Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 27
“Chúng ta có thể tắm cùng nhau. Nhưng nếu anh làm điều gì đó, anh sẽ không thể làm gì cả chuyến đi.” Kim đưa ra lời đề nghị. Kamol đồng thời nhướng mày.
“Em không nghĩ rằng tôi sẽ chết vì Cao*?” Kamol chế nhạo hỏi.
(*Là gì vậy)
“Vậy mời Cao chết đi. Tôi đang tắm, các bạn có muốn tắm chung không” Kim không nhịn được hỏi, mặc dù cảm thấy xấu hổ.
“Đi tắm thôi” Kamol nói trước khi đưa Kim vào phòng tắm. Cả hai cùng tắm. Như thường lệ, Kamol bí mật tìm kiếm một số cuộc trò chuyện với Kim. Kim cảm thấy xấu hổ và tức giận. Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Kamol đưa Kim đi gặp mọi người trên bãi biển trước nhà. Bây giờ họ đã sẵn sàng. Thuộc hạ của Kamol tắm rửa và mặc quần áo, chuẩn bị địa điểm và giúp dì Nee lo đồ ăn.
“Sếp, Khun Kim, lối này.” Kit đến gần hai người, họ đi về phía một chỗ ngồi đặc biệt ở một bàn riêng ở phía bên kia, tuy nhiên, nó không xa bàn của cấp dưới.
“Tôi sẽ giúp đỡ những người khác” Kim nói với Kamol. Nhưng Kamol lắc đầu.
“Ngồi đây đợi, họ sẽ tự nướng. Nếu em định giúp họ thì hãy đứng lên nướng. Em nghĩ có ai dám nói đùa và bàn tán gì đó không?” Kamol hỏi ngược lại. Kim quay lại nhìn thuộc hạ của Kamol đang loanh quanh trong lò nướng hải sản, vừa nói vừa cười.
“Vậy thì tại sao bọn họ không dám đùa giỡn nói chuyện với nhau trước mặt tôi?” Kim hỏi. Kamol quay lại lấy đồ uống và đưa cho Kim.
“Tôi thực sự không biết. Mọi người sợ em hơn tôi” Kamol nói với một nụ cười.
“Ôi chết tiệt, tôi không đáng sợ như vậy” Kim phản đối ngay lập tức. Nhưng cậu cũng suy nghĩ một lúc.
“Vậy thì hãy đi giúp họ nướng chúng đi,” Kamol nói.
“Tôi không thể đi, tôi sẽ chỉ gây rối với cấp dưới của anh” Kim nói, đặt ly sang một bên.
“Nóng đấy ạ.” Dì Nee bưng một bát Tom Yum vừa nấu lên bàn cho Kamol và Kim cùng với nhiều đồ ăn khác.
“Cảm ơn dì. Và Baiboon vẫn chưa xuống?” Kim hỏi vì cậu vẫn chưa nhìn thấy Baiboon và Kom.
“Đã đến rồi, Khun Kim và Khun Kamol phải ăn cơm trước.” Người dì nói với một giọng nhẹ nhàng.
“Dì à, tôi nghĩ dì nên ngồi ăn với chúng tôi trước đã. Tôi đưa dì đi nghỉ ngơi chứ không phải mang dì tiếp tục làm việc. Tất cả đã sẵn sàng ở đây. Hãy để họ tự xử lý. Hãy đến và ngồi với chúng tôi” Kamol nói.
“Haizz, thôi, tôi lấy cho dì một đĩa. Dì không được phép từ chối.” Kim nói xong đứng dậy lấy đĩa riêng cho dì Nee, dì Nee ngồi vào ghế bên cạnh Kim, nhìn Kim mỉm cười.
“Dì thấy sao?” Kamol giả vờ hỏi dì về Kim.
“Đó là ngày đầu tiên kể từ khi Khun Kamol đưa cậu ấy về nhà” người cô mỉm cười nói. Kamol nhìn vào khuôn mặt của dì Nee một lúc và hít thở sâu.
“Dì có thể chấp nhận sự thật rằng đàn ông yêu nhau không? Dì có thể trả lời thành thật. Đừng sợ tôi sẽ tức giận” Kamol hỏi với giọng nghiêm túc vì hắb muốn biết suy nghĩ của Dì. Trong trường hợp dì ấy sẽ nói về Kom và Baiboon trong tương lai.
“Hồi đầu tôi vẫn chưa hiểu về tình yêu đồng giới. Nhưng Khun Kim đã chuyển đến ở với Khun Kamol. Tôi biết Kamol có thế nào. Và tôi nghĩ đó là chuyện riêng của ông chủ. Người làm không nên xen vào. Và thế giới đã phát triển rất nhanh. Tôi cũng phải chạy theo thế giới nhanh hơn. Nếu không, làm sao tôi có thể ở lại với Kamol lâu hơn?” Dì nói với một nụ cười nhẹ nhàng.
“Mặc dù KKamol có sở thích đó và làm việc trong ngành này, nhưng Kamol là một người tốt, phải không? Điều này làm cho tôi hiểu và chấp nhận những gì cậu đang có. Con người có thị hiếu khác với những người khác. Ngay cả khi có tình yêu giữa những người cùng giới. Điều đó không quan trọng bằng việc chúng ta là người tốt hay người xấu” Nói từ trái tim người dì, Kamol mỉm cười.
“Cảm ơn dì rất nhiều, dì đã chấp nhận tôi và chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua. Nhưng tôi cũng không phải là một người tử tế, dì biết điều đó” Kamol tiếp tục, bởi vì Kom làm cùng ngành với hắn. Họ đã làm những điều tồi tệ với nhau trước đây.
“Khun Kamol phải làm những điều tồi tệ vì chúng là nhiệm vụ công việc cần phải làm. Nhưng trong sâu thẳm, Khun Kamol là một người tốt. Nếu không thì sao lại nhận tôi vào làm” dì nói lại lần nữa, Kamol mỉm cười, trước khi Kim đến cùng Kom và Baiboon.
“Đây, dì.” Kim đặt đĩa và thìa cho dì Nee rồi quay sang Baiboon.
“Baiboon và Kom, ngồi xuống cùng nhau” Kim nói lần nữa, trước khi Kamol quay sang cấp dưới của mình, những người đang nướng ngao.
“Này mọi người, hãy nướng một ít ngao ngọt cho vợ tôi trước đã” Kamol nói, và các thuộc hạ đồng thanh đáp lại. Kim nhướng mày cười nhẹ.
“Tôi biết em muốn ăn chúng” Kamol nói trước khi hôn má cậu ấy.
“Anh biết không Khun Kim” Kom đùa một chút, làm cho Kim mỉm cười.
“Nó có vị gì? Nó chỉ là thức ăn thôi” Kim hét lên, xấu hổ. Và cậu quay lại nhìn Kamol, người đang ngồi mỉm cười nơi khóe miệng. Mọi người bắt đầu ăn thức ăn của dì trong khi họ đợi hải sản nướng.
“Được rồi, thưa sếp” Ruth nói, đặt một đĩa hải sản nướng lên bàn. Nó có tất cả mọi thứ. Bản thân Kom cũng đi lấy một đĩa riêng vì anh không muốn ăn chung đĩa với Kamol và Kim.
“Tôi sẽ làm nó cho em” Kamol nói một cách hào hứng và giả vờ bắt một con cua và cắt nó cho Kim.
*Bốp*
Kim vỗ nhẹ vào tay Kamol, không quá mạnh.
“Không, tôi sẽ tự mở nó, huh … Tôi cũng sẽ mở một con cho anh” cuối cùng Kim nhẹ nhàng nói. Muốn làm gì đó để đổi lấy công sức đưa Kamol đi nghỉ. Kamol cười nhạt, ngồi lại đợi Kim tự mình bóc tôm. Kamol không muốn xúc phạm Kim quá nhiều. Kamol ngồi dậy nhìn Kim đang cẩn thận bóc ngao cho mình và mỉm cười.
“Em cũng có thể ăn thức ăn của mình, Kim. En không cần phải đưa quá nhiều cho tôi” Kamol nói, và Kim gật đầu, mặc dù vẫn bận rộn với hải sản.
“Đây” Kim đưa những con cua đã được bóc vỏ, chỉ để lại phần thịt cho Kamol. Kim lấy một ít ngao ngọt để ăn một mình.
“Ồ, nóng!” Kim thốt lên khi cậu đặt những con ngao ngọt ngào vào đĩa của mình, phần vỏ vẫn còn giữ nhiệt.
“Này, để tôi xem.” Kamol nhanh chóng đưa cho Kim chiếc khăn giấy để lau tay và nâng nó lên để nhìn những ngón tay đang đỏ bừng vì nóng. Kamol thổi nhẹ trên những đầu ngón tay mảnh mai của Kim. Nó khiến Kim cảm thấy nóng. Những người khác trong bàn giả vờ như vô hình và cố nén một nụ cười.
“Ừm… anh không cần phải làm thế. Nó không nóng như vậy” Kim nói nhẹ nhàng. Cậu ngượng ngùng rút ngón tay khỏi tay Kamol.
“Hãy im lặng. Chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị cho em ăn.” Kim ngồi xuống và ăn những món ăn ngon, thuộc hạ của Kamol tiếp tục rót bia vào ly của Kamol.
“Đừng uống quá say,” Kim cảnh báo, không quá lớn tiếng. Cậu đã thấy Kamol đang ngồi uống vài ly.
“Tôi không say, chỉ một chút thôi” Kamol nhẹ nhàng đáp.
“Có thể cho tôi đồ uống chứ?” Kim hỏi.
“Được rồi” Kamol đáp, và gọi cấp dưới của mình rót cho Kim một cốc bia.
“Đừng uống nhiều đến mức say như hôm đó” Kamol thì thầm nhẹ nhàng. Kim nhướng mày bối rối.
“Hôm đó cái gì?” Kim tò mò hỏi, vì cậu thực sự không thể hiểu nổi. Cậu ấy say như vậy từ khi nào vậy?
“Ngày chúng ta gặp nhau” Kamol thì thầm. Mặt Kim nóng bừng khi mọi ký ức hiện về trong đầu cậu.
“Nếu say như vậy, say như vậy sẽ đến nhờ tôi ôm. Sáng mai đừng nói gì với tôi nếu em không dậy được.” Kamol giả vờ nói chuyện và chế nhạo. Gương mặt của Kim trông gợi cảm hơn trước. Kim quay sang nhéo chân Kamol một cách miễn cưỡng. Kamol cười, nhưng không kêu lên vì đau.
“Kom, anh uống bia này giúp tôi. Tôi không uống nữa”.Kim đưa cho anh ly bia mà cấp dưới của Kamol vừa rót vào ly, đưa cho người ngồi đối diện, Kom cau mày bối rối.
“Kim, cậu không uống sao?” Kom hỏi, Kim lắc đầu.
“Tôi không uống rượu, tôi sợ rằng mình sẽ không thể thức dậy vào ngày mai để ngắm bình minh”, Kim nói đơn giản.
Tiếng cười gượng gạo của Kamol khiến những người trong bàn tò mò.
“Khun Kamol”. Kim quay sang Kamol với giọng trầm. Nên Kamol chỉ ngồi cười chứ không cười. Điều này khiến rất nhiều người tự hỏi liệu Kamol có đang trêu đùa Kim không. Sau đó, mọi người ngồi uống rượu, trò chuyện một cách thoải mái. Thuộc hạ của Kamol cũng ngồi chơi guitar và hát một vài bài hát. Một lúc sau, Kom lên lầu với Baiboon để em đi ngủ. Sau đó anh xuống nhà kiểm tra lại trật tự và giúp dọn dẹp cho dì Nee. Mai và Da nghỉ ngơi. Họ để cấp dưới tự dọn dẹp và dọn dẹp nơi ở.
“Baiboon đã ngủ chưa, Kom?” Kim hỏi sau khi ngồi bên hồ bơi cạnh nhà Kamol. Vì vậy, Kom đã đi lấy cho anh ta một ly nước.
“Tôi cũng không chắc nữa. Tôi đã bảo rm ấy ngủ đi, tôi không đợi” Kom đáp và mỉm cười.
“Baiboon cũng nghe theo lời cậu Kom” Kim nói khi cô nhấp một ngụm soda từ chiếc cốc thông thường của mình. Kamol và Kom nhìn nhau một lúc.
“Vâng” anh ấy trả lời ngắn gọn.
“Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ được không? Ngày mai không phải thức dậy nhìn mặt trời mọc sao?” Kamol hỏi, vẫn nhìn Kim.
“Hãy hứa với tôi rằng anh sẽ không làm bất cứ điều gì tối nay.” Kim hỏi Kamol một lời hứa trước khi Kamol cười nhẹ.
“Được rồi, tôi không làm gì tối nay. Hãy cứ nằm xuống và ôm ấp, được không?” Kamol nói với giọng nghiêm túc, khiến Kim mỉm cười.
“Chúng ta hãy lên lầu,” Kim nói.
“Em lên trước đi. Tôi muốn xem nó sạch sẽ như thế nào” Kamol nói, Kim gật đầu rồi một mình đi lên lầu. Cậu nhanh chóng tắm lại và thay bộ đồ ngủ. Một lúc sau, Kamol theo vào phòng ngủ.
“Hừ, đi tắm nhanh như vậy. Em sợ tôi kêu em cũng tắm cùng ta sao?” Kamol nói đùa.
“Một chút. Đi tắm, nó hôi bia. Đồ ngủ của anh đã sẵn sàng,” Kim nói, chỉ vào tủ nơi treo bộ đồ ngủ của Kamol. Kamol cảm thấy thật tốt khi Kim đã chăm sóc mình như thế này. Kamol sau đó đưa tay ra và nhẹ nhàng hôn lên gò má rực rỡ đang ngồi trước tấm kính.
“Cảm ơn” Kamol nói trước khi lấy khăn tắm và bước vào phòng tắm.
Đột nhiên.
Kim đã bị sốc khi quay lại và thấy Kamol đã mở rèm phòng tắm để tắm. Cậu nhìn qua tấm kính và thấy Kamol khỏa thân và rõ ràng đang tắm. Khuôn mặt hắn rạng rỡ và nóng trở lại. Kamol quay lại và nở một nụ cười nhẹ với Kim.
“Wow đồ ngốc, anh thật táo tợn” Kim nói trước khi trốn ra ngoài đứng ở hiên nhà. Cậu không dám ngồi trong phòng vì sợ sẽ không phản kháng được nếu nhìn Kamol lần nữa. Kim đưa hai tay lên vỗ nhẹ vào má.
“Không ai biết điều gì thực sự khiêu khích” Kim lẩm bẩm, nhưng môi cậu cong lên thành một nụ cười, trước khi dừng lại và suy nghĩ về bất cứ điều gì. Gió mang theo linh khí của biển và mùi hương của nó. Gió thổi vào mặt khiến Kim cảm thấy thư thái hơn. Kim bây giờ nghĩ rằng cậu ấy đang hạnh phúc? Nhưng điều mà Kim nhận ra là …
Hừ …
Một cái vuốt ve mạnh mẽ từ phía sau với hương thơm nhẹ của dầu gội. Điều đó khiến Kim mỉm cười một chút và quay sang Kamol.
“Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ cởi quần áo và đi ra ngoài một lần nữa. Anh mặc đồ ngủ là tốt rồi” Kim châm chọc nói, dáng người cường tráng mỉm cười, hai tay ôm lấy cái bụng phẳng lì của Kim.
“Tôi sẽ chỉ thế khi em nói với tôi” Kamol nói với một nụ cười và hôn nhẹ lên má cậu. Kim cũng ôm lấy cánh tay của Kamol, người đã ôm cậu vào lòng.
“Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng sóng* Kim nói, nhìn lên. Kamol đang hôn má cậu, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cậu. Kim phải rụt cổ lại.
“Khun Kamol? Anh có say không?” Kim hỏi, quay lại nhìn hắn. Kamol cười nhẹ.
“Nếu tôi say, em sẽ không đứng đó như thế này” Kamol đáp và hạ tay xuống bụng Kim.
“Ôi” Kamol hét lên một chút. Nhưng cũng không đau lắm khi Kim nhéo vào mu bàn tay hắn.
“Anh không có chút nghiêm túc gì cả” Kim nói, giọng nghiêm nghị, cười nói.
“Em đã làm tổn thương cơ thể tôi rất nhiều. Em đang âm thầm lên kế hoạch gì vậy?” Kamol giả vờ hỏi, nhướng mày bối rối.
(On top)
“Anh đang định gì vậy?” Kim hỏi. Kamol áp sát mặt vào tai Kim. Mặt cậu nóng bừng vì cậu hiểu ý Kamol muốn truyền đạt.
“Điên rồi, tôi không biết phải nói gì. Tôi buồn ngủ, chúng ta đi ngủ. Mai còn phải dậy đi xem mặt trời mọc sao?” Kim lập tức đổi chủ đề, Kamol biết ngay nhưng không nói gì vì không muốn làm Kim tức giận.
“Đánh thức tôi nhé, tôi muốn dậy, dậy đi ngắm bình minh cùng em” Kamol đáp, trước khi cả hai đi ngủ. Kamol ôm chặt lấy Kim vào ngực. Kim tự di chuyển một cách quen thuộc. Hai người ôm nhau trong yên lặng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
…
…
…
“Aghhhh” Tiếng hét của ai đó, không quá lớn, bước vào phòng vào lúc nửa đêm. Kamol ngay lập tức mở mắt và tỉnh dậy. Mạnh mẽ nhìn người trong tay thì thấy Kim đang ngủ. Sau đó Kamol từ từ buông vòng tay của mình và leo xuống giường. Hắn nắm lấy một chiếc áo choàng và mặc nó trước khi đi ra khỏi phòng. Kamol đi xuống cầu thang và thấy Kom bước vào nhà.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Kamol hỏi khẽ.
“Chúng tôi có một số ở đây, tôi cảm thấy giống như là của ông Chen. Vì vậy, tôi sẽ để một người xử lý nó trước. Sếp không cần phải lo lắng về điều đó”, anh nói.
“Ừm, tôi đến để nghỉ ngơi. Và tôi đã bị tấn công. Nó đáng bị giết” Kamol nói một cách bình tĩnh.
“Cảm ơn rất nhiều vì đã sắp xếp các vệ sĩ. Hãy nói với mọi người rằng đừng sợ hãi vì điều này. Tôi không muốn Kim biết nếu không kỳ nghỉ của em ấy sẽ không vui đâu” Kamol ra lệnh.
“Vâng, thưa sếp,” Kom trả lời.
“Hiện tại cậu có thể đi ngủ. Nếu những người khác xử lý được, liền để bọn họ đi trước.” Kamol nói, và Kom vẫy tay chào lại. Kamol quay trở lại phòng khi biết được nguồn gốc của âm thanh. Kamol cởi áo choàng và quay lại chiếc giường rộng.
“Ồ, anh đã đi đâu vậy?” Giọng Kim hỏi.
“Tôi vào phòng tắm, đi nào, ngủ đi” Kamol nói nhẹ nhàng khi hắn ôm nhẹ lấy cơ thể mảnh mai của cậu. Kim cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Kamol khẽ thở dài. Hắn không muốn Kim biết vì sợ Kim lo lắng.
…
…
…
“Kim, tỉnh lại đi, em không muốn nhìn thấy mặt trời mọc sao?” Giọng nói của Kamol vang lên, khiến Kim từ từ mở mắt ra.
“Mấy giờ rồi?” Kim khẽ hỏi.
“Đã 5 giờ sáng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải tôi nói em đánh thức tôi sao?” Kamol đang nằm nghiêng nhìn bóng dáng mảnh mai mỉm cười hỏi. Kim miễn cưỡng rúc vào lồng ngực mạnh mẽ của Kamol.
“Chà, tôi buồn ngủ” Kim nói với giọng như bị bóp nghẹt. Vì hôm qua chơi thuyền chuối nên cậu ấy thực sự rất mệt.
“Em có định ngủ lại không?” Kamol hỏi, mỉm cười trước biểu hiện của Kim.
“Không, tôi muốn nhìn thấy mặt trời” Kim nói, khiến Kamol cười trong cổ họng vì Kim nói rằng cậu ấy muốn nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng đôi mắt của Kim vẫn đang lim dim, nửa tỉnh, nửa mê không chịu ra khỏi giường.
“Em không thể thức dậy?” Kamol chế nhạo hỏi, và Kim gật đầu. Sau đó, Kamol đứng dậy khỏi giường.
Đột ngột!
“Oh Kamol, anh đang làm gì vậy?” Kim tròn mắt kinh ngạc. Đột nhiên, cơ thể mảnh mai của cậu ấy được nâng lên trong không khí khi Kamol nắm lấy Kim và bế cậu.
“Tôi sẽ đưa em đi xem mặt trời. Hãy ngồi nhìn từ ngoài hiên, em sẽ thấy rõ điều đó” Kamol nói, trước khi mở cửa hiên và dẫn Kim ngồi vào chiếc ghế tựa bằng gỗ đặt ở hiên. Kamol ngồi quay lưng về phía cầu và nắm lấy Kim để nói. Nhặt được nó, Kim ôm chăn theo. Sau đó Kamol đắp chăn lên người hắn và Kim vì gió biển thổi qua vẫn còn lạnh. Bầu trời vẫn còn tối nhưng đã bắt đầu hửng sáng một chút ở phía chân trời với tiếng người nói chuyện và sự náo nhiệt bên dưới phát ra tiếng bíp bíp cho Kim nghe thấy.
“Những người khác đã thức chưa?” Kim khẽ hỏi. Khuôn mặt ngọt ngào của cậu ấy vẫn ẩn trong ngực Kamol.
“Ừm, chắc có người đã thức dậy” Kamol trả lời, trước khi quay ra ban công phòng Kom và Baiboon, khi nghe thấy tiếng mở cửa. Kom và Baiboon rời đi và ngồi trên hiên nhà.
“Dậy đi, Baiboon” Kamol nói.
“Xin chào PKim” Baiboon trả lời vì em ấy có thể nhìn thấy Kim. Kim trùm chăn kín toàn bộ cơ thể và áp mặt vào ngực Kamol.
“Em ngủ ở đây à? Kim đã nói là muốn nhìn mặt trời nhưng em ấy không chịu dậy và tôi phải mang Kim đi như thế này” Kamol nhẹ nhàng nói.
*Bốp*
Kim bực bội vỗ mạnh vào ngực Kamol.
“Tôi đã thức, nhưng mặt trời vẫn chưa mọc. Vì vậy, tôi sẽ cho mắt nghỉ ngơi một chút” Kim nói, nhìn Kamol với khuôn mặt rũ xuống.
“Baiboon, em có muốn đến xem với anh không?” Kim gật đầu và hỏi Baiboon từ phía bên kia ban công.
“Được rồi. Baiboon và tôi đã nói là chúng ta sẽ đi biển. Chúng ta có thể đi cùng nhau không Khun Kamol?” Kim quay lại nhìn Kamol.
“Nhìn đây. Họ sẽ đi biển vào buổi sáng,” Kamol trả lời, biết Kim muốn hỏi. Kim mím môi trầm ngâm.
“Anh có thể lấy Baiboon. Tôi lười xuống nhà quá.” Kim đáp, khiến Kamol mỉm cười vì hắn biết Kim cũng muốn chiều chuộng mình.
“Vâng” Kom đáp, trước khi nói với Baiboon bằng một giọng trầm. Sau đó anh ta đưa Baiboon trở lại phòng khách và đóng cửa ban công. Chỉ còn lại Kamol và Kim, hai người trên ban công phòng riêng của họ. Kim hơi rúc người khi gió thổi vào người. Kamol cũng ôm lấy Kim.
“Người này, làm sao tôi có thể không bị ám ảnh?” Kamol nói khi Kim nhìn về phía chân trời.
“Anh chỉ bị ám ảnh thôi sao?” Kim hỏi. Kamol nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng của Kim.
“Đó không chỉ là một nỗi ám ảnh. Nhưng cũng có những cảm giác khác. Nhưng nếu tôi nói với em, em có tin tôi không?” Kamol hỏi ngược lại, Kim cũng biết Kamol định nói gì.
“Anh không thể nói về nó? Để tôi chuẩn bị trước đã” Kim trả lời, khiến Kamol bật cười.
“Được rồi, khi em đã sẵn sàng, hãy cho tôi biết” Kamol nói, trước khi siết chặt cái ôm. Hai người đang nằm trên ghế bành nói về những điều chung. Dù gió lạnh đến đâu, Kamol và Kim vẫn cảm nhận được sự ấm áp khi ôm nhau.
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa. Sau đó Kamol mở nó ra và thấy Da đang bưng một cái khay với hai tách cà phê nóng.
“PKom nói rằng Khun Kamol và Khun Kim đã thức dậy. Sau đó, dì Nee bảo Da mang một ít cà phê lên” người phụ nữ nói.
“Cảm ơn” Kamol đáp, cầm lấy khay cà phê trên tay, hắn đóng cửa lại và bước tới chỗ Kim trên hiên nhà.
“Ai gõ cửa?” Kim nhướng mày hỏi khi nhìn thấy khay cà phê trên tay Kamol.
“Da, cô ấy mang cà phê cho em, dậy uống một chút đi. Nóng quá” Kamol nói vậy Kim từ từ ngồi xuống và để Kim dựa vào bộ ngực cường tráng của mình với tấm chăn che chân của Kim.
“Ha… Tôi cảm thấy tốt, ngồi uống cà phê nóng, chờ mặt trời mọc.” Kim nói với một nụ cười, khi cậu bắt đầu nhìn thấy mặt trời mọc ở phía chân trời một chút.
“Tôi rất vui vì em đang cảm thấy khỏe” Kamol đáp, nhấp một ngụm cà phê. Kim khẽ quay lại nhìn hắn.
“Lần cuối cùng anh nghỉ ngơi như thế này là khi nào?” Kim tò mò hỏi. Kamol im lặng một lúc trước khi lắc đầu từ bên này sang bên kia.
“Tôi không biết, tôi không nhớ, nhưng tôi biết đã lâu rồi. Đôi khi tôi đi du lịch một chút, tôi không biết có phải là nghỉ hay không. Bởi vì nó luôn gắn liền với công việc” Kamol trả lời.
“Và lần này? Nó có liên quan gì đến công việc không?” Kim liền hỏi.
“Ờ, không, lần này tôi thực sự muốn nghỉ ngơi với em. Tôi có thể đảm bảo với em là hoàn toàn không liên quan đến công việc”, Kamol nói với giọng nghiêm túc, khiến Kim mỉm cười và họ quay mặt về phía mặt trời với tấm lưng mảnh mai tựa vào cậu mạnh mẽ của hắn.
The end