Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 68


Đọc truyện Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? – Chương 68

Đám người Vân Bạch Liệt cứ nhìn buổi lễ kế vị kết thúc một cách mơ hồ như vậy, Vân Bạch Liệt nhìn bốn vị trưởng lão hộ tống quả trứng có hoa văn như bảo bối trở về yêu điện.

Hắn lo lắng cho trứng hoa, nên đoàn người cũng đi theo.

Đợi cho tới đại điện, bốn vị trưởng lão đem trứng đặt lên ghế yêu chủ, lúc này mới đi xuống dưới, cung kính hành lễ.

Trứng hoa văn chắc là bị dọa sợ rồi nên nó thành thật ngồi trên ghế không dám nhúc nhích.

Yêu thần hai bên cũng bắt đầu hành lễ.

Đoàn người Vân Bạch Liệt thì yên lặng đứng ở phía sau nhìn một màn này, còn chưa kịp hoàn hồn, cứ như vậy đã hoàn thành rồi sao? Trứng của hắn cứ như vậy trở thành yêu chủ mới?

Bốn vị trưởng lão đứng dậy, yêu thần ở hai bên đến bây giờ cũng chưa lấy lại tinh thần, vẻ mặt mơ màng đứng dậy, nhìn thấy bốn vị trưởng lão từ ái nhìn quả trứng kia, bọn họ đến bây giờ cũng không biết sao lại thế này nên cẩn thận tiến lên hỏi: “nhìn xem, nhìn xem, không hổ là trứng yêu chủ, khí thế này, dáng vẻ ngồi ngay ngắn, thật có phong phạm của yêu chủ, vừa nhìn là biết có thể làm yêu chủ.”

Ba vị trưởng lão cũng lập tức phụ họa, nói gì gật đấy??? phóng đại trứng như một bông hoa.

Vẻ mặt lũ yêu mơ màng: “…..” phong phạm yêu chủ sao? Các trưởng lão, hắn chỉ là một quả trứng….. mà quả trứng này có khác gì quả trứng bình thường sao?

Vân Bạch Liệt cũng bị sốc trước những lời khen của vài vị trưởng lão này, yên lặng nghiêng đầu qua, nhìn thấy quả trứng kia được khen có chút lâng lâng, thân trứng liền nghiêng ra sau, hắn giống như có thể nhìn ra rồng con ở trong trứng đang ngửa đầu đắc ý.

Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn đại điện hạ cách đó không xa: lại tiếp tục khen nữa, sẽ quên mất chính sự.

Hình Ngạn Hoài tuy rằng biết bốn vị trưởng lão nhìn thấy trứng này khẳng định sẽ xem như bảo bối nhưng không nghĩ tới sẽ tới trình độ này, hắn đột nhiên không hận yêu kia nữa, làm yêu chủ nhiều năm như vậy thì như thế nào, đoạt được chính là đoạt được, không phải của mình thì vẫn sẽ không phải là của mình, ngay cả khi yêu chủ trước mất tích nhiều năm như vậy, tim của bốn vị trưởng lão không phải vẫn hướng về vị kia sao?

Tầm mắt của Hình Ngạn Hoài cố ý vô tình liếc qua người Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu, hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn sắc mặt như tro tàn của Lệ Lũng, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai, bước lên phía trước: “Bốn vị trưởng lão, ta có thể hiểu được kích động trong lòng các ngươi nhưng cũng phải giải thích với nhóm yêu thần một phen chứ, nhất là…. Một yêu nào đó đang không phục.”

Bốn vị trưởng lão đang vây quanh trứng hoa văn, trái nhìn phải ngắm, cảm thấy hoa văn trên vỏ trứng thật là đẹp, nghe một câu như vậy, mới nhớ tới chính sự.

Bọn họ chỉnh chỉnh vạt áo, đứng thẳng dậy, khi quay lại đã khôi phục bình tĩnh, mặt không chút thay đổi nhìn xuống dưới: “giống như đại điện hạ đã nói, sợ là chư vị còn có nghi ngờ, vì sao chúng ta lại chọn một vị yêu chủ như vậy. đương nhiên, chúng ta cũng thông báo trước, trứng yêu chủ không phải là con riêng của yêu chủ trước cũng chính là cha ruột của đại điện hạ, mà là….. huyết mạch của yêu chủ đời trước. các ngươi hẳn là cũng biết, trước kia yêu tộc chúng ta cũng có điều này, chỉ cần là con cháu của yêu chủ trước đều có quyền kế vị, nhưng điều này cũng bị hủy bỏ từ nhiệm kỳ trước, cho nên chỉ có thể truyền ngôi. Yêu chủ trước đã truyền lại ngai vang cho đại điện hạ nhưng đại điện hạ đã mất quyền thừa kế, sau đó Lệ đại nhân cũng mất quyền lợi.

Nhưng hôm nay không như vậy, huyết mạch của yêu chủ đời trước đã xuất hiện, đây là chứng minh….. pháp khí trấn chủ của chúng ta là pháp khí bên người của yêu chủ đời trước năm đó, tin tưởng mọi người cũng biết, năm đó hắn đem máu của mình rót vào trong đó, làm cho pháp khí này có yêu lực vô hạn, chỉ có pháp khí này mới có thể nhận ra huyết mạch của hắn.

Vừa rồi ở trên đài cao các ngươi cũng thấy được nhưng vì để cho các ngươi nhìn rõ ràng hơn, ta lại cho các ngươi xem một lần nữa.” sau một tiếng này, trưởng lão lại sử dụng pháp khí, đám mây màu hồng lúc trước lại xuất hiện.

Bởi vì được trưởng lão nhắc nhở những yêu thần chưa đủ tuổi nhìn thấy yêu chủ năm đó, lúc này mới hiểu ra, trách không được lại cảm thấy đồ đằng này lại quen như vậy, thì ra…. Là dấu hiện nhận biết của yêu chủ đời trước.

Bọn họ liền tâm phục khẩu phục, chuyện về yêu chủ trước tuy rằng đã qua rất nhiều năm cũng rất ít người nhắc tới nhưng truyền thuyết vẫn còn bên tai.

Hơn nữa, bốn vị trưởng lão đã tự mình chứng minh rồi, bọn họ cũng không dám nói nửa chữ không.

Lệ Lũng cách đó không xa nhìn thấy một màn này sắc mặt liền trắng bệch, lúc hắn nhìn thấy đồ đằng này liền có dự cảm không tốt, hiện giờ ý tưởng trong lòng được chứng thật, mặt xám như tro tàn, điều này không giống với mong muốn của hắn.

Sau khi bốn vị trưởng lão giải thích xong, lúc này mới lại nhìn về nhóm yêu thần một lần nữa: “Nếu đã giải quyết xong, lúc này chúng ta sẽ nói tới chuyện của đại điện hạ và Lệ đại nhân. Nếu bọn họ đã chỉ trích lẫn nhau, đại điện hạ nhập ma đương nhiên là không thể tùy ý rời đi, về phần Lệ đại nhân vẫn còn hiềm nghi, vì sự trong sạch của Lệ đại nhân, Lệ đại nhân có bằng lòng ở lại trong cung để cho yêu canh giữ, chờ đợi một ngày chân tướng rõ ràng?”


Lệ Lũng cúi đầu suy nghĩ, đáy mắt có ánh sáng, hắn có thể nói không sao?

Sợ chỉ cần nói ra miệng, chờ đợi hắn chính là bốn vị trưởng lão hợp lực bắt giữ hắn.

Đây là tiên lễ hậu binh, chẳng qua chỉ là báo mà thôi.

“Ta không làm chuyện gì đương nhiên là không sợ, vì chứng minh bản thân trong sạch, ta đồng ý.” Lệ Lũng bình tĩnh nói ra câu này, dáng vẻ chính nghĩa, làm cho Hình Ngạn Hoài nở nụ cười liếc mắt nhìn hắn, lúc này mới xoay người nhìn về phía bốn vị trưởng lão: “Một khi đã vậy, vậy nhốt chúng ta cùng nhau đi.”

Lệ Lũng biến sắc, tuy rằng tu vị hắn không tồi, nhưng đại điện hạ có thể thoát ra khỏi phong ấn, sợ là tu vi đã sớm ở trên hắn.

Nếu nhốt cùng với nhau, hắn còn có thể trốn được sao?

Bốn vị trưởng lão hiển nhiên là nhìn thấu tâm tư Lệ Lũng, trước khi hắn từ chối, lập tức nói: “Một khi đã như vậy, vì công bằng nên tạm thời nhốt cùng nhau, sau khi tìm hiểu rõ ràng, nếu các ngươi thật sự vô tội sẽ thả các ngươi ra.”

Lệ Lũng cắn răng, nếu lúc này từ chối, chẳng lẽ nói không công bằng sao?

Ngay lập tức có yêu binh tiến lên, Hình Ngạn Hoài đi phía trước, nhìn về phía bốn vị trưởng lão: “Hai vị này là cha nuôi của trứng yêu chủ, thân phận của hai vị sau này bọn họ sẽ tự nói với các ngươi, bốn vị trưởng lão cần phải bảo vệ an toàn cho bọn họ.”

Nhận được sự hứa hẹn của bốn vị trưởng lão, hắn nhìn về phía Lệ Lũng: “đi thôi.”

Lệ Lũng cắn răng, cũng chỉ có thể đi theo.

Chờ hai người bọn hắn rời đi, bốn vị trưởng lão nhanh chóng cho nhóm yêu thần lui xuống, chờ tất cả yêu lui xuống, bốn vị trưởng lão mới thật cẩn thận ôm lấy trứng, lúc này quả trứng lăng tròn, từ trong lòng bọn họ lăn sang lòng Vân Bạch Liệt.

Bốn vị trưởng lão không nghĩ tới trứng yêu chủ lại thân thiết với vị công tử này như vậy thế nhưng bọn họ cũng không nói gì, chỉ nói: “theo chúng ta qua bên này.” Tuy rằng hiện giờ đã xác định được nhưng vẫn còn có chút chuyện phải hỏi một chút.

Đợi đi tới hậu điện, bốn vị trưởng lão dùng yêu khí tạo ra một kết giới ngăn cản người ngoài nghe lén, lúc này vẻ mặt đông lại nhìn về bốn người Vân Bạch Liệt: “Nói đi, các ngươi rốt cuộc là người phương nào?”

Đại điện hạ đã rời đi lâu như vậy, sau khi hắn bị giam thế mà không cầu cứu yêu chủ, hiện giờ lại trở về, mục đích của đại điện hạ không đơn giản là muốn đem trứng yêu chủ đưa về đây, nếu nhắc tới chuyện của tiền Đông Hải, trong bốn vị này hắn có thể ngửi ra hơi thở long tộc rất yếu ở trên người hai vị.

Tuy rằng thực nhạt, bọn họ cũng cố ý che giấu, nhưng tu vi của bốn người bọn họ đủ để dò xét được những thứ mà người khác không biết.

Thế nhưng hai vị khác thì không nhìn ra, chỉ có thể cảm giác được là yêu, một người lại không hề có chút yêu khí nào nhưng trong yêu tộc nếu có yêu lợi hại như vậy đã sớm bị bọn họ phát hiện, trừ phi….. vị này là nhân tộc.

Bọn họ sống lâu như vậy, kỳ thật cũng không có thành kiến gì với nhân tộc, tất cả sinh linh đều tồn tại ngang hàng.

Nhân tộc cũng vậy, mà yêu tộc bọn họ cũng vậy.

Vân Bạch Liệt và Vân Sùng Trạch liếc nhau, bọn họ biết không giấu được trưởng lão, liền tháo đi che lấp ở trên người, lộ ra hình dáng ban đầu, cũng tự giới thiệu thân phận: “Ta là đại điện hạ của tiền Đông Hải Vân Sùng Trạch.”

Vân Bạch Liệt cũng nói: “Ta là tam điện hạ của tiền Đông Hải Vân Bạch Liệt.”


Bốn vị trưởng lão sửng sốt, chắc là không nghĩ tới bọn họ còn sống, vẻ mặt phức tạp, hầu như liền tin toàn bộ lời nói của đại điện hạ, nếu đại điện hạ cùng nhau tới với hai vị điện hạ của tiền Đông Hải, vậy đủ để chứng minh đại điện hạ không giết long vương, nếu không hai vị này sao có thể bỏ qua cho kẻ thù diệt tộc?

“Tên Lệ Lũng kia biết thật sao?” vẻ mặt bốn vị trưởng lão đông lại.

Vân Sùng Trạch nói: “hắn không chỉ có biết, lúc trước hắn là người khuyến khích hung thủ đứng sau màn đổ mọi tội lỗi lên người đại điện hạ. chúng ta sở dĩ tới đây một chuyến, vì muốn có được lệnh bài yêu chủ, đi lấy pháp khí thượng cổ kia, tái hiện lại sự thật năm đó, báo thù cho Đông Hải chúng ta.”

Khuôn mặt của bốn vị trưởng lão thực ngưng trọng, bọn họ không hỏi hung thủ là ai, trước khi biết được chân tướng, hắn không muốn mất đi phán đoán, hắn hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta muốn biết, làm sao các ngươi có được huyết mạch của yêu chủ trước?”

Vân Sùng Trạch nhìn về phía Vân Bạch Liệt, hắn xoa xoa bàn tay, cụp mắt nói: “Điều này….. tha lỗi cho chúng ta không thể nói. trưởng lão cũng biết, yêu chủ đời trước đã mất tích gần ngàn năm, nếu hắn không muốn để các ngươi tìm ra vậy chúng ta cũng không thể nói.” Vân Bạch Liệt cũng không biết sao lại như vậy nhưng lúc ấy rồng yêu không nói, sợ là có lý do không thể nói, chỉ đành tạm thời giấu giếm, hắn còn không xác định được, nếu bốn vị trưởng lão biết được thân phận của Chu Kì Nghiêu vậy có thể mang họa lại cho Chu Kì Nghiêu hay không?

Cho nên trước khi làm rõ chuyện này, Vân Bạch Liệt sẽ không nói rõ thân phận của Chu Kì Nghiêu cho bọn họ biết.

Hơn nữa, nếu Chu Kì Nghiêu thật sự có liên quan tới yêu chủ đời trước vậy bọn họ càng không thể nói.

Chắc là bốn vị trưởng lão nghĩ tới chuyện rất nhiều năm trước, thở dài một tiếng: “Là lão phu khiến các ngươi khó xử. một khi đã như vậy, trứng yêu chủ tạm thời giao cho các ngươi chăm sóc, về phần chuyện của Đông Hải các ngươi, các ngươi cứ yên tâm, ngày mai chúng ta sẽ tự mình cầm lệnh bài của yêu chủ lên thiên đình, mượn pháp khi về đây, theo các ngươi tới Đông Hải.”

Chuyện lớn như vậy, sợ là còn phải bẩm báo, nếu quả nhiên là ác long kia quấy phá còn gây ra chuyện lớn như vậy, thậm chí còn muốn làm yêu chủ, nếu thật sự để cho hắn làm thì tương lai của yêu tộc bọn họ đáng phải lo ngại.

Bốn vị trưởng lão liếc nhau, đột nhiên cảm thấy may mắn, đột nhiên lại nhịn không được liếc mắt nhìn trứng yêu chủ: yêu chủ mới của chúng ta, thật sự là một quả trứng may mắn, vừa mới làm yêu chủ thật sự đã giảm đi một mối họa cho tộc bọn hắn, thật sự là một quả trứng tốt.

Trứng hoa văn bị bốn vị trưởng lão nhìn chằm chằm càng yên lặng dựa vào vào trong lòng Vân Bạch Liệt.

Ánh mắt của bốn vị trưởng lão sáng lên: “trứng yêu chủ thật lợi hại, chỉ là một quả trứng cũng có thể tự mình di chuyển? quả nhiên không hổ là yêu chủ của chúng ta.”

Đám người Vân Bạch Liệt: “…..”

Bốn vị trưởng lão nhanh chóng cho yêu thị mang bọn họ đi cung điện, bởi vì yêu chủ đã đổi chủ, Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu là phu phu, lại là cha nuôi của trứng yêu chủ, đương nhiên phải ở lại chủ điện, Vân Sùng Trạch và Chu Viêm thì ở thiên điện bên cạnh.

Chờ sau khi sắp xếp được thỏa đáng, Vân Sùng Trạch dặn dò Vân Bạch Liệt bảo vệ tốt hai quả trứng và Chu Kì Nghiêu, lúc này mới trở về thiên điện.

Chở cửa điện đóng lại, Vân Bạch Liệt quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt nghi hoặc của Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu không biết yêu tộc, cho nên toàn bộ hành trình đều dựa theo sự sắp xếp của Vân Bạch Liệt, tuy rằng hắn không lên tiếng nhưng không phải trong lòng hắn không có nghi vấn, rất nhiều câu hỏi, đứng mũi chịu sào chính là hai quả trứng trong tay hắn: “Hai quả trứng này thật sự là của yêu chủ trước kia?”

Vẻ mặt Vân Bạch Liệt phức tạp liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu: “Có lẽ vậy.”

“Cái gì mà có lẽ chứ? Hử?” Chu Kì Nghiêu nhìn Vân Bạch Liệt, đáy mắt mang theo ý cười, hắn cảm giác được khi bốn vị trưởng lão muốn thay bọn họ đi lấy pháp khí thượng cổ, thần kinh căng thẳng của Vân Bạch Liệt liền được thả lỏng, hắn sợ nút thắt này ở trong lòng Vân Bạch Liệt quá lâu ngược lại sẽ chói chặt lấy Vân Bạch Liệt, liền giơ trứng tới gần, học bộ dáng của bốn vị trưởng lão đùa Vân Bạch Liệt: “Lúc trước không biết được, hiện tại nhìn trứng hoa văn thật sự rất phi thường, thật sự là một quả trứng tốt.”

Hắn chỉ khen một quả, một quả trứng khác liền không hài lòng, lấy thân trứng y y ủi ủi Chu Kì Nghiêu.


Chu Kì Nghiêu bị cọ đáy lòng liền mềm mại, ôm trứng trắng hôn hôn: “Được được được, tiểu A Bạch cũng lợi hại, cực kỳ cực kỳ lợi hại.”

Câu này lại khiến cho trứng hoa ầm ĩ, liền cũng muốn được hôn hôn.

Vân Bạch Liệt đứng ở một bên nhìn bộ dạng bọn họ, như trút được gánh nặng, đôi mắt cũng hơi nóng, đột nhiên tiến lên, ôm lấy Chu Kì Nghiêu, cũng ôm lấy hai quả trứng trong lòng hắn.

Chu Kì Nghiêu vốn đang chơi đùa với hai quả trứng, kết quả ba cha con đều ngừng lại, Chu Kì Nghiêu quay đầu nhìn Vân Bạch Liệt, người sau cũng ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt mang theo cảm xúc khiến cho Chu Kì Nghiêu cũng nhịn không được cảm thấy đau lòng, sờ sờ đầu của hắn: “ngươi xem ngươi còn có ta, có trứng, còn có đại ca, còn Chu Viêm nữa…. sau này nếu có thể tìm được nhị ca ngươi, tiền Đông Hải của các người khẳng định có thể khôi phục lại bộ dạng trước kia. Hơn nữa, ngươi nhìn xem, ngươi còn có một đứa con trai làm yêu chủ, rất lợi hại.”

Vân Bạch Liệt cũng nhịn không được nở  nụ cười: “Vậy ngươi là hoàng đế nhân tộc, có một đứa con làm yêu chủ, có phải rất kích động hay không? Rất là tự hào hay không?”

Chu Kì Nghiêu còn tưởng Vân Bạch Liệt nói là con nuôi, sau khi hắn và hai quả trứng sống chung, hắn rất hay mềm lòng, còn chưa phá xác đã thật mong đợi, cũng là thiệt tình: “Đúng, ngươi nhìn, một nhà bốn người chúng ta, rất tốt.”

Vân Bạch Liệt biết hắn nghe không hiểu, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Chờ sau khi làm rõ chuyện huyết mạch xong, xác định không có gì ảnh hưởng tới Chu Kì Nghiêu,  hắn sẽ nói cho Chu Kì Nghiêu biết.

Bốn vị trưởng lão dựa theo ước hẹn sáng sớm hôm sau cầm lệnh bài đi lên phía trên, bời vì thời gian trên trời và dưới đất khác nhau, cho nên sợ là phải cần mấy ngày, vì để ngừa lỡ như, bốn vị trưởng lão đem pháp khí trấn tộc đưa cho Vân Bạch Liệt: “Đây là do yêu chủ đời trước để lại, yêu lực rất mạnh, hầu như cả yêu tộc hiếm có địch thủ, nếu Lệ Lũng tác quái vậy các ngươi không cần khách khí.”

Vân Bạch Liệt cầm lấy thứ này, sau khi bốn vị trưởng lão chỉ cho hắn cách sử dụng pháp khí, liền rời đi.

Mấy ngày kế tiếp đều gió êm sóng lặng nhưng bốn vị trưởng lão không có đoán sai, Lệ Lũng quả thật chờ đợi cơ hội chạy trốn nhưng chỉ cần yêu long kia đã trực tiếp đè ép hắn, ép hắn căn bản không có cơ hội chạy trốn.

Chờ bốn vị trưởng lão trở về, liền mang theo một vị tiên đồng ở trên thiên đình, cầm trong tay một pháp khí thượng cổ, thay mặt tái hiện lại tình cảnh lúc đó.

Đoàn người dựa vào yêu lực của bốn vị trưởng lão không bao lâu liền trở về tiền Đông Hải một lần nữa.

Chờ tiên đồng cẩm pháp khí vung lên ở Đông Hải, lập tức….. trên mặt biển Đông Hải liền mở ra một cánh cửa chiếu ra toàn bộ hình ảnh.

Mọi người đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn, sau khi xem xong tất cả, tiên đồng luôn luôn không có cảm xúc gì cũng phải nhíu chặt mày mà đám Vân Bạch Liệt đã sớm đỏ mắt, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kiềm chế được bản thân.

Chu Kì Nghiêu đem người ôm vào lòng, cũng che đi ánh mắt của hai quả trứng, nghĩ tới cảnh tượng trước đó mà nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện kế tiếp càng dễ dàng hơn, chứng cớ vô cùng xác thực, tiên đồng lập tức phát tín hiệu đưa thiên binh thiên tướng tới, tiến hành tróc nã Tây Hải lão long vương, chỉ cần có tham dự đều áp giải tới đài chém rồng.

Chuyện này cũng kinh động tới phía trên, trực tiếp đem Đông Hải trả lại cho nhóm Vân Bạch Liệt, bởi vì lão long vương Đông Hải đã không còn, tu vi của Vân Sùng Trạch đã bị hủy, phía trên trực tiếp bồi thường, cho mấy vị thần khôi phục lại tu vị lúc trước của Vân Sùng Trạch, hợp lại long châu, để hắn kế nhiệm làm Đông Hải long vương.

Mà sau khi kế nhiệm Đông Hải long vương còn tiếp quản luôn Tây Hải.

Về phần Lệ Lũng bởi vì vị trí yêu chủ mà hãm hại đại điện hạ, biết mà không báo chuyện của Đông Hải, bị lấy đi yêu lực, quay trở về nguyên hình một lần nữa, giam ở nơi lúc trước yêu long bị giam giữ, không được đi ra.

Vân Bạch Liệt không nghĩ tới mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng như vậy, hắn giống như đang năm mơ, cho tới khi nhìn thấy Vân Sùng Trạch kế thừa vị trí Đông Hải long vương, hắn mới đỏ mắt ôm chặt trứng rồng.

Trứng rồng còn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng lại cảm nhận được cảm xúc của Vân Bạch Liệt, nhịn không được lăn lăn trên bả vai Vân Bạch Liệt, một trái một phải cọ cọ cổ hắn, Vân Bạch Liệt nghiêng đầu nhìn hai quả trứng này, nhịn không được ôm lấy.

Bả vai đột nhiên nặng xuống, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang ôm vai hắn, Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu, cuối cùng tảng đá ở trong lòng đã không còn.

Hắn tin tưởng phụ vương cũng hy vọng mình và đại ca có thể sống tốt, qua những ngày tháng tốt, mới có thể làm cho bọn họ càng thêm yên tâm.


Bởi vì Vân Sùng Trạch tiếp nhận Đông Hải, nên không cần Vân Bạch Liệt trở thành long vương, cho nên việc ở và đi của hắn cũng tự do hơn nhiều, theo tình huống trước mắt nhân tộc không có khả năng không có hoàng đế cho nên Chu Kì Nghiêu tất nhiên phải trở về nhưng trứng hoa văn lại là yêu chủ…..

Vân Sùng Trạch giữ lại một mình Vân Bạch Liệt: “ngươi nghĩ như thế nào?”

“Ta không biết…..” hắn thật sự không biết, khối đá kia đã không còn, trong lòng hắn thật thoải mái nhưng lại không biết hắn và Chu Kì Nghiêu sẽ như thế nào, hắn đương nhiên là luyến tiếc nhưng Chu Kì Nghiêu là hoàng đế, nước không thể một ngày không có vua, theo hắn đi vào nơi này, cũng đã một tháng, tu vi của Vân Bạch Liệt đã khôi phục, hắn cũng nên trở về xem một chút.

Nhưng trứng hoa phải ở lại yêu cung, hắn cũng không thể thật sự rời bỏ trứng hoa mà không quan tâm.

Còn không biết khi nào thì hai quả trứng kia mới có thể phá xác, chỉ có thể tạm thời ở lại, để cho Chu Kì Nghiêu một mình hồi cung trước.

Vân Bạch Liệt nói ra suy nghĩ của mình với Chu Kì Nghiêu, lúc ấy người sau liền ôm lấy hai quả trứng: “ngươi để một mình trẫm trở về sao?”

Vân Bạch Liệt: “Cũng không phải một mình, ngươi đi về trước sắp xếp thỏa đáng, ta và hai quả trứng sẽ đi xem ngươi.”

Chu Kì Nghiêu nhìn Vân Bạch Liệt, lại nhìn hai quả trứng, chắc là không muốn, nhỏ như vậy cũng không buông được…..

Chắc là cảm giác được ánh mắt quyến luyến của Chu Kì Nghiêu, hai quả trứng như là cảm nhận được cảm xúc, đột nhiên bắt đầu “y y y”, không bao lâu, trên người trứng đều ướt sũng, khiến cho Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt rất đau lòng, nhanh chóng lau đi.

“Các ngươi nhìn xem có gì mà phải buồn? cha các ngươi chỉ trở về xử lý một ít chuyện, chờ thêm một thời gian nữa các ngươi phá xác, ta mang các ngươi đi nhân gian nhìn xem, nơi đó có rất nhiều nơi chơi đùa, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, khẳng định các ngươi sẽ thích.” Vân Bạch Liệt dỗ hai quả trứng, cũng không dỗ được, khóc càng dữ dội hơn.

Lúc này chắc là nghe được tiếng khóc của  trứng yêu chủ, bốn vị trưởng lão đang ở Đông Hải liền trực tiếp vọt vào, “Làm sao vậy? làm sao vậy? sao chúng ta lại cảm nhận hơi thở của trứng yêu chủ không ổn định? Xảy ra chuyện gì?”

Kết quả nhìn thấy trên người trứng hoa toàn là nước, liền lập tức vây quanh hai quả trứng bắt đầu dỗ, chờ dỗ cũng gần được, mới nhẹ nhàng thở ra.

Bốn vị trưởng lão cuối cùng cũng biết sao lại thế này, chợt nghe bốn vị trưởng lão vừa dùng tay áo lau nước ở trên người vừa nói: “không thì tam điện hạ và hoàng đế nhân tộc mang theo trứng trắng trở về, trứng yêu chủ thì để cho chúng ta chăm sóc!”

Bọn họ xoa xoa tay ánh mắt sáng lên, sau này có phải sẽ thường xuyên được nhìn thấy trứng yêu chủ, thật sự là càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thuận mắt, làm sao có thể lớn lên giống như một một cuộn len sọc như vậy?

Vân Bạch Liệt: “…..”

Vân Bạch Liệt chợt nghe hai quả trứng vốn đang nhỏ giọng y y trong phòng đột  nhiên dừng lại, hắn không biết vì sao lại có dự cảm xấu, quả nhiên, ngay sau đó hai quả trứng liền oa một cái dính sát vào nhau: oa, chúng ta không muốn tách ra! Thiếu một quả cũng không phải là trứng tốt nữa!

Bốn vị trưởng lão: “….” Xong rồi, bọn họ làm cho trứng yêu chủ càng đau lòng rồi.

Cuối cùng bốn vị trưởng lão dỗ như thế nào cũng không được, nhìn thấy hai quả trứng đều dính sát vào nhau, bọn họ không yên liếc nhau, bọn họ sẽ không mất đi trái tim của trứng yêu chủ đó chứ?

Vậy không thể được….. vì thế, bốn người cắn răng: “không được, vậy, vậy mang theo cả hai vị chủ tử cùng trở về đi, bốn lão già chúng ta ở đây, trong một lát yêu cung cũng không xảy ra chuyện gì.”

Vân Bạch Liệt cùng Chu Kì Nghiêu liếc nhau, đáy mắt có ánh sáng hiện lên, bọn họ không xác định hỏi lại: “thật sự có thể sao?”

Bốn vị trưởng lão nhìn trứng yêu chủ còn đang thút tha thút thít, nhìn thấy cảnh tượng như vậy tim bọn họ rất đau đớn, bọn họ có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là phải dỗ.

Mà khi bốn vị trưởng lão gật đầu đồng ý, hai quả trứng liền rất kích động, vừa kích động liền nhịn không được đụng vào nhau, kết quả, đám người Vân Bạch Liệt chợt nghe thấy thanh âm “răng rắc” rất nhỏ, cúi đầu nhìn liền thấy trên thân trứng có một vết nứt rất nhỏ.

Vân bạch Liệt: “…..” kích động thì kích động, nhưng mà….. có thể kích động đến mức đập vỡ vỏ trứng của mình, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy, trứng à, hai đứa có thể bị mang đi làm điểm tâm đó.

Kết quả một đám trưởng lão ở bên kia còn tán thưởng: “trứng yêu chủ quả nhiên là phi phàm, lúc phá xác còn không giống với bình thường!”

Vân Bạch Liệt: “……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.