Đọc truyện Thất Sát Nữ Đế – Chương 18: Bắt cóc tiêu tử mặc
“Đứng lại!” Trong giây lát, một cái bóng chặn ở trên đường, Bích Linh tấn công không có tác dụng gì, ngược lại tí nữa thì bị chém thành hai đoạn. Sau khi kinh ngạc qua đi, ở giữa không trung xoay một vòng, Bích Linh lập tức chui về trong người Phong Vô Ý.
Cao thủ bắt đầu lên sân khấu rồi! Ánh mắt Phong Vô Ý sáng lên, nhưng nàng cũng biết vào giờ phút này không thể trực tiếp dùng võ công giao đấu chính diện được. Bởi một khi bị cuốn lấy, rất nhanh sẽ bị đám thị vệ kia đuổi tới đây, đến lúc đó thì có chạy đằng trời.
Trong lòng nàng rất nhanh đã đưa ra tính toán, bước chân không hề ngừng lại, tay phải cầm sợi dây thép run lên, sau đó nhẹ nhàng leo lên cây đại thụ cách đó không xa, rồi dùng Ẩn Thân Thuật biến mất ở trong tán lá cây xum xuê. Đợi tới khi thời gian Ẩn Thân Thuật hết tác dụng, tay phải cùng lúc vung lên, Bích Linh hiểu ý nhảy ra bên ngoài, “Vù” một tiếng đã chui vào trong bụi cây ở bên dưới, tạo nên một tiếng xột xoạt.
Mà cao thủ kia, thấy thích khách đang ở trước mặt đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng đâu, chần chờ một lúc, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm và đuổi theo phương hướng vừa rồi của Bích Linh.
Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, đợi cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng của tên kia, lúc này mới nhảy từ trên cây đại thụ xuống dưới, tìm đúng đường cần phải đi mà đi tiếp. Còn về Bích Linh, nàng không hề lo lắng chút nào, ma pháp sủng vật này có khế ước với nàng, dù có thế nào đi nữa thì nó vẫn có cách để tìm về với chủ nhân của chính mình. Huống hồ, Tâm Ngữ truyền tin cũng không phải sau khi tách ra thì sẽ mất đi tác dụng, nên nàng hoàn toàn có thể nắm giữ được tình hình phía bên kia của Bích Linh.
Có lẽ cao thủ vừa rồi cũng là một quan võ có địa vị cao ở trong cung, nếu hắn đã phát hiện ra tung tích của thích khách, tin chắc rằng hơn phân nửa thị về đều sẽ đi theo hắn cùng tìm kiếm, mà các phương hướng còn lại cũng sẽ được lơi lỏng không ít.
Ẩn Thân Thuật, cùng với các loại dược vật đều được nàng phối hợp với nhau rất tốt, sau đó dùng chúng để đánh lừa các thị vệ. Nhìn thời gian cũng vừa đúng lúc, Phong Vô Ý kéo lấy một binh sĩ đang hôn mê qua, lột áo giáp của hắn xuống mặc lên trên người mình, tiếp theo vặn gãy cổ rồi ném vào trong lùm cây bên cạnh.
Tháo bỏ khăn che mặt xuống, đeo lên mũ giáp, Phong Vô Ý cúi đầu chạy vào trong đám thị vệ đang rối loạn kia. Cứ như vậy, bản thân thì tiếp tục chạy ra phía cửa cung, đồng thời cũng không quên ra lệnh cho Bích Linh quay trở về.
Nếu như nàng chỉ muốn trốn thoát khỏi hoàng cung, phương pháp có rất nhiều, nhưng chẳng qua nàng còn muốn cắt đứt luôn tai họa về sau….. Nói chung nhìn lại một lần, nàng cảm thấy như thế là ổn rồi! Chuyện thích khách biến mất ở trong cung…. cái này cứ để cho các tướng lính thay phiên canh gác ở trong cung hứng chịu và thừa nhận lửa giận của Hách Liên Diệu đi, còn Phong Vô Ý nàng___ xin lỗi không có thời gian theo hầu! [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
Bên kia phủ Quốc Sư, Tiêu Tử Mặc một thân áo bào mỏng manh, lẳng lặng đứng ở trên Vọng Tinh lầu, nhìn về phía phương hướng Hoàng Thành.
Xem ra ở bên trong lúc này đang vô cùng rối loạn___ vì một nữ tử, nàng cũng không có một ai trợ giúp, không có võ công…. Mà chỉ dựa vào vài ngày tu luyện ma pháp, vậy mà lại có năng lực đem Hoàng Thành trở nên hỗn loạn như vậy. Thật đúng là Thất Sát Tinh do trời sinh, quả nhiên không phải là nhân vật bình thường!
“Quốc Sư Đại Nhân có ở đây không?” Đúng lúc này, ở dưới lầu có tiếng thị vệ la lớn.
“Có chuyện gì?” Tiêu Tử Mặc thoáng lớn tiếng hơn thường ngày .
“Khởi bẩm Quốc Sư, trong cung có thích khách đột nhập. Ngự tiền thị vệ thống lĩnh Vương Địch đại nhân đang dẫn người đi tìm bắt, nhưng thích khách này cực kỳ lợi hại, cho nên mời Quốc Sư vào trong phủ tạm thời tránh mặt” Thị vệ cung kính bẩm báo.
“Nếu là thích khách làm loạn ở trong cung, thì có liên quan gì tới nơi này của ta” Tiêu Tử Mặc thờ ơ nói.
“Thân thể Quốc Sư đại nhân chính là ngàn vàng, cho nên…..” Thị vệ khó xử: “Trong Vọng Tinh lâu không cho phép người ngoài tiến vào, thuộc hạ cũng không tiện để bảo hộ…..”
“Bệ hạ phái các ngươi bảo vệ phủ Quốc Sư, có nói qua là sẽ hạn chế tự do của ta sao?” Tiêu Tử Mặc lạnh lùng lên tiếng.
“Thuộc hạ không dám!” Chỉ nghe bịch một tiếng, rõ ràng là tên thị vệ kia đã quỳ xuống.
“Nếu lo lắng thì đừng có đứng ngây ngốc ở dưới đó nữa” Để lại một câu nói, Tiêu Tử Mặc không để ý nữa.
Hắn hiểu rất rõ, Chiêm Tinh Sư của Phạm Thiên chính là thần, là tín ngưỡng của dân chúng. Hách Liên Diệu cần hắn, ỷ lại hắn, nhưng cũng chỉ tin tưởng hắn ở trong một phạm vi nào đó, mà bên cạnh đấy Hách Liên Diệu cũng đồng thời đề phòng hắn. Trên danh nghĩa là sai thị vệ bảo hộ hắn nhưng cũng chính là để giám sát hắn, nhưng bây giờ chuyện quan trong nhất là….. Mặc kệ Hách Liên Diệu nghĩ hắn như thế nào, cũng không thể để hắn chết được, nhất là chết ở trong kinh thành!
Phạm Thiên Đại Lục, sẽ đại loạn.
Thật sự, hắn cũng không hề muốn làm khó xử cho một tên thị vệ nho nhỏ, bên trong Vọng Tinh lâu thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là…. Tối ngày hôm qua, hắn đã chính miệng đồng ý với nàng, sẽ đứng ở Vọng Tinh lâu. Tuy không biết nàng sẽ gây ra chuyện gì mà làm đám thị vệ dám chạy tới đây, nhưng ít ra, Tiêu Tử Mặc hắn một khi đã nói ra thì sẽ không nuốt lời.
Chỉ một lát sau, ở bên dưới lầu đã truyền đến tiếng người, nghĩ tới là do tên thị vê kia đang bố trí người phòng vệ xung quanh, chắc là do muốn bảo vệ nơi này an toàn.
Cứ cho là hắn biết đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng những năm gần đây, những tên thị về này cũng đều là hết lòng, tận tâm bảo vệ cho hắn. Không chỉ bởi vì mệnh lệnh của Hách Liên Diệu, mà chỉ cần là con dân của Phạm Thiên thì đều có lòng thành tâm thành kính với hắn.
Thôi…. Tiêu Tử Mặc thở dài, Phong Vô Ý cũng không phải là người bình thường, nếu như nàng ta không nắm chắc thì nhất định sẽ không liều lĩnh xuất hiện, còn nếu như ngược lại…..Có lẽ cùng là do ý trời đi!
Gió thổi giữa đêm thu mang tới cảm giác mát lạnh, nhưng lại giống như không thể thổi tan được ánh lửa ở phía Hoàng Thành, xem ra là cuộc tìm bắt vẫn còn đang tiếp tục.
“Trong cung thế nào….A…..” Trong màn đêm yên tĩnh, ở dưới lầu truyền tới tiếng nói chuyện, sau đó là vài âm thanh nặng nề vang lên rồi có tiếng giống như người bị đẩy ngã xuống đất.
Tiêu Tử Mặc nhíu nhíu mày, xoay người lại.
“A, chào buổi tối tốt lành” Phong Vô Ý trong trang phục thị vệ, tay trái tháo mũ giáp xuống, tựa ở trên tay vịn cầu thang, cười tít mắt chào hỏi.
“Bọn hắn như thế nào?” Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ thở dài.
“Không có gì, chỉ để cho bọn họ ngủ một chút mà thôi” Phong Vô Ý dơ lên một cái bình nhỏ, sau đấy lại tiếp tục cười cười.
“Nếu là như thế, ngươi có chuyện gì muốn nói? Đi lên đi” Tiêu Tử Mặc lên tiếng.
“Chuyện để nói tất nhiên là có, nhưng mà để sau này từ từ nói” Phong Vô Ý trả lời xong, đi lên trên lầu, tới bên cạnh hắn.
“Có ý tứ gì?” Ánh mắt Tiêu Tử Mặc trầm xuống.
“Đương nhiên là muốn ngươi đi cùng, cho nên….” Phong Vô Ý vứt đi bình thuốc, cười nhẹ nói tiếp: “Hợp mưu bắt cóc”
“Ngươi đã chuẩn bị kỹ như vậy, ta còn có thể làm gì khác sao?” Tiêu Tử Mặc cười khổ.
“Đừng nói cho ta biết là ngươi thật sự không nghĩ tới, ta sẽ khinh thường sự thông minh của ngươi đó” Phong Vô Ý thu lại nụ cười, lạnh lùng lên tiếng. [Truyện được post tại diễn đàn lê quý đôn]
“Nghĩ tới, nhưng ta không nghĩ tới ngươi thật sự dám làm” Tiêu Tử Mặc thản nhiên nói: “Ngươi có biết thân phận của ta có bao nhiêu người để mắt tới không, cho dù ta và ngươi cùng nhau hợp mưu, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc là có thể mang ta đi cùng? Đừng quên, ta ở Phạm Thiên chỉ dưới một người nhưng địa vị thì lại trên vạn người. Một khi có dấu hiệu ta phản bội, chỉ sợ Hách Liên Diệu còn rất vui mừng mà trừ khử đi cái gai này!”
“Đế vương như vậy, mà ngươi cũng chịu đi theo sao?” Phong Vô Ý đột nhiên hỏi một câu.
“Hả?” Tiêu Tử Mặc khó hiểu nhìn nàng. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này, vì làm một Chiêm Tinh Sư, năng lực lớn nhất chính là chỉ dẫn phương hướng, để dẫn đường chỉ lối cho Phạm Thiên mà thôi. Mà bây giờ, hắn không rõ Phong Vô Ý hỏi như vậy là có ý gì.
“Đi theo ta đi, ta tin tưởng ngươi” Phong Vô Ý bình tĩnh nhìn hắn.
Tiêu Tử Mặc ngẩn ra, không nhịn được mà quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, trong giây phút đó, sâu trong mắt giống như chợt hiện lên cảm xúc gì đó, nhưng lại làm người ta nhất thời nắm bắt không được.
“Nhanh! Vong Tinh lâu bên kia!” Xa xa ở bên dưới, trong gió truyền lại tiếng la hét dồn dập.
Phong Vô Ý vươn tay phải ra, nàng giống như không hề quan tâm hay là nghe thấy tiếng thị vệ đang la hét, mà chỉ nói: “Nếu ta thật có thể mang ngươi đi ra ngoài, thì về sau ngươi phải tin ta, như thế nào?”