Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 68: Bánh Sandwich Số 8


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 68: Bánh Sandwich Số 8

Người dịch: laiina982

Sau khi khỏi bệnh hoàn toàn, Lop trở lại làm việc như bình thường. Hôm nay Kamol đã gọi Kit, Lop và Ruth đi cùng  để bàn việc hợp tác với một khách hàng cao cấp. Sau một lúc, cuộc đàm phán đã kết thúc một cách tốt đẹp. Hiện tại tất cả người đi cùng Kamol đã có thể ngồi uống nước, trò chuyện và nghỉ ngơi.

“Mắt của cậu đang phát ra tia sáng khiến người ta chói mắt đấy Lop.”-Kom nói đùa khi thấy Lop đang nhìn chằm chằm vào một cô gái đang làm việc trong club và vài cô nàng xinh đẹp khác đang đi ngang qua.

“Ồ P’Kom, đâu phải chỉ có mình em nhìn đâu. Mọi người ở đây đều thích ngắm người đẹp mà, phải không Ruth, Kit?”-Lop quay sang nói chuyện với những người bạn của mình, mỉm cười.

“Hừm.”-Ruth và Kit gật đầu. Lop nói đúng, ở đây ai cũng yêu cái đẹp… Dù sao thì Lop cũng là con trai, việc thích ngắm những cô gái xinh đẹp là hiển nhiên.

“P’Kom, nhìn cô gái mặc váy đỏ, có vẻ ngon ngọt quá nhỉ?”-Lop huých nhẹ vào người Kom và hất mắt về phía một cô gái trẻ cách đó không xa.

“Lau nước miếng đi!”-Kom nói và Lop cười một chút. Sau đó Kom đi tìm Kamol vì anh vừa được nhận được cuộc gọi từ Kamol. Lát sau, Kom quay lại và nói với những thuộc hạ khác.

“Công việc đã xong, giờ thì đi uống rượu được rồi.”

Nghe Kom nói Lop lập tức nở nụ cười thật tươi.

“Có thật không, P’Kom?”-Lop vui vẻ hỏi.

“Đừng uống nhiều như lần mừng năm mới.”-Kit nhắc nhở.

“Biết rồi.”-Lop trả lời ngay và mỉm cười.

“Sếp cho phép chúng ta đi thư giãn tối nay.”-Kom nói thêm. Được biết, Kamol cũng thường cho phép thuộc hạ gọi những cô gái vào phòng kín để uống rượu trò chuyện và giải tỏa nhu cầu sau khi kết thúc những vụ đàm phán. Còn Kamol sẽ đi nghỉ ngơi ở phòng riêng của mình.

Sau đó tất cả thuộc hạ cùng đi đến nơi “đặc biệt” trong club để mọi người có thể giải tỏa phần nào ham muốn của đàn ông. Vì mọi người đã phải gác lại cuộc sống cá nhân để làm việc cho Kamol và có thể sẽ đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ Kamol nên Kamol luôn quan tâm và chăm lo rất tốt cho các thuộc hạ của mình.

“Tầng trên vẫn còn phòng cho những ai có nhu cầu. Nếu thấy hứng thú với ai thì cứ thoải mái tới đi. Thời gian để các cậu thư giãn là từ đây đến sáng ngày mai!”-Kom tiếp lời và nở nụ cười vui vẻ.

“Giờ thì chúng ta ngồi xuống và uống vài ly rượu trước đi.”- Kom nói một lần nữa với tất cả thuộc hạ của Kamol. Kom ngồi xuống bàn, mọi người cũng ngồi xuống và uống rượu. Ngay sau đó những cô gái xinh đẹp nghe theo lệnh gọi bước vào phòng.

“Xin chào tên anh là gì ạ?”-Cô gái mặc váy đỏ mà Lop vừa nhìn thấy khi nãy bước vào và ngồi xuống cạnh Lop. Kit và Ruth đang ngồi ở ghế dài bên cạnh ghế của Lop.

“Lop, còn em?”-Lop trả lời với một nụ cười. Mắt Lop dán chặt vào ngọn đồi trước ngực cô gái.

“Cherry ạ.”-Cô gái đáp bằng một giọng quyến rũ trước khi nâng ly uống rượu với Lop. Cùng thời điểm cũng có hai cô gái khác đi vào ngồi cạnh Kit và Ruth. Hai người cũng trò chuyện với hai cô gái trẻ đến ngồi cùng.

(Ủa? Cherry?)

Nhìn cô gái tên Cherry quấn lấy Lop cười đùa bên cạnh, Kit và Ruth cũng không thể ngăn cản hay làm gì khác được vì hiện tại hai người họ vẫn chưa là gì của Lop, không có quyền xen vào chuyện riêng của Lop. Mặc dù Kit và Ruth vô cùng ghen tỵ khi Lop quan hệ với phụ nữ để giải phóng ham muốn của bản thân nhưng hai người cũng không cấm cản vì chính họ cũng đã đi giải tỏa những ham muốn của mình với phụ nữ.

“Cậu định chôn mặt vào đó luôn phải không?”-Kit khẽ hỏi khi thấy Lop đang ôm ấp cô gái và gần như áp mặt vào ngực của cô ta. Dù Kit không ghen với những cô gái chơi qua đêm thế này nhưng trong lòng cũng không thể không khó chịu.

“Kit, cậu nói nhiều quá đi!”-Lop đá nhẹ vào chân bạn mình. Các cô gái liền bật cười.

Kit liền quay đầu không quan tâm đến Lop nữa, cả Ruth cũng không tiếp tục nhìn Lop và chú tâm vào ly rượu của mình. Lop đột nhiên thấy không khí có gì đó kì lạ, liền buông tay đang ôm Cherry ra, ngồi thẳng dậy quay sang nhìn Kit và Ruth. Lop nhìn thấy hai người họ đều đặt toàn bộ sự chú ý lên cô gái bên cạnh họ. Tay của Kit đang đặt lên eo của cô gái ngồi bên cạnh, còn Ruth thì đang trò chuyện với cô gái kia, cô ta còn ôm lấy cánh tay anh nũng nịu. Lop nhẹ cau mày, không hiểu tại sao khi nhìn những hình ảnh trước mắt này lại khiến trong lòng cậu khó chịu đến lạ lùng.

“Có chuyện gì vậy anh?”-Cherry hỏi Lop-người đang nhìn chằm chằm vào Ruth mặc dù bên cạnh đang có một cô gái nép vào lòng.

“Không, không, không có gì.” Lop trả lời cô gái và quay lại tiếp tục nói chuyện với cô ấy, nhưng mắt của Lop lại không thể tự chủ hướng về Kit và Ruth. Ngay cả Lop cũng không hiểu tại sao cậu lại phải nhìn Ruth và Kit liên tục như vậy mặc dù hai người họ có lẽ đang bận bịu quan tâm đến cô gái bên cạnh mình.

“P’Ruth, anh sẽ cùng em lên tầng trên chứ?”-Cô gái ngồi cạnh Ruth hỏi bằng một giọng ngọt ngào. Câu hỏi này là lời mời gọi dành cho Ruth, cũng có nghĩa là cô gái này muốn trải qua một đêm cháy bỏng cùng anh.

“Tất nhiên.”-Ruth mỉm cười trả lời, tay nhẹ nhàng vuốt ve chân cô nàng. Lop nghe xong liền cau mày, vẻ mặt không hài lòng nhưng lại không thể nói gì được. Lop hít sâu một hơi, đột nhiên có cảm giác bị tức ngực, một cảm giác mà chính Lop cũng không thể diễn tả rõ ràng được.

“Ưmmm … P’Kit, từ từ..”-Giọng nói ngọt ngào của cô gái ngồi cạnh Kit nhẹ nhàng vang lên khi Kit cúi đầu hôn lên má và hít nhẹ mùi hương trên cổ cô.

Lop đang tựa lưng vào ghế lập tức ngồi bật dậy và nhìn vào Kit. Lop cau mày, khó chịu cắn cắn môi, đảo mắt nhìn từ Kit sang Ruth, Lop vẫn không thể nói được lời nào ngay lúc này.


“Ai’Kit, nếu mày không thể kiềm chế được nữa thì lên lầu ngay và luôn đi. Còn chờ gì nữa chứ.”-Một vệ sĩ khác cười trêu chọc khiến Kit mỉm cười một chút.

“Một lát nữa thôi. Uống một ly nữa chúng ta sẽ đi nhé em.”- Kit đáp, nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt sáng rực.

Cả hành động và lời nói của Kit lập tức khiến Lop cảm thấy nóng mắt, tai cũng như thể bị ai chọc phá đến ngứa ngáy khó chịu.

“Còn P’Lop thì sao? Anh có muốn bên cạnh Cherry đêm nay không?”- Cô gái bên cạnh Lop hỏi. Lop liền cầm ly rượu lên uống với vẻ mặt căng thẳng, trong đầu Lop hiện tại bối rối đến cực độ, Lop không biết tại sao trong lòng mình lại khó chịu, trái tim đôi lúc còn râm ran nhói lên từng hồi. Lop không biết cảm giác này là sao và tại sao lại xuất hiện nhưng Lop biết chắc chắn là cậu không thể tiếp tục ngồi ở đây nhìn Kit và Ruth thân mật với hai cô gái bên cạnh thêm nữa.

“Chờ một chút, tôi ra ngoài hút thuốc.”-Lop nói với cô gái, cậu hiện đang rất cần một bầu không khí trong lành bên ngoài club. Lop đứng dậy và đi đến chỗ Kom.

“P’Kom, em muốn đổi chỗ với tài xế”- Lop lên tiếng. Điều này có nghĩa là Lop sẽ đổi chỗ để các tài xế vào club chơi còn Lop sẽ làm tài xế lái xe đưa cả đám người sau khi say sưa với sắc và rượu về nhà.

“Sao cậu không đi với cô gái kia. Không thích à?”

“Em không có tâm trạng, tự nhiên lại cảm thấy hơi ngột ngạt. Cứ để tài xế vào chơi, em sẽ ra ngoài hít thở không khí.”- Lop đáp, Kom khẽ cau mày trước khi gật đầu. Lop cảm ơn người anh sau đó nhanh chân ra ngoài ngay lập tức. Kit và Ruth đã ngồi quan sát hết những hành động của Lop, thấy Lop vội vã rời đi họ liền quay lại nhìn nhau và mỉm cười.

“Mày nghĩ, Lop đang cảm thấy thế nào?”-Ruth hỏi Kit.

“Vậy mày nghĩ thế nào? Tao thì thấy cậu ấy đang khó chịu, Lop có lẽ cũng không biết hiện tại cảm xúc của cậu ấy là gì đâu. Lop đang thấy hoang mang với cảm giác của chính mình.”-Kit đáp.

Thật ra Kit nhận ra thái độ kì lạ của Lop từ sớm. Anh thấy rằng Lop thường xuyên nhìn anh và Ruth mỗi khi bọn anh nói chuyện với các cô gái bên cạnh mình. Và việc Lop ra khỏi phòng đã chứng minh suy nghĩ của Kit là đúng. Lop đang thấy khó chịu và không hài lòng khi anh và Ruth gần gũi với người khác.

Cả Kit và Ruth lúc đầu cũng không định chọc cho Lop giận hay ghen tỵ nhưng Lop lại cứ mãi cười đùa với cô gái bên cạnh, hầu như là không quan tâm đến ai khác ngoài cô gái đó, thậm chí còn không nói chuyện gì thêm với hai người. Chính vì thế, Kit đã thầm ra hiệu với Ruth làm gì đó để có thể vừa khiến Lop không chú tâm vào cô gái kia nữa vừa có thể thử xem Lop có thấy ghen, hay có phản ứng gì đặc biệt khi thấy hai người thân mật với người khác hay không.

Và kết quả của lần thử nghiệm này rất thành công và đúng như mong đợi của Kit và Ruth. Lop rõ ràng đã khó chịu và không hài lòng khi chứng kiến quá nhiều hành động gần gũi thân mật của hai người với những cô gái trẻ xung quanh.

..
..
..

Rời club, Lop đi bộ đến xe và bảo tài xế đổi ca khiến tài xế mỉm cười thật tươi, vui vẻ đưa chìa khoá xe cho Lop rồi hớn hở chạy vào trong. Lop tựa vào cửa xe châm thuốc, sau đó đưa tay lên hết xoa đầu, lại lắc đầu. Hiện tại trí não Lop đang rối bời, cậu không thể nghĩ được gì nữa.

“Làm sao vậy? Tự nhiên sao lại khó chịu như thế.”-Lop tự lẩm bẩm một mình khi nhớ lại cảm giác của mình lúc ở trong club. Lop không thể phủ nhận việc cậu cảm thấy không hài lòng với cảnh Ruth vuốt ve chân cô gái kia và Kit hôn một cô gái khác. Thực ra loại chuyện này là bình thường đối với họ mỗi khi Kamol cho họ thời gian để thả lỏng nên không phải là cậu chưa từng thấy hai người họ gần gũi với phụ nữ. Nhưng trước đây Lop không cảm thấy gì, không khó chịu cũng không buồn bực nhưng hôm nay thì khác, Lop đột nhiên cảm thấy không hài lòng, tức ngực và bối rối vô cùng.

Lop đưa tay lên xoa xoa mặt, lại cúi đầu trầm tư suy nghĩ xác định lại những cảm giác vừa trải qua là gì. Lop đứng dậy hút hết điếu thuốc sau đó mở cửa xe và ngồi xuống ghế. Lop hạ cửa sổ xuống một chút vì thời tiết bên ngoài đã lạnh nên không cần phải đóng kín cửa để mở điều hoà. Lop ngồi đó nhìn về thẳng về phía trước và tiếp tục suy nghĩ, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng gõ cửa kính ô tô. Lop quay sang nhìn thì thấy Kit và Ruth đang đứng cạnh xe. Lop hạ hết cửa sổ xuống và hướng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người bạn mình.

“Có chuyện gì vậy?”-Lop hỏi.

“Đưa tôi một điếu thuốc lá.”-Ruth nói, và Lop liền đưa nó cho anh.

Kit nhẹ nhàng đưa tay ra ý cũng muốn lấy thuốc lá và Lop cũng đưa cho Kit. Sau đó hai người họ đứng tựa vào xe hút thuốc trong khi Lop ngồi trong xe nhìn ra với vẻ mặt vô cùng hoang mang.

“Hai người ra ngoài đây để hút thuốc à?”-Lop hỏi bạn bè của mình, Kit và Ruth gật đầu.

“Vậy còn cậu, làm gì ở đây?”-Kit quay người lại nhìn Lop hỏi.

“Ra ngoài đổi chỗ với P’Wut, cho anh ấy đi thư giãn.”-Lop trả lời, liếc mắt nhìn Kit-người đang nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt tĩnh lặng.

“Vậy cậu không muốn thư giãn sao? Cậu cũng đã lâu không được giải tỏa rồi. Nếu đêm nay không đi thì cậu chỉ có thể tự giúp mình bằng tay thôi…”-Ruth cười nói.

“Ồ, Cherry. Cô ấy còn đang đợi cậu.”-Kit đáp đồng thời nhìn vào Lop để quan sát mọi phản ứng của Lop.

“Tôi đang chóng mặt, không muốn làm gì cả.”- Lop khẽ đáp.

“Còn hai người, hút thuốc xong rồi thì vào trong lại đi Nong Sai và Nong Wawa đợi hai người lâu lắm rồi đó.”-Lop nói đồng thời vẫy tay ý muốn chào hai người bạn của mình. Mặc dù trong lòng Lop rất khó chịu, cậu muốn giữ hai người bạn này cho riêng mình, nhưng cậu biết cậu không thể ích kỷ như thế được.

“Mày có định vào lại không, Ruth?” Kit hỏi Ruth-người đang đứng gần đó hút thuốc.


“Tao tự nhiên lười đi vào lại quá. Tao sẽ đổi chỗ với P’Don, để P’Don vào trong thay tao.”-Ruth nói xong liền đi qua chiếc xe bên cạnh, nói chuyện với một lái xe khác. Sau đó hai người đổi nhiệm vụ với nhau, Ruth sẽ phụ trách làm tài xế và trông xe tối nay, Don sẽ đi vào trong thư giãn.

“Còn cậu?” Lop hỏi Kit, trong lòng đã thoải mái hơn một chút.

“Tôi cũng lười. Hôm nay không có tâm trạng cho lắm.”-Kit trả lời bằng giọng đều đều mặc dù trên thực tế, cả Kit và Ruth đều đang muốn được giải tỏa như nhau. Nhưng khi thấy Lop đã đi ra ngoài xe thế này cả hai người thật sự không còn tâm trạng đi cùng cô gái khác, cũng không còn muốn bên cạnh người nào khác đêm nay.

Lời nói của Kit khiến Lop khẽ mỉm cười. Cảm giác khó chịu tồn tại từ nãy đến giờ gần như đã biến mất hoàn toàn khi Lop biết Ruth và Kit sẽ cùng cậu ở ngoài trông xe.

“Ờ, cái này là hai người ngoan cố không chịu vào trong đấy nhé. Rồi thì đến khi về nhà, hai người cũng chỉ còn cách trông chờ và tin tưởng vào bàn tay của chính mình mà thôi.”- Lop đùa nói và khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Ruth cũng tựa người vào thành xe.

“Tôi dùng tay của cậu thay thế được không?”-Kit thản nhiên hỏi, khiến Lop đứng hình.


“Nói cái gì vậy??!!”-Lop gầm gừ, che giấu cảm giác xấu hổ trong tâm trí. Kit và Ruth bật cười. Sau đó cả ba cùng nói chuyện, cười nói kể một số chuyện vui vẻ hàng ngày. Cho đến khi thời gian trôi qua và trời đã gần sáng, Kamol yêu cầu họ đưa hắn ta về nhà. Và ba người họ được Kamol cho phép nghỉ cả ngày hôm sau, vì đã tình nguyện nhận trông xe và lái xe thay tài xế.

++++++++++

Sáng sớm trở về nhà, Kit, Lop và Ruth tản ra ngủ trong phòng, vì suốt đêm cả ba người đã không ngủ để nói chuyện và trông xe. Họ thức dậy lần nữa thì đã gần 2 giờ chiều, Ruth thức dậy đầu tiên, tiếp theo là Kit và Lop sau cùng. Cả ba người vẫn chưa ăn gì từ sáng vì vừa về đã đi ngủ.

“Này, hôm nay cả ba chúng ta đều được nghỉ. Vậy thì hai người thực hiện lời hứa của mình đi!!”- Lop mỉm cười vui vẻ nói.

“Lời hứa gì cơ?” Kit hỏi, Lop ngay lập tức cau mày.

“Đừng nói với tôi là cậu đã quên nhé.”- Lop nói với giọng trầm, vẻ mặt nhăn nhó. Ruth nhẹ mỉm cười.

“Ừmm, đúng là tôi đã hứa với cậu lúc cậu bị ốm.”- Ruth hỏi, khiến Lop mỉm cười với anh và sau đó quay lại cau mày nhìn Kit.

“Đóoo… thấy Ruth chưa, người ta vẫn còn nhớ rõ lời hứa kia kìa. Còn cậu, cái đồ đáng ghét, trí nhớ kém quá đi. Cậu bị hội chứng lãng quên chắc luôn.”-Lop bĩu môi nói với Kit.

“Nghiêm trọng đến như thế luôn à.”-Kit cười hỏi, Lop gật gật đầu.

Kit liền mỉm cười nhẹ sau đó nắm lấy cánh tay của Lop kéo Lop nhích sát vào người mình vì ba người họ đang ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa và Lop ngồi ở giữa.

“Tôi thật không nhớ nổi tôi đã hứa đưa cậu đi ăn gì nữa, Lop.”-Kit nói, xoa xoa tóc Lop để trêu chọc. Ruth ngồi dậy nhìn và cười khẽ. Lop vặn vẹo huơ tay lên cao muốn kéo tay Kit ra, không cho Kit xoa tóc mình nữa. Kit liền giữ cánh tay Lop, tay còn lại nắm lấy cổ của Lop nhưng Kit không dùng lực quá mạnh.

“Kit, thả tôi ra, tôi không thể thở được, sắp chết ngạt đến nơi rồiii!!”- Lop rên rỉ, nắm chặt tay đấm vào người Kit, chân đạp lên bàn chân Kit nhưng dùng lực không quá mạnh. Mục đích chính là muốn Kit buông tay, thả tự do mình.

“Đừng đánh Kit nữa nếu không nó sẽ chết sớm. Còn mày nữa, buông Lop ra được rồi.”-Ruth nói, sau đó Kit cũng chịu buông tay đang quấn chặt Lop.

“Ruth, xem thử cổ có bị đỏ lên không?”-Lop nói với Ruth sau đó hơi ngửa đầu lên để Ruth quan sát cổ của mình.

Ruth ngồi im lặng nhìn chằm chằm vào vùng cổ trắng ngần của Lop, sau đó đột nhiên dùng ngón tay chạm lên và vuốt nhẹ cổ khiến Lop giật mình, cơ thể như có một luồng điện chạy khắp người khiến cậu run nhẹ.

“Đỏ một chút.”-Ruth cười trả lời, vừa nãy Kit không dùng lực quá mạnh để giữ cổ của Lop chỉ là do Lop quá trắng nên chỉ một chút ma sát nhẹ cũng đủ khiến cổ của Lop bị ửng lên chút sắc đỏ hồng.

Lop lập tức đứng dậy.

“Uh…vậy hai người sẽ đưa tôi đi ăn đúng không?”-Lop hỏi, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình về giọng bình thường.

“Ừm, giữ lời hứa đưa cậu đi ăn.” Kit gật đầu trả lời.

“Vậy thì tôi đi tắm trước. Hai người cũng đi tắm đi, chuẩn bị xong chúng ta sẽ đi ăn!!”-Lop hớn hở nói với bạn của mình sau đó liền chạy về phòng riêng. Sau khi bóng lưng của Lop khuất khỏi tầm mắt, Kit nhìn Ruth rồi mỉm cười nhẹ.

“Huh, mày vừa làm cái gì? Tao thấy hết nhé.”-Kit trêu chọc.

“Vậy sao? Thì mày cũng có khác gì tao đâu. Đều chẳng tốt lành gì như nhau cả thôi. Đừng nghĩ tao không nhìn thấy mày làm gì nhé-lúc nãy khi nắm lấy cổ của Lop, mày đã cúi đầu trộm ngửi mùi hương trên cổ của Lop.”-Ruth trêu chọc người bạn của mình.


Kit nghe xong liền cười khẽ trong cổ họng, sau đó đứng dậy và vươn vai thả lỏng.

“Một chút mùi hương đó thôi cũng đủ để nạp lại năng lượng đã mất cho tao rồi.”- Kit nói với một nụ cười trước khi bước vào phòng riêng của mình. Ruth lắc đầu cũng bật cười và đi vào phòng.

Sau khi cả ba người đã tắm rửa và thay quần áo, họ bắt taxi đi. Lúc đầu, Kamol bảo ba người họ sử dụng xe hơi ở nhà để đi chơi cho tiện, nhưng cả ba đã từ chối vì họ muốn đi bằng taxi để đỡ phải tìm chỗ đỗ xe, cũng không cần phải tự mình lái.


…….

“Chúng ta chỉ cần đi thẳng đến trung tâm mua sắm, rồi đi tìm một chỗ mát mẻ, ăn uống cho thoải mái là được rồi mà. Tại sao lại còn đến Anusawari làm gì không biết nữa ?”- Kit khẽ rên rỉ sau khi anh và Ruth đã phải cùng Lop đi bộ mấy vòng xung quanh tượng đài. Cũng may cả ba đã ăn nhẹ trước khi đến tượng đài nếu không chắc chắn đã cạn kiệt năng lượng. Kit và Ruth cũng không muốn đi dạo mệt mỏi thế này đâu, chỉ là cái người đang cười tít mắt ở giữa hai người nói muốn đến tượng đài nên họ mới mềm lòng mà đi theo.

“Thì tại tôi muốn đi bộ hít thở không khí trong lành và sẵn tiện dạo xung quanh tượng đài ngắm cảnh một chút thôi mà.”-Lop trả lời với một nụ cười khi họ đang bắt taxi đến ga tàu điện để quay lại trung tâm mua sắm. Cả ba sau đó đi bộ đến nhà ga để mua vé. Buổi chiều là lúc học sinh tan học và công nhân đi làm về. Trong lúc chờ tàu Ruth, Lop, Kit nhận ra có những người phụ nữ và có cả một vài người đàn ông đang nhìn ba người bằng ánh mắt sáng rực với vẻ mặt ngập tràn sự thích thú. Cũng không có gì ngạc nhiên lắm vì cả ba người đều có ngoại hình tốt và được coi là có phong độ. Mặc dù Lop trông nhỏ hơn Kit và Ruth, nhưng dáng người của Lop vẫn là đúng với tiêu chuẩn của đàn ông Thái Lan.

“Đông người khiếp.” Kit nhỏ giọng nói trong lúc chờ tàu điện.

“Ở đây lúc nào cũng đông như vậy vào xế chiều.”-Ruth nói.

“Bây giờ tôi có thể đổi ý không?”-Lop tinh nghịch hỏi khi thấy rất nhiều người đang đợi tàu, Lop dám chắc lát nữa lên tàu sẽ rất chật và cũng không còn chỗ để ngồi.

“Tôi sẽ đá và đập cậu một trận. Bây giờ chúng tôi đã đi theo ý cậu rồi nên cậu không thể thay đổi ý định lúc này nữa đâu.”-Kit nhướng mày nói.

Lop khẽ mỉm cười cho đến khi tàu dừng lại trước mặt. Cả ba bước vào theo sau là một nhóm đông người. Kit nắm tay Lop bước vào đứng ở một góc, tay còn lại của Lop cũng nắm lấy tay Ruth. Cả ba đều không thể ngồi xuống vì trên tàu đông nghẹt người, dồn ép chặt vào nhau và hầu như không còn khoảng trống. Họ không thể nhìn thấy được gì khác ngoài người và người chen chúc nhau. Kit dựa vào thành tàu, sau đó kéo Lop đang loay hoay lại gần để Lop quay lưng về phía mình. Còn Ruth, Ruth vội di chuyển để đứng trước mặt Lop, hai người bao bọc Lop ở giữa. Bởi vì rất đông người đang dồn ép, Lop sẽ dễ bị người khác va vào và đụng chạm nên Lop đứng giữa hai người thế này sẽ an toàn hơn.

“Tôi không thể đứng vững được.”- Lop nói với Kit-người đứng sau mình, Lop loạng choạng ngã hẳn người vào Kit và nắm lấy tay Ruth phía trước.

“Tôi sẽ ôm cậu. Đứng thẳng dậy trước đi.”-Kit nói sau đó đặt tay lên eo Lop.

“Còn cậu Ruth? Cậu đứng vững được không vậy?”-Lop hỏi Ruth khi thấy Ruth cũng không có chỗ nào để tựa vào và cũng không có nơi nào để có thể nắm lấy để trụ vững cơ thể.

“Được, tôi ổn.”-Ruth cười trả lời. Dù Ruth nói Ruth có thể đứng vững nhưng Lop vẫn không yên tâm, cậu sợ bạn mình sẽ ngã nên cũng đặt tay lên eo Ruth giữ chặt.

Khi tàu di chuyển Lop theo quán tính ngã người về phía sau khiến lưng dính chặt vào người Kit. Lop khựng lại vì cảm thấy mông của mình dính chặt vào nơi nằm giữa cơ thể của Kit, sự tiếp xúc này khiến mặt Lop bỗng chốc đỏ bừng. Lop vội vàng đứng thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn qua bên trái.

Khi đến một khúc cua nhẹ, những người đang đứng bị nghiêng bởi lực ly tâm của tàu điện, Ruth cũng không tránh khỏi ảnh hưởng-Ruth không kiềm được lao người về phía trước và va vào Lop.

“Uiii này! Cậu có đau lắm không?”-Ruth hoảng hốt, lo lắng hỏi khi bờ vai rắn chắc của anh đã đập thẳng vào mũi Lop. Lop không thể xoa mũi vì tay của cậu đang bận giữ lấy Ruth để Ruth không ngã. Lop chỉ có thể chun chun mũi vì cảm giác đau nhẹ.

Ruth liền đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve, xoa xoa mũi của Lop.

“Chỉ hơi đau một chút thôi.”-Lop nói, tim cậu đập loạn nhịp khi thấy hành động của Ruth.

Thời gian cứ thế trôi, Lop có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể Kit dựa vào lưng mình và mùi hương nhẹ nhàng của Ruth quanh quẩn ở đầu mũi vì cả ba đứng quá sát vào nhau. Điều đó khiến tim của Lop đập mỗi lúc một nhanh, và đập theo nhịp độ không được bình thường. Cứ duy trì như thế cho đến khi tàu dừng lại ở một trạm. Mọi người cũng bắt đầu nhanh chân xuống tàu, Lop nghiêng đầu nhìn Kit- người đang ôm mình khẽ nói:

“Ổn hơn rồi, tôi có thể tự mình đứng vững.”

Kit gật đầu và thả tay khỏi eo của Lop. Lop nhanh chóng di chuyển đến đứng dựa vào thành tàu cạnh Kit, còn Ruth vẫn đứng ở phía trước giữa Kit và Lop. Ruth hiện tại đã có thể vươn tay để nắm lấy thanh ray ở trên cùng.

“Làm sao vậy, sao mặt cậu lại đỏ như thế?”-Ruth hỏi, Lop lập tức lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là khi nãy có quá nhiều người, đứng chen chúc như thế nên tôi thấy nóng.”-Lop trả lời ngay lập tức. Sau đó Lop đảo mắt nhìn sang hướng khác.

Kit và Ruth liền quay đầu nhìn nhau và cả hai thầm nở một nụ cười nhẹ.

(Laiina: Hai người các anh-cái đồ gian manh nàyyy(⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~)

“Âyy.”-Lop khẽ kêu lên khi đoàn tàu di chuyển khỏi sân ga một cách bất ngờ. Lop không kiềm được lao về phía Kit, sau đó đưa tay bám vào người Kit theo bản năng. Ruth cũng đưa tay ra để giữ lấy vai của Lop.

“Cậu ổn thật không đó.”-Kit nói với một nụ cười trên môi.

“Ổn mà.” Lop trả lời sau vội vàng đứng dậy. Khuôn mặt của Lop vẫn còn ửng hồng.

“ Hazii, nếu biết trước sẽ thế này thì lúc nãy tự lái xe hơi đi cho yên bình.”-Lop tự lẩm bẩm với chính mình trong hơi thở. Cho đến khi đến trạm trung tâm, cả ba cuối cùng cũng xuống tàu.

“ Cậu muốn ăn gì?”-Ruth hỏi.

“Shabushi!”-Lop vội vàng nói. Sau đó cả ba vào trung tâm mua sắm và đi thẳng đến một cửa hàng shabushi kiểu tự chọn. Đến nơi, cả ba phải xếp hàng chờ gọi số vì có khá đông người đến ăn.


“Lop, lại đây ngồi”-Kit kêu Lop ngồi vào ghế chờ ở rìa.

“ Cậu không ngồi hả?” Lop hỏi vì đây là ghế trống cuối cùng trong hàng ghế chờ. Nhưng Kit đã nắm lấy vai Lop và ấn cậu vào chỗ ngồi.

“ Cậu ngồi đi. Chứ để cậu đứng đợi một hồi lâu cậu sẽ than rồi phàn nàn cho coi.”- Kit nhướng mày nói.

“ Cậu mới là người thích phàn nàn, không phải tôi.”-Lop nói một cách bất mãn. Ruth mỉm cười, trước khi đưa tay ra và nghịch tóc Lop.

“ Tóc dài ra rồi.”- Ruth nói, khi thấy tóc của Lop bắt đầu dài ra ở gáy. Lop liền với tay lên và vuốt tóc mình.

“ Dài lắm sao, nhìn có ổn không?”-Lop khẽ hỏi.

“ Nhìn… rất đáng yêu.”-Kit nói, khiến Lop sựng lại.

“Nahhh, tóc dài thì có cái gì đáng yêu đâu chứ…”-Lop rên rỉ, cố che giấu sự xấu hổ của mình.

“ Tôi cũng thấy nó rất đáng yêu.”- Ruth bên cạnh lại tiếp lời khiến Lop phải nâng hai tay ôm lấy khuôn mặt mình vì Lop cảm thấy mặt mình nóng lên như thể sắp bỏng đến nơi. Lop có thể nhận ra hai người bạn đang nhìn cậu không chớp mắt. Và điều đó càng khiến Lop thấy ngại ngùng hơn.

“Vậy thì tôi sẽ cắt nó đi.”- Lop nhăn nhó trả lời. Kit và Ruth liền bật cười.

“Haha, sao thế. Vì chúng tôi nói nó đáng yêu nên cậu muốn cắt sao?- Kit vừa cười vừa hỏi đùa.

“ Không phải! Tôi chỉ đơn giản là muốn cắt tóc vì nó dài ra thôi.”-Lop đáp lại.

“ Cậu không cần phải cắt đâu, tôi thích nó, nhìn đẹp mà.”-Ruth nói, khiến Lop im lặng.

“Ừm, tôi cũng thích.”-Kit nói với Lop, làm cho khuôn mặt của Lop gần như nóng đến mức muốn nổ tung. Cái gì mà đáng yêu, cái gì mà thích…Lop thật muốn tìm chỗ nào để úp mặt vào, rồi dùng ẩn thân chi thuật biến mất khỏi chỗ này ngay và luôn.

“Số A11!!”-Tiếng gọi số vang lên. Lop lập tức đứng dậy đi vào trong, Kit và Ruth cũng theo sau. Nhân viên đã dẫn họ vào nơi có 3 chỗ trống trước băng chuyền thức ăn. Kit và Ruth để Lop ngồi giữa rồi hai người ngồi xuống bên cạnh.

“ Cậu không cần ăn gấp. Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ đi một chuyến tàu khác để về.”-Kit nói với Lop.

“ Ừm…tôi biết rồi.” Lop trả lời, sau đó ngồi nhìn băng chuyền thực phẩm và rau tươi để chọn những  thứ mình thích ăn nhất rồi lấy xuống bàn. Cả ba bắt đầu bữa ăn của mình.

“Này, nếu hôm đó không gặp…có lẽ tôi sẽ không có cơ hội ăn món ngon như thế này. ”-Lop nói khi họ ngồi ăn một lúc. Ruth quay lại nhìn.

“Cậu nói gì vậy? Không gặp gì?”

“Nếu lúc đó tôi không gặp ngài Kamol, không được sếp cho cơ hội làm việc thì có lẽ bây giờ tôi vẫn sẽ là một kẻ ăn bám ở lề đường hoặc có thể là thành một tên trộm vặt…Ngài Kamol, P’Kom và hai cậu đã giúp tôi có cuộc sống mới, tốt như bây giờ.”-Lop nói khẽ.

“ Cậu cũng là người đã cho chúng tôi cuộc sống mới, vui vẻ hơn ngay từ khi cậu xuất hiện, Lop!”-Kit quay lại nhìn Lop nói. Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn Ruth ở phía bên kia và nở một nụ cười nhẹ.

“Tôi thật sự rất vui vì đã gặp hai cậu.”- Lop nói một cách chân thành. Kit và Ruth khẽ mỉm cười.

“Chúng tôi cũng rất vui.”- Ruth nói. Lop mỉm cười, sau quay lại nhìn Kit.

“Cái quái gì vậy? Cậu có nồi riêng của cậu mà, tại sao cậu lại ăn trộm thức ăn trong nồi của tôi?!!!”- Lop hét lớn khi thấy Kit âm thầm gắp mực trong nồi của Lop và ăn mất.

“ Tại.. nhìn nồi của cậu rất ngon. Mực trong nồi của cậu cũng ngon hơn.”- Kit nói với một nụ cười nhạt, khiến Ruth đưa tay lên che miệng để nén cười.

“ Chết tiệt, ngon hơn cái gì chứ, nồi nào cũng giống nhau thôi. Trả mực lại cho tôi.”-Lop nói trước khi lấy mực và một số thứ khác trong nồi của Kit và ăn chúng. Sau đó cũng quay sang lấy một ít từ nồi của Ruth vừa ăn vừa cười khúc khích. Khi cả ba đã ăn no, họ đi thanh toán hóa đơn. Kit là người trả tiền tất cả vì Kit nói rằng bản thân phải thực hiện lời hứa với Lop là đưa Lop đi ăn shabushi.

“Hạnh phúc quá đi.”- Lop vừa nói vừa xoa bụng.

“ Cậu no thế này rồi, vậy có nghĩa là cậu không muốn ăn kem nữa phải không?”-Ruth giả vờ hỏi. Lop ngay lập tức quay lại nhìn anh.

“Tôi sẽ ăn nhé. Không thể bỏ kem được.”

“Đặc biệt là đồ ăn miễn phí thì cậu càng không bỏ qua.”- Kit cười đùa.

“Được rồi, chúng ta hãy đến Swensen.”- Ruth nói, khiến Lop mỉm cười.

“Chà, chúng ta đi thật chứ? Cậu ăn thôi nhé, hai chúng tôi không ăn nổi nữa đâu.”-Ruth nói, Lop liền dừng chân quay lại nhìn Ruth và Kit.

“Tôi ăn thì hai người cũng phải ăn cùng tôi, vậy mới vui chứ. Đi thôi!!!”-Lop nói trước khi vội vã bước tới trước mặt hai người bạn thân kéo tay hai người cùng đi.


….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.