Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 40: Kombai Chương 12
“Thật sự, PKom có thực sự sẽ đưa Baiboon đi học không?” Baiboon hỏi lại để chắc chắn. Kom đã đồng ý.
“Tôi sẽ, tại sao nhóc không tin tôi? Về phòng ngủ nào. Ngày mai chúng ta phải đi học. Tôi sẽ đi tắm trước. Tôi nhớp nháp,” anh nói với giọng bình thường, đưa Baiboon về phòng ngủ của mình.
“Tôi nghĩ nhóc nên rửa mặt và mắt của nhóc trước. Sau đó hãy đi ngủ” Kom nói khi anh thấy khuôn mặt của em ướt vì có dấu vết của nước mắt.
“Dạ” Baiboon đáp lại một cách ngoan ngoãn và đi vào phòng tắm để rửa mặt. Kom nhìn tấm lưng mảnh khảnh thở dài nhẹ.
Tại sao mình lại làm thế này? Kom tự than phiền trước khi bước tới lấy khăn tắm và chuẩn bị đi tắm. Khi Baiboon đi vào phòng ngủ, Kom lấy một chiếc khăn nhỏ để người thanh niên lau mặt.
“Rửa mặt xong đi ngủ đi. Không thì mai lại dậy muộn”, Kom nói rồi đi thẳng vào phòng tắm. Kom sử dụng nước để làm dịu cảm giác ngứa ran trong cơ thể của chính mình khi đến gần Baiboon. Kom đi tắm một lúc. Trước khi lau người, anh bước ra với một chiếc khăn quấn quanh lưng dưới và ngực trần, trên đó có vài giọt nước. Baiboon đang ở trên giường, không khỏi thầm ngưỡng mộ hình bóng của Kom trong lòng.
“Ồ, nhóc vẫn chưa ngủ à? Tôi tưởng nhóc đã ngủ rồi” Kom, người quay lại thấy Baiboon, người đã nhìn anh một lúc trước khi nói.
“Baiboon bị đau đầu, nghẹt mũi và không thở được”, người thanh niên trả lời vì em thực sự có triệu chứng này.
“Tôi không nghi ngờ điều đó, bởi vì nhóc đã khóc. Đầu tiên hãy ngồi dậy và dựa vào đầu giường. Tôi sẽ lấy cho nhóc một ít thuốc” Kom nói trước khi rời khỏi phòng. Sau đó, anh ấy quay lại với một cốc nước và một ít thuốc trong tay. Kom đi đến ngồi trên mép giường nơi Baiboon nằm. Chàng thanh niên cảm thấy nóng đến nghẹt thở khi nhìn thấy khuôn ngực cường tráng và cơ bụng gợn sóng tạo thành một thân hình mảnh mai vì Kom vẫn chưa mặc áo.
“Baiboon” Kom gọi chàng trai trẻ. Làm cho Baiboon giật mình.
“Hả” Baiboon trả lời với vẻ ngạc nhiên.
“Sao vậy, sao nhóc không uống thuốc?” Kom hỏi khi đưa viên thuốc cho Baiboon, nhưng người thanh niên vẫn ngồi yên.
“Uh … cảm ơn ạ” Baiboon vội vàng lấy thuốc và uống nước ngay lập tức.
“Đối với cái này, Vicks, hãy áp dụng nó vào cổ và ngực để giúp nhóc dễ thở hơn,” Kom nói khi đưa Vick-Vaporub cho Baiboon, người đã từng sử dụng và cảm thấy nó tốt.
(*Vicks Vaporub® thường được dùng làm giảm tạm thời cơn ho do kích ứng cổ họng và phế quản liên quan đến cảm lạnh thông thường. Vicks Vaporub® cũng được dùng để điều trị tình trạng đau nhức tạm thời và đau cơ, khớp.)
“PKom, mặc quần áo đi nếu không anh sẽ ốm” Baiboon nói nhẹ nhàng bởi vì em cảm thấy trái tim mình như run lên một cách kỳ lạ khi thấy Kom gần gũi với mình như thế nào.
“Được rồi, nhóc có thể đi ngủ” Anh lại nói, đứng dậy mặc quần áo vào. Chắc Baiboon không biết rằng Kom cũng run như Baiboon. Mặc quần áo xong, Kom tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ngọn đèn ở đầu giường, bước lại giường, trong khi Baiboon vẫn đang dựa vào đầu giường.
Một âm thanh vang lên trên bàn cạnh giường, với ánh sáng rực rỡ, khiến cả Kom và Baiboon quay lại nhìn. Kom hơi ngạc nhiên khi thấy ai đó đã gửi cho Baiboon một tin nhắn LINE. Tâm trạng tốt của anh từ trước đã bắt đầu có chút u ám. Baiboon cầm điện thoại của mình và thấy rằng chính là Phai đã gửi tin nhắn cho em. Kom di chuyển nằm xuống giường với vẻ mặt tĩnh lặng, ngoài khóe mắt, anh cũng liếc nhìn Baiboon. Chàng thanh niên tắt máy và cất vào chỗ cũ khiến Kom nhướng mày ngạc nhiên.
“Tại sao nhóc lại tắt nó đi?” Kom tò mò hỏi.
“Chà, Baiboon sẽ đi ngủ bây giờ,” Baiboon trả lời.
“Nhóc không nói chuyện với bạn bè trước sao? Bạn của nhóc có thể có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Muộn rồi, em phải làm việc gì? Ngày mai chúng em sẽ nói chuyện ở trường” Baiboon trả lời. Kom ngồi im lặng trước khi quyết định nói điều gì đó.
“Baiboon, tôi có thể hỏi nhỏ một điều được không?” Kom hỏi và Baiboon nhìn anh đầy nghi ngờ.
“Cái gì ạ?” Baiboon hỏi.
“Khi ở bên tôi, nếu thật sự không cần thiết, nhóc đừng nhắn tin hay điện thoại với người khác, được không?” Kom nói với một giọng nghiêm túc. Baiboon im lặng một chút, Kom cũng nhìn phản ứng của Baiboon.
Chàng trai trẻ sẽ phản ứng như thế nào? Liệu em có cứng đầu và làm ngược lại yêu cầu của anh ấy không. Nhưng thứ anh nhận lại là nụ cười rạng rỡ.
“Ừm,” người thanh niên trả lời với một giọng nghiêm túc.
“Nhóc không nghĩ là tôi đang đòi hỏi quá nhiều ở nhóc sao?” Kom hỏi lại. Baiboon lắc đầu.
“Bất cứ điều gì PKom nói, Baiboon sẽ làm bất cứ điều gì PKom muốn,” chàng trai trẻ nói với cảm xúc chân thật từ bên trong. Ban đầu, cuộc sống của Baiboon luôn đơn giản. Nhưng nó bắt đầu bắt đầu có màu khi gặp bóng dáng cao lớn, sắc nét. Mặt khác, Baiboon không phải là một đứa trẻ gắn liền với điện thoại, nó giống như…
Những lời của Baiboon khiến Kom phải sững sờ.
“Bất cứ thứ gì tôi yêu cầu, nhóc thực sự có thể cho tôi tất cả mọi thứ sao?” Kom hỏi bằng một giọng điềm tĩnh, nhưng mặt anh ấy nóng bừng lên.
“Phải”, cậu thanh niên nghiêm túc đáp lại với đôi mắt ngây thơ.
Nếu muốn hỏi… Kom nghĩ trong lòng và nuốt khan xuống cổ họng.
(Dằm khăm vừa thôi cha)
Trời ơi, mình lại nghĩ sai rồi. Kom thầm rủa bản thân ngay lập tức khi đầu óc muốn hỏi Baiboon một điều gì đó, nhưng chẳng hay ho chút nào. Baiboon nhìn vô cùng khó hiểu. Đột nhiên Kom giơ cả hai tay lên và gãi đầu đến nỗi đầu óc quay cuồng.
“Có chuyện gì với PKom?” Baiboon ngạc nhiên hỏi.
“Không có gì, ngủ đi, càng nói càng muộn,” Kom đáp. Baiboon gật đầu, trước khi ngủ. Sau đó Kom chuyển chăn để đắp cho em, tắt đèn. Phòng ngủ lúc này đã tối om, chỉ có đèn phòng tắm sáng, đề phòng Baiboon thức dậy đi vệ sinh vào nửa đêm.
“Chúc ngủ ngon, PKom” Baiboon nói, khiến Kom khẽ mỉm cười trong sự u ám.
“Chúc ngủ ngon, Baiboon” anh trả lời, cảm thấy thật vui khi có ai đó bảo anh ngủ ngon đêm nay và được nằm cạnh anh nữa.
…
…
…
Với âm thanh thở ra đều đặn, Kom biết ngay rằng Baiboon đã ngủ. Baiboon kiệt sức vì khóc và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kom, như một người có điều gì đó để suy nghĩ, với tay để bật đèn trên chiếc bàn cạnh giường ngủ bên cạnh mình. Điều này làm cho khuôn mặt buồn ngủ của Baiboon hiện rõ hơn so với trong ánh sáng tối của căn phòng. Kom quay sang Baiboon và chống khuỷu tay vào giường để nhìn chàng trai trẻ. Kom không biết tình cảm của anh đối với Baiboon bắt đầu từ khi nào.
Nó chỉ là một dấu hiệu của lòng tốt? Hay đó chỉ là cảm giác được gặp một người mà bạn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp? Nhưng theo như Kom biết hiện tại anh thật sự muốn làm chuyện xấu với thiếu niên trước mặt. Mặc dù anh không phải là một người tốt, lương tâm luôn nhắc nhở anh ta khi anh ta nghĩ điều gì đó xấu về Baiboon. Kom dùng những ngón tay thon dài của mình nhẹ nhàng chạm vào má Baiboon.
Em ấy quá mỏng manh và trong sáng. Kom sợ một ngày nào đó mình sẽ làm hại em. Kom tự lẩm bẩm một mình. Người thanh niên tiếp tục nhắm nghiền đôi mắt đỏ hoe và sưng tấy vì khóc. Kom nhìn vào mặt Baiboon cho đến khi phía bên kia của ý thức thôi thúc anh làm điều gì đó. Anh nghiêng đầu từ từ về phía Baiboon, đến đôi môi đầy màu anh đào ấy. Kom không thể không mong muốn nếm thử. Anh chưa bao giờ cảm thấy thế này với bất kỳ người đàn ông nào. Anh chưa bao giờ muốn nếm mùi vị của đôi môi một người đàn ông trước đây cho đến khi anh gặp Baiboon. Không cần phải hỏi lương tâm, dù tốt hay xấu, nó đã khiến anh muốn làm điều đó. Môi của Kom chạm nhẹ vào đôi môi đầy đặn của Baiboon. Độ mềm của nó khiến Kom muốn nếm thử nhiều hơn. Kom nhẹ nhàng mút môi dưới của Baiboon.
“Ưm” người thanh niên cựa quậy một chút, nhưng vẫn đang ngủ say. Kom lùi với trái tim đập như trống, ngay lập tức nảy sinh một số cảm giác.
Chết tiệt.
Kom chửi rủa trong cổ họng, nhanh chóng nhảy ra khỏi giường và đi thẳng vào phòng tắm để giải tỏa sự khó xử đang nảy sinh. Một tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp vang lên từ phòng tắm. Nhưng nó không đánh thức người đang ngủ trên giường. Sau khi chăm sóc bản thân, Kom trở lại ngủ.
+++++++++++
Baiboon từ từ mở mắt vào sáng sớm với một sự ấm áp lạ lùng trong tim, nhưng khi em mở mắt ra thì hoàn toàn ngạc nhiên khi nhìn thấy những vệt râu nhỏ trên khuôn mặt đẹp trai ngăm đen của Kom, lúc này đang ngủ say cách em không xa. Baiboon hơi cử động cơ thể. Em thấy mình được ôm và có vẻ như Baiboon cũng đang ôm anh. Người thanh niên bốc đồng cảm thấy xấu hổ, em hơi vặn vẹo. Baiboon cố gắng gỡ bàn tay của Kom khỏi thắt lưng của mình. Nhưng hóa ra đó là một cái ôm rất mạnh và Kom đã ôm em ấy chặt hơn trước, khuôn mặt của Baiboon được giấu trong ngực của Kom. Mùi cơ thể đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành khiến khuôn mặt Baiboon đỏ lên. Baiboon phải làm gì đó để được tự do.
“PKom … PKom” Tiếng gọi của Baiboon đánh thức ý thức của Kom.
“Hmmm” Kom mới ngủ được vài tiếng, anh đã phát ra tiếng động trong cổ họng khi tỉnh dậy.
“PKom, dậy đi, Baiboon sẽ đi giúp bà” người thanh niên nói lần nữa, vỗ nhẹ vào lưng Kom, không quá mạnh. Kom từ từ mở mắt trong im lặng. Đôi mắt anh mở to và anh hơi quay lại nhìn người đang trong vòng tay mình.
“Hmmm, nhóc tỉnh rồi, Baiboon” nói một giọng cộc cằn trước khi đặt môi lên vầng trán mịn màng của Baiboon một cách nhẹ nhõm, cũng như siết chặt cái ôm hơn một chút.
Người thanh niên cảm thấy nhiệt độ trên mặt đột nhiên tăng vọt.
Ngay cả bản thân Kom cũng mới nhận ra mình đã làm gì.
Kom vội vàng thả Baiboon ra khỏi vòng tay của mình và nhanh chóng nhảy lên ngồi xuống.
“Uh… Baiboon… um… Tôi… vừa… nói lời chào buổi sáng với nhóc” Nói xong, Kom muốn cắn chặt môi và xin lỗi về tình huống sóng gió mà anh đã gây ra.
Ai nghe rồi chắc sẽ không tin, nhưng…
“Chào buổi sáng hả?” Baiboon hỏi khẽ. Baiboon chưa bao giờ chào ai trước khi thức dậy như thế này. Kom lặng đi một chút khi nhìn thấy biểu hiện của Baiboon và biết rằng chàng trai trẻ không tin những gì Kom đang nói.
“Ồ … ừm … vâng. Có lẽ tôi chưa bao giờ làm điều này, xin lỗi” Kom xin lỗi một lần nữa.
“Vậy khi Baiboon ngủ ở đây vào ngày hôm trước, tại sao PKom không chào em giống như cách anh đã làm bây giờ khi Baiboon thức dậy?” cậu thanh niên tò mò hỏi trước khi nở một nụ cười tinh quái.
Vấy bẩn! Em ấy đã bị vấy bẩn.
“Ồ, hẹn gặp lại sau” Anh nói rồi lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, để lại Baiboon đang ngồi im, chớp mắt đờ đẫn trên giường. Kom vội bật nước rửa mặt.
Chết tiệt, sao mày dám dễ dãi với Baiboon như vậy chứ, Kom nói thầm trong lòng. Anh cũng rửa mặt bằng nước để trấn an tinh thần.
______________________
Khi rửa mặt, Kom nhớ ra điều gì đó. Anh lập tức rời khỏi phòng tắm. Anh phát hiện ra rằng Baiboon vẫn đang ngồi trên giường.
“Baiboon, một lời chào như thế này. Đừng nhóc nói với ai, vì vậy đừng chào ai như vậy trừ tôi, nhóc biết không?”
“Uh… ha” Baiboon bối rối trả lời.
“Được rồi, nhóc có thể về đi, tắm rửa và mặc quần áo. Tôi sẽ đưa nhóc đến trường”, anh lại nói. Baiboon trở nên tỉnh táo và ngay lập tức nhảy ra khỏi giường và rời khỏi phòng ngủ của Kom. Kom mỉm cười khi cô vào phòng tắm để tắm.
…
…
…
“PKom, hôm nay anh thế nào?” Lop bước vào hỏi thì thấy một bóng dáng cao lớn từ trong nhà bước ra.
“Cái gì? Cậu có khỏe không?”, Kom hỏi.
“Em sẽ đưa Baiboon đến trường chứ?” Lop ngơ ngác hỏi. Một nụ cười nhẹ nhếch lên khóe miệng.
“Không cần đâu, tôi sẽ tự đưa đi” Kom đáp, khiến Lop mỉm cười.
“À, chắc chắn rồi! Điều đó có nghĩa là anh đã hòa giải với Baiboon, phải không?”
“Sự hòa giải nào? Baiboon và tôi không có đánh nhau”, Kom trả lời với vẻ mặt tĩnh lặng.
“Oh Kom, đừng nói dối em. Em thấy hết,” Lop nói và mỉm cười. Kom cười nhẹ.
“Ồ, cậu nhìn người đó, chỉ là một vài? Tên khốn Kit và Ruth đang cố gắng để cậu kết hôn với họ.” Kom ngay lập tức đi về phía nhà để xe với một nụ cười. Rời khỏi Lop một mình …
…
…
…
“Chúng ta không ăn cháo ở lối vào con hẻm,” Baiboon nói khi Kom đi ngang qua cửa hàng cháo đối diện cổng trường. Vì trước khi rời khỏi nhà, Kim đã gọi Baiboon và Kom đến ngồi ăn sáng cùng nhau.
“Nếu nhóc muốn ăn cháo, sao nhóc không nói với Khun Kim?” Kom hỏi. Baiboon ngay lập tức lắc đầu.
“Em sẽ không. Em xin lỗi, PKom. Baiboon chỉ nói vậy. Thực ra ăn ở nhà cũng rất ngon. Anh không tốn tiền đâu”, Baiboon đáp, khiến Kom cười và cười trước khi giơ tay để nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon từ bên này sang bên kia và tiếp tục lái xe.
*Tru… Tru…*
Tiếng rung điện thoại khiến Baiboon lấy trong túi quần ra bấm thì thấy Phai hỏi đã đến trường chưa. Kom nhìn em một cách sắc bén, nhưng không nói gì.
“PKom, Phai hỏi em có đang ở trường chưa. Baiboon sẽ trả lời Phai,” Baiboon hỏi vì em nhớ Kom đã nói với em rằng anh không muốn Baiboon nói chuyện với bất cứ ai khi ở bên anh.
“Nếu nhóc cần trả lời, hãy trả lời. Tôi không phiền nhưng đừng nói chuyện lâu như vậy, nhóc sẽ quên tôi đang ở bên.”
Baiboon mỉm cười, trước khi hấp tấp gục đầu vào bờ vai mạnh mẽ của Kom.
“Baiboon không bao giờ quên PKom,” người thanh niên trả lời bằng một giọng nghiêm túc, khiến Kom mỉm cười. Về phần Baiboon, em nhấn trả lời Phai và cất điện thoại vào túi như thường lệ trước khi nghĩ ra bất cứ điều gì.
“Thực ra, Baiboon gần như quên mất, PKom. Phai đã mời Baiboon đi xem phim vào thứ Bảy tuần này”, Baiboon nói với Kom khi nhớ ra. Nụ cười nhẹ nhàng của Kom ngay lập tức khép lại, lông mày của anh nhíu vào nhau.
“Đi xem phim” Anh ta lặp lại.
“Vânh,” Baiboon đáp.
“Còn ai đi không?” Tôi hỏi.
“En không biết, có lẽ có nhiều bạn hơn,” Baiboon trả lời một cách thờ ơ. Kom khẽ quay lại nhìn Baiboon.
“Vậy, nhóc có muốn đi không?” Kom hỏi người thanh niên. Baiboon lắc đầu.
“Baiboon không muốn đi” người thanh niên khẽ đáp.
“Tại sao?” Kom hỏi lại.
“Baiboon không muốn sử dụng số tiền mà PKom đã cho để chi tiêu cho những chuyến đi xa hoa”, chàng trai trẻ trả lời với cảm xúc chân thật. Kom vẫn còn hơi choáng váng.
“Và nếu tôi để nhóc sử dụng số tiền mà tôi đã đưa cho, nhóc có đi không?” Kom giả vờ hỏi, Baiboon vẫn lắc đầu.
“Baiboon chưa bao giờ đi xem phim ở trung tâm thương mại. Baiboon sợ bạn bè của mình sẽ xấu hổ với những người khác. Tốt hơn hết là nên đi cùng PKom”, chàng trai nói lại khiến Kom nhướng mày ngạc nhiên, trái tim anh như thắt lại trước những lời nói của chàng trai trẻ.
(Kom: Lấy cho anh cái vương miện nào)
“Tại sao nhóc lại muốn đi với tôi?” Kom tò mò hỏi.
“Em không biết, Baiboon cũng không biết rõ” Baiboon nhẹ nhàng đáp. Bởi vì đó là sự thật. Tại sao Baiboon lại muốn đi chơi với Kom? Có lẽ là vì khi ở gần anh ấy, Baiboon cảm nhận được sự an toàn và ấm áp của người cao lớn.
“Vậy thì, chúng ta phải làm như thế nào?” Kom hỏi.
“Baiboon không muốn đi. Nhưng không biết phải nói thế nào với bạn của em” nam thanh niên đáp, không muốn nói dối bạn mình. Nhưng em không muốn nói thẳng với họ rằng em không muốn đi.
“Nói với cậu ấy rằng nhóc có một số công việc phải làm ở nhà vào thứ bảy,” Kom nói.
“Có được không ạ?” Baiboon tò mò hỏi.
“Cứ nói như vậy.” Kom cắt đứt cuộc trò chuyện, vì vậy Baiboon chỉ có thể từ từ gật đầu.
…
…
…
“PKom sẽ đến đón Baiboon vào buổi chiều chứ?” Người thanh niên hỏi khi Kom đi đậu xe vào chỗ cũ như mọi ngày.
“Nếu tôi không đến thì ai sẽ đến?” Kom cười hỏi.
“Hôm qua, PKom đã bảo PLop đến đón Baiboon,” người thanh niên khẽ đáp, khiến Kom hơi sững người.
“Xin lỗi, hôm qua tôi rất bận việc” Kom nói, cố gắng làm cho Baiboon thoải mái, người thanh niên gật đầu và mỉm cười.
“Vâng,” Baiboon đáp, trước khi giơ tay chào khi bước ra khỏi xe. Kom nhìn theo bóng lưng gầy guộc của người thanh niên và khẽ thở dài. Một số tình cảm đã ăn sâu vào tim anh, cho đến lúc anh muốn phát điên lên. Khi thấy Baiboon đã đi về phía trường học, Kom ngay lập tức lái xe về nhà.
…
…
…
“Baiboon có đồng ý rằng chúng ta không đi cùng nhau vào thứ bảy này không?” Phai hỏi trong giờ nghỉ trưa.
“Xin lỗi Phai, mình thực sự không thể đi được. Nó sẽ dành cho cơ hội tiếp theo” Baiboon trả lời với một cảm giác tội lỗi.
“Ừm, được rồi” Phai khẽ đáp.
“Phai, đừng làm ra vẻ mặt đó, mình xin lỗi.” Baiboon thấy mặt bạn mình có vẻ đờ đẫn nên nhanh chóng an ủi và xin lỗi.
“Vậy Baiboon có thể giúp chúng tôi điều gì không?” Phai nói khi nhớ ra điều gì đó.
“Giúp cái gì?” Baibon hỏi.
“Baiboon, bạn vẫn chưa tham gia câu lạc bộ nào phải không?” Phai hỏi lại. Baiboon gật đầu, bởi vì em ấy mới bắt đầu lớp học và chưa có câu lạc bộ.
“Baiboon có thể tham gia câu lạc bộ bóng rổ không?” Phai cười nói.
“Ồ, mình không thể chơi bóng rổ. Mình cũng không biết nhiều về nó. Mình làm cách nào để vào câu lạc bộ bóng rổ?” Baiboon nói nhanh.
“Baiboon sẽ không chơi bóng rổ. Bộ phận thể thao bị thiếu. PSan cũng đang tìm người giúp anh ấy làm những công việc lặt vặt xung quanh câu lạc bộ” Phai giải thích. Baiboon nghĩ trước khi gật đầu.
“Được rồi, nếu nó chỉ giúp ích cho câu lạc bộ, mình có thể làm được. Xin đừng để mình chơi bóng rổ,” Baiboon nói khẽ.
“Thực ra, bắt đầu từ hôm nay, trong các buổi sinh hoạt câu lạc bộ, mình sẽ đưa Baiboon đến phòng tập” Phai vui vẻ nói. Baibon mỉm cười khi em nhìn thấy bạn mình cười.
…
…
…
“Baiboon, bạn có nhớ tôi không? Bạn đã đến nơi.” Giọng San vang vọng khắp phòng tập, ngoài giả vờ chạy đến ôm Baiboon, Baiboon vội vàng nấp sau lưng Phai vì bàng hoàng, Phai đã chặn San.
“PSan, đừng chơi như vậy. Baiboon sợ anh, anh chưa thấy sao?” Phai cho biết. San ngay lập tức dừng chân trước khi đập vào đầu Phai, nó không quá khó.
“Đồ ngốc, một chút cũng không được chạm vào” San nói đùa trước khi nhìn Baiboon mỉm cười.
“Baiboon, đừng sợ tôi, nếu bạn sợ, bạn luôn có hai vệ sĩ của mình” San nói với một nụ cười trước khi Baiboon bước ra từ phía sau Phai.
“Vệ sĩ? Họ là ai?” Baiboon nhìn Phai hỏi.
“Có Phai và PKom của Baiboon,” San trả lời. Baiboon nhướng mày bối rối.
“Nói tiếp đi, PSan. Ồ, em đưa Baiboon đến vì cậu ấy tham gia câu lạc bộ của chúng ta. Em thấy anh nói rằng bộ phận thể thao thiếu người, đúng không?” Phai nói, nói rằng đó là vì công việc.
“Ồ, thực sự, chào mừng. Vì vậy, tôi sẽ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Baiboon mỗi ngày. “
“Em có thể giúp gì cho anh không, PSan. Anh ấy có thể nói với em” Baiboon nói một cách thận trọng.
“Vậy thì tôi sẽ để Phai nói cho bạn biết phải làm gì, vì có lẽ nó không muốn tôi nói với bạn” San nói với một nụ cười, Baiboon quay lại nhìn Phai, bối rối. Phai đưa tay lên và nhẹ nhàng chạm vào lưng của Baiboon.
“Nào, mình sẽ cho bạn biết phải làm gì,” Phai nói, trước khi dẫn Baiboon vào phòng thay đồ của các vận động viên. Phai lắc đầu nhìn đằng sau.
“Mình sẽ để Baiboon trong tầm mắt của mình toàn bộ thời gian, được không?”
(Kom: Xin cái hẹn bạn ơi)