Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 12
Một lúc sau, xe của Kamol dừng lại trước ngôi nhà lớn. Một vệ sĩ vội vàng bước tới mở cửa xe cho cậu.
“Ra khỏi xe” Kamol nói nhỏ nhưng Kim vẫn im lặng.
“Kim, tôi đã bảo em xuống xe.” Kamol – người đã xuống xe, nghiêng người và nói với Kim – người vẫn đang ngồi.
“Em tự mình đi xuống hay là muốn tôi cõng em trước mặt thuộc hạ?”
Kamol hỏi lại khiến Kim la lên một tiếng nhỏ trước khi đồng ý bước ra khỏi xe. Đôi mắt tròn xoe nhìn Kamol và đôi mắt xanh lục của cậu rung lên. Nhưng Kamol không biết phải giải thích điều đó như thế nào, vì vậy hắn nắm lấy eo Kim và vòng tay mạnh mẽ của mình quanh cậu.
“Này, buông tôi ra, anh tại sao ôm tôi?” Kim cố gắng đẩy lồng ngực mạnh mẽ của Kamol ra khỏi mình nhưng Kamol đã ôm chặt cậu hơn. Hắn quay lại nhìn cậu với ánh mắt sắc bén.
“Chúng tôi lên lầu nghỉ ngơi đi, khi nào đến giờ ăn tối sẽ xuống. Sau đó tôi muốn cậu gọi mọi người trong nhà đến phòng họp gặp nhau” Kamol nói với Kom. Kom cúi đầu vì anh biết rất rõ Kamol sẽ làm gì.
“Đi nghỉ đi” ra lệnh cho Kom vì Kamol biết rằng, giống như hắn, Kom vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Khi Kamol ra lệnh cho thuộc hạ, hắn ôm eo Kim đi về phía ngôi nhà. Kim muốn nổi dậy nhưng không thể chống lại lực lượng của Kamol nên đành phải đi theo hắn ta.
Kim liếc sang nhà Kamol, có một phụ nữ trẻ (hoặc Baiboon) và một bà già từ trong căn phòng nhìn ra trước khi vội vàng quay mặt đi khi nhận thấy ánh mắt của Kim.
Đánh giá bộ quần áo họ đang mặc, Kim cho rằng đó là người hầu của Kim.
“Không cần gấp gáp, trong chốc lát tôi sẽ dẫn em đi tham quan nhà của chúng ta” Kamol nhấn mạnh từ của chúng ta khiến Kim sắc mặt đỏ bừng. Kamol bước lên cầu thang lên tầng cao nhất và dừng lại trước một căn phòng, Kim biết ngay đó là phòng ngủ, đôi chân gầy guộc của cậu dừng lại ở đó.
“Có chuyện gì?” Kamol khẽ hỏi, bây giờ cơ thể Kamol muốn được nghỉ ngơi.
“Tôi hoàn toàn không muốn vào,” Kim nói với giọng nghiêm túc.
“Tại sao?” Kamol hỏi.
“Nếu anh muốn tôi ở lại đây, hãy chuẩn bị phòng cho tôi. Tôi sẽ không ngủ với anh.” Kim đưa ra tối hậu thư.
Cậu biết rằng mình không thể thoát khỏi Kamol và vì không thể trốn thoát, cậu phải thương lượng. Vì hạnh phúc của riêng bản thân. Lông mày của Kamol nhíu lại.
“Đó không phải là vấn đề lớn,” Kamol trả lời dùng sức đẩy Kim vào phòng cho đến khi Kim bước vào phòng.
“Đau quá! Anh Kamol, sao anh làm khó tôi vậy?” Kim hét lên.
“Em thích đúng không?” Kamol trả lời ngay lập tức, khiến má Kim đỏ bừng vì cậu ấy biết điều đó có nghĩa gì với Kamol.
“Thật là điên rồ, tôi không thích nó chút nào,” Kim nói, nhưng không giao tiếp bằng mắt với Kamol, điều này khiến Kamol khẽ mỉm cười.
“Rồi em sẽ quen thôi, nhưng tốt hơn chúng ta nên đi ngủ bây giờ. Em biết không, tôi xuống máy bay đi tìm em ngay. Tôi khó ngủ nên em phải nằm xuống cho toi một cái.”Kamol nói, cởi cà vạt và áo khoác cho đến khi chiếc áo sơ mi được cởi ra để giảm bớt cảm giác khó chịu. Kim mới thở phào nhẹ nhõm.
“Kamol, tôi nghĩ hai chúng ta có thể nói thêm một chút về chuyện đó,” Kim nói trong khi cậu vẫn có vẻ rất bối rối.
“Đi ngủ thôi,” Kamol nói trước khi kéo Kim vào lòng nằm xuống chiếc giường rộng và kéo Kim vào ngực, ôm chặt. Kim vùng vẫy một chút nhưng biết sức mình không chống chọi nổi nên đành đứng im.
“Nói tóm lại, em khá dễ thương,” Kamol nói và hôn nhẹ lên má cậu. Kim quay lại và mím chặt môi.
“Vậy, anh thực sự muốn tôi ở đây làm vợ của anh sao?” Kim hỏi một cách khô khan.
“Đúng,” Kamol trả lời.
“Mặc dù hai chúng ta không yêu nhau và chỉ ngủ với nhau hai lần?” Kim hỏi thẳng thừng.
“Nó không chỉ hai lần, nhưng chúng ta không thể thu hẹp nó một cách hợp lý vì lúc đó em vẫn đang rên rỉ với một giọng rất ngọt ngào.” Những bình luận đó khiến mặt Kim đỏ bừng.
“Khun Kamol!” Kim hét lên, ấn mạnh vào ngực để làm dịu đi cảm giác khó chịu do lời nói của Kamol gây ra.
“Suỵt, bình tĩnh đi, em nói rằng chúng ta không yêu nhau, đó là sự thật. Nhưng tôi có thể nói rằng tôi thực sự thích em, tôi thực sự thích em rất nhiều và tôi nghĩ rằng em sẽ sớm làm cho tôi yêu em đến tận xương tủy. Đối với em, tôi sẽ khiến em yêu tôi. Yêu, có lẽ, em có thể bắt đầu yêu tôi ngay bây giờ” Kamol nhắm mắt nói. Kim cau mày nhìn người đàn ông đang ôm mình đầy khó hiểu, sao Kamol lại hành động như mọi thứ dễ dàng vậy?
“Hãy tiếp tục mơ đi,” Kim nói, nhưng Kamol vẫn mỉm cười với khóe miệng dù hắn đang nhắm mắt.
“Vậy nên em đã đồng ý ở lại đây với tớ, đừng bỏ trốn nữa nếu không muốn bị trừng phạt” Kamol nói.
Kim không trả lời. Nhưng im lặng với Kamol, nghĩ về điều đó và nhìn người đang nhắm mắt bên cạnh mình với vẻ khó hiểu. Tại sao Kamol lại thích Kim? Có lẽ trời nóng. Chỉ nghĩ về mối tình của cậu với Kamol, Kim thừa nhận rằng Kamol khiến cậu cảm thấy sung mãn. Nhưng trong thâm tâm, Kim lại miễn cưỡng thừa nhận đó là sự thật.
Kim trầm ngâm nhìn khuôn mặt của Moreno, được che phủ bởi bộ ria mép của Kamol. Người trước mặt cậu thực sự là một người đàn ông rất đẹp trai. Mọi thứ ở hắn ta đẹp, nhìn xuống bờ môi gợn sóng là Kim lại phải đỏ mặt.
Đối với đôi môi đó mà hôn và nâng niu toàn bộ cơ thể của Kim. Tiếng thở khe khẽ của Kamol khiến Kim vội vàng lùi lại.
Tại sao mình lại thấy cả tin? Đột nhiên mình đồng ý ở với một kẻ điên cuồng sức mạnh đã ra lệnh như vậy? Kim nghĩ trước khi làm một động tác nhỏ để thoát khỏi vòng tay của Kamol, nhưng Kamol vẫn ôm chặt Kim, Kim khẽ thở dài, sau đó cậu hy vọng rằng Kamol đang ngủ ngon.
Một lúc sau, Kim thoát ra khỏi vòng tay của Kamol, để đứng cạnh giường.
Tôi nghi ngờ hắn đang rất mệt, liệu hắn có biết nếu tôi lấy gối che mũi hắn không? Kim nhìn quanh phòng Kamol trước khi mở cửa phòng ngủ.
“Anh đi đâu vậy, Khun Kim?” giọng nói của thuộc hạ Kamol đang đứng trước cửa phòng hét lên, khiến Kim giật nảy mình.
“Ồ không, tôi chỉ muốn dạo quanh và khám phá, được không?” Kim hỏi với giọng điềm tĩnh mặc dù tim cậu đập thình thịch vì sợ hãi trước thái độ của cấp dưới.
“Anh có được phép?” hỏi người kia, như thường lệ.
“Khun Kamol đang ngủ, tôi có thể đi xung quanh được không? Nếu anh sợ tôi sẽ bỏ chạy, hãy theo tôi” Kim nói và rời đi, thuộc hạ của Kamol im lặng một lúc, trước khi cúi đầu.
“Xin mời” thuộc hạ của Kamol đáp lại vì anh ta biết rằng Kim không thể trốn thoát, nhưng mối quan tâm của anh ta là sợ rằng ông chủ của anh ta sẽ thức dậy và không thấy Kim ở bên cạnh mình.
—–
“Clemes, và Whipped Cream, xuống!” Tiếng hét khiến tiếng gầm của những con hổ lớn dừng lại và sau đó chúng nằm vật xuống đất, điều này gây ấn tượng lớn với Kim khi cậu nhìn người đang ôm mình.
Nuốt nước bọt một cách miễn cưỡng, cậu tự nghĩ rằng thà một trong những con hổ lớn húc mình còn hơn được nhìn thấy đôi mắt của người đã cứu cậu.
“Em đang làm cái quái gì vậy Kim?” Giọng nói của Kamol lại vang lên, khiến các thuộc hạ chạy theo, dừng lại và nhìn cậu với vẻ quan tâm.
“Tôi… tôi…” Kim ngạc nhiên không nói nên lời.
Kamol quay lại nhìn cấp dưới của mình với ánh mắt giận dữ.
“Đi vào phòng họp ngay bây giờ!” Kamol hét lớn, trước khi giật mạnh cánh tay của Kim để bắt cậu đi theo hắn ta.
Kim không cưỡng lại được, Kamol kéo anh vào đại sảnh.
“Đau quá, Khun Kamol, buông tôi ra!” Kim hét lên ngay cái dáng cao ráo.
“Không cần phải than vãn Kim! Nếu tôi đánh em một tích tắc sau đó thì nó sẽ còn đau hơn, em biết không ?!” Kamol nói với một giọng trầm.
Đám thuộc hạ đi theo sau im bặt, Kim quay lại thì thấy Kick đang cúi gằm mặt.
Vẻ mặt anh ta lộ vẻ lo lắng, ngay cả bản thân Kim cũng nhận ra.
“Chuyện gì đã xảy ra, thưa ngài?” dường như anh ta không biết gì cả.
“Ai đưa Kim đi dạo !?” Kamol hỏi lớn.
“Là tôi” Kick đáp lại một cách nghiêm túc.
Kamol đánh anh ấy thật mạnh.
Cú đá rơi xuống đất ở giữa phòng, Kamol lao thẳng vào người thuộc hạ của mình với một lực rất mạnh.
“Anh đang nghĩ gì khi dẫn nó đi dạo!? Tôi đã ra lệnh cho nó, phải không? Đừng để bất cứ ai không có thẩm quyền đến gần những con hổ!” Kamol hét lớn.
Người có máu che miệng đứng dậy và cúi đầu về phía Kamol.
“Tôi xin lỗi thưa ngài, tôi đã không cẩn thận, ngài có thể trừng phạt tôi” Kick nói nhận trách nhiệm, Kamol nắm chặt tay, anh đưa tay ra cho thuộc hạ của mình.
“Dừng lại Kamol !!” Giọng nói trong trẻo của Kim phát ra nắm lấy cánh tay Kamol.
Kamol dừng lại và quay lại nhìn Kim với vẻ mặt nghiêm túc. Kim ngay lập tức bước tới và đặt mình giữa Kamol và Kick.
“Đừng làm gì nữa !!” Kim nói.
“Tại sao?” Kamol hỏi với giọng trầm, khó chịu, nhìn ra vấn đề.
“Đó không phải lỗi của anh ấy. Đó là lỗi của tôi, Kick nói với tôi là bị cấm, nhưng tôi đã chạy đi để anh ấy lại một mình. Vì vậy, nếu anh phải trừng phạt ai đó, hãy trừng phạt tôi, nhưng đừng trừng phạt những người không liên quan”- Kim nghiêm giọng nói khiến cấp dưới của Kamol kinh ngạc nhìn nhau vì khi Kamol tức giận hay bực bội thì không ai có thể ngăn cản và cũng không ai dám can thiệp.
“Nhưng thật sai lầm khi để em không được giám sát” Kamol nói lại với giọng trầm.
“Ôi Kamol, đừng than vãn nữa! Giờ tôi ổn rồi!” Kim tức giận nói nhưng trong lòng lại run lên. Kim nghĩ đó là bản lĩnh của chính mình, ai dám ngăn cản một tên trùm giang hồ?
“Hay là em đợi mình bị thương trước đã? Tôi không nên tức giận vì chuyện đó sao Kim?” Kamol nói một lần nữa trước khi quay lại nhìn Kick.
“Sao anh không bỏ qua chuyện này?” Kim nói. Kamol hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn tức giận của mình.
“Hãy ra khỏi tầm mắt của tôi!” Kamol cuối cùng cũng nói với thuộc hạ rằng họ đã đến.
“Kom, đi gặp Clemo và Whipped Cream và cho chúng ăn gì đó” Kamol quay sang hỏi Kom, người đang lặng lẽ quan sát mọi thứ, trước khi kéo Kim vào lòng và kéo cậu lên lầu.
“Chậm đã, Khun Kamol, anh đi đâu mà vội thế?” Kim không ngừng la hét suốt đoạn đường lên cầu thang. Kamol dẫn Kim vào thẳng phòng.
Khi tỉnh dậy không thấy cậu đâu, hắn vội bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi thuộc hạ đang đứng trước cửa phòng. Người đã thông báo cho hắn biết Kim đã đi khám phá ngôi nhà, có thuộc hạ đi theo cậu. Nhưng khi lên đến tầng một, hắn tìm thấy người dì đã nói với hắn rằng Kim đi dạo ở sân sau, điều này khiến Kamol có một dự cảm xấu.
Anh vội vàng đi đến chuồng hổ của mình, Kamol nhìn thấy thân hình gầy gò của Kim ở gần chuồng hổ, lúc đó Kamol rất lo lắng vì ít ai biết con mèo đó trốn ở đâu.
Kamol biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên vội vàng kéo Kim lại, Kamol không muốn tưởng tượng cảnh Kim bị con vật dã man đó hành hạ.
Hắn chắc chắn sẽ không tha thứ cho chính mình.
“Sao em không phát hiện ra, Kim?” Kamol hỏi ngay lập tức khi họ vào đến phòng ngủ.
“Anh đang nói gì đấy?” Kim cau mày hỏi.
“Chà, em đang đi dạo gần chuồng cọp,” Kamol nói. Kim bước đến và ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ, khiến Kamol phải đi theo anh.
“Ai mà biết được là con hổ…” Lúc đó cậu lại nhớ đến hình ảnh con hổ ra khỏi chuồng của mình. Mặt Kim tái đi một chút.
“Này, em đã sợ hãi,” Kamol nói khi tiến về phía trước.
“Không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên” Kim ngẩng đầu lên và nói, nhưng cậu rất sợ những gì Kamol đã nói.
“Hãy xuống tầng một và tạo ra một câu chuyện” Kamol nói bây giờ hắn đã giải phóng được một chút cảm xúc của mình, hắn nói với một giọng trầm.
“Tốt hơn là đưa tôi về nhà, như vậy tôi sẽ không tạo ra bất kỳ vấn đề nào nữa” Kim đang cố gắng thương lượng để về nhà.
“Không thể nào” Kamol nói với giọng nghiêm túc trước khi bước tới cởi cúc áo sơ mi và đi về phía tủ quần áo sau khi hết sạch.
Kim ngạc nhiên nhìn vào tấm lưng rộng lớn.
Nhìn vào hình xăm trên lưng, Kim không hề nhìn thấy hay để ý rằng bóng dáng cường tráng trước mặt có hình xăm.
Như một câu thần chú, Kim đứng dậy và đi đến chỗ Kamol ngay lập tức.
Cũng như nhìn hình xăm có cảm giác mê hoặc lạ.
Kamol cũng nhận ra rằng Kim đang ở phía sau hắn
“Tại sao anh lại có hình xăm? Tại sao anh lại ở trong băng nhóm? Tại sao anh cần một hình xăm?” Kim tò mò hỏi.
“Có phải ai đó đã ra lệnh rằng tất cả mafia nên xăm hình? Hình xăm là sở thích cá nhân, anh ta không có gì phải che giấu, tôi đã xăm từ năm 18 tuổi”, Kamol nói với vẻ thờ ơ.
“Em không thích nó, phải không?” Kamol hỏi.
“Ừ, tôi không thích nó,” Kim nói, ngay lập tức cau mày.
“Thôi đừng nghĩ đến chuyện xăm nữa, tớ thích cơ thể em trắng trẻo mịn màng hơn, nhưng nếu em muốn có dấu vết trên cơ thể thì tôi cũng có thể làm được” Kamol nói rồi quay lại nhìn vào đôi mắt sắc lạnh đang nở nụ cười nửa miệng khiến Kim vội vàng bỏ đi.
Kim vội vàng chớp mắt vì cậu biết dấu hiệu của Kamol có ý nghĩa gì.
“Biến thái” Kim nói nhưng không dám nhìn vào mắt Kamol.
“Có muốn cùng nhau tắm không?” Kamol giả vờ mời, tâm trạng của hắn cũng bắt đầu tốt lên.
“Không!!” Kim đáp lại ngay lập tức, tiếng cười trong cổ họng Kamol lập tức bùng nổ.
“Chỉ cần đừng chạy đi, đợi lát nữa toii đi tắm, đừng cố gắng, em ở đây ổn mà, Kim” Kamol trầm giọng nói trước khi bước vào phòng tắm, Kim đi tới và ngồi trở lại ghế sofa
“Pss! Anh ta mới mang mình đến đây ngày hôm nay nhưng đã bắt đầu ra lệnh cho mình Kim phàn nàn và ngồi xuống để suy nghĩ.
Nếu cậu đồng ý ở lại đây với Kamol, cậu sẽ phải chấp nhận những thói quen của Kamol.
Kamol tắm rửa một lúc rồi lấy khăn tắm bước ra.
“Em đi tắm rửa và mặc quần áo đi, tôi đưa em đi gặp mọi người” Kamol nói không ra lời, Kim đứng dậy lấy đồ đi vào phòng tắm.
…
…
…
“Anh tại sao mang ta đi gặp mặt mọi người?” Kim hỏi sau khi tắm và mặc quần áo, cậu rời khỏi phòng ngủ với Kamol.
“Tôi phải giới thiệu em với tất cả mọi người. Và đừng quên rằng tôi đã đưa em đến đây làm vợ của tôi” Kamol nói một lần nữa, Kim nhìn người bên cạnh mình với sự hoài nghi. Tại sao Kamol lại từ bỏ Kim làm vợ anh dễ dàng như vậy?
* Những con hổ của Kamol *
// Các hình ảnh đính kèm được lấy từ truyện gốc //
_____________________