Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 16
“Này, trông tôi có giống một cậu bé ngọt ngào không?” Kim khịt mũi sau khi bị lôi ra khỏi nhà hàng trong bối cảnh những khách quen khác đang náo loạn, nhưng người chủ đã đến nói chuyện với những khách quen khác để họ bớt hoảng sợ.
“Đừng nghe tên đó, trong mắt hắn không có một tia sáng tốt”
Kamol trầm giọng nói, hắn cho rằng kể đó chỉ đến phá hoại môi trường tốt đẹp của hắn mới làm cho hắn buồn bực.
“Nếu anh ta không có chút gì tốt bụng, tại sao anh ta lại giúp anh có được các chàng trai? Hừm, tôi tự hỏi liệu anh có định trở thành một khách hàng tuyệt vời cho anh ta không”, Kim nói đùa.
“Kim à, tôi là người bình thường có ham muốn tình dục như tất cả những người khác. Trước khi gặp em, tôi cần tìm người để trút bầu tâm sự, nhưng giờ có em rồi, tôi không dám tìm ai nữa” Kamol nói với một giọng nghiêm túc khiến Kim quay mặt đi và nhìn sang hướng khác.
“Tôi không quan tâm nếu anh đi tìm người khác, tôi không nói gì cả” Kim nói nhẹ nhàng bởi vì, mặc dù cậu ấy đang nghĩ về việc liệu Kamol có thực sự đi với người khác hay không, cậu ấy sẽ không nói những gì mình thực sự nghĩ.
“Kim” hắn ta gọi Kim bằng một giọng dữ dội nhưng Kim vẫn im lặng.
Kamol nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc vẫn còn đó và quay đi chỗ khác trước khi mỉm cười nhẹ.
“Được rồi, nếu em muốn tôi đi gặp người khác, tôi sẽ đi để em đi rồi em về.” Kamol nói khiến khuôn mặt Kim cứng đờ và tê dại, cậu lập tức quay lại nhìn vào đôi mắt xanh lục.
“Được thôi! Thôi, kiếm người thay tôi đi” Kim khàn giọng nói trước khi đứng dậy.
Kamol nắm lấy cổ tay mảnh mai trước “Em đi đâu vậy? Em chưa ăn” Kamol nói.
“Tôi no rồi! Tôi mời anh dẫn đi ăn và gặp một cậu bé để bầu bạn, anh sẽ quay lại” Kim nói trúng bàn tay mạnh mẽ của Kamol và loạng choạng bước tới.
Kamol quay lại và gật đầu cho họ làm theo ngay lập tức.
“Sếp” Ruth gọi Kamol.
“Tôi chỉ đang nói đùa với người vợ đáng yêu của tôi” Kamol nói trong tâm trạng vui vẻ, hắn chỉ muốn xem phản ứng của Kim.
“Gọi nhân viên thanh toán” Kamol vừa uống nước vừa đứng dậy, gửi tiền mặt cho Kom để thanh toán tiền đồ ăn rồi đi theo Kim.
…
…
…
Người ngu ngốc.
Kim đứng bên xe chửi thầm trong đầu, sau đó quay lại nhìn thuộc hạ của Kamol vẫn không nói gì.
“Khởi động xe, chúng ta đi” Kim nói một cách khô khan, nhưng cố gắng kiềm chế tính khí của mình để không dọa dẫm. Kim tự nhủ trong lòng rằng mình không cảm thấy ghen tuông hay chiếm hữu.
“Nhưng cậu chưa nói với Khun Kamol rằng cậu sẽ trở lại”, thuộc hạ của Kamol nói.
“Vậy làm sao anh biết được? Anh và ông chủ của anh không có liên hệ mật thiết với nhau phải không? Vì vậy, anh có thể gửi cho tôi, có hay không? Tôi có thể bắt taxi, tốt thôi,”
Kim nói với giọng gắt gỏng, Ngay từ đầu, cậu không muốn đe dọa thuộc hạ của Kamol. Nhưng lúc này, cậu cảm thấy mình muốn uy hiếp tất cả bọn họ. Kim giả vờ đi bộ đến con đường trước cửa hàng, thuộc hạ của Kamol vội vàng chạy tới chặn Kim lại.
“Khun Kim, xin hãy đợi trước” thuộc hạ của Kamol nói với giọng lịch sự.
“Tại sao tôi phải đợi? Ạn không nghe thấy tôi nói gì? Sếp của anh sẽ đi nơi khác” Kim nói lại và cảm thấy có chút uất ức trong lòng.
“Em đi đâu vậy Kim?” Giọng nói phía sau khiến Kim dừng lại, bất mãn nhìn hắn nhưng hắn không nói gì. Kim bước tới chỗ thuộc hạ, Kamol đang ở trước mặt cậu bước một bước dài rồi cũng nhanh chóng theo sau.
“Đi thôi!” Kim hét vào mặt Kamol, khi Kamol đến gặp Kim, hắn đã nắm lấy cánh tay của cậu và kéo cậu trở lại xe của mình.
“Tại sao lại ôm tôi? Tôi về nhà!” Kim hét vào mặt Kamol.
“Vậy thì về nhà thôi” Kamol nói rồi quay lại, nhưng mắt hắn chói lóa, dường như anh hài lòng với tình trạng của Kim lúc này.
“Tôi sẽ trở lại, tại sao anh cũng đến?” Kim hỏi.
“Làm sao tôi có thể để vợ tôi một mình được? Lên xe đi và đừng cứng đầu như vậy”, Kamol ôm eo cậu và đi về phía xe nói.
Kim cố gắng ngồi xa Kamol.
“Kim” Kamol gọi lại Kim, sẵn sàng ôm Kim, nhưng Kim quay lại chỉ vào mặt Kamol trước.
“Này! Đừng chạm vào tôi” Kim hét lên trong xe, khi thuộc hạ của Kamol lái xe về nhà.
“Tại sao tôi không thể chạm vào em?” Kamol trầm giọng hỏi, Kim hơi ngẩng đầu.
“Từ giờ, đừng chạm vào tôi, tôi không muốn mắc bệnh gì cả” Kim nói, khiến Kamol dừng lại một lúc trước khi mỉm cười tinh nghịch.
“Này, em nghĩ thế nào?” Kamol nói nhỏ.
“Tại sao bạn lại để tất cả các SweetBoys vào một chỗ? Tôi phải sợ hãi” Kim nói một lần nữa, Kamol nhìn Kim một cách nghiêm túc.
“Khi ở với Kim và những người khác, tôi luôn sử dụng bao cao su và sau đó tôi kiểm tra sức khỏe hàng năm. Nếu em không tin tôi, em có muốn xem giấy chứng nhận y tế không? Lần gần đây nhất tôi có là từ tháng trước” Kamol giải thích, nhưng Kim vẫn cảm thấy nhói trong tim.
“Nhưng điều đó không đảm bảo với tôi bất cứ điều gì nếu anh mắc bệnh sau đó. Ai biết trước được tương lai” Kim nói với một giọng khó chịu.
“Và tôi sẽ mắc bệnh ở đâu?” Kamol hỏi.
“Những đứa trẻ lạc đường thì sao?” Kim nghiêm giọng nói. Cậu cảm thấy mình thở gấp gáp với thứ gì đó đè lên ngực. Kim chưa bao giờ mất tỉnh táo đến thế, cậu cũng chưa bao giờ quát mắng ai như vậy. Kim chưa bao giờ bắt nạt ai đó như thế này trước đây.
“Tôi đã nói rằng tôi luôn sử dụng bao cao su,” Kamol nói đùa và chế nhạo Kim một lần nữa. Kom đang ngồi trước mặt anh lắc đầu ngán ngẩm trước sự hèn nhát của chủ nhân.
Kim trừng mắt nhìn Kamol, trước khi hít một hơi thật sâu và quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn hắn. Càng tranh luận, cậu càng tức giận.
Kamol cười nhẹ khi nhìn thấy biểu hiện của Kim, nhưng không chọc tức cậu thêm nữa.
Kim không đợi ai mở cửa cho mình, cậu tự mở rồi nhanh chóng vào nhà.
“Điều này trông thật tuyệt vời, chỉ cần mang những món đồ cậu ấy đã mua đến phòng của tôi.” Kamol quay lại nói với cấp dưới của mình trước khi đi theo Kim. Vừa bước vào nhà, hắn đã nhanh chóng bắt gặp bóng lưng của Kim đang bước lên cầu thang vào phòng ngủ.
“Thưa sếp, tối nay sếp có một cuộc hẹn với Bộ trưởng Thosapol.” Kom bước tới để nhắc nhở Kamol về cam kết của mình. Kamal đồng ý.
“Đi nghỉ ngơi một chút trước khi đi, đến lúc phải đi, hãy đến tìm tôi”, Kamol nói, trước khi theo Kim vào phòng ngủ.
Vừa mở cửa không tìm thấy bóng dáng nhỏ bé, nhưng hắn đã nghe thấy tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm.
“Này, vòi hoa sen có thể giúp em bình tĩnh lại không?” Kamol cười lẩm bẩm và ngồi dưới chân giường nhìn ra cửa phòng tắm.
Kim tắm xong mặc quần áo thì hơi giật mình khi thấy Kamol đang ngồi nhìn mình nhưng chỉnh mặt lại tỏ ra dịu dàng không nói gì nhưng điều này để kamol biết Kim vẫn còn giận mình.
“Lại đây, Kim” Kamol gọi với dáng người mảnh khảnh, nhưng Kim không để tâm và bước đến sấy tóc trước bàn trang điểm.
“Kim” Kamol gọi bằng một giọng trầm, đôi mắt hắn nhìn Kim qua gương.
“Nói cho tôi biết” Kim nói nhỏ. Kim vẫn quyết tâm giữ phong thái bình thường như mọi khi.
“Tôi nói là đến đây”- Kamol ra lệnh một lần nữa. Kim hít một hơi thật sâu trước khi di chuyển nhẹ để giữ khoảng cách.
“Đến gần hơn”- Kamol gọi lại, nhưng Kim vẫn không quan tâm.
“Lại gần …” Kamol lặp lại với đôi mắt vô hồn, Kim nhìn hắn qua gương. Kamol tiến lại gần hơn trước cho đến khi Kamol nắm lấy Kim ngồi vào lòng mạnh mẽ của hắn và ôm lấy vòng eo thon gọn của Kim để giữ cho cậu không bỏ chạy.
“Thật tức giận hả?” Kamol nói với giọng nhẹ nhàng hơn.
“Tại sao tôi lại giận anh?” Kim hỏi mà không nhìn Kamol, cả hai môi nhẹ nhàng áp vào nhau trước khi Kamol sẽ dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi Kim.
“Là em bảo tôi đi tìm người khác, vậy sao em lại tức giận?” Kamol giả vờ hỏi.
“Tôi không tức giận, ngoài ra, anh làm gì là tùy anh. Tôi không có quyền cấm anh muốn làm gì, chỉ cần đừng sinh bệnh cho tôi là được” Kim nghiêm giọng nói.
“Em tại sao không có quyền? Tôi đưa em tới đây, giới thiệu em với cấp dưới của mình còn chưa khẳng định em có quyền sao?” Kamol nói, Kim trầm lặng một chút.
“Hơn nữa, em còn có tôi, Kim. Em có chồng là ông chủ. Và vợ của tôi, tại sao tôi lại đi tìm người khác?” Kamol hỏi nhỏ.
“Vợ anh có phải là người có gu thẩm mỹ như vậy không?” Kim hỏi. “Nếu trong tương lai anh tìm được ai đó hợp khẩu vị với mình, anh sẽ đưa người ấy đến đây, giống như tôi, đúng không?” Kim nói khi nhìn Kamol với đôi mắt run rẩy.
“Thôi đi Kim, đừng có nói lung tung nữa, em không tin tôi chút nào, vậy hãy chờ xem hành động của tôi” Kamol nói một cách thờ ơ khiến Kim im lặng.
“Tối nay tôi phải đi làm vài việc vặt, có thể sẽ về muộn, em ngủ trước đi” Kamol đổi chủ đề để không gây gổ với Kim lần nữa.
Kim nhìn vào mặt Kamol khi nghe điều đó.
“Tôi không đi tìm ai cả, tôi chỉ nói về công việc, khi nào xong việc tôi sẽ quay lại, tin tôi đi. Đừng nghĩ như vậy nữa, khi chúng ta vào cửa hàng, tôi chỉ nói đùa với em thôi” Kamol nói với giọng nghiêm túc.
Kim không nói gì, nhưng cậu hơi an tâm vì Kamol không thực sự muốn đi ngủ với người khác.
“Anh buông tôi ra được không?” Kim hỏi nên Kamol cho phép Kim đứng lên.
“Chuẩn bị quần áo cho tôi, tôi đi tắm một chút” Kamol nói với Kim, ôm đầu cậu lại và đặt lên thái dương Kim một nụ hôn rồi đi về phía phòng tắm, Kim nhìn Kamol với vẻ mặt nghiêm túc.
Giờ đây trái tim Kim đang hoang mang và lo sợ trước mối quan hệ đột ngột giữa cậu và Kamol, khiến Kim cảm thấy bất an về điều gì đó, vì cậu không biết chính xác cảm giác của mình về Kamol như thế nào.
Tôi mới gặp anh ấy vài ngày trước, Kim tự nhắc mình trước khi đi mở tủ để chuẩn bị quần áo cho Kamol, như hắn ấy đã nói với cậu ấy.
_________________________
Đã 5 ngày trôi qua.
Kim về đến nhà Kamol, Kim hẹn đi chơi Daytona Besch, vì Jin gửi công việc qua email đến nhà cậu đã được một tuần rồi. Thời gian trôi đi đâu khi Kamol không có mặt? Phải luôn có ai đó theo dõi anh ấy, Kamol vẫn bận rộn như mọi khi.
Hắn về muộn nhưng ngay khi xong việc Kamol lao về nhà nhanh nhất có thể. Hắn lao vào ôm Kim ngủ và Kim cũng đã quen với cuộc sống trong ngôi nhà to lớn đó rồi, ít ra còn có Baiboon coi cậu là bạn, người mà Kim có thể nói chuyện.
Đối với chiếc giường …
“Tên điên! Tôi bầm dập, thấy không?” Tiếng hét của Kim lúc sáng khi hắn ta ngồi ngực trần trên chiếc giường rộng, phía dưới được đắp bằng một tấm chăn.
“Và ai đã yêu cầu tôi đánh mình mạnh hơn, một đứa trẻ?” Kamol, người đang ngồi uống cà phê trên ghế ngoài ban công, hỏi ngược lại. Điều này khiến mặt Kim tái đi, không thể cãi lại được. Bởi vì đêm nào cũng thế, có điều gì đó bên trong Kim đang yêu cầu Kamol ra tay bạo lực hết lần này đến lần khác, càng bị trói thì những cú đánh của lòng bàn tay hắn càng mạnh. Cặp mông của Kim khiến Kamol càng thấy nứng và cảnh giác hơn. Kamol không bao giờ từ chối những yêu cầu đó, bởi vì Kamol cũng thích bạo lực một chút với bên kia, Kim gầm gừ thật thấp.
“Đưa cho tôi một chiếc khăn” Kim nói khi họ hoàn toàn khỏa thân dưới tấm chăn.
“Hãy đến và lấy nó” Kamol trả lời.
“Chà, tôi đang khỏa thân nên tôi không thể tự mình đi lấy nó” Kim trả lời.
“Có gì phải xấu hổ chứ? Tôi đã nhìn thấy mọi ngóc ngách rồi còn gì” Kamol trả lời và Kim mím môi nhìn Kamol với đôi mắt mờ đục, không chịu ra khỏi giường, cậu vẫn nằm yên.
“Được rồi, em thật cứng đầu” Kamol nói một cách mỉa mai, trước khi đứng dậy đi tìm một chiếc khăn tắm.
Kim nhanh chóng vào phòng tắm.
…
…
…
“Hôm nay tôi sẽ về khoảng 5 giờ chiều, nếu không có việc gì gấp” Kamol nói khi ngồi ăn sáng với Kim và Baiboon, mỗi ngày Kim đều đưa Baiboon đi ăn cùng họ, Baiboon rất ân cần, nhưng em ấy không có thể xung khắc với Kim.
“Tôi và Baiboon có thể đi mua sắm ở trung tâm thương mại vào chiều muộn được không?” Kim hỏi.
“Được, tôi sẽ để Kom và Kick đi với em” Kamol trả lời gửi Kom và Kick đi.
“Hmm” Kim thản nhiên trả lời, Khi các cô gái mang món tráng miệng đến phục vụ nó, Kim nhìn thẳng vào một trong số họ, trước khi cô gái rời đi.
“Có chuyện gì xảy ra?” Kamol nhìn biểu hiện của Kim, hỏi: Tại sao tôi có thể cảm thấy Kim chưa hài lòng với một điều gì đó ở tôi?
“Không” Kim trả lời bằng một giọng bình thường và quay sang mời Baiboon ăn đồ ngọt mà người dì đã chuẩn bị.
“Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng trở về, ra ngoài đi, đừng đi xa Kom và Kick, em hiểu không?” Kamol lặp lại khi Kim bước ra để đưa Kamol ra xe.
“Tôi biết, amn luôn đặt hàng như vậy” Kim nói trước khi Kamol hôn lên má cậu ấy trước mặt vệ sĩ và lên xe
“Tại sao em lại mỉm cười Baiboon?” Kim hỏi, quay sang người thanh niên đang tươi cười phía sau.
“Mặt của PKim đỏ lắm, rất dễ thương” Baiboon nói khiến mặt Kim nóng hơn trước. Cậu định giữ bình tĩnh và không cảm thấy xấu hổ, nhưng khi nghe Baiboon nói vậy khiến Kim không nói nên lời.
“Trời nóng quá, vào nhà đi” Kim lẩm bẩm trước khi ôm cổ Baiboon bước vào nhà.
…
…
…
“Cậu định mua gì vậy, Khun Kim?” Kom hỏi khi cùng Kim và Baiboon lái xe về phía trung tâm mua sắm.
“Tôi sẽ mua quần áo mới cho Baiboon” Kim trả lời khiến cậu bé ngồi cạnh cậu nhìn mình ngay lập tức.
“Không phải PKim đã nói rằng P sẽ mua quần áo cho mình sao? Tại sao P lại tặng món quà này cho Baiboon?” Baiboon hỏi ngay, Kim cười với em.
“Nếu anh nói với dmy là dẫn em đi mua quần áo, em có đồng ý tới không?” Kim hỏi.
“PKim, không cần thiết đâu, quần áo của Baiboon vẫn có thể mặc được” Baiboon kính cẩn nói, nhìn Kom đang ngồi ở ghế hành khách phía trước.
“PKom, làm ơn nói chuyện với PKim giùm em” Baiboon quay lại nói với Kom.
“Tôi không thể làm trái mệnh lệnh của vợ sếp, Baiboon” Kom nói khiến Baiboon phồng má, nhìn Baiboon bây giờ, em ấy trông rạng rỡ hơn trước rất nhiều.
“Nào Baiboon, anh muốn làm hài lòng em” Kim đáp, Baiboon không thể nói gì, bởi vì dù sao Kim cũng cứng đầu và sẽ mua nó.
Khi họ đến trung tâm mua sắm, Kim và Baiboon cùng nhau đi phía trước, Kom và Kick đi theo phía sau. Kim đã đưa Baiboon đến nhiều cửa hàng đó và không ngừng tìm kiếm những bộ quần áo mà Baiboon thích. Những gì bạn thích, bạn sẽ xem và mua.
“PKim, Baiboon muốn đi vệ sinh” người thanh niên nói với Kim.
“À vậy đi Kom, tôi sẽ chọn áo sơ mi, đợi ở đây” Kim nói trước khi quay sang bảo Kom đưa Baiboon vào phòng tắm.
Kim đang đứng chọn áo, cho đến khi cảm thấy Kick bước vào đứng cạnh mình, khi nhìn lên mới biết Kick đang đứng cạnh ai đó.
“Ta chỉ tới chào người đẹp. Ngươi tại sao lại xen vào?” giọng một người đàn ông vang lên, Kim nhìn sang phía khác, nhưng cậu cảm thấy quen thuộc với giọng nói đó, nhưng Kim không thể nhớ ở đâu.
“Đừng làm vậy, Khun Kim không tiện nói chuyện với cậu đâu, Khun Danai” Kick nói giọng đều đều, Kim nhận thấy người kia đi cùng với hai người khác.
“Anh là ai?” Kim hỏi với giọng bình thường.
“Không ai cả, tôi nghĩ chúng ta phải ra ngoài và gặp PKom” Kick nói để Kim biết rằng anh không muốn cậu nói chuyện với người này quá nhiều.
“Chờ đã” Danai nắm lấy cổ tay Kim, trong khi Kick dẫn Kim đến cửa cửa hàng.
Kick cũng nắm lấy cổ tay Danai.
“Hãy buông tay cậu ấy ra, Khun Danai. Nếu anh không muốn chuyện này đến tai sếp của tôi” Kick đe dọa,
Danai buông tay ra và nở một nụ cười trên môi hắn.
“Không phải vì sợ sếp của cậu mà là tôi hỏi người đẹp trước mặt, liên quan gì đến sếp của cậu? Nhìn chủ nhân bọn họ như vậy ghen tị, ôi không phải người làm của bọn họ. Bởi vì bạn là ông chủ của họ, họ không có bất kỳ người thân ở đâu cả” Danai nói với một lời chế nhạo mới, điều này khiến Kim ngay lập tức không thích khuôn mặt của người này.
“Vậy thì tại sao anh lại muốn biết?” Kom hỏi với một giọng nghiêm khắc.
“Làm sao chúng ta có thể quen nhau được? Tôi cũng biết Kamol” Danai nói trong khi nhìn Kim với ánh mắt tinh nghịch.
The end