Đọc truyện Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng – Chương 87: Cao thủ đối đáp…
Người quản lí kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, có phần không biết phải làm sao: “Tiêu tổng, cô đây là?”
Mặt Tiêu Mạc Ngôn hơi trắng, lúc này cũng chẳng còn hơi sức đâu chơi trò tổng giám đốc mà bày ra vẻ phóng khoáng tiêu sái gì, khẩn trương nhìn quản lí, nhỏ giọng hỏi: “Này…chỗ này có cửa sau không?”
“…Cái, cái gì cơ? Tiêu tổng cô nói cái gì?!” Quản lí bày ra vẻ mặt như thể bị ai đánh, không thể tin được nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
“Cửa sau!!! Cửa sau, tôi đã nói gì hả? Giờ là lúc nào rồi mà còn bắt tôi phải lặp lại nữa!” Tiêu Mạc Ngôn không tìm được cửa đã bắt đầu nổi nóng, làm sao còn có vẻ bình tĩnh vừa rồi, đứng lên lại ngồi xuống, hoàn toàn rối loạn. Cô có thể bình tĩnh được sao? Còn có thể bình tĩnh sao? Nếu Hạ Hạ chỉ đơn giản nổi giận thì còn may, phụ nữ mà, chỉ cần dỗ ngọt thì sẽ quên hết. Nhưng mà nhớ năm đó bởi vì ghen mà suốt một tháng Hạ Hạ không để cho cô đụng chạm! Một tháng! Đây là cái khái niệm gì! Mỗi ngày nhuyễn ngọc trong ngực, lại cử động cũng không được, hơn nữa Hạ Hạ xấu xa chết được, biết trong lòng cô chịu giày vò, thế mà lại mặc quần áo xuyên thấu khêu gợi khiến cô càng thêm nóng. Cái loại cảm giác ấy, thật sự là chỉ một hai từ thì không thể miêu tả……
Quản lí hoàn toàn bị Tiêu Mạc Ngôn nói đến choáng váng, hơn nữa lại bị cô quát tháo như vậy cùng với chứng kiến một loạt hành động khiến người ta mê man mà không hề nhận thức được của cô, liền chỉ có thể trợn tròn mắt mà nhìn.
Tiêu Mạc Ngôn ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu, không ngừng phất tay: “Bình tĩnh, mấy người bình tĩnh cả cho tôi!”
Quản lí cùng Tiếu Vũ Hàm hai mặt nhìn nhau, hiện tại rốt cuộc là ai không bình tĩnh đây chứ…Hai người bọn họ đều thật sự rất ổn mà…
Lúc Tiêu Mạc Ngôn đang cố gắng khiến mình có thể bình tĩnh, cánh cửa vốn đóng chặt lại thong thả bị đẩy ra, cô liền lập tức không còn tinh thần, thân mình mềm nhũn, cắn môi coi như chấp nhận số mệnh. Xong rồi, giờ thì xong rồi, kế hoạch tốt đẹp của cô, đêm Giáng sinh cuồng hoan hoàn mỹ xem ra cũng sẽ không có. Phải biết rằng cô đã đi công tác một tuần rồi, một tuần không được chạm vào Hạ Hạ, giờ thì tốt rồi, lại tiếp tục ăn chay thôi…mà phỏng chừng không bị “ăn” thì cũng coi như là A di đà Phật rồi.
Người ở ngoài cửa rất bình tĩnh, không chút hoang mang đẩy cửa ra, giày cao gót chạm lên mặt đất đầu tiên, Hạ Linh Doanh chậm rãi tiêu sái tiến vào, cô nghiêng người, khoanh tay trước ngực, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt hơi nheo lại. Đôi con ngươi trong suốt sáng ngời, mày liễu cong cong, hàng lông mi thật dài hơi rung động, làn da lộ ra trắng nõn không tỳ vết hơi phiếm sắc hồng nhạt, đôi môi mỏng manh mềm mại ướt át như cánh hoa hồng, một đầu tóc dài suôn mượt đen nhánh như nước, tựa dòng thác chảy nghiêng xuống, rất hoàn hảo xõa trên bờ vai gầy. Cũng phải, người như vậy mà muốn Tiêu tổng biến thân thành Liễu Hạ Huệ thì đúng là không có nhiều khả năng.
Oái……
Tiêu Mạc Ngôn bị Hạ Linh Doanh nhìn mà chột dạ, cúi đầu trốn tránh, thình lình lại chợt thấy Tiếu Vũ Hàm ngồi bên cạnh nhìn nàng cười tủm tỉm, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiếu Vũ Hàm, em dám chơi tôi! Mệt cho em làm giáo sư nhân dân nhiều năm như vậy, dĩ nhiên lại giở trò đùa giỡn lừa gạt! Được lắm, cứ chờ đó, thù này không báo thì tôi không phải họ Tiêu!
“Hạ Hạ.” Tiếu Vũ Hàm lựa chọn làm theo thói quen mặc kệ Tiêu Mạc Ngôn, khẽ cười với Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh cười đáp lại, lại liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, sau đó mới đi đến bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tiêu Mạc Ngôn vội vàng cúi đầu, tức cực điểm mà cũng không dám phát ra, ngửi mùi hương trên người nữ nhân nhà mình, cả trái tim đều đập nhanh đến nỗi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Không có cách, nếu không dám đối mặt, vậy thì cứ giả bộ làm đà điểu đi…Cô không nhìn thấy, cái gì cũng chưa thấy.
“Tiêu tổng, Hạ Hạ đến kìa.” Tiếu Vũ Hàm tốt bụng nhắc nhở Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mặc Ngôn thầm nhe răng, dựng thẳng ngón giữa.
Được, Tiếu Vũ Hàm, em thật đúng là đủ ác! Trách không được cấp dưới lại sợ em như sợ bị đòi mạng, mấy tên thanh niên trẻ tuổi cũng chỉ biết trông mong nhìn chảy nước miếng, dù một người muốn xông lên cũng đều không có, chắc chắn là không ít lần bị em xử lý!
“A~” Ngọt ngào ngẩng đầu, Tiêu Mạc Ngôn cười không ngừng với Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh nhàn nhạt liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, nói: “Tiêu tổng, làm chậm trễ ngài bàn luận tình sử phong lưu rồi, không cần để ý, cứ tiếp tục đi. Đúng lúc lắm, tôi cũng đang nghe.”
“……” Dũng khí vốn được tích góp từng tí một liền sụp đổ trong nháy mắt, mặt Tiêu Mạc Ngôn đỏ lên, cầm lấy chén trà mạnh mẽ uống một hơi, ngụy biện: “Chỗ nào chứ, không phải là tôi chỉ tùy tiện nói vài lời với Vũ Hàm thôi sao.”
Tiêu Mạc Ngôn chột dạ cười, nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm cầu cứu, tuy rằng cô biết nữ nhân này không phải người tốt gì, nhưng hiện tại trừ cô ấy ra thì không người nào có thể giúp đỡ được cả. Có bệnh chạy chữa lung tung, so ra thì hơn mắc bệnh mà chết là được rồi! Tiễu Vũ Hàm vẫn giỏi hiểu ý người khác như vậy, cũng không làm khó cô nữa, gật gật đầu với Hạ Linh Doanh: “Ừ, chỉ tùy tiện nói linh tinh thôi.”
Tiêu Mạc Ngôn thở phào một hơi, may quá, coi như em còn có nhân tính.
“Mới nói đến người thầm mến thứ mười của chị ấy.”
“……” Tiêu Mạc Ngôn suýt chút nữa thì phun hết trà trong miệng ra, lấy giấy lau mãi, tình hình an ổn rồi, liền hung tợn nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, tôi biết mà! Đã biết em không có lòng tốt như vậy mà! Muốn gì đây? Không phải tôi chỉ từng đùa giỡn Dạ Ngưng nhà em, đùa giỡn chị họ của em, đùa giỡn em thôi sao? Chỉ vì thế mà có ý định trả thù?
Tiếu Vũ Hàm không chút lay động, bình tĩnh đối diện với Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn tức giận nhìn cô, Hạ Linh Doanh ở một bên hừ nhẹ một tiếng, Tiêu Mạc Ngôn lập tức cúi đầu dùng bữa.
“Vũ Hàm, gần đây có khỏe không?” Hạ Linh Doanh nhìn chiếc cằm gầy yếu của Tiếu Vũ Hàm mà nhẹ giọng hỏi, thở dài, chuyện của cô và Dạ Ngưng không ít lần Tiêu Mạc Ngôn đã nhắc tới với mình, nỗi đau khổ của hai người đó sợ là cũng không kém hơn năm ấy giữa cô và Tiêu.
Tiếu Vũ Hàm biết Hạ Linh Doanh ám chỉ cái gì, ánh mắt có chút ảm đạm, cụp xuống dưới. Dạ Ngưng không ở đây, cô còn có gì mà tốt hay không tốt đâu, đơn giản là sống cho qua ngày, chỉ như thế……
“Ai nha, tôi nói này, chuyện của hai người có nói mãi cũng chẳng hết, có gì muốn nói cũng không chịu nói ra, hoàn toàn là thích tự ngược!” Tiêu Mạc Ngôn đến lúc này rồi vẫn còn không thành thật, ở một bên nhỏ giọng chen vào, Hạ Linh Doanh ném một cái liếc mắt coi thường qua, trong chớp mắt liền không còn âm thanh.
“Ừ, không nói những chuyện này nữa, Vũ Hàm, tới nhà tôi đi, lâu rồi tôi không tâm sự với cậu.” Hạ Linh Doanh cũng biết tâm tình Tiếu Vũ Hàm không tốt, rất hiểu ý mà nói sang chuyện khác, Tiếu Vũ Hàm nhìn cô một cái, gật đầu. Cô và Hạ Linh Doanh đều thuộc loại tinh ý biết thông cảm với người khác, không cần nói quá nhiều lời cũng hiểu được đối phương suy nghĩ gì, vì thế mà Tiêu Mạc Ngôn ăn không ít dấm chua, cứ làu bàu lảm nhảm mãi khiến cho người ta thấy phiền, có điều…Tiếu Vũ Hàm liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, ước chừng với tình trạng hiện giờ của chị ta thì sợ là cũng không dám nói gì.
Hạ Linh Doanh cũng đoán được Tiếu Vũ Hàm suy nghĩ cái gì, ngồi thẳng người, nhìn Tiêu Mạc Ngôn: “Tiêu tổng.”
“Oái…” Lại thế nữa! Lại thế nữa! Giờ Tiêu Mạc Ngôn sợ nhất chính là Hạ Linh Doanh không thèm quan tâm mà gọi mình là Tiêu tổng, gọi như thế nhất định là không có chuyện tốt gì.
“Ừ…” Tiêu Mạc Ngôn buông đũa buồn bực nhìn Hạ Linh Doanh. Cô dễ chịu lắm sao, nếu không phải vì đùa giỡn Lâm Nhược Nhiên thì cô cũng đã không vừa vặn bị Hạ Hạ tóm được. Nhắc tới việc đó, muốn trách thì phải trách Tiếu Vũ Hàm…Xấu xa xấu xa, trước kia sao cô lại không phát hiện ra nhỉ.
“Ai ôm lão thụ yêu ngàn năm?”
Tiêu Mạc Ngôn chớp mắt bối rối nhìn Hạ Linh Doanh, nữ nhân này sao lại thế chứ, có việc gì thì để về nhà nói không được sao, cần gì cứ phải không cho cô thể diện mà nhất định muốn ở trước mặt người ngoài vạch trần cô như thế.
Tiếu Vũ Hàm buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, kỳ thật cô cũng rất muốn biết lão thụ yêu ngàn năm là ai.
Chuyện xảy ra sau đó…
Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Hạ Hạ.
Hạ Hạ dướn người lên trước, hai tay nắm lấy mặt Tiêu Mạc Ngôn, bóp véo thành đủ các loại hình dạng.
Tiêu Mạc Ngôn đau đến nỗi nước mắt sắp trào ra, lại vẫn không dám cử động dù chỉ một động tác nhỏ, nhe răng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn như là có ý cầu cứu. Tiếu Vũ Hàm cũng không lên tiếng, ở một bên im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt biến hình của Tiêu Mạc Ngôn, gật gật đầu. Tiêu tổng quả nhiên là anh tuấn tiêu sái, phong độ bất phàm.
Sức lực trên tay Hạ Linh Doanh cành ngày càng mạnh, cô không nghĩ cứ như vậy mà buông tha cho Tiêu Mạc Ngôn, đây là gia quy, cô biết Tiêu Mạc Ngôn sĩ diện, nhưng mà hết lần này đến lần khác cô lại càng cố tình không để cho Tiêu Mạc Ngôn chút mặt mũi nào. Ngày thường cô không có thói quen như thế, nhưng người này dĩ nhiên lại dám ở bên ngoài bôi xấu thanh danh mình.
“Hạ Hạ……” Tiêu Mạc Ngôn nước mắt lấp lánh trong suốt nhìn Hạ Linh Doanh, trề môi giả bộ đáng thương.
Hạ Linh Doạn tiếp tục xoa nắn khối thịt trong tay, Tiêu Mạc Ngôn giữ gìn tốt lắm, tuy rằng khuôn mặt này không căng tròn nhưng cảm giác thì khỏi phải nói.
“Tôi sai rồi……” Tiêu Mạc Ngôn nhịn không được, mềm nhũn thừa nhận sai lầm.
Hạ Linh Doanh vừa lòng cười cười, đưa tay vỗ vỗ má cô: “Ngoan.”
“……”
Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh kinh ngạc nói không nên lời, tuy rằng cô đã sớm nghe chuyện Tiêu Mạc Ngôn bị vợ quản nghiêm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng một Tiêu tổng luôn ở bên ngoài giương nanh múa vuốt khi ở trước mặt Hạ Hạ lại là bộ dáng “nhược thụ” như vậy, phải biết rằng đây chính là Tiêu Mạc Ngôn, là Tiêu tổng ở trước mặt người khác hô một tiếng vạn người theo, dĩ nhiên lại…
Tiêu Mạc Ngôn xoa mặt trừng mắt với Tiếu Vũ Hàm, thể diện “công quân” của cô đều bị mất hết!
Hạ Hạ đến, cơm này ăn cũng không vô nữa, Tiêu Mạc Ngôn đen mặt lái xe chở hai vị mỹ nữ về nhà.
Dọc theo đường đi, hai người hoành tráng xem nhẹ Tiêu Mạc Ngôn, không ai ngồi ghế điều khiển phụ, cả hai đều ngồi ở phía sau, nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Đến nhà, đỗ xe lại, Tiếu Vũ Hàm cùng Hạ Linh Doanh xuống xe. Nhìn hai nữ nhân chỉ hận không thể dính với nhau ở trước mặt, vì tỏ vẻ trong lòng bất mãn, Tiêu Mạc Ngôn đóng sầm cửa xe lại, Hạ Linh Doanh liếc cô một cái, lơ đễnh cười cười: “Lớn đến thế rồi mà còn vậy.”
“Chị ấy vẫn như vậy sao?” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng hỏi, cô thật sự không ngờ Tiêu Mạc Ngôn ở sau lưng người khác lại là dạng này.
Hạ Linh Doanh nhìn Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, cười nói: “Không phải, chỉ đối với tôi thôi.”
Chỉ đối với tôi……
Trong lúc vô tình, những lời này khiến trái tim Tiếu Vũ Hàm đau đớn, cô lại nghĩ tới người kia, đối với mình, người kia sẽ chỉ nằm trong lòng mà dịu dàng làm nũng, chỉ biết mềm giọng đòi cô ôm một cái.
Không để cho Tiếu Vũ Hàm hồi tưởng lâu, cửa đã bị đẩy ra, một bà cụ khoảng sáu bảy mươi tuổi thần thái sáng láng đẩy cửa ra, cười tủm tỉm nhìn hai người: “Đây là Vũ Hàm sao.”
Tiếu Vũ Hàm cười cười với bà cụ, quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh.
“Đây là bà Từ, lão thụ yêu ngàn năm trong miệng Tiêu.”
Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà Từ, nghĩ tới vẻ mặt nước mắt lưng tròng của Tiêu Mạc Ngôn khi kể Hạ Linh Doanh đi lăng nhăng bên ngoài, Tiếu Vũ Hàm không nhịn được mà bật cười khẽ. Thật đúng là người đó, không hổ danh tổng giám đốc công ty giải trí, kĩ năng diễn xuất của Tiêu Mạc ngôn thực sự không phải người bình thường có thể so sánh được.
Tiêu Mạc Ngôn từ đằng sau chạy lại đây, nhíu mày lẩm bẩm vài câu, ai cũng chưa nghe rõ cô nói cái gì, người ta lại đã trực tiếp thay giày đi vào nhà.
Hạ Linh Doanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lôi kéo Tiếu Vũ Hàm đi vào phòng.
Đây không phải lần đầu tiên Tiếu Vũ Hàm đến Tiêu gia, trái phải coi như cũng quen thuộc. Hạ Hạ rót nước cho cô, hai người liền trực tiếp đi vào phòng ngủ trò chuyện, Tiêu Mạc Ngôn vừa thấy thế sao yên tâm được, cũng tìm cớ theo vào.
“Hai người tụi này nói chuyện, chị vào làm gì?” Hạ Linh Doanh vừa tức vừa buồn cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn mới chẳng buồn để ý nhiều như vậy, cởi dép ra lăn lên giường, đem đầu gối lên đùi Hạ Linh Doanh, than thở: “Mệt quá.”
Nói xong liền nhắm mắt lại không thèm nhìn ai cả, Hạ Linh Doanh nhìn cô lắc lắc đầu, Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh nhìn hai người mà thở dài. Thật tốt quá, đến khi nào thì cô và Dạ Ngưng cũng có thể vô lo vô nghĩ hạnh phúc như vậy đây.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tiếu Vũ Hàm, Hạ Linh Doanh cười với cô: “Sẽ tốt thôi.”
Tiếu Vũ Hàm lắc lắc đầu, cười khổ.
“Vũ Hàm, cậu cần phải tự tin vào mình chứ, và cũng phải tin tưởng cô bé đó như thế.”
“Ba năm……”
“Ngay cả ba năm cũng chờ không được, vậy thì sao cậu có thể mong người ta ở bên cậu cả đời.” Hạ Linh Doanh chăm chú nhìn Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói, Tiếu Vũ Hàm nhìn cô, trong lúc nhất thời có chút ngẩn người.
“Đúng vậy!” Một tiếng “đúng vậy” này của Tiêu Mạc Ngôn đánh vỡ đoạn đối thoại tốt đẹp của hai người. Hạ Linh Doanh liếc mắt xem thường, Tiêu Mạc Ngôn cũng không để ý, ôm lấy eo cô, thuật tiện kéo bàn tay đang đặt lên tay phải Tiếu Vũ Hàm của cô lại.
Thật là, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm thôi, động tay động chân làm gì? Tiêu Mạc Ngôn điên cuồng nguyền rủa loạn lên trong đầu, mắt thấy Hạ Linh Doanh thay đổi sắc mặt, thế này cô mới xoay người, tiếp tục ngủ.
“Ừ.”
Hạ Linh Doanh nhìn bộ dáng không vui của Tiếu Vũ Hàm mà có chút không đành lòng, nhìn cô, muốn nói lại thôi. Tiếu Vũ Hàm không nói gì, không chớp mắt nhìn người đối diện.
Dáng vẻ Tiếu Vũ Hàm khi nheo mắt lại rất quyến rũ, ngày thường cô luôn lạnh lùng, khi mạnh mẽ nhìn chằm chằm người khác liền sẽ có hơn một phần hương vị mê người, Hạ Linh Doanh bất giác đỏ mặt. Người nào đó nằm trên đùi cô ý thức được nguy cơ, liền chậm rãi mở mắt. Cô nhìn nhìn Hạ Linh Doanh, lại nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm, sâu kín hỏi: “Hai người – đây là đang liếc mắt đưa tình?”
“Tiêu.” Mặt Hạ Hạ càng đỏ hơn, giận dữ lườm cô một cái, thật là, lại ghen lung tung. Tiêu Mạc Ngôn trong lòng không thoải mái, lại không nỡ nổi giận với nữ nhân của mình, liền quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, nửa thật nửa giả hỏi: “Em làm cái gì thế?”
Tiếu Vũ Hàm lạnh nhạt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, bộ dáng như thể chẳng có chuyện gì liên quan đến mình. Tiêu Mạc Ngôn vừa thấy cô như vậy liền nổi giận, người này thật đúng là lì lợm mà, có phải chỉ có mỗi Dạ Ngưng mới có thể lay động được không? Nghĩ như vậy, Tiêu Mạc Ngôn nhướn mày cười cười, ngồi thẳng dậy, khoanh tay nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Hai người…” Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lại nhìn Tiếu Vũ Hàm, dở khóc dở cười. Có phải hai người này bình thường ở công ty tranh cãi đã thành thói quen rồi không? Như thế nào mà động một chút liền đối chọi gay gắt như vậy chứ?
“A, nghe nói công ty mà Dạ Ngưng mới tới làm gọi là Phong Đằng.”
Tiếu Vũ Hàm biến sắc, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn.
Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý, Tiêu Mạc Ngôn cười đến nỗi mắt híp cả lại, thế nào? Tiếu Vũ Hàm à Tiếu Vũ Hàm, tôi đã nói Dạ Ngưng là tử huyệt của em mà. Em còn ra vẻ đắc ý gì với tôi được nữa?
Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn một lúc, nhìn bộ dáng tính toán của cô, cười lạnh, quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh: “Hạ Hạ, hôm nay muộn quá rồi, tôi ở lại nhé.”
Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm, theo bản năng gật gật đầu. Tiêu Mạc Ngôn nhướn mày nhìn Tiếu Vũ Hàm đánh giá, sao hả, biết mình sai rồi, muốn ở lại nhận lỗi? Thế thì cũng phải xem tâm tình tôi đã!
Tiếu Vũ Hàm mặt không biểu tình liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, thản nhiên nói: “Đêm nay tôi ngủ cùng Hạ Hạ.”
“…….”
“…….”
_Hết chương 87_