Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 38


Đọc truyện Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? – Chương 38

Long Bạch Bạch phát hiện người tốt không để ý tới hắn, hắn không phải chỉ là nói thật thôi sao, không biết xấu hổ thì không biết xấu hổ, hắn cũng đâu có ghét bỏ người tốt.

Kết quả, lời nói thầm của Long Bạch Bạch rơi vào tai Chu Kì Nghiêu, tay vốn đang bày thức ăn cho ngốc tử này liền cứng đờ, có một cảm xúc muốn ném những thứ này đi, không phải là thích ăn sao?

Trước kia hắn thế nhưng không biết được ngốc tử này khiến cho người ta ghét như vậy?

Nhưng Long Bạch Bạch lại là con heo mà hắn tự nuôi, hắn có thể làm sao bây giờ?

Cho nên Chu Kì Nghiêu đem mấy món ám vệ mua về dọn ra, rốt cục đã tìm được cách ngăn chặn miệng Long Bạch Bạch.

Nhưng Chu Kì Nghiêu cũng ăn không vô, hắn một đêm không ngủ, tối hôm qua nghĩ tới Long Bạch Bạch hắn càng muốn biết sự thật, hắn chỉ có thể đi hỏi ngân long kia.

Đồng thời hắn cũng phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng: hắn hình như…. Trong lúc vô tình đã đắc tội với người nhà của ngốc tử này, cũng không biết vị ngân long kia là đại cữu tử hay là gì, tạm thời cứ coi như là đại cữu tử đi.

Sau này muốn cùng Long Bạch Bạch đi gặp người nhà, vậy chắc chắn phải đối mặt với đại cữu tử, nếu đã có lỗi, ít nhất phải bù đắp lại mới tốt.

Nhưng phải bù đắp như thế nào lại là vấn đề.

Chu Kì Nghiêu đang nghĩ liền nhìn về phía tiểu ngân long đang ngồi giữa bàn, hai móng vuốt nhỏ tung bay như gió, nhìn thấy ngốc tử này đang gặm xương, động tác rất tự nhiên, Long Bạch Bạch rốt cục từ trong đám đồ ăn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, đưa cái cánh gà đang gặm trong tay cho Chu Kì Nghiêu: “Người tốt ngươi ăn!”

Chu Kì Nghiêu đau đầu nhìn cái cánh bị gặm nham nhở: “không ăn.”

Long Bạch Bạch cũng không để ý, tiếp tục hự hự ăn, Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch nhanh chóng giải quyết nửa bàn đồ ăn, đột nhiên nghĩ tới mình có thể tặng cái gì, hắn cũng không ghét bỏ hai móng vuốt bóng nhẫy của Long Bạch Bạch, cẩm ở trong lòng bàn tay xoa nắn nhìn Long Bạch Bạch đang mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn: “Rồng các ngươi…. thích ăn cái gì?”


Long Bạch Bạch vốn đang nghĩ Chu Kì Nghiêu ghét bỏ hắn ăn nhiêu nên ngăn cản hắn tiếp tục, vốn đang định giả vờ đáng thương nói mình không ăn no, nghe thế mắt thú liền sáng lên, còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu còn muốn chuẩn bị càng nhiều đồ ăn cho hắn, lập tức liền giãy khỏi tay Chu Kì Nghiêu, khi Chu Kì Nghiêu còn chưa lấy lại tinh thần liền oạch một cái từ cánh tay chạy tới cổ Chu Kì Nghiêu, móng vuốt bóng nhẫy để lại hai dấu vết ở trên cổ Chu Kì Nghiêu, còn chưa đủ, còn gặm mặt Chu Kì Nghiêu, dùng cùng tốc độ báo một chuỗi đồ ăn: “Gà nướng, vị nướng, gan ngỗng quay, gà hấp, vịt hấp, chân gấu hấp….”

Chu Kì Nghiêu bị ấn một mặt nước miếng và cổ toàn dầu mỡ: “…..”

Chờ sau khi bình tĩnh lại, Chu Kì Nghiêu quay đầu nhìn tiểu hỗn đản còn đang báo tên đồ ăn, Chu Kì Nghiêu đột nhiên mở miệng: “Trẫm cảm thấy, A Bạch ngươi còn thiếu một món đồ ăn chưa nói.”

Long Bạch Bạch kích động đến mực móng vuốt đều múa lung tung: “Thế sao….. còn có món đồ ăn nào ta chưa nói tên sao?”

Chu Kì Nghiêu cong khoe miệng, nhéo nhéo đuôi Long Bạch Bạch, nhắc nhở: “Cũng không phải vậy, trẫm nhìn…. Còn thiếu một món thịt rồng nướng.”

Chu Kì Nghiêu không dám tiếp tục để ngốc tử này tiếp tục ăn, cũng không biết thân thể nhỏ như vậy sao có thể ăn hết được nửa bàn đồ ăn, hắn dẫn Long Bạch Bạch đi rửa mặt một lần nữa, lau khô xong liền ước pháp tam chương: “Ngoại trừ trước mặt trẫm, không cho nói một chữ.”

Long Bạch Bạch: “……”

Chu Kì Nghiêu biết tâm tư của hắn, không cứng rắn là không nghe lời: “Nói một chữ sau này bữa cơm của ngươi sẽ thiếu đi một món ăn. Trẫm sẽ đếm tốt cho ngươi.”

Long Bạch Bạch ôm lấy móng vuốt nhỏ, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Vậy, vậy nếu không cẩn thận nói nhiều lời, chẳng phải là…. Một miếng cũng không có sao? Vậy, vậy bụng phải làm sao bây giờ?”

Chu Kì Nghiêu cười ôn hòa với Long Bạch Bạch, ngay khi hai mắt Long Bạch Bạch phát sáng liền vô cùng tàn nhẫn nói một chữ: “Đói.”

Long Bạch Bạch: “…..” người tốt không phải đã thay lòng đổi dạ rồi chứ? Vậy là đói chết rồng rồi?


Từ tối hôm qua ám vệ phát hiện hoàng thượng lao ra sau đó đem Vân chủ tử về liền không thích hợp, tối hôm qua vẫn còn rất quý trọng Vân chủ tử chưa bao giờ rời khỏi hoàng thượng, hiện giờ hắn thế nhưng lại không mang theo Vân chủ tử.

Không chỉ có như thế, hoàng thượng còn kêu bọn họ không được đi quấy rầy Vân chủ tử, nói là Vân chủ tử mệt mỏi muốn ngủ, bọn họ còn tưởng rằng hoàng thượng đau lòng cho Vân chủ tử, nhưng kết quả hoàng thượng kêu bọn họ chuẩn bị một ít lễ vật, còn là loại rất tận tâm mà chuẩn bị nữa, cũng chuyên môn dặn dò là muốn tặng cho người rất quan trọng, còn nhấn mạnh vài lần là rất quan trọng.

Bọn họ còn tưởng rằng đưa cho Vân chủ tử, kết quả hoàng thượng một mình mang theo bọn họ đi tới Lệ Sơn.

Quan trọng là không mang theo Vân chủ tử, lại nói muốn đem những thứ này cho người rất quan trọng, không phải là…..

Mấy ám vệ liếc nhau: Vân chủ tử bị thất sủng rồi sao? Hoàng thượng đã coi trọng người khác rồi sao?

Chu Kì Nghiêu không biết tâm tư của ám vệ, một đường đi lên Lệ Sơn, càng tới gần, Chu Kì Nghiêu khó có khi cảm thấy lo lắng, tuy rằng thấy vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp người nhà của ngốc tử này, lỡ như đại cữu tử tương lai không vừa ý hắn thì sao bây giờ?

Mà ngay khi Chu Kì Nghiêu đang lo lắng, Long Bạch Bạch đã ăn được lửng dạ nằm trong vạt áo của Chu Kì Nghiêu, tuy rằng ở trong ngực người tốt nóng hầm hập thực thoải mái, nhưng là…. Thật đói quá đi.

Hắn phát hiện lúc trước còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng sau khi thành rồng thì nhanh đói hơn, cũng không biết hắn ăn nửa bàn đồ ăn đã đi nơi nào, ngay khi Long Bạch Bạch đói không chịu được, đột nhiên mũi người được cái gì, hình như ngửi được mùi đồ ăn, tuy rằng sống, nhưng tốt xấu gì cũng là đồ ăn.

Vì thế, tiểu ngân long vốn đang trốn ở trong ngực áo của Chu Kì Nghiêu, bỗng nhiên nhảy lên một cái, ủi đầu từ trong vạt áo Chu Kì Nghiêu thò đầu ra dò xét.

Chu Kì Nghiêu nhận ra động tác của hắn, nghĩ tới hắn buồn, cúi đầu nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước, cũng không nói chuyện, sờ sờ đầu của hắn, để an ủi.

Long Bạch Bạch cũng không nhúc nhích, nghĩ tới lời cảnh cáo lúc trước của Chu Kì Nghiêu cũng không nói chuyện, đem đầu lui về một nửa, chỉ lộ ra hai mắt thú và hai cái sừng nhìn chằm chằm về phía trước…. ở trên lưng ngựa của ám vệ có một sọt cá và tôm.


Chu Kì Nghiêu không biết đi chào hỏi ngân long thì cần phải chuẩn bị cái gì, hỏi Long Bạch Bạch thì không hỏi ra được cái gì, cho nên Chu Kì Nghiêu liền cho ám vệ chuẩn bị cả, đồ ngọc, tơ lụa, cùng với các loại đồ vật có thể nhớ tới đều chuẩn bị một phần, bởi vì sợ ám vệ phát hiện ra Long Bạch Bạch, cho nên lần này Chu Kì Nghiêu đi ở cuối cùng, khi Long Bạch Bạch tìm tòi liền thấy được đồ ăn ngon, ngo ngoe động đậy.

Cũng may lúc nguy cấp bị Chu Kì Nghiêu nhận ra, duỗi tay ra túm đuôi kéo về, liều chết nhét vào trong ngực, cúi đầu hạ giọng cảnh cáo: “Không được ăn!”

Long Bạch Bạch phồng mặt: vì, sao?!

Chu Kì Nghiêu nhếch mày, xem ra dùng đồ ăn uy hiếp quả nhiên có tác dụng, đến bây giờ cũng chưa quên, Chu Kì Nghiêu cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là vì đó  là cho người khác.”

Mắt thú của Long Bạch Bạch muốn phun lửa: ngao! Vì sao người khác có thể ăn ta không thể?

Chu Kì Nghiêu tiếp tục gẩy gẩy sừng rồng, tiểu ngân long tức giận uỵch một cái quay đầu đi, Chu Kì Nghiêu cũng không giận, từ từ nói: “Người chúng ta đi tặng lễ tạm thời rất quan trọng.” trước khi lung lạc được tâm đại cữu tử tương lai, ngốc tử này chỉ có thể xếp thứ hai.

Long Bạch Bạch nổi giận: quả nhiên thay lòng đổi dạ!

Tiểu ngân long rất có cốt khí uốn éo đuôi, lùi về phía sau quyết định không để ý người tốt, không ăn thì không ăn!

Chu Kì Nghiêu nhịn không được cười một tiếng, lắc đầu tiếp tục chạy, chờ sau khi hắn hỏi rõ ràng sao lại như vậy, chắc chắn ngốc tử này sẽ không thiếu ăn.

Đoàn người ám vệ vốn đang chạy đi, chỉ là đang vội vàng đột nhiên nghe thấy hoàng thượng ở phía sau một mình nói nói cười cười, cả người bọn họ đều run sợ: sao vậy, sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh như vậy?

Mà bên kia, tức giận được một nửa Long Bạch Bạch len lén thò đầu ra, nhìn chằm chằm cái sọt kia nuốt nước miếng.

Chờ chú ý tới tầm mắt của Chu Kì Nghiêu, liền mạnh mẽ ngẩng đầu: hắn chỉ nhìn thì đã làm sao?

Chu Kì Nghiêu lại nhịn không được nở nụ cười, cũng không để ý tới hắn.


Mà cả đoạn đường tiếp theo cả người ám vệ đều không thích hợp, hoàng, hoàng thượng vừa cười!

Không chỉ có như thế, cũng không biết sao lại như vậy, ở rất xa liền nhìn thấy một người đang quỳ gồi ở nơi đó, như là một bức tượng điêu khắc.

Chu Kì Nghiêu nhận ra đó là thuộc hạ của ngân long hình như gọi là Chu Viêm, còn tưởng rằng Chu Viêm làm sai chuyện gì bị phạt quỳ, hắn không muốn để cho ám vệ biết được chuyện của Long Bạch Bạch, để cho bọn họ buông lễ gặp mặt xuống xong, liền phất phất tay, ám vệ lập tức lĩnh mệnh tản ra.

Chờ đám người ám vệ hoàn toàn đi xa, Chu Kì Nghiêu mang theo Long Bạch Bạch đi qua, bởi vì không có ai ở đây, Chu Kì Nghiêu cong ngón tay gãi gãi tiểu ngân long đang nằm ở trong ngực: “Có thể đi ra.”

Long Bạch Bạch chậm rì rì ló ra, giống như đang tuần tra lãnh địa của mình, cuối cùng di chuyển tới trên vai Chu Kì Nghiêu, lại không để ý tới hắn: đang còn giận.

Chỉ là dùng móng vuốt xoa xoa bụng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Viêm: “hả? vị ca ca kia sao lại quỳ gối ở đó?”

Chu Kì Nghiêu cũng không biết, lập tức đi qua, cho dù nghe thấy động tĩnh nam tử cũng vẫn thẳng lưng quỳ gối ở đó không hề động đậy, Chu Kì Nghiêu tới gần liền cảm nhận được khí lạnh trên người đối phương, hình như đã quỳ thật lâu.

Chu Kì Nghiêu kinh ngạc: “Chủ tử ngươi đâu?”

Chu Viêm không nói chuyện, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào trong hang động tịch mịch, khuôn mặt trắng bệch nếu không phải còn hô hấp, Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng đối phương đã đóng băng.

Chu Kì Nghiêu kỳ quái, cho là người này không muốn để ý tới hắn, hắn đang định đi vào trong hang động nhìn xem, cho tới khi hắn đi được vài bước, Long Bạch Bạch trên vai quay đầu nhìn lại Chu Viêm, chắc là cảm giác được gì, ánh mắt ban đầu tĩnh mịch của Chu Viêm đột nhiên có động tĩnh, từ từ dời qua, bình tĩnh dừng ở trên người Long Bạch Bạch, đã mở miệng, chỉ là thanh âm vừa ra cũng rất cô quạnh, “Các ngươi….. không cần phải đi, chủ tử, đã đi rồi.”

“Đi rồi?” Chu Kì Nghiêu hoàn hồn, cau mày, “Vì sao? Tối hôm qua không phải vẫn ở sao, sao lại đột nhiên rời đi?”

Long Bạch Bạch cũng vẫy đuôi quay đầu, móng nhỏ ôm lấy vạt áo trên vai Chu Kì Nghiêu, ngồi chồm hổm ở đó, hắn cũng kỳ quái nhìn Chu Viêm.

Ánh mắt Chu Viêm vẫn bình tĩnh dừng trên người Long Bạch Bạch, nhìn thật lâu cũng không nói một lời, chỉ là cặp mắt kia, không hiểu sao khiến trong lòng Long Bạch Bạch nổi lên một cảm giác kỳ quái, rất khó bỏ qua, lại không nói được nguyên do.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.