Đọc truyện Thất Sát Nữ Đế – Chương 74: Hỏa Long nhỏ (hoàn cuốn hai)
Trực giác làm Tiêu Tử Mặc cảm thấy cách ba thước có bóng đen lướt ngang qua, một luồng hỏa diễm có ánh sáng đỏ gần như trong suốt theo sát bên người bọn họ, lại bay trở lại trong nham thạch, kết giới bị chấn động.
“Quả nhiên là chúng ta không thể khinh địch như vậy mà có thể đi qua được.” Phong Vô Ý cười lạnh nói.
“Trong nham thạch nóng chảy dường như có cái gì đó!” Tiêu Tử Mặc dồn dập nói.
“Hả?” Phong Vô Ý giật mình, bình tĩnh nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trong nham thạch dường như có đồ vật gì đó ở bơi qua bơi lại —— sinh vật vẫn có thể ở nham thạch nóng chảy sinh tồn?
“Đáng chết!” Tiêu Tử Mặc khẽ nguyền rủa một tiếng, cực kỳ nhanh ở dưới chân hai người trải rộng ra một cái lá chắn.
“Rầm rầm rầm!” Chỉ thấy vô số quái ngư giống như cá nheo, lại hé ra cái miệng khổng lồ chiếm cứ một nửa thân thể nhảy lên từ trong nham thạch, như mưa rơi đánh vào trên cái lá chắn, lại bị ngã trở về. Trong nháy mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng, miệng quái ngư này răng trắng dày đặc, bị cắn trúng một phát, tuyệt đối không phải là chuyện đùa!
“Đây là con gì?” Phong Vô Ý kinh ngạc nói.
“Hỏa Linh Xà, một loại sinh vật chuyên môn sống ở trong nham thạch nóng chảy.” Tiêu Tử Mặc giải thích.
“Rắn?” Phong Vô Ý ngẩn ngơ, không hiểu gì nói, “Rõ ràng là hình dáng như cá nheo mà. . . . . . được rồi, thực sự so với cá nheo có kỳ quái hơn một chút, nhưng mà, dù sao cũng không thể có quan hệ gì với rắn được?”
“Cái gì?” Tiêu Tử Mặc càng kinh ngạc hơn, “Nàng nhìn thấy chẳng lẽ không là một số con vật tinh tế dài như rắn, cả người có màu đỏ phát sáng, lại có răng nanh dài sắc bén nhưquái xà sao?”
“Ngoại rừ bỏ răng nanh, những cái khác so với chàng hình dung cũng không giống chỗ nào.” Phong Vô Ý lắc đầu nói.
“Làm sao có thể. . . . . . chẳng lẽ?” Tiêu Tử Mặc không khỏi lâm vào trong trầm tư.
Cùng một loại sinh vật gì đó, khi hai người bọn hắn nhìn, quả thật hoàn toàn có hình dáng không giống nhau? Lông mày Phong Vô Ý cũng nhăn lại.
Liên tưởng đến một lần ở trong ảo cảnh của thí luyện, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe lên ánh sáng.
Tiêu Tử Mặc từng nói tới cái gì nhỉ? Năng lực của con Hỏa Long kia, là “Huyễn”! Nói một cách khác, chính là chế tạo hoàn cảnh! Có lẽ. . . . . . tất cả những gì vừa mới trải qua, kỳ thật cũng không phải là chân thật?
Nguyên lý của ảo cảnh, là trực tiếp kích thích tinh thần con người, làm cho người ta nghĩ đến nhìn thấy lửa nhưng thực sự không có gì tồn tại cả, nhưng mà phải lấy hiểu biết người đó làm cơ sở, giống như là một người mù, dù miêu tả hình dạng con hổ như thế nào vớihắn, suy nghĩ của hắn cũng sẽ không thể xuất hiện một con hổ hoàn toàn được —— bởi vì không thể nào tưởng tượng hết được. Hỏa Linh Xà, sinh vật tồn tại ở trong nham thạch, Tiêu Tử Mặc đối với nó tự nhiên là rất hiểu, nhưng mà, nàng cũng là lần đầu tiên nghe nói, cho nên trong đầu căn bản không thể hình thành hình tượng của Hỏa Linh Xà!
Vốn dĩ, thí luyện chi môn là một mình thông qua, bởi vậy chưa từng có người phát hiện vấn đề này, nhưng lúc này đây, đồng thời vào có hai người, điểm này sơ hở kì diệu này liền lập tức nổi bật ra.
“Tử Mặc, chàng tin ta không?” Phong Vô Ý ngẩng đầu, nghiêm mặt nói.
“Đương nhiên.” Tiêu Tử Mặc không chút do dự gật đầu, lại nghi ngờ nói, “Nàng muốn làm cái gì?”
“Không cần kinh hoảng, không cần hành động thiếu suy nghĩ, ta không có việc gì!” Phong Vô Ý bỏ lại một câu, đột nhiên buông tay ra, cả người trực tiếp rơi vào trong nham thạch.
“Vô Ý!” Tiêu Tử Mặc thét một tiếng kinh hãi, trực giác phản ứng đã nghĩ cùng đi theo nàng, nhưng trong nháy mắt nhớ tới lời của nàng, không cần kinh hoảng, không cần hành động thiếu suy nghĩ, không khỏi chần chờ một chút.
Phong Vô Ý nhắm mắt lại, trong đầu sáng sủa vô cùng, trong lòng thầm đếm số, tính toán khoảng cách.
“Đến!” Nàng một tiếng hô nhỏ, sau đó cũng cảm giác được mình dẫm lên mặt đất, chung quanh nhiệt độ cũng lập tức giảm xuống rất nhiều.
“Vô. . . . . . Ý?” Tiêu Tử Mặc khiếp sợ nhìn, Phong Vô Ý vậy mà lại đứng phía trên nham thạch nóng chảy trống rỗng, giống như, nơi đó có một bề mặt mà người ta không nhìn thấyvậy.
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.” Phong Vô Ý trợn mắt, tự tin cười, “Tử Mặc, nơi này là ảo cảnh, những thứ chàng thấy được tất cả cũng không phải chân thật .”
“Nhưng mà lực lượng nơi này lại là thật, nó đã làm chấn động kết giới của ta.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Ảo cảnh có thể giết người, là vì người tin tưởng mình đã bị giết chết. Ngọn lửa ở nơi này . . . . . .” Phong Vô Ý nói xong, dừng lại, tùy ý nhìn một ngọn lửa xuyên qua thân thể của mình, sau đó là mấy quái ngư cắn trên đùi nàng, mặt không đổi sắc nói, “Những thứ kia, nói thật sự chính là thật sự, nói giả chính là giả dối, chỉ cần lòng của chàng có một chút dao động, tin tưởng nó là thật sự, cũng sẽ bị tổn thương.”
Lông mày Tiêu Tử Mặc nhăn lại, giống như đang suy nghĩ lời của nàng.
Phong Vô Ý cũng không nôn nóng, nàng tin tưởng lấy trí tuệ của Tiêu Tử Mặc, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được. Hắn chính là hiểu được quá nhiều, chuyên chú vào vấn đề trước mắt, cho nên ngược lại dễ dàng bị loại ảo cảnh tinh thần này mê hoặc dễ hơn mà thôi.
“Thật giả chỉ là do suy nghĩ trong lòng thôi sao?” Tiêu Tử Mặc tự nói, nhìn nữ tử phía dưới mỉm cười với hắn, tâm ý nhất định, cởi bỏ pháp thuật trói buộc, thả người rơi tự do xuống.
Hình ảnh thay đổi, hỏa diễm bay lên, trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh như là bị cuốn vào trong một cơn lốc xoáy lớn, xoay tròn cực kỳ nhanh.
Rốt cục, làm tất cả trở về bình thường, nham thạch nóng chảy, Hỏa Linh Xà, ngọn lửa bốc cháy, cái gì cũng không trông thấy bóng dáng nữa. Hang động vẫn là cái hang động kia, mặt đất cũng vẫn là mặt đất, cái gì cũng không có thay đổi quá. Mà quay đầu nhìn lại, trong hầm băng măng đá cũng đều êm đẹp đứng ở trên đỉnh, tất cả đều sạch sẽ, liếc mắt một cái có thể trông thấy cái cửa động bọn họ đi vào. Thậm chí, hai phép thuật lúc ban đầu bị thiêu thành tro tàn đã ở trên đỉnh đầu bay tới bay lui. Vừa rồi tất cả, giống như là một giấc mộng.
“Hóa ra chúng ta vẫn luôn là ở giữa ảo cảnh dây dưa không rõ sao?” Tiêu Tử Mặc cười khổ nói.
Cửa vào, ngay tại phía trước cách đó không xa.
“Đi thôi!” Phong Vô Ý gật đầu với hắn.
“Ừ!” Tiêu Tử Mặc đáp một tiếng, hai người một lần nữa đi thẳng về phía trước.
Xuyên qua cái cửa động, cảnh tượng tầng thứ ba cũng là như dự liệu của bọn họ.
“Vô Ý, đây. . . . . . cũng là ảo cảnh sao?” Tiêu Tử Mặc chần chờ nói.
“Có lẽ. . . . . .” Phong Vô Ý cũng không khỏi dùng ánh mắt nhìn mọi thứ.
Chỉ thấy trong động thật lớn, ánh sáng lóe lên, nơi nơi chất đầy kim tệ cùng châu báu, các loại trân phẩm vô giá thậm chí đều không được bầy đặt có tốt, chính là giống những thứ rách nát, bị người tùy ý quét thành một đống, tích đầy tro bụi.
“Không phải là khảo nghiệm tâm tính cùng định lực người tới chứ?” Tiêu Tử Mặc nói.
Phong Vô Ý đột nhiên nhớ tới, vốn dĩ trong thế giới của mình dường như có một truyền thuyết, rồng. . . . . . đều là sinh vật thực sự tham tiền?
Cẩn thận từng ly từng tý đi vào, tránh đi dẫm lên một đồ vật quý báu, lại không nhìn thấy con rồng nào xung quanh.
Hai người không dám coi thường chút nào, năng lực của Hỏa Long là “Huyễn”, ai biết giờ phút này tất cả có phải ảo cảnh hay không? Chỉ cần lơi lỏng tinh thần một chút, có lẽ sẽ chết không có chỗ chôn thân.
【 Ta nói, đều là Long tộc, ngươi có biết con Hỏa Long kia không? 】 Phong Vô Ý hỏi trong lòng.
【 Chắc là biết . . . . . . 】 Thanh Long lười biếng lên tiếng.
【 Biết hoặc là không biết, cái gì gọi là chắc là? 】 Phong Vô Ý không hiểu gì nói.
【 Sau khi ta hóa thành thần khí, chúng ta không già hoặc không chết, chợp mắt liền mấy trăm năm, thời gian trôi qua lâu như vậy, còn có ai nhớ rõ nữa? 】 Thanh Long bất mãn nói.
【 Ngươi nói Hỏa Long cũng là một thần khí sao? 】 Phong Vô Ý nhíu lông mày.
【 Ma giới có bốn ma khí, Thần tộc cũng lưu lại hai thần khí, đó là Thương Lãng, Ngôi Sao Liệt Diễm. 】 Thanh Long nói.
” Ngôi Sao Liệt Diễm?” Phong Vô Ý tự nói một câu, đột nhiên, cảm giác dưới chân dường như đá vào cái gì vậy.
“Cẩn thận.” Tiêu Tử Mặc lôi nàng một cái.
“Đây là vật gì?” Phong Vô Ý tò mò nhìn thứ suýt nữa bị dẫm nát dưới chân mình —— một con vật nhỏ, dường như là dùng Hồng Mã Não tạo thành hình con rắn, có vẻ vô cùng đáng yêu.
“Rồng?” Tiêu Tử Mặc cũng giật mình.
Phong Vô Ý ngồi xổm người xuống nhặt con rắn lên, chỉ cảm thấy cầm vào tay ấm áp, cũng không có cảm giác lạnh lẽo cảu Ngọc Thạch, ngược lại có chút co dãn.
“Này. . . . . .” Tiêu Tử Mặc dùng một ngón tay chọc chọc con rắn, mấy cái râu rồng trong suốt trong lập tức giật giật.
“Sống?” Phong Vô Ý cả kinh, hơi suýt nữa ném con rắn xuống.
Lại nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện nó không phải được chạm từ ngọc, rõ ràng là có sức sống, chỉ là chính nhắm mắt lại ngủ, miệng còn phun bọt khí.
“Tử Mặc. . . . . . chàng cũng đừng nói với ta, đây là kẻ quản Luyện Ngục băng hỏa, Hỏa Long nhé. . . . . .” Đầu Phong Vô Ý đen lại nói.
Tiêu Tử Mặc nhìn con rắn nửa ngày không nói gì.
【 Này, Thanh Long! 】 Phong Vô Ý kêu một tiếng.
Nhưng mà, lúc này Thanh Long lại không trả lời nàng.
“Nơi này thật sự không phải là ảo cảnh?” Phong Vô Ý thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, cổ tay Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên sáng lên một luồng ánh sáng đỏ chói mắt, dường như khiến người ta không mở mắt ra được.
“Cái gì?” Phong Vô Ý xoay đầu, tránh ánh sáng chói mắt, vội hỏi.
“Cái chuỗi hạt chân châu lấy ra từ phía mật thất ở tầng chót của thiên lâu đột nhiên sáng lên!” Tiêu Tử Mặc nói.
Một lúc sau, chờ ánh mắt rốt cục có thể miễn cưỡng thích ứng ánh sáng, Phong Vô Ý lập tức nắm tay hắn lên, chỉ thấy chuổi hạt châu kia một sáng một tối lóe lên, chú ngữ trên mặt dường như cũng đang di chuyển, mà nơi phát ra ánh sáng đỏ chói mắt kia hồng quang, vậy àm lại là thủy tinh phía dưới.
Thủy tinh nho nhỏ, nay dường như lại biến thành chất lỏng, đỏ đến chói mắt, bên trong hình như mang theo lốc xoáy vô cùng lớn, điên cuồng mà hút hỏa khí dư thừa xung quanh vào.
【Ngôi Sao Liệt Diễm! Làm sao ngươi lại mang theo ngọc của Ngôi Sao! 】Tiếng hô của Thanh Long chỉ kém nước làm sập cái động nữa thôi.
“Ngọc của Ngôi Sao?” Tiêu Tử Mặc nghi ngờ hỏi.
【 Ta có thể thân hóa thành đầm Nghịch Thủy Hàn, mà ngọc của Ngôi Sao chính là từ long cốt chế tạo, là một bộ phận của thần khí Ngôi Sao Liệt Diễm! 】 Thanh Long tức giận nói, 【 mang theo ngọc của Ngôi Sao châu, lại còn có thể bị ảo cảnh của Hỏa Long vây khốn lâu như vậy, thật sự là. . . . . . không thể nói được! 】
Có lẽ là bị ngọc của Ngôi Sao kinh động rồi, con rắn trong lòng Phong Vô Ý giật giật, chậm rãi mở mắt.
Hai người lập tức không nói cái gì nữa, vẻ mặt khẩn trương nhìn con rắn.
Tiểu Hỏa Long dường như một lúc mới phát hiện tỉnh thay đổi giường, nháy mắt, âm thanh cũng là mềm mại nói : “Trời đã sáng?”
Phong Vô Ý tức giận, có loại xúc động muốn bóp chết nó.
Bọn họ nhiều lần trải qua gian khổ đến nơi đây, còn tên đầu sỏ gây nên chuyện vẫn ngủ ngon ở đây?
“Con người?” Tiểu Hỏa Long ngáp một cái thật to, mơ màng nói, “Là Lưu Phong gọi các ngươi đến sao?”
Lưu Phong? Ai? Phong Vô Ý nghi ngờ nhìn về phía người bên cạnh.
“Đó chủ nhân đời thứ ba của Tuyền Ki Thạch phủ.” Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ nói, “Nghe nói, thí luyện môn cũng thành lập khi đó.”
“Nói đúng là, khi Lưu Phong chiếm được thần khí Ngôi Sao Liệt Diễm, lại để ngọc của Ngôi Sao ở thiên lâu, mà lại ném hồn Hỏa Long vào Luyện Ngục băng hỏa, tạo thành nơi thí nghiệm đệ tử là thí luyện chi môn?” Phong Vô Ý tổng kết.
【 Đúng là kẻ điên! Lại dám phân chia thần khí! 】 Thanh Long tiếp tục rống.
“Dù sao mọi người không biết đã chết đã bao nhiêu năm.” Phong Vô Ý nhún vai, cầm tiểu Hỏa Long trong tay lên, buồn rầu nói, “Hiện tại vấn đề là, làm sao nhét được người này vào trong ngọc của Ngôi Sao đây?”
“Này? Ngươi, cái con người này mang theo thứ tốt!” Tiểu Hỏa Long đột nhiên như là quỷ đói ngửi được mỹ vị, cái mũi nhất đứng thẳng, hướng về phía bên cạnh cổ nàng ngửi tới ngửi lui.
“Hả?” Phong Vô Ý ngẩn ra, sờ ngực, nơi đó chỉ để một vật, chính là Cổ Ngọc đưa nàng đến thế giới này.
“A! Bên này cũng có!” Tiểu Hỏa Long kêu một tiếng, giãy khỏi tay Phong không nói gì, bò lên trên đầu vai Tiêu Tử Mặc, móng vuốt đẩy một cái, kéo Tử Ngọc trên cổ hắn lộ ra khỏi quần áo, ngửi ngửi, lại để tại một bên, “Không tốt! Có hương vị từ người ngoài!”
Đầu Tiêu Tử Mặc đổ mồ hôi lạnh nhìn cái con rắn kia dài hơn thước bò qua bò lại ở trên người, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Ở trong này!” Tiểu Hỏa Long rốt cục hiện lên trên cánh tay hắn, đuôi rồng cuốn lại, cố định thân thể, hài lòng cọ Thần châu trên cổ tay hắn.
“Rồng. . . . . . đều tham tài như vậy sao?” Đã lâu, Phong Vô Ý mới hỏi.
【 Đừng đánh đồng ta cùng cái tên đáng xấu hổ đó! 】 Thanh Long càng phẫn nộ hơn.
“Nếu ngươi nói cho ta biết, ngươi tại sao phải nguyện ý canh giữ tại chỗ này, ta liền cho ngươi cái này.” Tiêu Tử Mặc chỉ tay vào thần châu trên cổ tay bị tiểu Hỏa Long ngậm không chịu buông, giọng điệu mười phần giống như con sói lớn lừa gạt tiểu bạch thỏ, nghe được Phong Vô Ý thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Nơi này tốt lắm, có kim tệ có để làm giường ngủ, cũng sẽ không bị mất ngủ!” Tiểu Hỏa Long đáp.
Kim tệ —— trị liệu mất ngủ. . . . . . Phong Vô Ý vỗ trán một cái, làm sao lại cảm thấy, thần khí sao lại ngốc như vậy, so với Vân Triệt còn phiền toái hơn?
“Đây là của ta rồi!” Tiểu Hỏa Long đắc ý lắc đầu, nuốt thủy tinh màu đỏ rủ xuống vào.
Tiêu Tử Mặc sửng sốt, vừa định nói ngọc của Ngôi Sao châu sao lại làm thế nào cũng không bỏ được ra, đã thấy thần ngữ cổ trên đó xoay mạnh, lập tức ánh sáng chói lóa, nuốtTiểu Hỏa Long vào.
“Tử Mặc!” Phong Vô Ý cả kinh nói.
“Không có việc gì.” Tiêu Tử Mặc ngăn động tác của nàng lại, “Ta có cảm giác, thần khí sẽ không tổn hại ta.”
Phong Vô Ý thu hồi chủy thủ Thương Lãng, lẳng lặng đứng yên nhìn ngọc của Ngôi Sao biến hóa, chỉ thấy phạm vi ánh sáng dần thu nhỏ lại, mà Hỏa Long. . . . không thấy đâu nữa.
Tiêu Tử Mặc giơ tay lên, quả nhiên nhìn ánh sáng trong thủy tinh thấy chậm rãi biến mất, xuất hiện thêm một đường vân đỏ thắm, nhìn kỹ, quả thật hình dáng con rồng.
【 Đây mới là thần khí Ngôi Sao Liệt Diễm đầy đủ. 】 Thanh Long hừ lạnh nói.
“Cho dù như thế nào, có được thần khí, lần này tới thí luyện coi như là trọn vẹn.” Tiêu Tử Mặc rất hài lòng sờ hạt châu phát ra hơi thở ấm áp, thuộc tính hỏa, khiến cho hắn và Ngôi Sao Liệt Diễm vô cùng thuận lợi hợp nhất. Cắn nát đầu ngón tay, một giọt máu tươi rơi vào thủy tinh đỏ, lóe lên một cái, lập tức bị hấp thu, một chút dấu vết đều không có lưu lại.
“Nhưng mà từ nay về sau Tuyền Ki Thạch phủ cũng không có thí luyện môn rồi, không biết ba vị trưởng lão sẽ khóc như thế nào đây?” Phong Vô Ý nói.
“Trở về đi!” Tiêu Tử Mặc cười.
“Chờ một chút.” Vô Ý mỉm cười nói xong, đi lên trước, mở ra không gian tự thành ra, quét xuống, quét kim tệ trong động vào hơn phân nửa, nhưng đối với những đồ cổ cùng châu báu nđều không có chạm vào.
“Nàng làm gì vậy?” Tiêu Tử Mặc thật sự không biết là nàng thích tiền.
“Quân phí!” Vô Ý mỉm cười nhíu mày, “Mặc dù có Hách Liên Diệu duy trì, nhưng mà quân phí càng nhiều càng tốt, trận này cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu, mà đánh giặc, hậu cần cùng thực lực của một nước cũng rất quan trọng, không có vũ khí lương thực, chẳng lẽ để cho binh lính dùng đến da thịt trên thân thể, đói bụng mà liều mạng cùng dị tộc sao?”
“Vậy cũng được.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Tiền tài thật ra dễ có được, cũng không biết lương thực như thế nào.” Phong Vô Ý lại cười nói. Dù sao, có tiền mua, còn phải có người bán mới được.
“Này Vô Ý.” Tiêu Tử Mặc cười nói, ” Dân gian Phạm Thiên luôn giàu có và đông đúc, tuy rằng mấy năm này bởi vì sát kiếp tới gần chợt có thiên tai, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nghiêm trọng, hơn nữa nơi bên trong biên cương của Thục vương được xưng là Thiên Phủ, liên tục vài năm đều là mùa màng bội thu, là căn cứ dự trữ lương thực lớn nhất Phạm Thiên, lương thực rất nhiều. Nay Thục vương bị Hách Liên Diệu áp chế đến cực điểm, chỉ cần gây chút áp lực, tất nhiên có thể mua không ít lương thực.”
“Nói không chừng ngay cả vàng cũng tiết kiệm.” Phong Vô Ý bĩu môi. Đối với năng lực của Hách Liên Diệu, nàng cũng không hoài nghi, dù sao đó là hắn cũng chỉ dùng bốn năm đã dẹp hết các tai họa ngầm khắp trên Phạm Thiên sắp xếp đâu vào đấy trở thành đế vương mạnh mẽ.
Bởi vì hồn Hỏa Long chế tạo ảo cảnh một lần nữa trở về nhập vào thần khí, hơn nữa thừa nhận Tiêu Tử Mặc làm chủ nhân, nên thời điểm đi ra ngoài, ngoại trừ bỏ độ nóng lạnh bên ngoài của thí luyện băng hỏa, cũng không có gặp phải phiền toái gì.
Một lần nữa trở lại nơi trắng như tuyết, nhưng không nhìn thấy đường ra.
Tiêu Tử Mặc tùy tay vẽ một cái, không gian trước mặt đầu ngón tay bỗng nhiên vặn vẹo , vốn dĩ một mặt đất bằng phẳn tự nhiên nhô lên, hình thành một cái sườn dốc phủ tuyết, cuối cùng, dưới sườn dốc lộ ra một cái cửa động đen nhánh.
“Đi thôi!” Tiêu Tử Mặc cười.
“Ừ.” Phong Vô Ý gật đầu, bước đi vào trong động. Bọn họ đều hiểu được, lúc này trở lại thảo nguyên, chính là chiến tranh rồi.
Ngoài thí luyện môn——
“Đến đây!” Tam trưởng lão đột nhiên đứng lên, ống tay áo vung qua một chỗ, lập tức đảo loạn cả bàn cờ lần lượt thay đổi.
“Xem ra cờ ván này là không có thắng bại .” Nhị trưởng lão thản nhiên cười, cũng đứng lên.
Khi nói chuyện, trừ thí luyện môn lý chậm rãi xuất hiện hai bóng dáng.
“Trưởng lão, chúng ta đã trở lại.” Tiêu Tử Mặc cung kính nói.
“Trở về là tốt rồi.” Đại trưởng lão lau râu mép của mình, trên mặt cũng lộ ra mỉm cười, giống như là nhìn đứa trẻ nhà mình đi xa nhà lâu ngày mới về, nhưng không hỏi bọn hắn ở thí luyện môn đến tột cùng gặp cái gì, chiếm được cái gì, chỉ cần bình an trở về, là tốt rồi.
“Đại trưởng lão, có chuyện muốn xin ngài thứ tội.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Cái gì?” Đại trưởng lão sửng sốt một chút.
“Thí luyện môn. . . . . . chỉ sợ về sau sẽ không thể sử dụng nữa.” Phong Vô Ý cười khan một tiếng nói.
“Hae?” Ba vị trưởng lão nghe vậy, không khỏi quay mặt nhìn nhau.”Cái gì gọi là về sau không thể sử dụng được nữa?”
“Bởi vì chúng ta mang ngọn nguồn lực lượng làm ra ảo cảnh, thần khí Ngôi Sao Liệt Diễm ra ngoài rồi.” Tiêu Tử Mặc kéo ống tay áo, lộ ra Thần châu bởi vì Hồn khí trở về mà có ánh sáng lấp lánh.
“. . . . . . . . . . . .”
Sau một lúc yên tĩnh, trong thạch thất đột nhiên truyền ra một trận tiếng cười to: “Tốt tốt tốt, hai tiểu tử các ngươi, quả nhiên là rất mạnh!”
“Đa tạ tam trưởng lão.” Phong Vô Ý cười.
“Thần khí nhận chủ, tất nhiên là duyên phận của các ngươi, chỉ là sau này như thế nào, cũng vẫn như trước cần nhờ vào chính các ngươi.” Đại trưởng lão trầm giọng nói.
“Phải.” hai người liếc mắt nhìn nhau, tự động tới gần, nắm chặc hai tay, mười ngón đan xen.
Đại chiến bắt đầu, máu nhuộm Trường Thiên (dài ngày).
Chỉ là. . . . . . Có người đang ở nơi đây, mái tóc bạc buồn thiu, vẫn thuộc về ta.