hơn bằng cách đưa vợ tôi đi không?” Kamol nói lớn. Bây giờ hắn tức giận đến mức khói gần như bay ra khỏi tai.

“Tôi đã nói chuyện với vợ, cho đến khi vợ tôi hiểu lầm, và vợ tôi không muốn ở đây, cho nên em ấy phải tìm ra lối thoát” Kamol nói. Hắn quyết tâm quay lại nói rõ mọi chuyện với Kim. Kim không hiểu nhưng hắn sẽ làm rõ mọi chuyện. Nhưng không ngờ, mọi thứ khiến Kamol phát điên.

“Thưa sếp, không chỉ hai người này. Chúng ta cùng tìm hiểu trước nhé. Ai đã bắt Khun Daniel và Khun Kim?  Kom vội vàng can thiệp. Bởi vì lúc này tâm trạng của Kamol không tốt, nổi khùng lên khắp nơi. Mặc dù bình thường Kamol có thể kiểm soát cảm xúc của mình. Nhưng bây giờ Kamol gần như mất kiểm soát vì đó là về Kim.

“Nhưng nếu tôi phải đoán. Chỉ có một người đang nhắm vào tôi” Kamol nói một cách chắc chắn.



Tiếng mở cửa vang lên. Điều này khiến Daniel và Kim lập tức quay lại nhìn cánh cửa, nó đã được mở bởi người đàn ông to lớn.

“Đứng dậy đi, mày không muốn biết bọn tao là ai sao?” Một người đàn ông nói trước khi nâng cánh tay của Kim lên. Hai người đàn ông khác đã nhốt cậu lại và Daniel cũng đi theo họ. Kim và Daniel đi qua một sảnh lớn được trang trí theo phong cách Trung Quốc, bước vào một phòng lớn khác, phòng này có bàn làm việc, phía sau bàn là một người đàn ông trung niên đang ngồi. Kim và Daniel bị đẩy đến đứng trước bàn với một người đàn ông to lớn đứng xung quanh họ.

“Aw, tôi được biết rằng họ đã bắt được vợ của AiKamol. Anh ta là ai?” Người đàn ông trung niên nói, điều này khiến Kim và Daniel ngay lập tức biết rằng người này chắc chắn là kẻ thù của Kamol.

“Nó là một người nước ngoài đến giúp vợ của Kamol, PChen. Nó cắn mà không chịu buông ra nên chúng tôi phải mang nó theo” người đàn ông ngồi sau nói khiến Kim trợn tròn mắt.

“Anh tên là Chen?”  Kim hỏi ngay.

“Đúng vậy, làm sao cậu biết tôi?” Chen hỏi anh ta.

“Chính anh là người đã đánh Kamol”, Kim nói, nhớ lại cái đêm Kamol bị bắn. Vì Kim cũng có mặt tại sự kiện này.

“Cái gì, tên khốn già này đã bắn Kamol?”  Daniel giận dữ quay sang Kim. Kim gật đầu.


“Anh ta là ai và anh ta có liên quan gì đến Kamol?” Chen ngay lập tức hỏi Daniel khi thấy Daniel có thể nói tiếng Thái.

“Và tại sao tao phải nói với mày, ông già?”  Daniel tức giận nói.

“Im đi!”

“Anh Daniel” Kim lập tức đỡ Daniel, khi cấp dưới của Chen dùng mu bàn tay tát thật mạnh vào mặt Daniel, Daniel tức giận nhìn về phía khác.

“Anh muốn gì, Khun Chen?”  Kim ngay lập tức quay sang Chen và hỏi.  Kim cố gắng kiểm soát giọng nói của cậu ấy để nó không bị rung.

“À, tôi chỉ muốn nhờ Kamol một chút” Chen nói với giọng nghiêm nghị.

“Và điều đó có liên quan gì đến tôi?” Kim hỏi.

“Cậu có liên quan, cậu là vợ của hắn, tình yêu của hắn thuộc về cậu. Hắn ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cậu” Chen nói một cách chế giễu.  Điều này khiến Kim cảm thấy nhói đau trong lòng.

“Tôi nghĩ rằng ông đã sai, Khun Chen,” Kim nói nhỏ.

“Có chuyện gì vậy?” Chen hỏi ngay lập tức.

(Má, nhiều chiện ghê)

“Tôi không phải là người anh ấy yêu.  Không còn nữa” Kim nói, làm tổn thương chính mình. Daniel nhìn Kim và mím môi một chút suy nghĩ.

“Đúng vậy, anh chàng này không còn là người mà Kamol yêu nữa. Mày đã sai. Tao nghĩ tốt nhất nên để cái gối này đi. Đừng lãng phí thời gian của mày vì người Kamol yêu là tao” Daniel nói Kim quay lại nhìn Daniel với vẻ không tin.

“Đây là cái gì?” Chen nghiêm nghị hỏi.

“Tao không cần phải nói lung tung! Kamol yêu ai? Tao sẽ biết chắc chắn. Tên khốn, đi lấy máy ảnh!”  Chen lớn tiếng quay sang cấp dưới của mình.



“Ừm, được rồi, gần đến nơi rồi phải không?”  Kamol cúp máy với vẻ mặt căng thẳng vì hắn vẫn lo lắng cho Kim và Daniel. Kamol đã nhờ người điều tra động thái của Chen, bởi vì Kamol tin rằng chính Chen mới là người đã bắt Kim và Daniel.

“Thưa sếp,” giọng nói từ một trong những thuộc hạ của Kamol, khi họ đi thẳng vào văn phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Kom hỏi thay cho Kamol với giọng căng thẳng.  Thuộc hạ của Kamol chuyển một phong bì nhỏ màu nâu cho Kamol.

“Vừa rồi có người đưa phong bì. Anh ta nói ai đó đã thuê anh ta để mang nó cho sếp. Vậy nên tôi vội vàng cất nó đi” thuộc hạ của Kamol nói. Lông mày của Kamol nhíu lại, trước khi nhặt nó lên và mở ra. Một thẻ nhớ rơi vào tay Kamol.

“Thẻ SD?”  Kamol ngạc nhiên nhìn món đồ trên tay, tròn xoe mắt. Hắn lập tức quay sang máy tính của mình. Kom cũng vội vàng bước đến đứng sau lưng Kamol. Kamol nhét thẻ nhớ vào khe máy tính xách tay của Kim. Sau đó, họ nhấn mở một cách nhanh chóng.

“Tập tin này là một video clip, thưa sếp,” Kom gật đầu nói trước khi nhấn để mở tệp. Hình ảnh của clip đã xuất hiện. Hình ảnh của một căn phòng nhỏ, có hai cái ghế trong đó, nhưng hắn không nhìn thấy ai, một lúc sau, Kamol phải nghiến răng khi nhìn thấy kẻ thù của chính mình bước vào màn hình.

(“Này, Kamol, cậu không ngạc nhiên khi thấy mặt tôi trong clip này đúng không?”).  Giọng nói của Chen vang lên cùng với vẻ mặt đầy cám dỗ.  Khiến Kamol nắm chặt tay.

(“Chắc cậu đang tìm ai đó hả?”) Chen hỏi, đi vòng quanh phòng.

(“Có phải người này không?”) Chen nói, gật đầu về hướng khác.

“Kim” Kamol hét lên với Kim khi thấy Kim và Daniel ngồi trên ghế và bị trói. Kamol nghiến răng và trừng lớn mắt.

(“Này, vẫy tay trước máy quay. Tôi sẽ gửi clip này cho AiKamol”) Chen nói với Kim và Daniel, trước khi bước tới đứng phía sau Kim trong khi nâng cằm Kim lên một chút.

(“Chắc hẳn cậu đã suýt nhảy múa khi nhìn thấy vợ mình trong tình trạng này. Nào, chào Kamol đi”) Chen nói xong với máy quay và nói với Kim.  Kim nhìn ra khỏi máy ảnh với đôi mắt đau khổ.

(“Ồ, xin chào!”) Chen hét lớn và nắm chặt cằm Kim.

(“Chết tiệt”) Kim hét lên khi cằm đau nhức, cơn đau này không thú vị như bình thường. Đó là một nỗi đau làm đau rất nhiều. Nếu người làm điều đó là Kamol, đó sẽ là một cảm giác đau đớn khác.

“Chuẩn bị người của chúng ta. Lần này, tôi sẽ đánh sập cả băng đảng của hắn” Kamol nghiến răng nói.


“Giết ai?”  Một giọng nói gay gắt vang lên từ cửa văn phòng, khiến Kamol quay lại nhìn trước khi dừng video. Hắn nhìn thấy một người đàn ông trạc 40 tuổi, cao to, khuôn mặt ngăm đen nhưng nước da trắng, tóc cùng màu với Daniel đứng với bộ vest khoác tay trước cửa văn phòng.

“Ivan, tôi xin lỗi vì tôi đã không đón anh,” Kamol chào Ivan, trước khi bước đến gần Ivan với một cái ôm để chào hỏi. Ivan nhẹ nhàng vỗ vai Kamol và bước đi vì Ivan đang đến nói chuyện với Kamol về những gì Kamol đã nói rằng hắn sẽ rời khỏi ngành. Sau khi kết thúc công việc kinh doanh, Ivan lập tức đáp chuyến bay thẳng sang Thái Lan. Kamol đã nhờ thuộc hạ của mình đến đón tại sân bay.

“Được rồi, tôi biết Daniel đã lẻn đến đây phải không?” Ivan hỏi bằng tiếng Thái.

“Vâng” Kamol thở phào nhẹ nhõm đáp lại bởi vì Ivan vẫn chưa biết rằng Daniel đã bị bắt.

“Và khi nào cậu nói rằng muốn rời khỏi ngành công nghiệp này? Đó có phải là sự thật không?”

“Trước khi chúng ta nói về nó, tôi có một điều muốn nói với anh” Kamol nói với giọng căng thẳng khiến Ivan cau mày. Kamol yêu cầu Ivan ngồi xuống và cùng nhau xem lại đoạn clip trên bàn của Kamol.



(“// Thằng khốn ngu ngốc, đừng để tao đi được//”) Daniel hét lên bằng tiếng Nga trong clip tiếp theo. Kamol mở các clip cho Ivan tìm kiếm một lúc. Daniel đã bị cấp dưới của Chen đấm vào bụng cho đến khi anh ta bị thương nặng hơn. Kim không thể làm bất cứ điều gì vì cậu đã bị trói.

(“Nếu cậu muốn giúp họ, hẹn gặp vào lúc 3 giờ chiều ngày mai, chúng ta sẽ gặp các đối tác tại cảng Al Jawad. Tôi cho phép cậu đi. Hãy đến một mình và mang theo danh sách tài liệu từ đợt cuối cùng sắp được vận chuyển. Đến đi. Đừng thô lỗ, tôi bắt được vợ của cậu và người nước ngoài này. Nó thực sự rất hoang đường”) Chen nói, giọng trầm của hắn ta trước khi tín hiệu bị ngắt. Cả Kamol và Ivan đều ngồi im lặng.

“Được rồi, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hai người đó lại bị bắt dễ dàng như vậy?” Ivan nói nhỏ, ánh mắt nhìn về phía hai tên thuộc hạ của Daniel đang đứng cúi đầu.

“Người đàn ông đó có phải là vợ của cậu không?”  Ivan hỏi, quay sang Kamol.

“Đúng vậy, em ấy là vợ tôi, và em ấy là lý do tôi muốn nói chuyện với anh về việc rời ngành” Kamol trả lời.  Ivan ngả người ra ghế.

“Trước khi thảo luận về vấn đề này.  Chúng ta có nên đưa hai người đó về trước không?”

“Vâng, tôi cũng có ý định. Kom, hãy gọi cho tất cả những người của chúng ta mà cậu tìm thấy trong văn phòng” Kamol trả lời Ivan trước khi quay sang nói với Kom. Kom cúi đầu trước khi ngay lập tức rời khỏi văn phòng.

+++++++++++++++++

Chiều ngày hôm sau

Kamol đi tắm và bình tĩnh mặc quần áo. Bộ dáng cứng rắn mặc quần áo và nhìn vào túi xách của Kim. Cậu đã để lại nó. Hắn nhìn nó bằng con mắt tinh tường rồi mới đi mở túi lấy quần áo, đồ đạc và tất cả những thứ của Kim ra rồi cất chiếc túi vào sau tủ như thường lệ. Sau đó, hắn rời khỏi phòng ngủ, đi xuống cầu thang.

“Khun Kamol” giọng nói của người dì trước khi đi về phía hắn với khuôn mặt khô khốc và đôi mắt đỏ ngầu.

“Chuyện gì vậy dì?”  Kamol hỏi khẽ.

“Cậu có thể đưa Kim về không?”

“Tôi chắc chắn sẽ đưa Kim trở lại. Dì ơi, đừng lo” Kamol nghiêm giọng đáp lại, trước khi nhìn Baiboon.

“Lại đây, Baiboon.”  Kamol gật đầu với chàng trai trẻ. Baiboon đi thẳng về phía hắn. Kamol đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon.

“Đừng khóc nữa. Kim sẽ quay lại và nhìn thấy đôi mắt sưng húp của em, em ấy sẽ đánh tôi đó” Kamol nói đùa để Baiboon thư giãn. Nhưng thay vào đó, chàng trai khóc nức nở.

“Hức … PKim sẽ ổn thôi, đúng không? Khun Kamol sẽ đưa PKim trở về, phải không?” Người thanh niên nức nở, giọng run run. Cho đến khi Kamol không thể không kéo cậu bé vào ôm và an ủi, vỗ nhẹ vào đầu.

“Tôi hứa sẽ đưa Kim trở về an toàn” Kamol nói, trước khi nhìn Ivan, người đang đứng đút tay vào túi và nhìn hắb với ánh mắt bình tĩnh.  Kamol sau đó rút khỏi vòng tay của Baiboon.

“Dì ơi, đưa Baiboon đi nghỉ ngơi đi.  Tôi đảm bảo rằng sáng mai, mọi người chắc chắn sẽ gặp Kim” Kamol nói một lần nữa trước khi bước đi và thấy Ivan đang đứng xa hơn.

(Kamol: Baba sẽ đưa Mama về với con, Baiboon)

“Cậu đã sẵn sàng chưa? Chúng ta phải chuẩn bị trước khi đi” Ivan hỏi.

“Vâng, tôi đã sẵn sàng” Kamol bình tĩnh trả lời trước khi cùng Ivan bước ra trước nhà.

—-&&&

Sắp end phần của KamolKim rồi. Chuẩn bị đi mua lịch cho Khun Kom bóc thôi.

Kom: Chắc vui ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.