Thất Sát Lệnh

Chương 12: Sinh tử giáo huấn


Đọc truyện Thất Sát Lệnh – Chương 12: Sinh tử giáo huấn

Phi Vân các quả là một địa điểm tốt, nó nằm sâu trong rừng cây ở chân núi Lạc Giả sơn, cánh phải giáp giới với ven hồ Đông Hồ, dựa cửa mà ngắm nhìn ánh hồ sắc núi, tận thu hoàn cảnh vào đáy mắt sẽ khiến cho trần niệm tận tiêu.

Màn đêm đang dần dần buông xuống, lúc bọn họ bốn người lên đến Phi Vân các nội thất đã thắp đèn sáng, rượu ngon thịt thơm đã được bày sẵn.

Chỗ ngồi và đũa chén sắp sẵn bốn bộ, hai bên sau khi phân chủ khách ngồi ổn định, Cổ Phi Quỳnh với tư cách là chủ nhân hướng tới Chu Tứ Nương khiêm tốn cười nói :

– Rất tiếc! cô nương đây là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư của Lệnh chủ?

Chu Tứ Nương nói :

– Đây là thứ nữ Chu Á Nam.

Cổ Phi Quỳnh nói :

– Hóa ra là nhị tiểu thư!

Tiếp đó ánh mắt liếc nhìn Chu Á Nam cười nói :

– Nhị tiểu thư đẹp thật!

Chu Á Nam chỉ cười cười, bắt chước khẩu khí người lớn nói :

– Đa tạ quá khen!

Bạch Thế Kiệt cười hềnh hệch nói :

– Lệnh chủ và nhị tiểu thư đi chung với nhau, người không rõ chắc sẽ cho rằng là hai tỷ muội đấy!

Chu Tứ Nương nghiêm mặt nói :

– Chúng ta nói vấn đề chính đi!

Cổ Phi Quỳnh mỉm cười nâng ly nói :

– Trước tiên tiểu muội kính Lệnh chủ và nhị tiểu thư một ly, rồi chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Chu Á Nam chỉ cụng ly, còn ba người kia đều nâng ly uống cạn.

Chu Tứ Nương cười cười nói :

– Rượu ngon thật! Nếu ta nhớ không sai đây chính là Bách Hoa Lộ do quí bảo tự ngâm lấy?

Bạch Thế Kiệt gật đầu nói :

– Đúng vậy, đúng vậy!

Chu Tứ Nương chợt nghiêm mặt nhìn thẳng vào Cổ Phi Quỳnh nói :

– Bảo chủ phu nhân gởi thiếp mời không biết có chi kiến giáo? Bây giờ có thể nói thẳng ra được không?

Cổ Phi Quỳnh đang lúng túng gượng cười, Chu Tứ Nương lại nhíu mày hỏi :

– Bảo chủ phu nhân, có một chuyện ta muốn làm rõ. Đó là trước đây một tháng ta đã lệnh cho Qua Vĩnh Bình chặt tay thế đầu truyền Thất Sát lệnh cho Thuần Vu Khôn, Qua Vĩnh Bình đã làm cho ta chưa!

Cổ Phi Quỳnh gật đầu nói :

– Phải, có chuyện đó.

Chu Tứ Nương nói :

– Được! Bây giờ hãy nói bổn ý của ngươi đi!

Cổ Phi Quỳnh gượng cười một lúc rồi nói :

– Không giấu gì Lệnh chủ, chuyện xưa năm đó của Lệnh chủ tiểu muội đã nghe Bảo chủ nói qua rồi.

Chu Tứ Nương cắt lời nói :

– Ngươi tin vào lời nói của hắn sao?

– Phải! – Cổ Phi Quỳnh chợt nghiêm mặt nói – Tiểu muội tin vào lời nói “vô cùng có lỗi với nàng”.

Không đợi đối phương mở lời, liền lập tức nói tiếp :

– Tiểu muội cùng với Bảo chủ cũng đã là phu thê hơn năm năm rồi, sự hiểu biết đối với Bảo chủ tiểu muội tự tin là không thua kém gì Lệnh chủ. Đối với những lời mà Bảo chủ nói với tiểu muội, lại còn có những lời “vô cùng có lỗi với nàng” để suy ra thì chân tướng sự thật năm đó không phải là không thể tin.

Chu Tứ Nương nghiến răng ken két, nhưng vẫn không thốt ra lời nói gì.

Cổ Phi Quỳnh ý tứ sâu sắc nói :

– Lệnh chủ, trong cái xã hội mà lấy nam nhân làm trung tâm, nữ nhân vĩnh viễn bị ngược đãi, hai ta bất hạnh sinh làm thân nữ nhân…

Lời y thị nói đã bị Chu Tứ Nương cắt ngang :

– Ngươi đang thay thế cho lão tặc Thuần Vu Khôn làm cái vệc thuyết phục phải không?

Cổ Phi Quỳnh cười gượng nói :

– Tiểu muội không dám! Tiểu muội chẳng qua là đứng ở trên lập trường đồng là nữ nhân phụng khuyên Lệnh chủ hai câu thành ngữ đó là “Oan gia nên giải không nên kết, chỗ phải tha người thì nên tha”.

Chu Tứ Nương lạnh lùng hừ một tiếng nói :

– Ngươi tất nhiên có thể dễ dàng ăn nói, nhưng thử nghĩ năm xưa lúc ta không đường lên trời, không cửa xuống đất có ai đã khoan dung cho ta không?

Cổ Phi Quỳnh nhíu mày nói :

– Lệnh chủ, xin nghe thêm tiểu muội một câu…

Chu Tứ Nương lạnh lùng nói :

– Khỏi cần phải nói. Mười mấy năm nhẫn nhịn chịu đựng, ngày nay ta không những cần phải giết Thuần Vu Khôn mới cam tâm, mà cũng vì nghìn vạn nữ nhân bị ngược đãi và bị áp bức dưới trời đất này mà trút nỗi oán hận.

Cổ Phi Quỳnh nghiêm mặt nói :

– Lệnh chủ quyết không tiếp nhận lời khuyên bảo của tiểu muội sao?

Chu Tứ Nương cười cười nói :

– Ta rất tiếc phải như vậy!

Cổ Phi Quỳnh thở dài nói :

– Lệnh chủ cứ một mực như vậy, tiểu muội đành phải chịu thôi Chu Tứ Nương nói :

– Vốn phải là như vậy.

Cổ Phi Quỳnh nhíu mày nói :

– Lệnh chủ đến Hạ Khẩu cũng đã gần một tháng, đối với tình hình của bổn bào chắc hẳn không đến nỗi lạ lẫm lắm?

Chu Tứ Nương nói :

– Điều này ta không phủ nhận, nhưng lại không biết lão tặc Thuần Vu Khôn tóm lại là đã đi đâu?

Cổ Phi Quỳnh nói :

– Vậy thì tiểu muội có thể nói thẳng ra, ngày thứ ba Bảo chủ sau khi tiếp nhận Thất Sát lệnh của Lệnh chủ thì đã tự động lẩn tránh, cho đến ngày hôm qua mới quay về một lần muốn tiểu muội xuất hiện mời Lệnh chủ, hy vọng có thể góp phần hóa giải. Bảo chủ nói chỉ cần hóa giải được oán thù thì trong phạm vi có thể, Bảo chủ sẽ tiếp nhận bất cứ điều kiện nào.

Chu Tứ Nương cười hỏi :

– Ta muốn cái đầu của hắn, hắn cũng đáp ứng chứ?

– Lệnh chủ! – Cổ Phi Quỳnh nghiêm mặt nói – Xin thứ lỗi cho tiểu muội nói lời không thuận tai. Bảo chủ tự động bỏ đi không phải vì sợ Lệnh chủ đâu.

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Ta cũng không cần hắn phải sợ ta, cái mà ta cần là cái đầu của hắn thôi.

Cổ Phi Quỳnh hơi biến sắc, Bạch Thế Kiệt mỉm cười nói :

– Lệnh chủ, có thể cho tại hạ nói mấy câu xem như là lão bộ hạ…

Chu Tứ Nương lạnh lùng cắt lời nói :

– Bạch đường chủ, nếu ngươi muốn nói vẫn là vấn đề cũ thì khỏi ăn nói kiểu cách, ta có thể nói thật với ngươi rằng trước kia ta cho rằng ngươi là một người ý vị nhất trong Vô Địch bảo. Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy bộ mặt của ngươi đã có hơi đáng ghét rồi đấy!

Bạch Thế Kiệt gượng cười nói :

– Lệnh chủ, điểm xuất phát của tại hạ là thiện ý, bất luận như thế nào nếu mọi người trở mặt thì đối với Lệnh chủ cũng là hại nhiều lợi ít.

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Ngươi uy hiếp ta đấy à?

Bạch Thế Kiệt vội vàng nói :

– Tại hạ nào dám!

Chu Á Nam nãy giờ không nói gì, đột nhiên chen vào cười nói :

– Nương mẫu! Trước khi đến đây đại tỷ đã có nói đây là Hồng Môn Yến, xem ra đã đến lúc rồi chứ?

Chu Tứ Nương ừm một tiếng nói :

– Không sai! Đã đến lúc rồi!

Tiếp đó liền quét mắt nhìn thẳng vào mặt đối phương hai người, cười nhạt một tiếng nói :

– Hai người các ngươi còn đợi gì nữa chứ?

Cổ Phi Quỳnh nghiêm nghị nói :

– Lệnh chủ anh minh, mọi chuyện đều sớm dự liệu được trước. Nhưng không thể không một lần cuối cùng khuyến cáo…

Chu Tứ Nương cắt lời nói :

– Khỏi cần!

Rồi đứng bật người dậy, quay đầu hướng về Chu Á Nam gằn giọng nói :

– Á Nam, bọn ta đi thôi!

Đột nhiên một chuỗi cười vang lên, ở cửa xuất hiện một vị hồng y thiếu phụ hướng về Chu Tứ Nương tươi cười nói :

– Chu lệnh chủ, người xưa có nói rằng đã đến thì ở. Bây giờ rượu thịt trên bàn vẫn còn nguyên chưa động đến, Hồng Môn Yến vẫn còn chưa bắt đầu sao lại vội vàng bỏ đi vậy?

Hồng y thiếu phụ tướng mạo đẹp đẽ, da trắng như ngọc, mặt tươi như hoa vừa nói vừa uốn người đi vào bên trong.

Chu Tứ Nương và Chu Á Nam lại ngồi xuống, lạnh lùng hỏi :

– Ngươi là ai?

Hồng y mỹ phụ hỏi ngược lại :

– Lệnh chủ biết Thuần Vu bảo chủ có một vị sư phụ chứ?

Chu Tứ Nương hừm một tiếng nói :

– Ta có nghe nói.

Hồng y mỹ phụ cười nói :

– Vậy thì ta chính là sư mẫu của Thuần Vu bảo chủ, họ là Hô Diên, tên là Mỹ.

Chu Tứ Nương ồ lên một tiếng nói :

– Cũng chính là nhân vật chính của Hồng Môn Yến phải không?

Hô Diên Mỹ lắc đầu cười nói :

– Ta không dám nhận như vậy đâu.

Rồi gằn giọng nói tiếp :

– Hồng Môn Yến xem như đã bắt đầu, nhân vật chính hãy xuất hiện đi.

Bên ngoài cửa vang lên một tiếng kêu thật to :

– Có mặt!

Tiếp đó, một vị bạch y thư sinh tuổi khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm rất là tuấn tú khôi ngô, chậm rãi bước tới nhìn Chu Tứ Nương cười nhạt một tiếng nói :

– Tiểu khả không tự lượng sức, muốn xin Lệnh chủ chỉ bảo mấy đòn tuyệt nghệ bất truyền.

Chu Á Nam chen lời giành nói :

– Ngươi chưa xứng đáng giơ nanh múa vuốt với nương mẫu ta đâu.

Dứt lời liền đứng bật dậy, soạt một tiếng trường kiếm đã rút ra chỉ thẳng ngón tay nói :

– Cuồng đồ! Hãy rút binh khí ra đi!

Bạch y thư sinh rút kiếm ra cười lớn :

– Tại hạ xin tòng mệnh!

Chu Tứ Nương cất lời thét lớn :

– Chậm đã!

Bạch y thư sinh ngạc nhiên hỏi :

– Lệnh chủ có gì kiến giáo?

Chu Tứ Nương nhíu mày hỏi :

– Ngươi là gì của Thuần Vu lão tặc?

Bạch y thư sinh cười nói :

– Lệnh chủ ăn nói đàng hoàng một chút có được không?

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Đừng lắm mồm! Chọc tức ta lên ta sẽ bất kể ngươi là cái thứ gì mà đập ngươi chết luôn đấy!

Bạch y thư sinh nhướng hai mày lên, Hô Diên Mỹ liền giành lời cười nói :

– Bách Văn, Lệnh chủ đã hỏi thì ngươi hãy tự giới thiệu mình đi.

Bạch y thư sinh cười cười nói :

– Sư mẫu, không phải Bách Văn không chịu nói với y thị, nhưng y thị ăn nói chẳng đàng hoàng…

Hô Diên Mỹ mỉm cười nói :

– Vậy thì để ta nói thay cho ngươi.

Tiếp đó quay đầu về phía Chu Tứ Nương cười nói :

– Lệnh chủ, y là đồ đệ quan môn của ta, đương nhiên cũng là sư đệ của Thuần Vu bảo chủ tên là Hô Diên Bách Văn.

Chu Tứ Nương cười nói :

– Trượng phu ngươi tên là Hô Diên Kỳ ngươi tên là Hô Diên Mỹ, bây giờ lại chui thêm ra một đồ đệ họ Hô Diên, đối với hai chữ Hô Diên hình như các ngươi rất thích thì phải?

Hô Diên Mỹ cười nói :

– Lệnh chủ ý hơi châm chích bọn ta đồng họ không thể thành hôn?

Chu Tứ Nương cười nhạt :

– Ta không có thời giờ để ý đến điều này của các ngươi.

Tiếp đó, điềm nhiên quay đầu về phía Chu Á Nam thét lớn :

– Á Nam, hạ thủ bất lưu tình!

– Dạ!

Chu Á Nam liền vung kiếm lên, nhắm vai trái của Hô Diên Bách Văn bổ xuống.

Hô Diên Bách Văn lạnh lùng cười nói :

– Hay lắm!


Vừa nói, tay phải vừa vung kiếm lên đỡ, tay trái xỉa vào trọng huyệt Nhũ Căn của Chu Á Nam.

Trong giang hồ có một quy tắc bất thành văn đó chính là lúc giao thủ với phụ nhân nữ tử, không được tấn công vào hai bộ phận nhũ căn và hội âm.

Nếu có ai dám phạm vào quy định này thì phẩm cách của người đó không còn xứng đáng nữa.

Hô Diên Bách Văn lúc này xuất thủ, chống đỡ kiên cường có công có thủ, đủ thấy thân thủ của y khá là kiên cường. Thật ra y không nên dùng chiêu thức tùy tiện hạ lưu này để đối phó với đối phương.

Phải biết Chu Á Nam tuy so với tỷ tỷ Chu Thắng Nam thì dịu dàng hơn rất nhiều nhưng dù sao cũng một mẹ sinh ra, ít nhiều cũng ảnh hưởng cá tính thiên kiến của mẫu thân.

Lúc này Hô Diên Bách Văn tự cho là võ công siêu tuyệt, chẳng xem tiểu cô nương này ra gì cả mà dùng chiêu thức hạ lưu kích nộ, nhưng không ngờ vị tiểu cô nương này xem ra không đáng để mắt tới lại là một cao thủ của Chu Tứ Nương.

Mười mấy năm nay, Chu Á Nam liên tục uống Thiên Niên Thạch Khuẩn Thiên Tâm cốc vì vậy chân lực nội gia đã cao hơn người khác một bậc.

Vừa rồi Chu Tứ Nương kêu Chu Á Nam hạ thủ bất lưu tình nên kiếm vừa rồi nàng vốn đã thi xuất chín thành công lực. Nhưng khi thấy đối phương dùng chiêu thức hạ lưu bất giác nộ hỏa phừng phừng, liền tăng lên mười hai thành công lực rồi cười khẩy một tiếng :

– Buông tay xuống!

Chát một tiếng, trường kiếm trong tay của Hô Diên Bách Văn đã văng đi, cắm phập vào trần nhà còn cánh tay trái thì xuất chiêu thức hạ lưu cũng bị Chu Á Nam cùng lúc một chưởng bổ ngang, giống như là bị dao cắt vậy, chỗ cổ tay đã bị chấn gãy.

Cú đánh nát gạch đá đó của Chu Á Nam không những khiến cho Hô Diên Bách Văn trong lòng ớn lạnh run sợ, ngay lúc cổ tay bị đánh gãy cũng không thét ra nổi tiếng kêu đau đớn. Ngay Hô Diên Mỹ và Cổ Phi Quỳnh ở gần ngay đó cũng không kịp có phản ứng trợ cứu gì.

Tại vì sự biến chuyển xảy ra quá bất ngờ.

Hô Diên Bách Văn là đồ đệ quan môn của Hô Diên kỳ, về phương diện võ công tất nhiên so với những đồ đệ khác của Thuần Vu Khôn phải cao minh hơn rất nhiều, ai có thể ngờ được chỉ trong một chiêu lại bị trọng thương nặng như vậy chứ.

Hơn nữa, Chu Á Nam vì tức giận hành động hạ lưu của đối phương, nên dù đối phương đã bị trọng thương nàng vẫn không buông tha.

Ngay sau khi đối phương đã bị đánh văng kiếm, chấn gãy cổ tay, liền nhanh như điện chớp vung kiếm quét tới.

Kiếm này vừa hiểm vừa nhanh. Bỗng tiếng loảng xoảng vang lên, trường kiếm của Chu Á Nam đã bị đỡ chặn lại.

Lúc này người kịp cứu Hô Diên Bách Văn thoát ra khỏi quỷ môn quan là hai vị tráng niên ngoài ba mươi tuổi.

Hai người này tuy là xuất kỳ bất ý, dùng hai trường kiếm chặn một kiếm của Chu Á Nam, nhưng nhìn vẻ mặt cùng biến sắc của họ rõ ràng là không được dễ chịu.

Nhân giây phút hòa hoãn này, Hô Diên Bách Văn mới được Hô Diên Mỹ phi thân tới kéo ra ngoài.

Vừa ra lệnh cho người hầu băng bó vết thương cho Hô Diên Bách Văn, vừa cười nhạt với Chu Tứ Nương :

– Lệnh chủ, thân thủ thật cao minh!

Chu Tứ Nương lạnh lùng cười nói :

– Đa tạ quá khen!

Hô Diên Bách Văn lúc này mới hồi thần.

Y nhẫn nhịn nỗi thống khổ đau đớn vào người, nghiến răng nói :

– Sư mẫu, hãy ra tay giùm cho đồ nhi.

Hô Diên Mỹ cười nói :

– Ngươi cứ an tâm. Ta nhất định sẽ bắt sống con a đầu kia nguyên vẹn cho ngươi tùy tiện xử trí.

Hô Diên Bách Văn run run giọng nói :

– Đa tạ sư mẫu…

Trong khoảng thời gian này Chu Á Nam đã cùng với hai tráng niên giao thủ mười năm chiêu.

Hai tráng niên tuy thân thể cao lớn, hơn nữa hai chọi một nhưng không chiếm được thế thượng phong một chút nào cả.

Chu Á Nam vừa liên tục thi xuất sát thủ, dồn bức đối phương tay chân lúng túng, vừa cười nhạt nói :

– Hóa ra là hai ngươi chỉ có bản lĩnh đánh lén.

Gian phòng Hồng Môn Yến này tuy rộng lớn, nhưng đã đặt một bàn tiệc lại thêm ba người long tranh hổ đấu nên có hơi vướng ngại tay chân.

Vì vậy, một trong hai tráng niên hán tử gằn giọng nói :

– Không xong! Nơi đây thi triển không được, chúng ta đi ra bên ngoài đi.

Chu Á Nam cười nhạt nói :

– Người có bản lĩnh thật sự cho dù là nơi chật hẹp thì cũng có thể vòng lượn như như tự tại, ta thấy hai người các ngươi hãy chịu phận ở đây đi thôi.

Trung niên hán tử kia nộ quát :

– A đầu thối tha! Ngươi còn cho rằng bọn ta sợ ngươi sao?

Chu Á Nam cười nói :

– Ta vẫn còn chưa hỏi thân thế của hai ngươi?

Tráng niên nói đầu tiên cười nhạt nói :

– Đến Điện Diêm Vương mà hỏi!

Soạt, soạt, soạt liên tiếp ba kiếm lại phối hợp với đồng bọn ép Chu Á Nam lùi ba bước.

Chu Á Nam cười nói :

– Đúng rồi! Đây mới giống người của Vô Địch bảo, chớ như ban nãy ta lại cho rằng các ngươi chỉ là phường trói gà không chặt.

Nàng vừa nói, trường kiếm trong tay đã phóng ra, không những giành lại vị trí ban đầu mà còn liên tục bức lùi đối phương không cho bọn họ rảnh tay hoàn thủ. Tiếp đó cười nhạt nói :

– Này! Hai người các ngươi có bản lĩnh gì còn cất giấu thì hãy mau chóng móc ra đi. Sau mười mấy chiêu thì không còn cơ hội nữa đâu đấy!

Hô Diên Mỹ, Cổ Phi Quỳnh trên mặt thoáng vẻ lo lắng, Chu Tứ Nương lại điềm nhiên nói :

– Bảo chủ phu nhân, hai người đó là ai vậy?

Cổ Phi Quỳnh ngơ ngác hỏi :

– Lệnh chủ hỏi ai?

Chu Tứ Nương liền nói :

– Người ta hỏi là hai kẻ đang giao thủ với tiểu nữ kia.

Cổ Phi Quỳnh nói :

– Đó là hai vị sư đệ của Bảo chủ.

Chu Tứ Nương nói :

– Hô Diên kỳ có tất cả bao nhiêu đồ đệ?

Cổ Phi Quỳnh nói :

– Tổng cộng bốn người.

Chu Tứ Nương cười cười nói :

– Hai người này dường như so với người vừa rồi có mạnh hơn một chút…

– Không! – Cổ Phi Quỳnh nói – Tiểu sư đệ vừa rồi là do quá khinh địch…

Chưa nói dứt lời mặt đã biến sắc, lo lắng nói lớn :

– Nhị tiểu thư hạ kiếm lưu tình!

Nguyên là Cổ Phi Quỳnh tuy đang nói chuyện với Chu Tứ Nương, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chú trận đấu.

Lúc này, trường kiếm của Chu Á Nam đã chấn văng kiếm của một tráng niên, thuận tay phóng kiếm nhắm lưng đối phương chém tới.

Chu Á Nam niên kỷ còn nhỏ, nhưng võ công của nàng đã đạt cảnh giới thu phát tùy tâm.

Trong tích tắc sinh tử đó của tráng niên, Chu Á Nam nghe thấy lời của Cổ Phi Quỳnh liền cải thế kiếm từ cạnh kiếm đổi thành mặt kiếm, khiến cho tráng niên đó thoát được cái chết.

Thế nhưng, cú đánh mặt kiếm lúc này cũng đủ cho tráng niên lúc chịu đòn, thân hình cao lớn của y sau một tiếng bình đã ngã xuống đất, còn liên tiếp lăn lộn mấy vòng mới dừng lại.

Hai tráng niên một người đã ngã xuống người còn lại bất giác thất kinh. Nhưng Chu Á Nam đã chẳng thèm nhìn ngó gì đến kẻ đã bị đánh ngã. Nàng thuận tay vung một kiếm đánh văng trường kiếm của tráng niên còn lại rồi tung người lên không liên tiếp ngón xỉa ngón tay. Tráng niên đó liền lập tức đã cứng đơ ra tại chỗ, sau đó dùng mũi kiếm ấn vào yết hầu của đối phương rồi quay đầu hướng về phía Cổ Phi Quỳnh nói :

– Bảo chủ phu nhân, ta đã hạ thủ lưu tình, ngươi thấy thế nào?

Đòn vừa rồi của Chu Á Nam có thể xem là đã đạt cảnh giới chỉ đao, khiến cho Cổ Phi Quỳnh, Hô Diên Mỹ cũng không khỏi trong lòng ngờ vực: “Thân thủ của a đầu này so với tuổi tác quả thật không hợp chút nào cả”.

Cổ Phi Quỳnh sau khi nghe Chu Á Nam nói xong không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng nói :

– Đa tạ nhị tiểu thư!

Chu Á Nam cười nhạt nói :

– Ta không phải vì muốn ngươi cảm ơn mà hạ thủ lưu tình.

Cổ Phi Quỳnh lại ngượng ngùng cười nói :

– Ý của nhị tiểu thư là…

Chu Tứ Nương mỉm cười tiếp lời :

– Ý của tiểu nữ là Bảo chủ phu nhân còn cần hay không cần vị sư đệ này của các vị?

Cổ Phi Quỳnh bất giác biến sắc nói :

– Cần, cần… đương nhiên cần…

Chu Tứ Nương nặng giọng nói :

– Ta vì nể kim diện của Bảo chủ phu nhân mà đến, ngươi đã vẫn còn cần vị sư đệ của ngươi thì hãy đưa ra một lời như một Bảo chủ phu nhân chứ?

Cổ Phi Quỳnh lúng túng nói :

– Điều này…

Y thị rõ ràng có hơi khó xử, liền đưa mắt nhìn Hô Diên Mỹ. Hô Diên Mỹ điềm nhiên cười nói :

– Ngươi là Bảo chủ phu nhân, tất nhiên có quyền tùy nghi hành sự.

Cổ Phi Quỳnh liền nghiêm mặt nói :

– Vậy thì yến hội đêm nay đến đây là dừng. Ta tự thân sẽ đưa tiễn mẫu nữ Chu lệnh chủ rời khỏi bảo. Ta mong rằng đừng xảy ra rắc rối phiền phức gì nữa.

Hô Diên Mỹ hơi biến sắc nói :

– Cổ Phi Quỳnh, ngươi tính chấm dứt ở đây sao?

– Không sai! – Cổ Phi Quỳnh nghiêm mặt nói – Ta hoàn toàn tuân theo ý chỉ của Bảo chủ.

Hô Diên Mỹ lại biến sắc nói :

– Ý của ngươi là cho rằng ta không nên cưỡng hành hay sao?

Cổ Phi Quỳnh điềm nhiên cười nói :

– Lời này không phải là lời của ta.

Cổ Phi Quỳnh tựa hồ như đố kỵ với thân phận của Hô Diên Mỹ, lời nói tuy không khách khí lắm nhưng cũng không thể xem là hòa hoãn.

Tình huống này khiến cho Chu Tứ Nương thầm nghĩ trong lòng: “Hai người này có thể là đang diễn trò để tìm cớ rút lui, nhưng có thể quả thật là Hô Diên Mỹ tự cho rằng mình là sư mẫu mà vượt quá quyền hạn của mình…”.

Chu Tứ Nương suy nghĩ chưa dứt, Hô Diên Mỹ đã lạnh lùng nói :

– Được! Ngươi là nữ chủ nhân ở đây có quyền tùy nghi hành sự, bây giờ như lời ngươi nói đến đây là chấm dứt, nhưng ta xin hỏi ngươi một tiếng: Cái thù chặt tay của tứ sư đệ các ngươi, ngươi tính xử trí thế nào đây?

Cổ Phi Quỳnh nhướng mày nói :

– Ta sẽ trước mặt ân sư và Bảo chủ mà xin phân xử, sư mẫu vừa ý rồi chứ?

Hô Diên Mỹ tức giận quát lớn :

– Cổ Phi Quỳnh, ngươi dám ăn nói như vậy trước mặt ta hay sao?

Cổ Phi Quỳnh nói :

– Hô Diên phu nhân, ta không thể không nhắc nhở một tiếng, ta đã thay mặt mọi người gánh vác mọi chuyện chẳng lẽ cũng cần phải trước mặt phu nhân xin phân xử hay sao?

Hô Diên Mỹ mặt đang biến sắc thì có một bóng người lướt tới, Thủy Ngân Cô đã đáp nhẹ xuống đất, mỉm cười nói :

– Nhị vị phu nhân, sao lại gây gổ nhau thế?

Cổ Phi Quỳnh giành lời nói :

– Tam nương đến thật đúng lúc, xin hãy công bình xem xét cho ta…

Thủy Ngân Cô cắt lời nói :

– Khỏi cần, đều là người một nhà thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện có gì xung đột cũng không cần phải gay gắt như thế!

Chu Tứ Nương liền bĩu môi nói :

– Xem ra vở kịch của các ngươi biểu diễn chẳng hoàn toàn rồi!

Rồi quay đầu về phía Chu Á Nam kêu lớn :

– Chúng ta đi thôi.

Hô Diên Mỹ lập tức tiếp lời, cười nhạt nói :

– Muốn đi à! Ít ra cũng phải để lại một cánh tay chứ!

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

– Cánh tay thì có đây nhưng ta tin chắc rằng ngươi chẳng có gan, cũng chẳng có bản lĩnh để mà đến lấy!

Câu nói này khá là nặng.

Rõ ràng là Chu Tứ Nương đã kích phát bản tính cố chấp của mình, bất chấp tất cả hậu quả, sẵn sàng ra tay chém giết.

Hơn nữa ngay sau đó đã đứng bật ngay dậy, hướng về Chu Á Nam kêu lớn :

– Á Nam, ngươi là nữ nhi của Thất Sát lệnh chủ, nếu muốn dựa vào con tin đột phá vòng vây khó tránh làm cho thiên hạ phì cười, bây giờ…

Chu Tứ Nương vừa dứt lời, liền gằn giọng quát lên :

– Trước tiên hãy giết chết tên thất phu này, bọn ta hãy xông vào!

Lúc này Thủy Ngân Cô đã can ngăn Hô Diên Mỹ, sau khi nghe xong liền vội kêu lên :

– Nhị tiểu thư hạ kiếm lưu tình cho!

Nếu là người khác kêu hạ kiếm lưu tình thì Chu Á Nam chắc đã không nghe theo.

Nhưng Thủy Ngân Cô là người có thân thế đặc biệt, Chu Á Nam không thể không nghe theo, mà trên thực tế Chu Á Nam trong lòng cũng không tán thành đối với lời nói của mẫu thân, muốn giết con tin để đột phá vòng vây…

Thủy Ngân Cô nhìn thấy Chu Á Nam né mặt mình liền lập tức cúi đầu vái vái nói :

– Đa tạ nhị tiểu thư hạ thủ lưu tình!

Tiếp đó lại hướng về Chu Tứ Nương mỉm cười nói :

– Xin Lệnh chủ bớt nóng giận, cho phép ta với tư cách thân thế cá nhân quen biết xưa nói mấy lời được chứ?

Thủy Ngân Cô miệng nói thì đôi ánh mắt cũng đồng thời đang nói, thế nhưng ánh mắt biểu hiện đó chỉ có Chu Tứ Nương một mình có thể lãnh hội được mà thôi.

Chu Tứ Nương tuy hiểu được ý của đối phương, nhưng bên ngoài vẫn cố ý tỏ ra lạnh nhạt cười nói :

– Rất tiếc, trong Vô Địch bảo người mà ta quen biết tuy rất nhiều nhưng không hề có ai có thể nói đến mức tư giao cả!

Điều này ngang như đóng đinh vào bọn người của Thủy Ngân Cô vậy.

Thủy Ngân Cô trong lúc đang bối rối, cười cười thì Chu Tứ Nương lại lạnh lùng nói tiếp :

– Hơn nữa, cho dù có người chịu tư giao với ta. Thì lúc này cũng không phải lúc nói chuyện riêng tư?

Thủy Ngân Cô lại ngượng ngùng cười nói :

– Tình nghĩa không muốn nói, vậy Lệnh chủ có thể cho phép ta với lập trường của kẻ thứ ba nói mấy câu được không?

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :


– Không ai ngăn trở ngươi nói cả.

Thủy Ngân Cô nghiêm mặt nói :

– Lệnh chủ với tài bá vương, sáng tạo sự nghiệp to lớn có thể xem như tâm hùng vạn trượng, khí thế bao trùm sông núi Lệnh chủ sẽ còn nhiều cơ hội gặp Bảo chủ của tệ bảo.

Chu Tứ Nương nói :

– Ngươi rất biết ăn nói, nhưng cũng rất biết bợ đỡ đấy!

Thủy Ngân Cô cười nói :

– Nào, nào lời của ta nói là từ đáy lòng đó.

Tiếp đó lại nghiêm mặt nói :

– Lệnh chủ, có thể nể mặt ta mà bỏ qua chuyện đêm nay chứ?

Chu Tứ Nương hừm một tiếng nói :

– Ta đồng ý tạm thời bỏ qua, đợi lúc gặp mặt lão tặc Thuần Vu Khôn rồi sẽ kết toán.

Thủy Ngân Cô vội nói :

– Đa tạ Lệnh chủ!

Chu Tứ Nương hướng về Chu Á Nam nói :

– Á Nam, tha cho tên đó đi!

Chu Á Nam dạ một tiếng, Thủy Ngân Cô lại mỉm cười nói :

– Thủy Ngân Cô trước tiên xin kính Lệnh chủ cùng nhị tiểu thư một ly rượu sau đó sẽ cùng với Cổ phu nhân kính tiễn Lệnh chủ xuất bảo.

Chu Tứ Nương vội nói :

– Khỏi cần, bọn ta sẽ tự đi.

Tiếp đó lại cười nhạt một tiếng nói :

– Chẳng qua ta cảnh cáo ngươi bớt giở trò đi! Ai dám lén lút ngăn cản thì kẻ đó hết muốn sống đấy!

Và không đợi đối phương mở lời liền quay về phía Chu Á Nam kêu lớn :

– Á Nam theo ta!

Dứt lời, hai bóng người đã phi thân thẳng một mạch lao vút qua cửa sổ như ánh chớp, biến mất dần trong bóng đêm dày đặc.

Sau khi mẫu nữ Chu Tứ Nương đã bỏ đi, Hô Diên Mỹ mới chau mày hỏi Thủy Ngân Cô :

– Thủy phu nhân, phu nhân nói Thuần Vu bảo chủ thay đổi chủ ý hay sao?

Thủy Ngân Cô gật gật đầu nói :

– Đúng vậy.

Hô Diên Mỹ hỏi tiếp :

– Tại sao?

Thủy Ngân Cô nói :

– Bảo chủ đã nghe lén thấy thân thủ của Chu Á Nam, cho rằng bọn ta muốn lưu giữ mẫu nữ bọn họ thì phải trả một cái giá rất đắt, không có lợi chi cả.

Cổ Phi Quỳnh hỏi tiếp :

– Lẽ nào Bảo chủ đã có sách lược bất chiến mà khuất phục được kẻ khác hay sao?

Thủy Ngân Cô nói :

– Điều này ta không rõ lắm, thế nhưng Bảo chủ rất tự tin, hình như đã có sự sắp xếp khác rồi. Hô Diên Mỹ lạnh lùng hỏi :

– Thuần Vu bảo chủ ở đâu?

Thủy Ngân Cô cười cười nói :

– Bảo chủ nói sẽ mau chóng đến đây.

* * * * *

Chu Tứ Nương và Chu Á Nam bình an vô sự, không gặp chút ngăn trở nào khi rời khỏi Vô Địch bảo.

Nhưng khi bọn họ đi đến bến tàu của thành Vũ Xương thì cũng đúng lúc Chu Thắng Nam dẫn Hộ giá Song tướng Lâm Trung, Lâm Dũng, Tiểu Hoàng, mười con chó lớn, hai mươi hoàng y nữ kiếm sĩ cập bến tàu trên một con thuyền.

Chu Á Nam nhìn thấy liền cười hỏi :

– Đại tỷ cùng mọi người đến làm gì vậy?

Chu Thắng Nam cười nói :

– Đến tiếp ứng cho nương mẫu và muội!

Chu Tứ Nương bước lên thuyền trước tiên vừa phúc đáp sự kính lễ của đám thuộc hạ, vừa nhíu mày nói :

– Thế nào, ngươi không tin tưởng vào nương mẫu và muội muội của ngươi ư?

Chu Thắng Nam cười nói :

– Không phải nói như vậy, nhưng chỉ có hai người…

Chu Tứ Nương tiếp lời :

– Ngươi xem, bọn ta không bình an vô sự trở về hay sao?

Chu Á Nam cười nói :

– Vừa rồi nếu bọn ta tiếp tục đánh nhau, lại có đại tỷ và mọi người đến đúng lúc thì chắc phải nào nhiệt lắm đấy!

Chu Thắng Nam ngơ ngác :

– Hai người quả thật đã đánh nhau rồi sao?

Chu Tứ Nương gật gật đầu :

– Không sai! A đầu, tình hình lúc này bọn ta xem như là đã huy động toàn bộ lực lượng, vạn nhất…

Chu Thắng Nam cắt lời cười nói :

– Nương, nương mẫu đã quên ở bên hành cung còn có Truy Hồn, Đoạt Mạng hai Sứ giả, Chính Phó tổng quản, hơn trăm vị nữ kiếm sĩ lại thêm Đại Hoàng và bọn khuyển. Từng này cũng quá đủ để chống lại mười vạn giáp binh!

Chu Á Nam phụ họa nói :

– Đúng vậy! Bọn họ không phải là những kẻ tầm thường.

Chu Tứ Nương gầm mặt nói :

– Không được! Sau này không ai được tự ý hành động nghe chưa!

Chu Á Nam nhíu mày nói :

– Nương mẫu, trước đây chưa xuất sơn nương mẫu trời không sợ, đất không ngán, bây giờ sao lại trở nên nhát gan như thế chứ?

Chu Tứ Nương thở dài nói :

– Không phải ta trở nên nhát gan gì, mà là vì làm một đằng ra một nẻo, mọi thứ đều ra ngoài dự định, lại thêm địch nhân mà bọn ta đối đầu lại rất ngoan cường và nham hiểm, không cẩn thận sau này sẽ tạo nên một cục diện không lường được…

Nói đến đây đột nhiên một loạt tiếng kêu thét hỗn tạp vang lên từ trên bến tàu, Chu Tứ Nương liền đổi lời nói :

– Trên bến tàu xảy ra chuyện gì, sao còn chưa cho thuyền chạy đi?

Một hoàng y nữ kiếm sĩ đảm nhiệm cảnh giới ở mạn thuyền liền cất giọng nói :

– Hồi bẩm Lệnh chủ, trên bến tàu có người đánh nhau.

Chu Tứ Nương cất giọng nói :

– Không được xen vào chuyện này, hãy lập tức cho thuyền rời bến!

Một loạt tiếng dạ vang lên, rồi con thuyền hối hả rời khỏi bến.

Ngay lúc này, ở bến tàu đột nhiên có một người trẻ tuổi phóng tới kêu lớn :

– Khoan! Chậm một chút ta muốn gặp Lệnh chủ.

Trực ban trên thuyền là Hoàng Y thập nhị hiệu, y thị hơi ngơ ngác cất giọng hỏi :

– Ngươi là ai?

Người trẻ tuổi cất giọng trả lời :

– Ta là bằng hữu của Truy Hồn sứ giả Lữ Chính Anh.

Hoàng Y thập nhị hiệu nói :

– Ngươi có được một cái tên chứ!

Chu Á Nam hơi giật mình, giành nói :

– Hoàng Y thập nhị hiệu, hãy bảo lão đại điều khiển thuyền cập bến trở lại, đón hắn lên thuyền.

Người trẻ tuổi kêu lên :

– Khỏi cần, tự ta có thể lên thuyền được.

Lúc này thuyền đã rời cách bờ hơn ba mươi trượng, hơn nữa khoảng cách càng lúc càng lớn dần.

Tình huống này đối với một người mà khinh công chưa đạt cảnh giới cao thâm thì chắc không dám khinh thường thử sức, huống hồ là ban đêm nếu rớt xuống nước thì có người muốn cứu cũng đành chịu. Nhưng người trẻ tuổi này vừa nói là làm ngay, một chiêu Hoàng Oanh Xuyên Liễu đã nhẹ nhàng mềm mại nhảy vượt qua khoảng cách gần bốn trượng đó, đáp nhẹ đến mặt thuyền khiến cho Chu Thắng Nam xưa nay vốn kiêu ngạo cũng không khỏi buột miệng khen ngợi một câu.

– Tuyệt lắm!

Người trẻ tuổi đó lại mỉm cười nói :

– Đại tiểu thư quá khen!

Chu Thắng Nam ngơ ngác nói :

– Ngươi biết ta sao?

Người trẻ tuổi cười nói :

– Có người biết đại tiểu thư của Thất Sát lệnh Lệnh chủ thì không có gì kỳ lạ cả, chỉ nếu có người có thể kêu ra được tên họ của tại hạ thì mới là kỳ lạ!

Chu Á Nam mỉm cười nói :

– Ta có thể gọi được tên của ngươi đấy, ngươi tin không?

Người trẻ tuổi cười cười nói :

– Nhị tiểu thư thì có thể làm được như thế lắm.

Chu Á Nam cười tươi nói :

– Không phải có thể, mà ta tuyệt đối nắm chắc, ngươi chính là…

Tiếp đó, dùng chân khí truyền âm nói :

– Ngươi chính là nghĩa nữ của Thủy phu nhân, là Thủy Tương Vân.

Người trẻ tuổi mỉm cười nói :

– Nhị tiểu thư thần mục như điện, không có chuyện gì có thể giấu được tiểu thư cả.

Chu Á Nam truyền âm nói :

– Thủy tỷ tỷ quá khen, kỳ thật muội chỉ chẳng qua đoán mò mà thôi.

Chu Thắng Nam nhíu mày nói :

– Các ngươi đang giở trò gì thế hả?

Chu Á Nam mỉm cười truyền âm nói :

– Tỷ tỷ, người trẻ tuổi này chính là Thủy Tương Vân.

Chu Thắng Nam hơi ngơ ngác rồi mới ồ lên một tiếng nói :

– Mau mời vào trong!

Đi vào bên trong khoang thuyền, sau những lời chào hỏi khách sáo xong, Chu Tứ Nương mới nhíu mày hỏi :

– Lần đi này của Thủy Cô Nương, có phải là thay cho lệnh đường mang tin lại phải không?

Thủy Tương Vân gật gật đầu nói :

– Đúng, vì tai mắt của Vô Địch bảo quá nhiều, vì vậy mới không thể không cải trang để đến.

Chu Tứ Nương hỏi tiếp :

– Lệnh đường nói gì?

Thủy Tương Vân nói :

– Nghĩa mẫu của tiểu nữ nói, đến lúc này hành tung của Thuần Vu Khôn vẫn còn là một điều bí mật.

Chu Á Nam chen lời nói :

– Lẽ nào ngay cả Cổ Phi Quỳnh thay mặt Bảo chủ nắm quyền mà cũng không biết hay sao?

Thủy Tương Vân nói :

– Cổ Phi Quỳnh chắc phải biết, nhưng y thị sẽ không nói cho nghĩa mẫu của tiểu nữ biết.

Chu Tứ Nương trầm tư nói :

– Thuần Vu Khôn thật sự vào hôm qua đã quay về chứ?

– Phải!

Thủy Tương Vân gật đầu nói :

– Sự thật, vừa rồi lúc nhị tiểu thư thể hiện thần uy ở Vô Địch bảo, thì Thuần Vu Khôn cũng đang lén quan sát…

Chu Tứ Nương nhịn không được ồ lên một tiếng nói :

– Lão tặc này biết nén nhịn đấy.

Thủy Tương Vân cười cười nói :

– Vốn trong kế hoạch dự định của bọn họ thì còn có không ít trò, chỉ vì sau khi Thuần Vu Khôn đã tận mắt nhìn thấy tuyệt đại thần công của nhị tiểu thư mới thôi đi, vì vậy Lệnh chủ và nhị tiểu thư mới có thể đi ra khỏi Vô Địch bảo mà không gặp chút ngăn trở nào.

Chu Tứ Nương trầm ngâm nói :

– Thuần Vu lão tặc đã mọi lúc xuất hiện trong Vô Địch bảo, điều này chứng tỏ hắn không rời Vô Địch bảo…

Thủy Tương Vân gật đầu nói :

– Phải, nghĩa mẫu của tiểu nữ cũng nghĩ như vậy.

Chu Tứ Nương nhíu mày hỏi tiếp :


– Lệnh đường đối với hành tung bí tàng của Thuần Vu lão tặc có suy đoán gì không?

Thủy Tương Vân nói :

– Nghĩa mẫu suy đoán Thuần Vu Khôn có thể là đang cùng Hô Diên kỳ bế quan nghiên luyện một loại võ công hiểm độc nào đó.

Chu Tứ Nương ồ lên một tiếng nói :

– Suy đoán này rất có lý.

Vừa dứt lời, lại nhíu mày hỏi tiếp :

– Thuần Vu Khôn lão tặc có phải là sau khi tiếp nhận Thất Sát lệnh của ta mới chính thức bế quan không?

Thủy Tương Vân nói :

– Phải…

Chu Tứ Nương nghiến răng nói :

– Còn Thần Cơ đường chủ Y Minh Lễ, cũng đồng thời bí mật thất tung cùng với Thuần Vu lão tặc phải không?

Thủy Tương Vân gật gật đầu nói :

– Đại khái giống như thế.

Chu Tứ Nương trầm tư nói :

– Lệnh đường có phải cũng biết Đại Mạc Thần Điêu Qua Vĩnh Bình trước đây thay ta truyền hạ Thất Sát lệnh chứ?

Thủy Tương Vân cười hỏi :

– Có phải là kẻ đã bị Lệnh chủ chặt tay thay thế đầu phải không?

Chu Tứ Nương gật đầu nói :

– Đúng vậy.

Thủy Tương Vân cười cười nói :

– Qua Vĩnh Bình ở Vô Địch bảo là địa vị khách, hơn nữa thời gian đến Vô Địch bảo cũng không lâu vì vậy nghĩa mẫu có thể chưa nói chuyện với y, nhưng tiểu nữ thì tiếp xúc với y không tồi, tiểu nữ cũng đã ngồi trên đại bàng xanh của y!

Chu Tứ Nương trầm ngâm hỏi :

– Qua Vĩnh Bình sau khi thay ta truyền Thất Sát lệnh cũng mất tích luôn sao?

– Phải!

– Y có phải là cùng Thuần Vu lão tặc bế quan không?

Thủy Tương Vân ừm một tiếng nói :

– Có thể như thế.

Chu Tứ Nương thoáng suy nghĩ, rồi nghiêm mặt nói :

– Tương Vân, ta xem ngươi như là người của ta mới nói với ngươi một bí mật to lớn, nhưng sau khi ngươi biết xong ngoại trừ có thể chuyển cáo cho lệnh đường còn thì phải đặc biệt cẩn thận giữ bí mật.

Thủy Tương Vân cũng nghiêm mặt nói :

– Được, tiểu nữ nhất định sẽ giữ bí mật.

Chu Tứ Nương lúc này mới hạ giọng thật thấp nói :

– Qua Vĩnh Bình nhận lời làm việc cho ta vì vậy ta xem y như là người của ta.

Thủy Tương Vân ồ lên một tiếng nói :

– Hóa ra là như vậy.

Chu Tứ Nương mỉm cười nói :

– Vì vậy, nếu chắc là Qua Vĩnh Bình cùng bế quan với Thuần Vu Khôn, chỉ cần nghĩ cách tìm ra Qua Vĩnh Bình thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn sáng tỏ.

Thủy Tương Vân gật gật đầu nói :

– Không sai, đây là một cách hay…

Chu Thắng Nam cắt lời nói :

– Nương mẫu, có một điểm bọn ta không thể không thận trọng suy nghĩ.

Chu Tứ Nương ngơ ngác :

– Chuyện gì?

Chu Thắng Nam nói :

– Một cánh tay của Qua Vĩnh Bình đã bị nương mẫu chặt đứt.

Chu Tứ Nương ồ lên một tiếng nói :

– Ngươi sợ y nhớ hận mà biến tâm sao?

Chu Thắng Nam nói :

– Tục ngữ có nói tri nhân tri diện bất tri tâm, lúc đó Qua Vĩnh Bình vì sợ thần uy của nương mẫu để bảo toàn tính mạng không thể không thuận theo mọi chuyện, khi đã thoát ra được sự kiềm chế thì khó giữ y không biến tâm, huống hồ bất luận về thực lực, chỗ dựa vững chắc của y lúc này cũng không kém hơn ta!

Chu Tứ Nương ồ lên một tiếng nói :

– Ngươi phân tích như vậy nghe rất có lý.

Tiếp đó lại thản nhiên cười nói :

– Nhưng ta cho rằng y không dám phản bội ta đâu.

Chu Thắng Nam nói :

– Chúng ta cẩn thận một chút vẫn hơn, ít nhất chuyện liên quan đến Thủy phu nhân và Tương Vân muội muội tốt hơn hết tạm thời đừng để cho y biết.

Chu Tứ Nương liên tục gật đầu nói :

– Có lý, có lý.

Tiếp đó ánh mắt đưa về phía Thủy Tương Vân hỏi :

– Vừa rồi mẫu nữ bọn ta nói chuyện, ngươi nghe hiểu cả chứ?

Thủy Tương Vân mỉm cười nói :

– Phải.

Chu Tứ Nương liền nghiêm mặt nói :

– Vậy thì chuyện có liên hệ với Qua Vĩnh Bình tạm thời thế thôi, mọi chuyện khác sau này sẽ nói cho biết.

Thủy Tương Vân nghiêm mặt nói :

– Dạ, Tương Vân xin ghi nhớ.

Chu Tứ Nương hỏi tiếp :

– Lệnh đường còn có gì khác muốn báo lại nữa không?

Thủy Tương Vân trầm ngâm nói :

– Nghĩa mẫu của tiểu nữ nói, trước khi còn chưa biết rõ toàn bộ thực lực và động tĩnh của bọn người Thuần Vu Khôn thì xin Lệnh chủ tạm thời án binh bất động.

Chu Tứ Nương gật đầu nói :

– Điều này ta biết, với lại cái ngày mà ta hạn định bọn chúng Nguyên Đán đến nghe mệnh lệnh còn hơn ba tháng nữa, mọi chuyện tùy tình hình mà hành sự!

Thủy Tương Vân gật gật đầu nói :

– Phải, nghĩa mẫu của tiểu nữ cũng nghĩ như vậy.

Chu Tứ Nương sau khoảnh khắc suy nghĩ mới nghiêm mặt nói :

– Tương Vân, mẫu nữ bọn ta cũng đặc biệt lo lắng nếu cảm thấy tình hình bất ổn có thể mạnh dạn đến ở bên ta đây.

Thủy Tương Vân thành khẩn cười nói :

– Đa tạ Lệnh chủ! tiểu nữ sẽ truyền đạt cho nghĩa mẫu thạnh tình của Lệnh chủ.

Tiếp đó bọn họ bàn bạc một vài chi tiết liên quan đến sau này thì thuyền đã đến bến tàu Hạ Khẩu, Thủy Tương Vân đã thừa lúc bọn người Chu Tứ Nương xuống thuyền hỗn loạn đã một mình âm thầm bỏ đi.

Bình minh ngày thứ hai, Lữ Chính Anh với Chu Á Nam cùng đi, cùng ngồi trên chim đại bàng xanh bay đến Thiên Tâm cốc.

Sẩm tối ngày hôm đó thì đến.

Ở Thiên Tâm cốc cảnh vật vẫn như cũ, nhưng vì người đi lầu trống rõ là có hơi thanh vắng, lạnh lẽo thê lương tịch mặc mà thôi.

Cho dù Lữ Chính Anh, Chu Á Nam rời bỏ nơi đây không quá một tháng hơn, nhưng nhìn nay nhớ xưa lại cũng bất giác cảm khái muôn vàn.

Đây phải xem là thế giới đào nguyên của những bạn tình không màng danh lợi.

Đáng tiếc là đôi bạn lúc này vẫ còn chưa đạt đến lứa tuổi để lãnh hội được ý cảnh này, đồng thời sự hạn chế thời gian của Chu Tứ Nương đối với nữ nhi của mình cũng rất là nghiêm khắc. Vì thế Chu Á Nam chỉ vội vàng nhìn sơ qua một vòng Thiên Tâm cốc rồi dặn dò Lữ Chính Anh hãy cẩn thận, ngay lập tức lên đại bàng quay ngay về Hạ Khẩu.

Đối với thiếu niên chưa đủ mười tám tuổi, một mình sống ở trong hoang sơn tuyệt cốc này nếu là chín tháng trước đây thì chắc là Lữ Chính Anh đã hoảng sợ, thậm chí đã khóc rồi.

Nhưng bây giờ Lữ Chính Anh chỉ nhếch vai tự trào lộng mình, gượng cười một cái rồi nằm xuống nghỉ trên băng ghế dài do Vạn Niên Ôn Ngọc tạo thành đó.

Hai tay kê sau đầu gối chăm chú nhìn ánh sáng hạt châu dìu dịu trên đỉnh trần, rất lâu, rất lâu mới tự nhủ: “Ta cần phải tận dụng hết thời gian ba tháng này, cần tu khổ luyện để vì phụ mẫu tử nạn phục thù tuyết hận và gây dựng một sự nghiệp oanh liệt”.

Mi mắt của chàng đã dần dần khép lại, nhưng miệng vẫn còn đang liên tục lẩm bẩm :

– Ta… ta có chút danh vọng nhưng cũng chỉ là ở Ác Hổ câu nổi lên một chút mà thôi, sau đó lại… toàn là chuyện uất ức bất lực, ta lần sau hạ sơn thì phải thật sự ngẩng mặt giương mày…

Giọng nói dần dần thấp nhỏ đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lữ Chính Anh tỉnh dậy rửa mặt lại ngẩn ngơ vì một sự tình kỳ dị.

Nguyên là lần này chàng vốn có mang theo một cái túi nhỏ, bên trong đựng quần áo và một vài đồ dùng hàng ngày, nhưng lúc lấy cái khăn mặt ra chuẩn bị đi đến dòng suối ấm thì đột nhiên cảm thấy vị trí của chiếc túi đã có sự thay đổi.

Chàng nhớ rất rõ, trước khi đi ngủ chiếc túi chưa từng được mở ra, lúc này rõ ràng bị mở ra hơn nữa rõ ràng là có kẻ đã lục lọi.

“Lẽ nào ta lại nhớ sai…”.

Chàng nhíu mày tự nhủ, nhưng cả lúc lâu cũng không nghĩ ra vì sao lại như vậy được.

Cuối cùng chàng tự chế giễu mình, cười cười nói :

– Nhất định là ta đã mở ra, nếu không chính là Á Nam đã động đến nó…

Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ tư chuyện lạ đã xuất hiện. Đó là lúc sau khi Lữ Chính Anh từ bờ suối rửa mặt quay về phòng của mình, lại xuất hiện một đĩa bánh bao nóng hổi, dưới đáy đĩa có một tờ giấy viết nguệch ngoạc mấy chữ: “Thử thử xem, có ngon hơn ngươi tự làm không?”

Lữ Chính Anh lúc mới nhìn thấy hơi ngơ ngác, chàng tự trào lộng cười nói :

– Lúc nhỏ nghe người ta nói quỷ nói hồ, ta mà có thể trong hoang sơn tuyệt cốc này thấy được phong thái của quỷ hồ thì phải xem là một chuyện may mắn của cả đời.

Nói xong, đưa tay lên chọn lấy một cái bánh bao cắn một cái, nói :

– A! vừa mới hấp xong, vừa thơm vừa mềm so với ta tự làm thì cao minh hơn nhiều lắm!

Đột nhiên, một giọng nói âm u lạnh lẽo hừ lên một tiếng :

– Nhóc con dám cả gan!

Giọng nói âm u bồng bềnh, không giống như từ miệng của người sống, cũng không giống Lục Hợp Truyền Âm của các nhân vật võ lâm.

Lữ Chính Anh sinh từ trong võ lâm thế gia, chàng không tin quỷ thần nhưng tình huống bây giờ không thể không bất giác ớn lạnh.

Nhưng trong lòng dù có hơi kinh ngạc, nghi hoặc bên ngoài vẫn thản nhiên nói :

– Các hạ quá khen!

Dứt lời lại cười nhạt nói tiếp :

– Kẻ hèn này không tin ma quỷ, cho dù các hạ là cô hồn dã quỷ hay sơn tinh hải quái, kẻ hèn đi thẳng ngồi ngay, ngẩng mặt không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với đất thì làm sao lại phải sợ một quỷ vật chứ!

Giọng nói âm u vang lên :

– Ngươi thật không sợ quỷ sao?

Lữ Chính Anh nói :

– Ta vốn không tin ở quỷ.

Giọng nói âm u nói :

– Có muốn ngắm nhìn phong thái của ta không?

Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :

– Muốn!

Giọng âm u nói :

– Có sợ vỡ gan mật, thì không cách gì cứu được đâu đấy.

Lữ Chính Anh nhướng mày nói :

– Cứ tạm xem như ngươi là quỷ đi thì tục ngữ có nói: người ba phần sợ quỷ, quỷ bảy phần sợ người. Lữ Chính Anh này tuổi còn nhỏ nhưng nhìn thấy chuyện hiếm lạ cổ quái thật không ít, ngươi có thể đi ra xem thử xem tóm lại là ngươi dọa ta sợ vỡ mật hay là ta có bản lĩnh lột da quỷ của ngươi.

Giọng âm u bật cười ha hả nói :

– Nhóc con càng lúc càng nói khoác…

Lữ Chính Anh cắt lời gằn giọng nói :

– Tức cười đấy! Lữ Chính Anh xưa nay không bao giờ nói khoác cả.

Giọng âm u nói :

– Có lẽ tiểu tử ngươi nói thật, nhưng giữa hai ta vô oán, vô thù để tránh lỡ có làm hoảng sợ ngươi ta nghĩ giữa bọn ta tốt hơn tạm thời đừng gặp mặt nhau là hay.

Lữ Chính Anh lạnh lùng nói :

– Ngươi đã cho rằng giữa hai ta vô thù, vô oán vậy ngươi tại sao lại còn đến quấy nhiễu sự thanh tu của ta?

– Quấy nhiễu sự thanh tu của ngươi!

Giọng âm u bật cười ha hả nói :

– Tiểu tử ngươi thật là đại ngôn không biết xấu hổ, ngươi cho rằng thanh tu như ngươi thế này thì có thể thành tựu được sao?

Không đợi Lữ Chính Anh nói, lại cười nhạt tiếp :

– Ta có thể nói thật với ngươi, ngươi mà đi theo con đường của ngươi, đừng nói trong ba tháng sẽ không có sự tiến bộ to lớn gì, cho dù có sự tiến bộ mà có thể cùng cưỡi một ngựa với Thất Sát lệnh chủ gì đó, thậm chí có thể vượt hơn nữ nhân bất thường đó thì cũng không thể xem là cao thủ hàng đầu chân chính được!

Lữ Chính Anh cười ha hả nói :

– Cái trò này của các hạ đã lộ ra cái đuôi hồ ly rồi!

Giọng nói âm u như ngớ ngẩn ra :

– Ngươi cho ta nói sai điểm nào chứ hả?

Lữ Chính Anh cười nói :

– Quỷ vật cũng có thể biết chuyện trong võ lâm sao?

Giọng nói âm u ồ lên một tiếng nói :

– Hóa ra là ngươi muốn chỉ điều này sao?

Vừa dứt lời lại gằn giọng nói :

– Tại sao lại không thể chứ! Có lời nói rằng: Sống anh hùng, chết linh hiển, ta lúc sống là tuyệt đỉnh cao nhân trong võ lâm nên sau khi chết tất nhiên trở thành một linh hồn nhất thể ở cõi âm.

Lữ Chính Anh tươi cười nói :

– Linh hồn lại còn có thể làm bánh bao nóng, quả thật là thiên hạ hiếm thấy!

Giọng âm u nói :

– Đã là linh hồn thì tất nhiên là không việc gì không thể làm được, ta có thể nói thật với ngươi, ta không những có thể làm bánh bao nóng và các món ăn ngon, mà còn có thể chỉ ra khuyết điểm trong võ công của ngươi!

Lữ Chính Anh cười cười nói :

– Có lẽ ta phải tin lời của ngươi nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể đưa ra sự thật.

– Được!

Giọng âm u nói tiếp :

– Trước hết ngươi hãy ăn bánh bao đi, sau đó ta sẽ diễn luyện một lần cho ngươi mở mắt chiêu thức võ công mà ngươi đã luyện ba ngày qua.

Lữ Chính Anh cười nói :

– Cung kính bất như tòng mạng.

Nói xong, loáng một cái ăn sạch bốn chiếc bánh bao trong đĩa.

Giọng âm u hỏi tiếp :

– Nhóc con, ngươi cảm thấy những cái bánh bao nóng này có điểm gì đặc biệt không?

Lữ Chính Anh nói :

– Phải, ở bên trong dường như còn có hương vị của Thiên Niên Thạch Khuẩn?

Giọng âm u nói :

– Đúng rồi, những cái bánh bao này chính là dùng hỗn hợp Thiên Niên Thạch Khuẩn để chế thành…

Lữ Chính Anh cắt lời cười nói :

– Điều này không tránh khỏi có hơi phí phạm của trời?

Giọng nói âm u nói :

– Không thể nói như vậy, công hiệu ăn sống của Thiên Niên Thạch Khuẩn cố nhiên là tốt hơn ăn nóng, nhưng ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng rất có ý nghĩa đấy chứ!

Lữ Chính Anh ồ lên một tiếng nói :

– Các hạ nói rất có lý.


Giọng âm u nói :

– Tốt, bây giờ ta sẽ biểu diễn một chút, nhóc con hãy đưa trường kiếm của ngươi cho ta mượn.

– Được!

Lữ Chính Anh gượng cười nói :

– Nhưng, ta không biết các hạ ở đâu, trường kiếm này phải như thế nào mới giao vào tay các hạ được?

– Chuyện này được thôi, nhóc con lúc ta xuất hiện ngươi phải tỏ ra gan dạ, đừng quá sợ hãi đấy!

Lữ Chính Anh cười nói :

– Các hạ cứ biểu thị thân pháp, ta tin rằng ta không đến nỗi như thế đâu!

Giọng âm u vang lên :

– Được! Ngươi xem đây!

Tiếp theo lời nói một cơn gió lạnh lẽo thổi nhẹ đến, cách phía trước Lữ Chính Anh ba trượng giống như là từ dưới đất chui lên xuất hiện một bóng người như u linh.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của viên ngọc gắn trên trần, bóng hình đó mờ mờ ảo ảo như có như không, chỉ có thể phân biệt khoảng chừng thân hình và tứ chi mà thôi.

Tình huống này dù là Lữ Chính Anh miễn cưỡng trấn định không biết sắc mặt, nhưng thầm bên trong không khỏi toàn thân lạnh run phải hít mạnh một hơi.

Bóng người kỳ dị đó tựa hồ như đã nhìn thấy bí mật ở trong lòng của Lữ Chính Anh, nên nói một cách dịu dàng ôn tồn :

– Nhóc con không cần phải sợ, ta tuy quỷ vật nhưng đối với ngươi không có hại gì đâu.

Bóng người kỳ dị này tuy xem ra tựa như có như không, nhưng so với người sống không có sai biệt gì lớn chỉ là giọng nói khá âm u mà thôi.

Cũng vì như vậy khiến cho Lữ Chính Anh lấy lại được can đảm, nhướng mày nói :

– Các hạ đừng xem thường Lữ Chính Anh này…

Bóng người kỳ dị cắt lời nói :

– Không sợ, vậy thì tốt lắm bây giờ ngươi hãy ném bảo kiếm đi!

Lữ Chính Anh trong lòng thầm nghĩ: “Ta phải xem quái nhân tựa có như không nhà ngươi tiếp nhận bảo kiếm của ta như thế nào đây…”.

Lữ Chính Anh thoáng nghĩ ngợi, liền rút ra trường kiếm đồng xanh của mình ném đi nói :

– Đón lấy!

Ánh sáng lại lóe lên, thanh kiếm đồng xanh đã bị bóng người kỳ dị đón lấy.

Chỉ nghe y phát ra một chuỗi cười khô khốc, sau khi quay vòng trường kiếm mới gằn giọng nói :

– Nhóc con, kiếm pháp mà ngươi đã luyện có phải gọi là Linh Xà kiếm pháp?

Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :

– Không sai, các hạ sao lại biết được?

Bóng người kỳ dị nói :

– Điều này có gì khó chứ, vì ta là một linh quỷ mà?

Lữ Chính Anh gượng cười nói :

– Hay đấy! Ta không nói chuyện tào lao, tốt hơn hãy mau biểu diễn tuyệt kỹ của ngươi đi!

Bóng người kỳ dị nói :

– Được! Vậy thì ngươi hãy nhìn cho rõ đây…

Tiếp đó y ra thế, rồi từng chiêu từng thức biểu diễn Linh Xà kiếm pháp mà Lữ Chính Anh đã luyện.

Đối với Linh Xà kiếm pháp do Kiếp Dư Sinh sáng chế, trong tám tháng lúc đầu Lữ Chính Anh chỉ học được có một phần trong đó mà thôi, do vì tình hình diễn biến sau đó Chu Tứ Nương mới quyết định dốc hết toàn bộ võ học của bản thân mình.

Cũng vì nguyên nhân như vậy, Lữ Chính Anh đối với toàn bộ Linh Xà kiếm pháp ngoại trừ một bộ phận nhỏ đã học được ban đầu kỳ dư đều là giai đoạn sơ học, tất nhiên là vẫn còn rất sơ lược. Nhưng bóng người kỳ dị lúc nãy sự thực luyện một mạch với Linh Xà kiếm pháp đã khiến cho Lữ Chính Anh phải tròn mắt há miệng.

Đợi cho đối phương đã biểu diễn toàn bộ xong mới nhịn không được buột miệng tán dương :

– Trình độ thực luyện của các hạ đối với bộ kiếm pháp này so với Lệnh chủ của bọn ta thì chỉ có mạnh chớ không kém hơn!

Bóng người kỳ dị nói :

– Lời ngươi nói là sự thật, nhưng nói như vậy chỉ nên nói ở đây thôi, nếu để cho Chu Tứ Nương nghe thấy y thị sẽ phát khùng lên đấy.

Lữ Chính Anh cười gượng nói :

– Điều này ta biết.

Bóng người kỳ dị đột nhiên thở dài nói :

– Nói ra nhà ngươi có thể không tin, bộ kiếm pháp này đã không còn xem là cái thế tuyệt kỹ nữa đâu.

Lữ Chính Anh ngơ ngác :

– Lẽ nào các hạ còn có kiếm pháp cao minh hơn hay sao?

Bóng người kỳ dị nói :

– Có thể nói như vậy, ngươi chú ý mà xem.

Tiếp đó y xuất ra một bộ kiếm pháp huyền diệu vô cùng.

– Lữ Chính Anh cũng lặng im quan sát, nếu dùng Linh Xà kiếm pháp của bản thân để đối kháng với bộ kiếm pháp thần kỳ này, không những không cách gì tiến công mà ngay phòng thủ cũng có vấn đề.

Vì vậy, khi kiếm pháp của đối phương đã thi xuất hết Lữ Chính Anh không khỏi buột miệng thở dài nói :

– Đây mới thật sự xem là cái thế tuyệt kỹ, đêm nay tại hạ xem như đại khai nhãn giới. Bóng người kỳ dị đột nhiên thở dài nói :

– Tiểu tử nhà ngươi thật ít thấy nên lấy làm lạ đó thôi.

Lữ Chính Anh ngơ ngác :

– Thế nào? Lẽ nào trong võ lâm đương đại còn có kiếm pháp cao minh hơn cả bộ kiếm pháp này nữa sao?

Bóng người kỳ dị gật gật đầu nói :

– Không sai!

Lữ Chính Anh gượng cười nói :

– Kỳ thật tiểu khả chỉ cần có thể học được bộ kiếm pháp này thì cũng đã đủ mãn nguyện lắm rồi.

Bóng người kỳ dị nói :

– Bộ kiếm pháp này ta sẽ truyền cho ngươi, nhưng ngươi trước hết cần phải luyện cho xong toàn bộ Linh Xà kiếm pháp, vì bộ kiếm pháp này của ta chính là căn cứ vào khuyết điểm của Linh Xà kiếm pháp thêm sự cải tiến cô đặc mà thành, ngươi sau khi luyện thành toàn bộ Linh Xà kiếm pháp khi nghiên luyện bộ kiếm pháp này mới có thể thu được công hiệu bội phần. Đồng thời ta cũng thừa lúc khoảng thời gian ngươi luyện tập Linh Xà kiếm pháp mà cải tiến thêm bộ kiếm pháp này.

Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :

– Được được, tiểu khả sẽ nghe theo sự sắp xếp của tiền bối.

Lữ Chính Anh đã ăn nói khách sáo hơn, hơn nữa tiếp đó liền nhíu mày hỏi :

– Tiểu khả có thể thỉnh giáo tính danh của tiền bối chứ?

Bóng người kỳ dị cười hỏi :

– Đã thành quỷ vật rồi, tính danh quá khứ không nhắc đến nữa.

Lữ Chính Anh lại nhíu mày nói :

– Vậy tiểu khả xưng hô tiền bối như thế nào?

Bóng người kỳ dị cười cười nói :

– Ta là quỷ vật, ngươi hãy kêu ta là quỷ tiền bối!

Lữ Chính Anh gượng cười nói :

– Quỷ tiền bối ư? Danh xưng này quả thật mới lạ!

Bóng người kỳ dị nói :

– Từ bây giờ trở đi, chỉ cần ngươi chịu dụng công nghe lời, quỷ tiền bối ta đây sở học lúc bình sinh nhất định sẽ dốc hết cho ngươi.

Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :

– Đa tạ quỷ tiền bối! Tiểu khả hữu lễ…

Nói xong, chỉnh trang y phục chuẩn bị hành lễ.

Bóng người kỳ dị vội vàng xua tay nói :

– Không được, không được, lúc ta còn sống không thích gì cái kiểu này. Bây giờ đã là quỷ vật còn để tâm đến những tục lễ nhân gian này làm gì chứ!

Lữ Chính Anh luôn tin rằng đối phương không phải là quỷ vì vậy trong lòng thoáng giật mình, mỉm cười nói :

– Vậy thì cung kính bất như tùng mệnh, tiểu khả bất hành đại lễ.

– Vốn phải như thế thôi.

Bóng người kỳ dị nói :

– Đó mới là đứa trẻ ngoan biết vâng lời?

Lữ Chính Anh hỏi tiếp :

– Quỷ tiền bối, tiểu khả có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?

Bóng người kỳ dị nói :

– Tiểu quỷ đừng có cẩn trọng thái quá, có gì thì cứ nói thẳng ra.

– Vậy thì tiểu khả xin nói thẳng.

Lữ Chính Anh nhăn mặt nhìn đối phương nói :

– Quỷ tiền bối vẫn còn cho rằng mình là quỷ sao?

Bóng người kỳ dị nói :

– Đây không phải là cho rằng, ta vốn chính là quỷ!

Lữ Chính Anh nói :

– Theo sở trí của tiểu khả thì quỷ không dám ban ngày lộ mặt đâu.

Bóng người kỳ dị cười nói :

– Vì ta là linh quỷ tất có ngoại lệ, huống hồ trong thạch động không thấy mặt trời này luôn là bóng đêm, rất tiện cho quỷ hoạt động!

Lữ Chính Anh gượng cười nói :

– Được! Vấn đề này tiểu khả không tranh cãi với quỷ tiền bối nữa.

Bóng người kỳ dị ừm một tiếng nói :

– Vậy mới không hổ là một nhóc con thông minh.

Lữ Chính Anh đột nhiên nhớ lại điều gì, nhíu mày nói :

– Quỷ tiền bối, vừa rồi tiền bối nói trong võ lâm đương đại còn có người có kiếm pháp cao minh hơn tiền bối hay sao?

Bóng người kỳ dị gật đầu nói :

– Không sai.

Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :

– Đó là ai?

Bóng người kỳ dị nói :

– Bây giờ ngươi không cần phải biết nhiều để tránh ảnh hưởng dụng công, còn mọi thứ khác sau này ngươi sẽ dần dần biết.

Lữ Chính Anh gật gật đầu, bóng người kỳ dị lại lập tức nói tiếp :

– Bây giờ ta phải đi đây, ngươi cũng nên bắt đầu làm bài tập sáng đi.

Lữ Chính Anh liền vội vàng nói :

– Nếu tiểu khả muốn thỉnh giáo quỷ tiền bối điều gì thì làm thế nào tìm tiền bối.

Bóng người kỳ dị nói :

– Trước khi ta chính thức truyền cho ngươi võ công thì ngươi đừng tìm ta, nếu cần thiết chỉ cần ở đây kêu to lên ba tiếng quỷ tiền bối thì ta sẽ mau chóng xuất hiện trước mặt ngươi!

Vừa dứt lời liền lập tức nói :

– Được thế thôi… tạm biệt!

Lữ Chính Anh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, bóng người kỳ dị đó đã dần biến mất, còn thanh trường kiếm màu đồng xanh của Lữ Chính Anh thì đang cắm thẳng đứng trên mặt đất, hơn nữa lại đang lay động.

Lữ Chính Anh như từ trong giấc mộng tỉnh dậy, chớp chớp mắt lẩm bẩm nói :

– Sự việc cổ quái hiếm lạ trên thế gian ta đều đụng phải cả…

* * * * *

Lữ Chính Anh ở Thiên Tâm cốc đã tiến bộ nhanh đến kinh người.

Do vì bản thân chịu khó dụng công, lại có Thiên Niên Thạch Khuẩn và sự bổ trợ ngủ trên Vạn Niên Ôn Ngọc ngang như thiên tài địa bảo, lại thêm sự chỉ bảo âm thầm của vị quỷ tiền bối đó vì vậy bất luận là về phương diện nội gia chân lực và kiếm chiêu chưởng pháp đều phải nói là đã tiến triển ngàn dặm.

Đồng thời cũng do vì thường xuyên tiếp cận với quỷ tiền bối, cảm tình giữa người và quỷ đã vô hình được kiến lập nên. Chẳng qua cảm tình giữa người và quỷ bọ họ tuy đã được kiến lập nhưng mọi thứ của quỷ tiền bối đối với bản thân chàng thì giấu kín như bưng, khiến cho Lữ Chính Anh chỉ biết được vẫn chẳng qua đó là một bóng người mơ hồ đầy bí mật kỳ dị.

Công khóa mà quỷ tiền bối sắp xếp cho Lữ Chính Anh rất là dày đặc, chặt chẽ khiến cho Lữ Chính Anh ngoại trừ toàn tâm toàn lực dốc sức nghiên luyện võ công tuyệt không có thời gian dư thừa nào để nghĩ tới chuyện khác nữa.

Vị quỷ tiền bối đã một lần nhắc nhở Lữ Chính Anh nói :

– Thời gian ba tháng quả thật quá ngắn, nếu ngươi lãng phí một thời khắc nào thì sau này hối hận sẽ không kịp đó.

Trong cuộc sống bận rộn sẽ không cảm thấy thời gian chậm chạp nữa.

Thời gian qua mau, đã hai tháng trôi qua tiết trời đã vào đông.

Trong hai tháng này, bản thân Lữ Chính Anh cũng không rõ võ công của mình tóm lại là đã đạt đến trình độ nào rồi.

Điều duy nhất bản thân chàng có thể cảm thấy là đã không còn cảm giác nóng lạnh nữa.

Bất luận là trong thạch động ấm áp như mùa xuân, hay là lúc này bên ngoài thạch động tuyết lớn mù trời, trong tuyết dày đóng băng gió bắc gào thét trên thần thể chàng vẫn chỉ mặc một chiếc áo nho sinh màu trắng. Cảnh giới nóng lạnh không ảnh hưởng này người trong giới võ lâm thông thường chó dù là một đời ẩn tu khổ luyện cũng như chưa hẳn đã có thể đạt tới, mà Lữ Chính Anh thì lại trong thời gian ngắn ngủi không tới một năm!

Nói nghiêm chỉnh đúng hơn phải xem là chỉ trong hai tháng này là đã hoàn thành.

Mắt thấy bản thân mình đang dần dần tiến vào hàng ngũ các cao thủ hàng đầu trong võ lâm đương đại, nỗi vui mừng trong lòng Lữ Chính Anh thật không khó tưởng thấy.

Buổi sáng ngày hôm nay, sau công khóa mà vị quỷ tiền bối đã sắp đặt trong bảy ngày cho Lữ Chính Anh, bóng người kỳ dị không khỏi buông nhẹ tiếng thở dài nói :

– Nhóc con, đại khái có thể nói điều mà ta biết, các ngón đòn mà ta có đều đã móc hết ra rồi công khóa bảy ngày này là ngón nghề tận cùng của ta, sau khi ngươi luyện xong thì cũng là lúc ngươi nên nở cửa hạ sơn đó.

Lữ Chính Anh không khỏi cười hỏi :

– Còn quỷ tiền bối thì sao?

– Ta à?

Bóng người kỳ dị cười nói :

– Ta sao nào?

Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :

– Chính Anh muốn nói là quỷ tiền bối cũng hạ sơn chứ?

Bóng người kỳ dị nói :

– Phải, ta cũng phải hạ sơn hơn nữa sẽ lập tức đi ngay.

Lữ Chính Anh ngơ ngác :

– Đi ngay lập tức sao? Tại sao?

Bóng người kỳ dị nói :

– Trời đất đã có quỷ tất cũng có việc của quỷ, để thành toàn tiểu tử nhà ngươi ta đã nán lại rất nhiều việc. Bây giờ mọi bản lãnh tận cùng của ta đều đã móc ra hết giao cho ngươi rồi, còn muốn ta ở đây làm gì nữa chứ?

Lữ Chính Anh có hơi bối rối nói :

– Quỷ tiền bối, hãy nán lại với tiểu khả thêm vài ngày nữa đi?

– Không được, ta cần phải đi đây.

Bóng người kỳ dị sau khi đã thở dài một tiếng mới gằn giọng nói :

– Nhóc con, thiên hạ tiệc rượu không thể không tàn, ngươi ta người quỷ khác đường ngươi sao có thể đi theo ta được!

Lữ Chính Anh sắc mặt hơi buồn bã u tối nói :

– Chúng ta bao giờ mới gặp nhau nữa?

Bóng người kỳ dị nói :

– Sau này, ngươi không thể kêu một tiếng là ta sẽ xuất hiện bên ngươi, thế nhưng chỉ cần thời gian cho phép ta nhất định sẽ chủ động đến tìm ngươi.

Lữ Chính Anh hơi nhấp nháy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bóng người kỳ dị lại hỏi tiếp :

– Những lời mà ta trước sau đã nói qua với ngươi, ngươi còn nhớ chứ?

Lữ Chính Anh gật gật đầu :

– Đều nhớ cả.

Bóng người kỳ dị nói :

– Nhớ thì tốt, ta đi đây.

Y nói xong liền bỏ đi bỏ lại Lữ Chính Anh một mình ngơ ngác bần thần.

Phải, đối với Lữ Chính Anh mà nói quỷ tiền bối kỳ dị này ảnh hưởng đến chàng rất lớn.

Lữ Chính Anh là một thanh niên nhiệt huyết tình cảm phong phú, cho dù vẫn không biết được đối phương là người hay là quỷ, nhưng tương xúc hai tháng bản thân nhận rất nhiều lợi ích từ đối phương, bây giờ đột nhiên bỏ đi mất vì vậy chàng ngơ ngẩn cả người không hiểu vì sao buông ra một tiếng thở dài thườn thượt, vẻ mặt u buồn đầy thương cảm.

Trong lúc Lữ Chính Anh trong lòng đang cảm khái vô cùng ngẩn ngơ xuất thần, thì bên ngoài động tiếng chim đại bàng kêu thanh thoát đã lôi Lữ Chính Anh quay trở về với thực tại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.