Thất Sát Nữ Đế

Chương 23: Kế hoạch ra khỏi thành


Đọc truyện Thất Sát Nữ Đế – Chương 23: Kế hoạch ra khỏi thành

“Cái này cho ngươi, ta cảm thấy rất hợp với ngươi, thay thử xem thế nào” Đi vào phòng, Phong Vô Ý đem bọc quần áo ném lên trên giường, tiện tay tháo xuống Nguyệt thần nguyền rủa.

“Cám ơn” Tiêu Tử Mặc sửng sốt một lúc, rồi mới phản ứng lại.

“Trên bàn có đồ ăn” Phong Vô Ý nói xong, cũng cầm một bộ quần áo đi vào bên trong thay ra. Dù sao cũng là ban ngày ban mặt, ở nơi này phòng có cửa cũng giống như không có. Vào thời điểm này, khách điếm rất dễ dàng trở thành mục tiêu tìm kiếm đầu tiên của quan binh, cho nên nơi này tạm thời có thể an toàn hơn.

Tiêu Tử Mặc thay đổi y phục xong, nhìn qua chỉ là một bộ y phục bình thường có màu xám, chất phải bông không đắt đỏ quý giá nhưng nhìn qua lại rất vừa vặn với hắn. Ngoài ra ở bên trong bọc đồ còn có vài bộ khác nữa, không chỉ vậy mà bên trong còn có mực và vài thứ đồ linh tinh khác. Nhìn thấy mấy thứ đó, hắn cảm thấy rất cảm động, tuy mấy thứ như la bàn hay tinh đồ hắn vẫn luôn mang theo người nhưng còn giấy mực thì hắn lại không mang. Không nghĩ tới, nàng lại chú ý tới điều này.

Thức ăn trên bàn chỉ là vài cái bánh bao, điểm tâm các loại dễ dàng để mang theo, tất cả đều là đồ chay. Mọi thứ đều là đồ ăn nhẹ nhàng, vốn đã bị đói bụng một đêm, cho nên khi thấy mấy thứ này thì Tiêu Tử Mặc lại cảm thấy chúng đặc biệt hấp dẫn.

“Như thế nào còn chưa ăn?” Rất nhanh nàng đã thay đổi một thân quần áo màu đỏ nhạt đi tới, nhìn điểm tâm ở trên bàn còn nguyên thì kinh ngạc nhíu mày.

“Ta còn chưa tới mức không có phong độ như vậy” Tiêu Tử Mặc tức giận liếc nàng một cái, sau đó đem điểm tâm lấy ra một cái đĩa.

“Vậy thì cảm ơn” Phong Vô Ý tiện tay lấy một miếng bánh đậu xanh cắn một ngụm, một bên thì mở ra cái bọc nhỏ, làm hương thơm của gà nướng bay ra.


Tiêu Tử Mặc cười khổ lắc đầu, coi như không thấy là được rồi. Chiêm Tinh Sư tuy không có nghiêm cấm việc sát sinh, nhưng nếu như bị dính máu tanh hay đồ bẩn, thì trong tâm hồn sẽ mất đi sự tinh thuần, năng lực tự nhiên cũng sẽ bị mất đi.

“Mấy ngày nay, tình thế ở trong kinh thành vô cùng loạn” Phong Vô Ý gặm xong một cái đùi gà lại nói tiếp: “Nhưng Hách Liên Diệu cũng không thể liên tục phong tỏa kinh thành mãi được, hơn nữa nếu như là ta…. thì so với việc lùng bắt làm nhiễu loạn dân chúng, còn không bằng chuẩn bị đủ các tình huống rồi thả mồi, vây bắt một lần còn hơn”

“Lấy tính cách của hắn, chính xác sẽ xử trí như vậy” Tiêu Tử Mặc gật gật đầu.

“Cho nên, chân chính trọng điểm của hắn chính là sau khi mở cửa thành” Phong Vô Ý đưa cánh tay vô thức gõ lên mặt bàn, trầm tư lên tiếng: “Đêm dài lắm mộng, chỉ cần một khi cửa thành mở, chúng ta lập tức sẽ chạy ra”

“Ngươi có nắm chắc là sẽ không bị điều tra ra không?” Tiêu Tử Mặc kinh ngạc hỏi.

“Người bình thường thì thường sẽ có lỗi suy nghĩ, xem trước tình huống rồi mới tìm cơ hội mà ra tay đi? Cho nên ta nghĩ rằng, vào lúc cửa thành vừa mở, thật ra tâm lý phòng bị của thủ vệ sẽ rất lơi lỏng” Phong Vô Ý nói.

“Hách Liên Diệu không phải là người bình thường” Tiêu Tử Mặc nhắc nhở.


“Ta biết chứ” Phong Vô Ý cười với hắn, vẻ mặt vô tội nói tiếp: “Đường đường là một hoàng đế thì sẽ không thể tự mình đi canh gác, nên hắn sẽ phân phó xuống dưới. Nhưng người chấp hành lại có thể thật sự để ý hay không, vậy cũng không phải là chuyện hắn có thể nắm chắc được”

“Xem ra ngươi đều đã tính toán kỹ càng rồi” Tiêu Tử Mặc nói: “Không phải nói là còn thiếu đạo cụ hay sao?”

“Những cái đạo cụ này, đến lúc đó ngươi sẽ biết” Phong Vô Ý thần bí lên tiếng. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]

“Quang minh chính đại lừa dối ra khỏi thành cũng có vài phương pháp, dịch dung, giả bộ bệnh tật, giả chết, hoặc nhờ vài vị cao thủ che dấu” Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng nói: “Đơn giản nhất là dịch dung, nhưng Nguyệt thần nguyền rủa chỉ có thể che dấu được một người, hơn nữa còn phải chuẩn bị để dấu diếm một người mang đi cùng. Chuyện lần này lại làm ầm ỹ lớn tới như vậy, trừ khi là Hách Liên Diệu không để ý tới, còn không thì bất luận kẻ nào cũng khó có khả năng mà an toàn ra khỏi thành”

“Quả nhiên không hổ là Tiêu Tử Mặc” Phong Vô Ý vỗ tay, tán thưởng nói: “Kỳ thật ta sẽ đi ra ngoài trước, sau đó sẽ kêu Bích Linh thừa dịp đêm tối lặng lẽ mang Nguyệt thần nguyền rủa đưa tới cho ngươi. Nhưng mà…. ngươi vẫn phải giả bộ bị bệnh, bởi ta thật sự không tin tưởng lắm vào khả năng hành động của ngươi. Huống hồ… dù Nguyệt thần nguyền rủa có thể che dấu được dung mạo, nhưng khí chất của ngươi cũng vẫn quá mức hấp dẫn người”

Nhìn nam thử một thân quần áo vải thô, nhưng lại vẫn sáng ngời như một viên minh châu không hề nhiễm bụi trần, nàng chỉ có thể thở dài. Tiêu Tử Mặc, dù có sắm vào vai nào đi nữa thì cũng vẫn không thể hoàn toàn biến thành một người tầm thường được.

“Cho nên, kết luận của ngươi là để cho ta giả làm một thi thể” Tiêu Tử Mặc cười khổ.


“Ừm, ngươi cứ coi như là đang ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì đã ra khỏi thành rồi” Phong Vô Ý mỉm cười nói: “Toàn bộ ta đã sắp xếp tốt rồi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề”

“Ngươi phải biết rằng, nếu chuyện này bị bại lộ thì ngươi sẽ bị thiên đao vạn quả, mà ta….” Tiêu Tử Mặc nhíu mày nhếch môi, bình tĩnh nói: “Mặc dù Hách Liên Diệu biết rõ ta là đồng mưu, nhưng cũng vẫn không thể làm ra chuyện gì với ta. Bởi vì ta là Quốc Sư của Phạm Thiên, ta chính là sự tồn tại của Phạm Thiên”

“Ta biết” Phong Vô Ý đứng lên, áp sát vào người hắn, dùng tay trái không dính dầu mỡ nâng lên cằm của Tiêu Tử Mặc, cười như không cười nói: “Ta muốn thứ gì đó, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có lần nào không thành công, cho dù…. Hiện tại thứ ta muốn chính là một người nào đó”

Tiêu Tử Mặc chấn động, còn chưa kịp lên tiếng, Phong Vô Ý đã buông hắn ra, tùy ý xoa tay rồi mở cửa đi ra ngoài.

“Ngươi thích hắn?” Đột nhiên, Hoàng Cửu Lê được treo ở trên cổ nàng lên tiếng.

“Thích? Cái loại tình cảm vô dụng này ta sẽ không có” Phong Vô Ý nhịn không được mà mỉm cười. Thích, cảm xúc ái mộ này đã sớm không có ở trong cái thân thể này rồi. Phàm là thứ gì không có lợi ích đối với quốc gia thì đều sẽ bị loại bỏ khỏi cơ thể của người biến đổi gien không phải sao? Thích gì đó…. nàng đương nhiên là sẽ không có. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]

“Rời khỏi kinh thành ngươi sẽ đi đâu?” Hoàng Cửu Lê trực tiếp chuyền đề tài. Nếu nàng không hiểu, thì cứ để kệ như vậy đi. Thứ tình cảm gì gì đó đều là tùy tâm mà sinh ra, chỉ cần là người thì nhất định sẽ có thứ đó…..

“Ngươi hỏi như vậy, là hy vọng ta sẽ đi tới địa phương nào đó sao?” Phong Vô Ý hỏi ngược lại.


“Phía bắc của Phạm Thiên Đại Lục, ra biển, ở đó có đảo nhỏ mà phàm nhân không thể tới được. Đảo đó được gọi là Thiên Khí Chi đảo, là cửa vào của ma giới” Hoàng Cửu Lê trả lời.

“Ngươi muốn trở lại ma giới?” Phong Vô Ý có chút kinh ngạc, nàng không hề cảm thấy với tình cảnh thân thể không có của “Tiền” Ma Quân này mà trở về mà giới là một ý kiến hay.

“Không phải” Hoàng Cửu Lê tức giận nói: “Ta còn chưa sống đủ! Chỉ là ở đó ma khí bị tràn ra nên rất có lợi cho ngươi tu luyện, mặc kệ là tương lai ngươi muốn làm cái gì đi nữa, thì thực lực trở nên mạnh mẽ vẫn là yếu tố quan trọng nhất, ta nói hẳn là không sai đi!”

“Ma khí…. Đối với việc ngươi khôi phục thân thể cũng rất có lợi đúng không?” Phong Vô Ý hiểu rõ hỏi lại.

“Chúng ta đều có lợi như nhau” Hoàng Cửu Lê hừ lạnh một tiếng, lại nói tiếp: “Ta tin tưởng Tiêu Tử Mặc cũng biết chỗ bị vứt bỏ này, nếu ngươi còn không tin ta, thì có thể đi hỏi hắn một chút”

“Ngươi sao lại nói như ta rất tin tưởng hắn vậy” Phong Vô Ý nghe thế, không khỏi bật cười.

“Ngươi tin hắn, không phải là chính ngươi nói ra à?” Hoàng Cửu Lê khinh thường nói.

“A, đúng là hiện tại là vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn là thế” Phong Vô Ý nhẹ nhàng cười cười, vẫy tay. Sau đó dựa lưng vào bên một gốc cây hoa quế đã héo rũ, lạnh lùng nói: “Tóm lại, trước mắt phải rời khỏi cái vũng bùn lầy ở kinh thành này đã”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.