Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 54: Kombai Chương 14
Khi Kom và Kit đưa Baiboon và Kim đến trung tâm mua sắm. Kim đưa Baiboon đi mua sắm đồ đạc, với Kom và Kit theo khắp mọi nơi. Kim đã mua hầu hết quà cho Baiboon.
“PKom.” Baiboon bước đến và nhẹ nhàng bắt tay Kom.
“Có chuyện gì vậy? Kom hỏi. Kim bây giờ đang đứng chọn một chiếc áo sơ mi cho Baiboon.
“PKom hãy nói chuyện với PKim đi. Anh ấy không cần mua nhiều quần áo cho Baiboon, Baiboon có quần áo mà PKom đã mua cho rồi”, người thanh niên nói với giọng căng thẳng. Vì em vẫn nhớ những lời Mai nói với mình sáng nay.
“Tôi đã nói với nhóc rằng tôi không thể xúc phạm vợ của ông chủ” Kom cười nói và Baiboon làm vẻ mặt ủ rũ. Kom cau mày khi nhìn thấy biểu hiện của chàng trai trẻ.
“Sao, có chuyện gì vậy?” Kom hỏi, Baiboon ngay lập tức lắc đầu.
“Không có gì, Baiboon chỉ không muốn Kim và Kom mua nhiều thứ như thế này dù Baiboon chỉ là cháu của bà nội trợ, cũng chỉ là người xin được sống ở đây” nam thanh niên bức xúc.
“Ai nói làm cho nhóc cảm thấy không thoải mái?” Anh hỏi với một giọng điệu bình tĩnh.
“Không ai cả, Baiboon thực sự quan tâm đến mọi người.”
Baiboon đáp lại với vẻ mặt bình thường.
“Baiboon đã bao giờ yêu cầu điều gì đó chưa?” Kom hỏi. Baiboon chậm rãi lắc đầu.
“Không bao giờ” chàng trai trả lời thẳng thừng.
“Đúng, Baiboon không bao giờ yêu cầu điều đó, nhưng có những người sẵn sàng cho nhóc đồ. Vậy tại sao Baiboon lại nghĩ nhiều như vậy? Tại sao nhóc cảm thấy rất tồi tệ?” Kom hỏi một cách nghiêm túc.
“Baiboon không muốn các anh nản lòng. Nhưng Baiboon cảm thấy những gì mà các anh dành cho em là quá nhiều đối với một đứa trẻ như Baiboon”. Người thanh niên vội vàng giải thích.
“Nhóc có bổn phận học tập, hãy cứ nghĩ đến việc học. Nhóc không phải suy nghĩ quá nhiều về những điều này. Miễn là nhóc làm như vậy, nó sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề nào cho dì Nee. Baiboon không cần phải suy nghĩ quá nhiều” Kom nói với người thanh niên để em ấy hiểu những gì anh ta và Kim đang nghĩ.
“Nhưng …” Người thanh niên vẫn cảm thấy không ổn.
“Không nhưng…” Kom nói, giọng anh khàn đi. Baiboon ngay lập tức đóng băng. Em không dám nói gì nữa.
“Nhóc có thể đi với khun Kim,” Kom trả lời. Anh thực sự không muốn mắng Baiboon, nhưng nếu anh không mắng thì Baiboon sẽ không chấp nhận ý tốt của anh. Baiboon tiếp cận Kim với vẻ mặt bối rối. Một lúc sau, Baiboon thấy cần đi vệ sinh. Sau đó Kim bảo Kom là người đưa em ấy đi. Về phần Kim, cô chọn ở bên Kit.
“Nhóc chán à?” Kom hỏi khi dẫn Baiboon vào phòng tắm.
“Không ạ,” người thanh niên khẽ đáp.
“Vừa rồi nhóc buồn vì bị tôi mắng sao?” Kom giả vờ hỏi, khiến Baiboon nóng mặt ngay lập tức. Có một cảm giác bối rối, giống như một đứa trẻ bị bắt. Làm Kom cười một chút, trước khi ôm cổ Baiboon khi họ tiếp tục bước đi.
“Một chút dữ dội,” Kom nói đùa.
“Chà, em không muốn bị PKom mắng. Giống như em là một đứa con trai hư vậy” chàng trai nói khẽ. Kom cười nhẹ trong cổ họng.
Muốn không bị mắng thì phải nghe lời tôi, hiểu không?” Kom nhắc lại.
“Vâng” Baiboon nói ngay lập tức, một lúc sau, Baiboon đang trên đường đến nhà vệ sinh thì bị Kom kéo.
“Có chuyện gì vậy?” Baiboon bối rối hỏi.
“Vào phòng,” Kom nói, vì phòng vệ sinh trong trung tâm mua sắm khá đông đúc. Kom không muốn chàng trai trẻ đi vệ sinh trước mặt người khác.
(Kamol: Haha, đúng là thuộc hạ của ta)
“Nhưng …” Baiboon định phản đối, nhưng phải dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt đầy áp bức của đôi mắt sắc bén.
“Được rồi,” Baiboon trả lời trước khi Kom dẫn Baiboon vào phòng tắm trong cùng, nơi Kom đang đợi ở cửa.
Anh đang nhìn gì vậy?” Kom hỏi bằng một giọng trầm với một người đàn ông đã quay lại khi thấy Baiboon bước vào, khiến người bên kia lùi lại ngay lập tức.
//Mình thực sự không thể rời mắt khỏi em ấy mà// Kom nghĩ trong lòng. Không lâu sau, Baiboon mở cửa và đi rửa tay.
“Anh không đi vệ sinh à?” người thanh niên hỏi. Kom lắc đầu từ bên này sang bên kia.
“Hãy ra ngoài và gặp KKim,” Kom nói khi thấy Baiboon đã rửa tay. Nhưng chưa kịp để ra khỏi nhà vệ sinh. Baiboon dừng lại một chút.
“Aio, Baiboon … Uh … Xin chào, PKom.” Phai vào phòng vệ sinh ngạc nhiên chào, giơ tay bày tỏ sự kính trọng với Kom đang búi tóc bên cạnh. Kom đã gật đầu với cảm giác bực bội trong lòng vì mình vô tình đụng phải Phai ở đây.
“Phai, bạn đến mua sắm à không?” Baiboon mỉm cười chào người bạn của mình.
“Không, mình đã nói là mình sẽ đến xem phim và Baiboon nói rằng bạn không thể đến” Phai nói với vẻ mặt hơi sắc lạnh.
“Mình xin lỗi, Phai. Mình thực sự bất tiện” Baiboon nhẹ nhàng đáp lại bạn mình.
“Và không phải Baiboon nói rằng đang làm việc vặt ở nhà sao? Tại sao bạn đến trung tâm mua sắm?” Phai hỏi, vì muốn biết Baiboon thực sự có công việc làm ăn hay có ai đó không cho phép em đến, người mà Phai nghĩ là một dáng người cao lớn, đứng bất động bên cạnh Baiboon.
“Chúng tôi đến đây để làm một số việc lặt vặt. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có, tôi sẽ phải yêu cầu Baiboon rời đi,” Kom nói với giọng bình tĩnh trong khi nhìn Phai với ánh mắt lạnh lùng. Trong lòng anh có phần không hài lòng với lời nói của người thanh niên.
“Ừm … Chúng mình đi trước, Phai,” Baiboon nói vội vàng khi kéo cánh tay Baiboon để ra khỏi phòng tắm.
“Chờ đã, mình sẽ gọi cho bạn,” Phai nói nhanh chóng để kết thúc trước khi Kom và Baiboon bước xuống hành lang trước phòng tắm.
…
…
…
// Nếu cậu ta không phải là một đứa trẻ, mình sẽ đánh cậu ta trong phòng vệ sinh //
“PKom, Baiboon đau”, người đàn ông trẻ nói khi Kom vô tình siết chặt cánh tay Baiboon với một chút lực.
“Ồ… xin lỗi… Ao. Sao anh lại đợi ở đây vậy, Khun Kim?” Kom nhanh chóng thả cánh tay Baiboon ra và hỏi Kim đang đứng ở cửa phòng tắm. Kit bước tới và anh ấy thì thầm về việc Danai tiến lại gần Kim, khiến Kom không nói nên lời.
Vậy, chúng ta quay trở về ngay bây giờ, được không?” Kom hỏi, lo lắng cho sự an toàn của Kim và Baiboon.
“Không, tôi sẽ tiếp tục bước đi,” Kim trả lời rõ ràng. Kit quay lại nhìn Kom để tìm quyết định.
“Được rồi, nhưng đừng đi đâu một mình, Khun Kim,” Kom trấn an cậu. Kim gật đầu, cùng Baiboon đi. Họ đi dạo để mua thêm đồ. Khi có được tất cả những thứ mình muốn, Kom và Kit lập tức đưa Kim và Baiboon về thẳng nhà. Khi đến nhà Baiboon, họ lấy đồ về nhà riêng. Sau đó Baiboon quay lại để giúp bà trong nhà bếp lớn.
…
…
…
“Nhóc đang làm gì ở đây vậy, Baiboon?” Kom hỏi sau khi rời văn phòng của Kamol.
“PKom, anh có định ăn trong bếp với Baiboon không? Baiboon không muốn ngồi ăn cùng bàn với Kim và Khun Kamol đâu” người thanh niên nói. Kom suy nghĩ một chút trước khi gật đầu vì nghĩ rằng Kamol có thể gọi mình vào bàn, hai người trong số họ ngay lập tức đi về phía bàn bếp.
“Cậu có muốn ăn tối với bánh không?” Dì hỏi khi thấy Kom bước vào bếp. Người dì nấu một nồi lớn gồm nhiều thứ khác nhau và chúng được trồng trong vườn được các thuộc hạ của Kamol trông nom. Mọi người có thể đến ăn thoải mái, mặc dù nếu ai đó nấu ăn một mình trong nhà, Kamol cũng không cấm điều.
“Vâng, với Baiboon” Kom trả lời, vì người dì chuẩn bị thức ăn cho vệ sĩ.
“PKom, em đang ăn ở đây, P” Lop nói, đi vào cửa sau.
“Vậy là cậu không muốn đi ăn với những tên ngốc này sao, AiRuth và AiKit?” Kom hỏi, trước khi Ruth và Kit mỉm cười bước vào. Lop vội vàng chạy đến nấp sau lưng Kom. Baiboon trông có vẻ khó hiểu.
“Hai chúng tôi đến đây để ăn, PKom” Ruth nói, hơi nhướng mày trước khi quay lại nhìn người phía sau. Lop lắc đầu để làm cho Kom đuổi việc của Ruth.
“Đây, ăn bún cho cả ba người này” Kom cười nói, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện và thì thầm điều gì đó. Khuôn mặt của Lop hơi nhíu lại.
“Được rồi, anh có thể ăn đi” Lop nói một cách dứt khoát. Trước khi mọi người ngồi xuống bàn ăn trong bếp, kể cả Dạ và Mai, người đã đi vòng quanh bàn. Lop ngồi xuống cạnh Kom. Baiboon sẽ đi bộ và định ngồi cạnh Kom nhưng chỗ đó đã bị Mai giành lấy và cô ta ngồi xuống trước. Điều này làm cho người thanh niên có một chút đông cứng. Sau đó Lop bảo Mai ngồi giữa Kit và Ruth. Nhưng cô gái từ chối.
“Em có thể ngồi ở đó một lúc không?” người thanh niên nói vì chỉ còn một chỗ ngồi giữa Kit và Ruth.
“Lop, đứng dậy và ngồi đây. Để Baiboon ngồi cạnh Kom” Kit nói bằng một giọng trầm. Trước khi Lop bật ra một tiếng gầm gừ trong cổ họng, nhưng bỏ cuộc, cũng không sao vì cậu ấy cũng muốn Baiboon ngồi cạnh mình.
“Tại sao phải đổi chỗ ngồi? Bất cứ nơi nào còn trống, hãy ngồi” Mai làu bàu vì cảm thấy bực mình vì mọi người có vẻ lo lắng và đứng về phía Baiboon. Kom nghe nhưng không nói gì, Baiboon ngồi cạnh Kom với vẻ mặt u ám vì sợ mình là nguyên nhân gây ra sự hỗn loạn.
“Ăn đi để còn mau lớn và không suy nghĩ quá nhiều nữa” Kom nói, khiến Baiboon phải ngước nhìn một chút.
“Baiboon nghĩ nhiều quá” Kom nói khẽ, dùng ngón tay trỏ của mình để chà xát vào khu vực giữa hai lông mày của Baiboon.
“Nhóc không nghĩ nhiều, nhưng lông mày của nhóc đang nhíu lại như hình cánh cung”, Kom nói đùa.
“PKom, anh đã có panaeng* chưa? Anh có muốn em lấy nó giúp không?” Một giọng nữ hét lên. Nhưng anh hầu như không có câu trả lời dứt khoát. Lop là người bưng bát cà ri Panaeng ra đứng trước mặt Kom, khiến cô gái ngay lập tức làm mặt xấu với Lop, trong khi Da, Kit và Ruth thì thầm cười trừ.
(*Cà ri Phanaeng, hay cà ri Penang, (พะแนง-pʰā. nɛ̄ːŋ) là một loại cà ri Thái có vị dịu hơn các loại cà ri Thái khác. Theo truyền thống, nó gồm có ớt, riềng, sả, rễ ngò, hột ngò, hạt thì là Ai Cập, tỏi, và muối, và thỉnh thoảng có thêm hành tím, đậu phộng, và mắm tôm. Một loại cà ri Penang phổ biến là cà ri bò.)
“Chị quan tâm đến PKom làm gì?Nếu anh ấy không lấy được gì, tôi sẽ tự mình đưa cho. Tôi cũng quan tâm đến chị đấy, chắc chị đi làm về mệt lắm. Ăn cơm đi” Lop nói và sụt sịt. Mai chỉ nhìn Lop một cái nhìn khó chịu nhưng không nói gì. Tất cả cùng ngồi xuống ăn tối cùng những người khác trong nhà bếp.
(Kit, Ruth: Nhìn gì? Móc mắt cô bây giờ)
…
…
…
“Tối nay PKom có đi làm với Khun Kamol không?” Baiboon hỏi vào đầu giờ chiều khi ngồi trong nhà Kom.
“Có, Khun Kim cũng đi” Kom trả lời khi anh đứng dậy hút thuốc và ủi quần áo. Baiboon khẽ cau mày.
“PKom, bây giờ hút thuốc, tàn thuốc sẽ rơi trên áo của anh” Baiboon nói khi đứng dậy và đi về phía Kom. Sau đó Kom đặt bàn là để Baiboon tự ủi áo sơ mi của mình bên cạnh việc xoa nhẹ vào đầu Baiboon.
“Nhóc phàn nàn, nhóc phàn nàn như một người mẹ” Kom nói đùa.
“Baiboon không dám làm mẹ của PKom. Em sẽ sợ bị con của anh bóp cổ hehe” Baiboon trả lời khi em ủi mạnh chiếc áo sơ mi.
“Nhóc không dám làm mẹ. Vậy nếu đó là…” Kom, người đang định nói điều gì đó, hơi khó hiểu khi anh cảm thấy rằng một vài từ gần như đã trôi tuột ra ngoài. Baiboon quay lại nhìn mặt Kom với vẻ bối rối.
“Cái gì ạ?” Baiboon nghi ngờ hỏi.
“Không, ồ, hãy tiếp tục ủi nếu không nhóc sẽ bị bỏng áo đấy” Kom thay đổi chủ đề vì anh ấy không muốn Baiboon quá nghi ngờ. Người thanh niên ngay lập tức quay sang bàn ủi.
“Nó không cháy một chút nào. PKom thích gây sốc cho Baiboon” người thanh niên nói đùa. Kom đứng dậy nhìn Baiboon dáng người nhỏ bé đang ủi áo cho mình với cảm xúc lẫn lộn. Xung đột giữa thiện và ác khiến anh ta lẫn lộn với nhau. Kom bắt đầu nhận ra rằng những gì anh ấy cảm thấy đối với Baiboon đang xảy ra. Anh tiến đến đứng phía sau cậu bé, một tay ôm cổ Baiboon, mềm nhũn, cằm đặt nhẹ lên đầu cậu bé. Baiboon đã tạm dừng. Em lập tức cảm thấy mặt mình nóng lên. Trái tim em đập thình thịch khi cảm thấy hơi ấm từ lồng ngực mạnh mẽ của Kom truyền xuống lưng của chính mình.
“P..PKom” Baiboon hét lên với giọng khó chịu. Em cảm thấy mặt mình như muốn nổ tung.
“Hửm” Kom trả lời trong cổ họng khi anh cúi xuống ngửi mái tóc mềm của Baiboon, Baiboon cảm nhận được những gì Kom đang làm.
“Bai … Baiboon không giỏi ủi áo sơ mi,” người thanh niên đáp lại bằng một giọng ủ rũ. Em muốn di chuyển, nhưng không dám.
“Có mùi thơm” Kom nói, khi anh hôn lại tóc Baiboon.
“Cái gì ạ?” Baiboon hỏi.
“Tóc nhóc thơm quá, nhóc dùng dầu gội nhãn hiệu gì vậy?” Kom hỏi, nhưng tay anh vẫn ôm cổ Baiboon từ phía sau.
“Nó cùng nhãn hiệu với Kom. PKom cũng là người đã mua nó cho Baiboon” người thanh niên đáp lại. Em bắt đầu cảm thấy trái tim mình đang ở bên ngoài cơ thể.
“Phải, nhưng tại sao nó không có mùi thơm như khi tôi sử dụng nó?” Kom nói với giọng bình thường. Baiboon đặt bàn ủi vào vị trí và nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của Kom đang ôm mình vào lòng. Em không gỡ nó ra, tuy nhiên, người đàn ông trẻ tuổi nhìn lên một cách sắc bén.
“Vậy PKom đã gội đầu chưa?” Baiboon hỏi. Đầu óc Baiboon lúc này nghĩ đến mùi thơm của dầu gội đầu, trong lòng ẩn chứa một chút cảm xúc.
“Trong bồn tắm, tôi chỉ tin tưởng vào bồn tắm khi tôi tắm”, Kom nói.
“Này, Baiboon sẽ có mùi một chút. Hoặc làm thế nào em sẽ biết nếu nó có mùi thơm hay không?” Baiboon nói, nên Kom cúi đầu trước Baiboon, người đang ngẩng đầu lên, trán Kom liền với trán Baiboon.
“PKom, làm sao em có thể ngửi thấy tư thế này?” Baiboon trêu chọc nói và rung lên khi tóc của Kom xõa ngang mặt. Vì vậy, Kom nắm lấy Baiboon và quay về phía mình. Kom nắm lấy Baiboon khi người thanh niên đứng thẳng lên, khiến mặt của Kom ngang với eo Baiboon. Về phần Baiboon, em ngay lập tức nắm lấy vai Kom. Kom nhìn Baiboon mỉm cười.
“Vì vậy, ở tư thế này nhóc có thể ngửi thấy nó, phải không?” Kom đáp lại bằng một nụ cười. Baiboon lặng đi một chút khi nhìn thấy nụ cười ấm áp và rực lửa của Kom. Như thể có một câu thần chú, người thanh niên từ từ cúi mặt vào tóc của Kom vì anh ta vì Baiboon đứng cao hơn anh ta. Cả hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ, ôm lấy bờ vai vững chãi của Kom.
“Có mùi thơm quá” người thanh niên đáp lại với giọng thổn thức và đẩy một chút, trong khoảng thời gian này, Kom và Baiboon nhìn vào mắt nhau. Kom cười nhẹ với Baiboon.
“PKom, anh không mệt sao? Ôm Baiboon thế này” Người thanh niên khẽ hỏi.
“Tôi không thấy mệt, tôi có thể mặc cả ngày cả đêm mà không thấy mệt”, Kom đáp khiến Baiboon có chút mỉm cười.
“PKom khỏe quá” Baiboon trả lời, lúc này người thanh niên không biết mình phải nói hay nói gì. Vì vậy, Kom tìm một câu hỏi để che đậy sự im lặng.
“Vậy nhóc thích tôi mạnh mẽ như thế nào?” Kom hỏi em. Baiboon gật đầu ngay lập tức.
“Em thích nó, PKom cũng mạnh mẽ và cơ bắp. Baiboon muốn có một ít,” Baiboon nói trong khi suy nghĩ. Một tiếng cười khẽ cất lên trong cổ họng em.
“Tại sao muốn có?” anh mỉm cười hỏi.
“Vậy làm thế nào để em có thể mạnh mẽ và bảo vệ chính mình?” Chàng trai vừa trả lời vừa suy nghĩ, vì em luôn nghĩ rằng nếu mình có cơ bắp to thì sẽ không có ai làm nhục mình.
“Không cần, tôi sẽ bảo vệ nhóc. Tôi sẽ chăm sóc nhóc, được không? Baiboon là một cậu bé dễ thương, điều đó thật tốt” Kom nói với giọng nghiêm túc.
“PKom sẽ bảo vệ em. Anh thực sự định chăm sóc Baiboon?” Baiboon hỏi với giọng run rẩy.
“Em có muốn anh trông chừng em không?” Kom hỏi.
(Tại sao tôi lại đổi cách xưng hô? Vì tôi thích thế)
“Baiboon muốn ở cùng PKom. PKom sẽ không để Baiboon đi đâu cả. Anh sẽ không làm như khi mẹ rời bỏ Baiboon, phải không?” Người thanh niên run giọng hỏi. Đủ để Kom biết rằng Baiboon có manh mối về vấn đề này. Mặc dù mọi lúc Baiboon trông tươi sáng và hạnh phúc hơn. Nhưng cũng có lúc người thanh niên ngồi và nghĩ về việc mình đã bị bỏ rơi như thế nào.
“Anh sẽ không bỏ em đâu cả. Anh hứa. Em có bỏ anh không?”, Kom hỏi.
“Không, Baiboon cũng sẽ không để PKom đi đâu cả.” Người thanh niên cũng vội vàng đáp lại với một giọng điệu nghiêm túc. Làm cho Kom cười.
“Ngay cả khi ai đó chăm sóc Baiboon tốt hơn anh. Baiboon sẽ không rời bỏ anh, phải không?” Kom hỏi lại.
“Em sẽ không đi. Baiboon sẽ ở lại với PKom và bà,” Baiboon trả lời ngay lập tức. Khiến Kom lại mỉm cười.
“Hãy nhớ những lời này. Nếu có ngày Baiboon muốn đi, anh sẽ theo và kéo Baiboon về” Kom giả vờ đe dọa Baiboon nhăn mũi và tỏ ra hơi đanh đá.
“Được thôi, PKom thích làm bộ mặt tàn nhẫn với Baiboon,” Baiboon trả lời một cách mỉa mai. Sau đó Kom từ từ đặt cậu bé xuống đất với hương thơm từ mái tóc em mềm mại trở lại.
“Nếu em không muốn anh thô bạo thì em phải nghe lời anh. Em có thể tiếp tục ủi quần áo. Sau đó đi nghỉ ngơi” Kom nói trước khi vào ngay phòng tắm trong phòng tắm. Anh để Baiboon tiếp tục ủi quần áo. Kom nhìn mình trong gương trong phòng tắm trước khi hít thở sâu.
//Đừng dễ thương hơn thế này, Baiboon. Anh sẽ trở nên tồi tệ lắm đây //
Kom tự nói với mình trong gương trước khi cố gắng làm dịu cảm xúc rối loạn của mình.
++++++++
Sau đêm qua cho đến chiều nay, Baiboon không thấy Kom nữa. Khi hỏi Lop, em ấy nhận được trả lời rằng đã có một chút sự cố tối qua khiến Kom phải ở lại văn phòng cùng Kamol. Baiboon đang ngồi trong vườn, không dám đến gần Kim. Vì nghe nói Kim cũng có tâm trạng không tốt. Baiboon nhìn vào điện thoại, muốn gọi cho Kom nhưng không dám vì sợ sẽ ảnh hưởng đến giờ làm việc.
Tru… .Tru… Tru
Điện thoại của Baiboon đổ chuông, người thanh niên cười tươi và nhanh chóng đưa nó ra xem xét nhưng em từ từ nín cười khi thấy số điện thoại gọi cho mình không phải là số của Kom, nhưng dù sao thì người thanh niên cũng chấp nhận.
“Có chuyện gì vậy, Phai?” Baiboon đã trả lời cuộc gọi từ một người bạn cùng trường của mình.
(“Bạn đang làm gì vậy? Mình gọi bạn vào lúc không nên?”) Phai hỏi.
“Bạn không làm phiền. Có chuyện gì vậy, Phai?” Baiboon hỏi.
(“Mình gọi điện để nói ngày mai, Baiboon phải tham gia câu lạc bộ vào buổi tối. Chúng mình phải tập luyện để thi đấu. Giáo viên sẽ giao bài tập cho mọi người vào ngày mai”), Phai trả lời.
“Ừm, được rồi,” Baiboon đáp.
(“Tuy nhiên, Baiboon phải nói với những người ở nhà. Họ đến đón bạn có thuận tiện không?”) Phai hỏi lại. Baiboon vẫn có chút bất an. Bởi vì em vẫn không biết liệu Kom có rảnh hay không, bởi vì em biết rằng công việc của Kamol gần đây có vấn đề. Do đó, Kom phải chờ đợi để giúp quản lý nhiều việc.
“Mình chưa biết. Bạn phải đợi và mình sẽ hỏi trước” Baiboon trả lời thành thật.
(“Vậy thì hỏi trước đi. Nếu nhà Baiboon không tiện đón. Chúng mình có thể đưa Baiboon đi. Mình có thể chở bạn bằng xe máy đến trường.”) Phai đề xuất. Ngay khi tiếng gọi đôi vang lên, Baiboon nhìn màn hình và mỉm cười thật tươi vì em thấy đó là số của Kom.
“Chờ đã, ngày mai mình sẽ cho bạn câu trả lời. Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai” Baiboon vội vàng nói với bạn bè trước khi cắt lời Phai để trả lời cuộc gọi của người khác.
“Dạ PKom.” Baiboon trả lời cuộc gọi với một giọng rõ ràng. Em cảm thấy tim mình như thắt lại, chỉ gọi anh một cách thô bạo.
(“Em đang nói chuyện với ai vậy, em để anh đợi trên đường dây, hmm?”), Kom hỏi với một giọng bình tĩnh.
“Phai đã gọi điện cho em biết về câu lạc bộ. Vậy Kom đang làm việc ở đây? Anh đã rảnh chưa?” Baiboon dường như không quan tâm lắm đến lời Phai gọi. Chàng trai trẻ muốn biết thêm về Kom. Kom nhận thức được điều đó nên anh thở phào nhẹ nhõm.
(“Anh đang về nhà. Vậy nên anh gọi điện trước. Em muốn ăn gì? Anh sẽ mua cho em.”) Kom hỏi, khiến Baiboon cảm thấy hơi vui vì anh ấy luôn nghĩ đến Baiboon.
“Em không muốn ăn bất cứ thứ gì. Baiboon muốn gặp Kom” người thanh niên trả lời trong khi suy nghĩ một chút.
(Bình tĩnh nào bé cưng, giữ giá lại nào)
“PKom, tại sao anh lại im lặng?” Người thanh niên bối rối hỏi.
(“Không có gì, anh cũng muốn gặp em”) Kom trả lời, khiến Baiboon mỉm cười.
“Vậy, PKom, về nhà nhanh lên nhé” Baiboon nói, khiến Kom cảm thấy tốt hơn một chút. Bởi trước đây, anh chưa bao giờ có cảm giác muốn về nhà hay đi bất cứ đâu. Nhưng lần này, anh ấy muốn quay lại sớm để gặp Baiboon. Mỗi ngày, nó nhắc anh nhớ rằng có ai đó đang đợi anh ở nhà.
(“Được rồi, hẹn gặp lại sau 1 giờ nữa”) Kom nói, kết thúc cuộc gọi trước khi cúp máy. Baiboon ngồi và mỉm cười với chiếc điện thoại của mình một mình. Tâm trạng ảm đạm và cô đơn trước đây lập tức biến mất.
…
…
…
“PKom” Baiboon cười thật tươi khi thấy Kom đang đi về phía mình. Trong khi Baiboon đang ngồi giúp bà nhổ lá húng quế trên chiếc chiếu dưới gốc cây xoài. Trên thực tế, Baiboon biết rằng Kom đã trở lại khá lâu. Nhưng Kom đã đến nói chuyện công việc với Kim tại ngôi nhà lớn trước đó. Bây giờ anh ta đang đi bộ để gặp Baiboon.
“Em đang làm gì vậy?” Kom hỏi khi anh ngồi xuống tấm thảm cạnh Baiboon.
“Em giúp bà hái lá húng quế” Baiboon cười đáp. Kom nhìn vào mặt bà ngoại của Baiboon.
“Dì Tee, sáng mai Khun Kim sẽ về sớm. Dì cũng chuẩn bị một số bánh mì đóng hộp cho Khun Kim ăn trong xe” Kom nói với dì Nee.
“KKim đi đâu vậy?” Dì tò mò hỏi. Baiboon cũng nghi ngờ. Khuôn mặt của Kom dịu đi một chút.
“Anh ấy sẽ đi chơi với bạn bè trong vài ngày” Kom trả lời.
“Và liệu PKom có đi cùng anh ấy không?” Baiboon hỏi ngay lập tức. Khiến anh hơi mỉm cười.
“Anh không đi, nhưng đến ngày đón, anh có thể phải đi. Sao, em muốn đi cùng anh một chuyến sao?” Kom giả vờ chuyển chủ đề vì anh không muốn Baiboon biết câu chuyện về những gì đã xảy ra.