Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 46: Kombai 23
Ăn xong, Baiboon uống thuốc rồi quay lại ngủ trên chiếc giường rộng.
“PKom, anh có thể lấy điện thoại của Baiboon trong túi và đưa nó cho Baiboon được không? Em không biết có phải pin đã hết hay không”
Baiboon nói vì từ khi đến đây, Baiboon không sạc pin, thậm chí không nhấc điện thoại lên chơi. Kom đã mở túi Baiboon và cầm lên. Trong túi của Baiboon có một số thứ cất giữ. Baiboon hơi nhướng mày khi thấy Phai đã gửi tin nhắn cho em từ ngày đầu tiên Baiboon đến đây.
Baiboon quá bận.
(Bận đi chơi với PKom)
Giọng Baiboon vang lên ngay lập tức khi Phai trả lời nhanh chóng, nhưng em ấy cũng làm chậm một chút.
“Em nhắn tin với ai đấy?” Kom hỏi.
“Phai gửi tin nhắn từ hôm qua. Hỏi Baiboon đã đi du lịch ở đâu. Baiboon trả lời vừa rồi” người thanh niên nói thẳng.
“Vậy là chúng ta sẽ không đi ngủ cùng nhau đúng không?” Anh hỏi khẽ.
“Anh ngủ trước đi, em sẽ nói với Phai” Baiboon đáp, nhưng Kom đã đến và lấy điện thoại của Baiboon.
“Bây giờ em có thể ngủ. Em không cần phải trả lời. Hai người sẽ nói chuyện sau này ở trường,” Kom nói với một giọng bình tĩnh. Baiboon chỉ gật đầu.
(Ủa vậy hỏi chi vậy?)
“Dạ” người thanh niên trả lời vì em cũng cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi. Kom phủ chăn lên Baiboon trước khi tắt điện thoại của Baiboon ngay lập tức. Baiboon từ từ chìm vào giấc ngủ. Kom thở phào nhẹ nhõm. Anh tự nguyền rủa bản thân và tự hỏi chính minh. Baiboon sẽ khó chịu hay không? Nhưng Kom không thể chịu được việc Baiboon chú ý đến người khác hơn chính mình, trong khi họ đang ở bên nhau như bây giờ. Ngay cả khi người đó chỉ là bạn của Baiboon.
++++++++++++++++++++++++
Buổi chiều, mọi người tập trung để trở lại Bangkok. Baiboon cảm thấy hơi sảng khoái vì đã ngủ qua đêm. Khi đi bộ, em cảm thấy đau nhói. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi đã cố gắng để tránh các triệu chứng của mình, Kom đã đặt một tấm vải mềm trên ghế của Baiboon, để em có thể ngồi thoải mái.
“Kom nói với bà rằng con không được khỏe, Baiboon,” bà của chàng trai trẻ hỏi.
“Vâng, bây giờ con tốt hơn sau khi ngủ. Baiboon chỉ mệt thôi.” Người thanh niên đáp nhẹ nhàng khi nghĩ đến việc xin lỗi bà của mình trong lòng vì em phải nói dối.
“Bà nghĩ là con đã bơi quá lâu,” Dì cười nói. Baiboon cười nhẹ. Trong khi Kom vẫn im lặng. Ngay sau khi xe rời đi, Baiboon lại ngủ thiếp đi, cho đến khi xe dừng lại để mua quà lưu niệm.
“Em có muốn mua gì không?” Kom hỏi. Baiboon lắc đầu.
“Có một cơn đau ở mông Baiboon. Em không muốn đi bộ Chàng thanh niên bẽn lẽn thì thầm. Khóe miệng Kom khẽ mỉm cười.
“Vậy anh sẽ mua một số thứ cho em. Đầu tiên nằm xuống ghế. Anh sẽ bảo người lái xe dừng ở một nơi yên tĩnh” Kom nói, và Baiboon gật đầu.
“PKom, Baiboon muốn một ít đồ ăn nhẹ để tặng bạn bè ở trường. PKom mua nó cho Baiboon trước. Hóa đơn, Baiboon sẽ trả cho anh” nam thanh niên nói khi nhớ lại.
“Em sẽ trả tiền cho cái gì? Anh sẽ mua nó cho em” Kom nói trước khi ra khỏi xe. Và vấn đề nảy sinh khi những người bảo vệ ngôi nhà gọi điện nói rằng Daniel đến ngôi nhà lớn. Kom đã phải thông báo cho ông chủ của mình về điều này. Vì vậy, Kamol đã đặt một chiếc ô tô để đưa Kamol và Kim.
Tại căn hộ của Kim, khi họ đến đó, Kom bước ra khỏi xe và đến nói chuyện với Kamol. Về phần Kim, cậu đứng lên nói chuyện với Baiboon, người cũng xuống tiễn Kim.
“Nhìn em mệt mỏi làm sao. Có chuyện gì vậy?” Kim lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, ngồi trong xe lâu nên em mệt” Baiboon nói. Kim gật đầu.
“Về nhà, uống thuốc và nghỉ ngơi một chút,” Kim nói.
“Dạ” Baiboon trả lời trước khi Kom quay lại xe và họ rời căn hộ của Kim để về nhà.
+++++++++++
Ngày hôm sau
Baiboon thức dậy vào lúc bình minh. Em giúp bà công việc và quay lại ngủ tại nhà bà vì Kamol có khách trong nhà. Baiboon không dám đi bộ xa.
Về phần Kom, anh đã nhìn thấy Baiboon lần cuối là khi anh ta xuống xe để giải tán trở về nhà vào đêm qua. Baiboon vẫn chưa nhìn thấy Kom vì anh phải đi gặp vị khách Daniel của Kamol trước.
*Cốc cốc*
Có một tiếng gõ cửa sổ phòng ngủ của Baiboon, khiến người thanh niên đang ngồi đọc sách phải tiến lên mở rèm trước khi nở nụ cười thật tươi khi thấy Kom đứng bên ngoài. Baiboon ngay lập tức rời khỏi phòng để gặp anh.
“PKom” Baiboon hét lên bằng một giọng vui vẻ.
“Cơ thể của em sao rồi? Nó vẫn còn đau sao?” Kom hỏi, khi thấy rằng không có ai xung quanh. Mặt Baiboon hơi đỏ lên theo một cử động của khuôn mặt.
“Baiboon không còn đau. Nhưng em cảm thấy hơi khó chịu khi đi nhanh” người thanh niên khẽ cười nói.
“Anh đến để ăn sáng. Em vẫn chưa ăn phải không?” Kom nói. Sau đó, Baiboon đóng cửa nhà và họ đi vào bếp.
“Hôm nay cả hai chúng ta cùng ăn trong bếp vì nhà có khách” Kom lại nói, Baiboon gật đầu.
“Lấy cơm rồi ngồi ăn trước cửa nhà được không? Baiboon có thể để thức ăn trên chiếu dưới gốc cây trước nhà” Baiboon gợi ý. Kom gật đầu. Sau đó cả hai lại mang thức ăn của mình đến nơi ở của Baiboon. Người thanh niên lấy tấm thảm nhỏ trải trên bãi cỏ.
“Dạo này anh hơi bận, không thể ăn cùng em trong mỗi bữa ăn như thế này” Kom nói, vì Kamol đã nói trước khi đi nghỉ rằng trở lại lần này, họ sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn một chút.
“Anh bận à?” Baiboon hỏi nhỏ. Em ấy cảm thấy buồn trong lồng ngực khi biết rằng họ không thể ăn cùng nhau. Em không biết họ sẽ nhìn thấy thường xuyên.
“Đúng vậy, sếp sẽ tìm một công việc kinh doanh mới. Sau đó sẽ ngừng làm điều tương tự” Kom.
“Vậy, liệu PKom có thể đưa Baiboon đến trường không?” Thanh niên có chút căng thẳng hỏi.
“Nếu không đưa được em, anh sẽ để người khác làm thay.” Kom đáp, Baiboon hơi mím môi.
“Anh có thể để Baiboon tự về nhà không? Những người khác có công việc của họ. Baiboon không muốn làm phiền” người thanh niên đáp lại với sự quan tâm ân cần.
“Không, làm sao em có thể tự quay về? Em sẽ bị lạc” Kom nói.
(Bé nó 15 tuổi rồi anh ơi.)
“Em sẽ không bị lạc. Em nhớ đường và tuyến xe buýt,” người thanh niên nói lại, có phần bình tĩnh.
“Hãy nói về điều đó sau.” Kom dừng lại để nói về điều này một lúc vì trong thâm tâm anh không muốn Baiboon đi một mình.
Khi họ ăn xong, Kom đề nghị mang đĩa đi để dọn một ít. Còn Baiboon thì vác chiếu về nhà. Kom đưa cho em chìa khóa nhà riêng của anh và Baiboom đến đó, để người thanh niên đợi trong nhà riêng của Kom. Kom sẽ phải quay lại tắm vì anh ấy phải cho Clemo và Whipping Cream ăn. Khi Kom vào nhà, anh thấy Baiboon đang nằm trên ghế sofa chơi điện thoại trong phòng khách.
“Baiboon chơi một trò chơi,” người thanh niên nói trước khi Kom hỏi. Nó khiến Kom mỉm cười một chút. Rồi anh lại gần và hôn lên vầng trán mềm mại của em.
“Anh đi tắm, em có thể đi ngủ trước” Kom nói, trước khi vào phòng ngủ để tắm và thay quần áo. Anh đi ra ngoài và đi tìm Baiboon một lần nữa, anh phát hiện ra rằng người thanh niên đã ngủ với chiếc điện thoại trên tay.
“Em ấy còn mệt mỏi sao?” Kom tự hỏi, không lớn tiếng, đi ngồi trên ghế sô pha. Kom vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu bé, cùng với ánh mắt âu yếm nhìn vào khuôn mặt của Baiboon trước khi ngồi xuống và nghĩ về những việc phải làm từ bây giờ. Kom nghĩ đến việc nếu anh ngừng giúp Kamol làm việc, khi nào anh sẽ đến nơi này? Tốt hơn hết anh nên tìm cơ hội để thú nhận mọi chuyện với bà của chàng trai trẻ, Kom vẫn không chắc rằng nếu bà của Baiboon biết chuyện này, liệu bà có chấp nhận không? Mặc dù bà của chàng trai trẻ có thể chấp nhận mối quan hệ của Kamol và Kim. Bởi vì vấn đề không phải là giới tính, mà là họ có sự chênh lệch tuổi tác hợp lý giữa Kom và Baiboon. Kom đang nghĩ xem phải làm gì thì bất ngờ khi bàn tay mảnh mai của Baiboon vươn tới và nhẹ nhàng vuốt ve má anh. Kom lại nhìn Baiboon.
(Hông chắc nhưng PKom cỡ 30. Thì khi anh 15, em mới sinh ra đời, thế thôi. Là anh học cấp 3, em vừa mới đẻ.
Hông có gì phải lo hết á. Tuổi tác không phải là vấn đề)
“Anh đã làm em dậy?” anh hỏi nhỏ.
“Không, Baiboon chỉ đang nghỉ ngơi đôi mắt của mình một chút. Nhưng điều gì xảy ra với PKom? Trông anh căng thẳng quá” Baiboon lo lắng hỏi. Kom nắm lấy bàn tay đang xoa má của Baiboon và nhẹ nhàng hôn.
“Không có gì đâu. Đừng tiếp tục suy nghĩ về bất cứ điều gì. Em vẫn ngủ chứ? Anh sẽ đến gặp sếp một chút,” Kom nói khi thấy rằng đã đến lúc phải đi tìm Kamol.
“Baiboon có thể về nhà. Em cũng sẽ đọc một cuốn sách” Baiboon trả lời. Kom nghĩ trước khi tháo chìa khóa dự phòng và đưa nó cho Baiboon.
“Nếu em muốn đến ngủ và chơi, em có thể đến. Giữ chìa khóa an toàn” Kom cười nói.
“Cảm ơn” người thanh niên trả lời trước khi đứng dậy. Kom ngay lập tức bế Baiboon lên và đặt em vào lòng.
“Hãy động viên anh trước khi anh đi làm” Kom nói với một nụ cười trước khi ngay lập tức đặt lên môi em một nụ hôn. Ban đầu Baiboon hơi phân vân. Nhưng em đã cho phép Kom tiếp năng lượng đến mức tối đa. Baiboon bây giờ đang bắt đầu đáp lại nụ hôn. Những chiếc lưỡi nóng bỏng của họ quyện vào nhau. Nhưng Baiboon đã phải thua trước nụ hôn của Kom. Dáng người nhỏ bé yếu ớt tựa vào lòng ngực mạnh mẽ.
Khi đã hoàn toàn hài lòng, Kom mới từ từ bước đi. Baiboon mím môi. Khuôn mặt em đỏ bừng vì xấu hổ. Kom dẫn Baiboon ra khỏi nhà và đi làm. Về phần Baiboon, em đã trở về nhà riêng của mình.
+++++++++++++++++++
Sáng hôm sau
Hôm nay, Baiboon phải đi học. Và Kom là người đưa em đến trường như mọi khi. Baiboon đang mang đồ ăn nhẹ mà họ mua cho bạn bè của em.
“Có muốn anh giúp cầm chúng không?” Tôi hỏi.
“Được rồi, PKom, đi làm đi” người thanh niên đáp. Vì trước khi ra khỏi nhà, em đã nghe thấy Kamol gọi Kom đi làm.
“Buổi chiều, nếu không đón được em, anh sẽ cho người khác đến đón em”, Kom nói lại vì anh không chắc mình có thể đón được Baiboon hay không.
“Vâng” Baiboon đáp, trước khi xách cặp và lấy túi đồ ăn nhẹ ra khỏi xe. Khi nhìn thấy Baiboon đã thấy một trong những người bạn của em ấy, Kom lái xe trở lại.
…
…
…
“Phai, đây là quà.” Baiboon đưa túi bánh mì cuối cùng cho Phai. Vì hôm nay Phai đến học hơi muộn.
“Cảm ơn” Phái mỉm cười.
“Bạn có một chuyến đi vui vẻ?” Phái hỏi.
“Thật là vui. Mình cũng đi lặn. À, xin lỗi mình đã không trả lời tin nhắn của bạn, Phai. Mình hoàn toàn không dùng điện thoại” Baiboon cười nói.
“Không sao” Phai nói, vì anh đã gặp Pear trước khi vào phòng.
“Uh… ừm, mình gọi lại sau trong giờ nghỉ trưa” Baiboon trả lời trước khi cùng Phai xếp hàng trước cột cờ.
…
…
…
Nghỉ trưa
Nhóm của Phai xuống lớp ăn ở căng tin. Và như mọi lần, Phai tình nguyện đi mua thức ăn, trong khi Baiboon mua nước.
“Mình có thể ngồi với bạn chứ?” một giọng nói hét lên.
“Ngồi đi” Baiboon cười đáp, PSan ngồi đối diện với Baiboon bên cạnh bạn của cậu bé, Phai ngồi cạnh Baiboon. Những người khác ngồi cạnh nhau.
“Baiboon, bạn đã làm gì trong những ngày nghỉ?” San hỏi khi đang ngồi ăn.
“Có chuyện gì à?” Baiboon hỏi.
“Nhìn Baiboon đi, bây giờ Baiboon tỏa sáng hơn trước. Mình nghe nói bạn đã đi biển phải không?” San bối rối hỏi.
Pear nói: “Hmm, đúng vậy. Pear nghĩ rằng Baiboon dường như đã thay đổi, nhưng mình không nghĩ rằng Baiboon trông rạng rỡ hơn”
Phai nhìn Baiboon một lần nữa vì cậu ta cũng có cảm giác như vậy.
“Mình tự hỏi có phải mình đã ăn quá nhiều trong những ngày lễ nên trông béo hơn không.” Baiboon trả lời với một biểu hiện bình thường vì em ấy cũng nghĩ rằng mình đã ăn quá nhiều và bạn bè nghĩ rằng em đang béo lên.
“Đúng vậy, nếu bạn là phụ nữ, mình chắc chắn sẽ nghĩ đến việc có bạn làm bạn gái của mình. Để trông rạng rỡ hơn khi ở bên cạnh bạn Haha.” San vui vẻ nói với một nụ cười.
Chết vì xấu hổ …
Chiếc thìa trên tay Baiboon rơi xuống bát cơm, bất ngờ trước câu nói của San.
“Này, PSan, anh đang nói một cách mỉa mai. Chờ một chút,” Sally nói. Những người khác cười trừ không nghĩ gì.
“Baiboon bị làm sao vậy?” Phai hỏi vì lúc nào cậu ta cũng để ý thấy các hành động của Baiboon.
“Không có gì đâu, cái thìa tuột khỏi tay mình” Baiboon cười đáp. Da mặt mịn và hơi đều màu. Xem xét những lời nói của San, Phai không hỏi thêm mà giữ mối nghi ngờ trong lòng. Sau khi ăn trưa xong, Baiboon gọi điện nói chuyện với Kom. Em nói với Kom rằng hôm nay trời hơi lạnh, Kom cũng nói với em rằng tối nay anh sẽ không đến đón mà sẽ có người khác đưa em về thay.
…
…
…
Ra về
Baiboon tham gia câu lạc bộ với Phai. Luôn làm việc và giúp đỡ những người khác trong câu lạc bộ.
“Việc này quá siêng năng. Hãy ngồi xuống một lúc”, Phai mỉm cười nói trong thời gian nghỉ tập. Baiboon cười đáp lại.
“Không sao, bạn có muốn nước không? Lát nữa mình sẽ mang đến cho bạn.” Baiboon hỏi, em đã đưa nước cho những người khác.
“Đủ rồi, vào đây ngồi đi bọn họ sẽ tự mình đi lấy.” Phai nắm tay dắt Baiboon ngồi xuống chiếc ghế dài, sau đó đi lấy hai chai nước đến ngồi cạnh Baiboon.
“Mình chưa thấy Baiboon uống nước” Phai nói và đưa cho Baiboon nước.
“Sao bạn biết mình chưa uống nước?” Baiboon hỏi khi em lấy nước và mở nó ra, bởi vì quan tâm đến người khác nên em đã quên chăm sóc bản thân trong một khoảnh khắc.
“Mình luôn nhìn Baiboon,” Phai trả lời một cách nghiêm túc. Baiboon dừng lại một chút trước khi nhẹ nhàng mỉm cười. Hai người ngồi nói chuyện một lúc. Phai tiếp tục luyện tập cho đến lúc dừng lại.
“Baiboon, ai đến đón bạn?” Phai hỏi khi cậu bước ra khỏi phòng tập cùng Baiboon.
“PKom nói PJew sẽ đến đón mình. Nhưng mình vẫn chưa thấy PJew, anh ấy cũng chưa gọi”, nam thanh niên cho biết. Vì vậy, Phai ngồi xuống và đợi bạn của mình cùng Baiboon. Nhưng đợi rất lâu, vẫn không có người đến.
“Baiboon, nếu Baiboon gọi PJew thì sao?” Phai nói, thấy rằng đã rất trễ rồi.
“Mình không có số của PJew,” Baiboon trả lời.
Tru … Tru … Tru …
Điện thoại của Baiboon đổ chuông. Người thanh niên vội vàng trả lời cuộc gọi.
(“Baiboon, câu lạc bộ đã kết thúc, phải không?”) Một giọng nói vang lên ngay lập tức, cho Baiboon biết rằng đó là Jew.
“Dạ” người thanh niên đáp.
(“Em có thể đợi thêm một chút nữa không? Anh ở đây để làm một số việc vặt, anh vẫn chưa làm xong.”) Jew đáp lại.
“Nó sẽ là bao lâu?” Baiboon hỏi, thấy rằng trời rất lạnh.
(“Khoảng một giờ”), Jew trả lời lại.
“Sao thế?” Phai tò mò hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt phụng phịu của Baiboon.
“PJew đang bận làm một số việc lặt vặt, anh ấy bảo mình đợi một tiếng”, Baiboon trả lời khi giữ cuộc gọi với Jew.
“Mình có ý này. Mình có thể đưa Baiboon về. Baiboon sẽ không phải chờ đợi. Ở đây thực sự lạnh,” Phai đề xuất. Baiboon cau mày không chắc chắn.
“PJew, Baiboon có thể về nhà với bạn không. PJew không cần phải đến đón Baiboon,” người thanh niên nói, trả lời Jew.
(“Nhưng PKom đã ra lệnh cho anh đi đón Baiboon”), Jew nói với giọng căng thẳng, bởi vì anh không nghĩ việc kinh doanh mà Kamol đã ra lệnh có thể giữ anh lại lâu như vậy.
“Được rồi, Baiboon sẽ nói chuyện với PKom” người thanh niên nói để Jew hiểu. Jew im lặng.
(“Về nhà đi. Anh sẽ gọi cho em”), Jew trả lời.
“Vâng” Baiboon trả lời trước khi cúp máy. Sau đó em chuyển sang Phai.
“Phai, mình nghĩ mình có thể tự bắt xe buýt về,” Baiboon nói, vì em cũng rất quan tâm đến Phai.
“Được rồi, đi thôi. Mình cũng sẽ đến thăm nhà Baiboon” Phai cười nói.
(Kom: Không chứa, biến)
“Đó không phải là nhà của mình. Mình chỉ sống với chủ của bà,” Baiboon trả lời.
“Vậy đó, đi thôi” Phai nói. Baiboon nghĩ về điều đó trước khi gật đầu.
“Ừm … Không sao đâu,” Baiboon đáp.
“Vậy thì đi thôi. Lên xe máy trước đã” Phai nói trước khi vội vã đi đến bãi đậu xe rồi lái xe đến chỗ Baiboon. Phai đưa mũ bảo hiểm cho Baiboon. Baiboon đã lấy nó, nhưng dây đeo cằm quá dài. Vì vậy, Phai đã giúp em.
“Cảm ơn,” Baiboon trả lời. Phai mỉm cười nhận lời, Baiboon đến ngồi trên chiếc xe máy Honda Sumer X của Phai.
Baiboon nói: “Chiếc xe thật tuyệt”
“Bạn có muốn tự mình đi xe không?” Phai cười hỏi. Baiboon ngay lập tức lắc đầu.
(Đi xe hơi hông sướng hơn hả?)
Baiboon nói: “Mình không thể đi xe máy. Mình thậm chí còn không giỏi đạp xe.”
“Để mình dạy bạn cách lái. Nó không khó. Đó là hộp số tự động,” Phai chào Baiboon với một nụ cười gượng gạo.
“Hãy để nó qua một bên. Bây giờ chúng ta hãy về nhà,” Baiboon nói, và Phai khởi động chiếc xe đạp.
“Giữ chặt lấy eo của mình, mình không muốn bạn ngã ra”, Phai nói
“Phai, đừng lái xe nhanh,” Baiboon nói. Phai cười trong cổ họng trước khi cười nhẹ. Baiboon nắm lấy áo học sinh của Phai. Baiboon đang dẫn đường cho Phai, cho đến khi gần về đến nhà, họ chỉ còn cách đi qua chợ đêm. Sau đó Phai cho xe đậu vào lề đường.
“Tại sao bạn lại dừng lại?” Baiboon hỏi.
“Mình đói. Chúng ta có thể ăn một cái gì đó trước không? Hôm nay bọn mình tập luyện hơi vất vả, mình đói rồi” Phai nói với vẻ mặt hơi căng thẳng trước khi nhấc điện thoại lên nhìn giờ thì thấy đã 6h rồi.
(Kom: Ăn một viên đạn cho bớt đói không?)
“Nhưng nếu Baiboon cần phải nhanh chóng trở lại, điều đó tốt. Mình có thể đưa Baiboon về trước”, Phai nói.
(Kom: Rồi mày than đói chi?)
“Uh … ăn gì trước đi. Phai đến quán trước đi. Mình sẽ gọi điện báo với bà trước. Bà sẽ lo lắng” Baiboon nói, trong lòng cũng muốn gọi cho Kom. Nhưng em sợ rằng Kom vẫn còn bận. Phai cười tươi.
“Thôi, để xem chúng ta sẽ ăn gì” Phai nói trước khi bắt đầu đi tìm thứ gì đó để ăn. Baiboon gọi điện và nói với bà của mình rằng một người bạn đang đưa em về và họ dừng lại ăn trưa ở chợ trước khi đến lối vào. Bà để Baiboon đi và cũng nói nói với Kom nếu anh không gắn bó với bất kỳ công việc nào.
“Bạn muốn ăn gì Baiboon?” Phai hỏi khi Baiboon nói chuyện điện thoại xong. Chàng thanh niên đưa mắt nhìn quán ăn nằm bên đường.
“Bạn định ăn gì vậy, Phai?” Baiboon hỏi.
“Ừm, mình muốn ăn ngao xào. Bank có muốn ăn gì nữa hay không?” Phai
“Thôi, ăn đi” chàng thanh niên đáp. Trước đó, cả hai tiến đến một bàn và gọi món ngao chiên để ăn.
…
…
…
Hôm nay Kom đã đi vòng quanh nhiều nơi và lúc nào cũng chạy loanh quanh làm việc cho Kamol và vừa rời văn phòng Kamol lúc 6 giờ.
“Em ấy hẳn đã về nhà.” Kom nhìn đồng hồ đeo tay và tự lẩm bẩm một mình. Kom đi đến trước ngôi nhà trước khi cau mày khi nhìn thấy chiếc xe đang đậu, xe của Jew, vừa lái trở lại nhà. Chiếc xe đã được đậu trong nhà để xe. Kom ngay lập tức bước tới để xem xét. Jew xuống xe trước khi nhướng mày.
“Có chuyện gì vậy, PKom?” Jew hỏi, vì anh ta nghĩ Kom có liên quan gì đó với mình. Kom nhìn vào trong xe, nhưng không thấy ai khác.
(PJew, chương đầu xuất hiện mà nguy hiểm tính mạng quá anh ơi)
“Baiboon?” Kom ngay lập tức hỏi.
————————
Tại sao Baiboon lại mỉm cười với Phai khi cậu ta nói rằng luôn nhìn em?
Bạn nghĩ Kom làm gì với Jew. (Chém đứt cái đầu 😂)
—–
Tại sao tôi không còn đăng mỗi ngày một chương?
– Quá bận, không có thời gian, bệnh lên bệnh xuống
– Lướt tóp tóp, đọc truyện, chơi game
Hông có cố ý, hiểu hơm.
Có ai đề cử truyện gì hay hay cho tui dịch với.