Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 29: Kombai - Chương 1


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 29: Kombai – Chương 1

Ngay khi sếp bảo anh chăm sóc cậu bé tên Baiboon, Kom đã đến gặp dì Nee và Baiboon sau khi Kamol lên lầu vào phòng ngủ. Baiboon vội vàng nấp sau lưng bà ngoại vì sợ hãi người có khuôn mặt sắc sảo lớn hơn Baiboon rất nhiều.

“Ngày mai vào lúc tám giờ sáng, dì sẽ đi với cháu trai của dì đợi tôi trong nhà để xe. Tôi sẽ đưa hai người đi lấy những gì mà thằng bé cần”.  Kom nói bằng giọng nghiêm nghị. Sau khi nhìn cậu bé, người đang núp sau người bà với vẻ mặt đông cứng. Sự thật là anh ta không thích trẻ con lắm, nhưng anh ta không thể mâu thuẫn với sếp của mình.

“Ừm Khun Kom, ngày mai tôi sẽ không đi với cậu được. Dù sao tôi cũng sẽ đưa thẻ tín dụng cho Kom trước. Ngày mai tôi có rất nhiều việc phải làm quanh nhà. Từ trước đến nay Khun Kamol đã giúp tôi rất nhiều. Tôi không muốn nghỉ việc đang chờ tôi làm”- Người dì nói.

“Bà ơi! Bà ngoại phải đi với Baiboon, Baiboon không muốn đi một mình. ”  Cậu bé lập tức phủi áo bà ngoại với giọng run run.

(Cưng quá)

“Không, Baiboon sẽ đi với chú Kom, đó là những gì Bà đã nói”- Bà Baiboon ra lệnh.

“Uh dì, để cháu của bà gọi tôi là Phi (anh). Nếu nó gọi tôi là chú sẽ khiến tôi cảm thấy già.” Kom phản đối vội vàng, khiến Baiboon dừng lại một lúc. Sau đó em quay mặt đi khỏi lưng của bà để nhìn vào khuôn mặt của anh. (*) Kom đang nhìn em với đôi mắt tĩnh lặng.

(*Ở đây còn một câu nữa nhưng không hiểu nghĩa)

“Ồ, dù sao cũng tùy thuộc vào Khun Kom. Ngày mai, tôi sẽ để đứa cháu ngoại cho Kom chăm sóc” người bà nói.

“Được” Kom trả lời trước khi người bà đưa Baiboon đi. Họ đi bộ về nhà, cách nhà Kom không xa.

Kom vào nhà riêng, cởi cúc áo sơ mi để bớt khó chịu, sau đó đi lấy một cốc bia lạnh trong tủ lạnh mở ra uống. Bên trong nhà im ắng, vì Kom chỉ có một mình, nhưng anh đã quen với bầu không khí đó rồi. Kom chưa bao giờ nghĩ đến việc có bạn tình, vì anh định ở lại với Kamol đến chừng nào Kamol muốn.

Kom ngồi trầm ngâm suy nghĩ về nhiều thứ, anh chợt nghĩ đến đôi mắt tròn xoe run rẩy của Baiboon. Người con trai anh mới gặp hôm nay, lần đầu tiên Kom nhìn thấy ánh mắt của một người đàn ông có trái tim và khối óc trong sáng.

Đó không phải là con mắt của một kẻ đầy gian xảo và lừa lọc, như anh đã thấy cả đời. Ngồi uống một lon bia, Kom đứng dậy đi tắm rồi lên giường chuẩn bị cho ngày mai để đưa Baiboon bé nhỏ đến chăm sóc căn hộ cho thuê của mình.

_________________

“Baiboon, sau khi ăn xong đi đợi PKom trong nhà để xe” giọng bà nói với đứa cháu dậy sớm đi tắm và ăn uống, nhưng nó vẫn mặc bộ quần áo cũ vì nó không có gì cả.

“Bà thực sự không đi cùng Baiboon?” Em hỏi lại bà ngoại, khuôn mặt cậu bé u ám và có chút run rẩy.

“Bà không thể đi, con sẽ đi một mình với Khun Kom” Bà nói một lần nữa.

“Bà ơi, PKom có ​​dữ không?”  Baibon hỏi.

“Không phải, cậu ấy không hung dữ, nếu ngươi cư xử tốt, Kom sẽ không mắng ngươi” bà cười dịu dàng nói.

“Vâng” Baiboon trả lời trước khi ăn một bát canh cơm và ra ngoài đợi Kom trong nhà để xe như Kom đã nói với em tối hôm qua. Baiboon cố gắng tránh những tên lính canh của Kamol vì chưa quen, em tiến lại gần và đợi trong giây lát.

Baiboon nhìn thấy bóng dáng cao lớn bước vào, vội vàng cúi đầu.

“Nhóc đã ăn sáng chưa?”  Kom hỏi.

“Em đã ăn rồi” Baiboon trả lời với giọng đứt quãng.

“Được rồi, đi thôi” sau khi nói chuyện với Baiboon, Kom quay lại gọi thuộc hạ, những người đang ở cách đó không xa. Lop chạy đến chỗ anh, Kom nói chuyện với anh ngắn gọn trước khi bước tới mở một cửa xe khác.

“Lên xe đi” Kom nói, Baiboon nhanh chóng mở cửa và ngồi xuống vì sợ rằng Kom sẽ nổi điên với mình. Kom khẽ nhướng mày, nhìn thấy thái độ của cậu nhóc, nhưng vẫn không nói gì, chỉ lên xe đóng cửa lại.


Baiboon thoáng rùng mình, tiến đến áp sát cửa xe.

“Phòng của nhóc ở đâu vậy?”  Kom hỏi lại khi thắt dây an toàn.

“Ở khu vực ABC,” Baibbon nói về vị trí căn phòng thuê của mình. Kom nhíu mày vì anh biết rằng đây là một khu phố nguy hiểm.

“Thắt dây an toàn của nhóc” Kom nói.  Baiboon có vẻ hơi lóng ngóng vì chưa đi ô tô bao giờ, chỉ cần mở cửa bước vào là đã coi như tuyệt kỹ rồi.

“Như thế này”- Kom nói trước khi cúi xuống kéo dây an toàn ở phía Baiboon.

Baiboon căng thẳng khi cơ thể cường tráng của Kom áp sát đến mức người có khuôn mặt sắc sảo.

Kom hơi sững sờ khi ngửi thấy mùi phấn thơm từ cơ thể Baiboon khiến anh cảm thấy trong lòng rất lạ.

“Đừng căng thẳng như vậy, tôi không cắn đâu” Kom nói khi nhận thấy Baiboon lúc nào cũng căng thẳng.

“Uh … Vâng …” Baiboon khẽ trả lời. Nhưng em vẫn còn căng thẳng vì người thanh niên không quen với ánh mắt sắc bén của Kom. Nên anh chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, nhưng anh không thể nói về bất cứ điều gì cho đến khi họ bắt đầu đi đến phòng cho thuê của Baiboon.

Kom phải đậu xe trước một con hẻm vì xe không vào được. Anh xuống xe đi theo Baiboon vào con hẻm. Kom nhìn theo bóng lưng của cậu bé đang cố gắng bước từng bước chậm rãi trên con hẻm. Nếu ai đó nhìn thấy cậu sẽ nói Baiboon là một cậu bé ngoan, điều đó rất dễ tin vì khuôn mặt đẹp như thiên thần và nước da trắng ngần của cậu bé rất sáng.

“Mày đã đi đâu cả đêm? Tao không nghĩ là mày sẽ quay lại lấy đồ của máy. Vậy khi nào mày sẽ trả tiền thuê nhà của tao? Mẹ mày đã về chưa?”- Một giọng nói lớn vang lên khi Baiboon dừng lại trước một căn phòng.

“Uh… về điều đó…” Baiboon nói, người đang run rẩy. Em định nói thì Kom tiến lên một bước và đi gần anh. Khi Kom bước vào con hẻm, những người hàng xóm nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc.

“Mẹ của nhóc ấy nợ bà bao nhiêu?”- Anh hỏi khẽ. Người cô chủ nhà có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Cậu là ai? Cậu đang làm gì ở đây?”  Bà chủ nhà hỏi với vẻ hoài nghi trước khi bỏ đi khi thấy Kom có ​​thuộc hạ đứng sau lưng. Baiboon lại gần hơn một chút, đôi mắt anh ấy nóng lên với một cái cau mày.

Bà có muốn tiền thuê nhà hay không? Muốn thì cứ nói với tôi, không cần phải hỏi nhiều như vậy đâu”- Kom đáp mà không rời mắt khỏi người cô chủ.

“Đó … đó là $ 60.000 bath, bao gồm cả tiền nước và điện,” Chủ nhà miễn cưỡng nói. Kom lấy tiền mà anh ta đã chuẩn bị sẵn, vì Kamol đã đưa cho anh ta một triệu bath cho người chủ.

Kom nói với chủ nhân của căn phòng cho thuê, khi bà ta đồng ý ngay khi nhìn thấy tiền.

“Bình tĩnh đi, thiếu gia, cậu có cần giúp đỡ không? Tôi sẽ gọi cho con sớm để xem con thế nào.” Bà ta vội vàng nói với giọng ngọt ngào sau khi nhận tiền.

“Không cần” Kom nói nhỏ trước khi quay lại nhìn Baiboon, người đã im lặng.

“Baiboon hãy thu dọn đồ đạc của nhóc, bất cứ thứ gì không quan trọng nhất, hãy để nó ở đây” Kom nói với Baiboon.

“Vâng” cậu bé trả lời trước khi vội vàng mở cửa nhà với đôi mắt nheo lại nhìn mọi thứ và cau mày.

“Còn thiếu?”  Kom quay lại nhìn người chủ nhà cũng tỏ vẻ nghi ngờ.

“Baiboon nó bị làm sao vậy? Tại sao nó lại trả tiền thuê nhà và dọn đi…” Từ giọng điệu và biểu cảm của chủ nhà, không khó để đoán anh ta đang nghĩ gì, không thể tránh khỏi việc anh ta không nghĩ rằng Baiboon đã bị bán cho Kom.

“Nếu bà rảnh, hãy đi ngủ hoặc đếm số tiền thật mà tôi đưa cho bà. Nếu không có thể đi ngủ và sáng hôm sau bà sẽ đếm lá Kong Tek từ giếng” Kom nói với giọng trầm. 

(Câu tục ngữ Thái Lan thực hành này ngụ ý rằng nếu bạn không ngừng nói xấu Baiboon, Kom sẽ lấy tiền của bạn, và bạn sẽ chỉ kể lại những điều xui xẻo.)


Dù Kom đã ở trong thế giới đen tối này rất lâu, nhưng anh không thích nhìn thấy một người coi thường người khác như người chủ nhà này. Người chỉ nhìn vào tiền trong khi sắc mặt tái nhợt. Thuộc hạ của Kom đã đến giúp mang đồ của Baiboon.

….

….

….

Baiboon chán nản bỏ quần áo vào cặp, nghĩ đến mẹ ruột của mình, vừa lo lắng vừa thất vọng xen lẫn.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? ” Một giọng nói the thé vang lên khi vừa bước vào cánh cửa nhỏ đã phát hiện ra Baiboon đang ngồi không yên, Baiboon giật mình quay lại, có vẻ hơi bối rối.

“Ồ không, không có gì”- Baiboon vội vàng nói và cho quần áo cũ vào túi trở lại.

“Nhóc có chuyện muốn nói” Kom hỏi vì anh biết Baiboon có điều gì đó muốn nói. Nhưng em không nói, em khẽ nhúc nhích miệng.

“Sao… thì… nếu mẹ em quay lại thì sao? Nếu bà ấy quay lại và không gặp em”- Cậu bé vừa nói vừa nghĩ, im lặng một lúc rồi thở dài.

“Nhóc có còn quan tâm đến cô ấy không? Từ nay nhóc sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Nhóc sẽ có thể sống sót. Nhóc nên chăm sóc bản thân trước tiên tốt hơn”, Kom nói.  Vành mắt của Baiboon trở nên ẩm ướt trở lại, lúc này em mới hoàn toàn nhận thức được rằng mình đã bị mẹ bỏ rơi.

“Tại sao mẹ phải để Baiboon một mình? Baiboon là một cậu bé hư, phải không?” Cậu thanh niên hỏi với vẻ mặt kinh tởm, điều này khiến Kom cảm thấy không ổn khi nhìn thấy cậu bé đang khóc trước mặt mình.

“Này, đừng khóc, tôi không thể an ủi nhóc” Kom nói, nhưng Baiboon vẫn đang khóc, thuộc hạ của Kom nghiêng người về phía trước nhìn cậu.

“Làm thế nào anh có thể làm cho một đứa trẻ khóc, Kom? An ủi em ấy, an ủi em ấy đi”, Lop nói đùa trước khi biến mất. Kom cau mày nghi ngờ, trước khi quyết định đi vào và ngồi xổm xuống trước mặt Baiboon, người ngồi xuống nức nở và sau đó ôm đầu người thanh niên và ôm lấy em.

“Làm sao một người đàn ông có thể khóc? Bình tĩnh và im lặng đi” Anh nói một cách kiên quyết. Nhưng anh không biết rằng điều đó khiến trái tim cậu bé hạnh phúc, một điều gì đó đã thôi thúc Baiboon tìm kiếm hơi ấm đó.

Đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh vươn lên ôm chặt lấy anh, khóc òa lên khiến Kom cũng phải đưa tay lên ôm Baiboon.

Một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon. Kom hiểu cảm giác của Baiboon, vì bản thân anh đã bị mẹ bỏ rơi từ khi còn bé, cuối cùng anh phải vào trại trẻ mồ côi để được chăm sóc. Nhưng Kom không cảm thấy quyến luyến vì anh không biết mặt mẹ mình không giống Baiboon. .

“Không còn ai” cậu bé nức nở nặng nề, quên mất mình đang sợ người sắc mặt.

“Ai nói không còn ai? Nhóc còn có bà, nhóc quên bà rồi sao?” Kom cảnh báo, Baiboom dừng lại một chút trước khi từ từ lắc đầu.

“Đừng quên bà ấy” Baiboon nức nở trước khi bóng dáng sắc mặt chậm rãi đẩy anh ra. Trái tim Kom khẽ co rút khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đẫm nước mắt của Baiboon.  Kom đưa tay lên và từ từ lau nước mắt.

“Đừng khóc nữa, nhóc phải là một đứa trẻ mạnh mẽ. Nhóc phải là một đứa con ngoan của Yai Nee, Baiboon”, lời dạy của Kom như đã được dạy khi còn nhỏ.

“Vâng” Baiboon gật đầu đáp lại.  Baiboon có phần ngạc nhiên về bản thân, lúc đầu em rất sợ nhưng hiện tại em lại cảm thấy an toàn và ấm áp khi ở gần bóng dáng cao lớn trước mặt.

“Rửa mặt, rửa mắt và tiếp tục thu dọn đồ đạc, tôi… hmm… Tôi đi hút thuốc bên ngoài.” Kom cố gắng nói một cách lãnh đạm để cậu bé không sợ hãi, nhưng anh cảm thấy hơi xấu hổ về bản thân.

Baiboon chỉ gật đầu trước khi Kom đứng dậy rời khỏi căn phòng nhỏ để hút thuốc và nhìn cấp dưới của mình.


Baiboon đứng dậy rửa mặt trong phòng tắm, nhận ra mình vẫn chưa thay quần áo, liền mở cửa sau thu dọn quần áo còn lại.

“Đi đâu vậy, thằng khốn?”  một giọng nói khàn khàn hét lên. Baiboon quay lại nhìn anh ta trước khi sợ hãi. Bởi vì người đàn ông đó được coi là kẻ cầm đầu của khu vực này. Anh ta là một người nghiện ma túy.  Người thanh niên đó thường xuyên trêu chọc Baiboon, nhưng anh ta thường bị mẹ của Baiboon la mắng.

“…” Baiboon không trả lời, mà vội vàng đem quần áo ra phơi, căn nhà cho thuê này không có hàng rào vì nó dính vào những căn nhà cho thuê khác do không gian,

“Mày không nghe thấy tao sao, thằng khốn?”  Người đàn ông cao lớn, gầy gò nắm lấy cánh tay Baiboon và hét lên một lần nữa.

“Ôi, đau quá!” 

Anh ta hét lên với Baiboon. Mặc dù bên kia bị đánh thuốc, anh ta mạnh hơn Baiboon.

“Tao hỏi mày và mày không trả lời !!”  người kia nói.

“Tôi sẽ sống với bà ngoại” Baiboon nói với một giọng run rẩy, người còn lại nhổ xuống đất.

“Nếu mày đi, tao sẽ giễu cợt ai, thằng khốn nạn?”  người thanh niên hỏi.  Khi nhìn thấy đôi mắt ướt át của Baiboon, hắn cảm thấy rất ghê tởm ánh mắt của đối phương. 

Baiboon cố gắng thoát ra khỏi cái kìm kẹp, nhưng nó không thay đổi được gì.

“PChat, làm ơn thả Baiboon ra. Baiboon phải nhanh lên thu dọn đồ đạc của mình” cậu bé cầu xin người kia thông cảm.

“Mày có định nhanh lên không? Mày đang đi đâu vậy? Tao muốn một cái gì đó từ mày”- người đàn ông lớn tuổi nói.

“Gì …?”  Baiboon hỏi với một giọng run rẩy.

“Tao đã muốn thử ngủ với một thằng con trai từ lâu rồi. Hãy để tao thử cùng mày”- Chat nói khi hắn làm động tác ném Baiboon xuống bãi cỏ phía sau.

“Không!!Cứu, giúp tôi … Oái!”- Baiboon hét lên trước khi bị bàn tay của người bên kia ngăn lại.

“!Ồ! Mày là ai?”  Giọng của gã nghiện rượu vang lên khi ai đó túm tóc cậu sau lưng, siết chặt không buông cho đến khi gã nghiện trẻ cảm thấy mình sắp bị bỏng, một lúc sau hắn mới thả Baiboon ra.

Cậu bé vội vàng lùi lại.

“PKom, làm ơn giúp Baiboon” cậu bé nói với giọng run rẩy khiến Kom phải kéo Chat qua bụi cỏ, khói bay ra khỏi tai (?)

Tiếng kêu cứu của Baiboon trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng đủ dài để vang lên khắp nơi. Nhưng không ai do dự hay quan tâm đến việc đi xem có chuyện gì. Kom kéo tóc người bên kia nhìn mình.

“Mày đang bắt nạt một đứa trẻ. Mày nghĩ rằng làm thế rất mạnh mẽ, phải không?”  Kom khẽ hỏi khiến người bên kia nhìn thấy mặt anh. Trò chuyện lập tức rùng mình, mặt tái mét.

“Không, tao không đe dọa bất cứ ai,” gã nghiện ngập phủ nhận, một nụ cười nhếch mép kéo dài trên khóe miệng của Kom.

“Mày có biết rằng chưa từng có ai dám nói dối tao không?”  Kom nói một lần nữa. Ngay khi thuộc hạ của Kom đến.

“Chuyện gì vậy Kom?”- Người vệ sĩ hỏi với giọng lo lắng. Điều này càng khiến thanh niên nghiện ma túy rung chuyển. Kom quay lại nhìn cấp dưới của mình trước khi ném đứa trẻ
đối tượng nghiện ma tuý đối với Lop.

“Tôi sẽ đưa nó cho cậu”- Kom nói khi thấy cấp dưới của anh ta đã tóm được gã nghiện ma túy trẻ tuổi. Kom nắm tay Baiboon và kéo em vào nhà, nhưng Kom quay lại nhìn Lop.

“Không cho cậu thương xót” là tất cả những gì anh ta nói, trước khi đẩy lưng của Baiboon và bước vào nhà.

Tiếng gầm và tiếng hét từ sau nhà khiến Baiboon giật mình quay lại nhìn, nhưng Kom đã đóng cửa lại nên không nhìn thấy.

“Nhóc có thể vào nhà và tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình”, anh ta nói với một giọng trầm. Trong lòng thì nguyền rủa tên kia khi nhìn thấy cánh tay của Baiboon có vết đỏ ở cổ tay vì cậu đã không đến kịp trước khi tên nghiện ma túy làm Baiboon bị thương.

Kom cảm thấy rằng người thanh niên trước mặt mình không thích hợp để có những dấu hiệu như vậy.


“Nhưng đồng phục học sinh của Baiboon vẫn còn ở phía sau nhà” cậu bé nói khẽ.

“Để nó ở đây, tôi sẽ đưa nhóc đi mua một cái mới” Kom trả lời bởi vì ngôi trường mà Kamol yêu cầu ghi danh cho cậu bé không giống với ngôi trường mà cậu đã theo học trước đó. Do đó, Kamol ra lệnh cho anh mua những thứ mới.

“Nhưng mà …” Baiboon cảm thấy có chút phẫn nộ. Trong lòng cảm thấy chính mình đã gặp được người tốt, tuy rằng trong lòng vẫn là có chút sợ hãi.

“Không có gì hết, đi thay quần áo và tôi chỉ cho 20 phút để thu thập đồ đạc” Kom giọng trầm ra lệnh.

Baiboon lập tức đi thay quần áo và cất đồ đạc cá nhân. Khi em dọn xong thì phát hiện cấp dưới của Kom đã trở về từ sau nhà.

“Tất cả đã xong rồi PKom. Còn về cái túi, chúng ta đã hoàn thành,” Lop nói.

“Ừm, cám ơn cậu rất nhiều. Cậu có thể giao mọi việc cho dì. Tôi sẽ đưa Baiboon đi lo chuyện trường học” Kom nói với cấp dưới của mình.

“Rõ” Lop trả lời.

Kom quay lại nắm lấy vai Baiboon và hướng em về phía trước. Baiboon lấy túi quần áo của mình ra. họ đi qua trước con mắt tò mò của những người hàng xóm, nhưng Kom không quan tâm.

Anh ta dắt Baiboon và đi bộ trở lại xe.


….

“PKom, anh có định đưa Baiboon đến một trường học mới không?”  Baiboon hỏi sau khi Kom ngắt máy với Kamol, người đã gọi điện để hỏi về sự tiến bộ của Baiboon.

Kom đưa Baiboon rời trường cũ và chuẩn bị đưa em nhập học vào một cơ sở giáo dục mới.

“Tôi sẽ đưa em đến gặp cô ấy trước. Sau đó sẽ đưa em đi mua sắm những thứ mới”, Kom nói, vì anh đã lên kế hoạch cho những gì mình sẽ làm hôm nay.

“Bây giờ là giữa học kỳ, trường sẽ nhận PKom phụ trách, P có phải sẽ nhận được chứng chỉ Baiboon của trường không?”  Cậu bé nhẹ nhàng hỏi, sau sự việc của Chat, Baiboon cảm thấy tự tin và mất đi chút sợ hãi.  (Người mà nhận chứng chỉ có trách nhiệm với trẻ, giống như người giám hộ cho học sinh).

“Tôi sẽ nhận nó,” Kom nói một chút trước khi Baiboon im lặng.

Họ nhanh chóng đến trước một trường tư thục. Baiboon kéo lấy cánh tay của Kom sau khi bước ra khỏi xe, Kom quay lại nhìn em với đôi lông mày khẽ nhướng mày.

“Gì?”  Kom hỏi.

“Chúng ta có thể đến trường khác không, Kom? Baiboon không dám học ở đây, học phí phải rất đắt” cậu bé nói với một giọng trầm.

“Nhóc đừng lo lắng. Ta vào đây đi, nhóc muốn xúc phạm tôi sao?”  Kom giả vờ đe dọa người thanh niên, điều đó thực sự không thành vấn đề vì Kamol là người sặp đặt mọi thứ.

“Nhưng nó quá nhiều,” Baiboon trả lời một cách đáng thương.

“Khi còn bé, đừng nghĩ nhiều về vấn đề. Chỉ nghĩ đến việc học và làm hết sức mình” Kom nói với giọng nghiêm túc, Baiboon hơi ngước lên.

“Vậy thì ai sẽ nhận được chứng chỉ Baiboon? Baiboon cũng sẽ ăn mặc như thế này chứ?” cho biết người đàn ông trẻ nhìn mình với một chiếc áo phông hơi bạc màu, quần jean dài đến đầu gối và dép tông.

“Tôi đã bảo là đừng nghĩ nhiều mà” anh ta giả giọng gay gắt.

“Vâng”, Baiboon trả lời trước khi tiếp tục lê bước đến văn phòng hiệu trưởng. Hôm nay là ngày thường nên có rất nhiều học sinh nhìn Baiboon đầy nghi ngờ khiến Baiboon phải cúi đầu bước đi.

The end

____

Baiboon của chị thiệt đáng yêu quá đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.