Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 72
Hai ngày sau
Kamol thực sự rất bận như hắn đã nói với Kim trước đó. Dáng người to khỏe phải ra ngoài gặp khách hàng. Hắn sẽ thu xếp mọi thứ để thoát khỏi vụ làm ăn mờ ám này. Kamol gọi tất cả cấp dưới của mình đến và nói về việc hắn sẽ rời bỏ ngành này như thế nào, nhưng họ đều mong muốn ở lại với Kamol. Kamol sẽ đối xử tốt với họ. Tất cả đều đồng ý đi theo hắn.
Nhiều người vui mừng khôn xiết vì không còn phải làm việc phi pháp nữa.
(“Tối nay anh có về muộn không?”)
Giọng của Kim vang lên khi Kamol đang ở trong quán bar của hắn để chờ nói chuyện với một khách hàng khác.
“Chắc là muộn rồi. Em có thể ngủ đi. Em không cần phải đợi tôi”, Kamol đáp, cảm thấy hơi bất an vì hắn đã không có nhiều thời gian với Kim trong hai ngày qua.
(“Anh đã ăn chưa?”) Kim tiếp tục, vì hình như đang lo lắng cho Kamol.
“Tôi đã ăn, tôi đã ăn đúng giờ như em gọi cho mỗi bữa ăn” Kamol nói.
(“Tốt thôi”) Kim khẽ đáp.
“Kim” Kamol nhẹ nhàng gọi.
(“Hả”) Kim trả lời.
“Đã có chuyện gì?” Kamol hỏi khi cảm nhận được giọng nói của Kim.
(“Không có gì”) Kim trả lời.
“Kim, nói cho tôi biết chính xác nó là gì. Em không cảm thấy tốt. Giọng của em không ổn lắm” Kamol hỏi lại, trước khi nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của Kim.
(“Tôi chỉ là …”) Kim nói với giọng nhẹ nhàng.
“Cô đơn” Kamol tiếp tục với một nụ cười nhỏ. Kim lập tức đỏ mặt khi cậu ấy nghe những gì Kamol nói, bởi vì nó thực sự đúng với cảm giác của Kim lúc này. Nhưng Kim không dám nói ra.
“Đúng không?” Kamol hỏi lại.
(“Thì … một chút”) Kim trả lời với giọng thổn thức.
(“Không nghiêm trọng lắm đâu. Tôi sẽ gọi cho anh và nói chuyện. Khi nào anh về?”) Kim nói, đỏ mặt. Nhưng Kamol biết rất rõ.
“Nó không nghiêm trọng, em không cảm thấy cô đơn. Vì vậy, nếu tôi không về nhà tối nay. Em sẽ không phiền, phải không?” Kamol chế nhạo hỏi anh.
(Kim: Vậy khỏi về đi) ?
(“Như anh muốn”) Kim nhấn mạnh. Kamol cười nhẹ trong cổ họng.
“Kim, đừng lo lắng, nếu em cảm thấy cô đơn, hãy nói với tôi rằng em cảm thấy cô đơn. Ngoài ra, tôi sẽ rất vui khi em cảm thấy cô đơn khi không có tôi ở bên” Kamol nói với giọng nghiêm túc.
(“Anh phải làm việc. Làm thế nào tôi có thể nói. Tôi không muốn làm anh phân tâm”), Kim nói với một giọng trầm.
“Này, tôi đã nói với em rằng tôi có thể chiều chuộng em mọi thứ. Tôi sẽ quay lại với em ngay lập tức, được không?” Kamol nói.
(“Được”) Kim trả lời ngắn gọn nhưng trong thâm tâm, Kim cảm giác thật tuyệt khi Kamol được là chính mình.
“Tôi phải rời xa em ngay bây giờ, nhưng tối nay, tôi sẽ nhanh chóng trở về” Kamol lặp lại một lần nữa.
(“Ừ, đừng say”), Kim nói khi hồi tưởng lại.
“Này, thế là xong” Kamol nói và cúp máy, trước khi nằm xuống ghế sofa ở sảnh tiếp khách tầng hai của quán bar.
“Khi nào thì Ivan sẽ hoàn thành công việc của mình? Chúng ta sẽ có thể nói chuyện và thống nhất mọi công việc” Kamol lầm bầm. Bởi vì hắn muốn dành nhiều thời gian hơn cho Kim.
“Kit, dạo này Daniel có làm phiền Kim không?” Kamol hỏi Kit khi nhớ ra.
“Có một số cuộc cãi vã nhưng ngài ấy đã không làm bất cứ điều gì tồi tệ” Kit trả lời Kamol yêu cầu Kit chăm sóc cho Kim. Nhưng hôm nay, anh lại đổi ca cho người khác chăm sóc.
*Cốc cốc*
Có tiếng gõ cửa phòng, Daniel bước vào cùng với hai vệ sĩ.
“Này, anh có thực sự khó chết không” Kamol nói. Daniel bước vào với một nụ cười.
“Tại sao? Cậu có nhớ tôi không?” Daniel hỏi hắn.
“Ừm” Kamol trả lời khiến Daniel khẽ mỉm cười.
“Tôi đã nghĩ về việc khi nào anh sẽ trở lại Nga. Tôi không thể bịt tai mình lâu như vậy được” Kamol tiếp tục, khiến Daniel từ từ mỉm cười.
Daniel nói: “Thay vì bịt tai, cậu nên nói rằng tôi giống như tai mắt cho cậu hơn”
Kamol nhìn Daniel đầy hoài nghi.
“Anh có phải là tai mắt của tôi không?” Kamol hỏi khi Daniel ngồi xuống bên cạnh Kamol, trước khi quay lại ra lệnh cho cấp dưới của Kamol rót cho anh ta một ly rượu. Daniel làm vậy để khơi gợi sự tò mò của Kamol. Anh ta biết rõ về Kamol.
“Nếu không định nói gì, anh có thể rời khỏi phòng này. Khách hàng của tôi sẽ đến nói chuyện với tôi” Kamol nói khẽ.
“Này, bình tĩnh đi, nếu cậu biết đó là về người vợ yêu dấu của mình, cậu có thể bình tĩnh lại?” Daniel cười nói. Kamol đóng băng bàn tay đang cầm ly rượu ngay lập tức và quay lại nhìn Daniel.
“Anh đang nói gì vậy, Daniel? Điều này có liên quan gì đến Kim?” Kamol hỏi với giọng lạnh lùng.
“Đúng vậy, cậu muốn biết không?” Daniel vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu.
MMM!
Kamol nắm chặt cổ tay Daniel. Hắn không để người đàn ông nâng ly rượu.
“Nói cho tôi biết bây giờ, Daniel. Anh đang làm gì với Kim?” Kamol nghiêm nghị hỏi, Daniel nhìn Kamol với ánh mắt đau khổ và có chút ghen tị với Kim. Kim đã khiến Kamol trở mặt như thế này.
“Cậu có muốn tôi nói chuyện trước mặt cấp dưới của cậu không?” Daniel nghiến răng hỏi, trước khi quay sang cấp dưới của mình.
“Các cậu, đi trước đi” Kamol ra lệnh, cấp dưới của Kamol rời khỏi phòng. Chỉ còn lại Kamol và Daniel.
“Cậu buông tay tôi ra được không, tôi đau lắm” Daniel nói khi Kamol siết chặt cổ tay Daniel.
Đột ngột…
Kamol nắm chặt cổ tay Daniel, trước khi cầm ly rượu lên uống cho đến khi cạn ly.
“Làm sao tôi biết được? Nếu anh không nói gì, anh sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, Daniel” Kamol trả lời.
“Này thật đấy, Kamol, sao cậu biết Kim?” Daniel thốt lên.
“Tôi biết tất cả về Kim, tương tự việc mà Kim biết về tôi. Tôi không quan tâm vì tôi không còn nhiều thời gian để mất” Kamol nói với giọng đều đều. Daniel hít một hơi thật sâu.
Daniel nói: “Tôi đã có thể biết được hai người đã gặp nhau như thế nào”
“Và sau đó?” Kamol hỏi.
“Không có gì, tôi nghĩ nó dễ dàng. Cậu ta chỉ muốn quên ai đó nên đang tìm người ôm để có thể quên đi cái ôm của người đó” Daniel nói với giọng chế giễu Kamol ngồi im lặng lắng nghe. Nghĩ rằng có lẽ Daniel đang tìm kiếm thông tin. Nhưng Kamol thì không chú ý nhiều đến vấn đề này.
“Cậu đã tốt bụng và sẵn sàng làm cho cậu ta quên đi cái ôm của người trong quá khứ, không bao giờ biết người cũ đó là ai” Daniel tiếp tục nói.
“Tôi không quan tâm đến quá khứ của Kim. Giống như Kim cũng không quan tâm đến quá khứ của tôi” Kamol đáp, Daniel cắn môi bực bội.
(Ủa là ổng chưa biết hả?)
“Thành thật mà nói, tại sao anh lại ở đây để nói về điều này? Nếu anh chỉ định sỉ nhục tôi và Kim thì không sao, vì dù sao những chuyện này tôi cũng không quan tâm. Gặp gỡ tốt hay xấu cũng không quan trọng, chúng tôi đều hiểu nhau là đủ” Kamol nói một cách thờ ơ, đứng dậy và bước đến đứng ở tấm kính nơi hắn có thể nhìn ra quầy bar của chính mình.
“Vậy là cậu không muốn biết quá khứ của vợ cậu là ai?” Daniel trầm giọng nói.
“Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm đến quá khứ” Kamol trả lời mà không quay lại nhìn Daniel. Daniel nhếch mép cười trước khi đứng dậy và đi từ từ về phía hắn.
“Nếu cậu không hứng thú, điều đó cũng tốt. Nhưng tôi muốn nói với cậu bởi vì cả có thể không thể không nghĩ về nó” Daniel nói từ phía sau Kamol.
…
…
…
“Chắc cậu sẽ không nghĩ đến, quá khứ của người vợ yêu dấu, người mà vợ cậu muốn quên lại chính là anh ta. Anh ta là cấp dưới thân cận nhất của cậu, Day, có chuyện gì vậy?” Daniel nói với giọng hơi hài lòng. Khiến Kamol đứng đến mức câm nín. Bóng dáng cường tráng lập tức quay lại nhìn Daniel.
“Anh nói gì? Người yêu cũ của Kim là ai?” Kamol trầm giọng hỏi. Daniel mỉm cười hài lòng.
(Hổm ổng lại nhà Day để đón Kim, tao tưởng lúc đó ổng cũng đoán ra rồi chứ)
“Này, cậu không biết à? Tôi tưởng cậu đã biết, đó là Day. Cấp dưới của cậu là chồng đầu tiên của vợ cậu, giờ thì cậu biết rồi đấy” Daniel chế nhạo Kamol nắm lấy cánh tay Daniel và siết chặt.
“Anh đang đùa sao, Daniel? Anh chỉ muốn chọc tức tôi, phải không?” Kamol hét lên khắp phòng.
“Tại sao tôi phải chọc tức cậu? Tôi chỉ muốn cậu biết, cậu thế nào? Cậu cảm thấy thế nào? Nhân tiện, có bao giờ Day nói với cậu không? Anh ta không biết vợ cũ đi cùng cậu à?” Daniel lại trêu chọc.
*Choang”
“Ôi” Tiếng hét của Daniel vang lên khi Kamol ném anh ta lên bàn kính. Điều này khiến Daniel làm vỡ ly rượu và đứt tay. Kamol và thuộc hạ của Daniel đang đứng ngoài phòng vội vàng mở cửa.
“Có chuyện gì vậy, thưa ngài?” Họ lo lắng hỏi. Thuộc hạ của Daniel ngay lập tức đến hỗ trợ chủ nhân.
“Jordan, Alex, hai người, đưa ông chủ của mình ra khỏi đây, nhanh lên” Kamol nói với cấp dưới của Daniel bằng tiếng Nga.
“Cậu không thể trốn tránh sự thật, Kamol. Cậu phải ngừng làm mọi thứ đang làm cho gã đó. Sau đó, hãy quay trở lại phe của tôi và Ivan như mọi khi” Daniel cũng nói bằng tiếng Nga.
“Ra ngoài”Kamol lại hét vào mặt Daniel với ánh mắt dữ tợn, đến mucy chính Daniel cũng hơi kinh ngạc. Daniel gật đầu với cấp dưới của mình và họ ngay lập tức rời khỏi phòng. Kamol nắm chặt tay.
“Sếp.” Kom gọi ông chủ của mình. Kamol hít một hơi thật sâu trước khi đuổi những thuộc hạ khác ra khỏi phòng. Ở một mình với Kom.
…
…
…
“Có đúng không, thưa sếp? Hay Khun Daniel chỉ muốn giễu cợt sếp thôi sao?” Kom hỏi, giọng căng thẳng khi nghe câu chuyện từ miệng Kamol.
“Làm sao tôi biết được sự thật. Hãy để người của chúng ta đi tìm hiểu xem những gì Daniel nói là đúng hay sai” Kamol trả lời.
“Thưa sếp, đừng nói rằng tôi đang xen vào câu chuyện của sếp. Nếu câu chuyện mà Khun Daniel kể là sự thật, thì người đó là Khun Kim …” Kom định hỏi. Nhưng Kamol đã đưa tay lên để ngăn anh ta lại.
“Dừng lại, đừng nói bất cứ điều gì ngay bây giờ. Tôi vẫn chưa muốn nghĩ về tương lai. Hãy đi và thực hiện những gì tôi đã nói. Khun Pichaya sẽ lại nói về lô sản phẩm mới nhất. Ồ, hãy gọi những người giúp việc đến dọn sạch mảnh kính vỡ này đi” Kamol nói với giọng điệu.
“Vâng” Kom trả lời, không muốn hỏi thêm câu nào và rời khỏi phòng để lại Kamol ngồi một mình. Kamol tựa đầu vào lưng ghế sofa và từ từ nhắm mắt lại.
//Tại sao lại như vậy?// Kamol thì thầm nhẹ nhàng.
+++++++++++++
“Ưm” Dáng người mảnh khảnh trên chiếc giường rộng khẽ cựa mình. Sáng một ngày mới tỉnh dậy, Kim vẫy vẫy tay sang bên, trống không, không tìm thấy bóng dáng người nào đó. Kim mở to mắt, cau mày khi không thấy Kamol đang nằm bên cạnh.
“Tối qua anh ấy có về không?” Kim tự nhủ khi ngồi xuống. Mọi thứ trong phòng vẫn như trước khi Kim chìm vào giấc ngủ. Điều này khiến Kim tin chắc rằng tối qua Kamol đã không về nhà.
“Anh ấy nói rằng sẽ về mà?” Kim than thở trước khi đứng dậy rửa mặt và xuống nhà gặp Dì như mọi sáng.
“Dì Nee, Baiboon đâu rồi?” Kim hỏi dì Nee khi cậu bước vào bếp.
“Thằng bé đã đi học. Kom đã đến đón một lúc trước,” người cô đáp.
“Cậu ấy đến vì Baiboon à? Điều đó có nghĩa là Kom đã không ngủ ở nhà?” Kim hỏi lại.
“Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy cậu ấy đỗ xe và gọi cho Baiboon để gửi nó đến trường. Tôi có cảm giác như Khun Kamol vẫn chưa quay lại, đúng không?” Dì hỏi, Kim chậm rãi gật đầu.
“Vâng, mặc dù đã nói với tôi rằng anh ấy sẽ sớm trở lại. Nhưng anh ấy không quay lại đâu ” Kim càu nhàu nói và dì Nee cười nhẹ.
“Đó là điều bình thường, khi cậu ấy bị ám ảnh bởi công việc, cậu ấy hiếm khi về nhà. Và giờ Khun Kamol nói rằng sẽ giải nghệ. Cậu ấy phải làm nhiều hơn tất cả mọi thứ”, người dì nói. Kim sắc mặt dịu đi một chút.
“Nhưng có lẽ tôi nên gọi và nói gì đó. Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh ấy. Anh ấy không còn trẻ như vậy nữa” Kim lại lẩm bẩm, dì mỉm cười Kim giúp dì chuẩn bị bữa sáng, hai người xong xuôi. Kim trở lên lầu tắm rửa, Kim nhấc điện thoại lên, bấm số của Kamol và gọi.
(Kamol: Vợ với chả con)
(“Xin chào, Khun Kim”), giọng nói của cấp dưới Kamol trả lời cuộc gọi. Điều này khiến Kim nhướng mày hơi ngạc nhiên.
“Ai?” Kim hỏi.
(“Tôi là Ruth”) Ruth lại nói.
“Ồ Ruth, còn Kamol?” Kim hỏi.
(“Ý tôi là … Sếp đang ngủ và ngài ấy để quên điện thoại ở chỗ tôi.”) Ruth trả lời, Kim hơi cau mày.
“Vậy tại sao đêm qua anh ta không về nhà? Tối muộn anh ấy nói chuyện ở chỗ làm à?” Kim tò mò hỏi.
(“Ý tôi là … Tối qua, sếp đã uống quá nhiều với khách hàng. Vì vậy, sếp không muốn quay lại khi đang say. Sếp đã ngủ trong phòng ở bar. Anh không cần phải lo lắng. Nếu sếp thức dậy, tôi sẽ nói với ngài ấy rằng Khun Kim đã gọi”). Ruth trả lời với giọng bình thường.
(Khun Kamol có dấu hiệu bay nóc nhà)
“Vậy hôm nay anh ta có về không?” Kim hỏi.
(“Vẫn chưa chắc chắn. Tôi phải đợi ngài ấy thức dậy trước đã.”) Ruth đáp lại. Kim im lặng.
“Ừm… cảm ơn… nếu anh ta thức dậy, hãy gọi cho tôi” Kim nói khẽ.
(“Vâng”) trả lời Ruth.
“Ồ… một điều nữa, Ruth. Khi cậu trả lời tôi, nó khiến tôi nhận ra rằng cậu đang nói dối” Nói xong, Kim cúp máy. Một bóng người ngồi căng thẳng với cảm giác áp lực trong lồng ngực. Cậu không biết tại sao Ruth phải nói dối. Và cậu ấy không biết tại sao Kamol không về nhà và không nhận cuộc gọi của cậu ấy.
//Anh đang làm gì vậy, Khun Kamol // Kim tự hỏi thầm trước khi đi tắm để làm tắt hơi nóng trong ngực.
…
…
…
“Thưa sếp, nếu Khun Kim giận tôi, tôi phải làm gì đây?” Ruth hỏi Kamol với giọng căng thẳng sau khi Kim cúp máy. Cuộc nói chuyện giữa Kim và Ruth, Kamol đã nghe thấy, vì hắn để Ruth bật loa ngoài.
“Vậy cậu đã làm gì bằng cách trả lời? Ý tôi là, cậu đã rõ ràng,” Kamol nói với một giọng trầm.
“Chà, tôi đã rất căng thẳng khi nói dối Khun Kim” Ruth trả lời.
“Ồ không không, Kim không giận cậu đâu” Kamol nói, trấn an cấp dưới của mình.
“Nhưng anh ấy sẽ giận sếp” Kit nói
“Tôi biết” Kamol trả lời khẽ. Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không dời. Trên màn hình là bức ảnh Kim đang cười tươi với hắn.
+++++++++++++++
“Khun Daniel có nhà không, dì Nee?” Kim hỏi khi ngồi một mình trong phòng ăn để ăn sáng. Đến bữa này, Kim cảm thấy buồn nôn.
“Ừ, hồi nãy dì vừa đưa đồ ăn cho vệ sĩ của Khun Daniel. Dì nghĩ anh ấy vẫn chưa tỉnh” Người dì đáp lại, nhưng ngay sau đó Daniel bước vào phòng ăn với vẻ mặt bình thản. Đôi tay của người thanh niên được quấn trong một miếng gạc trắng. Kim thấy vậy không khỏi thắc mắc. Người dì vội vàng mang đồ ăn sáng cho Daniel ngay lập tức.
“Cảm ơn” Daniel nói nhỏ với người dì khi bà mang thức ăn đến.
“Chuyện gì xảy ra với tay của Khun Daniel vậy?” Kim tò mò hỏi. Daniel giơ bàn tay đang quấn trong mảnh vải lên, khóe miệng nở một nụ cười, như thể anh không quan tâm.
“Tại sao cậu muốn biết?” Daniel hỏi, và Kim im lặng.
“Tôi không muốn biết. Tôi chỉ lo lắng”, Kim nói vì cậu thực sự lo lắng cho Daniel.
“Cậu đang lo lắng cho tôi. Cậu không nên lo lắng cho bản thân mình trước?” Daniel trả lời. Kim nhìn Daniel với ánh mắt khó hiểu.
“Tại sao?” Kim hỏi, biết rằng Daniel đã nói điều gì đó.
“Tối qua Kamol không về nhà ngủ đúng không?” Daniel nói, khiến Kim lạnh cả tay khi cậu chuẩn bị ăn cơm.
“Ừ” Kim trả lời.
“Tôi không ngạc nhiên chút nào. Cậu có biết tại sao Kamol không muốn về nhà… với cậu không?” Daniel lại nói, khiến Kim cau mày.
“Anh nói vậy là sao?” Kim hỏi, giọng run run.
“Này, này, để tôi hỏi cậu một chuyện. Cậu đã bao giờ nói với Kamol chưa? Người trong quá khứ của cậu?”
(Thằng nhỏ tính nói mà ổng không muốn nghe mà)
“Anh đang nói về cái gì vậy? Và anh đã phát hiện ra điều gì?” Kim hỏi ngay lập tức. Hiện tại thân hình mảnh mai của cậu không có cảm giác muốn ăn bất cứ thứ gì.
“Im đi, bình tĩnh đi” Daniel trêu chọc theo kiểu riêng của mình, nhưng đến lúc này, Kim lại vô cùng căng thẳng.
“Tôi chỉ biết rằng… Làm thế nào mà cậu và Kamol gặp nhau?” Daniel tiếp tục việc ngồi ăn sáng trước mặt anh một cách thoải mái. Trong khi Kim hồi hộp chờ nghe.
“Và Kamol có biết ai là người trong quá khứ mà cậu muốn quên không?” Daniel nói, nhìn Kim một cách xấu xa.
“Anh có biết không?” Kim hỏi ngay.
“Ừm, ừ, tôi biết, tôi không ngờ đó là một người thân thiết với tôi” Daniel đảo mắt nói. Kim nắm chặt tay.
“Nếu anh muốn nói điều gì đó, hãy nói đi, đừng ấp úng,” Kim nói với giọng tức giận.
“Này, là cậu và Kamol, quá sốt ruột. Tối qua tôi đã nói chuyện với Kamol về nó. Cậu ta nóng nảy và ném tôi, tôi có vết thương ở đây. Nhìn kìa” Daniel nói, giơ bàn tay đang băng bó của mình lên cho Kim xem lần nữa, Kim run rẩy đứng dậy.
“Anh đã nói gì với Kamol?” Kim hỏi khi cậu ấy nín thở chờ đợi câu trả lời.
“Tôi vừa nói với Kamol rằng người trong quá khứ của cậu là… Day, thuộc hạ thân cận trước đây của Kamol. Ơ, tin hay không thì bây giờ mặt câku cũng tái nhợt như của Kamol. Và cậu ấy cũng đang nổi cơn thịnh nộ trên mặt đất” Daniel đã không ngủ lại. Anh ta ngồi ăn sáng mà không cảm thấy bị kích động. Kim tê dại toàn thân khi biết rằng Kamol đã biết tất cả. Người thanh niên rời khỏi phòng ăn nhanh chóng lên phòng. Mắt Kim đỏ lên, trái tim của tấm thân gầy đã không ở bên cậu. Kim không biết Kamol sẽ nghĩ gì, sẽ cảm thấy thế nào? Mặc dù Kamol nói rằng hắn không quan tâm đến quá khứ của Kim. Nhưng khi biết được quá khứ của Kim là người thân thiết với mình, liệu Kamol có còn chấp nhận? Nam thanh niên cầm điện thoại bấm gọi nhưng không có ai trả lời. Kim ngay lập tức chạy xuống từ phòng ngủ để gặp Lop. Vì hôm nay, Lop đã túc trực để chăm sóc cho Kim.
“Lop… Lop… Lop…” Kim hét lớn, gọi vào nhà. Lop ngay lập tức chạy đến chỗ cậu.
“Vâng, thưa Khun Kim” Lop ngạc nhiên đáp.
“Lop … Đưa tôi đến Khun Kamol. Đi thôi” Kim nói với giọng run run, cậu không thể chịu đựng được khi đợi Kamol về.
++++++
Trời lạnh rồi, đổi nam chính thôi.
Lúc đầu là do Kamol không chịu nghe chứ bộ. CHÊ.