Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Anh đi đi. Ra khỏi cuộc sống của tôi.
Trịnh Hiểu Minh, con trai đầu của một tập đoàn danh tiếng, đẹp trai , học giỏi là thần tượng của biết bao người. Và điều đương nhiên, ai là người hắn để ý cũng sẽ là tâm điểm chú ý.
– Mày biết tin gì chưa?
– Sao sao?
Cả trường nhôn nhao lên bàn tán.
– Mày biết cái con quyến rũ anh Hiểu Minh 11A4 là ai không?
– Ai?
– Nghe nói hình như tên là Mạc Danh học sinh lớp 11A2. Nghe nói gì mà kêu đến nhà luôn kìa mà anh Hiểu Minh không chịu vào.
– Cái gì nghe ghê vậy?
Nơi nào cũng nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.
Mới đi vào trường, Mạc Danh đã bị người ta chỉ trỏ này nọ.Cô cảm thấy hôm nay, cảm giác có chút khó chịu khác lạ.
– Nhã Thiên. Có gì vậy? – Cô túm lấy con bạn đang đứng thờ thẫn gần đó –
– Đây là sao? – Cô đưa cho Mạc Danh một tờ giấy –
Nhìn vào những dòng chữ ghi trên, như có hàng ngàn mũi dao đang phóng vào cô. Cô không tin vào sự thật này một chút nào, như có chút hoang tưởng cô mơ màng giữa những lời chỉ trỏ xung quanh.
– Nhã Thiên. Thật sự mình …?
– Đừng giải thích. Thật sự, bây giờ mình không muốn nghe.
Và Nhã Thiên bỏ chạy, để lại cô một con người mạnh mẽ đang hứng chịu những lời nói xấu xa không có thật.
Hôm nay, có lẽ 11a2 là 11a4 rôm rả hơn thường ngày. Đám hot girl A4 cứ tức sôi máu lên vì dám đụng vào hot boy lớp mình.
Hồng Quế, cô nàng xinh đẹp chảnh chọe và cảm nắng Hiểu Minh đang tức tím mặt vì tức giận.
– Này con kia. – Hồng Quế đập bàn cô một cái mạnh –
Thừa biết là sẽ có chuyện, cô ngước lên bằng ánh mắt kiêu ngạo.
– Mày dám quyến rũ anh Minh?
Nghe 2 từ anh Minh , cô cười nhếch một cái.
– Tao không có.
– Mày con chối?
– ,Mày thấy tao quyến rũ chưa mà to mồm ? – Cô nheo mắt lại với vẻ không hài lòng –
– Sự thật đây…- Hồng Quế ném tờ giấy vào mặt cô –
– Có mấy dòng chữ mà cô cho là thật, nếu cô sợ tôi quyến rũ thì sao không về giữ đi. Đừng đứng đây làm mấy cái tào lao này nữa.
– Cô…
_oOo_
Nhã Thiên trong suốt buổi học hôm nay không nói với cô tiếng nào, thật sự, buổi học hôm nay thật dài với cô.
Cô buồn bã ra về cộng với những lời nói chói tai. Hiểu Minh hôm nay không đi học, anh đứng chờ cô ở một đường hẻm nhỏ gần trường để cầu mong sự tha thứ của cô ngày hôm qua.
Chờ cả những 30 phút nhưng không hề thấy Mạc Danh đâu, điện thoại cũng không mở.
– Ê… – Anh nói với Nhã Thiên –
– Anh đang kêu tôi? – Nhã Thiên ngơ người hỏi –
– Ừ.
– Hôm nay cô không đi xe đạp à? – Anh đi tới gần –
– Không, xe đạp tôi hôm nay bị hư.
– Vậy, Mạc Danh đâu?
– Tôi… tôi. À hình như tôi mới thấy cô ấy ở đường bên kia. Anh cần tôi đưa anh đi không?
– Ừ. Cũng được.
Hiểu Minh là một con người lạnh lùng và khó gần, nhưng chỉ là bề ngoài. Chỉ cần ai tốt với anh, thì anh sẽ tốt lại, và chỉ cần những đứa con gái không lợi dụng anh thì anh có thể xem họ là bạn, chỉ là bạn mà thôi.
– Tôi thấy cô có vẻ ít cười?
– Sao? Ít cười sao?
– Ừ, cô không hay cười bằng Mạc Danh.
– Tại anh không thấy đó thôi.
– Oh. Vậy à.
Anh nở một nụ cười kèm thèo cái lúm đồng tiền bên má. Nhã Thiên như có dòng điện chạy qua khi thấy anh cười. Cô thích anh? Cô thích anh từ cái nhìn đầu tiên? Người con trai mà cô tưởng chỉ có trong tiểu thuyết.
Hai người trên đường cười nói vui vẻ, anh đâu có biết rằng từ đằng xa có một người đã thấy. Cô lặng im đứng nhìn bọn họ tươi cười, bỏ lại cô lạc lõng giữa cái thành phố tấp nập người qua lại. Cô chết lặng, nhìn Hiểu Minh, thật sự anh không biết anh đã vô tình gây ra cho cô những rắc rối gì sao?
– Ủa? Tôi không thấy Mạc Danh đâu cả? – Nhã Thiên ngu ngơ –
– Chắc cô ấy về rồi, thôi dù sao cũng cảm ơn cô. Tôi về trước đây.
– Hiểu… Hiểu Minh.
– Hả? – Anh quay lại –
– Tôi .. tôi có điều muốn hỏi?
– Ừ. Cô hỏi đi.
– Anh.. Anh và Mạc Dạnh có .. có à không anh và Mạc Danh là mối quan hệ gì vậy?
– Sao cô hỏi vậy?
– Tôi tôi chỉ muốn biết. Vì trên trường giờ… – Cô ngập ngừng –
– Sao? Có chuyện gì cô nói đi.
– Trên trường giờ có tin đồn Mạc Danh lợi dụng anh.
– Sao chứ?
– Thật sự thì.. thì bây giờ Mạc Danh bây giờ không ổn lắm.
– Sao cô không nói sớm?
– Xin lỗi.
Anh bỏ đi, anh bỏ đi thật nhanh để tìm cô. Anh biết bây giờ anh đang chịu tổn thương. Mạc Danh là cô gái mạnh mẽ nhưng bên trong cô hoàn toàn khác, một cô gái yếu đuối cần được che chở.
Anh đứng trước nhà cô, bấm chuông. Sau khoảng 2 phút cô đi xuống mở cửa với khuôn mặt không hồn. Thấy anh, cô vội vàng đóng cửa. Anh lại một lần nữa phải giữ cánh cửa ấy lại, vẫn là nơi này, cánh cửa này cô đã từ chối gặp anh hai lần.
– Đã có chuyện gì xảy ra?
– Anh còn hỏi tôi.
– Hãy nói tôi nghe.
– Được, tôi nói anh nghe. Vì anh, một con người mà tôi không hề quen biết tự dưng xuất hiện, anh làm náo loạn cuộc sống của tôi. Người ta nói tôi lợi dụng anh, chỉ vì tiền, người ta nói làm qen anh chỉ vì vật chất.
Anh im lặng, anh nhìn cô nói. Ngậm ngùi nuốt nước mắt cô nói ra những lời nghẹn ngào.
– Xin lỗi.
– Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cần anh bây giờ hãy bước ra khỏi cuộc sống của tôi.
– Tôi làm phiền cô?
– Đúng, anh đang làm phiền tôi. Rất là phiền.
– Tôi hiểu rồi.
Nghe những lời cô nói, anh chậm rãi lại bước ra về. Đóng cửa lại, cô òa khóc thật to. Khóc như một đứa trẻ, khóc vì một người con trai bỗng dưng làm náo loạn cuộc sống của cô.