Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 56. End Kombaiboon
Buổi sáng
Phai và cấp dưới của Kamol đi tìm xe máy của Phai do Mai bỏ vào bụi cây bên đường. May mắn thay, nó đã không biến mất. Trước khi Phai yêu cầu trở lại nhà, cảnh sát đến bắt và khởi tố Mai. Dù cô gái có cầu xin thế nào cũng không ai quan tâm và cô đã từ bỏ, vì Kim nói sẽ truy tố cô ta đến cùng.
“Anh đã giữ một con rắn hổ mang chúa trong nhà”, Kim phàn nàn.
“Anh thậm chí còn không nghĩ rằng cô ta lại dám làm điều như vậy” Kamol nói.
“Đúng vậy, cô ta thậm chí còn ghen tị với đứa trẻ” Kim nói lại trước khi ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Em vẫn ổn, đúng không? Ý anh là trái tim của em?” Kim tiếp tục hỏi Baiboon.
“Baiboon không có việc gì. Ngày mai em có thể đi học.” Người thanh niên cười nói.
“Tôi nghĩ Baiboon mạnh mẽ hơn những gì chúng ta thấy bên ngoài. Mặc dù sợ hãi tình hình lúc đó nhưng em ấy đã trở lại bình an vô sự. Baiboon đã cố quên điều đó ngay lập tức. Nó không sợ hãi như những đứa trẻ khác” Kit nói. Tất cả đều quay lại nhìn Baiboon.
“Chà, Baiboon không muốn ai phải lo lắng cho Baiboon nữa” Người thanh niên nói khẽ khiến mọi người khẽ mỉm cười. Ngoại trừ Kom, người đã ngồi im lặng một lúc.
“Bị sao đấy?” Kamol hỏi, hơi nhìn về phía Kom.
“Không có gì thưa sếp. Tôi muốn hút một ít thuốc” Kom nói khi đứng dậy và bước đi khiến mọi người ngồi trong phòng khách đều hoang mang. Baiboon đứng dậy và định đi theo Kom. Nhưng Kamol đã đưa tay lên để ngăn em lại.
“Để Kom đi trước, cậu ta phải có chuyện gì đó để tự mình suy nghĩ” Kamol nói.
“Nhưng Baiboon không muốn PKom ở một mình.” Người thanh niên nói xong lập tức chạy theo Kom. Kim quay lại nhìn người dì đang cười hiền từ.
“Cháu trai của dì cũng bướng bỉnh” Kim trìu mến nói.
(Gen mạnh quá, Kamol, Kim và Baiboon đều bướng)
“Em ấy cũng là con trai yêu quý của em, không phải sao?” Kamol nói đùa một chút để bầu không khí bớt căng thẳng.
…
…
…
Kom châm một điếu thuốc, nhưng dù cố gắng bao nhiêu lần thì chiếc bật lửa của anh cũng không hoạt động, khiến cho dáng người cao lớn có chút bực bội, nhưng anh không có biểu hiện gì.
“Nếu nó không có lửa, anh không cần phải hút thuốc.” Giọng của Baiboon khiến anh ta sững sờ.
“Sao em lại ra ngoài, Baiboon? Vào nhà đi. Ngay sau khi hút xong, anh sẽ đi theo em” Kom nói với giọng đều đều, nhưng không quay lại nhìn Baiboon. Người thanh niên đi tới phía sau Kom, nắm lấy tay Kom, khiến Kom quay lại nhìn em.
“Baiboon đã làm gì khiến PKom tức giận vậy?” Baiboon có chút phiền muộn hỏi. Bóng dáng cao lớn nghiến răng nhưng anh không hề tức giận. Anh còn tức giận với bản thân hơn khi nghe câu hỏi kiểu này từ Baiboon.
“Em nghĩ tại sao anh phải giận?” Kom hỏi. Baiboon lắc đầu.
“Baiboon không biết, nhưng Baiboon không cảm thấy tốt khi nhìn thấy anh của em như thế này. Chuyện gì vậy PKom? Anh có thể nói với Baiboon được không? Nếu anh không giận Baiboon, hãy nói với Baiboon. Anh đang nghĩ gì?” Baiboon run giọng hỏi. Cảm xúc của chàng trai trẻ cho thấy rằng Kom đang suy nghĩ về điều gì đó rất nhiều. Kom nhìn Baiboon trong im lặng trước khi thở dài. Kom cố gắng nở một nụ cười nhẹ với chàng trai trẻ.
“Không có gì. Anh chỉ muốn hút thuốc nhưng nó không có lửa” Kom nói, nhưng Baiboon hiểu rõ rằng Kom đã nói dối.
“PKom đang nói dối! Tại sao anh không thể nói với Baiboon?” Thanh niên lập tức phát ra tiếng rên rỉ. Điều này làm Kom ngạc nhiên một chút vì Baiboon chưa bao giờ như thế này trước đây.
“Baiboon, thực sự không có gì cả” Kom tiếp tục nhấn mạnh, Baiboon buông tay ra khỏi Kom và nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu.
“PKom có một thói quen xấu” Baiboon nói, trước khi chạy vào nhà với vẻ tủi thân. Kom đứng yên. Anh đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình. Không lâu sau, Kamol đi tìm anh ta.
“Cậu đã làm gì để Baiboon khóc vậy? Kim suýt nữa đã đuổi tôi ra khỏi căn nhà này.” Kamol nói với giọng nghiêm khắc. Mặt Kom hơi tái đi.
“Tôi vừa mới hiểu lời nói Tình yêu khiến người ta mù quáng ” Kom nói nhỏ.
“Cậu đang nói gì nữa vậy?” Kamol hỏi.
“Tôi không biết mình nên làm gì, thưa sếp. Trước đây tôi chưa bao giờ yêu ai nhiều như Baiboon. Nói tóm lại, tôi chưa bao giờ yêu ai nghiêm túc như vậy. Vì vậy, tôi không biết phải làm gì với những người tôi yêu. Tôi ghen tị. Tôi lo lắng. Tôi ghen tị với Baiboon. Tôi không thích mọi người lại gần Baiboon. Ngay cả bạn bè của Baiboon. Tôi không muốn họ quá thân thiết với em ấy” Kom nói với một giọng run rẩy. Anh đã suy nghĩ rất nhiều và lo lắng một chút về điều đó.
“Tôi không muốn Baiboon đi đâu cả. Tôi không muốn Baiboon rời xa mắt của mình. Cho đến khi tôi quên suy nghĩ, Baiboon phải có cuộc sống của mình. Cũng có thế giới của riêng mình” Kom nói. Kamol đứng và lắng nghe trong im lặng. Để cho Kom giải tỏa hoàn toàn.
“Tôi chỉ lo lắng. Trong khi Baiboon, em ấy đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để không để mọi người phải lo lắng về mình quá nhiều. Nhưng tôi không muốn Baiboon nỗ lực về việc đó. Tôi vẫn nghĩ rằng mình phải cố gắng hơn chăm sóc Baiboon. Tôi phải tiếp tục nhiều hơn nữa. Với Baiboon, những gì em ấy nói khiến tôi nghĩ rằng mình thực sự đã sai. Việc tham gia vào cuộc sống của Baiboon. Baiboon vẫn còn trẻ, Baiboon phải có thứ gì đó của cuộc đời mình. Tôi có ích kỷ không, sếp?” Kom nói với giọng điệu đau đớn. Baiboon đã trả lời rằng em ấy đã cố gắng trở nên mạnh mẽ đến mức đó. Vậy tại sao Kom lại chặn Baiboon với thế giới bên ngoài như thế này?
(Kit ăn xong rồi báo)
(Kom ăn xong đòi bỏ)
“Tôi hiểu cậu. Chúng ta đã làm trong ngành này từ khi còn trẻ. Cuộc đời thật tồi tệ, cậu đã từng gặp người xấu. Cậu cảm thấy thế giới bên ngoài thực sự tàn nhẫn và bạo lực như thế nào? Khi gặp ai đó, nó giống như một ngọn đèn cho cậu, chúng ta cảm thấy như muốn giữ ánh sáng này cho riêng mình. Cậu không muốn ai chạm vào hoặc làm ô nhiễm, cậu sợ những điều tốt đẹp ở thế giới bên ngoài sẽ thay đổi con người. Sợ rằng thế giới bên ngoài sẽ làm tổn thương người ấy. Khiến họ trở thành như cậu” Kamol nói, điều này trùng khớp với suy nghĩ của Kom.
“Nhưng Khun Kim đã là một người trưởng thành. Anh ấy nhìn thế giới nhiều hơn Baiboon. Đó là lý do tại sao sếp không quan tâm đến anh ấy nhiều như vậy. Nhưng tôi đây. Tôi lo lắng và ghen tị đến mức gần như phát điên,” Kom nói một lần nữa. Kamok nhẹ vỗ vai anh.
(Cũng tại anh, ai mượn anh thích cỏ non rồi anh than khổ)
“Vậy tại sao phải để Baiboon nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn. Tôi chắc rằng một cậu bé ngoan như Baiboon không có cách nào để tận hưởng thế giới bên ngoài. Cậu phải quan sát từ xa. Nếu có điều gì đó khiến Baiboon đi chệch đường đi, thì cậu sẽ đưa tay ra để giúp đỡ. Nhưng tôi không chắc lắm, có lẽ Baiboon thích cậu điều khiển em ấy theo kiểu mệnh lệnh như thế này” Kamol nói đùa. Kom thở dài.
(Làm như ai cũng thích bạo lực như vợ anh ?)
“Baiboon không phải là Khun Kim,” Kom nói. Bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn một chút sau khi nói với Kamol về điều đó.
“Cái đ*o gì? Cậu tìm cái gì cứng rồi đập vào đầu đi. Đi tìm Baiboon của cậu trước. Còn những chuyện cậu đang suy nghĩ nhiều thì giải quyết dần dần. Nói chuyện từ từ với Baiboon.” Kamol trêu chọc trước khi cả hai quay trở lại nhà chính.
“Kom, lại đây, cậu đã nói gì vậy? Sao Baiboon lại khóc thế này?” Kim, người đang ngồi và ôm Baiboon, hỏi với giọng tức tối khi thấy Kom bước vào phòng khách. Baiboon có vẻ mặt hơi chán nản, quay lại nhìn Kom với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trước khi vùi mặt vào ngực Kim.
“Baiboon vừa tìm thấy một số thứ xấu. Cậu đã làm Baiboon khóc một lần nữa” Kim nói, tiếp tục, cho đến khi người dì phải giữ cánh tay của cậu ấy như một sự ngăn cản. Dì muốn Kim bình tĩnh lại.
“Anh không có gì cả, Baiboon” Kom nói nhỏ cùng với việc nhìn Baiboon với đôi mắt buồn bã.
“Baiboon, anh xin lỗi,” Kom nói. Baiboon tách mình ra khỏi ngực Kim và có vẻ hơi tức giận.
Baiboon nói: “Hứ, PKom thích nói dối”
Mọi người ngay lập tức quay lại xem Kom.
“Uh, Baiboon hỏi tôi rằng tôi có bị gì không. Sau đó tôi nói rằng nó không có gì”, Kom nói.
“Baiboon quá nhạy cảm” Dì nói khi nghe thấy nó.
“Hả? PKom thực sự đã nói dối, bà ơi” Baiboon nói với bà mình, giọng run run.
“Baiboon cảm thấy rằng PKom đã nói dối. PKom có một vấn đề trong lòng của anh ấy, nhưng anh ấy từ chối nói với Baiboon” người thanh niên ngay lập tức hét lên. Những sự việc vừa qua khiến Baiboon cảm thấy tồi tệ. Mọi người lặng đi khi nghe Baiboon hét lên. Người dì thở dài khi thấy tình trạng của cháu mình.
“Không có vấn đề gì xảy ra, có nhiều thứ khác nhau đã gây ra hỗn loạn và căng thẳng. Con muốn nói điều gì” Dì bực bội nói. Thực ra, người dì không muốn nói chuyện trong tình huống này. Nhưng khi nhìn thấy những biểu hiện của cháu trai đối với Kom. Điều này khiến người dì quyết định nói chuyện, bây giờ thì tốt hơn.
“Có chuyện gì vậy dì?” Kim ngạc nhiên hỏi. Người dì trông tức giận.
“Kom, con có điều gì muốn thành thật với dì không?” Dì nói. Kom nhìn mặt dì, tay anh lạnh ngắt. Kom chưa bao giờ có biểu hiện như thế này trước đây cho đến bây giờ.
“Có nghĩa là dì biết” Kom nói trong khi nhìn Baiboon.
“Đúng vậy, dì cho con một cơ hội để bày tỏ trước” dì lại nói. Kamol ngay lập tức quay lại nhìn Kom. Baiboon và Kim bối rối quay lại nhìn dì Nee. Kom đang cắn môi trước khi quỳ xuống trước mặt dì đang ngồi. Dáng người cao hơi cúi đầu. Trong khi Kim và Baiboon vẫn không hiểu hành động của Kom. Kamol đứng yên. Hắn để Kom tự xử lý việc này.
(Chứ ổng cũng có làm được gì đâu)
“Dì ơi, con không định giấu dì mãi đâu. Con chỉ đợi thời điểm mọi chuyện lắng xuống thôi. Con định thú nhận sau, nhưng vì chuyện này đã rõ rồi nên dì đã cho con một cơ hội. Con thừa nhận mình sai” Kom nói với một giọng nghiêm túc.
*Bốp*
Người dì tát thẳng vào mặt Kom trước sự ngạc nhiên của những người ngồi trên ghế.
(Chời ơi xót quá)
“Ơ… tại sao bà lại đánh PKom?” Baiboon hỏi ngay lập tức, giọng run run, đột ngột rơi từ ngực Kim xuống mép ghế.
“Con biết đúng không? Tại sao dì lại tát con?” Người dì nói với một giọng run rẩy không kém.
“Con biết, dì có thể tát con nhiều hơn nữa. Con chấp nhận với tất cả mọi thứ, dì” Kom lại nói.
“Chờ một chút, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Kim bối rối hỏi. Kamol nắm lấy tay Kim, bóp nhẹ để Kim nghe lời Kom và dì Nee trước.
“Dì đã luôn tin tưởng Kom, Kom biết, vậy tại sao Kom lại phá hủy lòng tin của dì?” Dì hỏi, không hề tỏ ra tức giận.
“Con xin lỗi dì. Nhưng con thực sự không thể ngăn được cảm xúc của mình. Con yêu Baiboon, dì. Con yêu em ấy rất nhiều. Con xin lỗi vì đã làm dì thất vọng” Kom ngả vào lòng dì Nee với vẻ tội lỗi thực sự. Về phần Baiboon, em rất ngạc nhiên khi nghe Kom nói chuyện với bà của mình.
“Bà ơi” Baiboon gọi bà mình, giọng run run.
“Con muốn nói điều gì với bà?” Người dì quay sang đứa cháu ngoại. Baiboon, người đã biết đó là gì, ngã vào bà mình và khóc nức nở.
“Baiboon, xin lỗi bà. Hức,” Baiboon nức nở.
“Dì ơi, đừng trách Baiboon. Đó là lỗi của con khi để Baiboon che đậy chuyện này. Baiboon không làm gì sai cả. Nếu dì có trách thì chỉ trách con. Nhưng đừng ngăn con và tình yêu với Baiboon” Kom cũng nói với giọng run rẩy.
“Hư … Baiboon yêu PKom. Bà ơi,” chàng trai nói. Người dì rơm rớm nước mắt, thêm vào đó là vỗ nhẹ vào đầu cháu mình. Kim tiến đến ngồi cạnh người dì với cái ôm để ngay lập tức trấn an họ. Dì quay sang cười nhẹ với Kim một nụ cười biết ơn.
(Kamol vô ôm luôn cho đủ cả nhà)
“Thực lòng mà nói, lúc đầu dì rất khó chịu và không muốn thừa nhận đây là sự thật. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của hai đứa. Hôm trước câu hỏi của dì khiến dì phải suy nghĩ. Dì sẽ sợ gì với những chuyện chưa xảy ra. Sao dì không đợi xem? Xem hai người đã trả lời như thế nào. Có thật không?” Người dì khẽ nói.
“Dì ơi, điều này có nghĩa là dì có thể cho phép con và Baiboon yêu nhau không?” Kom hỏi ngay lập tức. Người dì quay lại nhìn Kamol.
(Không cho Baiboon nó dẫy đành đạch)
“Trước đây, Khun Kamol đã hỏi dì, tại sao dì lại chấp nhận chuyện của Khun Kamol và Kim? Câu trả lời hồi đó cũng là câu trả lời. Con người có sở thích khác với những người khác, kể cả khi có tình yêu giữa những người cùng giới. Không quan trọng bằng việc chúng ta có tốt hay không. Và dù Kom đã làm rất nhiều điều xấu nhưng bên trong Kom cũng là một người tốt. Và dì tin tưởng rằng Kom sẽ chăm sóc cháu trai dì thật tốt. Và sẽ không làm cho nó buồn, phải không?”
“Con hứa sẽ chăm sóc Baiboon thật tốt. Con sẽ xứng đáng vì dì đã cho con cơ hội. Con sẽ không bao giờ làm dì thất vọng nữa. Cảm ơn dì và Khun Kamol, người mà con kính trọng nhất. Con sẽ không làm những người mà con kính trọng thất vọng một lần nào nữa” Kom nói với giọng nghiêm túc.
“Và Baiboon, cháu trai? Con bây giờ còn nhỏ. Con còn nhiều việc phải hoàn thành. Con có hối hận không? Nếu con chọn cách này, con sẽ chọn người này” người dì hỏi cháu mình. Baiboon nhìn lên với đôi mắt ngấn lệ. Cậu thanh niên bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn là lo lắng.
“Không, Baiboon không hối hận khi chọn PKom. Baiboon vẫn còn trẻ nhưng Baiboon tự tin rằng tình cảm của Baiboon không phải là giả dối hay chỉ là đam mê nhất thời. Baiboon không thể sống nếu không có PKom. Và Baiboon cũng không thể sống thiếu bà” chàng trai run giọng nói. Nó khiến mọi người hơi bất ngờ, vì họ chưa bao giờ nghĩ rằng Baiboon lại có suy nghĩ và cảm xúc như vậy. Người dì mỉm cười nhẹ nhàng.
(Mọi người thật nhiều chuyện)
“Bà nghe vậy yên tâm lắm. Bây giờ là chuyện của hai người. Để bà thấy được tấm chân tình và tình yêu thực sự của hai người, hãy cho bà biết và cùng bà cảm nhận.” Người dì hỏi lại.
“Được ạ”
“Vâng”
Cả hai trả lời cùng một lúc với một giọng điệu nghiêm túc và tự tin. Nó làm cho tâm tình của Dì Nee tốt hơn rất nhiều, như nâng một ngọn núi khỏi ngực sau một hồi mang theo cảm giác khó chịu.
“Tôi cũng phải xin lỗi dì. Tôi cũng đã biết tình cảm của Kom từ khá lâu. Nhưng tôi không nói với dì, vì tôi muốn họ tự nói. Nhưng tôi có thể xác nhận với dì điều này. Kom rất nghiêm túc với Baiboon” Kamol nói một chút để làm cho người dì cảm thấy tin tưởng hơn.
“Con cũng thế. Con biết Kom nghĩ gì về Baiboon. Nhưng con chỉ có thể quan sát từ xa”, Kim nói khẽ.
“Không thành vấn đề. Dì không hề bị xúc phạm. Và dì cũng biết tại sao Mai lại làm tổn thương Baiboon như vậy. Con không cần phải xin lỗi dì đâu Kom. Con thực sự không làm gì sai cả. Kom đánh cô ấy à? Có thay đổi gì không? Cho đến khi Mai hơi nổi khùng với Baiboon. Liệu có một người chỉ biết nghĩ và ghen tuông cho riêng mình?” Người dì nói những gì mình nghĩ và hiểu.
“Cảm ơn dì” Kom lại chấp tay với dì.
“Baiboon, xin lỗi bà.” Chàng trai trẻ xúc động quỳ lạy dưới chân bà ngoại. Dì vỗ đầu Baiboon.
“Được rồi, cứ nói là dì cho phép bọn con ở cùng nhau, chăm sóc nhau hơi nặng, muốn con từ từ nói” Người dì nghiêm giọng nói trước khi vuốt ve má Kom, bên bị dì tát.
“Xin lỗi vì đã tát con,” Dì nói với một nụ cười yếu ớt.
“Được rồi, con thực sự xứng đáng bị đánh,” Kom nói với sự chấp nhận.
“Giờ thì có thể công khai yêu nhau rồi”, Kim cười nói. Nhưng nó khiến người dì nhớ ra điều gì đó.
“Kom, dì có thể hỏi một chuyện không?” Dì hỏi.
“Vâng,” Kom trả lời.
“Con có biết làm thế nào mà dì phát hiện ra hai đứa con không?”
“Con không biết” Kom trả lời, mặc dù trong lòng Kom đã có câu trả lời.
“Hôm Baiboon bị ốm. Dì là người lau người cho Baiboon. Và sau đó Dì đã nhìn thấy”, Dì dừng lại ở đó. Kom cúi đầu, thừa nhận sai lầm của mình, nhưng với thiện ý. Baiboon không hiểu.
“Chuyện đã qua rồi, bà ngoại sẽ không phiền đâu. Nhưng dì hỏi được không? Mọi chuyện như vậy sao? Con có thể đợi nó lớn một chút được không? Và dì sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa” Dì nài nỉ nói. Baiboon quay lại và có vẻ hơi ngạc nhiên.
…
“Gì? Điều này có nghĩa là Kom và Baiboon đã quan hệ gì đó với nhau?” Kim ngay lập tức hét lên khi nghe điều này. Người dì quay lại và chậm rãi gật đầu. Trước khi người dì có thể nghĩ ra bất cứ điều gì.
“Vâng, Kim, hãy lo chuyện này giúp dì” Dì thừa nhận ngay lập tức. Kim quay lại nhìn Kom một cách gay gắt.
“Kom, tất cả, tôi biết cậu cảm thấy thế nào về Baiboon. Nhưng tôi không nghĩ rằng cậu dám làm như thế. Là cậu … a…” Kim tức giận và khó chịu thốt lên.
“Sau này, tôi sẽ ra lệnh cho Baiboon kìm cậu lại. Còn Baiboon thì sao? Cho đến khi Baiboon tốt nghiệp trung học” Kim nghiêm túc nói. Nhưng điều này khiến bà dì và Kamol cười lăn cười bò, Kom hơi ngạc nhiên.
“Và nếu tôi bắt gặp được cậu không tuân theo lệnh của tôi, tôi sẽ tách riêng cậu và Baiboon. Đừng thô lỗ. Nếu không, tôi sẽ thực sự trừng phạt” Kim hét lên như thể con gái sắp bị xé toạc ngực. Baiboon nghe vậy, mặt đỏ bừng.
“Vâng, thưa Khun Kim. Tôi hứa sẽ không tái phạm những điều đó. Cho đến khi Baiboon lớn lên” Kom nói với giọng nghiêm túc bởi vì anh thực sự có ý định làm những gì mọi người yêu cầu ở anh ấy.
“Con xin lỗi dì một lần nữa. Con sẽ không để lại những điều khiến dì khó chịu và đau khổ về vấn đề này.” Kom lại quay sang nói chuyện với dì Nee. Và Kom thực sự quyết tâm làm những gì Kim yêu cầu anh làm. Đổi lại vì đã làm phiền dì lúc nãy, và mắc một vài sai lầm trong quá trình làm việc.
“Kom đã đồng ý. Còn Baiboon?” Kim hỏi một số Baiboon. Cậu bé với khuôn mặt đẫm nước mắt, gật đầu với vẻ xấu hổ tột độ.
“Vâng” Baiboon khẽ đáp trước khi nhảy trở lại vòng tay của bà mình.
“Cảm ơn bà. Baiboon hứa sẽ là một người tốt. Điều này sẽ làm cho bà cảm thấy thoải mái và tự hào về Baiboon” Chàng trai hứa. Vì em định làm hết sức mình để bà cảm thấy thoải mái và hài lòng, để bù đắp cho những gì em đã làm với dì trước đó.
…
…
…
Khi tất cả các bên đã thảo luận và cảm thấy tốt, Dì Nee để Baiboon đến nhà của Kom ngủ, vì dì nghĩ rằng hai người nên có chuyện để nói chuyện. Kim thúc giục một lần nữa không để Kom làm bất cứ điều gì với Baiboon, người cũng đã thực hiện một lời hứa nghiêm túc. Kom và Baiboon vào phòng ngủ. Kom đến ngồi trên giường, Baiboon bước đến đứng trước mặt Kom. Kom nắm lấy tay Baiboon, hôn và xoa qua lại.
“Em có thoải mái không? Rằng mọi người đã biết về hai chúng ta rồi?” Kom hỏi nhẹ nhàng.
“Này, Baiboon rất vui vì bà có thể chấp nhận vấn đề của cả hai chúng ta” Baiboon nói, đưa tay lau những giọt nước mắt trên đôi má nhợt nhạt của mình.
“Nhưng có một điều mà Baiboon vẫn không hài lòng” chàng trai trẻ nói. Kom nhướng mày nghi ngờ.
“Có chuyện gì vậy?” Kom hỏi.
“Đó là điều mà PKom vẫn còn trong lòng muốn giấu Baiboon” chàng trai nói. Em hơi tức giận, Kom khẽ thở dài, Kom đã đẩy Baiboon ngồi vào lòng mình.
“Baiboon, anh có thể hỏi em một điều được không?” Kom nói.
“Cái gì vậy?” Baiboon hỏi.
“Baiboon cảm thấy không thoải mái không? Khi anh bắt em làm theo những gì anh nói, buộc Baiboon phải về nhà đúng giờ, buộc Baiboon không được đi bộ một mình, có phải anh đang đòi hỏi quá nhiều không? Có vẻ như em bị hạn chế quyền tự do sử dụng cuộc sống của mình. “
“Điều gì đã khiến PKom hỏi câu hỏi đó?” Baiboon hỏi.
“Em cảm thấy thế nào, Baiboon? Anh càng thấy Baiboon cố tỏ ra mạnh mẽ để mọi người đừng lo lắng. Điều đó khiến anh nhớ mãi. Baiboon đã cố gắng chăm sóc bản thân và cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Nhưng anh vẫn lo lắng mọi thứ. Mặc dù Baiboon đã trưởng thành và có trách nhiệm với bản thân nhưng anh vẫn…” Kom nói chắc nịch trước khi bị Baiboon đánh. Miệng của Kom đã bị che bởi một bàn tay. Kom nhìn Baiboon đầy khó hiểu.
“Baiboon có thể nói điều gì đó trước được không?” Baiboon hỏi với một nụ cười nhẹ. Kom đồng ý. Baiboon sau đó hạ tay xuống.
“Mọi việc PKom làm, Baiboon đều hiểu mối quan tâm của PKom. Baiboon biết tại sao PKom phải ngăn cản và ép buộc em vào nhiều thứ. Đúng là nếu ai đó bắt gặp những thứ như thế này, họ sẽ cảm thấy khó chịu và không thích nó chút nào” Baiboon nói.
“Nhưng đối với Baiboon. Baiboon cảm thấy hài lòng về những gì PKom đã làm. Baiboon bị mẹ bỏ rơi mà không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Baiboon. Mẹ bỏ đi mà không nói một lời với Baiboon. Baiboon không biết mẹ có lo lắng cho Baiboon không hay không. Mẹ có lo lắng Baiboon sẽ sống như thế nào không? Baiboon không biết Baiboon quan trọng như thế nào đối với mẹ” nam thanh niên bày tỏ cảm xúc của mình.
“Nhưng khi em gặp PKom. PKom lo lắng cho mọi việc của Baiboon. PKom lo lắng không biết Baiboon sẽ ra sao. Baiboon sẽ về nhà một mình? Cách ăn, cách sống, mọi thứ PKom làm đều khiến Baiboon cảm thấy Baiboon vô cùng quan trọng đối với PKom. Những gì PKom làm, rất nhiều người xem đó là một sự ép buộc. Nhưng với Baiboon mà nói, đó là một sự ép buộc mà Baiboon muốn. Nếu PKom không ép nữa. Baiboon, Baiboom sẽ cảm thấy rằng PKom không còn hứng thú với Baiboon nữa. PKom có thể sẽ rời khỏi Baiboon vào một ngày nào đó. Giống như mẹ, anh có thể rời khỏi Baiboon”
“PKom có thể ép buộc hoặc hạn chế quyền tự do của Baiboon tùy thích. Baiboon chỉ yêu cầu PKom tin tưởng và anh yêu Baiboon, vậy là đủ” Người thanh niên nói những gì em muốn.
“Nhưng trong tương lai. Baiboon có thể cần phải loại bỏ anh,” Kom nói.
“Và nếu Baiboon muốn tự do, anh có đưa nó cho Baiboon không?” Người thanh niên hỏi.
“Nếu đó là những gì Baiboon muốn, anh có thể để em đi,” Kom bài tỏ suy nghĩ của mình. Anh không nói điều đó để xoa dịu Baiboon, nhưng làm thế nào? Baiboon nở một nụ cười nhẹ trước khi vòng tay qua cổ Kom.
“Nhưng Baiboon không cần nó. Ngay cả khi PKom ép Baiboon và hạn chế quyền tự do của Baiboon trong suốt quãng đời còn lại, Baiboon cũng sẽ đồng ý” chàng trai nói, vùi mặt vào bờ vai vững chãi của Kom.
“Baiboon yêu PKom,” chàng trai trẻ nói. Baiboon ôm chặt lấy Kom. Kom hôn thái dương của Baiboon.
“Anh cũng yêu Baiboon, em bé ngoan ngoãn của anh,” Kom nói nhỏ. Baiboon cười nhẹ.
… Tôi cảm thấy hài lòng mỗi khi bạn ghen.
… Tôi cảm thấy hài lòng mỗi khi bạn ép buộc tôi.
… Tôi cảm thấy hài lòng mỗi khi bạn chiều chuộng tôi.
Nhiều người có thể nghĩ rằng người luôn luôn chìm trong bóng tối, là người muốn giành lấy ánh sáng như Baiboon cho riêng mình.
Không biết ánh sáng của Baiboon có phải là muốn chiếu vào bóng tối hay không, hay đối với chính mình nhiều hơn.
Và đột nhiên, những lời nói của Kamol sau đó nổi lên khiến Kom phải suy nghĩ.
Nhưng tôi không chắc. Baiboon có thể muốn được điều khiển bằng loại lệnh này.
++++++++++++++++
KomBai hoàn.
———–
Cục dàng Baiboon điên tình rồi.