Đọc truyện Thất Sát Lệnh – Chương 5: Như hoa tựa ngọc
Tên tiểu nhị liền cung kính nói :
– Xin khách quan đi theo tiểu tử.
Kẻ làm cái nghề tiểu nhị phải rất là nhanh nhẹn, mà tiểu nhị này so với các tiểu nhị khác thì lại càng tỏ ra nhanh nhẹn hơn.
Nhờ vào sự nhanh nhẹn, nhờ vào sự duyệt lịch, tuy vẫn còn chưa có thể đoán chắc Lữ Chính Anh thân phận như thế nào nhưng y cũng đã xác định Lữ Chính Anh tất phải là một người có lai lịch không tầm thường.
Cũng vì như vậy y vì không muốn bị xử thiệt sau này nên giao một gian phòng tốt nhất trong nhà khách cho Lữ Chính Anh.
Lúc Lữ Chính Anh lặng lẽ quan sát sự trang trí hào nhoáng trong gian phòng, tiểu nhị khom người nói :
– Khách quan mãn ý với gian phòng này chứ?
Lữ Chính Anh hừm một tiếng nói :
– Ở một địa phương như vậy cũng đành phải ở tạm qua vậy!
Tiểu nhị gượng cười nói :
– Khách quan, đây là gian phòng dùng để chiêu đãi khách đặc biệt, nếu không tin tiên sinh có thể hỏi Tổng đương gia của chúng tôi.
Lữ Chính Anh lại hừm một tiếng :
– Không cần hỏi, ta tin ngươi.
Nói xong, liền gỡ túi vải trên vai và trường kiếm xuống cúi đầu quan sát chính bản thân mình, rồi mỉm cười nói :
– Tướng dạng của ta mà ở trong gian phòng này, quả thật cũng hơi không tương xứng cho mấy.
– Nào, nào, khách quan quá khiêm tốn.
– Những lời ta nói là thật ở trong lòng ta nghĩ.
Lữ Chính Anh nói xong, liền lấy từ trong ngực ra một lá vàng nhét vào trong tay của đối phương nói :
– Với cách nhanh nhất, hãy mua cho ta hai bộ quần áo gồm cả nội y, giày vớ và một túi xách, chất liệu phải tốt nhất. Còn về lớn nhỏ, dài ngắn ngươi ước lượng thân hình của ta mà chọn cho vừa?
Tiểu nhị vội vàng nói :
– Dạ, dạ, tiểu tử sẽ đi làm ngay.
Lữ Chính Anh nói :
– Còn nữa hãy chuẩn bị cho ta một con ngựa khỏe mạnh đi đường dài, cũng phải chọn một con tốt nhất giá tiền bao nhiêu ta không tính đến.
Tiểu nhị vội vàng gật đầu nói :
– Tiểu tử xin ghi nhớ.
Lữ Chính Anh nói :
– Quần áo lập tức phải có còn ngựa thì để sáng sớm mai, làm tốt ta sẽ trọng thưởng.
Tiểu nhị tươi cười nói :
– Dạ dạ, tiểu nhân xin đa tạ.
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Bây giờ ngươi đi thi hành đi, thuận tiện gọi người chủ quán cho ta.
Lữ Chính Anh tuy lần đầu tiên tẩu xuất giang hồ nhưng gia học cội nguồn của chàng từ nhỏ đã thấm sâu vào người, trong mấy tháng tao phùng đại biến vừa qua Lưu Tử Kỳ, Vương Nhân Kiệt có thỉnh thoảng chỉ bảo, lại thêm trong chuyến đi này lại được Lưu, Vương hai người đặc biệt chỉ dạy cặn kẽ vì vậy lúc này sự biểu lộ ra ngoài đâu ra đấy như một lão giang hồ.
Tên tiểu nhị cung kính dạ dạ nói :
– Khách quan muốn ăn gì? Tiểu tử sẽ lập tức căn dặn bọn chúng gởi đến tận phòng.
Lữ Chính Anh xua xua tay nói :
– Ta vẫn còn chưa đói, đợi ngươi mua xong y phục quay về tắm giặt sạch sẽ xong, sau khi thay đồ tự ta sẽ đến phòng ăn.
– Dạ được, dạ được.
Tên tiểu nhị vội vàng nhanh chân bỏ đi. Sau một lát, một khôi y lão giả tuổi khoảng ngũ tuần xuất hiện ở cửa hướng về phía Lữ Chính Anh cúi người cung kính nói :
– Tiểu lão nhi kiến quá công tử gia!
Lữ Chính Anh hơi gật gật đầu, nhìn chằm chằm hỏi :
– Ngươi là chủ quán ở đây?
Khôi y lão giả gật gật đầu nói :
– Đúng vậy. Với tình cảnh của công tử gia như vậy tiểu lão nhi đã có nghiêm lệnh, tiểu lão nhi cần phải tiến… tiến hành trước, xin chỉ bảo ít nhiều tài nghệ mới… mới có thể truyền bẩm cho Tổng trại.
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Nói như vậy có phải là muốn thử sức của ta, xem ta có đủ cân lượng hay không?
Khôi y lão giả liên tục gật gật đầu nói :
– Đúng vậy, đúng vậy, tiểu lão nhi thượng mệnh sai khiến, chuyện bất đắc dĩ xin công tử gia thông cảm cho!
Lữ Chính Anh vừa mới cười cười, khôi y lão giả đã lạnh lùng từ cửa phòng phi thân bay vào một chưởng đánh vào giữa ngực của Lữ Chính Anh, chưởng thế đã xuất mới cười mỉm nói :
– Tiểu lão nhi đã vượt bổn phận rồi.
Lữ Chính Anh giả như không kịp đề phòng tay chân vụng về đỡ một chưởng làm như bị chấn lùi nửa bước, miệng ồ lên một tiếng nói :
– Thân thủ của các hạ thật tuyệt vời!
Khôi y lão giả một chiêu đã đắc thủ cho rằng đối phương chẳng qua chỉ như thế mà thôi, lập tức trong lòng cảm thấy vui sướng liền vừa triển khai một loạt các đợt tấn công vừa cười khà khà nói :
– Đa tạ quá khen! Ở tệ Tổng trại mà nói kẻ có thân thủ như tiểu lão nhi đây thật đông đảo đầy rẫy.
Đang nói, thì đã như cuồng phong bão táp công xuất tám chiêu.
Nhưng tám chiêu tấn công này kết quả lại ra ngoài ý muốn. Tại vì thật sự trong tám chiêu này Lữ Chính Anh đã không tiếp chiêu cũng không hoàn thủ lại không bị bức lui mà chỉ giống như mọc rễ vậy, thân thể lắc la lắc lư trước sau phải trái khiến cho tám chiêu tấn công như sấm sét đó của đối phương ngay mép áo của Lữ Chính Anh cũng không chạm tới được.
Tình huống này khiến cho khôi y lão giả kinh ngạc tự động dừng lại đờ người ra đó, không thốt ra được một tiếng nào.
Thật vậy, tình huống này quả thật khiến cho y cảm thấy lúng túng.
Tại vì căn cứ vào tình huống của chiêu thứ nhất mà phán đoán Lữ Chính Anh cao minh không hơn hắn bao nhiêu, nhưng tám chiêu sau đó lại khiến cho y có cảm giác không cao thâm bằng.
Tình hình lúc này khiến cho lão không biết phải tính toán làm sao cảm thấy toàn thân không tự tại. Trong lúc khôi y lão giả đang nhíu mày suy nghĩ, Lữ Chính Anh lại điềm đạm cười nói :
– Thế nào, có muốn thử mấy chiêu nữa không?
Khôi y lão giả bối rối cười nói :
– Đa tạ công tử gia hạ thủ lưu tình.
Lữ Chính Anh bật cười ha hả nói :
– Chủ quán, câu nói này phải là câu nói của ta chứ?
Khôi y lão giả chắp hai tay cúi người nói :
– Công tử gia đừng nói đùa, tiểu lão nhi có mắt không thấy Thái Sơn vừa rồi đắc tội xin công tử gia lượng thứ cho?
Lữ Chính Anh mỉm cười hỏi :
– Sức lực của bổn công tử ngươi đã thử qua rồi, chẳng hay có đủ tư cách để làm phiền ngươi đi Tổng trại thông báo một tiếng không?
– Đủ ạ! Đủ ạ!
Khôi y lão giả liên tục gật đầu nói :
– Tiểu lão nhi sẽ lên đường ngay.
Lữ Chính Anh ừm một tiếng nói :
– Lời ta vừa rồi, ngươi đều nhớ cả chứ?
Khôi y lão giả nói :
– Nhớ ạ, nhớ ạ…
Rồi chấp tay vái vái nói :
– Tiểu lão nhi xin đi đây!
* * * * *
Sau nửa giờ đồng hồ, Lữ Chính Anh đã thong thả khoan thai bước vào Quần Anh tửu lầu.
Lữ Chính Anh vốn tuấn tú, mấy tháng gần đây thiện duyên xảo hợp có được tâm pháp võ công thế gian khó ai bì được, lại thường xuyên uống đặc sản linh dược trong Thiên Tâm cốc – Thiên Niên Thạch Khuẩn vì vậy không những tinh tiến về phương diện võ công mà con người như thoát thai hóa cốt càng anh tuấn hơn.
Những ngày trước Lữ Chính Anh ăn mặc lôi thôi lếch thếch, che giấu đi phần lớn sự sáng sủa của mình, nhưng Lữ Chính Anh lúc này đã không còn là như vậy nữa.
Lúc này Lữ Chính Anh đã tắm giặt xong thay quần áo mới mua, nhìn thấy chàng đầu đội khăn vuông mình mặc áo nho trắng toát, chân mang giầy gấm tay phẩy quạt xếp với trường kiếm ngang hông tỏ ra vừa anh tuấn vừa oai dũng.
Lúc này tuy đã gần canh hai nhưng tiểu trấn này lại là một nơi không có đêm, tất cả nhà thổ, sòng bạc, tửu lầu quán ăn được dựng lên cho những người sinh hoạt qua đêm, lúc này mới xem là bắt đầu kinh doanh buôn bán!
Thế nhưng cho dù là mới mở cửa, lúc này trong phòng ăn sáu phần mười chỗ ngồi đã đầy có khoảng bảy tám mươi người.
Đương nhiên một nhân vật tuấn mỹ như Lữ Chính Anh lúc này ở một nơi như vậy thì không dễ gì gặp được vì vậy khi chàng bước lên phòng ăn ở lầu hai, tiếng người hỗn tạp trong phòng ăn liền đột nhiên tĩnh lặng tất cả ánh mắt đều tập trung dõi theo chàng.
Do thân thế đặc biệt mà vừa rồi chàng biểu lộ ra, cũng do vì sự ban thưởng rộng rãi của chàng đối với tên tiểu nhị đã phục vụ, đã khiến cho tất cả mọi người trong tửu lầu đặc biệt ngưỡng mộ.
Khi tất cả tiếng ồn ào trong phòng ăn do sự hiện diện của Lữ Chính Anh lắng đi, một tên tiểu nhị đã vội vàng bước tới cúi người cười lấy lòng nói :
– Công tử gia xin đến nơi kia, tiểu tử đã giữ lại cho công tử gia chỗ ngồi tốt nhất.
Quả thật, đó là một chỗ ngồi tốt nhất, không những thị tuyến rộng lớn có thể nhìn thấy động thái của toàn lầu, hơn nữa cũng có thể nhìn thấy cảnh đêm ở dưới đường.
Sau khi Lữ Chính Anh đã ung dung ngồi xuống tên tiểu nhị vẫn cười lấy lòng nói :
– Công tử gia, chỗ ngồi này tốt chứ?
Lữ Chính Anh ừm một tiếng nói :
– Tuyệt lắm!
Tên tiểu nhị mỉm cười hỏi tiếp :
– Công tử gia muốn dùng gì?
Lữ Chính Anh bình thản quan sát khắp nơi nói :
– Các ngươi chọn nơi đây là cầm chắc nhất. Hừm! Ngươi thấy rồi đấy! Nếu muốn bỏ thuốc mê gì đó tốt nhất phải tăng thêm cân lượng đấy!
Tên tiểu nhị vội vàng cười ngượng nói :
– Công tử gia thật biết nói đùa…
Trong đám khách hiện có chín phần mười là người của Tổng trại Ác Hổ câu.
Những kẻ vong mạng này nghe nhiều biết rộng, tuy vì sự xuất hiện của Lữ Chính Anh mà tò mò nhất thời ánh mắt tập trung nhìn Lữ Chính Anh nhưng sau một lát lại lập tức hồi phục trở lại, ăn uống say sưa lớn tiếng cười nói hào hứng.
Không lâu sau, tên tiểu nhị đã bưng lên bốn đĩa thức ăn ngon lành và một hũ rượu, vừa tiếp rượu cho Lữ Chính Anh vừa tươi cười nói :
– Công tử gia, đây là Bách Hoa Lộ rượu tự ngâm hương vị đặc chế của bổn tiệm bảo đảm thơm ngon hợp khẩu.
Lữ Chính Anh liền nếm một miếng gật đầu tán thưởng :
– Không sai, hương vị rất độc đáo.
Tiểu nhị cười nịnh nói :
– Trước mặt công tử, tiểu tử sao dám nói dối.
Y nuốt nước miếng tựa hồ như lời không nuốt vào cũng không thốt ra, môi miệng mấp máy muốn nói lại thôi.
Lữ Chính Anh nhíu mày :
– Còn chuyện gì nữa?
Tiểu nhị khom lưng cười nịnh nói :
– Công tử gia, dưới lầu có kỹ nữ đẹp vô cùng nghe nói là từ tỉnh thành đến.
Lữ Chính Anh sau khi hớp một ngụm mới hỏi tiếp :
– Một cô nương từ tỉnh thành phồn hoa đến nơi hang ổ cường đạo này để làm gì chứ?
Chàng xem như bên cạnh không có người nói oang oang không biết là vô tình hay cố ý, mấy chữ hang ổ cường đạo lại đặc biệt nói rất to.
Đương nhiên mấy chữ hang ổ cường đạo tất xúc phạm chọc giận người khác, vì vậy chàng vừa mới dứt lời từ một chỗ ngồi cách chàng ngoài một trượng lập tức phát ra một tiếng quát giận dữ :
– Đồ khốn! Ta sẽ chặt thịt tên tiểu tạp chủng nhà ngươi ra!
Vừa dứt lời liền đưa tay ra, một đạo hào quang sắc lạnh phóng mạnh đến trước mặt Lữ Chính Anh.
Lữ Chính Anh đang dùng đũa kẹp miếng thịt gà đưa vào miệng, chàng xem tiếng thét sắc lạnh khiếp hồn ánh hào quang đang phóng tới đó như không có, chỉ đưa đôi đũa lên ung dung kẹp một cái lập tức kẹp dính đạo hào quang sắc lạnh ấy ngay trước mặt.
Đạo hào quang lạnh buốt đó chính là một cây đoản đao sáng trắng.
Xem ra thật khiến người khác không dám tin, khi đôi đũa của Lữ Chính Anh kẹp đúng cây đoản đao thì cây đoán đao sáng bóng đó giống như từ đậu hủ chế thành, ở cái nơi bị đôi đũa kẹp cây đoản đao bị gãy làm đôi rơi xuống trên mặt bàn.
Đương nhiên, hành động này của Lữ Chính Anh đã thu hút ánh mắt của mọi người cũng đồng thời trấn nhiếp tinh thần của bọn họ.
Nhưng Lữ Chính Anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra, mắt nhìn tên tiểu nhị cười nói :
– Tiểu nhị ca ngươi hãy còn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Tên tiểu nhị tựa hồ bị cái cảnh vừa rồi làm chấn động tinh thần còn chưa hồi tỉnh, sau khi nghe nói vội vàng hỏi :
– Hỏi gì ạ?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Ta hỏi, kỹ nữ xinh đẹp đó đến hang ổ cường đạo này để làm gì chứ?
Lần này mấy chữ hang ổ cường đạo được nói ra càng lớn hơn nhưng không ai dám phản ứng lại cả.
Tên tiểu nhị sau một lúc ngơ ngác mới gượng cười nói :
– Tất nhiên là lên nơi đây để kiếm tiền rồi.
Tiếp đó lại hạ giọng cười nịnh nói :
– Công tử gia, công tử đừng khinh thường cường đạo, kẻ làm cường đạo khi tiêu tiền thì rất là hào phóng đấy.
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Vì vậy đã thu hút phong trần nữ lang của Thái Nguyên Thành đến đây đãi vàng phải không?
– Đúng vậy, đúng vậy!
Tên tiểu nhị vội vàng nói :
– Không giấu gì công tử gia, nơi đây kẻ buôn hương bán phấn từ tỉnh thành đến rất nhiều! Không đầy ba tháng bọn họ đều chở đầy vàng mà về!
Lữ Chính Anh bận nuốt thức ăn trong miệng không nói gì.
Tên tiểu nhị bước sát tới một bước, cúi người thấp giọng cười nịnh nói :
– Công tử gia, kỹ nữ mới đến đó không những khuôn mặt xinh đẹp, thân hình mỹ miều giọng ca cũng tuyệt vô cùng, nghe nói… trên giường càng tuyệt hơn.
Lữ Chính Anh uống hết một ly rượu vẫn không nói gì.
Tên tiểu nhị lại cười nịnh nói :
– Khuyết điểm duy nhất của kỹ nữ đó là định giá quá cao.
Lữ Chính Anh thức ăn đầy miệng, hàm hồ cười nói :
– Lời này phải hiểu như thế nào?
Tên tiểu nhị cười nói :
– Ca một khúc nhạc trăm lạng bạc, nếu muốn cùng y thị tiêu hồn thì hoàng kim mười lạng còn phải được y thị chọn mặt mới được.
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Cái giá tiền này quả thật quá cao đấy.
Tên tiểu nhị lại hạ thấp giọng hơn nữa cười nịnh nọt nói :
– Công tử gia có ý muốn kêu kỹ nữ đó lại hầu hạ không?
Lữ Chính Anh mỉm cười hỏi lại :
– Y thị có chịu ta không?
Tên tiểu nhị cười nói :
– Một nhân tài như công tử gia đây nếu không chịu thì y giải nghệ cho rồi.
Lữ Chính Anh cười bí hiểm, tên tiểu nhị lại mỉm cười nói :
– Công tử gia lại bạc vàng đầy người ngẫu nhiên gặp dịp thì chơi tiêu dao một phen cũng có đáng gì nào!
Lữ Chính Anh trong lòng thầm cười nghĩ: “Muốn dùng mỹ nhân kế với tiểu gia đây…”
Nhưng miệng chàng lại nói :
– Ngươi mồi chài cho y thị có lợi gì chứ?
Tên tiểu nhị gượng cười nói :
– Không giấu gì công tử gia, tiểu tử mồi chài cho y thị thì được hai phần mười bạc vàng thu được.
Lữ Chính Anh a lên một tiếng nói :
– Thu nhập này thật đáng kể đó!
Dừng lại một lúc mới gật đầu mỉm cười nói :
– Tốt, ngươi đi kêu y thị lại đi để ta xem trước một chút cái đã.
– Dạ! Dạ!
Tên tiểu nhị vội vàng ứng thanh rồi liền quay người phóng đi.
Trong khoảnh khắc tên tiểu nhị đã dẫn đến ba nữ khách một già hai trẻ đi lại.
Trong hai người trẻ một người mặc hồng y một người mặc thanh y làm thị tì, người già mặc khôi y tuổi khoảng ngũ tuần.
Hồng y nữ lang và thanh y thị tỳ tuổi đều khoảng mười bảy, mười tám đúng như tên tiểu nhị nói :
– Đẹp tuyệt vời!
Hơn nữa, trong khóe mắt của hai người lại như còn vất vít nét xuân tình.
Lữ Chính Anh sau khi đưa mắt nhìn bất giác trong lòng thầm nghĩ: “Hai người này nếu so với Chu Thắng Nam, Chu Á Nam thì Chu Thắng Nam đanh đá chua ngoa, Chu Á Nam hiền hòa dịu dàng còn hai nữ nhân trước mặt này ứng với hai chữ hoàn hảo”.
Lữ Chính Anh còn chưa nghĩ dứt thì tên tiểu nhị đã thay mặt giới thiệu cho hồng y nữ lang :
– Là công tử gia này đây, công tử gia này không những còn trẻ tuổi, anh tuấn mà còn nhiều tiền hơn nữa. Các vị hãy hầu hạ cho chu đáo vào.
Vị tiểu nhị này không hổ là quỷ tinh linh trong hang ổ cường đạo chọn ra, y không những mượn cơ hội giới thiệu cố ý nâng cao thân thế của Lữ Chính Anh mà cũng đồng thời như gián tiếp cảnh cáo quần hào trong nhà ăn.
Hồng y nữ lang hướng về phía Lữ Chính Anh hành lễ, tươi cười nói :
– Tiểu nữ kiến quá công tử gia.
Tên tiểu nhị cũng đồng lúc khom người cười nịnh nói :
– Công tử gia, người này chính là đến từ tỉnh thành sắc nghệ song toàn Hồng Vân cô nương.
Trường hợp này đối với Lữ Chính Anh mà nói xem như là “Đại cô nương thượng hoa kiệu”, cũng là lần đầu tiên tao ngộ cho dù vẻ bên ngoài làm ra vẻ già giặn rất là điềm đạm, nhưng trái tim cứ đập thình thịch như cuồng loạn lên.
Chàng cố gắng trấn định tinh thần, vung tay nói :
– Mời ba vị ngồi.
Hồng y nữ lang cười duyên nói :
– Trước mặt công tử gia bọn tiểu nữ nào dám ngồi đứng thì tốt hơn.
Lữ Chính Anh nhíu mày lại tên tiểu nhị vội vàng nói :
– Vân cô nương công tử gia đã kêu các vị ngồi, cung kính không bằng tòng mệnh ngồi xuống đi!
– Dạ!
Hồng y nữ lang mỉm cười nói :
– Đa tạ công tử gia cho phép ngồi!
Bọn họ xem ra rất là lễ tiết chu đáo, lại một lát sau mới ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
Ba nữ nhân từ lúc đến chỗ của Lữ Chính Anh sáu con mắt của bọn họ đều nhất tề ngắm toàn thân của Lữ Chính Anh không ngừng quan sát.
Lữ Chính Anh cho dù cố ý giả bộ dạng của lão giang hồ nhưng vẫn áy náy không yên, nhìn đối phương không được bình thường cho lắm.
Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi hồng y nữ lang nâng niu cây đàn tỳ bà ở trong tay mỉm cười hỏi :
– Công tử gia muốn nghe chút gì không?
Lữ Chính Anh gắng gượng nói :
– Cứ tùy ý! Chỉ cần hát hay là được rồi.
Hồng y nữ lang chúm môi cười nói :
– Tốt quá, nô gia quyết sẽ không làm cho công tử thất vọng.
Tưng tưng hai tiếng nhẹ nhàng vang lên cây đàn tỳ bà đã tấu lên, đồng thời khôi y lão giả và thanh y thị tì cũng chia nhau ra dùng cỏ tranh và cái phách hòa tấu theo.
Tiếng ca như châu ngọc róc rách thanh tao dễ chịu, đôi mắt như câu hồn nhiếp phách đó càng như tỏ ra khiêu khích lơi lả nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Lữ Chính Anh, khiến cho Lữ Chính Anh lần đầu bước vào nơi hoan lạc trái tim không khỏi đập loạn lên, nhíu mày lại.
Một khúc nhạc kết thúc, hồng y nữ lang đưa đôi mắt đẹp liếc xéo Lữ Chính Anh nũng nịu hỏi :
– Công tử gia, công tử nhíu mày hẳn nô gia hát không hay?
Lữ Chính Anh cố gắng trấn định tinh thần, điềm đạm cười nói :
– Nào, nào tiếng ca của cô nương như châu ngọc, khúc hát này dường như chỉ có trên trời mới được nghe, nhân gian nào xứng được nghe…
Hồng y nữ lang cắt lời nói duyên dáng :
– Công tử gia quá khen, nô gia có lời mạo muội không biết có nên hỏi hay không?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Cô nương có lời cứ hỏi.
Hồng y nữ lang mỉm cười nói :
– Công tử gia đã cho rằng nô gia hát quá hay, vậy tại sao lại nhíu mày lại?
Lữ Chính Anh bối rối nói :
– Điều này… ta nghĩ tốt hơn là không nên nói!
Hồng y nữ lang cười duyên nói :
– Thật ra, công tử gia không nói nô gia cũng biết ý công tử gia, có phải cho rằng nô gia không được trang trọng phải không?
Lữ Chính Anh bị đối phương một lần nói trúng tâm sự, bất giác gượng cười nói :
– Cô nương đã biết rõ suy nghĩ của ta vậy tại sao không sửa đổi lại?
Hồng y nữ lang cười nói :
– Lời nói này của công tử gia không tránh khỏi quá xa lạ ngoài nghề, xin công tử gia nghĩ xem các đại gia tiêu tiền mua vui ai không thích cái kiểu cách này chứ?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Ít ra còn có ta không thích cái kiểu này!
Hồng y nữ lang tươi cười hỏi :
– Vậy thì công tử gia kêu nô gia lại đây là vì chuyện gì chứ?
Lữ Chính Anh nói :
– Chẳng qua là vì hâm mộ diễm danh nên muốn nhìn mặt mà thôi.
Hồng y nữ lang cười nói :
– Nếu công tử gia mang hoài bão nhìn mặt mà đến thì nô gia nghĩ tất sẽ khiến cho công tử thất vọng.
Lữ Chính Anh ừm một tiếng nói :
– Kỳ thật ta lại cảm thấy có gặp mặt lại càng cảm thấy ngưỡng mộ hơn.
Hồng y nữ lang không khỏi cười duyên nói :
– Công tử gia niên kỷ còn nhỏ nhưng ăn nói thật là ý tứ. Công tử gia có muốn nghe lại một khúc hay không? Với kim diện của công tử gia đêm nay nô gia sẽ phụng tặng miễn phí.
Lữ Chính Anh cạn ly rượu, mỉm cười hỏi :
– Tại sao?
Hồng y nữ lang trề môi cười duyên nói :
– Vừa rồi nô gia đã nói qua đó là vì kim diện của công tử gia đó.
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng :
– Phải nói là vì vào cái bộ mặt trắng trẻo đó mới đúng!
Trong phòng ăn, từ lúc Lữ Chính Anh biểu lộ thân thủ và tên tiểu nhị gián tiếp đưa ra lời cảnh cáo tuy vẫn còn có rất nhiều người đang âm thầm chú ý động tịnh, nhưng đã không còn có ai dám tự gây rắc rối nữa.
Vì vậy, giọng nói lạnh lùng này vang lên Lữ Chính Anh lập tức đưa mắt nhìn theo.
Nguyên là trong thời gian này trong phòng ăn đã lục tục kéo đến không ít khách, người nói cũng chính là một người trong số khách mới đến, cách bọn họ không quá hai chỗ ngồi.
Lữ Chính Anh quét mắt nhìn thì ra đó là một đoản y lão giả tuổi khoảng ngũ tuần, đồng chỗ còn có một nam một nữ niên kỷ còn nhỏ nam nhân mặc áo xanh, nữ nhân mặc áo tím nhưng hai người này đều đeo khăn che mặt cùng màu với y phục.
Lữ Chính Anh ánh mắt quét nhìn hồng y nữ lang, thì thấy khuôn mặt nàg hơi biến sắc đoản y lão giả đó cười bí hiểm nói :
– Thế nào? Lẽ nào lão phu nói sai hay sao?
Tiếp đó, lại cười ám muội nói :
– Kỳ thật, tiểu bạch diện chỉ có hình dung đẹp đẽ nhưng vô dụng sao bằng lão phu ta đây được.
Rồi đưa tay chỉ vào thanh y thị tỳ ở bên cạnh hồng y nữ lang mỉm cười nói :
– Tiểu cô nương này, lời của lão phu không sai chứ?
Thanh y thị tì nhíu mày nói :
– Lão gia tử, nô gia không quen biết các người.
Đoản y lão giả cười sằng sặc nói :
– Các ngươi đã định giá công khai thì còn bày đặt khó chịu làm khó gì nữa chứ, đêm qua bọn ta đã được một đêm tuyệt diệu mới cách một đêm sao lại trở mặt làm lơ vậy?
Hồng y nữ lang liền gằn giọng nói :
– Vị lão trượng đây xin trang trọng một chút!
Đoản y lão giả lạnh lùng cười nói :
– Điều đó là phải xem là đối đãi với ai. Hồng Vân, người khác bỏ ra một cái giá mười lạng hoàng kim kiếm một kẻ thị tỳ, vì sĩ diện cam chịu thiệt thòi mà không dám nói một câu lão phu không để ý điều này.
Tiếp đó lại ám muội cười nói :
– Chẳng qua, bình tâm mà luận xét dung mạn thị tỳ ngươi không kém gì ngươi mà trên giường thì cũng không kém, vì vậy cho dù ngươi có giở thủ đoạn gì lão phu cũng tâm cam tình nguyện.
Tình huống lúc này khiến cho Lữ Chính Anh cảm thấy hứng vô cùng, vì vậy chàng hoàn toàn với tâm trạng của một người ngoài cuộc ngồi bên cạnh lắng nghe. Trong trí tưởng tượng của chàng những lời nói của đoản y lão giả tất nhiên sẽ chọc giận cả hai vị cô nương nhưng sự thật thì lại hoàn toàn không như thế.
Đoản y lão giả vừa dứt lời, hồng y nữ lang lại hướng về phía Lữ Chính Anh nhìn thăm thẳm cười hỏi :
– Công tử gia, lời mà vừa rồi y nói công tử có nghe thấy không?
Lữ Chính Anh gật gật đầu, hồng y nữ lang cười bí hiểm nói :
– Công tử gia cũng có ý thưởng thức phong vận của thị tỳ nô gia này chứ?
Lữ Chính Anh không ngờ đối phương lại tiến tới bước này, trong nháy mắt bất giác nhíu lông mày lại, không trả lời được.
Đoản y lão giả ở bên cạnh lại lạnh lùng bật cười.
Hồng y nữ lang cười cười nói :
– Lão trượng có ý kiến gì không?
Đoản y lão giả nói :
– Ta nói ngươi vì biết công tử gia này muốn tìm Tây Môn Tổng đương gia kiếm chuyện mà đến đây, vì vậy ngươi mới đặc biệt chiều chuộng y có phải không?
Hồng y nữ lang thần thái vẫn tự nhiên cười hỏi :
– Lão gia tử, nô gia có chỗ nào đắc tội với lão gia.
Đoản y lão giả mơ hồ nói :
– Với chuyện riêng mà nói ngươi không có đắc tội gì với ta cả…
Hồng y nữ lang vội vàng nói :
– Đã không đắc tội với lão gia, vậy thì lão gia hà tất tự làm khổ mình rắc rối với ta?
Đoản y lão giả gầm mặt nói :
– Tiểu a đầu đừng làm ra vẻ ngớ ngẩn trước mặt lão phu, ta không những đã sớm biết tại sao ngươi hành động như vậy ngay tổ tông tam đại của ngươi ta cũng đều đã điều tra rất kỹ lưỡng rồi.
Hồng y nữ lang vẫn như là không hiểu gì, mỉm cười nói tiếp :
– Lão gia đã biết rõ ngại gì không dốc hết ra trước mặt mọi người?
Đoản y lão giả hừ lên một tiếng nói :
– Hay! Lão phu hỏi ngươi, ngươi lần này có phải vì muốn báo cái thù sát phụ, mưu đồ ám sát Tây Môn Nhuệ đương gia mà đến?
Hồng y nữ lang cười hỏi :
– Còn gì nữa?
Đoản y lão giả hỏi tiếp :
– Bổn danh của ngươi có phải gọi là Lộ Thanh Bình?
Hồng y nữ lang nói :
– Những điều mà ngươi biết hãy mau chóng nói ra hết đi.
Đoản y lão giả lạnh lùng cười nói :
– Phụ thân của ngươi là Nam Nhạc Nhất Kỳ Lộ Tân Dân, trước đây mười lăm năm chết dưới tay của Tây Môn Nhuệ đương gia.
Hồng y nữ lang nghiến răng cắt lời lạnh lùng cười hỏi :
– Đủ rồi! Bất luận ngươi là gì của Tây Môn Nhuệ có lời của ngươi đây, đã ngang như chính miệng Tây Môn Nhuệ nói ra ta khỏi mắc công phải đi tra chứng.
Đoản y lão giả cười sằng sặc nói :
– Khẩu khí thật không tầm thường, lão phu có thể nói thật với ngươi ba người các ngươi muốn lọt vào Ác Hổ câu đi tìm Tây Môn Nhuệ trả thù, thì cũng ngang như con thiêu thân mà thôi.
Tiếp đó lại nham hiểm cười cười nói :
– Nữ lão giả kia không đáng tiếc gì, nhưng hai tiểu nữ như hoa tựa ngọc các ngươi nếu bị giết đi há không phí của trời hay sao?
Hồng y nữ lang lạnh lùng nói :
– Ngươi nói xong hết chưa?
Đoản y lão giả cười nói :
– Còn hai lời nữa là xong.
Tiếp đó, đưa tay chỉ thanh y tì nữ nói :
– Lão phu cùng tiểu nữ này đã có duyên hợp thể, cũng là xem trên chút tình hương hỏa này chỉ cần các ngươi có thể vứt bỏ ý định tìm Tây Môn Nhuệ đương gia trả thù, mọi chuyện thương lượng tốt lão phu hết lời ở đây, xử trí như thế nào xin dứt khoát một lời!
Hồng y nữ lang lạnh lùng cười nói :
– Đã biết rõ lai lịch Lộ Thanh Bình ta, lại còn dám ở trước mặt ta nói ra những lời như vậy, xem ra ba người các ngươi đại khái có phải là những người mà Tây Môn Nhuệ mời đến làm vệ sĩ không?
Đoản y lão giả nhíu mày nói :
– Ngươi nghe ai nói?
Lộ Thanh Bình hừ lên một tiếng nói :
– Chủ tớ Lộ Thanh Bình bọn ta đã đến đây gần một tháng, nếu ngay điều này mà không tìm hiểu rõ thì còn nói gì để phục thù huyết hận.
Dứt lời, liền gằn giọng quát hỏi :
– Hãy may trả lời câu hỏi của ta.
Đoản y lão giả điềm nhiên cười nói :
– Tuy không phải chính thức là vệ sĩ nhưng luận về tính chất thì cũng như là vệ sĩ vậy.
Lữ Chính Anh nãy giờ vẫn đang yên lặng lắng nghe, đột nhiên chen lời cười nói.
– Kẻ cường đạo lại còn đi làm vệ sĩ cho người khác, điều này quả thật thiên hạ ít thấy.
Đoản y lão giả gằn giọng nói :
– Này người trẻ tuổi, nghe nói ngươi vừa lộ xuất một công phu rất là tuyệt vời phải không?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Các hạ có phải là cũng muốn biết một chút?
Đoản y lão giả hừ một tiếng nói :
– Lão phu trước hết muốn ngươi tỏ rõ lập trường.
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Lẽ nào chủ nhân ở đây không nói với ngươi hay sao?
Mỗi câu nói của đoản y lão giả đều bị đập trở lại y tức giận mặt trở nên xanh xám, đứng bật dậy như con hổ.
Nhưng Lữ Chính Anh vẫn như không có việc gì, hướng về Lộ Thanh Bình điềm nhiên cười nói :
– Cô nương đã đến đây gần một tháng, nhưng tại sao lại trì hoãn không động thủ?
Lộ Thanh Bình thở dài nói :
– Lý do này… công tử cẩn thận!
Nguyên là đoản y lão giả đã nhẫn không được, đưa tay phóng ra một cây kim sắt tẩm độc, với thủ pháp mãn thiên hoa vũ nhắm Lữ Chính Anh bắn tới.
Mà Lữ Chính Anh thì lại làm như không cảm thấy gì như đang lắng nghe Lộ Thanh Bình nói, vì như vậy mới khiến cho Lộ Thanh Bình lo sợ kêu lên thị cảnh.
Hơn nữa, Lộ Thanh Bình vừa dứt lời cây đàn tỳ bà trong tay đã nhanh chóng duỗi ra, chỉ nghe những tiếng khô khốc vang lên, cây kim sắt tẩm độc đã hoàn toàn bị cây đàn tỳ bà trong tay của Lộ Thanh Bình hút lấy.
Lữ Chính Anh khoan thai cười nói :
– Không ngờ cây đàn tỳ bà của Lộ cô nương lại diệu dụng như vậy, kẻ nhỏ nhoi này xem như là được khai mở nhãn giới…
Lúc này, thanh y nhân ở bên cạnh đoản y lão giả dùng chân khí truyền âm nhắc đoản y lão giả điều gì đó. Khiến cho đoản y lão giả khuôn mặt vốn xanh xám ngơ ngác hai mắt liền lóe sáng lên cười nhạt nói :
– Hóa ra là đồ đệ của Lạt Thủ Tiên Nương Tân Ngọc Phụng chả trách nào dám ngông cuồng như vậy.
Đoản y lão giả nói như vậy dường như là đúng, Lộ Thanh Bình tựa hồ bị đối phương nói toạc thân phận của mình ra nên vô cùng kinh ngạc, hai mắt nhìn trừng gằn giọng hỏi :
– Làm sao ngươi biết được?
Đoản y lão giả đắc ý cười nói :
– A đầu, ngươi đừng cho rằng ngươi có bản lĩnh thiên phú mà hoành hành tự tác, kỳ thật ngươi còn ngây thơ lắm.
Lộ Thanh Bình thuận tay vẫy cây kim độc dính trên cây đàn tỳ bà rơi xuống đất, nộ quát :
– Người mà còn lắm lời nữa ta sẽ cho ngươi nếm mùi của Tam Tuyệt Cương Bà.
Đoản y lão giả cười nói :
– A đầu, trong võ lâm người có thân thủ thu hút ám khí của đối phương hay, có thể phóng ám khí lại có thể sử dụng Tam Tuyệt Cương Bà thì chỉ có sư phụ của ngươi mà thôi.
Hai mắt Lộ Thanh Bình bừng bừng sát khí, như sắp xuất thủ một trận ác đấu. Vì vậy ngoại trừ ba người Lữ Chính Anh, khôi y lão nương, thanh y thị tỳ vẫn ngồi yên chỗ, thì còn những người ở bên cạnh đều đã ùn ùn tự động tấn tới.
Đoản y lão giả lại như lửa đổ thêm dầu, ám muội cười nói :
– A đầu, bây giờ mà phát nóng thì là không đúng lúc hãy đợi đến tối thì hay hơn.
Y chưa nói hết lời thì đột nhiên bốp một tiếng, một bàn tay đã đập vào miệng, máu tươi từ các kẽ ngón tay đã trào ra.
Tình huống này không những đối phương ba người bị bất ngờ mà ngay Lữ Chính Anh cũng bất giác ngớ người ra đưa ngón tay cái lên nói :
– Có thể không để lại vết tích ám khí phóng ra, Tam Tuyệt Cương Bà quả nhiên không hổ là Võ Lâm Khôi Bảo, thủ pháp của cô nương quả thật đã được lệnh sư chân truyền.
Lộ Thanh Bình sau khi xuất thủ giáo huấn đối phương tựa hồ nộ hỏa trong lòng đã phát tiết ra. Cũng dường như là được sự tán thưởng của Lữ Chính Anh mà trong lòng cảm thấy hưng phấn, bật cười nói :
– Công tử gia quá khen.
Nàng vừa dứt lời, mặt đã gầm xuống ánh mắt quét nhìn đối phương ba người gằn giọng quát hỏi :
– Ba người các ngươi ai là đầu lĩnh?
Lữ Chính Anh cười lớn nói :
– Chẳng qua chỉ là loài chó mèo mà thôi, lệnh sư Lạt Thủ Tiên Nương uy chấn võ lâm, lừng danh võ công, không dưới tay Vô Địch bảo Bảo chủ Thuần Vu Khôn, Lộ cô nương đã là đệ tử chân truyền, với thân thế như vậy há cần gì quen biết bọn chó mèo đó.
Chàng điềm nhiên khí khái nhìn đối phương ba người.
Thanh y văn nhân thân hình hơi chuyển động, đã đáp nhẹ xuống trước chỗ ngồi của bọn họ, biểu thị rõ khinh công thân pháp đủ chứng tỏ võ công không phải hạng tầm thường.
Nhưng Lữ Chính Anh không đợi đối phương mở lời, lập tức cướp lời nói :
– Hừ, với khinh công như vậy cũng có thể xem là nhân vật đáng gờm đấy.
Thanh y văn nhân cười nhạt nói :
– Hẳn nhiên không dưới tay bọn ngươi đâu!
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Đáng tiếc ngươi vẫn không đủ để làm quen.
Thanh y văn nhân nộ quát một tiếng :
– Tiểu tử, ngươi không nên quá ngông cuồng đấy.
Nói xong, liền vọt lên không xuất một chưởng nhắm đỉnh đầu Lữ Chính Anh đánh xuống. Thanh y văn nhân đứng đằng sau khôi y lão nương cách một cái bàn, nhắm Lữ Chính Anh phát bổ xuống một chưởng. Lữ Chính Anh vẫn làm như vô sự, không có chuyện gì, nhưng khôi y lão nương bị kẹt ở giữa cũng đột ngột đưa tay lên, quát một tiếng :
– Cuồng đồ muốn chết.
Vừa nói, liền thét lên một tiếng toàn bộ căn lều đều rung lên, khôi y lão nương đang ngồi nguyên tại chỗ, thân hình hơi lắc lư nhưng thanh y văn nhân lại bị chấn động lùi liên tục ba bước, mới cố gắng đứng vững được.
Nhưng thân hình y vừa mới đứng yên thì một bóng người đã lướt đến trước mặt, tấm khăn che mặt đã bị lột ra. Khôi y lão nương đã đứng trước mặt y, tựa hồ như là vô cùng bất ngờ, ồ lên một tiếng nói :
– Hóa ra là ngươi.
Lộ Thanh Bình liền hỏi :
– Nghĩa mẫu, y là ai?
Khôi y lão nương nói :
– Một Tam cấp hộ pháp của Vô Địch bảo.
Lộ Thanh Bình cười nói :
– Người của Vô Địch bảo lại làm vệ sĩ cho bọn cường đạo, chuyện này thật là hiếm đấy!
Thanh y văn nhân khuôn mặt như thộn ra, sau một lúc bối rối mới nhíu mày hỏi :
– Ngươi là ai?
Khôi y lão nương lạnh lùng nói :
– Ta là ai ngươi không cần biết.
Tiếp đó, quay đầu hướng về thanh y thị tì quát lên :
Mang tên cuồng đồ này lại cho ta.
– Dạ!
A Vân đáp rất là nhanh, hành động càng nhanh hơn! Chỉ thấy thân hình kiều diễm của nàng lướt một cái đã bay tới trước mặt của thanh y văn nhân, đưa tay lên công xuất một loạt chiêu thức dữ dội.
Đừng thấy A Vân tuổi còn nhỏ lại thân phận thị tì mà coi thường thân thủ của…
(Mất hai trang 144,145 quyển 2)
Phía kia khôi y lão nương đối phó với lục y phụ nương tuy chiếm thế thượng phong nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể chế phục được đối phương.
Lúc này trong gian phòng ăn đã bị phá nát tất cả khách đã rút lui hết. ngoài những người đang chăm chú quan sát trận chiến thì chỉ còn Lữ Chính Anh vẫn đang ngồi tại chỗ, vẫn đang tự mình chuốc rượu uống.
Trận ác đấu kịch liệt ở bên cạnh dường như không liên quan đến chàng. Có lẽ thần thái của Lữ Chính Anh khiến cho khôi y lão nương thấy khó chịu, nhìn thấy chướng mắt cũng có thể là có sự hoài nghi, cũng có thể là lo lắng địch thủ tăng viện sức mạnh mà cảm thấy bất an chỉ thấy lão nương nhìn về Lữ Chính Anh mà quát :
– Này tiểu tử kia, ngươi trông bình thản đấy.
Lữ Chính Anh bật cười ha hả nói :
– Hay đấy, một người cao minh hơn một người, một trận đặc sắc hơn một trận.
Cái câu hỏi mà không lời đáp này khiến cho khôi y lão nương càng tức giận thêm, liền thét lên :
– Tiểu tử ngươi làm ra vẻ ngông nghênh gì thế?
Lữ Chính Anh tức giận cười lớn :
– Hóa ra lão nhân gia đang nói chuyện với ta, thật là thất lễ vô cùng!
Lúc này, lại có hai hán tử lực lưỡng gia nhập vòng chiến khiến cho khôi y lão nương thành một chọi ba mà rơi vào thế yếu không cách gì phát tiết nổi với Lữ Chính Anh.
Hai bên đang ác chiến đều là một chọi ba, Lộ Thanh Bình chiếm ưu thế, khôi y lão nương lại rơi vào thế yếu. Phía kia A Vân tay cầm đoản đao khống chế trước mặt thanh y văn nhân nên cũng được xem như là bình an vô sự.
Trong đám người đứng xem chung quanh chợt có một bóng người phóng đến chỗ của Lữ Chính Anh. Đó là một lão giả sắc mặt ửng hồng mặc trường y màu vàng mắt nhìn Lữ Chính Anh lạnh lùng cười nói :
– Ta dường như đã gặp ngươi ở đâu rồi :
Lữ Chính Anh ngẩng mặt uống cạn ly rượu rồi mỉm cười nói :
– Lão nhi ngươi niên kỷ đã lớn rồi, ăn nói sao còn ấu trĩ như vậy.
Hoàng y lão giả ngơ ngác nói :
– Lời này phải hiểu thế nào?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Muốn giao tình phải tìm vấn đề gì mới chứ, như ngươi vừa nói ta dường như gặp ngươi ở đâu đó thì thật chẳng hiểu nói sao.
Hoàng y lão giả liền biến sắc hừ một tiếng nói :
– Ngươi có phải là Truy Hồn sứ giả của kẻ tự xưng là Thất Sát lệnh chủ gì gì đó phải không?
Lữ Chính Anh nói :
– Đã biết như vậy rồi, hà tất còn phải hỏi.
Hoàng y lão giả ngẩng mặt cười một tiếng nói :
– Ngươi biết lão phu là ai không?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Ta không cần biết.
Hoàng y lão giả cười nhạt nói :
– Ta sẽ dạy cho ngươi thấy phải cần biết, tiểu tử nhà ngươi hãy nghe đây lão phu là Diêm Vương gia chuyên quản các Lệnh chủ và Sứ giả.
Y vừa dứt lời, trong đám người đứng xem xung quanh đột nhiên có người thốt lên :
– Có phải là nghiệt tử của Lữ Duy Bính đó không?
Câu hỏi đột nhiên vang lên này, khơi dậy nộ hỏa diệt môn huyết hận của Lữ Chính Anh. Lữ Chính Anh lúc này công lực như thế nào, ánh mắt như thế nào, lời nói của đối phương chưa dứt chàng đã phóng người phi thân vọt đến đứng ngay trước mặt hoàng y lão giả. Hoàng y lão giả chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên. Một tiếng thét kinh hãi vang lên, hán tử lực lưỡng ở trước chỗ ngồi đó đã quỵ gục xuống trên mặt mang một vết đao, còn Lữ Chính Anh thì vẫn thản nhiên ngồi ngay ngắn nguyên chỗ cũ.
Tình huống này giống như chàng vốn chưa từng cử động gì cả. Việc này không khỏi làm cho hoàng y lão giả không khỏi biến sắc. Y dường như trải qua một sự chấn động, mà cảm thấy vô cùng bất an gượng cười nói :
– Ngươi quả thật là lệnh lang của đại hiệp Lữ Duy Bính à!
Lữ Chính Anh lạnh lùng hỏi ngược lại :
– Trước hết hãy nói cho ta biết ngươi là ai?
Hoàng y lão giả cười nhạt nói :
– Ngươi đừng ngông cuồng thái quá.
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Ta nói với ngươi nhiều như vậy đã xem là quá khách khí rồi đó. Ngươi cần phải biết điều một chút.
Hoàng y lão giả gầm mặt nói :
– Đồ vô giáo dục.
Y vừa dứt lời, bốp bốp hai tiếng khô khốc vang lên, y đã nhận hai bạt tai, bỏng rát.
Hoàng y lão giả hai mặt xưng lên, hai mắt cơ hồ muốn bốc lửa nhưng Lữ Chính Anh lại làm như vô sự, liếc mắt cười nói :
– Ngươi có phải là thủ lĩnh của những người này?
Nói xong liền đưa tay chỉ vào những người đang cùng Lộ Thanh Bình ác đấu.
Hoàng y lão giả vừa xấu hổ, vừa tức giận đã bất chấp tất cả hét lên một tiếng phi thân phóng tới. Hơn nữa trong nháy mắt này đã rút ra một cây gậy hình răng sói nhắm đến Lữ Chính Anh tấn công như cuồng phong bão táp.
Không những kình thế dũng mãnh mà chiêu thức cũng vô cùng hiểm độc. Lữ Chính Anh nhấc chiếc bàn ăn tung về phía đối phương bật cười ha hả nói :
– Chẳng trách nào ngươi ngông cuồng như vậy, thân thủ dường như không kém hơn Trường Bạch Cẩu Hùng Khương Tử Du.
Trường Bạch Chi Hùng Khương Tử Du là cao thủ của Vô Địch bảo đã bị Chu Tứ Nương thu phục.
Lúc này Khương Tử Du đã xem như là một gia nhân của Lữ Chính Anh nhưng chàng cố ý đổi Trường Bạch Chi Hùng thành Trường Bạch Cẩu Hùng để tránh cho đối phương khỏi nghi ngờ.
Công thế điên cuồng của hoàng y lão giả vừa xuất ra lập tức đã bị chiếc bàn mà Lữ Chính Anh hất tới gạt bay qua một bên. Y vốn bị thủ pháp của khinh công thần kỳ mà Lữ Chính Anh dùng để chế phục hán tử mang vết đao và hai bạt tai mà chính y phải lãnh làm cho y sợ hãi.
Sự phản kích điên cuồng lúc này có thể nói là do xấu hổ, tức giận đó chỉ là sự phản ứng thiếu suy nghĩ mà thôi.
Lúc này bị Lữ Chính Anh đánh bật lui, đồng thời lại nghe thấy lời của Lữ Chính Anh nói nên bất giác ngẩng đầu ra.
Y vẫn còn chưa có phản Lữ Chính Anh đã mỉm cười nói :
– Hãy mau gọi thủ hạ của ngươi dừng tay lại. Nếu ta xuất thủ thì không có lợi cho các ngươi đâu!
Nguyên là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cuộc ác đấu giữa Lộ Thanh Bình, khôi y lão nương với một chọi ba đã trở nên kịch liệt hơn, nhưng thế hơn kém của cuộc chiến vẫn không có gì thay đổi.
Hoàng y lão giả biến sắc, nhíu mày hỏi :
– Ngươi đã gặp Khương Tử Du bao giờ?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Trước hết ngươi hãy bảo bọn chúng dừng tay lại. Ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết.
Hoàng y lão giả hơi nghĩ ngợi, mới nghiến răng thét lớn :
– Dừng tay lại!
Những người này đang hăng tiết, tiếng quát của y khiến cho toàn gian lầu đều rung lên, bọn thủ hạ của y răm rắp dừng lại theo mệnh lệnh của y. Lộ Thanh Bình, khôi y lão nương đều biết tiếng quát đó của hoàng y lão giả là do Lữ Chính Anh bức ép mà ra.
Vì vậy, nhìn thấy những người vây đánh bọn họ rút lui, cũng không truy kích thêm.
Hoàng y lão giả nhìn thấy trận ác đấu đã bị bản thân mình ngăn chặn liền nhìn Lữ Chính Anh gằn giọng nói :
– Bây giờ ngươi phải trả lời những điều ta hỏi trước.
Lữ Chính Anh lạnh lùng cười nói :
– Trước hết hãy cho ta biết thân phận ngươi như thế nào ở Vô Địch bảo, tính danh như thế nào?
Hoàng y lão giả gật gật đầu lạnh lùng cười nói :
– Lão phu là Uông Chí Công, danh xưng Lãnh Diện Diêm La hiện nay là Nhị cấp hộ pháp của Vô Địch bảo.
Lữ Chính Anh cười nói :
– Chả trách nào vừa rồi ngươi tự nhận là chuyên quản các Lệnh chủ và Sứ giả. Hóa ra ngoại hiệu của ngươi thật sự lại có hai chữ Diêm La.
Chàng vừa dứt lời, lại thản nhiên cười nói tiếp :
– Ngoại hiệu đã quá đủ vang lừng rồi, chỉ đáng tiếc là thân thủ không tránh khỏi còn quá kém.
Uông Chí Công cười nhạt nói :
– Đợt sau lão phu sẽ không làm ngươi thất vọng đâu. Còn bây giờ ngươi hãy trả lời điều ta hỏi “Ngươi đã gặp Khương Tử Du ở đâu?”
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Ngươi không cần phải hỏi nhiều. Điều mà ta có thể nói với ngươi là Khương Tử Du đã quay về Vô Địch bảo thay mặt cho cấp trên của ta truyền lệnh cho Thuần Vu Khôn.
– Cấp trên của ngươi à?
Uông Chí Công hỏi :
– Có phải là Thất Sát lệnh chủ mà ngươi nói không?
Lữ Chính Anh gật gật đầu cười nói :
– Không sai.
Uông Chí Công nói :
– Lệnh truyền là gì?
Lữ Chính Anh trả lời :
– Tất nhiên là Thất Sát lệnh rồi.
Uông Chí Công nhíu mày hỏi :
– Thất Sát lệnh Lệnh chủ là ai?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
– Điều này tốt nhất ngươi đừng có hỏi.
Uông Chí Công nhíu mày hỏi :
– Vậy thì tám tháng gần đây, những người mất tích của bổn bảo và Tây Môn trại đều là do Thất Sát lệnh chủ gây ra phải không?
Lữ Chính Anh gật đầu nói :
– Không sai.
– Vậy thì…
Uông Chí Công nhíu mày hỏi :
– Mục đích chuyến đi của ngươi lần này là gì?
Lữ Chính Anh gằn giọng nói :
– Uông Chí Công ngươi hỏi nhiều quá. Nếu lần này ta không phụng mệnh giới sát thì ngươi còn sống được không đó.
Uông Chí Công liền biết sắc, đôi mắt phóng ra những tia giận dữ thét lớn một tiếng :
– Hãy xông lên giết chết tên tiểu cẩu này cho ta.
Lời y chưa dứt sáu người vốn đang vây đánh Lộ Thanh Bình và khôi y lão nương đã triển khai thế bao vây nhắm Lữ Chính Anh lao tới.
Có sáu người trợ thủ chi viện, Uông Chí Công cảm thấy tự tin hẳn lên. Vừa dứt lời y vung mạnh cây gậy răng sói trong tay xông tới.
Lữ Chính Anh đối với công thế như sấm sét của đối phương lại làm như không có chuyện gì, vẫn đứng yên bất động chỉ đợi kình khí của đối phương, nhảy bật lên chỉ nghe tiếng sắt thép va chạm chói tai, binh khí của đối phương đã hoàn toàn bị đánh bật khỏi tay, hai tay trở nên trống không.
Nói một cách đúng đắn thì binh khí của đối phương chỉ có sáu cái là bị đánh bật đi, còn cây gậy răng sói trong tay của Uông Chí Công trong giây phút mà Uông Chí Công nhảy vọt lên đã bị đoạt mất.
Điều này nói lên trong lúc Lữ Chính Anh nhảy vọt lên với một tốc độ nhanh không tưởng tượng không những đã đoạt lấy cây gậy trong tay Uông Chí Công mà còn dùng cây gậy đoạt được đánh văng đi sáu binh khí kia.
Lúc này, năm ngón tay trái của Lữ Chính Anh cắm vào trong cái đà gỗ của căn phòng giữ lấy thân thể của mình còn tay phải thì nhấc lấy cây gậy răng sói rồi hướng đến Uông Chí Công cười nói :
– Trả lại cho ngươi đó.
Vừa dứt lời tay liền đưa lên, cây gậy răng sói đã thoát khỏi tay nhắm Uông Chí Công phóng tới. Uông Chí Công theo bản năng đưa tay giật lấy nhưng y đã giật hụt vì thủ pháp của Lữ Chính Anh quả thật là thần kỳ, chí diệu. Cây gậy răng sói rõ ràng là phóng tới trước ngực của Uông Chí Công, trong lúc Uông Chí Công đưa tay giật lấy thì đột nhiên cây gậy đó vạch được nửa vòng cung, vòng qua sau lưng Uông Chí Công đập vào bắp đùi của Uông Chí Công khiến y bất giác thét lên một tiếng quỵ người xuống.
Cùng lúc Uông Chí Công quỵ người xuống sàn nhà thì Lữ Chính Anh cũng từ trên đà nhà đáp nhẹ xuống mỉm cười nói :
– Uông đại hộ pháp! Có gì cứ nói, có gì cứ nói, miễn lễ, miễn lễ.
Vốn là Lữ Chính Anh vừa rồi biểu diễn như có ma thuật thần kỳ, khiến cho cả tửu lầu trở nên im phăng phắc. Nhưng lời chàng nói vừa rồi lại khiến cho Lộ Thanh Bình và A Vân thị tì bật cười nắc nẻ phá tan sự im lặng.
Trong lúc Lộ Thanh Bình và A Vân bật cười thì Lữ Chính Anh lại gằm mặt nói :
– Ta không điểm huyệt đạo của các ngươi, nhưng ta trịnh trọng cảnh cáo các ngươi từng người một hãy ngoan ngoãn đứng đó cho ta. Nếu không được phép, ai dám vọng động một bước thì ta sẽ đập gãy chân kẻ đó.
Những người của Vô Địch bảo ngoại trừ hai kẻ nằm ngã phía trước A Vân, Uông Chí Công và hán tử mang thẹo đang ngồi quỵ xuống thì còn sáu kẻ kia đã kinh hãi cứng đờ như bức tượng nay lại bị Lữ Chính Anh cảnh cáo tất nhiên càng không dám động đậy gì.
Lữ Chính Anh cúi người nhặt lấy cây gậy răng sói thuận tay ném qua một bên vừa cười hỏi :
– Ta vốn không định giết ngươi hay làm thương tổn ngươi, nhưng binh khí độc môn của ngươi quá tuyệt, mới làm rách da bắp chân của ngươi. Đó phải xem là tự ngươi làm tự ngươi chịu không oán trách ai cả.
Tiếp đó lại gằn giọng nói :
– Hai người các ngươi hãy đứng dậy cho ta.
Hai người này liền đứng dậy nhưng hán tử mang thẹo hai chân vẫn còn run rẩy.
Lữ Chính Anh đưa mắt nhìn, bất ngờ nhíu mày hừ một tiếng nói :
– Ta đã nói rồi sẽ không giết ngươi, ngươi còn sợ gì chứ?
Hán tử mang thẹo lúc này mới nhìn Lữ Chính Anh hỏi :
– Thiếu hiệp quả thật là Lữ công tử sao?
Mới trước đây, hán tử mang thẹo còn la lên “nghịch tử của Lữ Duy Bính” gì đó, lúc này đã tự động cải xưng là Lữ công tử. Nhưng Lữ Chính Anh lúc này đã không còn để ý đến điều này nữa chỉ lạnh lùng hừ một tiếng nói :
– May mà ngươi còn nhận ra ta.
Tiếp đó lại nói :
– Ngươi là người của Vô Địch bảo phải không hay là thủ hạ của Tây Môn Nhuệ?
Hán tử mang thẹo bối rối nói :
– Tại hạ là thủ hạ của Tây Môn trại chủ.
Lữ Chính Anh hỏi tiếp :
– Ba tháng trước đây lúc tắm máu Lữ gia trang cũng có ngươi chứ?
Hán tử mang thẹo giật mình nói :
– Lữ công tử, tại hạ là thượng mệnh sai phái đi không thể tự chủ. Hơn nữa tại hạ lúc đó chỉ giết mấy tráng đinh.
Lữ Chính Anh hừ một tiếng nói :
– Điều này tạm thời không nói đến. Ta chỉ hỏi ngươi Lữ gia trang và Tây Môn Nhuệ xưa kia không oán, ngày nay không thù tại sao Tây Môn Nhuệ lại hạ độc thủ Lữ gia ta?
Hán tử mang thẹo gượng cười nói :
– Lữ công tử, vấn đề này nếu là mấy tháng trước đây không những tại hạ trả lời không được mà e rằng Tây Môn trại chủ cũng không cách nào trả lời.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
– Điều này phải hiểu như thế nào?
Hán tử mang thẹo gượng cười nói :
– Tại vì mấy tháng trước đây Tây Môn trại chủ cũng không biết tại sao.
Lữ Chính Anh tức giận nói :
– Lẽ nào lão tặc đó đã phát khùng?
Hán tử mang thẹo bối rối cười nói :
– Quả thật có người đã phát khùng. Chẳng qua kẻ phát khùng lại không phải Tây Môn Tổng trại chủ.
Lữ Chính Anh nhướng mày hỏi tiếp :
– Lời này phải hiểu thế nào?
Hán tử mang thẹo đưa mắt nhìn Uông Chí Công ở bên cạnh nói :
– Các hạ hãy hỏi Uông hộ pháp đó.
Lữ Chính Anh đưa mắt nhìn Uông Chí Công gằn giọng nói :
– Kẻ họ Uông kia, ngươi hãy nói đi!
Uông Chí Công thở dài nói :
– Tây Môn Tổng trại chủ phụng mệnh của Bảo chủ bọn ta…
Lữ Chính Anh nghiến răng cắt lời hừm một tiếng nói :
– Hóa ra kẻ thù thật sự đã giết toàn gia của ta là Vô Địch bảo chủ Thuần Vu Khôn?
Uông Chí Công nói :
– Đúng vậy! Tây Môn Tổng trại chủ chẳng qua là chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
Lữ Chính Anh cố gắng nén sự bi phẫn trong lòng nhíu mày nói :
– Thuần Vu Khôn tại sao lại muốn giết toàn gia ta?
Uông Chí Công gượng cười nói :
– Điều này e rằng chỉ có cấp trên của ta là có thể trả lời ngươi được.
Lữ Chính Anh hỏi tiếp :
– Tây Môn Nhuệ đã là thủ hạ của Thuần Vu Khôn rồi à?
Uông Chí Công gật đầu cười nói :
– Phải!
Có lẽ vì Lữ Chính Anh đã nói là không giết cũng không làm hại bọn họ, điều này đã khiến cho Uông Chí Công thần thái khởi sắc trở lại. Im lặng một lúc, đắc ý nói :
– Sự thật ở võ lâm hiện nay ai dám không tiếp nhận sự chỉ huy và tiết chế của cấp trên ta?
Lữ Chính Anh nhếch miệng cười hỏi tiếp :
– Các ngươi có phải là Thuần Vu Khôn phái đến hiệp trợ Tây Môn Nhuệ không?
Uông Chí Công gật đầu nói :
– Cũng có thể nói như vậy. nhiệm vụ chủ yếu của ta là đi truy tìm nguyên nhân của những người mất tích mấy tháng nay của bổn bảo ở gần nơi đây.
Lữ Chính Anh cười nhạt nói :
– Bây giờ thì ngươi đã biết rồi.
Uông Chí Công gượng cười nói :
– Nhưng sự thật ta chỉ biết tin của một người là Khương Tử Du, còn nhiều người mất tích lắm.
Lữ Chính Anh cười nói :
– Những người đó đều đã bị giết sạch hết rồi.
Uông Chí Công hỏi tiếp :
– Đều là do Lữ công tử giết hết sao?
Lữ Chính Anh nói :
– Tuy không phải là ta giết, nhưng xem như là món nợ của ta. Ta chịu trách nhiệm về điều đó.
Tiếp đó lại nghiến răng nói :
– Oan có đầu, nợ có chủ. Ta nghĩ các ngươi đều là phụng mệnh hành sự nên cũng không làm khó gì ngươi.
Uông Chí Công vội vàng chắp tay cung kính nói :
– Đa tạ Lữ công tử quảng đại.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
– Những người mà Vô Địch bảo phái đến đây đều là do ngươi phụ trách chứ?
Uông Chí Công gật đầu đáp :
– Phải!
Lữ Chính Anh nói :
– Giữa ngươi và Tây Môn Nhuệ chức quyền phân định thế nào?
Uông Chí Công nói :
– Tây Môn đương gia là bá chủ một phương, nhưng vì ta ngang như là khâm sai đại thần vì vậy lời của ta, y không thể không nghe.
Lữ Chính Anh nói :
– Ngươi từ trước đến giờ sống ở tửu quán này à?
Uông Chí Công trả lời :
– Phải!
Lữ Chính Anh lạnh lùng cười nói :
– Nếu ta đoán không sai chủ quán này vốn không truyền bẩm với Tổng trại mà là báo cáo với ngươi trước?
Uông Chí Công cười nói :
– Lữ công tử thần mục như điện, sự thật đúng là như vậy.
Lữ Chính Anh gằm mặt nói :
– Không trách lỗi xưa nhưng ta bây giờ ra lệnh cho ngươi với cách thức nhanh nhất hãy gọi Tây Môn Nhuệ lại cho ta.
Uông Chí Công gật đầu nói :
– Dạ, dạ! Tại hạ sẽ lập tức đi ngay.
Lữ Chính Anh gằn giọng nói tiếp :
– Dặn chủ quán hãy mang thêm rượu và thức ăn ngon nhất lên đây. Ta muốn yến thỉnh Lộ cô nương và ba vị quí khách.
Uông Chí Công lại vội vàng cung kính nói :
– Dạ, tại hạ sẽ lập tức dặn bảo bọn họ.
Lữ Chính Anh cười nhạt nói :
– Bảo với bọn họ đừng có giở trò gì gây phiền nhiễu cho ta, ta sẽ lột da bọn chúng đấy.
Uông Chí Công vội vàng cười nịnh nói :
– Điều này xin Lữ công tử cứ an tâm. Bọn họ tuyệt đối không dám giở trò gì đâu.
Nói xong liền chắp tay ra lệnh cho thủ hạ của y vội vàng ra đi. Những người đứng xem xung quanh cũng tự động giải tán.
Lúc này trong phòng ăn rộng lớn ngoại trừ tên tiểu nhị sau khi dọn dẹp sạch vội vàng sắp xếp lại tiệc rượu thì chỉ còn lại Lữ Chính Anh, Lộ Thanh Bình, A Vân và khôi y lão nương.
Lộ Thanh Bình mỉm cười nói với Lữ Chính Anh :
– Lữ công tử trấn áp bọn gian tà uy phong bát diện đêm nay Lộ Thanh Bình ta thật sáng mắt ra.
Lữ Chính Anh khiêm tốn cười nói :
– Lộ cô nương quá khen! Kỳ thật trong đám thủ hạ của Thất Sát lệnh chủ người như ta thì phải nói là chiều như cá dưới sông vậy.
Lộ Thanh Bình hơi le lưỡi ra nói :
– Lữ công tử, lời này nếu không phải xuất phát từ miệng của công tử thì ta không dám tin.
Khôi y lão nương thở dài nói :
– Lời nói của Lữ công tử có thể là hơi phóng đại đấy. Nhưng trong giang hồ trên người thì có người, ngoài trời có trời. Đúng là như thế?
Tiếp đó lại mỉm cười nói :
– Thanh Bình qua trận ác đấu đêm nay ngươi cũng nên biết cân lượng của bản thân mình bao nhiêu chứ?
Dứt lời lại nghiêm mặt nói :
– Ngươi thử nghĩ xem cục diện đêm nay nếu không gặp Lữ công tử thì hậu quả sẽ khó lường được.
Lữ Chính Anh khiêm tốn cười nói :
– Lão nhân gia nói quá lời kỳ thật nếu tính toán xấu nhất, ba vị rút lui đi thì vẫn không có vấn đề gì.
– Khó lắm! khó lắm! khôi y lão nương buông nhẹ một tiếng thở dài nói: sư phụ của hai a đầu này cùng với ta đây đều đã hơn một lần khuyên bảo. Sau khi khổ luyện một năm mới nên hành động, không ngờ hai a đầu này nóng lòng báo phụ thù đã tự ý hạ sơn, ta đây không an tâm được cũng không thể không đi theo bọn chúng.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi A Vân :
– Cô nương đây cũng có thù sát phụ với Tây Môn Nhuệ à?
– Phải!
Khôi y lão nương thở dài nói :
– Nhắc đến thân thế của hai a đầu này thì thật là thê lương lắm.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì phòng ăn đổ nát vung vãi đã được thu dọn sạch sẽ, xếp một chiếc bàn bát tiên, rượu ngon đã được dọn lên, Nhị cấp hộ pháp Uông Chí Công của Vô Địch bảo đã quay trở lại hướng đến Lữ Chính Anh gập người cười nịnh nói :
– Tiệc rượu đã bày ra, mời Lữ công tử và ba vị quí khách nhập tiệc.
Lữ Chính Anh ngơ ngác :
– Ngươi sao còn chưa đi?
Uông Chí Công cúi người nói :
– Tại hạ đã dùng bồ câu truyền thư, so với tại hạ tự đi thì nhanh hơn nhiều.
Lữ Chính Anh hỏi :
– Tây Môn Nhuệ bao giờ đến?
Uông Chí Công nói :
– Tại hạ bảo đảm sau một canh nữa tất sẽ đến.
Lữ Chính Anh hướng đến ba người Lộ Thanh Bình đưa tay khách sáo nói :
– Mời ba vị nhập tiệc, bọn ta không phân biệt chủ khách…
Chàng chưa dứt lời, bên ngoài có tiếng người vang lên :
– Tổng trại chủ đến!
Uông Chí Công nghe tiếng liền ngơ ngác, Lữ Chính Anh mỉm cười nói :
– Đến nhanh thật!
Uông Chí Công mỉm cười nói :
– Lữ công tử, có thể Tây Môn Nhuệ không ở Tổng trại mà vừa rồi là từ bên ngoài đến.
Lữ Chính Anh gật đầu.
Uông Chí Công gập người cười nịnh nói :
– Lữ công tử, tại hạ trước hết đi hỏi thăm y cái đã.
Lữ Chính Anh xua tay nói :
– Vậy thì hãy đi cho mau!
– Dạ!
Uông Chí Công cung kính gập người xuống, rồi quay người phóng đi.
Mắt dõi theo bóng Uông Chí Công đang rời xa, Lữ Chính Anh hừ lên một tiếng sau đó hướng về bọn ba người Lộ Thanh Bình cười nói :
– Mời ba vị ngồi xuống.
Nói xong chàng đã tự mình ngồi xuống trước tiên, vừa khéo ngồi ngay vị trí thượng thủ Lộ Thanh Bình, khôi y lão nương đành phải theo nhau ngồi hai bên. A Vân sau đó cũng ngồi xuống theo.
Bốn người này mỗi người ngồi một phương. Sau khi đã an vị, Lữ Chính Anh liền cầm bình rượu lên rót vào bốn ly, sau đó đưa ly lên nghiêm mặt nói :
– Xin mời ba vị cạn ly, ta có gì không phải xin Lộ cô nương phát ân thành toàn cho.
Chàng trộn lẫn rượu kính và “có gì không phải” đó với nhau khiến cho đối phương ba người đều ngơ ngác rồi cạn rượu trong ly. Sau đó Lộ Thanh Bình tươi cười nói :
– Lữ công tử có lời xin cứ dạy bảo, chỉ cần Thanh Bình đủ sức thì tuyệt đối sẽ duy mệnh thị tùng.
– Vậy thì ta xin có lời đa tạ trước!
Lữ Chính Anh vừa dứt lời, liền nghiêm mặt nói :
– Sự việc rất đơn giản, đó là xin nể mặt ta một chút đối với món nợ máu này của Tây Môn Nhuệ tạm hoãn trả thù.
Cái “có gì không phải” này của Lữ Chính Anh thật là bất ngờ ngoài dự liệu của ba người đối phương, Lộ Thanh Bình vô cùng kinh ngạc buột miệng nói :
– Tại sao?
A Vân cũng đồng thời ngạc nhiên hỏi :
– Lữ công tử vốn cũng vì trả diệt môn huyết nợ mà đến, tại sao bây giờ lại nương tay như vậy?
Lữ Chính Anh thở dài một tiếng nói :
– Tại hạ có một nỗi khổ tâm như thế này…
Tiếp đó liền kể lại lần này phụng mệnh mà đến rồi gượng cười nói :
– Xin nhị vị cô nương nghĩ xem lần này tại hạ chỉ còn biết cúi đầu vâng lệnh thì còn có thể làm gì được chứ?
Lộ Thanh Bình rầu rầu thở dài nói :
– Đã là như vậy bọn ta không tuân mệnh cũng không được.
Khôi y lão nương thở dài một tiếng :
– Như vậy cũng được, thực ra theo tình hình vừa rồi mà nói nếu không có sự hiệp trợ của Lữ công tử bây giờ cho dù muốn báo thù cũng làm không được. Lúc này dứt khoát phải thuận theo hoàn cảnh thôi.
Lộ Thanh Bình gượng cười nói :
– Chỉ là không biết còn phải chờ đợi bao lâu mới có thể hành động được.
Lữ Chính Anh cũng gượng cười nói :
– Điều này tại hạ cũng không biết nữa. Chẳng qua xin Lộ cô nương cứ an tâm, khi bọn ta có hành động với Tây Môn Nhuệ tuyệt đối sẽ không quên thông báo cho cô nương một tiếng.
Lộ Thanh Bình cười nói :
– Vậy xin đa tạ trước.
Lữ Chính Anh cười nói :
– Không cần phải cám ơn, đứng ở trên lập trường đồng thù mà nói tại hạ cũng phải thông tri cho cô nương biết.
Khôi y lão nương nghiêm mặt nói :
– Đúng rồi! Nhân cơ hội này hai người cũng nên quay về nơi sư phụ của hai người học thêm công phu cho thật tốt hơn.
Lữ Chính Anh gật đầu cười nói :
– Đúng! Trước tiên phải tăng cường sức mạnh cho bản thân, mới là chuyện quan trọng nhất.
Tiếp đó đưa ly rượu lên nói :
– Uống rượu đi!
Bốn người cạn ly, sau khi ăn uống chút ít A Vân mới ớ lên một tiếng nói :
– Kỳ quái thật! Tây Môn Nhuệ sao vẫn còn chưa đến?
Lộ Thanh Bình cười nói :
– Đúng rồi! Hẳn là do thần uy tuyệt nghệ của Lữ công tử làm cho sợ hãi nên đã chuồn đi rồi?
Lữ Chính Anh cũng cười nói :
– Thân phận là kẻ cầm đầu cường đạo của Nam Thất Tỉnh, ta nghĩ không đến nỗi khiếp nhược như vậy đâu. Chẳng qua chuyện sinh tử liên quan đến y đã được an bài chu toàn rồi.
Một loạt tiếng bước chân nặng nề từ đầu cầu thang vang lên, khôi y lão nương mắt hướng về phía đầu cầu thang mỉm cười nói :
– Lữ công tử nói đúng, Tây Môn Nhuệ đã đến!
Không sai. Thân thể cao lớn như hung thần ác sát, Tây Môn Nhuệ bước dài tới chỗ bọn người Lữ Chính Anh, phía sau đi theo Nhị cấp hộ pháp Uông Chí Công của Vô Địch bảo và hai hắc y lão giả lùn thấp.
Còn chưa đi tới, Uông Chí Công đã cất giọng nói trước tiên :
– Lữ công tử, Tổng trại chủ của bọn ta đến rồi. Hì hì… Chuyện thật khéo! Tổng trại chủ của bọn ta mới vừa tuần thị ở bên ngoài quay về.
Trong lúc đang nói, nhóm bốn người đó đã đứng lại xa ngoài một trượng, đôi mắt tam giác uy lẫm sáng quắc của Tây Môn Nhuệ quét nhìn qua lại bọn bốn người Lữ Chính Anh vừa liên tục cười nhạt.
Lữ Chính Anh giả như không thấy gì cất giọng nói trống :
– Vậy thì vừa rồi mọi chuyện xảy ra ở đây ngươi đã chuyển cáo cho y chưa?
Uông Chí Công cười nịnh nói :
– Có, đã chuyển cáo rồi.
Lữ Chính Anh lúc này mới thu hồi ánh mắt đang ngước nhìn lên trần nhà, nhìn trừng trừng Tây Môn Nhuệ cười nhạt nói :
– Tây Môn Nhuệ, ngươi không ngờ sẽ có ngày hôm nay phải không?
Tây Môn Nhuệ hừ một tiếng nói :
– Ta không tin tiểu tử nhà ngươi trong một thời gian tám tháng ngắn ngủi lại có được thành tựu hay giỏi gì!
Lữ Chính Anh cười nhạt nói :
– Ta biết là ngươi sẽ không tin. Nhưng ta không đếm xỉa gì đến những điều này, đồng thời ta cũng nói thật cho ngươi biết. Lúc này ta tạm thời không giết ngươi nhưng ngươi cần phải tiếp nhận mệnh lệnh của ta.
Tây Môn Nhuệ nộ quát một tiếng :
– Đồ thối tha!
Lữ Chính Anh tuy giận xanh tái mặt đi, đôi mắt bừng bừng sát khí nhưng vẫn bình tĩnh hừm một tiếng nói :
– Ta biết trong võ lâm là chú trọng sức mạnh, bây giờ ta để cho ngươi biết rằng thế nào là tuyệt đại võ học.
Vừa dứt lời, lại cười nhạt một tiếng nói :
– Tây Môn Nhuệ ta ngồi ở đây không cử động chỉ cần ngươi có thể công xuất một chiêu hoàn chỉnh mà không bị quỵ gục xuống ngay tại chỗ, thì không những đêm nay ta không giết ngươi mà hơn nữa từ nay trở đi diệt môn huyết thù của ta đối với ngươi cũng sẽ coi như không có nữa.
Câu nói này của Lữ Chính Anh khiến cho Lộ Thanh Bình cảm thấy không tránh khỏi quá ngông cuồng, vì vậy mà âm thầm dùng chân khí truyền âm nói với chàng :
– Lữ công tử, võ công của Tây Môn Nhuệ so với Uông Chí Công cao minh hơn rất nhiều, công tử không thể khinh địch quá mức như thế…
Lữ Chính Anh truyền âm trả lời :
– Đa tạ Lộ cô nương nhắc nhở! Tại hạ sẽ cẩn thận.
Tây Môn Nhuệ lạnh lùng cười nói :
– Lão phu không cần phải tự thân xuất thủ cũng có thể làm cho ngươi nằm thẳng cẳng ra đây.
Tiếp đó quay đầu hướng về phía hai hắc y lão giả ở bên cạnh gằn giọng lên :
– Giang huynh, Trần huynh! Hãy xé thịt tên tiểu tạp chủng này cho ta!
– Dạ!
Hai hắc y lão giả đồng cung kính ứng thanh, đồng loạt rút ra một cây Phán Quan bút. Người ở bên phải gằn giọng quát lên :
– Tiểu tạp chủng, còn chưa chịu rút binh khí ra chịu chết hay sao?
Khôi y lão lương cũng dùng chân khí truyền âm nói với Lữ Chính Anh :
– Lữ công tử, đây là hai lão ma công phu chỉ thua Tây Môn Nhuệ công tử hãy cẩn thận!
Lữ Chính Anh hướng về phía khôi y lão nương gật đầu, rồi hướng về hai hắc y lão giả nói :
– Ta tuy đã nói tạm thời không giết Tây Môn Nhuệ, nhưng đối với hai ngươi thì tuyệt không khoan thứ. Chẳng qua ta cũng cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần có thể công xuất hoàn chỉnh một chiêu thì có thể miễn chết!
Lời nói này vừa nghe thấy cũng đủ để khiến cho người khác tức khí đầy bụng, vì vậy hai hắc y lão giả nộ quát một tiếng :
– Tiểu khả hãy nạp mạng!
Bóng người lướt tới, hai cây Phán Quan bút nhanh như chớp giật, tả hữu song kích nhắm đến Lữ Chính Anh đang ngồi ngay ngắn bất động đâm tới.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một chuỗi tiếng thét thảm thiết vang lên hai hắc y lão giả đó mỗi người đã bị cây Phán Quan bút của kẻ kia đâm trúng vào ngay tim, chết thảm tại chỗ.
Cũng không biết được Lữ Chính Anh đã dùng thủ pháp gì, chàng xem ra dường như vẫn không hề nhúc nhích, vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ mà hai hắc y lão giả chết thảm kia lại là như tự mình không muốn sống nữa cố ý hướng về binh khí của đồng bọn của mình mà lao tới để cầu giải thoát vậy.
Tình huống này khiến cho bầu không khí trong sảnh lầu dường như ngay lập tức bị ngưng kết lại, yên lặng đến mức lá rơi có thể nghe thấy. Nhất là Tây Môn Nhuệ chỉ thấy trong đôi mắt tam giác của y phát ra những tia nhìn rùng rợn, sắc mặt tái xanh ngay râu tóc cũng tựa hồ dựng đứng cả lên như một con dã thú đang muốn lao tới cắn người.
Lữ Chính Anh quét mắt nhìn nhếch miệng cười nói :
– Tây Môn Nhuệ, đừng phát khùng lên! Bây giờ quỳ xuống nghe lệnh vẫn còn kịp đấy, cũng có thể giữ được bộ mặt chó của ngươi đó.
Tây Môn Nhuệ cắt lời quát lên một tiếng :
– Đồ khốn kiếp!
Vừa dứt lời thân hình đã giống như một con hổ điên, lao thẳng người tới vung quyền đấm thẳng vào giữa ngực của Lữ Chính Anh.
Tây Môn Nhuệ thân hình cao lớn, sừng sững như một cái tháp đen, so với tư thế ngồi khoan thai ngay ngắn của Lữ Chính Anh khiến người khác có cảm giác như Lữ Chính Anh sẽ bị đè bẹp nát.
Lúc này, Tây Môn Nhuệ thịnh nộ lôi đình lao vào Lữ Chính Anh uy thế thật kinh người.
Nhưng Lữ Chính Anh mà y đụng độ lần này thì lại là một người khác hoàn toàn.
Khi đường quyền uy lực của y như sắp đánh trúng ngực của Lữ Chính Anh, chỉ thấy Lữ Chính Anh bật cười rồi xong thủ tề xuất bật người ra sau.
Trong mắt của những người đứng xem chung quanh thì thấy song thủ của Lữ Chính Anh di chuyển nhanh không thể tưởng tượng được, lập tức vang lên hai tiếng hự hự khô khốc, tiếp đó rầm một tiếng cái thân hình như cái tháp sắt của Tây Môn Nhuệ ngã quỵ xuống ngay trước thi thể hai hắc y lão giả kia.