Đọc truyện Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng – Chương 101: Dẫn vợ về nhà [2]
Kỳ thật Dạ Ngưng cũng không làm động tác gì ở mức nên hạn chế, chỉ là lấy tay vuốt ve đùi Tiếu Vũ Hàm, chuyển động có tiết tấu từ trên xuống dưới. Cúi đầu, Tiếu Vũ Hàm cắn môi nhìn chằm chằm chỗ chăn phồng to kia, Dạ Ngưng…Em, sao em có thể làm như vậy.
Dạ Ngưng gối lên đùi Tiếu Vũ Hàm, vui vẻ miễn bàn, trong không gian nhỏ hẹp, hương chanh trên người Tiếu Vũ Hàm lại ngửi càng thơm, thoải mái đến mức khiến nàng không biết đường nào mà lần, miệng ngân nga hát, động tác trên tay không ngừng.
Đúng vậy, Vũ Hàm, chúng ta đã ước pháp tam chương là ở bên ngoài không thể làm loạn, em cũng đâu đùa giỡn linh tinh gì với cô đâu, người ta chẳng qua là đang mát xa cho cô thôi mà.
Thế này thật khổ cho Tiếu Vũ Hàm, cắn môi cố nhẫn nhịn động tác của người ở bên dưới, mà trên mặt vẫn còn phải giả vờ một vẻ vân đạm phong khinh. Mẹ Dạ chăm chú chơi bài, một chút khác thường cũng chưa nhìn ra, mà ba Dạ thì không như thế, kỳ quái nhìn Vũ Hàm.
Đây là làm sao v? Sao vẻ mặt lại rối rắm như thế?
Đến khi bàn tay không an phận kia tiếp tục hành động, Tiếu Vũ Hàm liền hít sâu một hơi, một tay cầm bài, một tay khác thì nhằm thẳng cái mông cong lên kia, hung hăng nhéo xuống.
Dùng hết khí lực toàn thân mà nhéo, Dạ Ngưng bị đau đến lông tóc đều dựng ngược lên……
Nhìn cái chăn đang không ngừng run rẩy kia, ba Dạ liền hiểu được, cắn chặt răng, đồng tình liếc nhìn Vũ Hàm.
Con nhóc này, sao lại “dâm” đến như vậy chứ, là học từ ai!
“Dạ Ngưng, Dạ Ngưng, con đứng lên đi vào phòng ngủ ngay!” Ba Dạ ở một bên làm ầm lên, mẹ Dạ đang vui vẻ vì thắng thế, liền nhíu mày: “Ông già làm gì thế, con nó đang ngủ đừng có gọi.”
“Nó đang ngủ? Nó có thể ngủ sao? Còn không phải là đang chiếm tiện nghi của Vũ Hàm chắc!”
“……”
“……”
Xong rồi, nói lỡ miệng, ba Dạ lúng túng nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm đang nhìn mình chằm chằm cùng Dạ Ngưng đầu tóc rối tinh chui từ trong chăn ra.
“Ba, ba đây là có ý gì?” Dạ Ngưng nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn ba già cùng mẹ già, đây rốt cuộc là đã biết hay không biết đây?
Vũ Hàm kéo Dạ Ngưng, lắc lắc đầu với nàng.
Mẹ Dạ cũng có chút lúng túng, bà còn chưa đùa giỡn đủ mà, cảm giác như vật thật tốt, hai người lén lút, còn có thể thỉnh thoảng dùng Vũ Hàm bắt nạt Dạ Ngưng. Nghĩ nghĩ, mẹ Dạ ho một tiếng, trừng mắt với ba Dạ: “Sao mà ông nói ai cũng đều cứ như thể giống mình vậy?”
Mặt ba Dạ lập tức liền đỏ lên, không thể tin được nhìn mẹ Dạ, cái gì chứ, ông đã từng làm chuyện xấu xa như vậy khi nào chứ.
“Ai ui.” Dạ Ngưng ở một bên cười nghiêng ngửa, ngã lên đùi Vũ Hàm, không có ý tốt nhìn mẹ Dạ: “Mẹ, nói như vậy thì năm đó ba ăn không ít ‘đậu hũ’ của mẹ sao?”
“……”
“Dạ Ngưng!” Tiếu Vũ Hàm đỏ mặt nhìn Dạ Ngưng, đồ ngu ngốc này! Không đánh đã khai!
Giờ thì tốt rồi, người ta đã chính mồm thừa nhận, mẹ Dạ có muốn giấu cũng không giấu được, nhìn bộ dáng hoảng sợ của Dạ Ngưng, mẹ Dạ liền lập tức từ nỗi tiếc nuối ban đầu chuyển thể thành diễn kịch, vung tay đập mạnh xấp bài lên bàn, mẹ Dạ nhíu mày nhìn Dạ Ngưng: “Thế là thế nào?! Con và Vũ Hàm là quan hệ gì hả?”
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, cắn cắn môi cúi đầu, Dạ Ngưng nhìn mà đau lòng, ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cô. Mặc kệ, dù sao cũng sẽ có ngày này, nói sớm hay nói muộn thì cũng đều là chết cả, căn bản cũng không muốn để cho Vũ Hàm chịu ủy khuất.
“Mẹ, con thích cô ấy.”
“Con có biết con đang nói cái gì không?” Mẹ Dạ che miệng lại, kích động nhìn Dạ Ngưng. Ba Dạ ở một bên thu dọn bài, bất đắc dĩ thở dài, Dạ Ngưng a, con kiên nhẫn một chút đi, mẹ con năm đó là “Đóa hoa thiên hậu” của chúng ta đó, kĩ xảo diễn xuất tuyệt đối khỏi cần bàn.
“Mẹ, trước tiên mẹ đừng kích động vội, hãy nghe con nói đã.”
“Nói? Mày còn có cái gì để nói, mày coi ba mẹ là cái gì hả, tao mười tháng mang nặng đẻ đau mày dễ dàng lắm sao? Mày lại đối xử với tao như thế?”
“Không phải ba nói con sinh non sao?”
“……”
“Tức chết tôi, ông nó, nó làm tôi tức chết mất!” Mẹ Dạ tức đến nỗi mặt đỏ bừng vỗ vỗ ngực. Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc Dạ Ngưng một cái.
Dạ Ngưng thở dài, buông tay Vũ Hàm ra, tiến lên ôm lấy mẹ: “Mẹ, được rồi mà, mẹ đừng nổi giận nữa, trước kia không phải mẹ đã nói sao, chẳng cần giàu sang phú quý, chỉ hy vọng về sau con có thể thực lòng vui vẻ, con ở bên Vũ Hàm thực sự rất hạnh phúc mà.”
“Nhưng nàng là nữ mà!”
“Nữ thì làm sao ạ, mẹ ơi, thời đại xã hội tiến bộ phát triển, sau này toàn thế giới đều sẽ thừa nhận hôn nhân đồng tính mà.”
“Còn cháu gái mẹ thì sao?!”
Dạ Ngưng nhìn vẻ mặt tối sầm của mẹ già: “Mẹ, đừng nói là con thích phụ nữ, cho dù là đàn ông thì đời này mẹ cũng không thể có cháu gái đâu, cháu gái ngoại á, thôi cho con xin.”
“Không được, mẹ thích trẻ con!” Mẹ Dạ la hét, đây cũng là vấn đề vẫn khiến bà bận tâm, già rồi già thêm mà cũng vẫn chưa có người làm bạn, nuôi chó gì đó, bà không thích, sẽ rụng lông đầy ra, nuôi trẻ con thì tốt hơn, khi khóc sẽ khiến cho ông già chăm sóc, khi cười a a có thể chơi đùa thì bà sẽ đến dỗ.
“Con và Vũ Hàm sẽ không nhận con nuôi.” Dạ Ngưng vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm mẹ Dạ có chút đăm chiêu. Làm gì thế? Vũ Hàm, cho em một ánh mắt yêu thương an ủi em đi chứ, cô cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà già để làm gì?
“Vậy hai đứa sinh cho mẹ một đứa đi, không sinh mẹ sẽ không đồng ý!” Từ sau khi biết Dạ Ngưng thích con gái, mẹ Dạ quan tâm không ít tới tin tức về phương diện này, hai người phụ nữ mà muốn có con thì cũng không phải không thể, chỉ là giải phẫu hơi phiền toái, khi sinh ra cũng chỉ có thể là con gái thôi. Nhưng chẳng cần biết đó là con gái hay con trai, chỉ cần là con cháu nhà mình thì nhìn thấy cũng đều thoải mái trong lòng, nếu không nhân cơ hội này mà áp chế hai đứa một phen, về sau làm sao có thể có chuyện tốt đó được.
“Con không sinh, sinh xong ngực sẽ bị sệ xuống như mẹ, bụng nhìn khó coi lắm.” Dạ Ngưng bắt đầu lằng nhằng, chỉ là ba Dạ đang ăn táo thiếu chút nữa thì sặc.
Mẹ Dạ trong nháy mắt liền xù lông, mắt đỏ hồng trừng ba Dạ: “Ông già, ông nói với con bé?! Tốt, ông dĩ nhiên lại ghét bỏ tôi.”
“Không phải, không phải tôi……”
“Con nói là nói sự thật mà, mẹ trách ba làm chi.”
“Mày!!!”
“Con làm sao chứ?”
“Dạ Ngưng!” Tiếu Vũ Hàm nhíu mày, lớn tiếng hô Dạ Ngưng dừng lại. Như thế nào mà càng nói lại càng lệch chủ đề vậy, tới chuyện sinh con rồi biến thành thế này.
“Dì à.” Vũ Hàm hạ giọng nhẹ nhàng, nhìn mẹ Dạ: “Dì yên tâm, con sẽ đối xử thật tốt với Dạ Ngưng.”
“Hai đứa ở bên nhau mới bao lâu chứ.”
“Ai ui, mẹ, chuyện này mẹ cũng không biết đâu, năm đó Vũ Hàm đã bị phong thái của con gái mẹ làm cho mê đắm, đã sớm quỳ gối dưới váy thạch lựu (1) của con rồi, thầm mến đã nhiều năm, vài ngày trước mới có thể ôm được mỹ nhân về.”
Mẹ Dạ không thể tin nổi nhìn Tiếu Vũ Hàm, Vũ Hàm tức giận liếc Dạ Ngưng một cái, nhưng cũng không phủ nhận.
“Được rồi mà.” Dạ Ngưng tiến lên, cánh tay phải vòng lên ôm cổ mẹ Dạ: “Mẹ, còn không phải ít nhiều là do mẹ và ba sinh con ra xinh đẹp như vậy nên mới làm cho Vũ Hàm động lòng phàm sao, mẹ xem xem nếu không phải như thế thì người như Vũ Hàm sẽ thầm mến con, sẽ coi trọng con trước sao?”
“Ừ, điều này cũng đúng.”
“……”
Giờ đến phiên Dạ Ngưng đen mặt, nàng chỉ là tùy tiện khiêm tốn mà không ngờ mẹ lại đúng là rất thành thực.
“Vậy thì mẹ còn phân vân cái gì?”
“Haiz, hai đứa dù sao cũng là con gái mà, người ngoài sẽ nói thế nào đây.”
“Con gái thì làm sao chứ, hiện tại gái lỡ thì cũng không nhiều lắm, mẹ cứ nói với người khác là ánh mắt con cao, không có người vừa ý, hoặc là nói rõ ràng một chút con bị vô sinh, nhưng mà thế thì không tiện cho lắm.”
“Mày cái đồ tiểu vương bát cao tử (2)!” Mẹ Dạ nổi giận, vô sinh? Ngay cả cái này cũng nghĩ ra được?!
Tiếu Vũ Hàm kéo Dạ Ngưng một phen, Dạ Ngưng bĩu môi, buông mẹ Dạ ra, đi đến bên cạnh Vũ Hàm, vòng tay ôm lấy eo cô, đem mặt úp vào ngực Vũ Hàm.
“Dù sao bọn con cũng không thể chia tách, nếu mẹ muốn bọn con rời xa nhau, con thà tình nguyện cùng Vũ Hàm hóa thành bươm bướm, làm Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài.”
Mặt Vũ Hàm hơi ửng hồng, cúi đầu nhéo nhéo mặt Dạ Ngưng, nhẹ giọng nói: “Không được nói bậy, mẹ còn chưa nói gì mà, phải không?”
“Ai ui, mẹ, mẹ nghe xem tiếng ‘mẹ’ này Vũ Hàm gọi nghe thật êm tai quá đi.” Dạ Ngưng tóm được nhược điểm liền khoa trương kêu, mặt Tiếu Vũ Hàm liền đỏ lên, liều mạng véo mặt Dạ Ngưng.
“Ai ui, mẹ, mưu sát chồng.” Dạ Ngưng vui vẻ cười nằm trên đùi Tiếu Vũ Hàm, Vũ Hàm không có biện pháp, ngượng ngùng nhìn hai ông bà già đứng trợn mắt há hốc mồm ở một bên.
“Haiz.” Mẹ Dạ thở dài, lắc lắc đầu: “Chuyện của người trẻ tuổi, mấy ông già bà cả này cũng không quản được, ở bên nhau cũng có thể, nhưng về sau mẹ và ba muốn có ba điều quy định.”
“Ba điều? Chỉ cần để cho bọn con ở bên nhau, ba mươi điều cũng có thể!” Dạ Ngưng hưng phấn, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm mẹ Dạ. Không ngờ, thật không ngờ, mẹ nàng dĩ nhiên lại sáng suốt như vậy, nhanh như thế đã nghĩ thông rồi!
Tiếu Vũ Hàm nhìn mẹ Dạ không nói gì, khóe môi khẽ nhếch.
“Thứ nhất, về sau lễ mừng năm mới hay tất niên có bận rộn thế nào thì hai đứa cũng phải đúng hạn về nhà.”
“Vâng.” Vũ Hàm và Dạ Ngưng cùng nhau gật đầu, vốn hẳn là nên như vậy. Cha mẹ Vũ Hàm đã mất, nơi này chính là nhà của cô. Lễ mừng năm mới và tất niên mà không trở về nhà, vậy thì ăn không khí à?
“Thứ hai, về sau khi nói chuyện người quyết định cuối cùng vẫn là mẹ, không thể cưới vợ rồi quên mẹ.”
“……” Dạ Ngưng trợn mắt nhìn, lúng túng nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, cười như không cười.
“E hèm, mẹ nói nghiêm túc mà, hai đứa nháy mắt đưa tình với nhau cái gì!” Mẹ Dạ có phần không vui.
Dạ Ngưng cùng Vũ Hàm cười cười, gật ầu: “Vâng, phải ạ.”
“Điều thứ ba à, về sau mua nhà thì phải mua ở gần khu này của ba mẹ.”
“Không có tiền, mẹ, mẹ đi mà mua.” Dạ Ngưng nhe răng đáp trả, mua nhà ở gần chỗ mẹ, để bị mẹ bắt nạt cả đời à?
“Mày nói cái gì?” Mẹ Dạ trợn tròn mắt trừng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng không vui, nhíu mày lại bị Tiếu Vũ Hàm giữ chặt lại: “Được mà, dì.”
“Nhìn xem, vẫn là Vũ Hàm nghe lời.” Mẹ Dạ vừa lòng gật đầu, Dạ Ngưng không phục, ở một bên quyệt miệng. Ba Dạ thì một mình cô đơn ngồi kia, tựa hồ như ai cũng không đem hắn để trong lòng.
“Còn có bác à, con cũng sẽ không quên bác.” Tiếu Vũ Hàm nhìn ba Dạ cười cười.
Ba Dạ lập tức tinh thần tỉnh táo, cười ha ha hỏi: “Còn không gọi ‘ba’?”
Lập tức đỏ mặt, Tiếu Vũ Hàm ngượng ngùng nghiêng đầu, nhìn hai ông bà cười tủm tỉm nhìn mình: “Ba mẹ.”
“Ừ.” Mẹ Dạ ở một bên vui đến miệng cười toe toét, Dạ Ngưng ở bên cạnh có chút nghi hoặc, năng lực chấp nhận cũng quá tốt đi.
“Mẹ.” Tiếu Vũ Hàm nhìn mẹ Dạ nói, mẹ Dạ gật đầu: “Chuyện gì?”
Tiếu Vũ Hàm nhìn vào mắt bà, cười cười, hỏi: “Rốt cuộc là mẹ phát hiện ra con và Dạ Ngưng ở bên nhau từ khi nào vậy?”
_Hết chương 101_
—————————————
(1) Váy hồng [石榴裙] ~ Vốn từ Hán việt là “thạch lựu quần”:
Theo chú thích của bản Hí tặng Triệu sứ quân mỹ nhân [戲贈趙使君美人] trên ThiVien.net thì “thạch lựu quần” là “quần màu hoa lựu“. Ở bài thơ Như ý nương [如意娘] thì “thạch lựu quần” được Phạm Thị Hảo dịch thẳng ra là “quần hồng”. Còn trong bản dịch Hồng Lâu Mộng của Vũ Bội Hoàng, Nguyễn Doãn Địch, Nguyễn Thọ thì “thạch lựu quần” trong “hàm tương vân túy miên thược dược nhân ngốc hương lăng tình giải thạch lưu quần” [憨湘云醉眠芍药茵 呆香菱情解石榴裙] được dịch ra là “tấm quần hồng lăng”.
Nhưng từ “quần” [裙] theo QuickTranslator thì chính là “váy” hoặc “vật giống cái váy” nên mình quyết định tạm edit ra là “váy hồng” để cho nó… dễ hình dung. Trong những dòng dưới đây, từ “thạch lựu hồng” sẽ được thay thế bằng từ “váy hồng”.
Lại nói về váy hồng thì vào thời Đường, váy hồng là loại trang phục mà những người con gái còn trẻ rất ưa thích. Váy này mang màu hồng của thạch lựu, không nhiễm màu khách, thường khiến người con gái mặc nó xinh đẹp động lòng người. (theo Baidu)
(2) vương bát cao tử: đại loại là “khốn kiếp”